Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Edit: Viên Tu viện.
Beta: Tiên Thái Phi.
Cùng tán gẫu với Hoàng thượng thật là vui vẻ.
Hoa Thường có chút ngạc nhiên, vị Hoàng đế này tuy rằng cao lớn cường tráng nhưng ngữ khí lại ôn hòa bình tĩnh. Đề tài nói chuyện phiếm cũng chỉ đặc biệt xoay quanh trong phạm vi hiểu biết của Hoa Thường, thậm chí còn mang theo vài phần ý vị nhân nhượng.
Hoa Thường cảm giác rõ ràng được rằng Hoàng thượng rất chu đáo tỉ mỉ quan tâm đến cảm nhận của nàng.
Nhận thức được điều này khiến cho Hoa Thường cảm thấy thật sự vui sướng, có một trượng phu tính tình tốt lại còn cẩn thận thật là một chuyện tốt.
Nếu Hoàng đế là một người ngang ngược bá đạo, lạnh lùng coi khinh người khác, thì Hoa Thường thực sự không biết phải làm thế nào để có thể sống chung, chứ đừng nói gì đến việc có thể đi vào nội tâm của Hoàng thượng.
Hoa Thường dịu dàng cười, Cốc Hương từ ngoài cửa tiến vào, hành lễ rồi cung kính nói: "Ngự Thiện phòng đã đưa bữa tối tới, bệ hạ và nương nương muốn dùng thiện chưa?"
Hoa Thường nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Hoàng đế.
Hoàng đế cười cười gật đầu: "Canh giờ cũng không còn sớm, bày thiện đi".
Gò má Hoa Thường ửng đỏ lên, hiện tại chỉ vừa mới qua giờ Dậu
(từ 17 giờ đến 19 giờ), cái gì mà canh giờ không còn sớm nữa, rõ ràng vị bệ hạ này đang suy nghĩ đến việc làm ấm giường rồi!
Hôm nay là ngày đầu tiên Hoa Thường vào cung, nhất định Hoàng đế sẽ nghỉ lại ở chỗ nàng. Hoàng đế nhìn bộ dáng thẹn thùng của Hoa Thường, tâm tình càng thêm vui vẻ.
Ngoài cửa các cung nữ nối đuôi nhau bưng thức ăn đi vào. Được dọn lên đầu tiên chính là trà Long Tĩnh, đây là loại trà thường được dùng trong cung đình.
Hoa Thường vừa mới vào ở Thượng Dương cung, Nội Vụ phủ và Ngự Thiện phòng cũng không biết Hoa Thường thích cái gì cho nên tất cả đều dựa theo thông lệ mà chuẩn bị. Sau đó toàn bộ sự chú ý của Hoa Thường đều dồn vào những món ăn hấp dẫn được bày ở trên bàn.
Các cung nữ uyển chuyển lần lượt bưng khay bạc đựng đầy thức ăn đặt lên bàn, Hoa Thường đếm một vòng, có tất cả mười sáu món. Nàng phỏng đoán, đây nhất định không phải theo phân lệ của nàng, mà là theo quy cách dùng bữa của Hoàng thượng.
"Nhân lúc đồ ăn vẫn còn nóng, mau ăn đi." Hoàng đế dùng đũa bạc gắp một miếng thịt để vào trong chén của Hoa Thường: "Đây là Quỳ hoa trảm nhục
(thịt bằm hoa hướng dương), món ăn sở trường của ngự trù, nàng nếm thử đi".
Hoa Thường có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, nhẹ giọng nói: "Tạ Hoàng thượng".
Sau đó nàng cầm đũa gắp thịt trong chén cho vào miệng, hương vị quả thật là không tồi. Nàng là không phải người thích ăn thịt nhưng cũng cảm thấy mùi vị tương đối ngon miệng.
Hoa Thường cẩn thận quan sát một chút, thấy thức ăn trên bàn phần lớn là thịt, xem ra Hoàng thượng thích ăn mặn. Cũng đúng thôi, nhìn thể trạng của Hoàng đế, cũng biết được là người thích ăn thịt... Người phương Bắc phần lớn là thích ăn thịt, hoàng tộc Trần thị là người phương bắc chính cống, cho nên chuộng ăn thịt hơn cũng không có gì là kỳ quái.
Hoa Thường có thói quen là khi ăn và ngủ thì không nói chuyện. Văn hóa ẩm thực của Hoàng đế cũng tương đối tốt, vì lẽ đó hai người rất là an tĩnh ăn xong bữa cơm này.
Sau khi ăn xong lại tới ba món tráng miệng: bánh hoa mai, bánh hợp ý, và chè hạnh nhân. Hoa Thường và Hoàng đế đều chỉ ăn thêm vài miếng rồi buông xuống. Các cung nữ bưng chậu đồng lên cho hai người rửa tay rồi lui ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí lại lâm vào yên lặng.
Chuyện khuê phòng không thể cứ thế mà nói ra ngoài miệng được, đây không chỉ là chuyện tư mật thầm kín mà còn là chuyện xấu hổ. Đều là người có tu dưỡng, Hoa Thường và Hoàng đế đều có chút lúng túng. Hoa Thường chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhất định là nàng sẽ không chủ động mở miệng trước. Mà Hoàng đế khi đối mặt với phi tử có diện mạo xinh đẹp trong sáng thuần khiết, cũng không tiện nói quá rõ ràng. Nếu như trong nội tâm vị phi tử xuất thân thế gia này khinh bỉ lời của hắn, vậy thì thật là bi kịch.
"Ái phi, chúng ta đi ngủ đi." Cuối cùng vẫn là Hoàng đế nhẹ nhàng mở miệng, bàn tay to lớn nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của Hoa Thường. Nàng cúi đầu thật sâu, nhẹ giọng nói: "Vâng."
Sau đó, Hoa Thường được thái giám và cung nữ hầu hạ tắm rửa thay y phục.
Dưới ánh nến mờ nhạt, Hoa Thường thậm chí có một loại ảo giác rằng nam nhân trước mặt này đích thị là mặt trời của nàng, là nam nhân quyền thế nhất thiên hạ.
Ánh nến ẩn sau màn sa trướng, một đêm ngàn năm còn vấn vương.
Hận tinh tú kia mau chuyển hướng, bầy chim líu lo thức người thương. [1]
[1]: Dịch thơ, trích từ bài thơ Ô tê khúc của tác giả Từ Lăng, triều Nam Bắc. Bài thơ nói về sự say mê vẻ đẹp của người con gái trong khuê phòng.
Trời còn chưa sáng, Hoàng đế đã thức dậy, tất nhiên Hoa Thường cũng tỉnh giấc. Giờ Mão
(từ 5h đến 7h sáng) là giờ Hoàng đế thượng triều. Đương kim Hoàng thượng chuyên cần với chính sự, từ khi đăng cơ tới nay chưa bao giờ bỏ thượng triều sớm.
Vào mùa đông thời tiết rét lạnh, vì nghĩ tới sức khỏe của thần tử mà Hoàng đế đổi thành hai ngày thượng triều một lần. Cho dù vậy, thời điểm không thượng triều thì Hoàng đế vẫn đúng hạn dậy sớm, tới thư phòng xử lý chính vụ.
Hoa Thường vừa được nhận mưa móc, thân mình có chút không khỏe, chung quy vẫn chỉ là một tiểu hài tử mười lăm tuổi mà thôi. Đương nhiên Hoa Thường sẽ không lộ ra biểu tình mệt mỏi, mà ôn nhu đứng dậy, giúp Hoàng đế thay y phục.
"Ái phi nằm xuống nghỉ thêm một lát đi, không cần mệt nhọc như vậy", Hoàng đế nhẹ nhàng cầm tay Hoa Thường, thấp giọng nói.
Mặt Hoa Thường đỏ bừng, thâm tâm ngọt ngào thêm vài phần. Tối hôm qua vị bệ hạ này thập phần ôn nhu, hôm nay lại chăm sóc như thế, xem ra hẳn là một người tốt, có thể chung sống hòa thuận với nhau.
"Vâng." Hoa Thường ôn nhu đáp, sau đó gọi ra phía ngoài cửa: "Người đâu, mau vào hầu hạ bệ hạ rửa mặt thay y phục."
Một đám cung nữ và thái giám bưng chậu đồng, khăn sạch nối đuôi nhau đi vào.
Hoa Thường lui sang một bên, thỉnh thoảng hỗ trợ dâng lên khăn mặt, dáng người đoan trang nhu thuận.
"Hoàng thượng, đồ ăn sáng vẫn chưa dùng, có muốn tuyên thiện không?" Hoa Thường nhẹ giọng hỏi.
Hoàng đế nhìn sắc trời vẫn còn tối đen bên ngoài một lúc, lắc đầu nói: "Canh giờ đã muộn, hôm nay không cần dùng, trẫm trực tiếp thượng triều."
Hoa Thường khẽ nhíu mày, mặt có chút ưu phiền, quay đầu nói với Đại thái giám Trần Hỉ bên người của Hoàng thượng: "Trần công công, Hoàng thượng hạ triều, nhớ bày điểm tâm cao hoa quế chưng hạt dẻ, tốt cho tiêu hóa, để Hoàng thượng dùng một chút."
Trần Hỉ cười đến vui mừng, khuôn mặt tròn trĩnh càng thêm vẻ thân thiết, cúi người đáp: "Vâng, nô tài tất nhiên nhớ rõ."
Hoàng đế cười cười, đối với hành vi của Hoa Thường và Trần Hỉ mở một mắt nhắm một mắt.
Lại nói Trần Hỉ công công này địa vị trong cung cũng không tầm thường, là Đại thái giám bên cạnh Hoàng đế, chính là người tâm phúc mà tiền triều hay phi tần hậu cung đều muốn lấy lòng, huống chi ở trong lòng Hoàng đế, hắn cũng có địa vị khác biệt.
Vị công công này từ nhỏ đã vào cung, còn từng lập được công lao cứu giá, được Hoàng đế ban cho quốc họ, ai gặp đều phải tôn xưng một tiếng Trần công công.
Trần công công từng vì sơ sẩy mà gây ra hỏa hoạn ở Dịch Đình cung, ngọn lửa lớn thiêu cháy hơn phân nửa cung điện. Bởi vì Dịch Đình cung thuộc sự quản lý của hậu cung, cho nên Hoàng hậu nương nương và Thái hậu nương nương phụ trách tra rõ việc này. Đến khi tra được là do Trần Hỉ công công, Hoàng hậu nương nương lưỡng lự không biết nên xử phạt thế nào, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Mà Thái hậu nương nương càng dứt khoát hơn, một câu chất vấn cũng không có, trực thiếp hạ lệnh xem như chuyện này chưa hề phát sinh. Sau khi Hoàng đế biết được sự việc, một câu răn dạy cũng không có, lại còn ban thưởng ngọc phẩm coi như an ủi Trần công công.
Đối với vị Trần Hỉ công công được lưu truyền này, trong lòng Hoa Thường có phần kiêng kị.
Phải biết rằng kiến trúc cung đình cổ đại đều được xây dựng bằng gỗ, cho nên việc dùng lửa ở trong cung phải cẩn thận, xung quanh các cung đều có lu đồng lớn chứa đầy nước, chính là để đề phòng ngừa vạn nhất có chuyện bất trắc xảy ra. Một khi phát sinh hỏa hoạn, kỳ thật không hề dễ dàng khống chế.
Chỉ cần xảy ra hỏa hoạn, điều tra ra sự việc, cho dù có chém một trăm tám mươi cái đầu cũng xem như chưa đủ. Bởi vì chuyện này của Trần Hỉ công công, Hoàng đế còn răn dạy Hoàng hậu, nói rằng chuyện bé xé ra to. Hoa Thường vì Hoàng hậu chịu oan ức mà cũng e sợ vài phần.
Hoàng đế cũng không biết Hoa Thường đang suy nghĩ gì, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền cúi đầu nhìn Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Sau khi trẫm đi, ái phi nghỉ ngơi nhiều thêm một chút."
Hoa Thường rũ mắt: "Vâng, thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng."
Hoa Thường theo Hoàng đế ra đến tận cửa Thượng Dương cung, quỳ lạy, nhìn theo loan giá của Hoàng đế đi xa mới xoay người hồi cung.
Cầm tay của Cốc Hương trở lại nội thất, Hoa Thường dựa trên nhuyễn tháp thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác trong người ấm lên một chút.
Hoàng đế đối với nàng vô cùng ôn hòa, điều này khiến cho Hoa Thường thập phần vui vẻ. Thế nhưng Hoa Thường cũng không cho là mình có thể thư thái hoàn toàn, rằng Hoàng đế thật sự là người tốt, có thể chung sống hòa thuận.
Địa vị bọn họ thực sự quá chênh lệch, Hoa Thường biết rõ sự thật này. Nàng không thể phạm sai lầm, bởi vì dù cho không hề làm gì, nhưng trong mắt Hoàng đế, tất cả có thể đều là sai!
Nàng nhất định phải lấy lòng hắn, hắn là bá chủ thiên hạ, hắn nắm giữ vận mệnh bách tính đất nước này, ai có tư cách ngang hàng với hắn, khiến hắn bao dung, khiến hắn yêu chứ? Trong mắt Hoàng đế, ái tình không đáng nhắc tới, bởi vì trong thiên hạ, người yêu hắn rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều.
Hoa Thường chớp chớp mắt, hơi nước trong mắt dần dần tiêu tan. Nàng không tủi thân, đây chính là con đường mà nàng đã chọn. Nàng tiến cung không phải vì chờ đợi sự sủng ái và tình yêu, mà bởi vì sự kính trọng độc nhất vô nhị, bởi vì nàng xuất thân thế gia.
Thân thể thực sự không thoải mái, thiếu nữ mới mười lăm tuổi trải qua chuyện phòng the vẫn là quá miễn cưỡng, thế nhưng khuôn mặt Hoa Thường vẫn luôn mang vẻ dịu dàng, mỉm cười ôn nhu.
Thân thể nàng có thoải mái hay không không quan trọng, vấn đề là Hoàng đế có thoải mái hay không. Trong lòng Hoa Thường phỏng chừng Hoàng đế cũng không có vui vẻ gì, vì cơ thể nàng quá cứng nhắc, ngoại trừ có một chút mềm mại cũng không còn ưu điểm nào khác. Hoa Thường rũ mắt xuống, tâm tư suy nghĩ.
"Nương nương, người dùng chút đồ ăn sáng đi, giờ Thìn
(từ 7h đến 9h sáng) còn phải tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Cốc Hương hành lễ, nhẹ giọng nói.
Hoa Thường giương mắt nhìn một loạt cung nữ đang bưng thức ăn sau lưng Cốc Hương, gật đầu nói: "Dọn thiện đi."
Đồ ăn sáng trong cung quả thực cũng không xa xỉ, dựa theo phân lệ phi tần mà chuẩn bị có hai chén cháo và bốn món ăn, thanh đạm ngon miệng, tương đối phù hợp với khẩu vị của Hoa Thường.
Hoa Thường cũng không có dùng nhiều, dùng đũa bạc gắp mấy miếng liền buông xuống. Ăn quá no đi bái kiến Hoàng hậu cũng là đại bất kính. Hơn nữa hôm nay nàng không chỉ có thỉnh an Hoàng hậu, mà còn thỉnh an cả Thái hậu nương nương. Muốn sống thật tốt ở trong cung, người không thể đắc tội nhất chính là Thái hậu.
Beta: Tiên Thái Phi.
Cùng tán gẫu với Hoàng thượng thật là vui vẻ.
Hoa Thường có chút ngạc nhiên, vị Hoàng đế này tuy rằng cao lớn cường tráng nhưng ngữ khí lại ôn hòa bình tĩnh. Đề tài nói chuyện phiếm cũng chỉ đặc biệt xoay quanh trong phạm vi hiểu biết của Hoa Thường, thậm chí còn mang theo vài phần ý vị nhân nhượng.
Hoa Thường cảm giác rõ ràng được rằng Hoàng thượng rất chu đáo tỉ mỉ quan tâm đến cảm nhận của nàng.
Nhận thức được điều này khiến cho Hoa Thường cảm thấy thật sự vui sướng, có một trượng phu tính tình tốt lại còn cẩn thận thật là một chuyện tốt.
Nếu Hoàng đế là một người ngang ngược bá đạo, lạnh lùng coi khinh người khác, thì Hoa Thường thực sự không biết phải làm thế nào để có thể sống chung, chứ đừng nói gì đến việc có thể đi vào nội tâm của Hoàng thượng.
Hoa Thường dịu dàng cười, Cốc Hương từ ngoài cửa tiến vào, hành lễ rồi cung kính nói: "Ngự Thiện phòng đã đưa bữa tối tới, bệ hạ và nương nương muốn dùng thiện chưa?"
Hoa Thường nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía Hoàng đế.
Hoàng đế cười cười gật đầu: "Canh giờ cũng không còn sớm, bày thiện đi".
Gò má Hoa Thường ửng đỏ lên, hiện tại chỉ vừa mới qua giờ Dậu
(từ 17 giờ đến 19 giờ), cái gì mà canh giờ không còn sớm nữa, rõ ràng vị bệ hạ này đang suy nghĩ đến việc làm ấm giường rồi!
Hôm nay là ngày đầu tiên Hoa Thường vào cung, nhất định Hoàng đế sẽ nghỉ lại ở chỗ nàng. Hoàng đế nhìn bộ dáng thẹn thùng của Hoa Thường, tâm tình càng thêm vui vẻ.
Ngoài cửa các cung nữ nối đuôi nhau bưng thức ăn đi vào. Được dọn lên đầu tiên chính là trà Long Tĩnh, đây là loại trà thường được dùng trong cung đình.
Hoa Thường vừa mới vào ở Thượng Dương cung, Nội Vụ phủ và Ngự Thiện phòng cũng không biết Hoa Thường thích cái gì cho nên tất cả đều dựa theo thông lệ mà chuẩn bị. Sau đó toàn bộ sự chú ý của Hoa Thường đều dồn vào những món ăn hấp dẫn được bày ở trên bàn.
Các cung nữ uyển chuyển lần lượt bưng khay bạc đựng đầy thức ăn đặt lên bàn, Hoa Thường đếm một vòng, có tất cả mười sáu món. Nàng phỏng đoán, đây nhất định không phải theo phân lệ của nàng, mà là theo quy cách dùng bữa của Hoàng thượng.
"Nhân lúc đồ ăn vẫn còn nóng, mau ăn đi." Hoàng đế dùng đũa bạc gắp một miếng thịt để vào trong chén của Hoa Thường: "Đây là Quỳ hoa trảm nhục
(thịt bằm hoa hướng dương), món ăn sở trường của ngự trù, nàng nếm thử đi".
Hoa Thường có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, nhẹ giọng nói: "Tạ Hoàng thượng".
Sau đó nàng cầm đũa gắp thịt trong chén cho vào miệng, hương vị quả thật là không tồi. Nàng là không phải người thích ăn thịt nhưng cũng cảm thấy mùi vị tương đối ngon miệng.
Hoa Thường cẩn thận quan sát một chút, thấy thức ăn trên bàn phần lớn là thịt, xem ra Hoàng thượng thích ăn mặn. Cũng đúng thôi, nhìn thể trạng của Hoàng đế, cũng biết được là người thích ăn thịt... Người phương Bắc phần lớn là thích ăn thịt, hoàng tộc Trần thị là người phương bắc chính cống, cho nên chuộng ăn thịt hơn cũng không có gì là kỳ quái.
Hoa Thường có thói quen là khi ăn và ngủ thì không nói chuyện. Văn hóa ẩm thực của Hoàng đế cũng tương đối tốt, vì lẽ đó hai người rất là an tĩnh ăn xong bữa cơm này.
Sau khi ăn xong lại tới ba món tráng miệng: bánh hoa mai, bánh hợp ý, và chè hạnh nhân. Hoa Thường và Hoàng đế đều chỉ ăn thêm vài miếng rồi buông xuống. Các cung nữ bưng chậu đồng lên cho hai người rửa tay rồi lui ra ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí lại lâm vào yên lặng.
Chuyện khuê phòng không thể cứ thế mà nói ra ngoài miệng được, đây không chỉ là chuyện tư mật thầm kín mà còn là chuyện xấu hổ. Đều là người có tu dưỡng, Hoa Thường và Hoàng đế đều có chút lúng túng. Hoa Thường chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhất định là nàng sẽ không chủ động mở miệng trước. Mà Hoàng đế khi đối mặt với phi tử có diện mạo xinh đẹp trong sáng thuần khiết, cũng không tiện nói quá rõ ràng. Nếu như trong nội tâm vị phi tử xuất thân thế gia này khinh bỉ lời của hắn, vậy thì thật là bi kịch.
"Ái phi, chúng ta đi ngủ đi." Cuối cùng vẫn là Hoàng đế nhẹ nhàng mở miệng, bàn tay to lớn nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của Hoa Thường. Nàng cúi đầu thật sâu, nhẹ giọng nói: "Vâng."
Sau đó, Hoa Thường được thái giám và cung nữ hầu hạ tắm rửa thay y phục.
Dưới ánh nến mờ nhạt, Hoa Thường thậm chí có một loại ảo giác rằng nam nhân trước mặt này đích thị là mặt trời của nàng, là nam nhân quyền thế nhất thiên hạ.
Ánh nến ẩn sau màn sa trướng, một đêm ngàn năm còn vấn vương.
Hận tinh tú kia mau chuyển hướng, bầy chim líu lo thức người thương. [1]
[1]: Dịch thơ, trích từ bài thơ Ô tê khúc của tác giả Từ Lăng, triều Nam Bắc. Bài thơ nói về sự say mê vẻ đẹp của người con gái trong khuê phòng.
Trời còn chưa sáng, Hoàng đế đã thức dậy, tất nhiên Hoa Thường cũng tỉnh giấc. Giờ Mão
(từ 5h đến 7h sáng) là giờ Hoàng đế thượng triều. Đương kim Hoàng thượng chuyên cần với chính sự, từ khi đăng cơ tới nay chưa bao giờ bỏ thượng triều sớm.
Vào mùa đông thời tiết rét lạnh, vì nghĩ tới sức khỏe của thần tử mà Hoàng đế đổi thành hai ngày thượng triều một lần. Cho dù vậy, thời điểm không thượng triều thì Hoàng đế vẫn đúng hạn dậy sớm, tới thư phòng xử lý chính vụ.
Hoa Thường vừa được nhận mưa móc, thân mình có chút không khỏe, chung quy vẫn chỉ là một tiểu hài tử mười lăm tuổi mà thôi. Đương nhiên Hoa Thường sẽ không lộ ra biểu tình mệt mỏi, mà ôn nhu đứng dậy, giúp Hoàng đế thay y phục.
"Ái phi nằm xuống nghỉ thêm một lát đi, không cần mệt nhọc như vậy", Hoàng đế nhẹ nhàng cầm tay Hoa Thường, thấp giọng nói.
Mặt Hoa Thường đỏ bừng, thâm tâm ngọt ngào thêm vài phần. Tối hôm qua vị bệ hạ này thập phần ôn nhu, hôm nay lại chăm sóc như thế, xem ra hẳn là một người tốt, có thể chung sống hòa thuận với nhau.
"Vâng." Hoa Thường ôn nhu đáp, sau đó gọi ra phía ngoài cửa: "Người đâu, mau vào hầu hạ bệ hạ rửa mặt thay y phục."
Một đám cung nữ và thái giám bưng chậu đồng, khăn sạch nối đuôi nhau đi vào.
Hoa Thường lui sang một bên, thỉnh thoảng hỗ trợ dâng lên khăn mặt, dáng người đoan trang nhu thuận.
"Hoàng thượng, đồ ăn sáng vẫn chưa dùng, có muốn tuyên thiện không?" Hoa Thường nhẹ giọng hỏi.
Hoàng đế nhìn sắc trời vẫn còn tối đen bên ngoài một lúc, lắc đầu nói: "Canh giờ đã muộn, hôm nay không cần dùng, trẫm trực tiếp thượng triều."
Hoa Thường khẽ nhíu mày, mặt có chút ưu phiền, quay đầu nói với Đại thái giám Trần Hỉ bên người của Hoàng thượng: "Trần công công, Hoàng thượng hạ triều, nhớ bày điểm tâm cao hoa quế chưng hạt dẻ, tốt cho tiêu hóa, để Hoàng thượng dùng một chút."
Trần Hỉ cười đến vui mừng, khuôn mặt tròn trĩnh càng thêm vẻ thân thiết, cúi người đáp: "Vâng, nô tài tất nhiên nhớ rõ."
Hoàng đế cười cười, đối với hành vi của Hoa Thường và Trần Hỉ mở một mắt nhắm một mắt.
Lại nói Trần Hỉ công công này địa vị trong cung cũng không tầm thường, là Đại thái giám bên cạnh Hoàng đế, chính là người tâm phúc mà tiền triều hay phi tần hậu cung đều muốn lấy lòng, huống chi ở trong lòng Hoàng đế, hắn cũng có địa vị khác biệt.
Vị công công này từ nhỏ đã vào cung, còn từng lập được công lao cứu giá, được Hoàng đế ban cho quốc họ, ai gặp đều phải tôn xưng một tiếng Trần công công.
Trần công công từng vì sơ sẩy mà gây ra hỏa hoạn ở Dịch Đình cung, ngọn lửa lớn thiêu cháy hơn phân nửa cung điện. Bởi vì Dịch Đình cung thuộc sự quản lý của hậu cung, cho nên Hoàng hậu nương nương và Thái hậu nương nương phụ trách tra rõ việc này. Đến khi tra được là do Trần Hỉ công công, Hoàng hậu nương nương lưỡng lự không biết nên xử phạt thế nào, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Mà Thái hậu nương nương càng dứt khoát hơn, một câu chất vấn cũng không có, trực thiếp hạ lệnh xem như chuyện này chưa hề phát sinh. Sau khi Hoàng đế biết được sự việc, một câu răn dạy cũng không có, lại còn ban thưởng ngọc phẩm coi như an ủi Trần công công.
Đối với vị Trần Hỉ công công được lưu truyền này, trong lòng Hoa Thường có phần kiêng kị.
Phải biết rằng kiến trúc cung đình cổ đại đều được xây dựng bằng gỗ, cho nên việc dùng lửa ở trong cung phải cẩn thận, xung quanh các cung đều có lu đồng lớn chứa đầy nước, chính là để đề phòng ngừa vạn nhất có chuyện bất trắc xảy ra. Một khi phát sinh hỏa hoạn, kỳ thật không hề dễ dàng khống chế.
Chỉ cần xảy ra hỏa hoạn, điều tra ra sự việc, cho dù có chém một trăm tám mươi cái đầu cũng xem như chưa đủ. Bởi vì chuyện này của Trần Hỉ công công, Hoàng đế còn răn dạy Hoàng hậu, nói rằng chuyện bé xé ra to. Hoa Thường vì Hoàng hậu chịu oan ức mà cũng e sợ vài phần.
Hoàng đế cũng không biết Hoa Thường đang suy nghĩ gì, sau khi ăn mặc chỉnh tề liền cúi đầu nhìn Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Sau khi trẫm đi, ái phi nghỉ ngơi nhiều thêm một chút."
Hoa Thường rũ mắt: "Vâng, thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng."
Hoa Thường theo Hoàng đế ra đến tận cửa Thượng Dương cung, quỳ lạy, nhìn theo loan giá của Hoàng đế đi xa mới xoay người hồi cung.
Cầm tay của Cốc Hương trở lại nội thất, Hoa Thường dựa trên nhuyễn tháp thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác trong người ấm lên một chút.
Hoàng đế đối với nàng vô cùng ôn hòa, điều này khiến cho Hoa Thường thập phần vui vẻ. Thế nhưng Hoa Thường cũng không cho là mình có thể thư thái hoàn toàn, rằng Hoàng đế thật sự là người tốt, có thể chung sống hòa thuận.
Địa vị bọn họ thực sự quá chênh lệch, Hoa Thường biết rõ sự thật này. Nàng không thể phạm sai lầm, bởi vì dù cho không hề làm gì, nhưng trong mắt Hoàng đế, tất cả có thể đều là sai!
Nàng nhất định phải lấy lòng hắn, hắn là bá chủ thiên hạ, hắn nắm giữ vận mệnh bách tính đất nước này, ai có tư cách ngang hàng với hắn, khiến hắn bao dung, khiến hắn yêu chứ? Trong mắt Hoàng đế, ái tình không đáng nhắc tới, bởi vì trong thiên hạ, người yêu hắn rất nhiều, rất nhiều, rất rất nhiều.
Hoa Thường chớp chớp mắt, hơi nước trong mắt dần dần tiêu tan. Nàng không tủi thân, đây chính là con đường mà nàng đã chọn. Nàng tiến cung không phải vì chờ đợi sự sủng ái và tình yêu, mà bởi vì sự kính trọng độc nhất vô nhị, bởi vì nàng xuất thân thế gia.
Thân thể thực sự không thoải mái, thiếu nữ mới mười lăm tuổi trải qua chuyện phòng the vẫn là quá miễn cưỡng, thế nhưng khuôn mặt Hoa Thường vẫn luôn mang vẻ dịu dàng, mỉm cười ôn nhu.
Thân thể nàng có thoải mái hay không không quan trọng, vấn đề là Hoàng đế có thoải mái hay không. Trong lòng Hoa Thường phỏng chừng Hoàng đế cũng không có vui vẻ gì, vì cơ thể nàng quá cứng nhắc, ngoại trừ có một chút mềm mại cũng không còn ưu điểm nào khác. Hoa Thường rũ mắt xuống, tâm tư suy nghĩ.
"Nương nương, người dùng chút đồ ăn sáng đi, giờ Thìn
(từ 7h đến 9h sáng) còn phải tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Cốc Hương hành lễ, nhẹ giọng nói.
Hoa Thường giương mắt nhìn một loạt cung nữ đang bưng thức ăn sau lưng Cốc Hương, gật đầu nói: "Dọn thiện đi."
Đồ ăn sáng trong cung quả thực cũng không xa xỉ, dựa theo phân lệ phi tần mà chuẩn bị có hai chén cháo và bốn món ăn, thanh đạm ngon miệng, tương đối phù hợp với khẩu vị của Hoa Thường.
Hoa Thường cũng không có dùng nhiều, dùng đũa bạc gắp mấy miếng liền buông xuống. Ăn quá no đi bái kiến Hoàng hậu cũng là đại bất kính. Hơn nữa hôm nay nàng không chỉ có thỉnh an Hoàng hậu, mà còn thỉnh an cả Thái hậu nương nương. Muốn sống thật tốt ở trong cung, người không thể đắc tội nhất chính là Thái hậu.