Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-332
Chương 332: Lục Tam Phong tới rồi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôn Hùng Cường vốn là muốn chờ một lát, nhưng thời gian lại không cho phép nên chỉ đành cáo từ trước. Nhưng ông ta mới vừa đi được mấy phút thì Lục Tam Phong lại bước ra. Anh nhìn tổng giám đốc Từ, hỏi: “Nhân vật nổi tiếng đâu rồi?”
“Tổng giám đốc Tôn có chuyện nên đã đi trước rồi, mà thân thể của cậu không bị gì chứ?" Tổng giám đốc Từ quan tâm hỏi.
"Tôi thường bị vậy, chỉ cần đi vệ sinh cái là ổn rồi. Chỉ là rầy rà quá nên không gặp được nhân vật lớn như tổng giám đốc Tôn, thật sự là đáng tiếc!” Lục Tam Phong thở dài một hơi, trong lời nói có chút thất vọng.
"Không sao, ông ta hai ngày gần đây cũng tương đối bận, qua một thời gian nữa thì tự nhiên có thể sắp xếp gặp mặt lại thôi!”
“Tổng giám đốc Lý, ôi khéo thật, thật ngại quá!” Một cô gái vừa đi tới đã bắt chuyện.
"Không sao đâu, chào cô!" Lục Tam Phong vươn tay.
Hai người khách khí với nhau một hồi rồi trao đổi danh thiếp. Chẳng mấy chốc lại có thêm bảy tám cô gái thay phiên nhau ra trận, rối rít cầm lấy cách thức có thể liên lạc với Lục Tam Phong, chỉ có điều đóng mộc ở mặt trên danh thiếp lại là số điện thoại của khách sạn.
Tiệc tối có đủ loại khiêu vũ, Lục Tam Phong chơi đến lúc vui vẻ nhất còn đích thân biểu diễn đấu một đoạn trong khí công là “Roi tia chớp”, giành được sự reo hò khen ngợi của cả sảnh đường, cả cái nhìn trong mắt của phó tổng giám đốc Tiết cũng là kinh ngạc không ngớt.
Tiệc tối kéo dài suốt đến hơn mười một giờ khuya, bản hợp đồng đã ký với tổng giám đốc Từ thì tất cả thủ tục vẫn như cũ, chỉ là do số tiền khá lớn nên sáng mai vẫn cần đến ngân hàng tiến hành, Lục Tam Phong bèn đưa tài khoản của công ty cho ông ta.
Gió đêm mang theo chút lành lạnh, Lục Tam Phong lại có hơi say. Anh xuống lầu, dưới đó đã có một đám người đang đứng. Tình hình này tổng giám đốc Từ xem chừng cũng có vẻ liệu được. Ông ta bèn năm chặt tay Lục Tam Phong, nói: "Tổng giám đốc Lý, tôi cảm thấy cậu rất giỏi!
Người anh em, sau này có cơ hội tôi sẽ đến phố Wall lăn lộn với cậu!”
“Tổng giám đốc Từ lớn tuổi hơn tôi. Cứ yên tâm, đến chừng đó tôi sẽ giới thiệu ba tôi cho ông biết, đảm bảo ông làm ăn ở phố Wall cũng dễ dàng như cá gặp nước vậy!” Lục Tam Phong vỗ vỗ ngực, thỉnh thoảng còn chêm vào mấy câu tiếng Anh, nói tiếp: "Mọi người đều là đồng bào. Ông biết không, ở nước ngoài mà nghe được hai chữ đồng bào thật sự là không kiềm được nước mắt!”.
“Tôi biết mà, tôi hiểu chứ!”
Hai người lại ôm nhau, còn vỗ vỗ sau lưng đối phương an ủi. Giờ khắc này, chứng kiến bọn họ huynh đệ tình thâm, những người có mặt ở hiện trường đều cảm động tới bật khóc.
“Tôi về đây!” "Được, cậu đi thong thả nhé!”. Tổng giám đốc Từ nói rồi vẫn dõi mắt nhìn Lục Tam Phong lên xe.
“Tổng giám đốc Chu cũng đi đi, tôi tiến cậu!”
"Vậy sẵn tiên tôi cũng đi luôn. Tổng giám đốc Từ nghỉ ngơi sớm một chút!” Chu Hoài Đông khách khí nói.
"Hoài Đông, ở chỗ tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu! Tôi ăn thịt thì cũng không để cho cậu ăn canh đâu, có hiểu không?"
“Tôi hiểu! Ân tình của tổng giám đốc Từ tôi vẫn luôn ghi khắc ở trong lòng, cũng lấy đó làm thứ sưởi ấm quãng đời còn lại. Tổng giám đốc Từ trở về nghỉ ngơi sớm nhé!" Chu Hoài Đông vẫy vẫy tay rồi lên xe.
Tất cả cửa sổ xe đều hạ xuống. Gió đêm thổi sượt qua mặt, thuốc lá cực kì dễ tắt. Lục Tam Phong nhen nửa điều thì gió thổi lại mất nửa điều.
"Đây là chương trình truyền thanh lúc nửa đêm, tôi là người bạn cũ của các bạn. Hôm nay mang đến cho bạn một bộ phim điện ảnh kinh điển về lừa gạt: "The Sting”, trên thế giới này có quá nhiều trò bịp kinh điển...
Dọc đường đi, cả Lục Tam Phong và Chu Hoài Đông đều không ai lên tiếng. Họ im lặng nghe bộ điện ảnh này giới thiệu. Xe dừng ở trước cửa khách sạn, Lục Tam Phong bước xuống, anh nhìn Chu Hoài Đông rồi nói. "Hay là tổng giám đốc Chu vào ngôi một lát đi!"
“Có hơi trễ rồi!”
“Mai anh có việc gì à?”
"Vậy thì không có... Ừm, cũng được, đợi tôi tỉnh rượu rồi hằng đi!” Chu Hoài Đông dứt lời bèn quay lại nói với tài xế: "Lát nữa tôi sẽ tự về, anh đi trước đi!”
Tài xế đồng ý một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười. Vậy là có thể tan làm sớm một chút rồi Hai người sải bước đi về phía sảnh lớn khách sạn, Lục Tam Phong thản nhiên nói: "Hai mươi bốn tỷ vào tay!”
"Tôi thật sự khâm phục anh, cái chiêu này của anh đi đóng phim cũng còn được!”
“Tôi chẳng qua là đang lợi dụng ham muốn của bọn họ. Chuyến này tôi chuẩn bị sáu tỷ, kết quả chỉ dùng mất hơn hai tỷ mốt thôi!” Lục Tam Phong đạp lên bậc thềm, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía trước.
"Nhưng bọn họ sẽ đi kiện?”
“Tất cả thủ tục đều hợp pháp, nếu có kiện thì chỉ có cãi vả thôi. Giờ cứ ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta bay!" Lục Tam Phong dừng bước, nhìn anh ta, nói: "Lý Niệm Tổ sẽ bay đến phố Wall rồi biến mất trong đám người, còn Lục Tam Phong sẽ lấy được một số tiền lớn không cần lợi tức rồi rong ruổi trên thương trường, không gì địch nổi!”
Chuyện Điện tử Thủy Hoàn sụp đổ trong mắt ngoại giới bây giờ đã là chuyện như đinh đóng cột, nhưng cái xí nghiệp đó, cái xí nghiệp đã “vô cùng suy yếu" trong mắt tất cả mọi người, ai có ngờ được là nó sẽ làm lệch đất nghiêng trời đâu?
Chu Hoài Đông cũng không dám nghĩ đến sự kinh hoàng của các xí nghiệp vào lúc đó. Bởi vì nếu hiện giờ anh ta là ông chủ của một xưởng điện tử, đối mặt với tình trạng này của Điện tử Thủy Hoàn thì nhất định sẽ lơ là cảnh giác, rồi bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn nó sụp đổ.
“Tôi phát hiện đoạn thời gian gần đây kỹ năng diễn xuất của tôi cũng đã tiến bộ. Quả là đi theo anh sẽ học được không ít!” Chu Hoài Đông nói khẽ.
“Chẳng qua là một chút mảnh khỏe thông thường mà thôi!” Lục Tam Phong cất bước vào sảnh lớn.
Mảnh khỏe thông thường á?
Tốt xấu gì Chu Hoài Đông cũng ở trong giới kinh doanh được mấy năm, việc cạnh tranh giữa các công ty lớn anh ta cũng biết được không ít, nhưng kiểu biến cạnh tranh thương nghiệp thành chiến tranh gián điệp giống như Lục Tam Phong thì quả thật anh ta chưa từng thấy bao giờ
Sáng hôm sau, hai mươi bốn tỷ tiền vốn chuyển vào tài khoản công ty ma của Lục Tam Phong. Lúc mười một giờ trưa, Lục Tam Phong trả phòng rồi lên chuyến bay đi Bình Châu.
Công ty Điện tử Thủy Hoàn trong khoảng thời gian này náo nhiệt lạ thường. Mới hơn một giờ chiều, chỗ này đã bày biện dù che, bàn ghế các loại xong xuôi hết, thậm chí ở hiện trường còn có người xuất chuẩn bị nước uống nữa.
Bên cạnh có để một tấm bảng viết tên các công ty điện tử lớn, tiếp theo nữa là hai chữ cực to: Tuyến nhân viên.
Cửa phòng làm việc của Trương Phượng Tiên bị gõ, sau đó là một nữ thư ký đẩy cửa bước vào, nói: “Tổng giám đốc Trương, mấy người bên ngoài đó lại mở sạp "đào" người rồi, bị bảo vệ đuổi mấy lần vẫn không đi l
Trương Phượng Tiên bấy giờ đã cắt tóc nhìn qua càng tăng thêm vài phần già dặn. Trải qua khoảng thời gian tôi luyện này khiến cho vẻ mặt cô ta càng thêm trầm ổn chín chắn, cũng tăng thêm một loại quyến rũ không tả được bằng lời.
đội trưởng đội bảo vệ tự nghĩ cách, nếu không giải quyết được thì từ chức đi!” Trương Phượng Tiên để cây bút trong tay xuống, nói: "Nói với mấy quản lý bên dưới là tất cả mọi thứ bây giờ của công ty đều bình thường, còn những người không muốn ở lại thì cứ việc đi!”
Mấy lời này dạo gần đây Trương Phượng Tiên cũng không biết bản đã nói bao nhiêu lần. Tầng lớp quản lý của Điện tử Thủy Hoàn có năng lực mạnh, đây là trong giới đã công nhận. Vào lúc như này lại đến đây đào thợ thì rõ là chuyện đã có tính toán đầu đẩy hết rồi, đặc biệt là với mấy nhà máy nhỏ. Mà thực tế, mấy sạp mướn thợ ngoài cửa trong khoảng thời gian này cũng chẳng phải nhà máy lớn gì, toàn bộ đều là mấy cái nho nhỏ chỉ có cỡ ba tới năm trăm người, sản xuất được mấy TV chất lượng thấp (mà hơn nữa chiếm số lượng lớn trong đó lại là hàng nhái). Mấy nhà máy này chuyên sản xuất những thiết bị bỏ đi, sau đó thì dán tên những nhãn hàng lớn lên rồi đem bán. Thời điểm động nhất, có tới hơn ba mươi nhà máy như vậy chắn trước cửa Điện tử Thủy Hoàn chèo kéo, thật sự là sỉ nhục! Trương Phượng Tiên kêu bảo vệ đuổi đi, nhưng ông chủ của những nhà máy này cũng có chút đỉnh tiền. Họ chỉ cần dấm dúi chút tiền lẻ cho bảo vệ là đối phương sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua, nên Thủy Hoàn cũng đổi hết mấy đợt bảo vệ rồi.
Báo cảnh sát cũng không có tác dụng. Bọn họ nhìn thấy cảnh sát tới liên gom đồ bỏ đi, mà đợi cảnh sát đi thì chẳng mấy chốc lát đã ôm đồ trở lai.
Hoàn toàn chính là vô lại! "Quản đốc phân xưởng lương tháng sáu trăm nghìn. Chỉ cần có thể đem cách thức sản xuất của Điện tử Thủy Hoàn tới nhà máy của chúng tôi, tôi cam đoan mỗi tháng sẽ trả sáu trăm nghìn, không thấp hơn lương một năm có đồng ý không?”
"Giám đốc bộ phận thị trường, chỉ cần trong tay tài nguyên thị trường trong vùng thì lượng gốc mỗi tháng sẽ là hai trăm bốn mươi nghìn, bản được một máy thì được hưởng ba mươi phần trăm lợi nhuận.
Hiện trường vang lên tiếng "ổ" “Ái chà" không ngớt, khiến cho người ta rất có một loại ảo giác đẹp để về thị trường.Bảo vệ đứng ở một bên thờ ở nhìn. Ông ta cũng đã không còn trông mong gì, mà bây giờ ở Điện tử Thủy Hoàn, rất nhiều người đều đang ôm tâm trạng này, ai cũng chờ nhà máy đóng cửa.
Không bao lâu sau thì cửa nhà máy được mở, một đám người rất đông đi ra, phần lớn trong đó là công nhân viên bình thường, lẫn trong đó cũng có vài quản lý bậc trung và bậc thấp. Bọn họ có người đi về phía nhà ăn, có người lại đứng trước bảng thông báo tuyển dụng ngó dáo dác.
Một người đàn ông trọc đầu hơn ba mươi tuổi, mặc một cái áo sơmi hoa, cả người thoạt nhìn qua có vài phân lưu mạnh đi tới một cái bảng thông báo tuyển dụng trong đó. Anh ta liếc mắt một cái rồi hỏi: "Có tài nguyên thị trường thì lương gốc một tháng được gần ba trăm à?”
"Anh bạn này chúng ta có thể nói chuyện được chứ? Năng lực của anh là gì?” Ông chủ là một người trung niên béo tốt phương phi, tay đeo nhẫn vàng, đứng dậy hỏi: "Anh ở cấp bác nào?"
“Giám đốc bộ phận thị trường, phụ trách thị trường trong vùng.” Người đàn ông đứng chống nạnh, rung chân
“Cho tôi xem thẻ làm việc của anh một
"Đm, ông làm như chuyện này tôi nói xạo ông Người đàn ông hơi có vẻ bực bội, lại móc thẻ làm việc trong túi ra ném lên bàn, nói: tự coi đi!”
Ông chủ liền cầm lên nhìn thấy trên đó viết đốc chín tiêu thụ thị trường, Vương Đình
“Ôi chao, là thật rồi, mắt tôi kém quá! Anh bạn, anh muốn bao nhiêu? Để tôi nói anh nghe, nhà máy của tôi cũng hơn bốn trăm người đấy, không nhỏ Nếu mà anh chịu đi thì lĩnh vực thị trường tôi giao cho anh quản Ông chủ vỗ vỗ ngực, nói một cách chắc chắn: "Tôi cho anh làm quản lý.
bạn qua chỗ tôi này, tôi cho anh làm đốc!”
"Qua chỗ tôi thì tôi để anh làm chủ tịch luôn!”
"Bớt lấy mấy cái danh hão ra dọa tôi đi! Bao nhiêu tiền thì nói, ông đây là đi làm, hiểu không?" Vương Đình Bát giơ tay vuốt cái đầu trọc, nói.
“Vương Đình Bát
Một tiếng gầm giận dữ từ sau truyền tới, làm không ít người đều giật nảy lên quay đầu nhìn, liền thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc đang tức giận bừng bừng đi tới. Anh ta nhìn chăm chăm Vương Đình Bát, quát: làm cái gì đấy
"Tâm trạng ông đây khó chịu, không muốn làm, được không?" Vương Đình Bát tiếp tục rung chân, nói.
“Công ty suốt một thời gian dài như vậy có xử tệ với anh, tôi nói anh hai câu thì đã làm sao? Tôi thật lòng muốn đề cử anh mới tên anh lên. Giờ anh ra cửa liền đứng ở đây nộp đơn xin việc, anh có để tôi ở trong mắt không?” Người đàn ông nọ mång.
“Cái công ty bỏ đi này hai ngày nữa là dẹp tiệm rồi, giờ ai mà không đi tìm việc khác? Mà ông cũng ít hô to gọi nhỏ với tôi đi, tôi nói cho ông biết, đừng có tưởng là cấp trên thì giỏi, biết không hả?” Vương Đình Bát phát cáu mắng ngược lại.
"Mời anh đây tránh xa chỗ chúng tôi tuyển dụng chút được không?” Ông chủ lên tiếng.
"Bảo vệ? Bảo vệ đầu rồi?” Người đàn ông lạ lớn với bảo vệ: “Kêu mấy người đấy, đứng im đó làm gì?"
Bảo vệ xoay người, dựa vào tường tiếp tục hóng chuyện.
“Mày kêu bảo vệ làm cóc gì?” Ông chủ nọ đập bàn, quát: “Có bản lĩnh thì đi kêu Trương Phượng Tiên ra. Ông đây bày tuyển dụng ở đây đấy! La lỗi mà cũng không đi hỏi thăm một chút xem Phì Hữu này là ai, má nó chứ, ông đây mở nhà máy còn phải sợ một phó quản lý chó má như mày à? Cút ra xa một chút cho tao!
Người đàn ông mặt chữ quốc tức đến tái mặt, không ít ông chủ ở chung quanh cũng ào ào cười to.
Lúc này, có một chiếc xe dừng lại ở ven đường, có điều tâm trí của mọi người đều tập trung ở trên người Phi Hữu nên không ai hay biết gì cả.
“Mẹ kiếp, đừng nói là Trương Phượng Tiên, giờ mày có kêu Lục
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôn Hùng Cường vốn là muốn chờ một lát, nhưng thời gian lại không cho phép nên chỉ đành cáo từ trước. Nhưng ông ta mới vừa đi được mấy phút thì Lục Tam Phong lại bước ra. Anh nhìn tổng giám đốc Từ, hỏi: “Nhân vật nổi tiếng đâu rồi?”
“Tổng giám đốc Tôn có chuyện nên đã đi trước rồi, mà thân thể của cậu không bị gì chứ?" Tổng giám đốc Từ quan tâm hỏi.
"Tôi thường bị vậy, chỉ cần đi vệ sinh cái là ổn rồi. Chỉ là rầy rà quá nên không gặp được nhân vật lớn như tổng giám đốc Tôn, thật sự là đáng tiếc!” Lục Tam Phong thở dài một hơi, trong lời nói có chút thất vọng.
"Không sao, ông ta hai ngày gần đây cũng tương đối bận, qua một thời gian nữa thì tự nhiên có thể sắp xếp gặp mặt lại thôi!”
“Tổng giám đốc Lý, ôi khéo thật, thật ngại quá!” Một cô gái vừa đi tới đã bắt chuyện.
"Không sao đâu, chào cô!" Lục Tam Phong vươn tay.
Hai người khách khí với nhau một hồi rồi trao đổi danh thiếp. Chẳng mấy chốc lại có thêm bảy tám cô gái thay phiên nhau ra trận, rối rít cầm lấy cách thức có thể liên lạc với Lục Tam Phong, chỉ có điều đóng mộc ở mặt trên danh thiếp lại là số điện thoại của khách sạn.
Tiệc tối có đủ loại khiêu vũ, Lục Tam Phong chơi đến lúc vui vẻ nhất còn đích thân biểu diễn đấu một đoạn trong khí công là “Roi tia chớp”, giành được sự reo hò khen ngợi của cả sảnh đường, cả cái nhìn trong mắt của phó tổng giám đốc Tiết cũng là kinh ngạc không ngớt.
Tiệc tối kéo dài suốt đến hơn mười một giờ khuya, bản hợp đồng đã ký với tổng giám đốc Từ thì tất cả thủ tục vẫn như cũ, chỉ là do số tiền khá lớn nên sáng mai vẫn cần đến ngân hàng tiến hành, Lục Tam Phong bèn đưa tài khoản của công ty cho ông ta.
Gió đêm mang theo chút lành lạnh, Lục Tam Phong lại có hơi say. Anh xuống lầu, dưới đó đã có một đám người đang đứng. Tình hình này tổng giám đốc Từ xem chừng cũng có vẻ liệu được. Ông ta bèn năm chặt tay Lục Tam Phong, nói: "Tổng giám đốc Lý, tôi cảm thấy cậu rất giỏi!
Người anh em, sau này có cơ hội tôi sẽ đến phố Wall lăn lộn với cậu!”
“Tổng giám đốc Từ lớn tuổi hơn tôi. Cứ yên tâm, đến chừng đó tôi sẽ giới thiệu ba tôi cho ông biết, đảm bảo ông làm ăn ở phố Wall cũng dễ dàng như cá gặp nước vậy!” Lục Tam Phong vỗ vỗ ngực, thỉnh thoảng còn chêm vào mấy câu tiếng Anh, nói tiếp: "Mọi người đều là đồng bào. Ông biết không, ở nước ngoài mà nghe được hai chữ đồng bào thật sự là không kiềm được nước mắt!”.
“Tôi biết mà, tôi hiểu chứ!”
Hai người lại ôm nhau, còn vỗ vỗ sau lưng đối phương an ủi. Giờ khắc này, chứng kiến bọn họ huynh đệ tình thâm, những người có mặt ở hiện trường đều cảm động tới bật khóc.
“Tôi về đây!” "Được, cậu đi thong thả nhé!”. Tổng giám đốc Từ nói rồi vẫn dõi mắt nhìn Lục Tam Phong lên xe.
“Tổng giám đốc Chu cũng đi đi, tôi tiến cậu!”
"Vậy sẵn tiên tôi cũng đi luôn. Tổng giám đốc Từ nghỉ ngơi sớm một chút!” Chu Hoài Đông khách khí nói.
"Hoài Đông, ở chỗ tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu! Tôi ăn thịt thì cũng không để cho cậu ăn canh đâu, có hiểu không?"
“Tôi hiểu! Ân tình của tổng giám đốc Từ tôi vẫn luôn ghi khắc ở trong lòng, cũng lấy đó làm thứ sưởi ấm quãng đời còn lại. Tổng giám đốc Từ trở về nghỉ ngơi sớm nhé!" Chu Hoài Đông vẫy vẫy tay rồi lên xe.
Tất cả cửa sổ xe đều hạ xuống. Gió đêm thổi sượt qua mặt, thuốc lá cực kì dễ tắt. Lục Tam Phong nhen nửa điều thì gió thổi lại mất nửa điều.
"Đây là chương trình truyền thanh lúc nửa đêm, tôi là người bạn cũ của các bạn. Hôm nay mang đến cho bạn một bộ phim điện ảnh kinh điển về lừa gạt: "The Sting”, trên thế giới này có quá nhiều trò bịp kinh điển...
Dọc đường đi, cả Lục Tam Phong và Chu Hoài Đông đều không ai lên tiếng. Họ im lặng nghe bộ điện ảnh này giới thiệu. Xe dừng ở trước cửa khách sạn, Lục Tam Phong bước xuống, anh nhìn Chu Hoài Đông rồi nói. "Hay là tổng giám đốc Chu vào ngôi một lát đi!"
“Có hơi trễ rồi!”
“Mai anh có việc gì à?”
"Vậy thì không có... Ừm, cũng được, đợi tôi tỉnh rượu rồi hằng đi!” Chu Hoài Đông dứt lời bèn quay lại nói với tài xế: "Lát nữa tôi sẽ tự về, anh đi trước đi!”
Tài xế đồng ý một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười. Vậy là có thể tan làm sớm một chút rồi Hai người sải bước đi về phía sảnh lớn khách sạn, Lục Tam Phong thản nhiên nói: "Hai mươi bốn tỷ vào tay!”
"Tôi thật sự khâm phục anh, cái chiêu này của anh đi đóng phim cũng còn được!”
“Tôi chẳng qua là đang lợi dụng ham muốn của bọn họ. Chuyến này tôi chuẩn bị sáu tỷ, kết quả chỉ dùng mất hơn hai tỷ mốt thôi!” Lục Tam Phong đạp lên bậc thềm, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía trước.
"Nhưng bọn họ sẽ đi kiện?”
“Tất cả thủ tục đều hợp pháp, nếu có kiện thì chỉ có cãi vả thôi. Giờ cứ ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chúng ta bay!" Lục Tam Phong dừng bước, nhìn anh ta, nói: "Lý Niệm Tổ sẽ bay đến phố Wall rồi biến mất trong đám người, còn Lục Tam Phong sẽ lấy được một số tiền lớn không cần lợi tức rồi rong ruổi trên thương trường, không gì địch nổi!”
Chuyện Điện tử Thủy Hoàn sụp đổ trong mắt ngoại giới bây giờ đã là chuyện như đinh đóng cột, nhưng cái xí nghiệp đó, cái xí nghiệp đã “vô cùng suy yếu" trong mắt tất cả mọi người, ai có ngờ được là nó sẽ làm lệch đất nghiêng trời đâu?
Chu Hoài Đông cũng không dám nghĩ đến sự kinh hoàng của các xí nghiệp vào lúc đó. Bởi vì nếu hiện giờ anh ta là ông chủ của một xưởng điện tử, đối mặt với tình trạng này của Điện tử Thủy Hoàn thì nhất định sẽ lơ là cảnh giác, rồi bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn nó sụp đổ.
“Tôi phát hiện đoạn thời gian gần đây kỹ năng diễn xuất của tôi cũng đã tiến bộ. Quả là đi theo anh sẽ học được không ít!” Chu Hoài Đông nói khẽ.
“Chẳng qua là một chút mảnh khỏe thông thường mà thôi!” Lục Tam Phong cất bước vào sảnh lớn.
Mảnh khỏe thông thường á?
Tốt xấu gì Chu Hoài Đông cũng ở trong giới kinh doanh được mấy năm, việc cạnh tranh giữa các công ty lớn anh ta cũng biết được không ít, nhưng kiểu biến cạnh tranh thương nghiệp thành chiến tranh gián điệp giống như Lục Tam Phong thì quả thật anh ta chưa từng thấy bao giờ
Sáng hôm sau, hai mươi bốn tỷ tiền vốn chuyển vào tài khoản công ty ma của Lục Tam Phong. Lúc mười một giờ trưa, Lục Tam Phong trả phòng rồi lên chuyến bay đi Bình Châu.
Công ty Điện tử Thủy Hoàn trong khoảng thời gian này náo nhiệt lạ thường. Mới hơn một giờ chiều, chỗ này đã bày biện dù che, bàn ghế các loại xong xuôi hết, thậm chí ở hiện trường còn có người xuất chuẩn bị nước uống nữa.
Bên cạnh có để một tấm bảng viết tên các công ty điện tử lớn, tiếp theo nữa là hai chữ cực to: Tuyến nhân viên.
Cửa phòng làm việc của Trương Phượng Tiên bị gõ, sau đó là một nữ thư ký đẩy cửa bước vào, nói: “Tổng giám đốc Trương, mấy người bên ngoài đó lại mở sạp "đào" người rồi, bị bảo vệ đuổi mấy lần vẫn không đi l
Trương Phượng Tiên bấy giờ đã cắt tóc nhìn qua càng tăng thêm vài phần già dặn. Trải qua khoảng thời gian tôi luyện này khiến cho vẻ mặt cô ta càng thêm trầm ổn chín chắn, cũng tăng thêm một loại quyến rũ không tả được bằng lời.
đội trưởng đội bảo vệ tự nghĩ cách, nếu không giải quyết được thì từ chức đi!” Trương Phượng Tiên để cây bút trong tay xuống, nói: "Nói với mấy quản lý bên dưới là tất cả mọi thứ bây giờ của công ty đều bình thường, còn những người không muốn ở lại thì cứ việc đi!”
Mấy lời này dạo gần đây Trương Phượng Tiên cũng không biết bản đã nói bao nhiêu lần. Tầng lớp quản lý của Điện tử Thủy Hoàn có năng lực mạnh, đây là trong giới đã công nhận. Vào lúc như này lại đến đây đào thợ thì rõ là chuyện đã có tính toán đầu đẩy hết rồi, đặc biệt là với mấy nhà máy nhỏ. Mà thực tế, mấy sạp mướn thợ ngoài cửa trong khoảng thời gian này cũng chẳng phải nhà máy lớn gì, toàn bộ đều là mấy cái nho nhỏ chỉ có cỡ ba tới năm trăm người, sản xuất được mấy TV chất lượng thấp (mà hơn nữa chiếm số lượng lớn trong đó lại là hàng nhái). Mấy nhà máy này chuyên sản xuất những thiết bị bỏ đi, sau đó thì dán tên những nhãn hàng lớn lên rồi đem bán. Thời điểm động nhất, có tới hơn ba mươi nhà máy như vậy chắn trước cửa Điện tử Thủy Hoàn chèo kéo, thật sự là sỉ nhục! Trương Phượng Tiên kêu bảo vệ đuổi đi, nhưng ông chủ của những nhà máy này cũng có chút đỉnh tiền. Họ chỉ cần dấm dúi chút tiền lẻ cho bảo vệ là đối phương sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua, nên Thủy Hoàn cũng đổi hết mấy đợt bảo vệ rồi.
Báo cảnh sát cũng không có tác dụng. Bọn họ nhìn thấy cảnh sát tới liên gom đồ bỏ đi, mà đợi cảnh sát đi thì chẳng mấy chốc lát đã ôm đồ trở lai.
Hoàn toàn chính là vô lại! "Quản đốc phân xưởng lương tháng sáu trăm nghìn. Chỉ cần có thể đem cách thức sản xuất của Điện tử Thủy Hoàn tới nhà máy của chúng tôi, tôi cam đoan mỗi tháng sẽ trả sáu trăm nghìn, không thấp hơn lương một năm có đồng ý không?”
"Giám đốc bộ phận thị trường, chỉ cần trong tay tài nguyên thị trường trong vùng thì lượng gốc mỗi tháng sẽ là hai trăm bốn mươi nghìn, bản được một máy thì được hưởng ba mươi phần trăm lợi nhuận.
Hiện trường vang lên tiếng "ổ" “Ái chà" không ngớt, khiến cho người ta rất có một loại ảo giác đẹp để về thị trường.Bảo vệ đứng ở một bên thờ ở nhìn. Ông ta cũng đã không còn trông mong gì, mà bây giờ ở Điện tử Thủy Hoàn, rất nhiều người đều đang ôm tâm trạng này, ai cũng chờ nhà máy đóng cửa.
Không bao lâu sau thì cửa nhà máy được mở, một đám người rất đông đi ra, phần lớn trong đó là công nhân viên bình thường, lẫn trong đó cũng có vài quản lý bậc trung và bậc thấp. Bọn họ có người đi về phía nhà ăn, có người lại đứng trước bảng thông báo tuyển dụng ngó dáo dác.
Một người đàn ông trọc đầu hơn ba mươi tuổi, mặc một cái áo sơmi hoa, cả người thoạt nhìn qua có vài phân lưu mạnh đi tới một cái bảng thông báo tuyển dụng trong đó. Anh ta liếc mắt một cái rồi hỏi: "Có tài nguyên thị trường thì lương gốc một tháng được gần ba trăm à?”
"Anh bạn này chúng ta có thể nói chuyện được chứ? Năng lực của anh là gì?” Ông chủ là một người trung niên béo tốt phương phi, tay đeo nhẫn vàng, đứng dậy hỏi: "Anh ở cấp bác nào?"
“Giám đốc bộ phận thị trường, phụ trách thị trường trong vùng.” Người đàn ông đứng chống nạnh, rung chân
“Cho tôi xem thẻ làm việc của anh một
"Đm, ông làm như chuyện này tôi nói xạo ông Người đàn ông hơi có vẻ bực bội, lại móc thẻ làm việc trong túi ra ném lên bàn, nói: tự coi đi!”
Ông chủ liền cầm lên nhìn thấy trên đó viết đốc chín tiêu thụ thị trường, Vương Đình
“Ôi chao, là thật rồi, mắt tôi kém quá! Anh bạn, anh muốn bao nhiêu? Để tôi nói anh nghe, nhà máy của tôi cũng hơn bốn trăm người đấy, không nhỏ Nếu mà anh chịu đi thì lĩnh vực thị trường tôi giao cho anh quản Ông chủ vỗ vỗ ngực, nói một cách chắc chắn: "Tôi cho anh làm quản lý.
bạn qua chỗ tôi này, tôi cho anh làm đốc!”
"Qua chỗ tôi thì tôi để anh làm chủ tịch luôn!”
"Bớt lấy mấy cái danh hão ra dọa tôi đi! Bao nhiêu tiền thì nói, ông đây là đi làm, hiểu không?" Vương Đình Bát giơ tay vuốt cái đầu trọc, nói.
“Vương Đình Bát
Một tiếng gầm giận dữ từ sau truyền tới, làm không ít người đều giật nảy lên quay đầu nhìn, liền thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc đang tức giận bừng bừng đi tới. Anh ta nhìn chăm chăm Vương Đình Bát, quát: làm cái gì đấy
"Tâm trạng ông đây khó chịu, không muốn làm, được không?" Vương Đình Bát tiếp tục rung chân, nói.
“Công ty suốt một thời gian dài như vậy có xử tệ với anh, tôi nói anh hai câu thì đã làm sao? Tôi thật lòng muốn đề cử anh mới tên anh lên. Giờ anh ra cửa liền đứng ở đây nộp đơn xin việc, anh có để tôi ở trong mắt không?” Người đàn ông nọ mång.
“Cái công ty bỏ đi này hai ngày nữa là dẹp tiệm rồi, giờ ai mà không đi tìm việc khác? Mà ông cũng ít hô to gọi nhỏ với tôi đi, tôi nói cho ông biết, đừng có tưởng là cấp trên thì giỏi, biết không hả?” Vương Đình Bát phát cáu mắng ngược lại.
"Mời anh đây tránh xa chỗ chúng tôi tuyển dụng chút được không?” Ông chủ lên tiếng.
"Bảo vệ? Bảo vệ đầu rồi?” Người đàn ông lạ lớn với bảo vệ: “Kêu mấy người đấy, đứng im đó làm gì?"
Bảo vệ xoay người, dựa vào tường tiếp tục hóng chuyện.
“Mày kêu bảo vệ làm cóc gì?” Ông chủ nọ đập bàn, quát: “Có bản lĩnh thì đi kêu Trương Phượng Tiên ra. Ông đây bày tuyển dụng ở đây đấy! La lỗi mà cũng không đi hỏi thăm một chút xem Phì Hữu này là ai, má nó chứ, ông đây mở nhà máy còn phải sợ một phó quản lý chó má như mày à? Cút ra xa một chút cho tao!
Người đàn ông mặt chữ quốc tức đến tái mặt, không ít ông chủ ở chung quanh cũng ào ào cười to.
Lúc này, có một chiếc xe dừng lại ở ven đường, có điều tâm trí của mọi người đều tập trung ở trên người Phi Hữu nên không ai hay biết gì cả.
“Mẹ kiếp, đừng nói là Trương Phượng Tiên, giờ mày có kêu Lục