Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126-130
Cuộc hội nghị kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, từ khâu đóng gói sản phẩm đến nghiên cứu thị trường, Lục Tam Phong tiếp tục sửa đổi kế hoạch, đặc biệt là đối với khâu đóng gói chai lọ thủy tinh.
Khi mỗi ngành nghề ngày càng lớn mạnh, đặc biệt là việc thu nhận nhân tài của các doanh nghiệp nhà nước, thiết kế hiện nay ngày càng hoàn thiện, nhiều giải pháp cũng được đưa ra.
Trong buổi sáng, hai cuộc hội nghị liên tiếp được tổ chức để hoàn thiện phương án thị trường hiện tại, đồng thời yêu cầu sáu nhà máy đang trong giai đoạn đầu phải sản xuất càng sớm càng tốt.
Đã gần đến tháng ba, nếu không thể giành chiến thắng trong nửa năm đầu thì nửa năm cuối sẽ vô cùng bi thảm. Lục Tam Phong hoàn toàn nhận thức được sự thật này. Anh hợp tác Wahaha không có được lợi ích gì mà ngược lại còn gặp phải tình thể không thuận lợi. Vì vậy, trong nửa năm đầu, nhất định phải chiếm được một số ưu thế.
Nếu không, thị trường sẽ có dấu hiệu suy giảm, và điều quan trọng nhất là niềm tin của nhân viên trong công ty sẽ bị đánh bay. Một tiếng trống sẽ làm tinh thần thêm hăng hái, hai tiếng sẽ khiến tinh thần suy giảm, ba tiếng sẽ làm tinh thần cạn kiệt, lý lẽ này Lục Tam Phong hiểu rất rõ.
Bây giờ Phong Giai đã rất mạnh ở thị trường địa phương, vì vậy tất cả mọi người trong Thực Phẩm Phong Giai đều tràn đầy nhiệt huyết. "Trước tiên cứ quyết định như vậy đi, mỗi người hãy tự thực hiện việc của mình. Bảo bọn họ phải chú ý nhà máy ở thành phố Bạch Nhiên hơn, đừng chỉ chăm chăm vào công việc của bản thân, mà hãy có tầm nhìn lớn." Lục Tam Phong đóng tập tài liệu lại và nói: "Hãy để họ cử người ra phát triển ở những khu vực xung quanh nơi có sáu nhà máy này. Dù không xây dựng nhà máy thì cũng phải tìm ra nguồn cung ứng xung quanh, thị trường nguyên vật liệu, v.v. đóng vai trò phụ trợ. Chúng ta không thể vì xa lạ với nơi này mà bị người ta lừa được."
Nhiều người có mặt tại hiện trường đã bật cười khi nghe Lục Tam Phong nói thế, Thực Phẩm Phong Giai bị người khác lừa, vậy sẽ thật sự trở thành một trò cười. “Ăn cơm trước đi.” Lục Tam Phong nói, vẫy tay với Cao Chí Dũng rồi rời khỏi phòng hop. “Tổng giám đốc Lục, anh muốn nói gì à?” Cao Chí Dũng theo sau. “Dây chuyền sản xuất có thể hoạt động vào đầu tháng ba không?" Lục Tam Phong hỏi. "Chắc là không thành vấn đề đầu. Mấy ngày hôm trước tôi đã gọi điện cho tổng giám đốc của họ để hỏi rồi. Lô máy móc này là hàng nhập khẩu thuần túy, hiệu suất sản xuất đã tăng gấp đôi so với ban đầu. Không phải đến ngày tết chúng ta mới quyết định thôi sao, thời gian gần đây bọn họ di chuyển rất nhanh, tôi nghe nói đã cập cảng, hiện đang làm thủ tục hải quan." "Nhanh lên. Nếu bên kia không qua được khớp, có thể giúp được thì chúng ta cứ giúp. Chúng ta không thể trì hoãn thời gian nữa rồi. Nếu chúng ta không thể đưa sản phẩm ra thị trường vào tháng bốn thì sẽ rất đau đó. Đúng rồi, gần đây Wahaha thế nào?” Lục Tam Phong hỏi. "Lát nữa rồi nói đi." Nụ cười của Cao Chí Dũng hơi cứng đờ lại.
Loading...
Lục Tam Phong đã nhận ra điều gì đó, trên đường đến nhà ăn, anh không nói một lời nào. Âm thanh phía sau vang lên nhiều hơn, bấy giờ anh mới nhớ ra đứa bé vẫn còn ở đó. “Nào, ba ôm một cái." Lục Tam Phong vươn tay ôm lấy, nói với Trương Phượng Tiên: “Cô canh chừng con bé suốt cả buổi sáng, chắc là đã rất mệt mỏi rồi phải không?" “Như Lan rất ngoan, tôi cảm thấy cô bé rất giống anh, khá là quan tâm đến công việc kinh doanh. Trương Phượng Tiên nhìn anh, đã có một cảm nhận khác về anh. Trong hai cuộc họp sáng nay, cô ta đã ngồi bên cạnh ghi chép và lắng nghe toàn bộ.
Hai cuộc họp kéo dài rất lâu. Từ nghiên cứu phát triển sản phẩm, thị trường, tiếp thị, quản lý kinh doanh, lưu động vốn đến mua máy móc, Lục Tam Phong thành thạo điều hành toàn bộ. Anh có tiêu chuẩn riêng của mình cho mọi việc, rất rõ ràng. Tác phong làm việc của anh rất đơn giản và dứt khoát, một khi đã quyết định việc gì thì sẽ không nói nhiều thêm nữa.
Trước đây, Trương Phượng Tiên cảm thấy Cao Chí Dũng chắc chắn là người bận rộn nhất trong toàn bộ nhà máy. Tất cả mọi chuyện đều do anh ta xử lý, còn Lục Tam Phong chỉ cần đi ăn cơm cùng với khách hàng, xây dựng quan hệ, đánh lừa khách hàng, thậm chí là lừa dối mọi người. Bây giờ xem ra nếu Lục Tam Phong quản lý một nhà máy, chắc chắn anh sẽ nhàn hạ hơn Cao Chí Dũng. “Ăn cơm trước đi, buổi chiều còn có cuộc họp nữa. Nếu cô đã là thư ký thì nên cố gắng lập biên bản cuộc họp." Lục Tam Phong nói xong liền ôm Như Lan rời đi.
Trương Phượng Tiên không khỏi trợn mắt khinh bỉ, cô ta vừa phải dỗ con mà còn phải lập biên bản cuộc họp?
Trong nhà ăn, Giang Hiểu Nghi đã ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm. Buổi sáng, nhà trẻ gọi điện thoại về trong nhà, nói chuyện rất ngắn gọn, chẳng qua là thuyết phục bạn nhỏ Như Lan rời khỏi trường.
Bấy giờ Giang Hiểu Nghi mới biết, sáng sớm Lục Tam Phong đã đưa con đi học, kết quả lại hoàn toàn không có ở trường. Khi đến nhà máy, nhân viên công tác nói cho cô biết
Lục Tam Phong đang hợp trong phòng họp.
Khi đến gần nhà ăn, Lục Tam Phong hỏi: "Wahaha thế nào rồi?" "Là như thế này, năm ngoái, tôi không đến đây để tìm đại lý mà thực tế là để mở đường cho năm nay. Năm ngoái, tổng giám đốc Tôn đã lên kế hoạch tổng thể, đầu năm nay sẽ bắt đầu hoạt động, các sản phẩm đã được chuyển đến khu vực nội thành của chúng ta rồi."
Bước chân của Lục Tam Phong dừng lại, anh đặt Như Lan xuống đất, bảo cô bé tự đi. Tâm trạng của anh nặng nề đến nỗi không nói nên lời. Thời gian của anh quá eo hẹp, nếu cho Thực Phẩm Phong Giai thêm một năm nữa, anh sẽ không bị động như vậy. "Sao vậy? Tổng giám đốc Lục." "Có cảm giác bị đánh thẳng vào quê hương mình luôn rồi." Lục Tam Phong chế nhạo: "Không sao đâu, không đến vài tháng nữa, đồ hộp và đồ ăn vặt của chúng ta sẽ tràn ngập khắp phố phường nơi này thôi. Đi mua nước dinh dưỡng Wahaha cho con bé uống đi." "Trong văn phòng của tôi có. Hôm trước tôi thấy nó trong siêu thị nên thuận tay mua về, nhưng mà hàng trên kệ của bọn họ không còn nhiều lắm, chẳng bao lâu đã bị cướp sạch. Cái này vẫn là còn trong nhà kho." Cao Chí Dũng vừa nói vừa đi vào văn phòng lấy đồ.
Lục Tam Phong bước tới, tiến vào nhà ăn liền nhìn thấy Như Lan ôm đùi Giang Hiểu Nghi nói không ngừng. “Ở nhà trẻ có chuyện, sao anh không gọi điện về nhà để em đưa con bé về, như vậy cũng sẽ không phiền anh cả buổi sáng” Giang Hiểu Nghi mở miệng nói.
Lục Tam Phong còn chưa nói chuyện, Trương Phượng Tiên đã mở miệng nói: "Như Lan rất ngoan. Cả buổi sáng cô bé đều ở trong phòng họp nghe anh ấy họp." "Cô trông chừng con bé à? Cô vất vả rồi." "Dì có cho con ăn kẹo mút." Như Lan lấy một cây kẹo mút trong túi ra.
Lục Tam Phong ngồi xuống nói: "Ăn ít kẹo thôi, con suốt ngày cứ kêu đau răng hoài, sắp bị sâu răng rồi đó!"
Cao Chí Dũng bước vào đưa cho Như Lan vài chai Wahaha. Đồ ăn đã có sẵn trên bàn, Lục Tam Phong cầm chén lên và bắt đầu ăn. Không khí trên bàn có chút nặng nề. Trương Phượng Tiên vừa ăn vừa lén đưa mắt nhìn Giang Hiểu Nghi. Cô ta luôn cảm thấy Giang Hiểu Nghi có ý kiến với cô ta. "Nhà trẻ có chuyện gì sao? Em đã trả nhiều tiền như vậy, nói không đảm đương nổi trách nhiệm là coi như xong à. Nếu họ giật tiền thì phải yêu cầu một lời giải thích mới được." Giang Hiểu Nghi nói. “Đúng vậy, chờ anh tan sở đi. Đôi khi làm người khiêm tốn quá cũng không tốt, người khác sẽ cho là chúng ta dễ bị ăn hiếp." Lục Tam Phong buông chén xuống, nói với Cao Chí Dũng: “Anh tìm người bàn bạc chuyện này đi. Chuẩn bị thêm nhiều xe một chút, nhân tiện gọi cho anh Cẩu ở trung tâm thành phố nhờ anh ta tìm thêm người hỗ trợ tận nơi." "Anh Cẩu nào?" Cao Chí Dũng suy nghĩ một lúc, không nhớ ra có cái tên nào như vậy trong giới kinh doanh địa phương. "Là người giang hồ. Cứ nhắc tới tên tôi, chắc chắn anh ta sẽ biết. Bảo bọn họ làm cho tình hình trở nên càng ầm ĩ càng tốt. Đây chỉ là mấy chuyện vụn vặt, ăn cơm trước rồi thu xếp xong chuyện này hẵng nói sau." Lục Tam Phong cầm chén lên tiếp tục ăn cơm. “Đừng có làm lớn chuyện quá, nếu có chuyện gì thì chúng ta cứ nói chuyện rõ ràng với họ trước đã." Giang Hiểu Nghi ở bên cạnh thuyết phục. "Trên đời này không phải ai cũng biết nói chuyện lý lẽ đâu. Em đừng lo lắng, buổi chiều em có thể ở lại trong nhà máy chăm con, buổi tối chúng ta về cùng nhau."
Giang Hiểu Nghi muốn nói thêm gì đó, nhưng cô biết những gì Lục Tam Phong đã nói căn bản là định đóng cột, có nói thêm gì cũng vô ích.
Sau khi ăn xong, anh nghỉ trưa một mình trên chiếc giường đơn trong văn phòng, hai giờ chiều tiếp tục họp.
Trong phòng trọ, anh Cầu vươn vai, vừa mới tỉnh dậy. Hiện giờ anh ta cũng không khác gì năm ngoái, vẫn ở chỗ cũ và sống một cuộc sống tương tự mỗi ngày. Chỉ khác là có một điều đáng kinh ngạc hơn trong giang hồ, mỗi lần ai nhắc đến anh ta thì cũng phải nhắc đến câu cửa miệng của anh ta. Bạn có biết ông chủ của Thực Phẩm Phong Giai không? ở trong mắt anh ta, anh ta và Lục Tam Phong đã là người ở hai thế giới. Phương thức xử lý sự việc của Lục Tam Phong cũng đã không cần đến loại hàng cấp thấp của anh ta nữa.
Nhưng khi chuông điện thoại reo lên, một thằng đàn em đưa điện thoại cho anh ta, anh Cẩu nghe tiếng nói trong điện thoại thì hai mắt anh ta dần sáng lên, liên tục nói câu đồng ý, trên mặt nở một nụ cười thành kính, khiêm nhường không thể tả.
Trong mắt mấy đứa đàn em, anh Cẩu chính là một sự tồn tại hàng đầu trên giang hồ, bao nhiêu tên cô hồn các đảng nghe thấy tên anh ta đều phải sợ mất mật, nhưng lúc này, hình tượng cao lớn kia có phần sụp đổ.
Cúp điện thoại, anh Cẩu tự tin nói: "Đi thôi đi thôi, đánh hết mấy thứ chó đẻ đó cho tạo. Có thể cho hỗ trợ tổng giám đốc Lục chính là vinh hạnh là của chúng ta, có biết chưa?"
Thị trường cho thuê xe hơi địa phương một lần nữa tiếp đón một đơn đặt hàng lớn. Tất cả các siêu xe đều được lau chùi sạch sẽ.
Năm giờ tối, nhà trẻ sắp tan học. Mỗi khi ở đây tan học là sẽ tắc đường, bây giờ ở trung tâm thành phố trên cơ bản cứ một tiếng đồng hồ là có hơn chục xe ô tô qua lại, nhưng tại đây lại ùn tắc giao thông.
Đây là nơi tụ tập của những người giàu có và quyền lực trong thành phố, thậm chí còn có những người ngồi xổm ở đây để canh giữ những ông chủ lớn. Những cô giáo có thể làm việc trong trường mẫu giáo này đều là những người có ngoại hình xinh đẹp, không chỉ có khả năng ca hay múa giỏi mà còn phải có trình độ học vấn nhất định. Sau lưng có không ít người nói họ là người tình dự bị. "Nhìn xem, hôm nay là ông chủ lớn nào vậy? Lại còn có cả một đoàn siêu xe" "Đó là loại xe gì thế?" "Crown?" "Ôi, hình như có một chiếc xe nhập khẩu, là Audi đó!"
Một chiếc Audi chạy tới trước, theo sau là một chiếc Toyota và một chiếc Crown, tạo thành một đoàn xe, thu hút rất nhiều người nhìn về phía này.
Ba chiếc ô tô đậu ở cổng trường mẫu giáo, một người phụ nữ ăn mặc sành điệu bước xuống, trên gương mặt mang theo vẻ kiêu ngạo, quát lớn: "Mẹ kiếp, dám lấy tiền của tôi, bà đây sẽ cầm tiền đánh chết nó, hiệu trưởng đâu?"
Hiệu trưởng vội vã chạy ra, nhìn người Mẹ phụ nữ với khuôn mặt tươi cười và nói: " Bảo Lộc đến rồi à, tôi đã gọi điện thoại cho mẹ của Như Lan để thông báo con cô ấy từ nay về sau không cần đi học nữa. Nếu cô cần bồi thường, chúng tôi có thể đưa học phí của cô ấy để bồi thường cho cô." “Tôi cần chút tiền này của bà à?” Một người đàn ông bước xuống, trông chừng bốn mươi tuổi, dáng người có hơi mập mạp, phía sau còn có bốn năm người trẻ tuổi, trông có chút uy phong. "Bà cứ nói cho tôi biết anh ta ở đâu. Khoe khoang ở chỗ của tôi, tôi thấy cậu ta chán sống rồi đó. Mẹ nó, dám ăn hiếp con trai tôi, lại dám nói với vợ tôi không phải con của cậu ta đẩy nữa chứ. Mẹ kiếp, có phải là con của cậu ta đẩy hay không thì đã thế nào?" Người đàn ông bước tới trước mắng mỏ: "Còn dám ngang ngược với ông đây?" “Tổng giám đốc Ngô tức giận cũng đẹp trai nữa, đúng là người làm ăn lớn có khác mà!” Hiệu trưởng nhà trẻ mang theo vẻ mặt tươi cười nói: “Không liên quan gì đến nhà trẻ của chúng tôi. Nếu anh muốn địa chỉ anh ta thì tôi có thể cho." "Không cần, chẳng phải cậu ta muốn tôi đợi ở đây sao? Tôi đây sẽ xem anh ta có bao nhiêu tiền." Người phụ nữ nói một cách ngạo man.
Những người đến đón bọn trẻ tan học xung quanh đều xôn xao, một nhóm phụ nữ xúm lại một chỗ bàn tán xì xầm, thậm chí cũng không thèm đi đón con. Phía xa xa có rất nhiều người đứng lại dòm ngó, tất cả đều đoán xem chuyện gì đã xảy ra. "Người này là ai?" "Cô còn không biết ông ta à, lần trước cô không đi dự tiệc khiêu vũ sao?" "Hả? Gần đây tôi có đi dự nhiều tiệc khiêu vũ lắm, ai vậy?" "Tổng giám đốc Ngô, có một nhà máy xi măng, kiếm được rất nhiều tiền đó." "Có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Làm sao bà Lý có thể tham gia vào bữa tiệc khiêu vũ mua xi măng được?" "Ôi dào, cô xem thường ai đấy, mỗi năm người ta kiếm được cả hơn ba tỷ rưỡi đó, chồng của cô buôn bán hải sản thì có thể kiếm được bao nhiêu, thật là, nói cứ như cô rất giàu vậy."
"Hơn ba tỷ rưỡi thì sao? Ba tỷ rưỡi bây giờ cũng không có bao nhiêu tiền đâu." "Chậc chậc chậc, e rằng có người còn không có được một căn hộ tiền tỷ đâu, còn dám coi thường ba tỷ rưỡi?" "Được rồi, được rồi, vậy ai đã làm mích vòng tổng giám đốc Ngô vậy?" "Tôi nghe nói là mẹ Như Lan, bởi vì mấy đứa nhỏ đánh nhau, nhưng mà nghe nói cô ta
Chương 127: Kinh hoàng "Hơn ba tỷ rưỡi thì sao? Ba tỷ rưỡi bây giờ cũng không có bao nhiêu tiền đâu." "Chậc chậc chậc, e rằng có người còn không có được một căn hộ tiền tỷ đâu, còn dám coi thường ba tỷ rưỡi?" "Được rồi, được rồi, vậy ai đã làm mích vòng tổng giám đốc Ngô vậy?" "Tôi nghe nói là mẹ Như Lan, bởi vì mấy đứa nhỏ đánh nhau, nhưng mà nghe nói cô ta người đứng đầu của thành phố, chỉ riêng điều này thì họ đã có đủ vốn liếng để coi thường mọi thứ.
Khoảng năm giờ, Lục Tam Phong đóng tập tài liệu lại, nhìn lướt qua thời gian, đứng dậy nói: "Chuyện này cứ tạm thời như vậy đi. Tôi đi nhà trẻ một chuyến. Sắp xếp thế nào rồi?"
Cao Chí Dũng vội vàng đứng lên nói: "Vừa rồi anh ta đã gọi điện nói đang đợi ở cổng nhà máy rồi. Tổng giám đốc Lục, có cần thiết làm việc này chỉ vì một đứa nhỏ hay không?" "Đương nhiên là cần thiết!"
Lục Tam Phong nhìn anh ta bằng ánh mắt người đứng đầu của thành phố, chỉ riêng điều này thì họ đã có đủ vốn liếng để coi thường mọi thứ.
Khoảng năm giờ, Lục Tam Phong đóng tập tài liệu lại, nhìn lướt qua thời gian, đứng dậy nói: "Chuyện này cứ tạm thời như vậy đi. Tôi đi nhà trẻ một chuyến. Sắp xếp thế nào rồi?"
Cao Chí Dũng vội vàng đứng lên nói: "Vừa rồi anh ta đã gọi điện nói đang đợi ở cổng nhà máy rồi. Tổng giám đốc Lục, có cần thiết làm việc này chỉ vì một đứa nhỏ hay không?" "Đương nhiên là cần thiết."
Lục Tam Phong nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu thẳm, lần này không phải chỉ vì Như Lan mà quan trọng hơn là quyền ăn nói trong giới kinh doanh địa phương. Hiện tại Lục Tam Phong đã được coi là người giàu có vô hình trong khu vực địa phương.
Đặc biệt là trong trận chiến với Nhậm Thiên Bác, rất nhiều người đã nghe đến tên của anh, nhưng không có bao nhiêu người tôn trọng anh, thậm chí còn có rất nhiều người không biết đến anh.
Mấy thứ như tên tuổi có thể mang lại rất nhiều tiện lợi cho con người. Hôm nay Lục Tam Phong muốn nổi danh thiên hạ, không chỉ để giới kinh doanh biết đến, mà còn để những người địa phương bình thường biết đến chính mình.
Thay quần áo xong, Lục Tam Phong dẫn Như Lan đi về phía cửa. Mọi người cũng theo sát phía sau, cửa nhà máy đầy xe ô tô, nhìn qua có vẻ tối tăm.
Loading...
Dẫn đầu là một chiếc Bentley, bên cạnh có một nhóm thanh niên mặc vest đang đứng. Nhìn thấy Lục Tam Phong đi ra, anh Cẩu vội vàng ra hiệu. Anh ta biết rất rõ một điều, Lục Tam Phong của hiện tại dường như không có chút quan hệ nào với ba chữ “kẻ du côn”.
Những người có mặt đều được anh ta lựa chọn rất kỹ lưỡng, hai ba mươi người đứng thành ba hàng, ai nấy đều chắp tay sau lưng và đồng thanh hô to: "Chào tổng giám đốc Lục!”
Giọng nói ồn ào vang lên khiến tất cả mọi người có mặt tại đây bất thình lình giật nảy mình. Tình thế này thật sự có phần chấn động lòng người. Cao Chí Dũng nhất thời không biết nói gì, Giang Hiểu Nghi có hơi lo lắng. Chỉ là mấy đứa trẻ đang đánh nhau mà thôi, sao hiện giờ lại náo loạn thành thế này?
Trương Phượng Tiên nhìn những người này, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, bèn mở miệng nói: "Cảnh tượng này hình như quá lớn thì phải?" “Đương nhiên là phải lớn, sau đêm nay, dù là người trong giới kinh doanh hay người thường, đều phải biết đến tên của tôi.” Lục Tam Phong nhìn về phía anh Cẩu, nói: “Lên xe!"
Giang Hiếu Nghi muốn thuyết phục anh, nhưng mở miệng mấy lần rồi cuối cùng cũng không nói gì. Trong lòng cô biết rằng những gì Lục Tam Phong đã quyết định thì có nói gì cũng vô dụng, cô chỉ có thể lên xe.
Đoàn xe hùng hổ đi đến trường mẫu giáo, rất có một loại khí thế nhất định phải san bằng trường mẫu giáo.
Lục Tam Phong ngồi ở ghế sau, hai chân bắt chéo nhau, nói với Như Lan bên cạnh: "Con gái, ba chỉ muốn nói với con một điều. Chúng ta sẽ không bắt nạt người khác, nhưng nếu có ai dám bắt nạt chúng ta, thì con phải bắt nạt nó đến chết cho ba. Hãy nhớ rằng, từ nay về sau sẽ không có ai có nhiều tiền hơn con."
Cô nhóc chớp mắt rồi gật đầu.
Thời gian đã gần đến năm giờ rưỡi, hai bên đường rộng rãi tấp nập xe cộ, người đến xem náo nhiệt đầy rẫy. Tổng giám đốc Ngô nhìn thấy có rất nhiều người đang nhìn ông ta bàn tán, nhất là khi nghe thấy họ nói gì đó về sự tích của ông ta thì trên mặt ông ta ngày càng đầy vẻ ngang tàng hơn. "Bên kia còn chưa tới à? Xem ra là chuẩn bị làm con rùa rụt đầu rồi. Cậu ta thật sự tưởng không tới thì chuyện này kết thúc hay sao?" Tổng giám đốc Ngô ném tàn thuốc xuống đất và dùng chân giẫm mạnh lên nó, quát lớn: “Dám trêu Ngô Thiên Đạt tôi, mẹ kiếp, sao không ra ngoài hỏi thăm xem, tiền của ông đây cũng có thể đập chết cậu ta đấy, đến nhà cậu ta tìm đi." "Nhân tiện, những người có mặt hôm nay nghe cho rõ lời tôi đây. Đây là con trai tôi. Sau khi về nhà thì nói với con của mấy người, khi nhìn thấy con trai tôi ở nhà trẻ thì tôn trọng chút cho tôi. Nếu ai nghĩ rằng mình có tiền, nắm tay cứng cáp, không phục thì cứ thử động vào tôi xem sao."
Lời này có thể nói là cực kỳ kiêu ngạo.
Vốn là mọi người đang xem náo nhiệt ở đây cuối cùng lại thành bị người ta khiêu khích. Có người tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng không muốn làm chim đầu đàn nên bắt đầu huyện thuyền mắng mỏ.
Tuy nhiên, số tiền mà tổng giám đốc Ngô sở hữu quả thực có thể khiến những người có mặt choáng ngợp. "Tổng giám đốc Ngô, đây là địa chỉ của Như Lan. Chuyện này là do chúng tôi không đúng, đã không chăm sóc tốt cho đứa nhỏ!" Hiệu trưởng mang vẻ mặt tươi cười nói: "Để cô chủ nhiệm đích thân xin lỗi ông."
Một cô gái chừng hai mươi tuổi bước tới, dáng người cao gầy, mặt mày đẹp đẽ, tươi cười ngọt ngào với tổng giám đốc Ngô, cúi đầu xin lỗi. Tổng giám đốc Ngô thấy vậy thì trong lòng nào còn có chút tức giận gì nữa. "Không liên quan gì đến cô giáo, này... cô giáo chủ nhiệm tên là gì vậy?" "Tổng giám đốc Ngô, tôi tên là Phương
Nhã..."
Bà Ngô ở bên cạnh có chút không vui mà nói: "Được rồi, đi thôi." "Anh người lớn rộng lượng, đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì. Hôm nay tôi đã gọi điện mằng cô ta, ngay cả thở mà bọn họ cũng không dám. Bọn họ không biết thân phận của anh, còn tưởng rằng lái một chiếc xe Santana đã là người giàu có rồi." Hiệu trưởng buông lời nịnh hót: "Buổi sáng nói chuyện lớn lối lắm, bây giờ cũng không dám tới đấy thôi, anh..." "Có một chiếc xe!!
Có người hét lên, ngay sau đó tiếng còi vang lên. Trong tích tắc, mọi người đang có mặt đều nhìn về phía ngã tư, những người thấp bé thậm chí còn nhón chân lên nhìn.
Đoàn người tấp nập chen sang hai bên đường. "Đó là loại xe gì vậy? Hình như có cả đoàn xe!" "Nhân vật nào vậy nhỉ?" "Không biết, nhưng khoe khoang kiểu này lớn thật đó, xem ra có vẻ không phải là người bình thường."
Đoàn xe dừng ở lối vào trường mẫu giáo, cửa xe mở ra, hai mươi ba mươi chàng trai mặc vest đen bước xuống, hét quanh bốn phía: "Lui về sau!"
Đám người xúm lại xô đẩy nhau, trố mắt nhìn với khuôn mặt vẻ tò mò.
Không biết tại sao, tổng giám đốc Ngô lại có một cảm giác tồi tệ, trái tim của ông ta nảy lên một cái.
Anh Cẩu ra khỏi xe và đi về phía chiếc Bentley ở giữa, một số người đi đường đã nhận ra anh Cẩu và thốt lên kinh ngạc. "Fuck, anh Cẩu?" "Thật là anh Cẩu?" "Anh Cẩu mở cửa xe cho người khác?"
Anh Cầu là ai, có địa vị gì? Trong giới giang hồ địa phương, anh Cẩu tương đương với sự tồn tại của Bentley và Rolls Royce vậy.
Nhưng mà, một nhân vật mạnh mẽ như vậy lại đi mở cửa xe cho nhà người ta?
Khi cửa xe mở ra, một cô bé hồng hào nhảy xuống, cậu bé tên Bảo Lộc chỉ tay về cô bé và kêu lên: "Ba ơi, chính là con nhỏ đó.”
Tổng giám đốc Ngô đã nhìn đến ngẩn người, quay người lại nhỏ giọng hỏi vợ mình: "Không phải em nói họ lái Santana thôi à?" "Quả thật là nó đi Santana mà. Anh cứ hoảng sợ làm gì, bày ra cục diện thế này ai mà không làm được chứ?"
Tổng giám đốc Ngô hoặc ít hoặc nhiều cũng đã từng lăn lộn trên giang hồ, cũng có chút hiểu biết về anh Cẩu này. Người bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ dám sai sử anh ta như thế này. Cánh cửa xe bên cạnh mở ra, Lục Tam Phong bước xuống xe và đi về phía cổng trường mầm non.
Mười mấy người theo phía sau tràn đầy khí thế tiến lên, Lục Tam Phong trước tiên đưa mắt nhìn về phía mẹ Nhạc Nhạc, nói: "Lúc sáng đã nói rồi, không phải là so xem ai giàu có hơn, ai phô trương hơn sao?"
Người phụ nữ nhìn ông chồng của mình, cau mày nói: "Ông Ngô, anh nói câu gì đi!" "Cậu là người của công ty nào? Sao tôi chưa từng gặp mặt?" Tổng giám đốc Ngô tiến lên sửa sang lại tây trang của mình, hiển nhiên không quá tự tin khi đối mặt với Lục Tam Phong. Ông ta mở miệng nói: "Tôi nói cho cậu biết, quan hệ của tôi với một số lãnh đạo khá đặc biệt đó. Tiền ông đây đóng thuế hàng năm..." “Đừng nói lung tung, chỉ nói chuyện con gái tôi đi học ở đây thôi.” Lục Tam Phong dời mắt nhìn về phía hiệu trưởng và nói: “Buổi sáng bà đã gọi điện thoại cho vợ tôi, đuổi học con gái tôi phải không?"
Sắc mặt hiệu trưởng bối có chút xấu hổ. Bà ta vốn là muốn lôi kéo tổng giám đốc Ngô một chút, xúc phạm một gia đình bình thường cũng không thành vấn đề gì. Nhưng hiện tại xem ra tổng giám đốc Ngô mới là một gia đình bình thường. "Có thể một số nhân viên tạm thời trong trường học của chúng tôi đã làm điều đó." "Bà không nghe thấy vừa rồi tổng giám đốc Ngô đã nói gì à? Người ta đóng thuế một năm không ít đâu đấy, còn là bạn của nhiều nhà lãnh đạo nữa. Ở đây rồi nên tôi cũng nói luôn, tôi đóng thuế còn nhiều hơn thu nhập của ông ta đó. Tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi đã có thể khiến cho các người đóng cửa rồi, chỉ là hơi tốn chút nước bọt mà thôi.” "Cậu đang khoe khoang cái gì vậy? Tôi kiếm được ba tỷ rưỡi một năm, mẹ nó còn cậu thì sao? Đóng thuế tiền tỷ à?” Tổng giám đốc Ngô không nhịn được mà lớn tiếng nói. Đùa gì vậy chứ, ở địa phương này còn có xí nghiệp như vậy nữa sao?
Doanh nghiệp tư nhân duy nhất có thể đạt đến cấp độ này chỉ có Thực Phẩm Phong Giai. Mà tổng giám đốc Ngô cũng đã nghe nói một số chuyện về ông chủ của Phong Giai. Liệu một người có thể chèn ép người có bối cảnh như Nhậm Thiên Bác thì có thể là một người bình thường không?
Bên cạnh đó, ông ta cũng đã ăn tối với một số quản lý của Thực Phẩm Phong Giai rôi!
Thu nhập ba tỷ rưỡi một năm quả thật là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ có rất nhiều người có mặt đều cảm thán, nhìn tổng giám đốc Ngô với vẻ mặt đầy hâm mộ. Cuộc sống thu nhập ba tỷ rưỡi một năm là như thế nào đây?
Đây không phải là những gì người bình thường có thể tưởng tượng được. Rất nhiều người cũng chỉ vừa mới chạm ngưỡng hộ gia đình gần bốn mươi triệu mà thôi.
Cao Chí Dũng vốn dĩ không muốn xen vào, vẫn luôn ngồi trong xe. Thấy đã lâu rồi mà vẫn chưa đối phó xong thì anh ta bước ra khỏi xe và bước tới. Khi nhìn thấy người đứng giữa, anh ta ngạc nhiên thốt lên: "Tổng giám đốc Ngô?"
Tổng giám đốc Ngô nhìn thấy Cao Chí
Dũng thì khuôn mặt trở nên vui mừng, hét lên với mọi người xung quanh: "Mọi người thấy hay không? Trùng hợp giám đốc của Thực Phẩm Phong Giai đi ngang qua đây. Cậu ấy vẫn là bạn tốt của tôi đấy. Giám đốc Cao, cậu đến đây một chút. Bây giờ người bạn này, nói cho tôi biết, tên doanh nghiệp của bạn đóng thuế cao hơn của tôi là gì?"
Lục Tam Phong nhìn vẻ mặt đắc thắng như nắm được điểm yếu của anh thì không khỏi bật cười. “Để tôi giới thiệu với ông một chút, đây là ông chủ của chúng tôi, tổng giám đốc Lục Cao Chí Dũng nói. "Lục... tổng giám đốc Lục?"
Sắc mặt tổng giám đốc Ngô đầy vẻ không dám tin, trợn mắt ngoác mồm nhìn Lục Tam Phong. Này tuổi còn trẻ quá, không phải ai cũng nói ông chủ của Thực Phẩm Phong Giai là một người đàn ông trung niên sao?
Nếu không phải câu này thốt ra từ miệng của Cao Chí Dũng, ông ta sẽ không bao giờ tin tưởng. "Cậu ta chính là ông chủ của Thực Phẩm
Phong Giai?" "Vậy cũng còn quá trẻ rồi đó?" "Ôi má ơi..."
Không nói đến tổng giám đốc Ngô, những người có mặt ở đây đều cảm thấy kinh ngạc. Khoảng thời gian nửa năm gần đây, bốn chữ Thực Phẩm Phong Giai đối với người dân địa phương mà nói, bọn họ đã nghe qua quá nhiều lần, nhưng ông chủ đứng sau vẫn luôn là suy đoán.
Bây giờ lại nhìn thấy một Lục Tam Phong trẻ trung như vậy, sao có thể có ai mà không kinh hãi cho được?
Tổng giám đốc Ngô đứng chết lặng tại chỗ, cảm thấy cả người có chút cứng ngắc, không dám tin mà nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, trong lòng không ngừng tự nhủ với chính mình, chuyện này sao có thể như vậy được chứ?
Cách đây một thời gian, ông ta được người khác giới thiệu mới quen biết với Cao Chí Dũng trong một bữa tiệc cocktail ở địa phương. Bây giờ không ai không biết rằng
Thực Phẩm Phong Giai đang rất được chú ý, chỉ cần có mối quan hệ thì sẽ kiếm được chút lời.
Tuy nhiên, đối mặt với Lục Tam Phong lúc này, cả người của ông ta đông cứng tại chỗ. Một cơ hội tốt như vậy hoàn toàn bị ông ta phá vỡ. Hơn nữa hiện giờ ông ta còn lo lắng Lục Tam Phong sẽ ra tay với mình. Với địa vị của Lục Tam Phong trong giới kinh doanh địa phương, chỉ cần đánh cho ông ta mấy đòn là cũng khiến ông ta phải lãnh đủ.
Người phụ nữ có chút khó chịu khi nhìn thấy ông ta thế này: "Anh nói gì đi, không phải anh đã nói trong thành phố này không có ai dám không phục anh hay sao. Ở nhà anh nổi rung trời luôn mà, hiện tại cũng không thả được một cái rắm." “Cô... cô im đi, đàn bà thì biết cái gì?” Tổng giám đốc Ngô mắng mỏ, trên gương mặt hiện lên một nụ cười tươi rói nhìn về phía Lục Tam Phong, duỗi tay ra nói: “Tổng giám đốc Lục, cậu xem đều là người quen biết với nhau cả, đều là hiểu lầm cả thôi." “Hiểu lầm cái quần què gì?” Người phụ nữ khó chịu, lấy tay chỉ vào tổng giám đốc Ngô rồi quát lớn: “Lúc ở nhà anh đã nói với tôi như thế nào? Tôi kêu anh đến đây để sợ hãi nhận tội sao?” "Cô im đi, tôi không muốn chấp nhặt với cô. Đây đều là chuyện của người làm kinh doanh. Cô là đàn bà thì biết gì về người ta mà nói? Lên xe đi." Tổng giám đốc Ngô xấu mặt, lấy một bao thuốc lá từ túi của mình ra, châm thuốc cho Cao Chí Dũng và Lục Tam Phong.
Những người xung quanh nhìn thấy tình cảnh này thì đều bật ra tiếng cười nhạo. Vừa rồi, trước khi Lục Tam Phong đến, dáng vẻ kiêu ngạo không ai sánh nổi của ông ta khiến mọi người xung quanh phải khiếp sợ. Một ông chủ lớn như vậy khiến người ta có cảm giác như ông ta có thể bỏ tiền ra mua mạng người vậy.
Loading...
Nhưng bây giờ dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bảo và vẻ mặt tươi cười nịnh hót này thật sự rất buồn cười, khiến mọi người đều bật cười thành tiếng, sắc mặt của người phụ nữ cũng tràn đầy vẻ nén giận.
Trong mắt bà ta, cho dù là người làm ăn có năng lực như thế nào thì bà ta cũng không phải chỉ vì cuộc sống kiêu ngạo mới gả cho ông ta. Người phụ nữ bế đứa trẻ lên, thô bạo đẩy tổng giám đốc Ngô sang một bên rồi bước lên xe. “Phụ nữ tóc dài não ngắn, đừng để ý. Tổng giám đốc Ngô nói. “Khoan đã!” Lục Tam Phong nói. "Sao nữa? Cậu còn muốn làm gì?" Người phụ nữ quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục
Tam Phong, thái độ ương ngạnh cứng ngắc, sắc bén nói: "Có tiền thì có thể kiêu ngạo sao? Tôi nói cho cậu biết, có tiền không chết tử tế được đâu."
Giang Hiểu Nghi ở bên cạnh khuyên nhủ: "Thôi đi, thôi đi." “Gì mà thôi đi?” Lục Tam Phong rít một hơi thuốc, thấy bà ta như thế này thì nở nụ cười: “Buổi sáng, bà ra vẻ mình là kẻ rất có tiền mà gây sự, còn gọi điện đến nhà tôi. Khi đó bà chính là một kẻ giàu có đấy. Còn tôi cùng lắm chỉ là một người lái Santana mà thôi." "Tôi thích đó thì sao nào? Cậu còn có thể giết tôi ư? Chẳng phải cậu chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi à? Còn có thể làm gì được tôi?" Người phụ nữ nở nụ cười chế nhạo, mang theo vẻ mặt khinh thường mà nói: "Vậy cậu thử đánh tôi xem, thử động vào tôi một chút xem, có tin tôi sẽ nằm trên mặt đất hay không?"
Có tiếng la ó vang lên tại hiện trường, bộ mặt của người phụ nữ chanh chua này thực sự khiến tổng giám đốc Ngô xấu hổ. Lục Tam Phong cũng bị bà ta chọc cho tức cười, thì ra đã chạm phải một bình sử dễ vỡ. “Tổng giám đốc Lục, để cậu chê cười rồi.” Tổng giám đốc Ngô lộ vẻ ngượng ngùng, chỉ sợ mình phải thường xuyên lui tới ở giới kinh doanh địa phương. "Không sao đâu, bây giờ tôi sẽ cho ông một lựa chọn. Con gái tôi đã nói với tôi rằng nó không đánh con trai ông cũng như không xô đẩy nó. Tôi tin con gái tôi. Nếu ông có thể chứng minh rằng con gái tôi đã làm tất cả những điều này, tôi sẽ xin lỗi ông. Nếu bây giờ không có chứng cứ, các người cũng cứ làm như vậy, có phải nên xin lỗi con gái tôi hay không?” Lục Tam Phong nhìn ông ta chẳm chằm và hỏi. “Không được xin lỗi!” Người phụ nữ chạy tới, kéo tổng giám đốc Ngô rồi gào lên: “Tại sao phải xin lỗi cậu ta? Chính con gái cậu ta đã đánh con trai chúng ta đó, có tiền thì để cậu ta đền tiền đi. Gia đình chúng ta làm xi măng. Cứ cách cậu ta cực kỳ xa là được, cậu ta có thể làm gì được chúng ta chứ."
Cao Chí Dũng bị bà ta làm cho buồn cười, tổng giám đốc Ngô đúng là sắp bị vợ ông ta hại chết rồi. Rất rõ ràng là vợ ông ta chưa bao giờ tham gia vào công việc kinh doanh và cũng không có trình độ học vấn gì, bà ta hoàn toàn đang mang dáng vẻ la lối khóc lóc rất khôi hài, nghĩ rằng có thể lừa được chuyện này.
Ngay cả anh Cẩu ở bên cạnh nhìn thấy bà ta trong tình trạng như vậy cũng cảm thấy thật nực cười, chỉ cần bon chen vài ngày trong xã hội này thì đều biết đằng sau một doanh nhân địa phương giàu có không chỉ đơn giản là một công việc kinh doanh đơn thuần.
Nói trắng ra, những người bên ngoài đơn giản dựa vào dũng khí sợ rằng đều sẽ dựa vào. Lục Tam Phong có thể đi tới hôm nay, muốn chơi đùa với tổng giám đốc Ngô chẳng phải như mèo bắt chuột thôi sao? "Xem ra đây cũng là ý của tổng giám đốc Ngô. Vậy thì tôi sẽ không nói thêm gì nhiều nữa. Tôi thực sự cũng không có nhiều năng lực, cùng lắm chỉ là sau này khi ăn tối với các cấp lãnh đạo thì sẽ nói thêm một vài câu mà thôi!" Lục Tam Phong cười nói. “Mẹ nó, anh thích nghe ai thì nghe Người phụ nữ chửi bởi rồi quay lưng bỏ đi.
Tổng giám đốc Ngô gần như phát khóc vì tức giận. Đừng nói là Lục Tam Phong thực sự đánh vài đòn, những ngày sau này cũng sẽ không dễ chịu, phàm là ai muốn lấy lòng Thực Phẩm Phong Giai thì từ hôm nay trở đi sẽ tránh mặt ông ta. Dẫu sao ông ta cũng không phải là người duy nhất bán xi măng.
Càng nghĩ càng tức giận, tổng giám đốc Ngô chắp tay với Lục Tam Phong, quay đầu chạy theo, lớn tiếng quát: "Tôi nói cho cô biết, chúng ta ly hôn." "Anh bị bệnh à, sao ly hôn với tôi?" “Ông đây không ly hôn với cô thì phải đợi uống gió tây bắc sao?” Tổng giám đốc Ngô càng nói càng gấp, giơ tay tát vào mặt bà ta một bạt tai. Người phụ nữ ngồi dưới đất khóc lớn, tổng giám đốc Ngô lên xe phóng đi.
Trương Phượng Tiên ở bên cạnh lạnh mắt nhìn người phụ nữ nằm trên mặt đất đang khóc lóc om sòm, trong lòng thầm nghĩ, người nào gặp phải người phụ nữ như vậy thật đúng là xui xẻo. Không nói tới việc xúc phạm người trong kinh doanh, mà có nhiều người vây xem như thế, bà ta lại ôm đứa trẻ nằm trên mặt đất mà lăn lộn, quả là không giống ai.
Lục Tam Phong quay đầu lại nhìn hiệu trưởng trường mẫu giáo và nhóm giáo viên, vẫy tay. Hiệu trưởng xấu hổ đi tới, hai tay đặt trước ngực xoa xoa liên tục. "Tổng giám đốc Lục, tôi xin lỗi!" "Đừng gọi tôi là tổng giám đốc Lục, tôi chỉ là người đi xe Santana mà thôi. Bà gọi điện thoại nói với vợ tôi như thế nào? Nhắc lại một lần đi." Lục Tam Phong lạnh nhạt nhìn bà ta. “Tôi thay mặt nhà trẻ xin lỗi cậu và cả gia đình. Tôi thực sự xin lỗi.” Hiệu trưởng rất khéo léo đứng lại cúi đầu: "Hy vọng cậu có thể bớt giận. Bởi vì chúng tôi không đúng, tất cả các chi phí của bạn nhỏ Như Lan đều được miễn giảm. Cậu thấy có được không?" “Nếu bà dám công khai với bên ngoài là con của tôi đi học ở đây để tăng độ nổi tiếng của nhà trẻ thì đừng trách tôi không khách sáo.” Lục Tam Phong có thể nhìn ra suy nghĩ của bà ta trong nháy mắt.
Vẻ mặt hiệu trưởng cứng đờ, vội vàng nói: "Yên tâm, nhất định sẽ không." “Vậy thì chuyện này cứ giải quyết như thế đi.” Lục Tam Phong quay đầu nhìn thấy một đám người, nói: "Vẫn còn sớm, có thể trở về mở thêm một cuộc họp nữa, về thôi!”
Lục Tam Phong giao Như Lan cho Giang Hiểu Nghi. Giang Hiểu Nghi nhìn thấy người phụ nữ vẫn nằm trên mặt đất, ba chiếc xe của tổng giám đốc Ngô đều đã đi hết, cô cảm thấy có chút mềm lòng, bước tới muốn kéo bà ta lên, cho bà ta một bậc thang để xuống. “Em đến đó làm gì?" Lục Tam Phong giơ tay kéo cô lại. "Cũng gần được rồi, em cảm thấy bà ấy đã biết sai rồi." “Em, thương người mù quáng. Em có tin hay không, bây giờ em mà đi qua đó là bà ta sẽ ôm đùi em, lừa em một khoản tiền. Loại người như thế này thì có chuyện gì không làm được chứ. Em mau dẫn con về nhà nấu cơm đi.” Lục Tam Phong duỗi tay ôm eo cô bước ra xe.
Đưa Giang Hiểu Nghi lên xe rồi ra lệnh cho tài xế lái xe về nhà. Trong khi đó, Lục Tam Phong lên một chiếc xe khác, Trương Phượng Tiên thấy vậy vội vàng lên xe của Lục Tam Phong. “Nhiều xe như vậy, cô lên xe của tôi làm gì?” Lục Tam Phong hỏi cô ta với vẻ không vui. “Nhiều xe như vậy, tại sao tôi không thể ngồi chiếc xe này?” Trương Phượng Tiên bắt chéo chân, trông giống ông chủ hơn cả Lục Tam Phong, nói: “Vừa rồi nhìn đám đông xung quanh, hình như anh có vẻ cũng không nổi tiếng ở địa phương lắm thì phải?" "Những người trong giới kinh doanh biết nhiều hơn một chút. Sau khi Cao Chí Dũng đến, tôi rất ít khi quản lý nhà máy này. Một số cuộc chiêu đãi doanh nghiệp địa phương đều là do anh ta chịu trách nhiệm." "Bình thường anh luôn tỏ vẻ khiêm tốn, sao hôm nay lại phô trương như vậy?" "Như Lan bị oan, đối phương lại cảm thấy bản thân họ có tiền thì liền dùng tiền đập phá. Hơn nữa, tiền cũng giống như một con dao. Bạn có thể khoe ra cũng có thể giấu đi, nhưng suy cho cùng thì nó cũng có một tác dụng, đó là giết người. Con dao nhỏ của bạn không thể giết được người khác thì bạn sẽ không thể răn đe người khác."
Trương Phượng Tiên nhưởng mi liếc anh một cái. Cô ta cảm thấy Lục Tam Phong ngày thường dễ nói chuyện nhưng một khi bắt tay vào làm thì anh nhất định là một người tàn nhẫn. "Anh tốt với Như Lan đến như vậy ư? Tôi nghe nói đó không phải là con ruột của anh." "Con ruột hay con nuôi thì sao chứ? Con bé đối xử với tôi rất tốt." "Tốt thế nào?" “Tôi đang ngủ thì gác chân lên miệng tôi.” Trên mặt Lục Tam Phong không khỏi lộ ra vẻ trìu mến khi anh nói đến Như Lan. Có đôi khi cô nhóc kia chọc anh tức giận đến nỗi ngứa ngáy chân tay, nhưng thường xuyên hơn thì lại có thể khiến anh không nhịn được mà cười phá lên.
Kiếp trước Lục Tam Phong không có con, anh luôn cảm thấy con cái là gánh nặng. Nhưng bây giờ anh cảm thấy có con rất tốt. Chơi đùa với con là cách tốt nhất để giảm bớt căng thẳng.
Khi đi ngang qua trung tâm thành phố, Lục Tam Phong xuống xe đi đến một số cửa hàng và siêu thị nhỏ. Tất cả đều có bán Wahaha, nhưng tất cả đều hết hàng, nghe nói vừa sắp lên kệ đã hết hàng, không ít bậc cha mẹ còn đặt hàng trước.
Lục Tam Phong biết Wahaha rất hot, nhưng không ngờ lại hot đến thế. Sau khi lên xe thì không nói một lời nào mà đi thẳng vào nhà máy.
Hôm nay, chuyện này cơ bản là do anh Cẩu sắp xếp. Xe dừng ở lối vào nhà máy, Lục Tam Phong xuống xe đi về phía nhà máy, anh Cẩu chạy tới định lại gần nói gì đó, dù sao thì hai người cũng quen nhau từ trước. "Anh Cẩu, anh đang làm gì vậy?" "Tôi có quen biết với tổng giám đốc Lục, muốn nói vài lời." "Được rồi, các anh có thể trở về trước. Đừng lo lắng, sẽ không đối xử tệ với các anh đầu. Một lát nữa chúng tôi sẽ trả lại xe thuê. Trong nhà mày không cho phép người ngoài bước vào."
Anh Cầu thở dài và tự nhỉ trong lòng, bây giờ đã khác xưa rồi. “Giám đốc Cao, khi nào nhà máy mới của Wahaha đi vào sản xuất?" Lục Tam Phong vừa đi vừa hỏi. "Chắc chỉ trong mấy ngày này thôi. Năm trước thiết lập thị trường phía bắc, thương lượng máy móc đã ổn thỏa rồi. Đầu năm mua nhà máy xong, nhân viên thì dễ xử rồi." "Nhanh hơn! Nhanh hơn. Nhanh hơn nữa!" Lục Tam Phong nói ba lần “nhanh hơn”, sau đó nói: "Anh trả lời điện thoại của năm quản lý nhà máy khác. Tôi muốn tiến độ. Tôi sẽ gọi Đỗ Lam Minh và tiếp tục thúc giục dây chuyền sản xuất, gửi fax các thành phần của sản phẩm qua đây."
Lục Tam Phong cảm thấy những chiếc hộp nhỏ của mình có thể không đủ cho dịch dinh dưỡng Wahaha, và anh đã phần nào đánh giá thấp sức mạnh thị trường của nó.
Khi trở lại văn phòng, trước tiên gọi điện cho năm nhà máy lớn. Về cơ bản họ vẫn đang trong giai đoạn tuyển dụng, việc quản lý đã được sắp xếp ổn thỏa. Tuy nhiên, có rất nhiều nhân viên nên sẽ mất thời gian vài ngày, ngay cả khi tuyển dụng xong nhân viên thì việc đào tạo cũng cần có thời gian.
Lục Tam Phong gọi điện thoại cho Đỗ Lam Minh. Mặc dù là nhà máy cuối cùng trong số sáu nhà máy bắt đầu làm việc nhưng quả thật anh ta đã hoàn thành nhanh nhất. Ban lãnh đạo đã được thành lập, việc tuyển dụng một ngàn sáu trăm nhân viên ban đầu đã được hoàn thành vào ngày hôm nay. Bắt đầu từ ngày mai sẽ dọn dẹp khu vực nhà máy và tiến hành huấn luyện đơn giản.
Hơn nữa còn để cho tay chân của Lục Tam Phong nhanh hơn một chút, để máy móc linh hoạt hơn. Nếu để thời gian quá dài, nhiều người như vậy thì sẽ không dễ quản lý.
Cúp điện thoại, Lục Tam Phong đã cảm nhận được khả năng của sáu quản đốc. Cái gì gọi là ngưu nhân, miễn là cho anh ta tiền, anh ta có thể làm nhanh nhất có thể để tạo ra kết quả bạn muốn.
Vào buổi tối, nhân lúc quản lý Lý của bộ phận tài chính đi công tác về, anh đã tổ chức một cuộc họp cho bộ phận tài chính. Bây giờ bộ phận quan trọng nhất của Thực Phẩm Phong Giai là tài chính.
Họ có một nhiệm vụ rất nặng nề. Đi công tác mỗi tháng đã là tình trạng bình thường của họ. Họ chạy việc chăm chỉ hơn cả bộ phận marketing. Mặc dù tài khoản công ty của các nhà máy lớn hiện nay đều mang tên công ty, nhưng họ vẫn cần phải kiểm toán thường xuyên.
Tiền cho dây chuyền sản xuất gần như đã tiêu hết số tiền mà Thực Phẩm Phong Giai có thể sử dụng. Năm ngoái đã ứng trước một số tiền, bây giờ đến lúc phải hoàn trả toàn bộ.
Trừ đi phần tiền này thì chỉ còn lại chưa đến một trăm bảy mươi tỷ. Muốn dùng số tiền này xây sáu nhà máy lớn? Có phần giống kẻ ngốc nói mở.
Loading...
Hơn nữa, tổng số nhân viên của sáu nhà máy này là khoảng chín ngàn người, số tiền còn lại đều là quỹ đặc biệt, không thể rút ra, tháng tới lương của chín ngàn nhân viên ở đâu vẫn còn chưa biết.
Tuy nhiên, quản lý Lý đã làm quản lý tài chính trong một thời gian dài, đã quen với tình hình tài chính như vậy. Ông ấy im lặng báo cáo số liệu, nhưng mà Cao Chí Dũng chỉ hít sâu một hơi, khiến người ta có cảm giác như sự khó chịu sẽ trôi qua. "Giám đốc Cao, cậu có sao không?"
Cao Chí Dũng xua tay không nói. "Có khó chịu không?"
Cao Chí Dũng lại xua tay. “Giám đốc Cao, hay đừng tổ chức cuộc họp tài chính nữa, nghỉ ngơi sớm đi." Lục Tam Phong nói. "Không, không, không sao, tôi phải nghe chứ. Bây giờ tôi là đối tác lại còn là một cổ đông. Dù tôi không biết nhà máy ra đời như thế nào, nhưng ít nhất tôi phải biết nó thiếu sót như thế nào." "Ha ha ha."
Tất cả cả mọi người trong bộ phận tài chính đều nở nụ cười.
Cao Chí Dũng nhìn Lục Tam Phong và nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi nói đùa chút thôi." “Trước khi kinh phí eo hẹp, mọi người vẫn chỉ đi nói về việc không trả nổi? Sau khi nói chuyện với người nhà máy còn lại, chúng ta sẽ có đủ kinh phí. Mặc dù có nghi ngờ nhất định là thu không đủ chi, nhưng trong vòng một tháng, có thể thấy được chúng ta có thể trụ vững hay không. Lục Tam Phong lật xem tập tài liệu, nhìn kỹ, nói: "Chỉ cần không bị thất bại thảm hại trong tháng đầu tiên, chúng ta sẽ thắng." "Vấn đề cần phải lo lắng hiện tại chính là việc đốt tiền liên tục!" "Đốt tiền thì sợ gì? Chỉ cần đứng được trên thị trường, cùng lắm là bán cổ phần bù vốn, Còn không thì đi cửa sau thôi. Sở giao dịch nơi này không được, thì đi Sở giao dịch Hồng Kông. Sở giao dịch Hồng Kông không được, thì đi Sở giao dịch New York." Lục Tam Phong nhìn Cao Chí Dũng, nói không chút để ý: "Đây là thời kỳ hoàng kim ở khắp mọi nơi, chỉ phụ thuộc vào việc anh có thể khai thác được hay không thôi."
Cao Chí Dũng thở dài, thầm nghĩ trong lòng: Cũng đúng, cùng lắm thì người ta lừa dối thôi. Nếu Lục Tam Phong ra ngoài làm kẻ lừa đảo, anh ta cảm thấy anh có thể lừa từ tận đầu trái đất này đến tận đầu trái đất kia. "Quản lý Lý, bộ phận tài chính nhất định không thể xảy ra vấn đề gì được. Tất cả mọi người hãy vất vả một chút, làm việc chăm chỉ hơn nữa. Cả sáu nhà máy đều là người mới, quản đốc mới và đội ngũ mới, không thể tránh khỏi một số người có tâm tư bất chính. Vẫn là câu nói đó, một khi điều tra ra vấn đề gì thì trực tiếp báo cảnh sát. Ban đầu bị kết án ba năm thì đi tìm mối quan hệ cho tôi, phải cho kẻ đó bản án mười năm."
Lục Tam Phong ném bút lên trên bàn rồi nói: "Tôi muốn giết một dọa trăm!" "Tổng giám đốc Lục, những thứ này đều dễ xử lý. Chỉ cần kiểm toán hàng tháng là được rồi. Bây giờ có một vấn đề này. Hợp đồng chúng tôi ký với chính quyền địa phương quy định nhà máy phải được xây dựng trong bao lâu. Tất cả tiền của chúng ta đã bị chiếm dụng, vi phạm hợp đồng." “Ôi, chú Lý, nhìn xem chú làm việc trong doanh nghiệp nhà nước bao lâu rồi, sao mà đầu óc vẫn cứng nhắc như thế chứ." Lục Tam Phong nhìn ông ấy, tự hỏi tại sao ông ấy lại đưa vấn đề đơn giản như vậy lại cho anh. "Tôi là dân tài chính. Một là một, hai là hai. ít hơn một xu đều không được." Quản lý Lý cười ngượng nghịu. "Hợp đồng đã được ký kết, các quy tắc và quy định trong đó cũng được viết ra. Ai giám sát việc thực hiện? Ai giám sát việc thực hiện thì qua lại nhiều hơn thôi. Mời bọn họ khiêu vũ, xông hơi, chuẩn bị mấy cô gái xanh xanh đỏ đỏ, lộng lẫy rực rỡ, có thể chi trả là được.” Lục Tam Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng rồi, giám đốc Cao, thông báo cho các nhà máy lớn rằng bộ phận quan hệ công chúng nhất định phải làm tốt, hiểu không?” “A! A! Là, xanh xanh đỏ đỏ, lộng lẫy rực rỡ?" Cao Chí Dũng buồn bực nói. "Anh nhìn con người anh xem, niềm vui của đời người không phải là ăn uống và dục vọng thôi hay sao." "Phụt!" "Ha ha ha ha."
Những người có mặt ở đây đều không nhịn được cười, một số người trẻ tuổi xấu hổ cúi đầu không dám nhìn Lục Tam Phong, những người lớn tuổi nhìn Lục Tam Phong có chút kinh ngạc, không ngờ anh tuổi còn trẻ lại biết rõ những chuyện này. "Tôi đây, tôi cũng sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Trên đời này không có ai sinh ra đã có sẵn các mối quan hệ, nhưng quan hệ thì có thể tự tạo ra được. Hãy nói với những người đó, phải giữ khoảng cách, khi cần dùng đến thì tiếp cận, khi không cần dùng đến thì mỉm cười cách xa. Hiểu không?"
Cuộc họp này kéo dài đến bảy giờ ba mươi tối, Lục Tam Phong nói rõ về cả tài chính và quan hệ giữa các cá nhân. Khi cuộc họp kết thúc, quản lý Lý vẫn cứ ngồi đó tặc lưỡi, lý do ông ấy chuyển sang Thực Phẩm Phong Giai hoàn toàn là do tiền lương cao.
Đối với loại mô hình tài chính này, ông ấy cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều. Nợ cao, đòn bẩy cao, lợi tức cao, có thể nhanh chóng khiến con người ta một bước lên mây, đương nhiên, nếu thất bại sẽ rất thê thảm. Ông ấy không lạc quan mấy về tương lai của Thực Phẩm Phong Giai. Cảm thấy đây là thứ mà một bậc thầy cân bằng chồng chất mọi thứ lên, sẽ sụp đổ vào một ngày không xa.
Tuy nhiên, cuộc gặp gỡ tối nay đã cho ông ấy một cách hiểu khác về Lục Tam Phong. "Quản lý Lý gần đây đã làm việc vất vả. Chú có thể đào tạo thêm nhiều người. Một khi công ty thành hình, chủ có thể đảm nhiệm vai trò giám đốc tài chính." Lục Tam Phong sắp xếp tài liệu, nói một cách lịch sự. "Tổng giám đốc Lục, tối nay tôi nghe cậu giải thích về kinh doanh và các quan chức.
Tôi cảm thấy cậu theo ngành kinh doanh thì quá có vẻ như nhân tài không được trọng dụng. Cậu nên vào làm trong giới quan chức mới đúng." “Tôi?” Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn ông ấy cười nói: “Tôi không thể. Tôi quá nhạy bén. Làm quan chức thì phải phúc hậu, không chỉ phải biết luồn cúi mà còn phải có tài cai quản đất nước. Tôi lại là người tham lam tiền bạc, ưa mạo hiểm. Thành thật mà nói, tôi mà làm quan chức thì nhất định sẽ là quan chức tham nhũng, sớm muộn gì cũng phải đi bóc lịch. Điểm quan trọng nhất là tôi không được phép làm rồi." "Cái gì?"
"Tôi tốt nghiệp tiểu học."
Lục Tam Phong nói xong cười cười, cất tập tài liệu vào trong cặp rồi bước ra ngoài.
Quản lý Lý suy nghĩ một chút rồi mỉm cười. Vấn đề bằng cấp không khó giải quyết với sự thông minh của Lục Tam Phong, chỉ là anh biết mình có thể làm được gì mà thôi.
Quản lý Lý bước đến chỗ giám đốc Cao và nói: "Tổng giám đốc Lục rất thú vị. Còn trẻ nhưng không đơn giản đâu. Cậu biết được nhiều về cậu ấy không?" "Tôi? Tôi không biết, nhưng anh ấy lại rất hiểu biết về tôi. Người này chính là một con cáo già. Tôi về ngủ tiếp đây." Cao Chí Dũng ngáp dài một cái, vẫy tay với ông ấy, bảo ông ấy tan làm sớm một chút. "Xem ra mình có thể đi làm thêm vài năm nữa rồi. Vậy tự nhiên là tốt nhất. Để mình làm việc đến bảy mươi tuổi, nhất định sẽ có tiền dưỡng già. Nhưng cũng không biết khi đó mình có thể đi làm việc tới bảy mươi tuổi hay không." Quản lý Lý rời đi.
Dưới màn đêm, cộng đồng doanh nghiệp địa phương đang lén lút bàn luận về việc chuyện hôm nay Lục Tam Phong đã làm. Khi Thực Phẩm Phong Giai ngày càng lớn mạnh, rất khiến cho người ta có cảm giác đó là ngành công nghiệp trụ cột của địa phương. Không ai muốn gây rối với nó, đặc biệt là khi nghe nói rằng Lục Tam Phong ở khắp nơi trên đất nước, điên cuồng thâu tóm đất đai, tiền bạc, và thậm chí là muốn đấu một trận chống lại Wahaha ở phía nam.
Một khi thành công, chỉ cần có tiếp xúc với Thực Phẩm Phong Giai, ngay cả khi bạn chỉ cung cấp nguyên liệu cho nhà máy chế biến nguyên liệu thô của anh thì bạn cũng sẽ kiếm được món lợi nhuận khủng. Nhà máy thủy tinh địa phương đã cung cấp cho Phong Giai nhiều loại chai hộp, chỉ hy vọng rằng anh sẽ sử dụng nó.
Thậm chí còn liên lạc thông qua bà xã Giang Hiểu Nghi của anh.
Nếu là ngày thường, tổng giám đốc Ngô còn có ba, năm người bạn. Nhưng bây giờ không có ai đứng về phía ông ta, cho dù ông ta đã quyết định ly hôn vào lúc này. Có một người vợ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị bà ta kéo xuống.
Một số doanh nghiệp nhà nước bí mật quan sát thì thấy hơi ngạc nhiên vì sự im lặng tối nay. Không nghi ngờ gì nữa, Thực Phẩm Phong Giai đã là công ty hàng đầu của các doanh nghiệp tư nhân địa phương, tuy rằng lãnh đạo này không lớn nhưng dưới quyền kinh doanh tư nhân đã rất mạnh rồi.
Khi Lục Tam Phong trở về nhà, đã chín giờ rưỡi tối. Như Lan và Giang Hiểu Nghi đều đã ngủ, Lục Tam Phong mở cửa phòng nhìn thoáng qua. "Anh về rồi à? Ăn cơm chưa?" Giang Hiểu
Nghi chuẩn bị đứng dậy nói: "Em hâm nóng cho anh ăn." "Không cần, anh đã ăn rồi." "Mà này, vợ của tổng giám đốc Ngô đã về chưa?"
Lục Tam Phong cúi gằm mặt chỉ tay về phía cô rồi la cô: "Cái tật xấu này em sửa lại cho anh có biết chưa? Bà ta cứ thích sống thích chết thế đấy, bà ta là người lớn sống sờ sờ mà có thể nằm lăn ra đường chết cóng à? Sao em không quan tâm xem con cá voi ở
Thái Bình Dương chết hay sống đi?"
Giang Hiểu Nghi rầu rĩ “dạ” một tiếng. "Em ôm Như Lan lên ghế sô pha đi, anh đi tắm rửa." "Anh đã mệt mỏi cả ngày rồi." “Anh thích!” Lục Tam Phong cười cười, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sáng hôm sau, Lục Tam Phong ngáp một cái và rời khỏi giường. Giang Hiểu Nghi mở cửa bước vào, nói: "Anh ngủ thêm một lát đi. Tối hôm qua mệt mỏi rồi." "Không sao. Sáng nay còn có cuộc họp. Hai ngày nay có rất nhiều chuyện." “Có nhiều chuyện thì buổi tối đừng quậy nữa.” Giang Hiểu Nghi ngồi ở bên giường, có chút ngượng ngùng của người phụ nữ mà nói: “Anh là ông chủ, ngủ thêm một lát đi.” “Không cần phải nói hai lần.” Lục Tam Phong nhìn cô, hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng, nói: "Sau này ngày nào cũng vậy. “Không cần, mau ăn đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Giang Hiểu Nghi có vài phần ngại ngùng, không dám nhìn Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong mặc quần áo vào, liếc cô một cái, nhìn thấy cô trong trạng thái như vậy thì trong lòng anh đã hiểu cô nghĩ gì. Cô gái này tâm tư đơn thuần, chỉ là một cô gái lớn ngây thơ, mạnh mẽ, hay suy nghĩ vì người khác mà thôi. "Bố mẹ em lại gọi điện cho em, xin em thu xếp công việc cho hai anh trai của em đúng không?" "Hả? Sao anh biết?"
Đối với cả nhà mẹ vợ, Lục Tam Phong cảm thấy cũng chỉ như vậy, tuy rằng đối với Giang Hiểu Nghi bình thường, nhưng mà gãy xương còn liền gần, không thể không có liên hệ với bọn họ.
Hơn nữa, Lục Tam Phong cảm thấy đã đến lúc phải gửi một số tiền về cho gia đình. Ba mẹ vẫn đang làm ruộng trong làng, cần nên cho họ một số tiền để cải thiện cuộc sống.
Bây giờ Lục Tam Phong không khá giả, hầu hết tiền đều ở công ty. Cuối năm ngoái được chia một số tiền, cũng đã tiêu gần hết. "Đợi nhà máy sản xuất xong, anh sẽ bỏ ra một tỷ, mẹ em năm trăm triệu, mẹ anh năm trăm triệu. Còn đối với hai anh trai của em là không thể. Về phần mẹ anh, em đi đưa qua đi, đừng. nói anh đã mở một nhà máy lớn.” Lục Tam Phong biết, gia đình ai mà không có vài người thân "chất lượng tốt” chứ.
Mấy người chú của anh cũng có sức chiến đấu không yếu hơn hai người anh của Giang Hiểu Nghi. Vào thời điểm mấu chốt này, Lục Tam Phong không muốn bị một đám người quấy rầy. “Anh làm việc của anh đi, hôm nay em sẽ gọi điện thoại nói cho mẹ em.” Giang Hiểu Nghi thấy anh có chút mệt mỏi thì nói: "Anh đến nhà máy đi, em đưa Như Lan đi nhà trẻ.”
Lục Tam Phong gật đầu, ăn cơm xong liền đến nhà máy.
Mọi thứ đang tăng tốc kể từ hôm nay. Các cuộc điện thoại liên tục không ngừng mỗi ngày, các nhà máy lớn đang tuyển người một cách nhanh chóng. Ngày nào cũng có ba đến năm cuộc họp. Mọi thứ đều nằm trong phạm vi thảo luận. Mỗi một tình huống, mỗi một chuyện ngoài ý muốn đều khiến nhiều người cảm thấy ngạc nhiên.
Trương Phượng Tiên dần dần trở nên hòa nhập, mỗi ngày ôm một đống tài liệu, trên người đồng phục lao động của Thực Phẩm Phong Giai. Cô ta trở nên có thành thục hơn rất nhiều, hiểu biết nhiều hơn về một số vấn đề kinh doanh, và cũng có những ý tưởng khác biệt.
Dây chuyền sản xuất đã nhập vào ở sáu nhà máy. Vào năm đầu tiên của thập niên chín mươi, sẽ có một cuộc đối đầu giữa miền Bắc và miền Nam. Wahaha dường như đang cảm thấy khủng hoảng. Năng lực sản xuất đang bùng phát và một số kệ hàng siêu thị ở các tỉnh phía Bắc đang bắt đầu xuất hiện.
Loading...
Cùng lúc đó, Wahaha đang liên hệ với người của CCTV và muốn tạo cho mình một cú đánh mạnh mẽ, nhưng chênh lệch giá cả hơi lớn, e là trong lúc nhất thời sẽ không bàn bạc ổn thỏa được.
Ngày mười chín tháng ba, mùa xuân về khắp muôn nơi, không chỉ phương nam đã xanh um tươi tốt, mà ở phương bắc cỏ cây cũng đã đâm chồi nảy lộc. Hiện tại gió xuân phơi phới, sắc vàng rợp trời.
Lục Tam Phong vội vã trở về sau chuyến công tác ở vùng Bắc Chí. Anh vừa dự lễ khai trương nhà máy và cắt băng khánh thành.
Hiện tại, ngoại trừ nhà máy của Đỗ Lam Minh, tất cả đều đã khởi công, toàn bộ dây chuyền sản phẩm đã được đả thông từ nguyên liệu đến bao bì bên ngoài.
Xe dừng ở lối vào nhà máy. Lục Tam Phong bước vào nhà máy, trên mặt ai cũng lộ vẻ mệt mỏi nhưng lại vô cùng phấn khởi. Lục Tam Phong bước vào văn phòng, nói: “Công việc sản xuất đã bắt đầu, hiện tại chỉ có tiền tuyến, dung dịch dinh dưỡng Wahaha hai ngày nay thế nào rồi?" "Khả năng cung cấp sản phẩm đã được tăng lên. Tôi nghe nói gần đây họ muốn cung ứng những sản phẩm mới. Tôi cảm thấy công thức sản phẩm của chúng ta đã bị rò rỉ." Cao
Chí Dũng nói một cách lo lắng. "Cho mấy nhà máy chi nhánh này thì chắc chắn sẽ bị rò rỉ.” Trương Phượng Tiên ở bên cạnh mở miệng nói. “Vấn đề nhỏ thôi, nếu họ dám dùng, tôi dám kiện. Nói cứ như công thức dịch dinh dưỡng của anh ta tôi muốn mà làm không được vậy, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Lục Tam Phong ngồi trên ghế hít sâu một hơi, giờ phút này trong lòng anh kích động không nói nên lời.
Trong ngành công nghiệp thực phẩm, Wahaha là một sự tồn tại sâu rộng vào đầu những năm của thập niên chín mươi, thậm chỉ Coca-Cola còn chưa đủ tầm để đặt trước mặt người khác. Arctic Ocean, Cola Cao, v.v., bây giờ chung quy vẫn còn là sản phẩm địa phương, chưa càn quét hết tất cả. Còn với Cola Cao thì đó là chuyện sau này.
Cuộc chiến trong ngành công nghiệp thực phẩm bắt đầu vào khoảng năm chín lăm. Cuộc chiến này đã diễn ra từ nam ra bắc, tranh giành từng tấc đất trên thị trường. Tập đoàn Hoa Mai Kim, tập đoàn Bạch Mã, tập đoàn Wahaha, tập đoàn An Khang, tập đoàn Thống Lĩnh, trong đó còn xen lẫn một vài tập đoàn doanh nghiệp địa phương.
Những tập đoàn này có một đặc điểm rõ ràng là họ có một chuỗi sản phẩm dài và quy mô lớn, bao gồm tất cả mọi thứ từ mì gói, đồ ăn nhẹ và đồ uống. Wahaha không phải không muốn sản xuất mì ăn liền mà là đã bị thất bại.
Sự xuất hiện của Lục Tam Phong tương đương với một đòn cảnh cáo giảng vào Wahaha đang trên đà đi lên. Bây giờ trận chiến có một không hai này sắp nổ ra.
Lục Tam Phong cầm điện thoại trên bàn gọi cho Đỗ Lam Minh. “Tổng giám đốc Lục, có chuyện gì vậy?” Giọng Đỗ Lam Minh ở đầu dây bên kia rất nặng nề. "Các nhà máy khác đã bắt đầu sản xuất rồi, hai ngày này anh có thể sản xuất được không?” Lục Tam Phong hỏi. "Trong hai ngày này thì không có vấn đề gì. Các kênh bán hàng đã được thiết lập. Hiện tại, các đại lý đã lan đến Huy Hoàng và xâm nhập vào một số thành phố ở Giao Cường."
Khi Lục Tam Phong nghe được tiến độ của anh ta, trên mặt lộ ra một nụ cười. Anh nói: "Tốt rồi, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị sản xuất trong hai ngày này. Yêu cầu của tôi là cập nhật số liệu tiêu thụ theo thời gian thực!" "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Tam Phong cân nhắc một chút, chắc chắn bản thân đã nghĩ ra tất cả những gì nên nghĩ, bước đầu tiên là thành lập thương hiệu, định vị chính của đồ hộp nhỏ là cao cấp, tốt cho sức khỏe và bổ dưỡng.
Trong quảng cáo và tiếp thị, Lục Tam Phong chủ yếu sử dụng những hộp trà nhỏ được ghi dấu ấn của thế hệ thứ nhất. Chúng được dùng để tặng quà, thăm bệnh nhân và đồ ăn cho trẻ em. “Giám đốc Cao, anh có biết toà soạn báo nào ở Xương Châu đây không?” Lục Tam Phong hỏi. "Biết, có chuyện gì vậy?" "Ngày mốt, quản đốc Đỗ sẽ bắt đầu sản xuất nên cũng tương đương với việc chúng ta đã bắt đầu toàn diện rồi. Ngày mốt, mua cho tôi tất cả các trang báo đầu, viết vài chữ, Thực Phẩm Phong Giai, định nghĩa lại các loại thực phẩm tốt cho sức khỏe." "Chuyện này..." Cao Chí Dũng cảm nhận được sự khiêu khích của Lục Tam Phong. Cả nước có nhiều tòa soạn báo như thế, anh lại cố tình chọn Xương Châu, đây không phải là đang tìm kiếm rắc rối hay sao. "Có phải là quá phách lối không? Hơn nữa người ta cũng chưa từng nói muốn cạnh tranh gì với chúng ta mà." “Ăn vạ doanh tiêu không được sao?” Lục
Tam Phong cười nói: “Cứ ăn vạ, cứ đấu đá với họ, cứ tranh luận với họ, tranh luận thì chúng ta sẽ nổi tiếng. Còn nữa, về phía người phát ngôn, thông báo cho họ biết, để nhãn hiệu của bốn vị Tứ Đại Thiên Vương đứng chúng ở lối vào của các cửa hàng lớn cho tôi, tuyên truyền trọng điểm." “Chúng ta cũng không có ký tên với Tứ Đại Thiên Vương!" Trương Phượng Tiên lúng túng nói. "Không ký thì không thể treo sao?" Trong lòng Lục Tam Phong biết rõ nhất định phải bắn phát súng đầu tiên. Nếu không sẽ lỡ cơ hội. Anh nhất định phải làm cho ra chuyện, cho dù là mỗi ngày bị người ta cáo kiện đi chăng nữa.
Tin tức nóng hiện nay là các tờ báo lớn và đài truyền hình địa phương. Một nhóm người xem một tờ báo chỉ có thể nhớ được một ngày. Điều mà Lục Tam Phong phải làm là đưa Thực Phẩm Phong Giai trở thành thương hiệu nổi tiếng trên Internet. "Đây là bản sao của văn bản đã được trình lên trước đây, cái mà đồ ngự dụng, chỉ là đụng chạm chút với hoàng thất, thể hiện sự cao quý mà thôi." "Đừng có chém lung tung như vậy, nước nào xa chúng ta nhất, chỉ cần nói cam của chúng ta nhập khẩu từ nước đó, tiêu chuẩn
EU, chứng nhận sức khỏe, cứ làm hết mấy cái đó đi." Lục Tam Phong đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vỗ đầu nói: "Thụy Sĩ, nói là từ Thụy
Sĩ."
Trương Phượng Tiên nghe vậy thì bật cười. Một cái hộp vỡ mà nhập khẩu từ một nơi xa như vậy, đủ tiền thế sao? "Tôi chỉ có một yêu cầu. Tôi sẽ đưa ít tiền hơn, nhưng tôi chuyện này phải làm lớn một chút cho tôi." Lục Tam Phong cầm điếu thuốc trên bàn nói: "Đã đến lúc này, chúng ta không thể quay đầu lại. Tôi không sợ lên tòa án, cũng không sợ bị mắng, mà tôi chỉ sợ phải ra đi một cách lặng lẽ."
Tại các tỉnh lớn, một số quảng cáo bắt đầu xuất hiện tại các cửa hàng nhỏ, hợp tác xã cung ứng tiêu thụ và siêu thị. Đồng thời đồ hộp của Thực Phẩm Phong Giai bắt đầu được lên kệ, đồ ăn nhẹ cũng bắt đầu chiếm lĩnh các thị trường lớn.
Hai ngày sau, biển quảng cáo của Tứ Đại Thiên Vương bắt đầu xuất hiện, với dòng chữ, “những chiếc lon nhỏ, đến từ nơi xa xôi”.
Cũng vào ngày này, một nửa trang báo của tòa soạn báo Xương Châu đã được mua hết. Nền xám chữ to, viết mấy chữ là Thực Phẩm Phong Giai, định nghĩa lại các loại thực phẩm tốt cho sức khỏe. Bên dưới là dòng chữ in nhỏ, hộp nhỏ, hoàn toàn mới đưa ra thị trường, tiếp theo là đến Xương Châu.
Sáng sớm, ngoài rất nhiều tờ báo còn có một báo cáo nghiên cứu thị trường mới nhất, không chỉ Wahaha, mà còn có Thực Phẩm Phong Giai, trên bàn làm việc đã đặt cả chục cái.
Tổng giám đốc Tôn đến văn phòng lúc sáu giờ sáng. Sáng nay, điện thoại trong nhà anh ta đã bị gọi đến nỗi gần như muốn hỏng, trở tay không kịp.
Cùng lúc đó, các trang nhất của các tỉnh lớn phía bắc đều đăng tin nhà máy thực phẩm Phong Giai đã bắt đầu khởi công. Có thể nói sáng nay Lục Tam Phong đã chiếm một nửa số tiêu đề của cả nước.
Trong phòng họp tổng cộng có năm mươi sáu mươi người, ai cũng trợn mắt ngoác mồm xem mấy tờ báo. "Ngày hôm qua tôi chạy đi quanh một chuyển, đúng là đã dán nhãn hiệu của Tứ Đại Thiên Vương. Người ta nói có hợp tác rồi. Đây đúng là một sai sót lớn của tin tức mà."
Quản lý bộ phận tiếp thị vội vàng nói: "Điều tôi biết được là Thực Phẩm Phong Giai không có nhiều tiền. Những nhà máy này hoàn toàn được tài trợ bởi xúc tiến đầu tư. Thu nhập hàng năm của nhà máy họ chắc khoảng ba mươi lăm tỷ, cộng với nhà máy chế biến nguyên liệu thì tính cho anh ta là hơn bảy mươi tỷ. Liệu có đủ khả năng để mời được cả bốn người không?" "Người ta muốn dùng thêm đòn bẩy không được à? Tôi nghe nói còn có mười nhà máy đấy. Không nói về quảng cáo của CCTV, người ta chỉ nói về Tứ Đại Thiên Vương mà thôi." "Có thể là giả, chỉ cần chờ kiện rồi nói chuyện báo chí sau, có ý kiến gì không?" "Người này làm thế là muốn tìm người bắt lỗi họ đấy. Chúng ta hiện tại tương đối bị động. Nếu đáp lại, giống như là nhà máy lớn chúng ta bắt nạt anh ta vậy. Nếu không đáp lại thì xem ra, chúng ta không dám khiêu khích anh ta. Đây không phải là lưu manh sao?"
Tổng giám đốc Tôn lật qua tờ báo và nói: "Được rồi, có phản hồi hay không cũng không có ý nghĩa gì. Việc phát hành sản phẩm của cậu ta coi như thắng lợi toàn diện rồi. Người không biết xấu hổ thì bất khả chiến bại thôi. Cứ mặc kệ cậu ta. Tổ chức một cuộc họp báo, nói rằng đối với các nhà máy nhỏ ở phía Bắc như Thực Phẩm Phong Giai, chúng ta sẽ chú ý đến họ trên thị trường. " "Nếu vẫn còn khiêu khích thì sao?" “Tôi có số điện thoại của ông chủ Thực
Phẩm Phong Giai. Buổi tối gọi cho cậu ta.” Tổng giám đốc Tôn đứng dậy và nói: "Mọi người cứ làm việc của mình đi, tiến hành theo các bước. Thị trường phía Bắc bố trí càng sớm càng tốt. Có thể học tập Thực Phẩm Phong Giai một chút, đầu tiên hãy tìm kiếm một mô hình để thay thế sản xuất trong nhà máy.
Tổng giám đốc Tôn liếc nhìn tờ báo, tức giận ném thẳng vào thùng rác. Cuộc đời của anh ta thăng trầm bấp bênh, có loại người nào mà chưa từng gặp qua chứ, không sợ nhà giàu, không sợ thể lực, chỉ sợ lưu manh.
Bây giờ xem ra Lục Tam Phong là loại hàng không có tiền mà lại khó chơi. Hiện tại
Wahaha đang tung hoành, chỉ cần anh có tiếp xúc với chính mình thì đó chính là quảng cáo miễn phí.
Nó giống như một võ sĩ quyền anh vô danh công khai khiêu khích và xúc phạm võ sĩ quyền vương. Nếu võ sĩ quyền vương đánh nhau với anh ta, đối phương sẽ nói rằng tôi thua vì đó là quyền vương. Nếu võ sĩ quyền vương phớt lờ anh ta, anh ta có thể mắng võ sĩ quyền vương đó hàng ngày, nói quyền vương đó là một con rùa rụt đầu, không dám chiến đấu với anh ta.
Theo thời gian, mỗi lần công chúng nghĩ đến quyền vương thì sẽ nghĩ đến anh ta. Kiểu marketing này được gọi là ăn vạ doanh tiêu và buộc chặt doanh tiêu. Thật không biết xấu hổ, nhưng thực sự là rất tiết kiệm tiền
Khi mỗi ngành nghề ngày càng lớn mạnh, đặc biệt là việc thu nhận nhân tài của các doanh nghiệp nhà nước, thiết kế hiện nay ngày càng hoàn thiện, nhiều giải pháp cũng được đưa ra.
Trong buổi sáng, hai cuộc hội nghị liên tiếp được tổ chức để hoàn thiện phương án thị trường hiện tại, đồng thời yêu cầu sáu nhà máy đang trong giai đoạn đầu phải sản xuất càng sớm càng tốt.
Đã gần đến tháng ba, nếu không thể giành chiến thắng trong nửa năm đầu thì nửa năm cuối sẽ vô cùng bi thảm. Lục Tam Phong hoàn toàn nhận thức được sự thật này. Anh hợp tác Wahaha không có được lợi ích gì mà ngược lại còn gặp phải tình thể không thuận lợi. Vì vậy, trong nửa năm đầu, nhất định phải chiếm được một số ưu thế.
Nếu không, thị trường sẽ có dấu hiệu suy giảm, và điều quan trọng nhất là niềm tin của nhân viên trong công ty sẽ bị đánh bay. Một tiếng trống sẽ làm tinh thần thêm hăng hái, hai tiếng sẽ khiến tinh thần suy giảm, ba tiếng sẽ làm tinh thần cạn kiệt, lý lẽ này Lục Tam Phong hiểu rất rõ.
Bây giờ Phong Giai đã rất mạnh ở thị trường địa phương, vì vậy tất cả mọi người trong Thực Phẩm Phong Giai đều tràn đầy nhiệt huyết. "Trước tiên cứ quyết định như vậy đi, mỗi người hãy tự thực hiện việc của mình. Bảo bọn họ phải chú ý nhà máy ở thành phố Bạch Nhiên hơn, đừng chỉ chăm chăm vào công việc của bản thân, mà hãy có tầm nhìn lớn." Lục Tam Phong đóng tập tài liệu lại và nói: "Hãy để họ cử người ra phát triển ở những khu vực xung quanh nơi có sáu nhà máy này. Dù không xây dựng nhà máy thì cũng phải tìm ra nguồn cung ứng xung quanh, thị trường nguyên vật liệu, v.v. đóng vai trò phụ trợ. Chúng ta không thể vì xa lạ với nơi này mà bị người ta lừa được."
Nhiều người có mặt tại hiện trường đã bật cười khi nghe Lục Tam Phong nói thế, Thực Phẩm Phong Giai bị người khác lừa, vậy sẽ thật sự trở thành một trò cười. “Ăn cơm trước đi.” Lục Tam Phong nói, vẫy tay với Cao Chí Dũng rồi rời khỏi phòng hop. “Tổng giám đốc Lục, anh muốn nói gì à?” Cao Chí Dũng theo sau. “Dây chuyền sản xuất có thể hoạt động vào đầu tháng ba không?" Lục Tam Phong hỏi. "Chắc là không thành vấn đề đầu. Mấy ngày hôm trước tôi đã gọi điện cho tổng giám đốc của họ để hỏi rồi. Lô máy móc này là hàng nhập khẩu thuần túy, hiệu suất sản xuất đã tăng gấp đôi so với ban đầu. Không phải đến ngày tết chúng ta mới quyết định thôi sao, thời gian gần đây bọn họ di chuyển rất nhanh, tôi nghe nói đã cập cảng, hiện đang làm thủ tục hải quan." "Nhanh lên. Nếu bên kia không qua được khớp, có thể giúp được thì chúng ta cứ giúp. Chúng ta không thể trì hoãn thời gian nữa rồi. Nếu chúng ta không thể đưa sản phẩm ra thị trường vào tháng bốn thì sẽ rất đau đó. Đúng rồi, gần đây Wahaha thế nào?” Lục Tam Phong hỏi. "Lát nữa rồi nói đi." Nụ cười của Cao Chí Dũng hơi cứng đờ lại.
Loading...
Lục Tam Phong đã nhận ra điều gì đó, trên đường đến nhà ăn, anh không nói một lời nào. Âm thanh phía sau vang lên nhiều hơn, bấy giờ anh mới nhớ ra đứa bé vẫn còn ở đó. “Nào, ba ôm một cái." Lục Tam Phong vươn tay ôm lấy, nói với Trương Phượng Tiên: “Cô canh chừng con bé suốt cả buổi sáng, chắc là đã rất mệt mỏi rồi phải không?" “Như Lan rất ngoan, tôi cảm thấy cô bé rất giống anh, khá là quan tâm đến công việc kinh doanh. Trương Phượng Tiên nhìn anh, đã có một cảm nhận khác về anh. Trong hai cuộc họp sáng nay, cô ta đã ngồi bên cạnh ghi chép và lắng nghe toàn bộ.
Hai cuộc họp kéo dài rất lâu. Từ nghiên cứu phát triển sản phẩm, thị trường, tiếp thị, quản lý kinh doanh, lưu động vốn đến mua máy móc, Lục Tam Phong thành thạo điều hành toàn bộ. Anh có tiêu chuẩn riêng của mình cho mọi việc, rất rõ ràng. Tác phong làm việc của anh rất đơn giản và dứt khoát, một khi đã quyết định việc gì thì sẽ không nói nhiều thêm nữa.
Trước đây, Trương Phượng Tiên cảm thấy Cao Chí Dũng chắc chắn là người bận rộn nhất trong toàn bộ nhà máy. Tất cả mọi chuyện đều do anh ta xử lý, còn Lục Tam Phong chỉ cần đi ăn cơm cùng với khách hàng, xây dựng quan hệ, đánh lừa khách hàng, thậm chí là lừa dối mọi người. Bây giờ xem ra nếu Lục Tam Phong quản lý một nhà máy, chắc chắn anh sẽ nhàn hạ hơn Cao Chí Dũng. “Ăn cơm trước đi, buổi chiều còn có cuộc họp nữa. Nếu cô đã là thư ký thì nên cố gắng lập biên bản cuộc họp." Lục Tam Phong nói xong liền ôm Như Lan rời đi.
Trương Phượng Tiên không khỏi trợn mắt khinh bỉ, cô ta vừa phải dỗ con mà còn phải lập biên bản cuộc họp?
Trong nhà ăn, Giang Hiểu Nghi đã ngồi vào bàn bắt đầu ăn cơm. Buổi sáng, nhà trẻ gọi điện thoại về trong nhà, nói chuyện rất ngắn gọn, chẳng qua là thuyết phục bạn nhỏ Như Lan rời khỏi trường.
Bấy giờ Giang Hiểu Nghi mới biết, sáng sớm Lục Tam Phong đã đưa con đi học, kết quả lại hoàn toàn không có ở trường. Khi đến nhà máy, nhân viên công tác nói cho cô biết
Lục Tam Phong đang hợp trong phòng họp.
Khi đến gần nhà ăn, Lục Tam Phong hỏi: "Wahaha thế nào rồi?" "Là như thế này, năm ngoái, tôi không đến đây để tìm đại lý mà thực tế là để mở đường cho năm nay. Năm ngoái, tổng giám đốc Tôn đã lên kế hoạch tổng thể, đầu năm nay sẽ bắt đầu hoạt động, các sản phẩm đã được chuyển đến khu vực nội thành của chúng ta rồi."
Bước chân của Lục Tam Phong dừng lại, anh đặt Như Lan xuống đất, bảo cô bé tự đi. Tâm trạng của anh nặng nề đến nỗi không nói nên lời. Thời gian của anh quá eo hẹp, nếu cho Thực Phẩm Phong Giai thêm một năm nữa, anh sẽ không bị động như vậy. "Sao vậy? Tổng giám đốc Lục." "Có cảm giác bị đánh thẳng vào quê hương mình luôn rồi." Lục Tam Phong chế nhạo: "Không sao đâu, không đến vài tháng nữa, đồ hộp và đồ ăn vặt của chúng ta sẽ tràn ngập khắp phố phường nơi này thôi. Đi mua nước dinh dưỡng Wahaha cho con bé uống đi." "Trong văn phòng của tôi có. Hôm trước tôi thấy nó trong siêu thị nên thuận tay mua về, nhưng mà hàng trên kệ của bọn họ không còn nhiều lắm, chẳng bao lâu đã bị cướp sạch. Cái này vẫn là còn trong nhà kho." Cao Chí Dũng vừa nói vừa đi vào văn phòng lấy đồ.
Lục Tam Phong bước tới, tiến vào nhà ăn liền nhìn thấy Như Lan ôm đùi Giang Hiểu Nghi nói không ngừng. “Ở nhà trẻ có chuyện, sao anh không gọi điện về nhà để em đưa con bé về, như vậy cũng sẽ không phiền anh cả buổi sáng” Giang Hiểu Nghi mở miệng nói.
Lục Tam Phong còn chưa nói chuyện, Trương Phượng Tiên đã mở miệng nói: "Như Lan rất ngoan. Cả buổi sáng cô bé đều ở trong phòng họp nghe anh ấy họp." "Cô trông chừng con bé à? Cô vất vả rồi." "Dì có cho con ăn kẹo mút." Như Lan lấy một cây kẹo mút trong túi ra.
Lục Tam Phong ngồi xuống nói: "Ăn ít kẹo thôi, con suốt ngày cứ kêu đau răng hoài, sắp bị sâu răng rồi đó!"
Cao Chí Dũng bước vào đưa cho Như Lan vài chai Wahaha. Đồ ăn đã có sẵn trên bàn, Lục Tam Phong cầm chén lên và bắt đầu ăn. Không khí trên bàn có chút nặng nề. Trương Phượng Tiên vừa ăn vừa lén đưa mắt nhìn Giang Hiểu Nghi. Cô ta luôn cảm thấy Giang Hiểu Nghi có ý kiến với cô ta. "Nhà trẻ có chuyện gì sao? Em đã trả nhiều tiền như vậy, nói không đảm đương nổi trách nhiệm là coi như xong à. Nếu họ giật tiền thì phải yêu cầu một lời giải thích mới được." Giang Hiểu Nghi nói. “Đúng vậy, chờ anh tan sở đi. Đôi khi làm người khiêm tốn quá cũng không tốt, người khác sẽ cho là chúng ta dễ bị ăn hiếp." Lục Tam Phong buông chén xuống, nói với Cao Chí Dũng: “Anh tìm người bàn bạc chuyện này đi. Chuẩn bị thêm nhiều xe một chút, nhân tiện gọi cho anh Cẩu ở trung tâm thành phố nhờ anh ta tìm thêm người hỗ trợ tận nơi." "Anh Cẩu nào?" Cao Chí Dũng suy nghĩ một lúc, không nhớ ra có cái tên nào như vậy trong giới kinh doanh địa phương. "Là người giang hồ. Cứ nhắc tới tên tôi, chắc chắn anh ta sẽ biết. Bảo bọn họ làm cho tình hình trở nên càng ầm ĩ càng tốt. Đây chỉ là mấy chuyện vụn vặt, ăn cơm trước rồi thu xếp xong chuyện này hẵng nói sau." Lục Tam Phong cầm chén lên tiếp tục ăn cơm. “Đừng có làm lớn chuyện quá, nếu có chuyện gì thì chúng ta cứ nói chuyện rõ ràng với họ trước đã." Giang Hiểu Nghi ở bên cạnh thuyết phục. "Trên đời này không phải ai cũng biết nói chuyện lý lẽ đâu. Em đừng lo lắng, buổi chiều em có thể ở lại trong nhà máy chăm con, buổi tối chúng ta về cùng nhau."
Giang Hiểu Nghi muốn nói thêm gì đó, nhưng cô biết những gì Lục Tam Phong đã nói căn bản là định đóng cột, có nói thêm gì cũng vô ích.
Sau khi ăn xong, anh nghỉ trưa một mình trên chiếc giường đơn trong văn phòng, hai giờ chiều tiếp tục họp.
Trong phòng trọ, anh Cầu vươn vai, vừa mới tỉnh dậy. Hiện giờ anh ta cũng không khác gì năm ngoái, vẫn ở chỗ cũ và sống một cuộc sống tương tự mỗi ngày. Chỉ khác là có một điều đáng kinh ngạc hơn trong giang hồ, mỗi lần ai nhắc đến anh ta thì cũng phải nhắc đến câu cửa miệng của anh ta. Bạn có biết ông chủ của Thực Phẩm Phong Giai không? ở trong mắt anh ta, anh ta và Lục Tam Phong đã là người ở hai thế giới. Phương thức xử lý sự việc của Lục Tam Phong cũng đã không cần đến loại hàng cấp thấp của anh ta nữa.
Nhưng khi chuông điện thoại reo lên, một thằng đàn em đưa điện thoại cho anh ta, anh Cẩu nghe tiếng nói trong điện thoại thì hai mắt anh ta dần sáng lên, liên tục nói câu đồng ý, trên mặt nở một nụ cười thành kính, khiêm nhường không thể tả.
Trong mắt mấy đứa đàn em, anh Cẩu chính là một sự tồn tại hàng đầu trên giang hồ, bao nhiêu tên cô hồn các đảng nghe thấy tên anh ta đều phải sợ mất mật, nhưng lúc này, hình tượng cao lớn kia có phần sụp đổ.
Cúp điện thoại, anh Cẩu tự tin nói: "Đi thôi đi thôi, đánh hết mấy thứ chó đẻ đó cho tạo. Có thể cho hỗ trợ tổng giám đốc Lục chính là vinh hạnh là của chúng ta, có biết chưa?"
Thị trường cho thuê xe hơi địa phương một lần nữa tiếp đón một đơn đặt hàng lớn. Tất cả các siêu xe đều được lau chùi sạch sẽ.
Năm giờ tối, nhà trẻ sắp tan học. Mỗi khi ở đây tan học là sẽ tắc đường, bây giờ ở trung tâm thành phố trên cơ bản cứ một tiếng đồng hồ là có hơn chục xe ô tô qua lại, nhưng tại đây lại ùn tắc giao thông.
Đây là nơi tụ tập của những người giàu có và quyền lực trong thành phố, thậm chí còn có những người ngồi xổm ở đây để canh giữ những ông chủ lớn. Những cô giáo có thể làm việc trong trường mẫu giáo này đều là những người có ngoại hình xinh đẹp, không chỉ có khả năng ca hay múa giỏi mà còn phải có trình độ học vấn nhất định. Sau lưng có không ít người nói họ là người tình dự bị. "Nhìn xem, hôm nay là ông chủ lớn nào vậy? Lại còn có cả một đoàn siêu xe" "Đó là loại xe gì thế?" "Crown?" "Ôi, hình như có một chiếc xe nhập khẩu, là Audi đó!"
Một chiếc Audi chạy tới trước, theo sau là một chiếc Toyota và một chiếc Crown, tạo thành một đoàn xe, thu hút rất nhiều người nhìn về phía này.
Ba chiếc ô tô đậu ở cổng trường mẫu giáo, một người phụ nữ ăn mặc sành điệu bước xuống, trên gương mặt mang theo vẻ kiêu ngạo, quát lớn: "Mẹ kiếp, dám lấy tiền của tôi, bà đây sẽ cầm tiền đánh chết nó, hiệu trưởng đâu?"
Hiệu trưởng vội vã chạy ra, nhìn người Mẹ phụ nữ với khuôn mặt tươi cười và nói: " Bảo Lộc đến rồi à, tôi đã gọi điện thoại cho mẹ của Như Lan để thông báo con cô ấy từ nay về sau không cần đi học nữa. Nếu cô cần bồi thường, chúng tôi có thể đưa học phí của cô ấy để bồi thường cho cô." “Tôi cần chút tiền này của bà à?” Một người đàn ông bước xuống, trông chừng bốn mươi tuổi, dáng người có hơi mập mạp, phía sau còn có bốn năm người trẻ tuổi, trông có chút uy phong. "Bà cứ nói cho tôi biết anh ta ở đâu. Khoe khoang ở chỗ của tôi, tôi thấy cậu ta chán sống rồi đó. Mẹ nó, dám ăn hiếp con trai tôi, lại dám nói với vợ tôi không phải con của cậu ta đẩy nữa chứ. Mẹ kiếp, có phải là con của cậu ta đẩy hay không thì đã thế nào?" Người đàn ông bước tới trước mắng mỏ: "Còn dám ngang ngược với ông đây?" “Tổng giám đốc Ngô tức giận cũng đẹp trai nữa, đúng là người làm ăn lớn có khác mà!” Hiệu trưởng nhà trẻ mang theo vẻ mặt tươi cười nói: “Không liên quan gì đến nhà trẻ của chúng tôi. Nếu anh muốn địa chỉ anh ta thì tôi có thể cho." "Không cần, chẳng phải cậu ta muốn tôi đợi ở đây sao? Tôi đây sẽ xem anh ta có bao nhiêu tiền." Người phụ nữ nói một cách ngạo man.
Những người đến đón bọn trẻ tan học xung quanh đều xôn xao, một nhóm phụ nữ xúm lại một chỗ bàn tán xì xầm, thậm chí cũng không thèm đi đón con. Phía xa xa có rất nhiều người đứng lại dòm ngó, tất cả đều đoán xem chuyện gì đã xảy ra. "Người này là ai?" "Cô còn không biết ông ta à, lần trước cô không đi dự tiệc khiêu vũ sao?" "Hả? Gần đây tôi có đi dự nhiều tiệc khiêu vũ lắm, ai vậy?" "Tổng giám đốc Ngô, có một nhà máy xi măng, kiếm được rất nhiều tiền đó." "Có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Làm sao bà Lý có thể tham gia vào bữa tiệc khiêu vũ mua xi măng được?" "Ôi dào, cô xem thường ai đấy, mỗi năm người ta kiếm được cả hơn ba tỷ rưỡi đó, chồng của cô buôn bán hải sản thì có thể kiếm được bao nhiêu, thật là, nói cứ như cô rất giàu vậy."
"Hơn ba tỷ rưỡi thì sao? Ba tỷ rưỡi bây giờ cũng không có bao nhiêu tiền đâu." "Chậc chậc chậc, e rằng có người còn không có được một căn hộ tiền tỷ đâu, còn dám coi thường ba tỷ rưỡi?" "Được rồi, được rồi, vậy ai đã làm mích vòng tổng giám đốc Ngô vậy?" "Tôi nghe nói là mẹ Như Lan, bởi vì mấy đứa nhỏ đánh nhau, nhưng mà nghe nói cô ta
Chương 127: Kinh hoàng "Hơn ba tỷ rưỡi thì sao? Ba tỷ rưỡi bây giờ cũng không có bao nhiêu tiền đâu." "Chậc chậc chậc, e rằng có người còn không có được một căn hộ tiền tỷ đâu, còn dám coi thường ba tỷ rưỡi?" "Được rồi, được rồi, vậy ai đã làm mích vòng tổng giám đốc Ngô vậy?" "Tôi nghe nói là mẹ Như Lan, bởi vì mấy đứa nhỏ đánh nhau, nhưng mà nghe nói cô ta người đứng đầu của thành phố, chỉ riêng điều này thì họ đã có đủ vốn liếng để coi thường mọi thứ.
Khoảng năm giờ, Lục Tam Phong đóng tập tài liệu lại, nhìn lướt qua thời gian, đứng dậy nói: "Chuyện này cứ tạm thời như vậy đi. Tôi đi nhà trẻ một chuyến. Sắp xếp thế nào rồi?"
Cao Chí Dũng vội vàng đứng lên nói: "Vừa rồi anh ta đã gọi điện nói đang đợi ở cổng nhà máy rồi. Tổng giám đốc Lục, có cần thiết làm việc này chỉ vì một đứa nhỏ hay không?" "Đương nhiên là cần thiết!"
Lục Tam Phong nhìn anh ta bằng ánh mắt người đứng đầu của thành phố, chỉ riêng điều này thì họ đã có đủ vốn liếng để coi thường mọi thứ.
Khoảng năm giờ, Lục Tam Phong đóng tập tài liệu lại, nhìn lướt qua thời gian, đứng dậy nói: "Chuyện này cứ tạm thời như vậy đi. Tôi đi nhà trẻ một chuyến. Sắp xếp thế nào rồi?"
Cao Chí Dũng vội vàng đứng lên nói: "Vừa rồi anh ta đã gọi điện nói đang đợi ở cổng nhà máy rồi. Tổng giám đốc Lục, có cần thiết làm việc này chỉ vì một đứa nhỏ hay không?" "Đương nhiên là cần thiết."
Lục Tam Phong nhìn anh ta bằng ánh mắt sâu thẳm, lần này không phải chỉ vì Như Lan mà quan trọng hơn là quyền ăn nói trong giới kinh doanh địa phương. Hiện tại Lục Tam Phong đã được coi là người giàu có vô hình trong khu vực địa phương.
Đặc biệt là trong trận chiến với Nhậm Thiên Bác, rất nhiều người đã nghe đến tên của anh, nhưng không có bao nhiêu người tôn trọng anh, thậm chí còn có rất nhiều người không biết đến anh.
Mấy thứ như tên tuổi có thể mang lại rất nhiều tiện lợi cho con người. Hôm nay Lục Tam Phong muốn nổi danh thiên hạ, không chỉ để giới kinh doanh biết đến, mà còn để những người địa phương bình thường biết đến chính mình.
Thay quần áo xong, Lục Tam Phong dẫn Như Lan đi về phía cửa. Mọi người cũng theo sát phía sau, cửa nhà máy đầy xe ô tô, nhìn qua có vẻ tối tăm.
Loading...
Dẫn đầu là một chiếc Bentley, bên cạnh có một nhóm thanh niên mặc vest đang đứng. Nhìn thấy Lục Tam Phong đi ra, anh Cẩu vội vàng ra hiệu. Anh ta biết rất rõ một điều, Lục Tam Phong của hiện tại dường như không có chút quan hệ nào với ba chữ “kẻ du côn”.
Những người có mặt đều được anh ta lựa chọn rất kỹ lưỡng, hai ba mươi người đứng thành ba hàng, ai nấy đều chắp tay sau lưng và đồng thanh hô to: "Chào tổng giám đốc Lục!”
Giọng nói ồn ào vang lên khiến tất cả mọi người có mặt tại đây bất thình lình giật nảy mình. Tình thế này thật sự có phần chấn động lòng người. Cao Chí Dũng nhất thời không biết nói gì, Giang Hiểu Nghi có hơi lo lắng. Chỉ là mấy đứa trẻ đang đánh nhau mà thôi, sao hiện giờ lại náo loạn thành thế này?
Trương Phượng Tiên nhìn những người này, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, bèn mở miệng nói: "Cảnh tượng này hình như quá lớn thì phải?" “Đương nhiên là phải lớn, sau đêm nay, dù là người trong giới kinh doanh hay người thường, đều phải biết đến tên của tôi.” Lục Tam Phong nhìn về phía anh Cẩu, nói: “Lên xe!"
Giang Hiếu Nghi muốn thuyết phục anh, nhưng mở miệng mấy lần rồi cuối cùng cũng không nói gì. Trong lòng cô biết rằng những gì Lục Tam Phong đã quyết định thì có nói gì cũng vô dụng, cô chỉ có thể lên xe.
Đoàn xe hùng hổ đi đến trường mẫu giáo, rất có một loại khí thế nhất định phải san bằng trường mẫu giáo.
Lục Tam Phong ngồi ở ghế sau, hai chân bắt chéo nhau, nói với Như Lan bên cạnh: "Con gái, ba chỉ muốn nói với con một điều. Chúng ta sẽ không bắt nạt người khác, nhưng nếu có ai dám bắt nạt chúng ta, thì con phải bắt nạt nó đến chết cho ba. Hãy nhớ rằng, từ nay về sau sẽ không có ai có nhiều tiền hơn con."
Cô nhóc chớp mắt rồi gật đầu.
Thời gian đã gần đến năm giờ rưỡi, hai bên đường rộng rãi tấp nập xe cộ, người đến xem náo nhiệt đầy rẫy. Tổng giám đốc Ngô nhìn thấy có rất nhiều người đang nhìn ông ta bàn tán, nhất là khi nghe thấy họ nói gì đó về sự tích của ông ta thì trên mặt ông ta ngày càng đầy vẻ ngang tàng hơn. "Bên kia còn chưa tới à? Xem ra là chuẩn bị làm con rùa rụt đầu rồi. Cậu ta thật sự tưởng không tới thì chuyện này kết thúc hay sao?" Tổng giám đốc Ngô ném tàn thuốc xuống đất và dùng chân giẫm mạnh lên nó, quát lớn: “Dám trêu Ngô Thiên Đạt tôi, mẹ kiếp, sao không ra ngoài hỏi thăm xem, tiền của ông đây cũng có thể đập chết cậu ta đấy, đến nhà cậu ta tìm đi." "Nhân tiện, những người có mặt hôm nay nghe cho rõ lời tôi đây. Đây là con trai tôi. Sau khi về nhà thì nói với con của mấy người, khi nhìn thấy con trai tôi ở nhà trẻ thì tôn trọng chút cho tôi. Nếu ai nghĩ rằng mình có tiền, nắm tay cứng cáp, không phục thì cứ thử động vào tôi xem sao."
Lời này có thể nói là cực kỳ kiêu ngạo.
Vốn là mọi người đang xem náo nhiệt ở đây cuối cùng lại thành bị người ta khiêu khích. Có người tỏ vẻ khó chịu nhưng cũng không muốn làm chim đầu đàn nên bắt đầu huyện thuyền mắng mỏ.
Tuy nhiên, số tiền mà tổng giám đốc Ngô sở hữu quả thực có thể khiến những người có mặt choáng ngợp. "Tổng giám đốc Ngô, đây là địa chỉ của Như Lan. Chuyện này là do chúng tôi không đúng, đã không chăm sóc tốt cho đứa nhỏ!" Hiệu trưởng mang vẻ mặt tươi cười nói: "Để cô chủ nhiệm đích thân xin lỗi ông."
Một cô gái chừng hai mươi tuổi bước tới, dáng người cao gầy, mặt mày đẹp đẽ, tươi cười ngọt ngào với tổng giám đốc Ngô, cúi đầu xin lỗi. Tổng giám đốc Ngô thấy vậy thì trong lòng nào còn có chút tức giận gì nữa. "Không liên quan gì đến cô giáo, này... cô giáo chủ nhiệm tên là gì vậy?" "Tổng giám đốc Ngô, tôi tên là Phương
Nhã..."
Bà Ngô ở bên cạnh có chút không vui mà nói: "Được rồi, đi thôi." "Anh người lớn rộng lượng, đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì. Hôm nay tôi đã gọi điện mằng cô ta, ngay cả thở mà bọn họ cũng không dám. Bọn họ không biết thân phận của anh, còn tưởng rằng lái một chiếc xe Santana đã là người giàu có rồi." Hiệu trưởng buông lời nịnh hót: "Buổi sáng nói chuyện lớn lối lắm, bây giờ cũng không dám tới đấy thôi, anh..." "Có một chiếc xe!!
Có người hét lên, ngay sau đó tiếng còi vang lên. Trong tích tắc, mọi người đang có mặt đều nhìn về phía ngã tư, những người thấp bé thậm chí còn nhón chân lên nhìn.
Đoàn người tấp nập chen sang hai bên đường. "Đó là loại xe gì vậy? Hình như có cả đoàn xe!" "Nhân vật nào vậy nhỉ?" "Không biết, nhưng khoe khoang kiểu này lớn thật đó, xem ra có vẻ không phải là người bình thường."
Đoàn xe dừng ở lối vào trường mẫu giáo, cửa xe mở ra, hai mươi ba mươi chàng trai mặc vest đen bước xuống, hét quanh bốn phía: "Lui về sau!"
Đám người xúm lại xô đẩy nhau, trố mắt nhìn với khuôn mặt vẻ tò mò.
Không biết tại sao, tổng giám đốc Ngô lại có một cảm giác tồi tệ, trái tim của ông ta nảy lên một cái.
Anh Cẩu ra khỏi xe và đi về phía chiếc Bentley ở giữa, một số người đi đường đã nhận ra anh Cẩu và thốt lên kinh ngạc. "Fuck, anh Cẩu?" "Thật là anh Cẩu?" "Anh Cẩu mở cửa xe cho người khác?"
Anh Cầu là ai, có địa vị gì? Trong giới giang hồ địa phương, anh Cẩu tương đương với sự tồn tại của Bentley và Rolls Royce vậy.
Nhưng mà, một nhân vật mạnh mẽ như vậy lại đi mở cửa xe cho nhà người ta?
Khi cửa xe mở ra, một cô bé hồng hào nhảy xuống, cậu bé tên Bảo Lộc chỉ tay về cô bé và kêu lên: "Ba ơi, chính là con nhỏ đó.”
Tổng giám đốc Ngô đã nhìn đến ngẩn người, quay người lại nhỏ giọng hỏi vợ mình: "Không phải em nói họ lái Santana thôi à?" "Quả thật là nó đi Santana mà. Anh cứ hoảng sợ làm gì, bày ra cục diện thế này ai mà không làm được chứ?"
Tổng giám đốc Ngô hoặc ít hoặc nhiều cũng đã từng lăn lộn trên giang hồ, cũng có chút hiểu biết về anh Cẩu này. Người bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ dám sai sử anh ta như thế này. Cánh cửa xe bên cạnh mở ra, Lục Tam Phong bước xuống xe và đi về phía cổng trường mầm non.
Mười mấy người theo phía sau tràn đầy khí thế tiến lên, Lục Tam Phong trước tiên đưa mắt nhìn về phía mẹ Nhạc Nhạc, nói: "Lúc sáng đã nói rồi, không phải là so xem ai giàu có hơn, ai phô trương hơn sao?"
Người phụ nữ nhìn ông chồng của mình, cau mày nói: "Ông Ngô, anh nói câu gì đi!" "Cậu là người của công ty nào? Sao tôi chưa từng gặp mặt?" Tổng giám đốc Ngô tiến lên sửa sang lại tây trang của mình, hiển nhiên không quá tự tin khi đối mặt với Lục Tam Phong. Ông ta mở miệng nói: "Tôi nói cho cậu biết, quan hệ của tôi với một số lãnh đạo khá đặc biệt đó. Tiền ông đây đóng thuế hàng năm..." “Đừng nói lung tung, chỉ nói chuyện con gái tôi đi học ở đây thôi.” Lục Tam Phong dời mắt nhìn về phía hiệu trưởng và nói: “Buổi sáng bà đã gọi điện thoại cho vợ tôi, đuổi học con gái tôi phải không?"
Sắc mặt hiệu trưởng bối có chút xấu hổ. Bà ta vốn là muốn lôi kéo tổng giám đốc Ngô một chút, xúc phạm một gia đình bình thường cũng không thành vấn đề gì. Nhưng hiện tại xem ra tổng giám đốc Ngô mới là một gia đình bình thường. "Có thể một số nhân viên tạm thời trong trường học của chúng tôi đã làm điều đó." "Bà không nghe thấy vừa rồi tổng giám đốc Ngô đã nói gì à? Người ta đóng thuế một năm không ít đâu đấy, còn là bạn của nhiều nhà lãnh đạo nữa. Ở đây rồi nên tôi cũng nói luôn, tôi đóng thuế còn nhiều hơn thu nhập của ông ta đó. Tôi chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi đã có thể khiến cho các người đóng cửa rồi, chỉ là hơi tốn chút nước bọt mà thôi.” "Cậu đang khoe khoang cái gì vậy? Tôi kiếm được ba tỷ rưỡi một năm, mẹ nó còn cậu thì sao? Đóng thuế tiền tỷ à?” Tổng giám đốc Ngô không nhịn được mà lớn tiếng nói. Đùa gì vậy chứ, ở địa phương này còn có xí nghiệp như vậy nữa sao?
Doanh nghiệp tư nhân duy nhất có thể đạt đến cấp độ này chỉ có Thực Phẩm Phong Giai. Mà tổng giám đốc Ngô cũng đã nghe nói một số chuyện về ông chủ của Phong Giai. Liệu một người có thể chèn ép người có bối cảnh như Nhậm Thiên Bác thì có thể là một người bình thường không?
Bên cạnh đó, ông ta cũng đã ăn tối với một số quản lý của Thực Phẩm Phong Giai rôi!
Thu nhập ba tỷ rưỡi một năm quả thật là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Bây giờ có rất nhiều người có mặt đều cảm thán, nhìn tổng giám đốc Ngô với vẻ mặt đầy hâm mộ. Cuộc sống thu nhập ba tỷ rưỡi một năm là như thế nào đây?
Đây không phải là những gì người bình thường có thể tưởng tượng được. Rất nhiều người cũng chỉ vừa mới chạm ngưỡng hộ gia đình gần bốn mươi triệu mà thôi.
Cao Chí Dũng vốn dĩ không muốn xen vào, vẫn luôn ngồi trong xe. Thấy đã lâu rồi mà vẫn chưa đối phó xong thì anh ta bước ra khỏi xe và bước tới. Khi nhìn thấy người đứng giữa, anh ta ngạc nhiên thốt lên: "Tổng giám đốc Ngô?"
Tổng giám đốc Ngô nhìn thấy Cao Chí
Dũng thì khuôn mặt trở nên vui mừng, hét lên với mọi người xung quanh: "Mọi người thấy hay không? Trùng hợp giám đốc của Thực Phẩm Phong Giai đi ngang qua đây. Cậu ấy vẫn là bạn tốt của tôi đấy. Giám đốc Cao, cậu đến đây một chút. Bây giờ người bạn này, nói cho tôi biết, tên doanh nghiệp của bạn đóng thuế cao hơn của tôi là gì?"
Lục Tam Phong nhìn vẻ mặt đắc thắng như nắm được điểm yếu của anh thì không khỏi bật cười. “Để tôi giới thiệu với ông một chút, đây là ông chủ của chúng tôi, tổng giám đốc Lục Cao Chí Dũng nói. "Lục... tổng giám đốc Lục?"
Sắc mặt tổng giám đốc Ngô đầy vẻ không dám tin, trợn mắt ngoác mồm nhìn Lục Tam Phong. Này tuổi còn trẻ quá, không phải ai cũng nói ông chủ của Thực Phẩm Phong Giai là một người đàn ông trung niên sao?
Nếu không phải câu này thốt ra từ miệng của Cao Chí Dũng, ông ta sẽ không bao giờ tin tưởng. "Cậu ta chính là ông chủ của Thực Phẩm
Phong Giai?" "Vậy cũng còn quá trẻ rồi đó?" "Ôi má ơi..."
Không nói đến tổng giám đốc Ngô, những người có mặt ở đây đều cảm thấy kinh ngạc. Khoảng thời gian nửa năm gần đây, bốn chữ Thực Phẩm Phong Giai đối với người dân địa phương mà nói, bọn họ đã nghe qua quá nhiều lần, nhưng ông chủ đứng sau vẫn luôn là suy đoán.
Bây giờ lại nhìn thấy một Lục Tam Phong trẻ trung như vậy, sao có thể có ai mà không kinh hãi cho được?
Tổng giám đốc Ngô đứng chết lặng tại chỗ, cảm thấy cả người có chút cứng ngắc, không dám tin mà nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, trong lòng không ngừng tự nhủ với chính mình, chuyện này sao có thể như vậy được chứ?
Cách đây một thời gian, ông ta được người khác giới thiệu mới quen biết với Cao Chí Dũng trong một bữa tiệc cocktail ở địa phương. Bây giờ không ai không biết rằng
Thực Phẩm Phong Giai đang rất được chú ý, chỉ cần có mối quan hệ thì sẽ kiếm được chút lời.
Tuy nhiên, đối mặt với Lục Tam Phong lúc này, cả người của ông ta đông cứng tại chỗ. Một cơ hội tốt như vậy hoàn toàn bị ông ta phá vỡ. Hơn nữa hiện giờ ông ta còn lo lắng Lục Tam Phong sẽ ra tay với mình. Với địa vị của Lục Tam Phong trong giới kinh doanh địa phương, chỉ cần đánh cho ông ta mấy đòn là cũng khiến ông ta phải lãnh đủ.
Người phụ nữ có chút khó chịu khi nhìn thấy ông ta thế này: "Anh nói gì đi, không phải anh đã nói trong thành phố này không có ai dám không phục anh hay sao. Ở nhà anh nổi rung trời luôn mà, hiện tại cũng không thả được một cái rắm." “Cô... cô im đi, đàn bà thì biết cái gì?” Tổng giám đốc Ngô mắng mỏ, trên gương mặt hiện lên một nụ cười tươi rói nhìn về phía Lục Tam Phong, duỗi tay ra nói: “Tổng giám đốc Lục, cậu xem đều là người quen biết với nhau cả, đều là hiểu lầm cả thôi." “Hiểu lầm cái quần què gì?” Người phụ nữ khó chịu, lấy tay chỉ vào tổng giám đốc Ngô rồi quát lớn: “Lúc ở nhà anh đã nói với tôi như thế nào? Tôi kêu anh đến đây để sợ hãi nhận tội sao?” "Cô im đi, tôi không muốn chấp nhặt với cô. Đây đều là chuyện của người làm kinh doanh. Cô là đàn bà thì biết gì về người ta mà nói? Lên xe đi." Tổng giám đốc Ngô xấu mặt, lấy một bao thuốc lá từ túi của mình ra, châm thuốc cho Cao Chí Dũng và Lục Tam Phong.
Những người xung quanh nhìn thấy tình cảnh này thì đều bật ra tiếng cười nhạo. Vừa rồi, trước khi Lục Tam Phong đến, dáng vẻ kiêu ngạo không ai sánh nổi của ông ta khiến mọi người xung quanh phải khiếp sợ. Một ông chủ lớn như vậy khiến người ta có cảm giác như ông ta có thể bỏ tiền ra mua mạng người vậy.
Loading...
Nhưng bây giờ dáng vẻ ngoan ngoãn dễ bảo và vẻ mặt tươi cười nịnh hót này thật sự rất buồn cười, khiến mọi người đều bật cười thành tiếng, sắc mặt của người phụ nữ cũng tràn đầy vẻ nén giận.
Trong mắt bà ta, cho dù là người làm ăn có năng lực như thế nào thì bà ta cũng không phải chỉ vì cuộc sống kiêu ngạo mới gả cho ông ta. Người phụ nữ bế đứa trẻ lên, thô bạo đẩy tổng giám đốc Ngô sang một bên rồi bước lên xe. “Phụ nữ tóc dài não ngắn, đừng để ý. Tổng giám đốc Ngô nói. “Khoan đã!” Lục Tam Phong nói. "Sao nữa? Cậu còn muốn làm gì?" Người phụ nữ quay đầu lại nhìn chằm chằm Lục
Tam Phong, thái độ ương ngạnh cứng ngắc, sắc bén nói: "Có tiền thì có thể kiêu ngạo sao? Tôi nói cho cậu biết, có tiền không chết tử tế được đâu."
Giang Hiểu Nghi ở bên cạnh khuyên nhủ: "Thôi đi, thôi đi." “Gì mà thôi đi?” Lục Tam Phong rít một hơi thuốc, thấy bà ta như thế này thì nở nụ cười: “Buổi sáng, bà ra vẻ mình là kẻ rất có tiền mà gây sự, còn gọi điện đến nhà tôi. Khi đó bà chính là một kẻ giàu có đấy. Còn tôi cùng lắm chỉ là một người lái Santana mà thôi." "Tôi thích đó thì sao nào? Cậu còn có thể giết tôi ư? Chẳng phải cậu chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi à? Còn có thể làm gì được tôi?" Người phụ nữ nở nụ cười chế nhạo, mang theo vẻ mặt khinh thường mà nói: "Vậy cậu thử đánh tôi xem, thử động vào tôi một chút xem, có tin tôi sẽ nằm trên mặt đất hay không?"
Có tiếng la ó vang lên tại hiện trường, bộ mặt của người phụ nữ chanh chua này thực sự khiến tổng giám đốc Ngô xấu hổ. Lục Tam Phong cũng bị bà ta chọc cho tức cười, thì ra đã chạm phải một bình sử dễ vỡ. “Tổng giám đốc Lục, để cậu chê cười rồi.” Tổng giám đốc Ngô lộ vẻ ngượng ngùng, chỉ sợ mình phải thường xuyên lui tới ở giới kinh doanh địa phương. "Không sao đâu, bây giờ tôi sẽ cho ông một lựa chọn. Con gái tôi đã nói với tôi rằng nó không đánh con trai ông cũng như không xô đẩy nó. Tôi tin con gái tôi. Nếu ông có thể chứng minh rằng con gái tôi đã làm tất cả những điều này, tôi sẽ xin lỗi ông. Nếu bây giờ không có chứng cứ, các người cũng cứ làm như vậy, có phải nên xin lỗi con gái tôi hay không?” Lục Tam Phong nhìn ông ta chẳm chằm và hỏi. “Không được xin lỗi!” Người phụ nữ chạy tới, kéo tổng giám đốc Ngô rồi gào lên: “Tại sao phải xin lỗi cậu ta? Chính con gái cậu ta đã đánh con trai chúng ta đó, có tiền thì để cậu ta đền tiền đi. Gia đình chúng ta làm xi măng. Cứ cách cậu ta cực kỳ xa là được, cậu ta có thể làm gì được chúng ta chứ."
Cao Chí Dũng bị bà ta làm cho buồn cười, tổng giám đốc Ngô đúng là sắp bị vợ ông ta hại chết rồi. Rất rõ ràng là vợ ông ta chưa bao giờ tham gia vào công việc kinh doanh và cũng không có trình độ học vấn gì, bà ta hoàn toàn đang mang dáng vẻ la lối khóc lóc rất khôi hài, nghĩ rằng có thể lừa được chuyện này.
Ngay cả anh Cẩu ở bên cạnh nhìn thấy bà ta trong tình trạng như vậy cũng cảm thấy thật nực cười, chỉ cần bon chen vài ngày trong xã hội này thì đều biết đằng sau một doanh nhân địa phương giàu có không chỉ đơn giản là một công việc kinh doanh đơn thuần.
Nói trắng ra, những người bên ngoài đơn giản dựa vào dũng khí sợ rằng đều sẽ dựa vào. Lục Tam Phong có thể đi tới hôm nay, muốn chơi đùa với tổng giám đốc Ngô chẳng phải như mèo bắt chuột thôi sao? "Xem ra đây cũng là ý của tổng giám đốc Ngô. Vậy thì tôi sẽ không nói thêm gì nhiều nữa. Tôi thực sự cũng không có nhiều năng lực, cùng lắm chỉ là sau này khi ăn tối với các cấp lãnh đạo thì sẽ nói thêm một vài câu mà thôi!" Lục Tam Phong cười nói. “Mẹ nó, anh thích nghe ai thì nghe Người phụ nữ chửi bởi rồi quay lưng bỏ đi.
Tổng giám đốc Ngô gần như phát khóc vì tức giận. Đừng nói là Lục Tam Phong thực sự đánh vài đòn, những ngày sau này cũng sẽ không dễ chịu, phàm là ai muốn lấy lòng Thực Phẩm Phong Giai thì từ hôm nay trở đi sẽ tránh mặt ông ta. Dẫu sao ông ta cũng không phải là người duy nhất bán xi măng.
Càng nghĩ càng tức giận, tổng giám đốc Ngô chắp tay với Lục Tam Phong, quay đầu chạy theo, lớn tiếng quát: "Tôi nói cho cô biết, chúng ta ly hôn." "Anh bị bệnh à, sao ly hôn với tôi?" “Ông đây không ly hôn với cô thì phải đợi uống gió tây bắc sao?” Tổng giám đốc Ngô càng nói càng gấp, giơ tay tát vào mặt bà ta một bạt tai. Người phụ nữ ngồi dưới đất khóc lớn, tổng giám đốc Ngô lên xe phóng đi.
Trương Phượng Tiên ở bên cạnh lạnh mắt nhìn người phụ nữ nằm trên mặt đất đang khóc lóc om sòm, trong lòng thầm nghĩ, người nào gặp phải người phụ nữ như vậy thật đúng là xui xẻo. Không nói tới việc xúc phạm người trong kinh doanh, mà có nhiều người vây xem như thế, bà ta lại ôm đứa trẻ nằm trên mặt đất mà lăn lộn, quả là không giống ai.
Lục Tam Phong quay đầu lại nhìn hiệu trưởng trường mẫu giáo và nhóm giáo viên, vẫy tay. Hiệu trưởng xấu hổ đi tới, hai tay đặt trước ngực xoa xoa liên tục. "Tổng giám đốc Lục, tôi xin lỗi!" "Đừng gọi tôi là tổng giám đốc Lục, tôi chỉ là người đi xe Santana mà thôi. Bà gọi điện thoại nói với vợ tôi như thế nào? Nhắc lại một lần đi." Lục Tam Phong lạnh nhạt nhìn bà ta. “Tôi thay mặt nhà trẻ xin lỗi cậu và cả gia đình. Tôi thực sự xin lỗi.” Hiệu trưởng rất khéo léo đứng lại cúi đầu: "Hy vọng cậu có thể bớt giận. Bởi vì chúng tôi không đúng, tất cả các chi phí của bạn nhỏ Như Lan đều được miễn giảm. Cậu thấy có được không?" “Nếu bà dám công khai với bên ngoài là con của tôi đi học ở đây để tăng độ nổi tiếng của nhà trẻ thì đừng trách tôi không khách sáo.” Lục Tam Phong có thể nhìn ra suy nghĩ của bà ta trong nháy mắt.
Vẻ mặt hiệu trưởng cứng đờ, vội vàng nói: "Yên tâm, nhất định sẽ không." “Vậy thì chuyện này cứ giải quyết như thế đi.” Lục Tam Phong quay đầu nhìn thấy một đám người, nói: "Vẫn còn sớm, có thể trở về mở thêm một cuộc họp nữa, về thôi!”
Lục Tam Phong giao Như Lan cho Giang Hiểu Nghi. Giang Hiểu Nghi nhìn thấy người phụ nữ vẫn nằm trên mặt đất, ba chiếc xe của tổng giám đốc Ngô đều đã đi hết, cô cảm thấy có chút mềm lòng, bước tới muốn kéo bà ta lên, cho bà ta một bậc thang để xuống. “Em đến đó làm gì?" Lục Tam Phong giơ tay kéo cô lại. "Cũng gần được rồi, em cảm thấy bà ấy đã biết sai rồi." “Em, thương người mù quáng. Em có tin hay không, bây giờ em mà đi qua đó là bà ta sẽ ôm đùi em, lừa em một khoản tiền. Loại người như thế này thì có chuyện gì không làm được chứ. Em mau dẫn con về nhà nấu cơm đi.” Lục Tam Phong duỗi tay ôm eo cô bước ra xe.
Đưa Giang Hiểu Nghi lên xe rồi ra lệnh cho tài xế lái xe về nhà. Trong khi đó, Lục Tam Phong lên một chiếc xe khác, Trương Phượng Tiên thấy vậy vội vàng lên xe của Lục Tam Phong. “Nhiều xe như vậy, cô lên xe của tôi làm gì?” Lục Tam Phong hỏi cô ta với vẻ không vui. “Nhiều xe như vậy, tại sao tôi không thể ngồi chiếc xe này?” Trương Phượng Tiên bắt chéo chân, trông giống ông chủ hơn cả Lục Tam Phong, nói: “Vừa rồi nhìn đám đông xung quanh, hình như anh có vẻ cũng không nổi tiếng ở địa phương lắm thì phải?" "Những người trong giới kinh doanh biết nhiều hơn một chút. Sau khi Cao Chí Dũng đến, tôi rất ít khi quản lý nhà máy này. Một số cuộc chiêu đãi doanh nghiệp địa phương đều là do anh ta chịu trách nhiệm." "Bình thường anh luôn tỏ vẻ khiêm tốn, sao hôm nay lại phô trương như vậy?" "Như Lan bị oan, đối phương lại cảm thấy bản thân họ có tiền thì liền dùng tiền đập phá. Hơn nữa, tiền cũng giống như một con dao. Bạn có thể khoe ra cũng có thể giấu đi, nhưng suy cho cùng thì nó cũng có một tác dụng, đó là giết người. Con dao nhỏ của bạn không thể giết được người khác thì bạn sẽ không thể răn đe người khác."
Trương Phượng Tiên nhưởng mi liếc anh một cái. Cô ta cảm thấy Lục Tam Phong ngày thường dễ nói chuyện nhưng một khi bắt tay vào làm thì anh nhất định là một người tàn nhẫn. "Anh tốt với Như Lan đến như vậy ư? Tôi nghe nói đó không phải là con ruột của anh." "Con ruột hay con nuôi thì sao chứ? Con bé đối xử với tôi rất tốt." "Tốt thế nào?" “Tôi đang ngủ thì gác chân lên miệng tôi.” Trên mặt Lục Tam Phong không khỏi lộ ra vẻ trìu mến khi anh nói đến Như Lan. Có đôi khi cô nhóc kia chọc anh tức giận đến nỗi ngứa ngáy chân tay, nhưng thường xuyên hơn thì lại có thể khiến anh không nhịn được mà cười phá lên.
Kiếp trước Lục Tam Phong không có con, anh luôn cảm thấy con cái là gánh nặng. Nhưng bây giờ anh cảm thấy có con rất tốt. Chơi đùa với con là cách tốt nhất để giảm bớt căng thẳng.
Khi đi ngang qua trung tâm thành phố, Lục Tam Phong xuống xe đi đến một số cửa hàng và siêu thị nhỏ. Tất cả đều có bán Wahaha, nhưng tất cả đều hết hàng, nghe nói vừa sắp lên kệ đã hết hàng, không ít bậc cha mẹ còn đặt hàng trước.
Lục Tam Phong biết Wahaha rất hot, nhưng không ngờ lại hot đến thế. Sau khi lên xe thì không nói một lời nào mà đi thẳng vào nhà máy.
Hôm nay, chuyện này cơ bản là do anh Cẩu sắp xếp. Xe dừng ở lối vào nhà máy, Lục Tam Phong xuống xe đi về phía nhà máy, anh Cẩu chạy tới định lại gần nói gì đó, dù sao thì hai người cũng quen nhau từ trước. "Anh Cẩu, anh đang làm gì vậy?" "Tôi có quen biết với tổng giám đốc Lục, muốn nói vài lời." "Được rồi, các anh có thể trở về trước. Đừng lo lắng, sẽ không đối xử tệ với các anh đầu. Một lát nữa chúng tôi sẽ trả lại xe thuê. Trong nhà mày không cho phép người ngoài bước vào."
Anh Cầu thở dài và tự nhỉ trong lòng, bây giờ đã khác xưa rồi. “Giám đốc Cao, khi nào nhà máy mới của Wahaha đi vào sản xuất?" Lục Tam Phong vừa đi vừa hỏi. "Chắc chỉ trong mấy ngày này thôi. Năm trước thiết lập thị trường phía bắc, thương lượng máy móc đã ổn thỏa rồi. Đầu năm mua nhà máy xong, nhân viên thì dễ xử rồi." "Nhanh hơn! Nhanh hơn. Nhanh hơn nữa!" Lục Tam Phong nói ba lần “nhanh hơn”, sau đó nói: "Anh trả lời điện thoại của năm quản lý nhà máy khác. Tôi muốn tiến độ. Tôi sẽ gọi Đỗ Lam Minh và tiếp tục thúc giục dây chuyền sản xuất, gửi fax các thành phần của sản phẩm qua đây."
Lục Tam Phong cảm thấy những chiếc hộp nhỏ của mình có thể không đủ cho dịch dinh dưỡng Wahaha, và anh đã phần nào đánh giá thấp sức mạnh thị trường của nó.
Khi trở lại văn phòng, trước tiên gọi điện cho năm nhà máy lớn. Về cơ bản họ vẫn đang trong giai đoạn tuyển dụng, việc quản lý đã được sắp xếp ổn thỏa. Tuy nhiên, có rất nhiều nhân viên nên sẽ mất thời gian vài ngày, ngay cả khi tuyển dụng xong nhân viên thì việc đào tạo cũng cần có thời gian.
Lục Tam Phong gọi điện thoại cho Đỗ Lam Minh. Mặc dù là nhà máy cuối cùng trong số sáu nhà máy bắt đầu làm việc nhưng quả thật anh ta đã hoàn thành nhanh nhất. Ban lãnh đạo đã được thành lập, việc tuyển dụng một ngàn sáu trăm nhân viên ban đầu đã được hoàn thành vào ngày hôm nay. Bắt đầu từ ngày mai sẽ dọn dẹp khu vực nhà máy và tiến hành huấn luyện đơn giản.
Hơn nữa còn để cho tay chân của Lục Tam Phong nhanh hơn một chút, để máy móc linh hoạt hơn. Nếu để thời gian quá dài, nhiều người như vậy thì sẽ không dễ quản lý.
Cúp điện thoại, Lục Tam Phong đã cảm nhận được khả năng của sáu quản đốc. Cái gì gọi là ngưu nhân, miễn là cho anh ta tiền, anh ta có thể làm nhanh nhất có thể để tạo ra kết quả bạn muốn.
Vào buổi tối, nhân lúc quản lý Lý của bộ phận tài chính đi công tác về, anh đã tổ chức một cuộc họp cho bộ phận tài chính. Bây giờ bộ phận quan trọng nhất của Thực Phẩm Phong Giai là tài chính.
Họ có một nhiệm vụ rất nặng nề. Đi công tác mỗi tháng đã là tình trạng bình thường của họ. Họ chạy việc chăm chỉ hơn cả bộ phận marketing. Mặc dù tài khoản công ty của các nhà máy lớn hiện nay đều mang tên công ty, nhưng họ vẫn cần phải kiểm toán thường xuyên.
Tiền cho dây chuyền sản xuất gần như đã tiêu hết số tiền mà Thực Phẩm Phong Giai có thể sử dụng. Năm ngoái đã ứng trước một số tiền, bây giờ đến lúc phải hoàn trả toàn bộ.
Trừ đi phần tiền này thì chỉ còn lại chưa đến một trăm bảy mươi tỷ. Muốn dùng số tiền này xây sáu nhà máy lớn? Có phần giống kẻ ngốc nói mở.
Loading...
Hơn nữa, tổng số nhân viên của sáu nhà máy này là khoảng chín ngàn người, số tiền còn lại đều là quỹ đặc biệt, không thể rút ra, tháng tới lương của chín ngàn nhân viên ở đâu vẫn còn chưa biết.
Tuy nhiên, quản lý Lý đã làm quản lý tài chính trong một thời gian dài, đã quen với tình hình tài chính như vậy. Ông ấy im lặng báo cáo số liệu, nhưng mà Cao Chí Dũng chỉ hít sâu một hơi, khiến người ta có cảm giác như sự khó chịu sẽ trôi qua. "Giám đốc Cao, cậu có sao không?"
Cao Chí Dũng xua tay không nói. "Có khó chịu không?"
Cao Chí Dũng lại xua tay. “Giám đốc Cao, hay đừng tổ chức cuộc họp tài chính nữa, nghỉ ngơi sớm đi." Lục Tam Phong nói. "Không, không, không sao, tôi phải nghe chứ. Bây giờ tôi là đối tác lại còn là một cổ đông. Dù tôi không biết nhà máy ra đời như thế nào, nhưng ít nhất tôi phải biết nó thiếu sót như thế nào." "Ha ha ha."
Tất cả cả mọi người trong bộ phận tài chính đều nở nụ cười.
Cao Chí Dũng nhìn Lục Tam Phong và nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi nói đùa chút thôi." “Trước khi kinh phí eo hẹp, mọi người vẫn chỉ đi nói về việc không trả nổi? Sau khi nói chuyện với người nhà máy còn lại, chúng ta sẽ có đủ kinh phí. Mặc dù có nghi ngờ nhất định là thu không đủ chi, nhưng trong vòng một tháng, có thể thấy được chúng ta có thể trụ vững hay không. Lục Tam Phong lật xem tập tài liệu, nhìn kỹ, nói: "Chỉ cần không bị thất bại thảm hại trong tháng đầu tiên, chúng ta sẽ thắng." "Vấn đề cần phải lo lắng hiện tại chính là việc đốt tiền liên tục!" "Đốt tiền thì sợ gì? Chỉ cần đứng được trên thị trường, cùng lắm là bán cổ phần bù vốn, Còn không thì đi cửa sau thôi. Sở giao dịch nơi này không được, thì đi Sở giao dịch Hồng Kông. Sở giao dịch Hồng Kông không được, thì đi Sở giao dịch New York." Lục Tam Phong nhìn Cao Chí Dũng, nói không chút để ý: "Đây là thời kỳ hoàng kim ở khắp mọi nơi, chỉ phụ thuộc vào việc anh có thể khai thác được hay không thôi."
Cao Chí Dũng thở dài, thầm nghĩ trong lòng: Cũng đúng, cùng lắm thì người ta lừa dối thôi. Nếu Lục Tam Phong ra ngoài làm kẻ lừa đảo, anh ta cảm thấy anh có thể lừa từ tận đầu trái đất này đến tận đầu trái đất kia. "Quản lý Lý, bộ phận tài chính nhất định không thể xảy ra vấn đề gì được. Tất cả mọi người hãy vất vả một chút, làm việc chăm chỉ hơn nữa. Cả sáu nhà máy đều là người mới, quản đốc mới và đội ngũ mới, không thể tránh khỏi một số người có tâm tư bất chính. Vẫn là câu nói đó, một khi điều tra ra vấn đề gì thì trực tiếp báo cảnh sát. Ban đầu bị kết án ba năm thì đi tìm mối quan hệ cho tôi, phải cho kẻ đó bản án mười năm."
Lục Tam Phong ném bút lên trên bàn rồi nói: "Tôi muốn giết một dọa trăm!" "Tổng giám đốc Lục, những thứ này đều dễ xử lý. Chỉ cần kiểm toán hàng tháng là được rồi. Bây giờ có một vấn đề này. Hợp đồng chúng tôi ký với chính quyền địa phương quy định nhà máy phải được xây dựng trong bao lâu. Tất cả tiền của chúng ta đã bị chiếm dụng, vi phạm hợp đồng." “Ôi, chú Lý, nhìn xem chú làm việc trong doanh nghiệp nhà nước bao lâu rồi, sao mà đầu óc vẫn cứng nhắc như thế chứ." Lục Tam Phong nhìn ông ấy, tự hỏi tại sao ông ấy lại đưa vấn đề đơn giản như vậy lại cho anh. "Tôi là dân tài chính. Một là một, hai là hai. ít hơn một xu đều không được." Quản lý Lý cười ngượng nghịu. "Hợp đồng đã được ký kết, các quy tắc và quy định trong đó cũng được viết ra. Ai giám sát việc thực hiện? Ai giám sát việc thực hiện thì qua lại nhiều hơn thôi. Mời bọn họ khiêu vũ, xông hơi, chuẩn bị mấy cô gái xanh xanh đỏ đỏ, lộng lẫy rực rỡ, có thể chi trả là được.” Lục Tam Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng rồi, giám đốc Cao, thông báo cho các nhà máy lớn rằng bộ phận quan hệ công chúng nhất định phải làm tốt, hiểu không?” “A! A! Là, xanh xanh đỏ đỏ, lộng lẫy rực rỡ?" Cao Chí Dũng buồn bực nói. "Anh nhìn con người anh xem, niềm vui của đời người không phải là ăn uống và dục vọng thôi hay sao." "Phụt!" "Ha ha ha ha."
Những người có mặt ở đây đều không nhịn được cười, một số người trẻ tuổi xấu hổ cúi đầu không dám nhìn Lục Tam Phong, những người lớn tuổi nhìn Lục Tam Phong có chút kinh ngạc, không ngờ anh tuổi còn trẻ lại biết rõ những chuyện này. "Tôi đây, tôi cũng sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Trên đời này không có ai sinh ra đã có sẵn các mối quan hệ, nhưng quan hệ thì có thể tự tạo ra được. Hãy nói với những người đó, phải giữ khoảng cách, khi cần dùng đến thì tiếp cận, khi không cần dùng đến thì mỉm cười cách xa. Hiểu không?"
Cuộc họp này kéo dài đến bảy giờ ba mươi tối, Lục Tam Phong nói rõ về cả tài chính và quan hệ giữa các cá nhân. Khi cuộc họp kết thúc, quản lý Lý vẫn cứ ngồi đó tặc lưỡi, lý do ông ấy chuyển sang Thực Phẩm Phong Giai hoàn toàn là do tiền lương cao.
Đối với loại mô hình tài chính này, ông ấy cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều. Nợ cao, đòn bẩy cao, lợi tức cao, có thể nhanh chóng khiến con người ta một bước lên mây, đương nhiên, nếu thất bại sẽ rất thê thảm. Ông ấy không lạc quan mấy về tương lai của Thực Phẩm Phong Giai. Cảm thấy đây là thứ mà một bậc thầy cân bằng chồng chất mọi thứ lên, sẽ sụp đổ vào một ngày không xa.
Tuy nhiên, cuộc gặp gỡ tối nay đã cho ông ấy một cách hiểu khác về Lục Tam Phong. "Quản lý Lý gần đây đã làm việc vất vả. Chú có thể đào tạo thêm nhiều người. Một khi công ty thành hình, chủ có thể đảm nhiệm vai trò giám đốc tài chính." Lục Tam Phong sắp xếp tài liệu, nói một cách lịch sự. "Tổng giám đốc Lục, tối nay tôi nghe cậu giải thích về kinh doanh và các quan chức.
Tôi cảm thấy cậu theo ngành kinh doanh thì quá có vẻ như nhân tài không được trọng dụng. Cậu nên vào làm trong giới quan chức mới đúng." “Tôi?” Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn ông ấy cười nói: “Tôi không thể. Tôi quá nhạy bén. Làm quan chức thì phải phúc hậu, không chỉ phải biết luồn cúi mà còn phải có tài cai quản đất nước. Tôi lại là người tham lam tiền bạc, ưa mạo hiểm. Thành thật mà nói, tôi mà làm quan chức thì nhất định sẽ là quan chức tham nhũng, sớm muộn gì cũng phải đi bóc lịch. Điểm quan trọng nhất là tôi không được phép làm rồi." "Cái gì?"
"Tôi tốt nghiệp tiểu học."
Lục Tam Phong nói xong cười cười, cất tập tài liệu vào trong cặp rồi bước ra ngoài.
Quản lý Lý suy nghĩ một chút rồi mỉm cười. Vấn đề bằng cấp không khó giải quyết với sự thông minh của Lục Tam Phong, chỉ là anh biết mình có thể làm được gì mà thôi.
Quản lý Lý bước đến chỗ giám đốc Cao và nói: "Tổng giám đốc Lục rất thú vị. Còn trẻ nhưng không đơn giản đâu. Cậu biết được nhiều về cậu ấy không?" "Tôi? Tôi không biết, nhưng anh ấy lại rất hiểu biết về tôi. Người này chính là một con cáo già. Tôi về ngủ tiếp đây." Cao Chí Dũng ngáp dài một cái, vẫy tay với ông ấy, bảo ông ấy tan làm sớm một chút. "Xem ra mình có thể đi làm thêm vài năm nữa rồi. Vậy tự nhiên là tốt nhất. Để mình làm việc đến bảy mươi tuổi, nhất định sẽ có tiền dưỡng già. Nhưng cũng không biết khi đó mình có thể đi làm việc tới bảy mươi tuổi hay không." Quản lý Lý rời đi.
Dưới màn đêm, cộng đồng doanh nghiệp địa phương đang lén lút bàn luận về việc chuyện hôm nay Lục Tam Phong đã làm. Khi Thực Phẩm Phong Giai ngày càng lớn mạnh, rất khiến cho người ta có cảm giác đó là ngành công nghiệp trụ cột của địa phương. Không ai muốn gây rối với nó, đặc biệt là khi nghe nói rằng Lục Tam Phong ở khắp nơi trên đất nước, điên cuồng thâu tóm đất đai, tiền bạc, và thậm chí là muốn đấu một trận chống lại Wahaha ở phía nam.
Một khi thành công, chỉ cần có tiếp xúc với Thực Phẩm Phong Giai, ngay cả khi bạn chỉ cung cấp nguyên liệu cho nhà máy chế biến nguyên liệu thô của anh thì bạn cũng sẽ kiếm được món lợi nhuận khủng. Nhà máy thủy tinh địa phương đã cung cấp cho Phong Giai nhiều loại chai hộp, chỉ hy vọng rằng anh sẽ sử dụng nó.
Thậm chí còn liên lạc thông qua bà xã Giang Hiểu Nghi của anh.
Nếu là ngày thường, tổng giám đốc Ngô còn có ba, năm người bạn. Nhưng bây giờ không có ai đứng về phía ông ta, cho dù ông ta đã quyết định ly hôn vào lúc này. Có một người vợ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị bà ta kéo xuống.
Một số doanh nghiệp nhà nước bí mật quan sát thì thấy hơi ngạc nhiên vì sự im lặng tối nay. Không nghi ngờ gì nữa, Thực Phẩm Phong Giai đã là công ty hàng đầu của các doanh nghiệp tư nhân địa phương, tuy rằng lãnh đạo này không lớn nhưng dưới quyền kinh doanh tư nhân đã rất mạnh rồi.
Khi Lục Tam Phong trở về nhà, đã chín giờ rưỡi tối. Như Lan và Giang Hiểu Nghi đều đã ngủ, Lục Tam Phong mở cửa phòng nhìn thoáng qua. "Anh về rồi à? Ăn cơm chưa?" Giang Hiểu
Nghi chuẩn bị đứng dậy nói: "Em hâm nóng cho anh ăn." "Không cần, anh đã ăn rồi." "Mà này, vợ của tổng giám đốc Ngô đã về chưa?"
Lục Tam Phong cúi gằm mặt chỉ tay về phía cô rồi la cô: "Cái tật xấu này em sửa lại cho anh có biết chưa? Bà ta cứ thích sống thích chết thế đấy, bà ta là người lớn sống sờ sờ mà có thể nằm lăn ra đường chết cóng à? Sao em không quan tâm xem con cá voi ở
Thái Bình Dương chết hay sống đi?"
Giang Hiểu Nghi rầu rĩ “dạ” một tiếng. "Em ôm Như Lan lên ghế sô pha đi, anh đi tắm rửa." "Anh đã mệt mỏi cả ngày rồi." “Anh thích!” Lục Tam Phong cười cười, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sáng hôm sau, Lục Tam Phong ngáp một cái và rời khỏi giường. Giang Hiểu Nghi mở cửa bước vào, nói: "Anh ngủ thêm một lát đi. Tối hôm qua mệt mỏi rồi." "Không sao. Sáng nay còn có cuộc họp. Hai ngày nay có rất nhiều chuyện." “Có nhiều chuyện thì buổi tối đừng quậy nữa.” Giang Hiểu Nghi ngồi ở bên giường, có chút ngượng ngùng của người phụ nữ mà nói: “Anh là ông chủ, ngủ thêm một lát đi.” “Không cần phải nói hai lần.” Lục Tam Phong nhìn cô, hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng, nói: "Sau này ngày nào cũng vậy. “Không cần, mau ăn đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Giang Hiểu Nghi có vài phần ngại ngùng, không dám nhìn Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong mặc quần áo vào, liếc cô một cái, nhìn thấy cô trong trạng thái như vậy thì trong lòng anh đã hiểu cô nghĩ gì. Cô gái này tâm tư đơn thuần, chỉ là một cô gái lớn ngây thơ, mạnh mẽ, hay suy nghĩ vì người khác mà thôi. "Bố mẹ em lại gọi điện cho em, xin em thu xếp công việc cho hai anh trai của em đúng không?" "Hả? Sao anh biết?"
Đối với cả nhà mẹ vợ, Lục Tam Phong cảm thấy cũng chỉ như vậy, tuy rằng đối với Giang Hiểu Nghi bình thường, nhưng mà gãy xương còn liền gần, không thể không có liên hệ với bọn họ.
Hơn nữa, Lục Tam Phong cảm thấy đã đến lúc phải gửi một số tiền về cho gia đình. Ba mẹ vẫn đang làm ruộng trong làng, cần nên cho họ một số tiền để cải thiện cuộc sống.
Bây giờ Lục Tam Phong không khá giả, hầu hết tiền đều ở công ty. Cuối năm ngoái được chia một số tiền, cũng đã tiêu gần hết. "Đợi nhà máy sản xuất xong, anh sẽ bỏ ra một tỷ, mẹ em năm trăm triệu, mẹ anh năm trăm triệu. Còn đối với hai anh trai của em là không thể. Về phần mẹ anh, em đi đưa qua đi, đừng. nói anh đã mở một nhà máy lớn.” Lục Tam Phong biết, gia đình ai mà không có vài người thân "chất lượng tốt” chứ.
Mấy người chú của anh cũng có sức chiến đấu không yếu hơn hai người anh của Giang Hiểu Nghi. Vào thời điểm mấu chốt này, Lục Tam Phong không muốn bị một đám người quấy rầy. “Anh làm việc của anh đi, hôm nay em sẽ gọi điện thoại nói cho mẹ em.” Giang Hiểu Nghi thấy anh có chút mệt mỏi thì nói: "Anh đến nhà máy đi, em đưa Như Lan đi nhà trẻ.”
Lục Tam Phong gật đầu, ăn cơm xong liền đến nhà máy.
Mọi thứ đang tăng tốc kể từ hôm nay. Các cuộc điện thoại liên tục không ngừng mỗi ngày, các nhà máy lớn đang tuyển người một cách nhanh chóng. Ngày nào cũng có ba đến năm cuộc họp. Mọi thứ đều nằm trong phạm vi thảo luận. Mỗi một tình huống, mỗi một chuyện ngoài ý muốn đều khiến nhiều người cảm thấy ngạc nhiên.
Trương Phượng Tiên dần dần trở nên hòa nhập, mỗi ngày ôm một đống tài liệu, trên người đồng phục lao động của Thực Phẩm Phong Giai. Cô ta trở nên có thành thục hơn rất nhiều, hiểu biết nhiều hơn về một số vấn đề kinh doanh, và cũng có những ý tưởng khác biệt.
Dây chuyền sản xuất đã nhập vào ở sáu nhà máy. Vào năm đầu tiên của thập niên chín mươi, sẽ có một cuộc đối đầu giữa miền Bắc và miền Nam. Wahaha dường như đang cảm thấy khủng hoảng. Năng lực sản xuất đang bùng phát và một số kệ hàng siêu thị ở các tỉnh phía Bắc đang bắt đầu xuất hiện.
Loading...
Cùng lúc đó, Wahaha đang liên hệ với người của CCTV và muốn tạo cho mình một cú đánh mạnh mẽ, nhưng chênh lệch giá cả hơi lớn, e là trong lúc nhất thời sẽ không bàn bạc ổn thỏa được.
Ngày mười chín tháng ba, mùa xuân về khắp muôn nơi, không chỉ phương nam đã xanh um tươi tốt, mà ở phương bắc cỏ cây cũng đã đâm chồi nảy lộc. Hiện tại gió xuân phơi phới, sắc vàng rợp trời.
Lục Tam Phong vội vã trở về sau chuyến công tác ở vùng Bắc Chí. Anh vừa dự lễ khai trương nhà máy và cắt băng khánh thành.
Hiện tại, ngoại trừ nhà máy của Đỗ Lam Minh, tất cả đều đã khởi công, toàn bộ dây chuyền sản phẩm đã được đả thông từ nguyên liệu đến bao bì bên ngoài.
Xe dừng ở lối vào nhà máy. Lục Tam Phong bước vào nhà máy, trên mặt ai cũng lộ vẻ mệt mỏi nhưng lại vô cùng phấn khởi. Lục Tam Phong bước vào văn phòng, nói: “Công việc sản xuất đã bắt đầu, hiện tại chỉ có tiền tuyến, dung dịch dinh dưỡng Wahaha hai ngày nay thế nào rồi?" "Khả năng cung cấp sản phẩm đã được tăng lên. Tôi nghe nói gần đây họ muốn cung ứng những sản phẩm mới. Tôi cảm thấy công thức sản phẩm của chúng ta đã bị rò rỉ." Cao
Chí Dũng nói một cách lo lắng. "Cho mấy nhà máy chi nhánh này thì chắc chắn sẽ bị rò rỉ.” Trương Phượng Tiên ở bên cạnh mở miệng nói. “Vấn đề nhỏ thôi, nếu họ dám dùng, tôi dám kiện. Nói cứ như công thức dịch dinh dưỡng của anh ta tôi muốn mà làm không được vậy, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Lục Tam Phong ngồi trên ghế hít sâu một hơi, giờ phút này trong lòng anh kích động không nói nên lời.
Trong ngành công nghiệp thực phẩm, Wahaha là một sự tồn tại sâu rộng vào đầu những năm của thập niên chín mươi, thậm chỉ Coca-Cola còn chưa đủ tầm để đặt trước mặt người khác. Arctic Ocean, Cola Cao, v.v., bây giờ chung quy vẫn còn là sản phẩm địa phương, chưa càn quét hết tất cả. Còn với Cola Cao thì đó là chuyện sau này.
Cuộc chiến trong ngành công nghiệp thực phẩm bắt đầu vào khoảng năm chín lăm. Cuộc chiến này đã diễn ra từ nam ra bắc, tranh giành từng tấc đất trên thị trường. Tập đoàn Hoa Mai Kim, tập đoàn Bạch Mã, tập đoàn Wahaha, tập đoàn An Khang, tập đoàn Thống Lĩnh, trong đó còn xen lẫn một vài tập đoàn doanh nghiệp địa phương.
Những tập đoàn này có một đặc điểm rõ ràng là họ có một chuỗi sản phẩm dài và quy mô lớn, bao gồm tất cả mọi thứ từ mì gói, đồ ăn nhẹ và đồ uống. Wahaha không phải không muốn sản xuất mì ăn liền mà là đã bị thất bại.
Sự xuất hiện của Lục Tam Phong tương đương với một đòn cảnh cáo giảng vào Wahaha đang trên đà đi lên. Bây giờ trận chiến có một không hai này sắp nổ ra.
Lục Tam Phong cầm điện thoại trên bàn gọi cho Đỗ Lam Minh. “Tổng giám đốc Lục, có chuyện gì vậy?” Giọng Đỗ Lam Minh ở đầu dây bên kia rất nặng nề. "Các nhà máy khác đã bắt đầu sản xuất rồi, hai ngày này anh có thể sản xuất được không?” Lục Tam Phong hỏi. "Trong hai ngày này thì không có vấn đề gì. Các kênh bán hàng đã được thiết lập. Hiện tại, các đại lý đã lan đến Huy Hoàng và xâm nhập vào một số thành phố ở Giao Cường."
Khi Lục Tam Phong nghe được tiến độ của anh ta, trên mặt lộ ra một nụ cười. Anh nói: "Tốt rồi, chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị sản xuất trong hai ngày này. Yêu cầu của tôi là cập nhật số liệu tiêu thụ theo thời gian thực!" "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Lục Tam Phong cân nhắc một chút, chắc chắn bản thân đã nghĩ ra tất cả những gì nên nghĩ, bước đầu tiên là thành lập thương hiệu, định vị chính của đồ hộp nhỏ là cao cấp, tốt cho sức khỏe và bổ dưỡng.
Trong quảng cáo và tiếp thị, Lục Tam Phong chủ yếu sử dụng những hộp trà nhỏ được ghi dấu ấn của thế hệ thứ nhất. Chúng được dùng để tặng quà, thăm bệnh nhân và đồ ăn cho trẻ em. “Giám đốc Cao, anh có biết toà soạn báo nào ở Xương Châu đây không?” Lục Tam Phong hỏi. "Biết, có chuyện gì vậy?" "Ngày mốt, quản đốc Đỗ sẽ bắt đầu sản xuất nên cũng tương đương với việc chúng ta đã bắt đầu toàn diện rồi. Ngày mốt, mua cho tôi tất cả các trang báo đầu, viết vài chữ, Thực Phẩm Phong Giai, định nghĩa lại các loại thực phẩm tốt cho sức khỏe." "Chuyện này..." Cao Chí Dũng cảm nhận được sự khiêu khích của Lục Tam Phong. Cả nước có nhiều tòa soạn báo như thế, anh lại cố tình chọn Xương Châu, đây không phải là đang tìm kiếm rắc rối hay sao. "Có phải là quá phách lối không? Hơn nữa người ta cũng chưa từng nói muốn cạnh tranh gì với chúng ta mà." “Ăn vạ doanh tiêu không được sao?” Lục
Tam Phong cười nói: “Cứ ăn vạ, cứ đấu đá với họ, cứ tranh luận với họ, tranh luận thì chúng ta sẽ nổi tiếng. Còn nữa, về phía người phát ngôn, thông báo cho họ biết, để nhãn hiệu của bốn vị Tứ Đại Thiên Vương đứng chúng ở lối vào của các cửa hàng lớn cho tôi, tuyên truyền trọng điểm." “Chúng ta cũng không có ký tên với Tứ Đại Thiên Vương!" Trương Phượng Tiên lúng túng nói. "Không ký thì không thể treo sao?" Trong lòng Lục Tam Phong biết rõ nhất định phải bắn phát súng đầu tiên. Nếu không sẽ lỡ cơ hội. Anh nhất định phải làm cho ra chuyện, cho dù là mỗi ngày bị người ta cáo kiện đi chăng nữa.
Tin tức nóng hiện nay là các tờ báo lớn và đài truyền hình địa phương. Một nhóm người xem một tờ báo chỉ có thể nhớ được một ngày. Điều mà Lục Tam Phong phải làm là đưa Thực Phẩm Phong Giai trở thành thương hiệu nổi tiếng trên Internet. "Đây là bản sao của văn bản đã được trình lên trước đây, cái mà đồ ngự dụng, chỉ là đụng chạm chút với hoàng thất, thể hiện sự cao quý mà thôi." "Đừng có chém lung tung như vậy, nước nào xa chúng ta nhất, chỉ cần nói cam của chúng ta nhập khẩu từ nước đó, tiêu chuẩn
EU, chứng nhận sức khỏe, cứ làm hết mấy cái đó đi." Lục Tam Phong đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vỗ đầu nói: "Thụy Sĩ, nói là từ Thụy
Sĩ."
Trương Phượng Tiên nghe vậy thì bật cười. Một cái hộp vỡ mà nhập khẩu từ một nơi xa như vậy, đủ tiền thế sao? "Tôi chỉ có một yêu cầu. Tôi sẽ đưa ít tiền hơn, nhưng tôi chuyện này phải làm lớn một chút cho tôi." Lục Tam Phong cầm điếu thuốc trên bàn nói: "Đã đến lúc này, chúng ta không thể quay đầu lại. Tôi không sợ lên tòa án, cũng không sợ bị mắng, mà tôi chỉ sợ phải ra đi một cách lặng lẽ."
Tại các tỉnh lớn, một số quảng cáo bắt đầu xuất hiện tại các cửa hàng nhỏ, hợp tác xã cung ứng tiêu thụ và siêu thị. Đồng thời đồ hộp của Thực Phẩm Phong Giai bắt đầu được lên kệ, đồ ăn nhẹ cũng bắt đầu chiếm lĩnh các thị trường lớn.
Hai ngày sau, biển quảng cáo của Tứ Đại Thiên Vương bắt đầu xuất hiện, với dòng chữ, “những chiếc lon nhỏ, đến từ nơi xa xôi”.
Cũng vào ngày này, một nửa trang báo của tòa soạn báo Xương Châu đã được mua hết. Nền xám chữ to, viết mấy chữ là Thực Phẩm Phong Giai, định nghĩa lại các loại thực phẩm tốt cho sức khỏe. Bên dưới là dòng chữ in nhỏ, hộp nhỏ, hoàn toàn mới đưa ra thị trường, tiếp theo là đến Xương Châu.
Sáng sớm, ngoài rất nhiều tờ báo còn có một báo cáo nghiên cứu thị trường mới nhất, không chỉ Wahaha, mà còn có Thực Phẩm Phong Giai, trên bàn làm việc đã đặt cả chục cái.
Tổng giám đốc Tôn đến văn phòng lúc sáu giờ sáng. Sáng nay, điện thoại trong nhà anh ta đã bị gọi đến nỗi gần như muốn hỏng, trở tay không kịp.
Cùng lúc đó, các trang nhất của các tỉnh lớn phía bắc đều đăng tin nhà máy thực phẩm Phong Giai đã bắt đầu khởi công. Có thể nói sáng nay Lục Tam Phong đã chiếm một nửa số tiêu đề của cả nước.
Trong phòng họp tổng cộng có năm mươi sáu mươi người, ai cũng trợn mắt ngoác mồm xem mấy tờ báo. "Ngày hôm qua tôi chạy đi quanh một chuyển, đúng là đã dán nhãn hiệu của Tứ Đại Thiên Vương. Người ta nói có hợp tác rồi. Đây đúng là một sai sót lớn của tin tức mà."
Quản lý bộ phận tiếp thị vội vàng nói: "Điều tôi biết được là Thực Phẩm Phong Giai không có nhiều tiền. Những nhà máy này hoàn toàn được tài trợ bởi xúc tiến đầu tư. Thu nhập hàng năm của nhà máy họ chắc khoảng ba mươi lăm tỷ, cộng với nhà máy chế biến nguyên liệu thì tính cho anh ta là hơn bảy mươi tỷ. Liệu có đủ khả năng để mời được cả bốn người không?" "Người ta muốn dùng thêm đòn bẩy không được à? Tôi nghe nói còn có mười nhà máy đấy. Không nói về quảng cáo của CCTV, người ta chỉ nói về Tứ Đại Thiên Vương mà thôi." "Có thể là giả, chỉ cần chờ kiện rồi nói chuyện báo chí sau, có ý kiến gì không?" "Người này làm thế là muốn tìm người bắt lỗi họ đấy. Chúng ta hiện tại tương đối bị động. Nếu đáp lại, giống như là nhà máy lớn chúng ta bắt nạt anh ta vậy. Nếu không đáp lại thì xem ra, chúng ta không dám khiêu khích anh ta. Đây không phải là lưu manh sao?"
Tổng giám đốc Tôn lật qua tờ báo và nói: "Được rồi, có phản hồi hay không cũng không có ý nghĩa gì. Việc phát hành sản phẩm của cậu ta coi như thắng lợi toàn diện rồi. Người không biết xấu hổ thì bất khả chiến bại thôi. Cứ mặc kệ cậu ta. Tổ chức một cuộc họp báo, nói rằng đối với các nhà máy nhỏ ở phía Bắc như Thực Phẩm Phong Giai, chúng ta sẽ chú ý đến họ trên thị trường. " "Nếu vẫn còn khiêu khích thì sao?" “Tôi có số điện thoại của ông chủ Thực
Phẩm Phong Giai. Buổi tối gọi cho cậu ta.” Tổng giám đốc Tôn đứng dậy và nói: "Mọi người cứ làm việc của mình đi, tiến hành theo các bước. Thị trường phía Bắc bố trí càng sớm càng tốt. Có thể học tập Thực Phẩm Phong Giai một chút, đầu tiên hãy tìm kiếm một mô hình để thay thế sản xuất trong nhà máy.
Tổng giám đốc Tôn liếc nhìn tờ báo, tức giận ném thẳng vào thùng rác. Cuộc đời của anh ta thăng trầm bấp bênh, có loại người nào mà chưa từng gặp qua chứ, không sợ nhà giàu, không sợ thể lực, chỉ sợ lưu manh.
Bây giờ xem ra Lục Tam Phong là loại hàng không có tiền mà lại khó chơi. Hiện tại
Wahaha đang tung hoành, chỉ cần anh có tiếp xúc với chính mình thì đó chính là quảng cáo miễn phí.
Nó giống như một võ sĩ quyền anh vô danh công khai khiêu khích và xúc phạm võ sĩ quyền vương. Nếu võ sĩ quyền vương đánh nhau với anh ta, đối phương sẽ nói rằng tôi thua vì đó là quyền vương. Nếu võ sĩ quyền vương phớt lờ anh ta, anh ta có thể mắng võ sĩ quyền vương đó hàng ngày, nói quyền vương đó là một con rùa rụt đầu, không dám chiến đấu với anh ta.
Theo thời gian, mỗi lần công chúng nghĩ đến quyền vương thì sẽ nghĩ đến anh ta. Kiểu marketing này được gọi là ăn vạ doanh tiêu và buộc chặt doanh tiêu. Thật không biết xấu hổ, nhưng thực sự là rất tiết kiệm tiền