Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 402: Em tên là Vương Bạch Lộc
Mời đọc truyện trên truyen99.vip
Kha Bình Vân thật sự không tìm thấy hai người này, hai người này giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, ông ta quy hết lý do không tìm thấy cho Lục Tam Phong, cho rằng là anh đã giấu bọn họ đi rồi.
"Tổng giám đốc Lục, nói như vậy không hay chút nào cả." Kha Bình Vân gõ tro bụi trên xì gà, ngồi thẳng người nói: "Hoặc là giao người ra đây, hoặc là giao sổ sách ra đây, nếu không anh sẽ phải tự gánh lấy hậu quả."
Mấy người Thái Tử Huy bước lên mấy bước, người đàn ông mặc áo khoác da cũ nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, ánh mắt hung ác, trên xe lửa đã muốn cho Lục Tam Phong một trận, không ngờ xuống xe lửa vẫn có cơ hội.
Lục Tam Phong cảm thận được độ
ấm trong chậu nước đang dần dần hạ thấp, nhìn tình huống ở đây, anh nói: "Nếu tổng giám đốc Kha muốn ra tay thì cứ việc, hôm nay tôi đến đây đã chuẩn bị tốt tâm lí chui vào hang cọp, chẳng qua không muốn mang lên cái danh trộm cướp, càng muốn hiểu rõ ngọn nguồn hơn, nhưng tôi cũng hy vọng ông có thể hiểu được, tôi không phải người dễ chọc vào."
"Ha ha ha? Một kẻ bên ngoài như cậu mà còn không biết trời cao đất dày ở địa bàn của tôi, sáng ngày mai cho cậu đi báo cảnh sát, cậu có chứng cứ không?" Kha Bình Vân vuốt đầu, âm trầm nói: "Ngoan ngoãn chút, sổ sách ở đâu?"
"Tôi nói lần cuối cùng, không có SỔ sách gì cả!" Ngữ khí của Lục Tam Phong đã có thêm vài phần căm tức.
Kha Bình Vân đứng bật dậy, lầm lấy một chai rượu đỏ đập xuống bàn, rầm một tiếng, chai rượu vỡ đôi, ông ta cầm chai rượu chỉ vào Lục Tam Phong, quát: "Mẹ nó mày thấy ông đây không dám làm gì, cho mày mặt mũi quá rồi có phải không? Nói cho mày biết, mày không lấy sổ sách ra thì ngày mai mày sẽ được khiêng ra ngoài đấy."
"Tôi đi ra ngoài bằng cách nào không phải là chuyện ông có thể quyết định được. Tôi đến đây không phải để trở thành thịt bò, mặc cho cái dao là ông thích cắt thế nào thì cắt, ông tám lạng thì tôi cũng nửa cân." Lục Tam Phong nhìn ông ta.
Thái Tử Huy tiến lên hai bước, nắm lấy quần áo Lục Tam Phong, mấy người áo da cũng tiến lên, nếu Lục Tam Phong bị kéo đi thì chắc chắn sẽ bị đánh cho môt trận. Mấy ngày nay Kha Bình Vân đã bị ép đến sắp điên rồi, một ngày tìm không thấy sổ sách thì hai tư giờ không giờ nào ông ta được yên ổn.
Nhưng chưa kịp kéo Lục Tam Phong đi, bỗng nhiên có người mở cửa phòng ra, một người đột nhiên lao vào, mệt đến không kịp thở: "Tổng... Tổng giám đốc Lương, công an đến bắt người."
"Cái gì?" Thái Tử Huy lập tức thả Lục Tam Phong ra, quay đầu nói: "Vì sao lại bắt người? Cậu nói cho họ biết chúng ta là..."
"Nên nói đều nói, nhưng có người nói hôm nay dù là ông Trời cũng phải bị bắt, những người buổi sáng được thả lúc này đều đã bị bắt lại, các anh em đều rất luống cuống!"
Kha Bình Vân nhìn Lục Tam Phong, anh ngồi vững vàng ở đó, trên mặt không có chút kích động, giống như đã tính kỹ càng từ trước, cộng thêm những chuyện này đang xảy ra lúc này.
Ông ta lập tức cảm thấy đây là do Lục Tam Phong sắp xếp trước, cho dù cậu ta không thể làm được những người đứng sau lưng cậu ta có thể làm được.
Lại nghĩ đến lời 'đến đây làm thịt bò của anh vừa rồi, Kha Bình Vân suy nghĩ, luôn cảm thấy hận mình không thể tự đánh anh, giây sau mình liền lập tức bị båt.
Thì ra anh đến đây để câu cá!
Lục Tam Phong thật không ngờ chỉ vài người bị bắt mà tâm lý Kha Bình Vân lại trở nên phức tạp như vậy, trường hợp này anh gặp nhiều rồi, trước khi đến cũng chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đánh.
Nếu thật sự bị đánh anh cũng không thể nào chạy được, bây giờ Hà Gia Nhạc đang phát điên muốn tìm anh để cho anh một trận, đây không phải đâm vào họng súng thì là gì? Mời đọc truyện trên truyen99.vip
"Không có việc gì, phối hợp với bọn họ, đi thôi." Kha Bình Vân dặn dò.
"A?" Người đàn ông không nghĩ tới lại nhận được câu trả lời như vậy, cái anh ta muốn chính là tổng giám đốc Kha gọi điện thoại cho bên kia, bèn khó xử nói: "Tổng giám đốc Kha, hay là ông gọi điện thoại đi?"
"Gọi điện thoại cái gì? Cút!"
Kha Bình Vân tức giận mắng hai tiếng, hai ngày nay ông ta gọi điện thoại đi chỉ nghe mắng, chút chuyện này còn gọi điện thoại cho người ta, đây không phải đơn thuần tìm mắng sao?
Người đàn ông lui ra ngoài, Kha Bình Vân nhìn về phía Lục Tam Phong, bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi, trên mặt mang nụ cười, đặc biệt hòa ái dễ gần, ném chai rượu vỡ vào thùng rác, nói: "Để tổng giám đốc Lục chê cười rồi."
Lục Tam Phong thấy ông ta thay đổi lớn như vậy, trong lòng có chút buồn bực, tuy nhiên cũng đoán được là có liên quan đến việc cảnh sát đến đây.
"Tổng giám đốc Kha, tôi nói một lần cuối cùng, tôi không quen biết hai người kia, sổ sách ông cần cũng không ở trong tay tôi. Nếu ông muốn xuống tay với tôi thì sợ rằng cuối cùng chỉ là lấy giỏ trúc múc nước mà thôi, công dã tràng." Lục Tam Phong nâng chân lên, nhân viên lập tức lau chân cho anh.
"Tôi đã hiểu rồi, đều là trước lạ sau quen, tôi cũng đã nhìn ra cậu Lục là người bạn rất đáng kết giao, hôm nay tôi làm ông chủ, để tôi tiếp đãi cậu đi!" Kha Bình Vân nói với quản lý Bạch ở bên cạnh: "Gọi người vào đi."
Quản lý Bạch dẫm giày cao gót ra ngoài, không lao lâu sau, cô ta đi vào cùng mấy cô gái chân dài khác, đứng xếp thành một hàng trước mặt.
Lục Tam Phong căn bản không có tâm tư nghĩ đến chuyện này, không thể dây dưa chuyện sổ sách nhiều thì nên hỏi chuyện khu nhà máy, anh cũng cảm nhận được chuyện đã đến mức không thể khống chế, từ hai chữ 'sổ sách này, chuyện đã vượt tầm kiểm soát.
Đây căn bản không phải giao tranh ở chuyện buôn bán, Lục Tam Phong cũng không muốn nhảy vào vũng nước này, hôm nay nói rõ ràng với Kha Bình Vân xong sẽ tìm cơ hội bỏ của chạy lấy người.
Mấy cô gái đã đứng đầu vào đó, bắt đầu chào hỏi Lục Tam Phong.
"Ông chủ buổi tối tốt lành, rất vui khi được gặp anh, em là số 1, em tên là Tân Quý."
"Em là số 2, em tên là Thu Thuỷ."
"Em là số 3, em tên là Minh Châu."
Giọng nói của người này lại ngọt hơn người kia, nhẹ nhàng mềm mỏng, làm cho người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.
Loại trường hợp này xuất hiện ở đây là rất bình thường, ngay cả đầu Lục Tam Phong cũng không nâng lên, Kha Bình Vân ngồi ở một bên nhìn thấy, trong lòng thoáng suy nghĩ.
"Em là số 9..."
"Em là số 11,em tên là Vương Bạch Lộc!" Một giọng nói mạnh mẽ vang lên.
Vương Bạch Lộc?
Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn Vương Bạch Lộc, ngay cả tổng giám đốc Kha cũng ngẩng đầu muốn nhìn xem tại sao trong nhóm này lại có đàn ông trà trộn vào.
"Vương Bạch Lộc ở lại!" Lục Tam Phong nói.
Kha Bình Vân hô lên: "Đều ở lại, ở lại với tổng giám đốc Lục, lấy micro đến, hát một cái, này... Vương Bạch Lộc, cậu hát trước!"
Vương Bạch Lộc cầm lấy micro nói: "Một ca khúc (Ngọn lửa mùa đông) dành tặng cho tổng giám đốc Lục thân ái, chúc anh luôn luôn trẻ tuổi, ngọn lửa thanh xuân vĩnh viễn không tắt, anh giống như một ngọn lửa..."
Diện mạo của Vương Bạch Lộc lại khá xinh đẹp, chỉ là giọng nói lại quá mức trầm thấp, làm cho người ta không khỏi buồn cười, Lục Tam Phong ngồi nghe cậu ta hát, hai bên đã bị các cô gái ở đây vây xung quanh.
Kha Bình Vân cảm thấy mạnh bạo không được, đối phương không nói điều kiện gì, phải dùng đến biện pháp mềm mỏng, bèn vẫy tay với quản lý Bạch.
"Tổng giám đốc Kha, sao vậy ạ?"
"Em cảm thấy tổng giám đốc Lục này thế nào?" Kha Bình Vân nhìn chằm chằm cô ta: "Thích không?"
"Em mãi mãi là người của tổng giám đốc Lục, lúc sống là người của anh, lúc chết là quỷ của anh." Quản lý Bạch vội vàng bày tỏ lòng trung thành.
"Anh muốn em nói cái này à?" Kha Bình Vân thấp giọng nói: "Đến gần Lục Tam Phong một chút."
"Anh nói gần bao nhiêu?"
"Cự ly âm!"
Quản lý Bạch khó cười đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn về phía tổng giám đốc Kha, hiểu được ý ông ta, làm nũng nói: "Chỉ là người ta chỉ muốn làm quản lý phòng Giải trí thôi."
"Nếu chuyện này em làm tốt thì sẽ có thưởng." Mời đọc truyện trên truyen99.vip
"Cảm ơn tổng giám đốc Kha!"
Một bài (Ngọn lửa mùa đông) đã hát xong, mọi người đồng loạt vỗ tay, rượu trên bàn được mở ra, rót đầu cho Lục Tam Phong, những cô gái này nhiệm vụ là làm nóng bầu không khí, cho nên trong phòng náo nhiệt vô cùng.
"Tổng giám đốc Lục, hát một bài đi!"
"Tổng giám đốc Lục thật đẹp trai, anh ở đâu ạ? Hai ta hái một bài đi?"
"Tổng giám đốc Lục, hai ta khiêu vũ đi, anh ôm em, em ôm anh."
Lục Tam Phong có phần không chống đỡ được, tay chân mấy người này cũng không thành thật, Lục Tam Phong đứng lên nói: "Các cô cũng đừng vây quanh tôi, đi nói chuyện với tổng giám đốc Kha kia, ông ấy có rất nhiều tiền."
"Tổng giám đốc Lục, anh cứ hát một bài đi." Quản lý Bạch nói: "Em thấy anh Lục hát rất dễ nghe, sợ làm đổ bát cơm của chúng em. Nào đến đây, uống một ly đi, chúng ta cùng nâng chén."
Mọi người nâng chén lên, Kha Bình Vân cười tủm tỉm nói: "Tổng giám đốc Lục, quản lý Bạch là người phụ nữ rất có năng lực, cậu nên nằm giữa tốt."
Người phụ nữ có năng lực?
Lục Tam Phong đứng lên, nhìn bốn phía xung quanh: "Vương Bạch Lộc của tôi đâu?"
"Tổng giám đốc Lục, em ở đây." Một giọng nói trầm thấp vang lên, cậu ta chạy tới bên Lục Tam Phong.
"Ba ngàn gáo nước, chỉ giữ một gáo!"
Kha Bình Vân thật sự không tìm thấy hai người này, hai người này giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, ông ta quy hết lý do không tìm thấy cho Lục Tam Phong, cho rằng là anh đã giấu bọn họ đi rồi.
"Tổng giám đốc Lục, nói như vậy không hay chút nào cả." Kha Bình Vân gõ tro bụi trên xì gà, ngồi thẳng người nói: "Hoặc là giao người ra đây, hoặc là giao sổ sách ra đây, nếu không anh sẽ phải tự gánh lấy hậu quả."
Mấy người Thái Tử Huy bước lên mấy bước, người đàn ông mặc áo khoác da cũ nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, ánh mắt hung ác, trên xe lửa đã muốn cho Lục Tam Phong một trận, không ngờ xuống xe lửa vẫn có cơ hội.
Lục Tam Phong cảm thận được độ
ấm trong chậu nước đang dần dần hạ thấp, nhìn tình huống ở đây, anh nói: "Nếu tổng giám đốc Kha muốn ra tay thì cứ việc, hôm nay tôi đến đây đã chuẩn bị tốt tâm lí chui vào hang cọp, chẳng qua không muốn mang lên cái danh trộm cướp, càng muốn hiểu rõ ngọn nguồn hơn, nhưng tôi cũng hy vọng ông có thể hiểu được, tôi không phải người dễ chọc vào."
"Ha ha ha? Một kẻ bên ngoài như cậu mà còn không biết trời cao đất dày ở địa bàn của tôi, sáng ngày mai cho cậu đi báo cảnh sát, cậu có chứng cứ không?" Kha Bình Vân vuốt đầu, âm trầm nói: "Ngoan ngoãn chút, sổ sách ở đâu?"
"Tôi nói lần cuối cùng, không có SỔ sách gì cả!" Ngữ khí của Lục Tam Phong đã có thêm vài phần căm tức.
Kha Bình Vân đứng bật dậy, lầm lấy một chai rượu đỏ đập xuống bàn, rầm một tiếng, chai rượu vỡ đôi, ông ta cầm chai rượu chỉ vào Lục Tam Phong, quát: "Mẹ nó mày thấy ông đây không dám làm gì, cho mày mặt mũi quá rồi có phải không? Nói cho mày biết, mày không lấy sổ sách ra thì ngày mai mày sẽ được khiêng ra ngoài đấy."
"Tôi đi ra ngoài bằng cách nào không phải là chuyện ông có thể quyết định được. Tôi đến đây không phải để trở thành thịt bò, mặc cho cái dao là ông thích cắt thế nào thì cắt, ông tám lạng thì tôi cũng nửa cân." Lục Tam Phong nhìn ông ta.
Thái Tử Huy tiến lên hai bước, nắm lấy quần áo Lục Tam Phong, mấy người áo da cũng tiến lên, nếu Lục Tam Phong bị kéo đi thì chắc chắn sẽ bị đánh cho môt trận. Mấy ngày nay Kha Bình Vân đã bị ép đến sắp điên rồi, một ngày tìm không thấy sổ sách thì hai tư giờ không giờ nào ông ta được yên ổn.
Nhưng chưa kịp kéo Lục Tam Phong đi, bỗng nhiên có người mở cửa phòng ra, một người đột nhiên lao vào, mệt đến không kịp thở: "Tổng... Tổng giám đốc Lương, công an đến bắt người."
"Cái gì?" Thái Tử Huy lập tức thả Lục Tam Phong ra, quay đầu nói: "Vì sao lại bắt người? Cậu nói cho họ biết chúng ta là..."
"Nên nói đều nói, nhưng có người nói hôm nay dù là ông Trời cũng phải bị bắt, những người buổi sáng được thả lúc này đều đã bị bắt lại, các anh em đều rất luống cuống!"
Kha Bình Vân nhìn Lục Tam Phong, anh ngồi vững vàng ở đó, trên mặt không có chút kích động, giống như đã tính kỹ càng từ trước, cộng thêm những chuyện này đang xảy ra lúc này.
Ông ta lập tức cảm thấy đây là do Lục Tam Phong sắp xếp trước, cho dù cậu ta không thể làm được những người đứng sau lưng cậu ta có thể làm được.
Lại nghĩ đến lời 'đến đây làm thịt bò của anh vừa rồi, Kha Bình Vân suy nghĩ, luôn cảm thấy hận mình không thể tự đánh anh, giây sau mình liền lập tức bị båt.
Thì ra anh đến đây để câu cá!
Lục Tam Phong thật không ngờ chỉ vài người bị bắt mà tâm lý Kha Bình Vân lại trở nên phức tạp như vậy, trường hợp này anh gặp nhiều rồi, trước khi đến cũng chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đánh.
Nếu thật sự bị đánh anh cũng không thể nào chạy được, bây giờ Hà Gia Nhạc đang phát điên muốn tìm anh để cho anh một trận, đây không phải đâm vào họng súng thì là gì? Mời đọc truyện trên truyen99.vip
"Không có việc gì, phối hợp với bọn họ, đi thôi." Kha Bình Vân dặn dò.
"A?" Người đàn ông không nghĩ tới lại nhận được câu trả lời như vậy, cái anh ta muốn chính là tổng giám đốc Kha gọi điện thoại cho bên kia, bèn khó xử nói: "Tổng giám đốc Kha, hay là ông gọi điện thoại đi?"
"Gọi điện thoại cái gì? Cút!"
Kha Bình Vân tức giận mắng hai tiếng, hai ngày nay ông ta gọi điện thoại đi chỉ nghe mắng, chút chuyện này còn gọi điện thoại cho người ta, đây không phải đơn thuần tìm mắng sao?
Người đàn ông lui ra ngoài, Kha Bình Vân nhìn về phía Lục Tam Phong, bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi, trên mặt mang nụ cười, đặc biệt hòa ái dễ gần, ném chai rượu vỡ vào thùng rác, nói: "Để tổng giám đốc Lục chê cười rồi."
Lục Tam Phong thấy ông ta thay đổi lớn như vậy, trong lòng có chút buồn bực, tuy nhiên cũng đoán được là có liên quan đến việc cảnh sát đến đây.
"Tổng giám đốc Kha, tôi nói một lần cuối cùng, tôi không quen biết hai người kia, sổ sách ông cần cũng không ở trong tay tôi. Nếu ông muốn xuống tay với tôi thì sợ rằng cuối cùng chỉ là lấy giỏ trúc múc nước mà thôi, công dã tràng." Lục Tam Phong nâng chân lên, nhân viên lập tức lau chân cho anh.
"Tôi đã hiểu rồi, đều là trước lạ sau quen, tôi cũng đã nhìn ra cậu Lục là người bạn rất đáng kết giao, hôm nay tôi làm ông chủ, để tôi tiếp đãi cậu đi!" Kha Bình Vân nói với quản lý Bạch ở bên cạnh: "Gọi người vào đi."
Quản lý Bạch dẫm giày cao gót ra ngoài, không lao lâu sau, cô ta đi vào cùng mấy cô gái chân dài khác, đứng xếp thành một hàng trước mặt.
Lục Tam Phong căn bản không có tâm tư nghĩ đến chuyện này, không thể dây dưa chuyện sổ sách nhiều thì nên hỏi chuyện khu nhà máy, anh cũng cảm nhận được chuyện đã đến mức không thể khống chế, từ hai chữ 'sổ sách này, chuyện đã vượt tầm kiểm soát.
Đây căn bản không phải giao tranh ở chuyện buôn bán, Lục Tam Phong cũng không muốn nhảy vào vũng nước này, hôm nay nói rõ ràng với Kha Bình Vân xong sẽ tìm cơ hội bỏ của chạy lấy người.
Mấy cô gái đã đứng đầu vào đó, bắt đầu chào hỏi Lục Tam Phong.
"Ông chủ buổi tối tốt lành, rất vui khi được gặp anh, em là số 1, em tên là Tân Quý."
"Em là số 2, em tên là Thu Thuỷ."
"Em là số 3, em tên là Minh Châu."
Giọng nói của người này lại ngọt hơn người kia, nhẹ nhàng mềm mỏng, làm cho người ta không khỏi suy nghĩ nhiều.
Loại trường hợp này xuất hiện ở đây là rất bình thường, ngay cả đầu Lục Tam Phong cũng không nâng lên, Kha Bình Vân ngồi ở một bên nhìn thấy, trong lòng thoáng suy nghĩ.
"Em là số 9..."
"Em là số 11,em tên là Vương Bạch Lộc!" Một giọng nói mạnh mẽ vang lên.
Vương Bạch Lộc?
Lục Tam Phong ngẩng đầu nhìn Vương Bạch Lộc, ngay cả tổng giám đốc Kha cũng ngẩng đầu muốn nhìn xem tại sao trong nhóm này lại có đàn ông trà trộn vào.
"Vương Bạch Lộc ở lại!" Lục Tam Phong nói.
Kha Bình Vân hô lên: "Đều ở lại, ở lại với tổng giám đốc Lục, lấy micro đến, hát một cái, này... Vương Bạch Lộc, cậu hát trước!"
Vương Bạch Lộc cầm lấy micro nói: "Một ca khúc (Ngọn lửa mùa đông) dành tặng cho tổng giám đốc Lục thân ái, chúc anh luôn luôn trẻ tuổi, ngọn lửa thanh xuân vĩnh viễn không tắt, anh giống như một ngọn lửa..."
Diện mạo của Vương Bạch Lộc lại khá xinh đẹp, chỉ là giọng nói lại quá mức trầm thấp, làm cho người ta không khỏi buồn cười, Lục Tam Phong ngồi nghe cậu ta hát, hai bên đã bị các cô gái ở đây vây xung quanh.
Kha Bình Vân cảm thấy mạnh bạo không được, đối phương không nói điều kiện gì, phải dùng đến biện pháp mềm mỏng, bèn vẫy tay với quản lý Bạch.
"Tổng giám đốc Kha, sao vậy ạ?"
"Em cảm thấy tổng giám đốc Lục này thế nào?" Kha Bình Vân nhìn chằm chằm cô ta: "Thích không?"
"Em mãi mãi là người của tổng giám đốc Lục, lúc sống là người của anh, lúc chết là quỷ của anh." Quản lý Bạch vội vàng bày tỏ lòng trung thành.
"Anh muốn em nói cái này à?" Kha Bình Vân thấp giọng nói: "Đến gần Lục Tam Phong một chút."
"Anh nói gần bao nhiêu?"
"Cự ly âm!"
Quản lý Bạch khó cười đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn về phía tổng giám đốc Kha, hiểu được ý ông ta, làm nũng nói: "Chỉ là người ta chỉ muốn làm quản lý phòng Giải trí thôi."
"Nếu chuyện này em làm tốt thì sẽ có thưởng." Mời đọc truyện trên truyen99.vip
"Cảm ơn tổng giám đốc Kha!"
Một bài (Ngọn lửa mùa đông) đã hát xong, mọi người đồng loạt vỗ tay, rượu trên bàn được mở ra, rót đầu cho Lục Tam Phong, những cô gái này nhiệm vụ là làm nóng bầu không khí, cho nên trong phòng náo nhiệt vô cùng.
"Tổng giám đốc Lục, hát một bài đi!"
"Tổng giám đốc Lục thật đẹp trai, anh ở đâu ạ? Hai ta hái một bài đi?"
"Tổng giám đốc Lục, hai ta khiêu vũ đi, anh ôm em, em ôm anh."
Lục Tam Phong có phần không chống đỡ được, tay chân mấy người này cũng không thành thật, Lục Tam Phong đứng lên nói: "Các cô cũng đừng vây quanh tôi, đi nói chuyện với tổng giám đốc Kha kia, ông ấy có rất nhiều tiền."
"Tổng giám đốc Lục, anh cứ hát một bài đi." Quản lý Bạch nói: "Em thấy anh Lục hát rất dễ nghe, sợ làm đổ bát cơm của chúng em. Nào đến đây, uống một ly đi, chúng ta cùng nâng chén."
Mọi người nâng chén lên, Kha Bình Vân cười tủm tỉm nói: "Tổng giám đốc Lục, quản lý Bạch là người phụ nữ rất có năng lực, cậu nên nằm giữa tốt."
Người phụ nữ có năng lực?
Lục Tam Phong đứng lên, nhìn bốn phía xung quanh: "Vương Bạch Lộc của tôi đâu?"
"Tổng giám đốc Lục, em ở đây." Một giọng nói trầm thấp vang lên, cậu ta chạy tới bên Lục Tam Phong.
"Ba ngàn gáo nước, chỉ giữ một gáo!"