Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-34
Chương 34: Nhân tài
Vợ của Nhậm Thiên Bác cũng rất dễ nghe ngóng, ở xung quanh nhà máy thực phẩm Vạn Nguyên, tùy tiện tìm một người hỏi cũng biết, mấy năm gần đây nơi này toàn là trà lầu, tiệm làm đẹp.
Ở đây chỉ có một quán trà lầu kiểu Trung Hoa, bên cạnh khách sạn Thiên Hương, Lục Tam Phong đột nhiên phát hiện ra thành phố kém phát triển cũng có lợi thế của thành phố kém phát triển, tìm người cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Nếu là hai hay ba mươi năm nữa, e là không biết có bao nhiêu quán trà kiểu Trung Hoa, muốn tìm người lại càng khó hơn, Lục Tam Phong quay đầu lại nhìn Đầu To và Hàn Dương, nói: “Lên xe, hôm nay tôi mời, đưa các người đi ăn một bữa ngon, mở mang tầm mắt"
Hai người vội vàng lên xe chạy thẳng đến khách sạn Thiên Hương, những người đến đây ăn, nếu không phải là người từ phía nam lên công tác, ăn không quen, hơn nữa có thể bồi hoàn, hoặc là đến đây ra vẻ, giống như mấy đứa trẻ ở KFC.
Ăn vào đúng là có cảm giác sang chảnh.
Lục Tam Phong đi vào, dạo quanh một vòng, ánh mắt rơi vào người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang ngồi ở một cái bàn gần đó.
“Quý khách, mời gọi món!” Người phục vụ nói tiếng địa phương khiến Lục Tam Phong dạ đầu tê dại.
Đầu To và Hàn Dương có chút căng thẳng, cảm thấy ở đây còn cao cấp hơn cả khách sạn Thiên Hương bên cạnh thì thầm nói: "Cậu biết nói tiếng địa phương không? Lỡ như người ta nghe không hiểu thì phải làm sao?"
"Tôi chỉ biết nói, vứt mẹ mày đi, ngầu vãi chưởng, dễ ợt!"
Lục Tam Phong xém chút phụt cười khi nghe thấy hai người kia thì thào, gọi đại một món bánh cuốn, há cảo... gọi xong thì rót một ly trà nhìn người phụ nữ đối diện.
Một người phụ nữ ngoài bốn mươi rồi vẫn đi ăn một mình, không thể không nói bà ta trông có vẻ hơi đáng thương.
Đối phương dường như cũng cảm nhận được nhìn về phía này, tỏ vẻ nghi ngờ, bầu không khí bắt đầu trở nên quái lạ, những món ăn khi nãy gọi cũng đã được dọn lên, Lục Tam Phong cúi đầu ăn, bàn bên cạnh có mấy người dân tộc, huyền thuyên nói gì đó nghe không hiểu.
Cuối cùng, bà ta không nhịn được nữa, đứng dậy đi tới hỏi: "Cậu biết tôi sao?"
“Tôi biết, mà dường như cũng không biết.” Lục Tam Phong nhíu mày: “Nhậm Thiên Bác có quan hệ gì với bà.”
"Ông ta là chồng tôi, cậu là bạn của ông ta à?"
“Cho là vậy đi, tôi cũng không biết nên nói thế nào, bỏ đi, vì hạnh phúc gia đình chị, chuyện ông ta ăn vụng ở ngoài tôi không muốn nói nữa.” Lục Tam Phong tỏ vẻ khó xử, xua tay.
Hàn Dương phụt một tiếng, bánh cuốn trong miệng phun ra, anh nói ra hết rồi, còn nói là không nói sao?
“Ông ta lại dụ dỗ con hồ ly tinh nào nữa?” Tay người phụ nữ có hơi run: “Cái đồ không biết xấu hổ đó, lẽ nào đã cùng vợ cậu?"
"Phụt!" Đầu To cũng phụt ra một tiếng.
“Hai người ăn thì ăn đi, phụt tới phụt lui làm gì?” Lục Tam Phong nhìn hai người bọn họ, cũng không hề thấy buồn cười, nghiêm mặt nói: “Là một góa phụ, khoảng hai lắm hai sáu tuổi, còn rất trẻ, sống cùng tòa nhà với tôi, mong là chị có thể quan tâm chồng bà hơn, ông ta ở bên ngoài, giống như ngựa đứt dây cương vậy!"
"Tôi cũng không quản được ông ta, người ta là người có tiền, ba tôi cũng đã nghỉ hưu nhiều năm rồi, cứ sống như vậy thôi, thực sự bây giờ không thể ly hôn." Người phụ nữ nhìn Lục Tam Phong nói: "Cậu là Lục Tam Phong, đúng không?"
“Có vẻ như ông chủ Nhậm đã nói không ít về tôi.” Lục Tam Phong mỉm cười.
"Ông ta không có nhắc đến cậu, chẳng qua là cậu ở thương giới chúng tôi có chút danh tiếng, thực ra đám phụ nữ chúng tôi rất quan tâm đến cậu, mấy ngày nay còn thắc mắc liệu nhà máy đó của cậu có bị dở bỏ không." Trương Nhã Lệ nhàn nhạt nói.
“Không ngờ, tôi lại nổi tiếng với mấy phú bà các người như vậy, sau này nếu có cần nguồn vốn, chắc là phải trông cậy vào chị Trương đây rồi.” Lục Tam Phong lễ phép nói.
Hai người một qua một lại, cô ta gọi anh là cậu em, Lục Tam Phong gọi cô ta là bà chị, trông vô cùng thân thiết, khiến người ta có cảm giác như chị em lâu ngày mới gặp lại vậy, nhưng khi Trương Nhã Lệ tạm biệt đi về, lúc quay đi thì sắc mặt vô cùng khó coi,
Cái gọi là cái xấu trong nhà không được truyền ra ngoài, mấy năm nay chị ta đã chịu đủ cực khổ, nhưng bây giờ Nhậm Thiên Bác lại giảng cho chị ta một cái tát thật mạnh, gỡ bỏ bộ mặt cuối cùng của chị ta xuống.
Lục Tam Phong quá hiểu mấy kiểu gia đình giàu có này, bên ngoài thì yêu thương, thậm chí hai người có thể không sống chung nhiều năm, mọi người cũng đều có được lợi ích, khi người đàn ông ra ngoài ăn vụng bị phát hiện, người phụ nữ sẽ nhất thời đứng ra nói tin tưởng hắn ta.
Tin cái quỷ ấy, không có ràng buộc lợi ích, thì hai bên đã sớm tan đàn xẻ nghé rồi.
Đây cũng chính là lý do tại sao kiếp trước Lục Tam Phong không muốn kết hôn, anh sớm đã không thể phân biệt được, người đó là vì tiền hay vì tình mà nói yêu anh.
Thở dài một hơi, cảm thấy cái gọi là tình yêu thật là khó hiểu, Lục Tam Phong cúi đầu xuống ăn, cuộc nói chuyện của bàn bên cạnh truyền vào tai.
"Thị trường bên này nhỏ, tốt hơn là không nên đến, thị trường nhỏ như vậy để sếp Cao đích thân đến đây một chuyến."
"Kỳ thực không cần lấy doanh số chung, trực tiếp giao hàng là được rồi, hơn nữa tập trung vào thị trường Bắc Giang."
"Bảo các người đến thì đến, lấy đâu ra nhiều lời như thế, sếp Tôn phải lên truyền hình quảng cáo rồi, phải có điểm phân phối trên toàn quốc, có hiểu không? Cái này gọi là hệ thống phân phối."
"Sếp Cao, anh nói."
"Ăn đi ăn đi!"
Lục Tam Phong sửng sốt, cảm giác đám người này giống như hãng Wahaha đang chào hàng vậy, Wahaha được thành lập năm tám mươi bảy, doanh số bán hàng đã vượt quá trăm triệu trong hai năm, dễ dàng đạt được mục tiêu nhỏ.
Tốc độ thần thánh như vậy khiến một người trùng sinh như Lục Tam Phong cũng phải toát mồ hôi.
Wahaha phát triển khắp cả nước, đầu năm chín mươi nhờ quảng cáo mà trực tiếp nổi tiếng, tính thời gian cũng không thành vấn đề, Lục Tam Phong nhíu mày suy nghĩ một hồi.
Nếu nhớ không lầm thì việc quảng bá Wahaha là do một thần nhân tên là Cao Chí Dũng hướng dẫn, ông đã phát triển sản phẩm và đa dạng hóa định vị thị trường trong giai đoạn sau đó, giúp Wahaha phát triển mạnh mẽ khắp nơi từ dung dịch dinh dưỡng.
“Các người là người của Wahaha?” Lục Tam Phong quay đầu sang hỏi.
Tiếng nói luyên thuyên của bốn năm người đột ngột dừng lại, nhìn Lục Tam Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, anh biết Wahaha?"
"Tôi từng đến Bắc Giang, có uống qua, trong các người có ai tên là Cao Chí Dũng không?" Lục Tam Phong ngập ngừng hỏi.
“Sếp Cao, anh biết anh ta?” Mọi người nhìn về phía một người đàn ông trạc ba mươi, người này chăm chú nhìn Lục Tam Phong, trên mặt tỏ vẻ nghi vấn, chắc chắn bản thân không có quen biết anh.
"Xin chào, tôi là Cao Chí Dũng, hình như tôi không quen biết anh?"
Lục Tam Phong chưa bao giờ gặp Cao Chí Dũng, chỉ là biết có một người như thế, hơn nữa năm năm sau thì anh ta đã rút khỏi Wahaha, nghe nói là đi Mỹ đầu tư.
“Các người có nhiều người tên là Cao Chí Dũng không?” Lục Tam Phong hỏi.
“Có vẻ như tôi là người duy nhất, có chuyện gì vậy?” Cao Chí Dũng tự hỏi: “Sao thế?
Khóe miệng Lục Tam Phong hiện lên một nụ cười khổ, nhân tài đột nhiên rơi vào tay mình, Đầu To và Hàn Dương nhìn thấy anh cười như thế, khoảng thời gian tiếp xúc này, cũng hiểu ra rồi.
“Tôi đảm bảo với anh, anh ta lại sắp lừa người khác rồi đấy.” Đầu To tự tin nói.
"Tôi cũng nghĩ vậy!"
Lục Tam Phong biết Wahaha bây giờ đã là một xí nghiệp lớn, triển vọng phát triển của loại xí nghiệp này rất tốt, người ta không thể từ bỏ chức vị của mình mà đi đến một xí nghiệp nhỏ chưa thành lập của mình được. Hơn nữa, ở lại trong một thành phố như vậy, ngoại trừ lừa gạt, Lục Tam Phong không hề nghĩ ra được cách thứ hai.
"Năm nay về nước, ba tôi đã điện thoại nói với ông chủ của các người, đừng nghĩ ba tôi là Việt Kiều, ông ta rất là quan tâm đến những nhân tài mới trong nước, ông chủ của anh, rất là xem trọng anh!" Lục Tam Phong nói chuyện còn nhấn mạnh cái chữ Việt Kiều.
"Đúng vậy, con người của sếp Tôn rất tốt."
"Nhưng mà, ông ấy càng xem trọng một người khác hơn, nhưng mà anh cũng không tệ, chỉ là tôi cảm thấy anh chưa đủ phát triển lắm, nhưng cũng đừng nản lòng" Lục Tam Phong chăm chú nhìn người kia, đả kích người đó trước, đây mới chính là thủ đoạn thường hay dùng của anh.
Vợ của Nhậm Thiên Bác cũng rất dễ nghe ngóng, ở xung quanh nhà máy thực phẩm Vạn Nguyên, tùy tiện tìm một người hỏi cũng biết, mấy năm gần đây nơi này toàn là trà lầu, tiệm làm đẹp.
Ở đây chỉ có một quán trà lầu kiểu Trung Hoa, bên cạnh khách sạn Thiên Hương, Lục Tam Phong đột nhiên phát hiện ra thành phố kém phát triển cũng có lợi thế của thành phố kém phát triển, tìm người cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Nếu là hai hay ba mươi năm nữa, e là không biết có bao nhiêu quán trà kiểu Trung Hoa, muốn tìm người lại càng khó hơn, Lục Tam Phong quay đầu lại nhìn Đầu To và Hàn Dương, nói: “Lên xe, hôm nay tôi mời, đưa các người đi ăn một bữa ngon, mở mang tầm mắt"
Hai người vội vàng lên xe chạy thẳng đến khách sạn Thiên Hương, những người đến đây ăn, nếu không phải là người từ phía nam lên công tác, ăn không quen, hơn nữa có thể bồi hoàn, hoặc là đến đây ra vẻ, giống như mấy đứa trẻ ở KFC.
Ăn vào đúng là có cảm giác sang chảnh.
Lục Tam Phong đi vào, dạo quanh một vòng, ánh mắt rơi vào người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang ngồi ở một cái bàn gần đó.
“Quý khách, mời gọi món!” Người phục vụ nói tiếng địa phương khiến Lục Tam Phong dạ đầu tê dại.
Đầu To và Hàn Dương có chút căng thẳng, cảm thấy ở đây còn cao cấp hơn cả khách sạn Thiên Hương bên cạnh thì thầm nói: "Cậu biết nói tiếng địa phương không? Lỡ như người ta nghe không hiểu thì phải làm sao?"
"Tôi chỉ biết nói, vứt mẹ mày đi, ngầu vãi chưởng, dễ ợt!"
Lục Tam Phong xém chút phụt cười khi nghe thấy hai người kia thì thào, gọi đại một món bánh cuốn, há cảo... gọi xong thì rót một ly trà nhìn người phụ nữ đối diện.
Một người phụ nữ ngoài bốn mươi rồi vẫn đi ăn một mình, không thể không nói bà ta trông có vẻ hơi đáng thương.
Đối phương dường như cũng cảm nhận được nhìn về phía này, tỏ vẻ nghi ngờ, bầu không khí bắt đầu trở nên quái lạ, những món ăn khi nãy gọi cũng đã được dọn lên, Lục Tam Phong cúi đầu ăn, bàn bên cạnh có mấy người dân tộc, huyền thuyên nói gì đó nghe không hiểu.
Cuối cùng, bà ta không nhịn được nữa, đứng dậy đi tới hỏi: "Cậu biết tôi sao?"
“Tôi biết, mà dường như cũng không biết.” Lục Tam Phong nhíu mày: “Nhậm Thiên Bác có quan hệ gì với bà.”
"Ông ta là chồng tôi, cậu là bạn của ông ta à?"
“Cho là vậy đi, tôi cũng không biết nên nói thế nào, bỏ đi, vì hạnh phúc gia đình chị, chuyện ông ta ăn vụng ở ngoài tôi không muốn nói nữa.” Lục Tam Phong tỏ vẻ khó xử, xua tay.
Hàn Dương phụt một tiếng, bánh cuốn trong miệng phun ra, anh nói ra hết rồi, còn nói là không nói sao?
“Ông ta lại dụ dỗ con hồ ly tinh nào nữa?” Tay người phụ nữ có hơi run: “Cái đồ không biết xấu hổ đó, lẽ nào đã cùng vợ cậu?"
"Phụt!" Đầu To cũng phụt ra một tiếng.
“Hai người ăn thì ăn đi, phụt tới phụt lui làm gì?” Lục Tam Phong nhìn hai người bọn họ, cũng không hề thấy buồn cười, nghiêm mặt nói: “Là một góa phụ, khoảng hai lắm hai sáu tuổi, còn rất trẻ, sống cùng tòa nhà với tôi, mong là chị có thể quan tâm chồng bà hơn, ông ta ở bên ngoài, giống như ngựa đứt dây cương vậy!"
"Tôi cũng không quản được ông ta, người ta là người có tiền, ba tôi cũng đã nghỉ hưu nhiều năm rồi, cứ sống như vậy thôi, thực sự bây giờ không thể ly hôn." Người phụ nữ nhìn Lục Tam Phong nói: "Cậu là Lục Tam Phong, đúng không?"
“Có vẻ như ông chủ Nhậm đã nói không ít về tôi.” Lục Tam Phong mỉm cười.
"Ông ta không có nhắc đến cậu, chẳng qua là cậu ở thương giới chúng tôi có chút danh tiếng, thực ra đám phụ nữ chúng tôi rất quan tâm đến cậu, mấy ngày nay còn thắc mắc liệu nhà máy đó của cậu có bị dở bỏ không." Trương Nhã Lệ nhàn nhạt nói.
“Không ngờ, tôi lại nổi tiếng với mấy phú bà các người như vậy, sau này nếu có cần nguồn vốn, chắc là phải trông cậy vào chị Trương đây rồi.” Lục Tam Phong lễ phép nói.
Hai người một qua một lại, cô ta gọi anh là cậu em, Lục Tam Phong gọi cô ta là bà chị, trông vô cùng thân thiết, khiến người ta có cảm giác như chị em lâu ngày mới gặp lại vậy, nhưng khi Trương Nhã Lệ tạm biệt đi về, lúc quay đi thì sắc mặt vô cùng khó coi,
Cái gọi là cái xấu trong nhà không được truyền ra ngoài, mấy năm nay chị ta đã chịu đủ cực khổ, nhưng bây giờ Nhậm Thiên Bác lại giảng cho chị ta một cái tát thật mạnh, gỡ bỏ bộ mặt cuối cùng của chị ta xuống.
Lục Tam Phong quá hiểu mấy kiểu gia đình giàu có này, bên ngoài thì yêu thương, thậm chí hai người có thể không sống chung nhiều năm, mọi người cũng đều có được lợi ích, khi người đàn ông ra ngoài ăn vụng bị phát hiện, người phụ nữ sẽ nhất thời đứng ra nói tin tưởng hắn ta.
Tin cái quỷ ấy, không có ràng buộc lợi ích, thì hai bên đã sớm tan đàn xẻ nghé rồi.
Đây cũng chính là lý do tại sao kiếp trước Lục Tam Phong không muốn kết hôn, anh sớm đã không thể phân biệt được, người đó là vì tiền hay vì tình mà nói yêu anh.
Thở dài một hơi, cảm thấy cái gọi là tình yêu thật là khó hiểu, Lục Tam Phong cúi đầu xuống ăn, cuộc nói chuyện của bàn bên cạnh truyền vào tai.
"Thị trường bên này nhỏ, tốt hơn là không nên đến, thị trường nhỏ như vậy để sếp Cao đích thân đến đây một chuyến."
"Kỳ thực không cần lấy doanh số chung, trực tiếp giao hàng là được rồi, hơn nữa tập trung vào thị trường Bắc Giang."
"Bảo các người đến thì đến, lấy đâu ra nhiều lời như thế, sếp Tôn phải lên truyền hình quảng cáo rồi, phải có điểm phân phối trên toàn quốc, có hiểu không? Cái này gọi là hệ thống phân phối."
"Sếp Cao, anh nói."
"Ăn đi ăn đi!"
Lục Tam Phong sửng sốt, cảm giác đám người này giống như hãng Wahaha đang chào hàng vậy, Wahaha được thành lập năm tám mươi bảy, doanh số bán hàng đã vượt quá trăm triệu trong hai năm, dễ dàng đạt được mục tiêu nhỏ.
Tốc độ thần thánh như vậy khiến một người trùng sinh như Lục Tam Phong cũng phải toát mồ hôi.
Wahaha phát triển khắp cả nước, đầu năm chín mươi nhờ quảng cáo mà trực tiếp nổi tiếng, tính thời gian cũng không thành vấn đề, Lục Tam Phong nhíu mày suy nghĩ một hồi.
Nếu nhớ không lầm thì việc quảng bá Wahaha là do một thần nhân tên là Cao Chí Dũng hướng dẫn, ông đã phát triển sản phẩm và đa dạng hóa định vị thị trường trong giai đoạn sau đó, giúp Wahaha phát triển mạnh mẽ khắp nơi từ dung dịch dinh dưỡng.
“Các người là người của Wahaha?” Lục Tam Phong quay đầu sang hỏi.
Tiếng nói luyên thuyên của bốn năm người đột ngột dừng lại, nhìn Lục Tam Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, anh biết Wahaha?"
"Tôi từng đến Bắc Giang, có uống qua, trong các người có ai tên là Cao Chí Dũng không?" Lục Tam Phong ngập ngừng hỏi.
“Sếp Cao, anh biết anh ta?” Mọi người nhìn về phía một người đàn ông trạc ba mươi, người này chăm chú nhìn Lục Tam Phong, trên mặt tỏ vẻ nghi vấn, chắc chắn bản thân không có quen biết anh.
"Xin chào, tôi là Cao Chí Dũng, hình như tôi không quen biết anh?"
Lục Tam Phong chưa bao giờ gặp Cao Chí Dũng, chỉ là biết có một người như thế, hơn nữa năm năm sau thì anh ta đã rút khỏi Wahaha, nghe nói là đi Mỹ đầu tư.
“Các người có nhiều người tên là Cao Chí Dũng không?” Lục Tam Phong hỏi.
“Có vẻ như tôi là người duy nhất, có chuyện gì vậy?” Cao Chí Dũng tự hỏi: “Sao thế?
Khóe miệng Lục Tam Phong hiện lên một nụ cười khổ, nhân tài đột nhiên rơi vào tay mình, Đầu To và Hàn Dương nhìn thấy anh cười như thế, khoảng thời gian tiếp xúc này, cũng hiểu ra rồi.
“Tôi đảm bảo với anh, anh ta lại sắp lừa người khác rồi đấy.” Đầu To tự tin nói.
"Tôi cũng nghĩ vậy!"
Lục Tam Phong biết Wahaha bây giờ đã là một xí nghiệp lớn, triển vọng phát triển của loại xí nghiệp này rất tốt, người ta không thể từ bỏ chức vị của mình mà đi đến một xí nghiệp nhỏ chưa thành lập của mình được. Hơn nữa, ở lại trong một thành phố như vậy, ngoại trừ lừa gạt, Lục Tam Phong không hề nghĩ ra được cách thứ hai.
"Năm nay về nước, ba tôi đã điện thoại nói với ông chủ của các người, đừng nghĩ ba tôi là Việt Kiều, ông ta rất là quan tâm đến những nhân tài mới trong nước, ông chủ của anh, rất là xem trọng anh!" Lục Tam Phong nói chuyện còn nhấn mạnh cái chữ Việt Kiều.
"Đúng vậy, con người của sếp Tôn rất tốt."
"Nhưng mà, ông ấy càng xem trọng một người khác hơn, nhưng mà anh cũng không tệ, chỉ là tôi cảm thấy anh chưa đủ phát triển lắm, nhưng cũng đừng nản lòng" Lục Tam Phong chăm chú nhìn người kia, đả kích người đó trước, đây mới chính là thủ đoạn thường hay dùng của anh.