Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216
"Lam Khanh Khanh, vui mừng khi gặp được cô."
Nữ tử kéo mạn sa che mặt xuống, dung nhan kiều diễm bại lộ trong không khí.
Đôi mày Khanh Khanh cau lại, hàn ý trên người tăng thêm mấy phần.
Nữ tử đối diện nhìn giống nàng đến bảy tám phần, nếu còn có người khác chứng kiến có lẽ sẽ nghĩ hai người chính là tỷ muội song sinh.
Khác biệt chính là nữ tử kia một thân bạch y nhẹ nhàng trang nhã, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng trong nhà, dung nhan nhu hòa, chính là theo kiểu quả hồng mền mặc ngươi ta nặn bóp. Chỉ là đôi mắt đen lấy của nàng ấy tĩnh lặng như nước, không thể nhìn thấu.
Khanh Khanh thì ngược lại hoàn toàn, một thân hắc y lãnh đạm, khuôn mặt nghiêm túc mang vẻ lạnh lùng như ngăn cản người lạ đến gần. Mọi chuyện xung quanh dường như chẳng thể lay động đến nàng.
Không nhìn đến khí chất thứ duy nhất phân biệt hai người chính là đóa bỉ ngạn đỏ như máu trên mi tâm nữ tử bạch y, làm cho nữ tử có chút yêu mị không nói rõ.
Nữ tử này... Là người kia?
Nữ tử bạch y nhìn đến khuôn mặt lạnh băng không chút biểu tình của nàng lại như hiểu rõ suy nghĩ trong đầu nàng. Nữ tử khẽ cười, dịu dàng hỏi "Lam cô nương nhận ra dung mạo này chứ?"
Khanh Khanh trong lòng biết rõ người này là ai nhưng không hề buông lỏng tinh thần, xung quanh nàng như viết đầy hai chữ "cảnh giác". Bởi lẽ người trước mặt đáng ra đã chết từ lâu... Xác chết vùng dậy?
Khanh Khanh nhìn đến Linh Sở ngoan ngoãn đứng bên cạnh nữ tử, cân nhắc một chút, xác định nữ tử trước mặt còn thở rất đều.
"Linh Nhi công chúa tìm ta có việc?"
Đúng vậy, người trước mặt chính là Phong Nguyệt Linh Nhi, vị công chúa đã tự sát tại hôn lễ của bản thân vào bảy năm trước kia. Cũng là nữ tử có dung mạo giống nàng... Không đúng là Khanh Khanh giống với nàng ấy.
Phong Nguyệt Linh Nhi rũ mắt, môi gợi lên nụ cười nhẹ "Xem ra Lam cô nương không có chút bất ngờ nào cả. Lam cô nương biết gì đó rồi chăng?"
Khanh Khanh thản nhiên lắc đầu "Không biết gì cả, trước đây đại ca ngươi từng nhắc đến nên nhận biết ngươi."
Người có dung nhan giống nàng cũng chỉ có Phong Nguyệt Linh Nhi thôi.
Phong Nguyệt Linh Nhi nghe nàng nhắc đến Phong Nguyệt Phủ Hàn trong mắt mang vẻ chần chờ "Hoàng huynh... Hoàng thượng vẫn tốt sao?"
"Hắn không tốt thì đã bị đá xuống ngai vàng từ lâu, ngươi nghĩ xem?"
Phong Nguyệt Linh Nhi như ngoài ý muốn nghe thấy nàng sẽ nói lời này, có chút dở khóc dở cười "Lam cô nương thật làm ta mở mang tầm mắt."
Khanh Khanh lãnh đạm "Ừ" một tiếng sau đó lại không kiên nhẫn lên tiếng "Ngươi rốt cuộc tìm ta làm gì?"
Nửa đêm nửa hôm gọi ta ra tâm sự sao? Có cho người ta ngủ không đây?
Phong Nguyệt Linh Nhi nghe ra vẻ mất kiên nhẫn của nàng "Chỉ e rằng chuyện không thể nhất thời nói xong, phải phiền Lam cô nương đi theo ta một chuyến rồi."
Khanh Khanh nhướng mi "Vì sao ta phải theo ngươi?"
Phong Nguyệt Linh Nhi không sợ nàng không theo, chậm rãi nói "Chuyện bảy năm trước người có bao giờ hiếu kì chưa?"
Khanh Khanh cau mày.
"Có lẽ lúc đó người còn chưa xuất hiện, nhưng mà chuyện khi đó không khỏi thoát liên hệ với người."
Trong rừng rậm có một căn nhà tranh nhỏ, bên ngoài thỉnh thoảng xuất hiện vài bóng đen lướt qua lướt lại như đang tuần tra xung quanh.
Trong nhà tranh thắp sáng đèn, không gian im ắng đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bên ngoài bất tri bất giác đã đến hừng đông.
Phong Nguyệt Linh Nhi yên lặng ôm Linh Sở trong lòng đã ngủ sâu. Cô nhìn đến Khanh Khanh vài lần cũng không nói chuyện, để cho nàng có thời gian tiêu hóa chuyện vừa rồi.
Bảy năm trước, đại loạn sảy ra, tất cả các quốc gia lớn đều bị cuốn vào phân tranh. Loạn trong giặc ngoài khiến các quốc gia gần như sụp đổ. Quãng thời gian kia ai cũng không muốn nghĩ lại.
Lúc đại loạn mới bắt đầu, chỉ sảy ra những sự cố nhỏ nhặt nhưng bị dân chúng, triều đình lơ đi, đến khi thiên tai dồn dập thì đã là chuyện không thể cứu vãn. Lúc bấy giờ trong dân chúng truyền rằng trời đang giáng tội, trừng phạt những kẻ vượt thời không, phá vỡ pháp tắc để tồn tại.
Không ai rõ ràng tin đồn này truyền ra từ đâu nhưng hầu hết ai cũng tin tưởng bởi vì người vượt thời không đến không phải họ chưa từng nghe qua, trong tiền sử đã xuất hiện rất nhiều nhân vật vượt thời không.
Lúc đó Phong Nguyệt Vương Triều là nơi bị thiên tai càn quét nặng nhất, những thế lực bên ngoài lại tùy thời thừa nước đục thả câu. Tuy Phong Nguyệt Phủ Hàn cùng Phong Nguyệt Linh Nhi được nuôi dưỡng ở ngoài nhưng biết rõ triều đình đang khó khăn. Họ ở bên ngoài càng thấy rõ tình hình dân chúng, chỉ là bọn họ ở kinh thành, ở dưới chân thiên tử chỉ thấy được một phần nhỏ của đại loạn.
Ngụy Quốc láng giềng lại là nơi ít sảy ra biến cố nhất, khi ấy Ngụy Quốc có lực lượng mạnh mẽ nhất, khiến cho những quốc gia khác đều muốn bắt quan hệ. Nhưng Ngụy Quốc lại tỏ ý muốn giúp Phong Nguyệt, điều kiện duy nhất chính là hòa thân. Chỉ đích danh Phong Nguyệt Linh Nhi khi ấy chỉ mới mười bốn tuổi hòa thân.
Nhìn qua cứ ngỡ chuyện không chút mờ ám nào, Ngụy Thiên Sở-tân hoàng Ngụy Quốc vì lợi ích sau này mà chỉ đích thân vị công chúa được yêu thương nhất hòa thân, nhưng không phải. Đến khi Phong Nguyệt Linh Nhi được cứu sống, đến khi đại loạn qua đi nàng mới hiểu thấu màn kịch phía sau.
Năm đó Phong Quốc có một vị quốc sư mới nhậm chức, người kia tinh thông thiên văn địa lí, chính là Vương Quân đương nhiệm. Phong Quốc nhờ có hắn mà cản được không ít thiên tai giáng xuống.
Phong Nguyệt Linh Nhi không rõ đã gặp hắn khi nào, chính là người kia nhận biết được nàng. Vương Quân cho rằng nàng là Khanh Khanh, hoặc là có chủ ý gì đó khi dung nhan nàng tương tự Khanh Khanh đến tám phần.
Vương Quân từng đến Ngụy Quốc, từng được Ngụy Thiên Sở triệu gặp. Nàng nghe được từ Ngụy Thiên Sở nói, khi ấy Vương Quân đến là có ý muốn cùng Ngụy Quốc bắt quan hệ. Nhưng từ trước đến nay Ngụy Quốc và Phong Quốc vốn không hòa thuận nhưng không đến nỗi không thể chung sống. Ngụy Thiên Sở từ chối.
Vương Quân thấy Ngụy Thiên Sở từ chối cũng không quá mất hứng, hắn ta từng nói mấy câu, chuyển từ chuyện hai nước đến Phong Nguyệt bên kia. Ngụy Thiên Sở chưa từng nghĩ sẽ giúp đỡ Phong Nguyệt nhưng nghe qua Vương Quân nói đôi lời không hiểu thấu giúp đỡ Phong Nguyệt, còn có hòa thân.
Vương Quân có ý tứ sẽ giúp đỡ Ngụy Quốc một chuyện gì đó, đổi lại hắn sẽ mang công chúa Phong Nguyệt sang hòa thân đi. Ngụy Thiên Sở không mấy để tâm liền đồng ý. Nhưng Ngụy Thiên Sở vạn vạn không nghĩ đến người hòa thân cùng hắn chính là Phong Nguyệt Linh Nhi.
Trước đây Ngụy Thiên Sở có từng theo ca ca hắn đến Phong Nguyệt làm khách, từng gặp qua Phong Nguyệt Linh Nhi nhưng không hề hay biết thân phận này, cho rằng nàng là nữ nhi của một trong trong các quan đại thần.
Ngụy Thiên Sở có ấn tượng sâu sắc với Phong Nguyệt Linh Nhi. Khi biết được người hòa thân là nàng, hắn cũng không nguyện ý giao nàng ra. Ngụy Thiên Sở cùng Vương Quân trực tiếp trở mặt.
Ngụy Thiên Sở tưởng rằng lấy nàng về, bảo vệ trong tay sẽ không bị Vương Quân tùy thời cướp đi nữa chỉ là vạn vạn không ngờ đến Phong Nguyệt Linh Nhi lại tự sát.
Tại trên hôn lễ, nhìn nữ tử duy nhất mình yêu thương chìm trong vũng máu.
Ngụy Thiên Sở đem Phong Nguyệt Linh Nhi còn chút hơi thở bảo quản thật tốt, cho người mời các vị tiên nhân hải ngoại cứu giúp. Trong thời gian kia Vương Quân cũng từng nghe tin mà đến, hắn nói có thể hồi sinh nàng nhưng Ngụy Thiên Sở nhất quyết không giao nàng ra.
Vương Quân cướp người không được, một thời gian lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
Có lẽ mệnh Phong Nguyệt Linh Nhi lớn, Ngụy Thiên Sở tìm được một vị tiên nhân ngao du giang hồ ngang qua Ngụy Quốc, dùng thuật trùng sinh kéo hồn phách đã dạo quanh quỷ môn quan của nàng trở lại.
Vị tiên nhân kia mang Phong Nguyệt Linh Nhi rời đi, gần bốn năm trước nàng mới trở lại, từ phía Ngụy Thiên Sở nghe được toàn bộ chuyện năm đó.
Cũng từ khi đó nàng biết được sự tồn tại của Khanh Khanh, luôn phái người điều tra thân thế nàng. Dù sao cũng là một trong số nguyên do dồn nàng đến bước đường này, cần phải biết một chút.
Cùng lúc đó ba năm trước từng có lời đồn đãi lưu truyền ở Phong Nguyệt giống như tại đại loạn trước kia. Phong Nguyệt Linh Nhi nghe ngóng một chút liền phát giác ra Khanh Khanh. Từ khi đó nàng vẫn luôn theo dõi Khanh Khanh.
Nữ tử kéo mạn sa che mặt xuống, dung nhan kiều diễm bại lộ trong không khí.
Đôi mày Khanh Khanh cau lại, hàn ý trên người tăng thêm mấy phần.
Nữ tử đối diện nhìn giống nàng đến bảy tám phần, nếu còn có người khác chứng kiến có lẽ sẽ nghĩ hai người chính là tỷ muội song sinh.
Khác biệt chính là nữ tử kia một thân bạch y nhẹ nhàng trang nhã, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ thiên kim tiểu thư được nuôi dưỡng trong nhà, dung nhan nhu hòa, chính là theo kiểu quả hồng mền mặc ngươi ta nặn bóp. Chỉ là đôi mắt đen lấy của nàng ấy tĩnh lặng như nước, không thể nhìn thấu.
Khanh Khanh thì ngược lại hoàn toàn, một thân hắc y lãnh đạm, khuôn mặt nghiêm túc mang vẻ lạnh lùng như ngăn cản người lạ đến gần. Mọi chuyện xung quanh dường như chẳng thể lay động đến nàng.
Không nhìn đến khí chất thứ duy nhất phân biệt hai người chính là đóa bỉ ngạn đỏ như máu trên mi tâm nữ tử bạch y, làm cho nữ tử có chút yêu mị không nói rõ.
Nữ tử này... Là người kia?
Nữ tử bạch y nhìn đến khuôn mặt lạnh băng không chút biểu tình của nàng lại như hiểu rõ suy nghĩ trong đầu nàng. Nữ tử khẽ cười, dịu dàng hỏi "Lam cô nương nhận ra dung mạo này chứ?"
Khanh Khanh trong lòng biết rõ người này là ai nhưng không hề buông lỏng tinh thần, xung quanh nàng như viết đầy hai chữ "cảnh giác". Bởi lẽ người trước mặt đáng ra đã chết từ lâu... Xác chết vùng dậy?
Khanh Khanh nhìn đến Linh Sở ngoan ngoãn đứng bên cạnh nữ tử, cân nhắc một chút, xác định nữ tử trước mặt còn thở rất đều.
"Linh Nhi công chúa tìm ta có việc?"
Đúng vậy, người trước mặt chính là Phong Nguyệt Linh Nhi, vị công chúa đã tự sát tại hôn lễ của bản thân vào bảy năm trước kia. Cũng là nữ tử có dung mạo giống nàng... Không đúng là Khanh Khanh giống với nàng ấy.
Phong Nguyệt Linh Nhi rũ mắt, môi gợi lên nụ cười nhẹ "Xem ra Lam cô nương không có chút bất ngờ nào cả. Lam cô nương biết gì đó rồi chăng?"
Khanh Khanh thản nhiên lắc đầu "Không biết gì cả, trước đây đại ca ngươi từng nhắc đến nên nhận biết ngươi."
Người có dung nhan giống nàng cũng chỉ có Phong Nguyệt Linh Nhi thôi.
Phong Nguyệt Linh Nhi nghe nàng nhắc đến Phong Nguyệt Phủ Hàn trong mắt mang vẻ chần chờ "Hoàng huynh... Hoàng thượng vẫn tốt sao?"
"Hắn không tốt thì đã bị đá xuống ngai vàng từ lâu, ngươi nghĩ xem?"
Phong Nguyệt Linh Nhi như ngoài ý muốn nghe thấy nàng sẽ nói lời này, có chút dở khóc dở cười "Lam cô nương thật làm ta mở mang tầm mắt."
Khanh Khanh lãnh đạm "Ừ" một tiếng sau đó lại không kiên nhẫn lên tiếng "Ngươi rốt cuộc tìm ta làm gì?"
Nửa đêm nửa hôm gọi ta ra tâm sự sao? Có cho người ta ngủ không đây?
Phong Nguyệt Linh Nhi nghe ra vẻ mất kiên nhẫn của nàng "Chỉ e rằng chuyện không thể nhất thời nói xong, phải phiền Lam cô nương đi theo ta một chuyến rồi."
Khanh Khanh nhướng mi "Vì sao ta phải theo ngươi?"
Phong Nguyệt Linh Nhi không sợ nàng không theo, chậm rãi nói "Chuyện bảy năm trước người có bao giờ hiếu kì chưa?"
Khanh Khanh cau mày.
"Có lẽ lúc đó người còn chưa xuất hiện, nhưng mà chuyện khi đó không khỏi thoát liên hệ với người."
Trong rừng rậm có một căn nhà tranh nhỏ, bên ngoài thỉnh thoảng xuất hiện vài bóng đen lướt qua lướt lại như đang tuần tra xung quanh.
Trong nhà tranh thắp sáng đèn, không gian im ắng đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bên ngoài bất tri bất giác đã đến hừng đông.
Phong Nguyệt Linh Nhi yên lặng ôm Linh Sở trong lòng đã ngủ sâu. Cô nhìn đến Khanh Khanh vài lần cũng không nói chuyện, để cho nàng có thời gian tiêu hóa chuyện vừa rồi.
Bảy năm trước, đại loạn sảy ra, tất cả các quốc gia lớn đều bị cuốn vào phân tranh. Loạn trong giặc ngoài khiến các quốc gia gần như sụp đổ. Quãng thời gian kia ai cũng không muốn nghĩ lại.
Lúc đại loạn mới bắt đầu, chỉ sảy ra những sự cố nhỏ nhặt nhưng bị dân chúng, triều đình lơ đi, đến khi thiên tai dồn dập thì đã là chuyện không thể cứu vãn. Lúc bấy giờ trong dân chúng truyền rằng trời đang giáng tội, trừng phạt những kẻ vượt thời không, phá vỡ pháp tắc để tồn tại.
Không ai rõ ràng tin đồn này truyền ra từ đâu nhưng hầu hết ai cũng tin tưởng bởi vì người vượt thời không đến không phải họ chưa từng nghe qua, trong tiền sử đã xuất hiện rất nhiều nhân vật vượt thời không.
Lúc đó Phong Nguyệt Vương Triều là nơi bị thiên tai càn quét nặng nhất, những thế lực bên ngoài lại tùy thời thừa nước đục thả câu. Tuy Phong Nguyệt Phủ Hàn cùng Phong Nguyệt Linh Nhi được nuôi dưỡng ở ngoài nhưng biết rõ triều đình đang khó khăn. Họ ở bên ngoài càng thấy rõ tình hình dân chúng, chỉ là bọn họ ở kinh thành, ở dưới chân thiên tử chỉ thấy được một phần nhỏ của đại loạn.
Ngụy Quốc láng giềng lại là nơi ít sảy ra biến cố nhất, khi ấy Ngụy Quốc có lực lượng mạnh mẽ nhất, khiến cho những quốc gia khác đều muốn bắt quan hệ. Nhưng Ngụy Quốc lại tỏ ý muốn giúp Phong Nguyệt, điều kiện duy nhất chính là hòa thân. Chỉ đích danh Phong Nguyệt Linh Nhi khi ấy chỉ mới mười bốn tuổi hòa thân.
Nhìn qua cứ ngỡ chuyện không chút mờ ám nào, Ngụy Thiên Sở-tân hoàng Ngụy Quốc vì lợi ích sau này mà chỉ đích thân vị công chúa được yêu thương nhất hòa thân, nhưng không phải. Đến khi Phong Nguyệt Linh Nhi được cứu sống, đến khi đại loạn qua đi nàng mới hiểu thấu màn kịch phía sau.
Năm đó Phong Quốc có một vị quốc sư mới nhậm chức, người kia tinh thông thiên văn địa lí, chính là Vương Quân đương nhiệm. Phong Quốc nhờ có hắn mà cản được không ít thiên tai giáng xuống.
Phong Nguyệt Linh Nhi không rõ đã gặp hắn khi nào, chính là người kia nhận biết được nàng. Vương Quân cho rằng nàng là Khanh Khanh, hoặc là có chủ ý gì đó khi dung nhan nàng tương tự Khanh Khanh đến tám phần.
Vương Quân từng đến Ngụy Quốc, từng được Ngụy Thiên Sở triệu gặp. Nàng nghe được từ Ngụy Thiên Sở nói, khi ấy Vương Quân đến là có ý muốn cùng Ngụy Quốc bắt quan hệ. Nhưng từ trước đến nay Ngụy Quốc và Phong Quốc vốn không hòa thuận nhưng không đến nỗi không thể chung sống. Ngụy Thiên Sở từ chối.
Vương Quân thấy Ngụy Thiên Sở từ chối cũng không quá mất hứng, hắn ta từng nói mấy câu, chuyển từ chuyện hai nước đến Phong Nguyệt bên kia. Ngụy Thiên Sở chưa từng nghĩ sẽ giúp đỡ Phong Nguyệt nhưng nghe qua Vương Quân nói đôi lời không hiểu thấu giúp đỡ Phong Nguyệt, còn có hòa thân.
Vương Quân có ý tứ sẽ giúp đỡ Ngụy Quốc một chuyện gì đó, đổi lại hắn sẽ mang công chúa Phong Nguyệt sang hòa thân đi. Ngụy Thiên Sở không mấy để tâm liền đồng ý. Nhưng Ngụy Thiên Sở vạn vạn không nghĩ đến người hòa thân cùng hắn chính là Phong Nguyệt Linh Nhi.
Trước đây Ngụy Thiên Sở có từng theo ca ca hắn đến Phong Nguyệt làm khách, từng gặp qua Phong Nguyệt Linh Nhi nhưng không hề hay biết thân phận này, cho rằng nàng là nữ nhi của một trong trong các quan đại thần.
Ngụy Thiên Sở có ấn tượng sâu sắc với Phong Nguyệt Linh Nhi. Khi biết được người hòa thân là nàng, hắn cũng không nguyện ý giao nàng ra. Ngụy Thiên Sở cùng Vương Quân trực tiếp trở mặt.
Ngụy Thiên Sở tưởng rằng lấy nàng về, bảo vệ trong tay sẽ không bị Vương Quân tùy thời cướp đi nữa chỉ là vạn vạn không ngờ đến Phong Nguyệt Linh Nhi lại tự sát.
Tại trên hôn lễ, nhìn nữ tử duy nhất mình yêu thương chìm trong vũng máu.
Ngụy Thiên Sở đem Phong Nguyệt Linh Nhi còn chút hơi thở bảo quản thật tốt, cho người mời các vị tiên nhân hải ngoại cứu giúp. Trong thời gian kia Vương Quân cũng từng nghe tin mà đến, hắn nói có thể hồi sinh nàng nhưng Ngụy Thiên Sở nhất quyết không giao nàng ra.
Vương Quân cướp người không được, một thời gian lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
Có lẽ mệnh Phong Nguyệt Linh Nhi lớn, Ngụy Thiên Sở tìm được một vị tiên nhân ngao du giang hồ ngang qua Ngụy Quốc, dùng thuật trùng sinh kéo hồn phách đã dạo quanh quỷ môn quan của nàng trở lại.
Vị tiên nhân kia mang Phong Nguyệt Linh Nhi rời đi, gần bốn năm trước nàng mới trở lại, từ phía Ngụy Thiên Sở nghe được toàn bộ chuyện năm đó.
Cũng từ khi đó nàng biết được sự tồn tại của Khanh Khanh, luôn phái người điều tra thân thế nàng. Dù sao cũng là một trong số nguyên do dồn nàng đến bước đường này, cần phải biết một chút.
Cùng lúc đó ba năm trước từng có lời đồn đãi lưu truyền ở Phong Nguyệt giống như tại đại loạn trước kia. Phong Nguyệt Linh Nhi nghe ngóng một chút liền phát giác ra Khanh Khanh. Từ khi đó nàng vẫn luôn theo dõi Khanh Khanh.