Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-583
Chương 591: Trở lại
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi đến châu Phi để xem động vật? Lời đề nghị này khiến tổng giám đốc Trần sáng mắt, bà ta đã từng nhìn thấy tất cả những thứ xa xỉ nhất trên trái đất, nhưng bà ta chưa từng nhìn thấy vẻ đẹp hoang sơ của thiên nhiên.
Những khu vực dành cho người giàu có quý tộc đều đã từng đến chơi, nhưng có một chuyến đi đến một nơi nghèo khó lại là một loại trải nghiệm khác.
"Đề xuất này rất tốt. Có an toàn không?", Tổng giám đốc Trần thản nhiên hỏi: “Ở trên Tivi nói ở đó có rất nhiều muỗi."
"Trong những năm gần đây, ngày càng có nhiều người muốn đến châu Phi. Bất cứ nơi nào có người, đều có cơ hội kinh doanh. Đã có những công ty chuyên nghiệp cung cấp dịch vụ trong lĩnh vực này, đồng hành với đội ngũ chuyên nghiệp nhất trong suốt quá trình." Tô Ái Linh sau khi suy nghĩ liền nói, “Giống như nhân viên y tế, đội bảo vệ, chế độ ăn uống và sinh hoạt, là một chuỗi phục vụ.
“Tốt như vậy sao?” Tổng giám đốc Trần rất kinh ngạc.
"Đúng vậy, có tiền là được."
“Vậy em đi thu xếp, chị cũng đi ra ngoài thư giãn.” Tổng giám đốc Trần nói xong liền đứng dậy đi lên lầu.
“Được rồi!” Tô Ái Linh nhìn tổng giám đốc Trần đi lên lầu, trong bụng đang tính nhẩm, cho đến khi tổng giám đốc Trần trở lại phòng ngủ, Tô Ái Linh mới ngồi xuống, lại châm một điều thuốc, tự lẩm bẩm một mình: “Đã làm là phải làm đến cùng!”
Ngày hôm sau, Lục Tam Phong thu dọn đồ đạc qua loa một chút, Phùng Chính Anh đã lái xe đợi ở dưới lầu, Lục Tam Phong rời khỏi phòng đi xuống lầu, kinh ngạc nhìn anh ta: “Cậu tới đây làm gì?"
“Tôi muốn tiễn anh.” Phùng Chính Anh nhìn Lục Tam Phong, thời gian hai người quen nhau cũng không lâu, nhưng anh ta đã cùng Lục Tam Phong trải qua quá nhiều chuyện, nhất thời có chút không nỡ.
Theo lý mà nói, đây chỉ là khoảng thời gian rất ngắn, nhưng đối với anh ta nó lại có cảm giác sâu sắc hơn cả 4 năm đại học. Phùng Chính Anh trong lòng cũng buồn bực, tại sao lại không nỡ để anh đi như vậy?
“Anh Phong, em không nỡ để anh đi!” Phùng Chính Anh hơi ngượng ngùng cười cười.
"Có gì mà không nỡ, cũng không phải là sắp chết đâu, sau này vẫn còn cơ hội gặp mặt mà." Lục Tam Phong vỗ vỗ vai anh ta nói:”Chăm chỉ học thêm nhiều thứ đi."
Phùng Chính Anh gật đầu, suy nghĩ một lúc: “Tôi cảm thấy khi tốt nghiệp đại học cũng không khó chịu như vậy, có thể là bởi vì những ngày tháng ở cùng anh Phong đã trải qua quá nhiều thứ."
Lục Tam Phong cười nói: “Cũng phải, tôi thường dẫn cậu đi làm mấy chuyện kín đáo, đi thôi, lên xe!”
Phùng Chính Anh biết, cũng không phải là mấy chuyện kín đảo đó, mà là Lục Tam Phong đã mở ra cho anh ta một thế giới hoàn toàn mới, một thế giới mà anh ta với thân phận là con cháu nhà giàu có quyền lực không thể nào nhìn thấy được.
Những khó khăn trong quá trình khởi nghiệp của một người, những áp lực và vấn đề từ mọi hướng, cần anh giải quyết, cần anh xây dựng mối quan hệ với người khác, và tất cả những nỗ lực của Lục Tam Phong, ngài Phùng đều đã có.
Phùng Chính Anh trước đây thực sự tin rằng, chỉ cần ba mình gọi điện thoại là có thể giải quyết được mọi chuyện là tài năng thiên bẩm, mọi người khi đối mặt với nhà bọn họ, trên mặt đều tươi cười, mọi người đều rất lịch sự, rất lễ phép, quan tâm đến tình cảm và mọi thứ của mình, tất cả đều sắp xếp một cách có trật tự.
Trong khoảng thời gian ở bên Lục Tam Phong, Phùng Chính Anh nhận ra rằng mọi thứ đều phải là phải dốc sức mới có được, anh ta trước đây cũng hiểu, nhưng hiểu và trải nghiệm nó là hai việc khác nhau.
Đối với những việc mà người khác có chết cũng không làm được, ngài Phùng chỉ cần gọi điện thoại là đối phương sẽ phải cung kính đồng ý, hơn nữa còn giải quyết rất êm đẹp.
Đặc biệt là chuyến đi đến Thủy Phi cùng với Lục Tam Phong đã khiến Phùng Chính Anh ghi sâu vào trí nhớ của anh ta một cách đặc biệt.
Xe đi được nửa đường, Lục Tam Phong nhìn thấy một sạp báo, nói với Phùng Chính Anh: “Dừng xe lại một chút, tôi mua mấy tờ báo xem xem."
Lục Tam Phong xuống xe mang theo một tập báo như tạp chí giải trí, tài chính, thời trang, anh ngồi trong xe đọc. Tiêu đề trên trang nhất là nữ minh tinh nổi tiếng cùng với nam minh tinh nổi tiếng về nhà bị chụp được.
Trong lĩnh vực tài chính, một công ty bị phát hiện gian lận tài chính trong 5 năm liên tiếp, giám đốc điều hành của công ty bao nuôi rất nhiều tình nhân bên ngoài, còn có cả tình yêu trái trái với luân thường đạo lý.
Còn chuyện của Lục Tam Phong thì đã qua từ lâu rồi, ngành truyền thông Sông Hương hiện tại rất phát triển, có thể coi đây là phương tiện báo giấy mạnh nhất trong thời đại Internet.
Kết quả của sự lưu thông thông tin với tốc độ cao chính là trí nhớ của con người chỉ còn 'bảy giây!
Quá nhiều thông tin từ khắp nơi, một chủ về hot xao tác mấy ngày, khi người bình thường vừa mới bắt đầu xem chuyện này, thì sẽ tranh nhau thảo luận sôi nổi, nhưng khi nhiệt lượng qua đi, đầu đề sẽ đổi thành thứ khác càng khiến con người ta kinh ngạc hơn, cứ như vậy mà chuyện kia đi vào quên lãng.
Lục Tam Phong có thể chắc chắn rằng, qua một khoảng thời gian nữa bản thân lại đến Sông Hương, chắc chẳng có được mấy người bình thường biết anh đã từng làm gì, cho dù là người có chút trí nhớ cũng sẽ đứng đó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng chẳng quan tâm tới nữa.
Khi xe dừng ở bến tàu, Phùng Chính Anh liếc nhìn tờ báo và thở dài: “Đôi khi có cảm giác như bị giới truyền thông dắt mũi, ngày nào thức dậy cũng lóa mắt không biết phải chú ý đến điều gì."
"Bình thường thôi, báo giấy vẫn chưa được coi là bùng nổ thông tin, đợi đến một ngày cậu vừa thức dậy, sẽ có rất nhiều thông tin vô bổ đập vào mắt. Đó là mới chính khởi đầu của đau khổ." Lục Tam Phong gấp tờ báo lại rồi hạ kính chắn gió phía trước, nói: “Cho nên không được đặt quan điểm và ngôn luận này kia ở bên ngoài thế giới, càng không được túm chặt lấy, bởi vì ký ức của bọn họ, chỉ có 7 giây thôi."
Phùng Chính Anh trầm ngâm gật đầu, “Cho nên?"
"Làm theo ý mình, không được có điểm yếu, cậu ở đâu cũng tốt, cho dù là đem theo sự tôn nghiêm và thể diện được bồi dưỡng từ trong nhà giàu." Lục Tam Phong vỗ nhẹ tờ báo trước mặt nói: "Cũng không ai thèm quan tâm đâu!"
Lục Tam Phong đẩy cửa xuống xe, xách túi đi về phía cửa ra vào.
Phùng Chính Anh nhìn bóng lưng của Lục Tam Phong chìm trong đám đông, anh ta cầm tờ báo xem xét một lúc, lẩm bẩm một tiếng thắng làm vua thua làm giặc, quay đầu xe hướng về nhà.
Ngày Phùng sẽ giao cho anh ta vị trí phó chủ tịch, chủ yếu phụ trách bộ phận đầu tư của Hồng Quảng, bộ phận này đặc biệt là rèn luyện con người và có thể tiếp xúc với rất nhiều người, có thể coi như giúp anh ta tích lũy được nhiều mối quan hệ.
Đứng ở trên boong tàu, Lục Tam Phong nhìn nước dâng trào, trong lòng vẫn là có phần vui vẻ, không biết bây giờ Giang Hiểu Nghi có béo hơn không.
...
Tốc độ của Tô Ái Linh vô cùng nhanh, mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi trong một buổi sáng, máy bay cất cánh vào buổi chiều, đúng là một chuyến du lịch nói đi là đi ngay.
Hai người không mang theo thứ gì, chỉ cần cầm theo tiền, dựa theo kế hoạch, trước tiên đi Châu Phi xem động vật di cư, sau đó đi Châu Âu nghỉ dưỡng, sau đó đi Nam Cực một chuyến. Chuyến đi chơi này, cơ bản cũng phải cuối năm mới trở về.
Tổng giám đốc Trần đội một chiếc mũ rất to, mặc một bộ âu phục, vẻ ngoài tao nhã, sau khi lên xe, cùng với Tô Ái Linh ngồi ở hàng ghế sau, người lái xe liền đạp ga tăng tốc chạy đi.
Điện thoại ở nhà đổ chuông và sau một vài hồi chuông, tin nhắn bắt đầu phát: Tôi là Trần Thu Phương, tôi đã đi nghỉ ở Châu Phi và tôi sẽ không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào trong thời gian này. Nếu bạn có việc, vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp.
Cánh cửa phòng họp của tập đoàn tư bản Trần Thị được đẩy ra, một trợ lý bước đến và nói với một nhóm giảm đốc điều hành: “Tổng giám đốc Trần đã đi nghỉ mát."
"Được rồi, chúng tôi hiểu rồi!"
Cuộc họp tiếp tục diễn ra, không có Trần Thu Phương công ty vẫn hoạt động bình thường.
Thuyền vừa vào bờ, Lục Tam Phong xuống thuyền cùng dòng người, đầu tiên là bắt xe về nhà, đến cửa nhà thì phát hiện nhà khóa cửa, đi tản bộ một vòng quanh nhà, sau đó đến công ty nghiên cứu và phát triển..
Công ty Nghiên cứu và Phát từ một vài văn phòng so được thuê lúc ban đầu, bây giờ đã bao trọn lấy một tầng của tòa nhà. Quy mô nhân sự cũng đã thay đổi. Ngoài ra còn có một số phòng thí nghiệm và viện nghiên cứu phát triển trực thuộc. Hiện có gần 500 kỹ sư nghiên cứu công trình, bây giờ đã là một đội ngũ rất lớn.
Lần tái tổ chức nội bộ vừa rồi, tính cạnh tranh càng mạnh, Lục Tam Phong bước vào công ty gật đầu hài lòng khi nhìn không khí bận rộn trong công ty.
“Anh tìm ai?” Một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi với khuôn mặt có vài phần ngây thơ hỏi.
“Tôi tùy ý xem qua một chút” Lục Tam Phong thản nhiên nói.
Người đàn ông nhìn Lục Tam Phong, cảm thấy anh cũng trạc tuổi mình, nói: “Anh là người của công ty chúng tôi?"
“Thôi bỏ đi!” Lục Tam Phong cười nhìn thẻ nhân viên trên ngực viết, Lưu Nhiên Hằng (thực tập sinh).
“Còn thẻ nhân viên của anh đâu?”
Lưu Nhiên Hằng một tay nắm lấy vai Lục Tam Phong, nói: “Đừng có ở đây làm loạn, ra ngoài!”
Lục Tam Phong không khỏi khó chịu, nhìn bộ dạng của anh ta, có là