Khu rừng rậm kín đến mức không có một cơn gió nào có thể lọt qua nổi, không khí thật nóng bức trầm trọng, trên không trung lộ ra một mặt trời thật lớn, cả khu rừng giống như một lò nướng khổng lồ, con người nếu đi vào trong đó sẽ cảm thấy đau khổ vô cùng, như thể việc hít thở cũng bị ngừng lại.
Nhưng vào lúc này, trong khu rừng rậm kín mít đó đang diễn ra một cuộc huấn luyện sống chết. Nếu không ra khỏi cánh rừng đúng thời hạn, cả người sẽ bị nổ tung thành tro bụi. Có rất nhiều thuốc nổ được chôn trong rừng, nên các cô sống chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ đúng giờ.
Bằng không chỉ có một kết cục duy nhất—đó chính là cái chết.
Sư Tử nhìn vào thiết bị định vị từ vệ tinh, và chiếc đồng hồ đếm chính xác tới từng giây, chỉ còn 100 giây nữa là thuốc nổ sẽ nổ tung, mà từ trong rừng rậm chạy ra còn năm trăm mét. Đủ, các cô vẫn còn đủ thời gian!
Cô nói ngắn gọn giao phó “Một trăm giây, năm trăm mét, sau đó nơi này sẽ phát nổ.”
Bốn người bên cạnh gật đầu, đối với những người đã được huấn luyện từ bé như các cô, chỉ cần nói như vậy cũng đủ hiểu.
Khi Sư Tử vừa dứt lời, năm người bắt đầu chạy như điên ra khỏi rừng, Thân thể mạnh mẽ, phản ứng nhanh nhẹn, đây là những yếu tố mà một sát thủ cần phải có, Mấy người bọn họ chạy như bay trong rừng rậm, con người vì bản năng sinh tồn sẽ bộc lộ những khả năng làm người ta kinh ngạc.
Đối với nhóm người đã được huấn luyện vì sự sống chết mà làm đủ mọi cách, cuộc huấn luyện hôm nay đối với các cô không là gì cả.
Đang chạy được nửa đường, Sư Tử đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của Chồn Tía “Có chuyện không xong rồi, em gái của tôi đâu?”
Có người đã bị bỏ rơi lại phía sau, đây là tình huống Sư Tử không muốn nhìn thấy nhất.
Sư Tử nhíu mày, dừng lại nói với những người đang chạy vượt qua mình “Các cô đi đi, hãy nhanh chóng chạy về phía trước.”
Hồ Ly giận dữ nói “Sư Tử cô đi đâu, thời gian không còn kịp nữa, nếu mà quay trở về chỉ còn con đường chết.”
Sư Tử quay đầu chạy ngược trở về, lớn tiếng chỉ huy “Tôi là tổ trưởng, các cô phải phục tùng mệnh lệnh của tôi, hãy chạy ra ngoài đợi tôi, tôi sẽ mang Quạ Đen ra ngay lập tức.”
Ba người khiếp sợ, Chồn Tía có chút xấu hổ, Quạ Đen là em gái của cô, nhưng trong lúc sống chết bản thân cô còn do dự vài phần, mà Sư Tử một chút do dự cũng không có, lập tức chạy trở vào trong. Trước mắt các cô có phải là Sư Tử con người lạnh lùng vô tình nhất trong những cuộc huấn luyện thường ngày không?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Hồ Ly kéo tay Chồn Tía đang lo lắng cũng muốn quay trở về cứu em gái và Mèo Đêm đi, Chồn Tía và Quạ Đen là hai chị em sinh đôi, trong lúc này Chồn Tía gấp gáp đến nỗi muốn khóc. Hồ Ly chau mày, bình tĩnh nói “Cô không nghe Sư Tử dặn gì sao, hãy tin tưởng cô ấy, cô ấy và Quạ Đen sẽ không bị chuyện gì đâu, chúng ta hãy chạy nhanh đi!”
Giống như nhìn rõ tâm tư của hai người, Hồ Ly nói tiếp “ Chúng ta không giúp được gì cho cô ấy, cũng đừng trở thành gánh nặng của cô ấy, hãy đi nhanh thôi.”
Biểu tình của hai người có chút lưỡng lự nhưng cũng nhẹ gật đầu.
Tinh thần của ba người rất hỗn loạn, dắt dìu nhau vội vàng chạy ra khỏi khu rừng rậm. Người huấn luyện trưởng và Chủ nhân Khải Tư đã đợi ở ngoài từ sớm. Nhìn thấy các cô đi ra, huấn luyện trưởng nhìn các cô nở nụ cười hiếm thấy, bởi vì cho tới giờ phút này họ là những người duy nhất có thể sống sót chạy ra khỏi khu rừng
Trong đợt huấn luyện về khả năng sinh tồn lần này, được chia ra làm sáu nhóm, mỗi nhóm có năm người, trong ba mươi cô gái đó, chỉ có nhóm do Sử Tử lãnh đạo là có người sống sót. Ba người ngồi bệt ở bìa rừng, khẩn trương nhìn cửa ra, các cô không ngừng cầu nguyện cho hai người họ được bình an, có thể nhanh chóng chạy ra.
Còn trong khu rừng, sau khi Sư Tử chạy ngược trở lại chừng vài chục mét đã tìm được Quạ Đen.
Thì ra chân Quạ Đen dẫm phải một cái cọc mai phục ngầm, bị thương không rút ra được. Khi Sử Tử đuổi tới nhìn thấy vẻ mặt đầy tuyệt vọng của cô đang ngồi chờ chết, bởi vì không còn kịp nữa.
Các chị em của cô cũng không kịp cứu cô, nếu có người quay trở lại, như vậy sẽ không chạy ra kịp. Các cô đã trải qua huấn luyện để trở thành sát thủ, tự nhiên biết rõ điều lợi hại trong đó, nhất định sẽ không quay trở lại, cô cũng không trách họ.
Sư Tử nhìn cái cọc ngầm rất đơn giản, theo lý thuyết chỉ cần một chút thông minh Quạ Đen không thể nào để trúng bẫy đạp vào nó.
Sư Tử nhíu mày, bước tới, ôm cô lao vút đi.
Khi Quạ Đen nhìn thấy cô, trước tiên là kinh ngạc vô cùng, cô đang chờ chết mà không hề nghĩ có người sẽ vì cô mà quay lại. Điều làm cho cô không ngờ tới nhất là người trở lại cứu cô không phải là chị của cô Chồn Tía, mà là Sư Tử người ngày thường luôn lạnh lùng tàn nhẫn, là người cô ghét nhất. Lúc này Quạ Đen không biết Sư Tử đã cứu cô trước đó. Sư Tử cũng không cho Chồn Tía và Hồ Ly nói cho cô biết. Trừ bỏ Quạ Đen rất ngây thơ, ba người còn lại trong nhóm đều đã biết sự thật về việc Khải Tư hành hạ cô.
Sư máu lạnh không tình cảm của Sư Tử cô đã chứng kiến. Khi trải qua những cửa trước, có mấy nhóm cô gái khác không thể trốn thoát cầu xin bọn cô cứu họ, chỉ cần các cô cứu sẽ có nhiều người sống sót hơn. Nhưng với vị trí một tổ trưởng, sự lạnh lùng của Sư Tử làm cho người ta kinh hãi, Sư Tử nghiêm cấm các cô giúp họ, đừng xen vào chuyện người khác. Làm cho các cô chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn các nhóm bạn từ từ đi vào cõi chết, các cô thật không đành lòng.
Trong khi đó mặt của Sư Tử không để lộ ra biểu tình nào làm cho cô không thể không ghét cô ta.
“Cô trở về làm gì, thời gian không kịp nữa, cô chạy nhanh đi, không cần phải lo cho tôi…Tôi không cần cô giúp, cô cút đi…” Quạ Đen lớn tiếng mắng nhưng trong mắt đã đầy lệ, cô biết giờ phút này tình cảnh rất nguy hiểm cô không muốn liên lụy Sư Tử bởi vì cô ta vốn có thể ra ngoài. Hét lên tiếng cuối cùng, Quạ Đen thất thanh khóc rống.
Cô không muốn chết, cô cũng muốn sống. Nhưng cô không muốn liên lụy Sư Tử.
Thật lâu sau cô mới lên tiếng “ Chân của tôi bị thương, không thể cử động được.”
Sư Tử không kiên nhẫn nhìn Quạ Đen đang chờ chết mà còn nổi điên, chớp chớp mi, không thèm để ý lời cô ta nói, dùng sức kéo Quạ Đen lên lưng cõng chạy ra ngoài. Mới vừa chạy được mười mấy thước đã nghe trong rừng vang lên tiếng báo động, đó là tiếng cảnh báo chỉ còn mười lăm giây nữa cả khu rừng sẽ nổ tung, không còn kịp nữa rồi…Mồ hôi trên trán của Sư Tử tuôn ra đầm đìa, không lẽ hai người họ nhất định sẽ bị chết nơi này?
Quạ Đen được Sư Tử cõng trên lưng không ngừng khóc, Sư Tử cười khổ.
Quạ Đen nằm trên tấm lưng gầy yếu của cô khóc sướt mướt nói “Tôi đã liên lụy cô, làm cho cô cùng chết với tôi….”
“Nói cái gì thối quá vậy, ai muốn cùng chết với cô!” Su Tử giận dữ mắng. Nhưng bản thân cô cũng hiểu được không còn kịp nữa rồi. Mồ hôi chảy ra đầm đìa, trong vài giây ngắn ngủi, Sư Tử cố gắng nghĩ ra một loạt biện pháp để thoát thân trong đầu rồi loại bỏ từng cách một.
Nhìn người trước nay luôn lạnh lùng đang tức giận, Qua Đen không tiếp tục nói nữa, chỉ còn biết ôm cô âm thầm rơi lệ.
Cho tới giờ phút này các cô mới đột nhiên phát hiện, hai người họ đang đến gần cái chết trong gang tấc.
Trong giây phút này các cô có thể chết đi bất kì lúc nào, và sau đó thân thể của họ sẽ biến thành tro bụi trong trời đất.
Sư Tử trầm giọng nói “Tôi biết các người chán ghét tôi, nhưng tôi chỉ là người, không phải thần thánh cho nên không thể nào giúp được tất cả mọi người, tôi chỉ có thể bảo vệ nhóm mà tôi lãnh đạo, giúp các cô sống sót. Nếu tôi dành thời gian giúp những người khác, đó là tôi không làm tròn trách nhiệm của một tổ trưởng đối với mạng sống của các cô.”
Nếu lúc này Sư Tử không nói thì Quạ Đen cũng hiểu được, trong tất cả sáu nhóm, chỉ có nhóm người của họ là có thể từng bước kiên trì đến cùng. Chạy nhanh là biệt tài của cô, cho nên khi biết có thể chạy ra ngoài, cô đã quá mức tự tin, trong nhất thời sơ ý đạp trúng phải cọc ngầm, nhưng trong đợt huấn luyện về khả năng sống còn lần này không cho phép có bất cứ một sự sơ ý nào. Bởi vì phạm phải sai lầm đó, cho dù cô bị chết cũng đáng số, nhưng Sư Tử là người vô tội…
Sư Tử chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ bị chết. Cô rất tự tin vào khả năng của mình, cô cho rằng các đợt huấn luyện là những trò vui, trong giờ phút này cô thật sự đã bị trừng phạt rồi.
“Cô tin tôi không?” Sư Tử đột ngột quay đầu lại, ánh mắt sáng rực nói.
Quạ Đen không biết vì lí do gì, nhưng trong giờ phút này, cô nguyện ý đem mạng sống của mình giao vào tay Sư Tử vì vậy cô cố sức gật đầu.
“Sư Tử, tôi tin cô.”
Sư Tử gật đầu, bắt đầu chạy ngược trở vô rừng.
Nơi hai cô vừa rời khỏi có mấy cái hang động, các hang động này là nơi bày trí cơ quan các cô vừa đi qua khi nãy, sau khi đã loại bỏ các cơ quan, dĩ nhiên họ sẽ được an toàn. Nếu có thể trốn vào nơi đó, sau khi phát nổ có nhiều khả năng các cô sẽ không chết.
Trong lúc ba người bên ngoài đang chờ đợi trong đau khổ, bỗng nhiên có tiếng nổ ầm ầm, một tiếng nổ lớn truyền đến trời long đất lở, giống như sấm sét, giống như toàn bộ thế giới bị sụp đổ vỡ tan ra thành mảnh nhỏ. Ngay cả bọn họ ở bên ngoài cũng bị ảnh hưởng làm toàn thân lắc lư. Mặt đất cũng rung chuyển tạo thành nhiều vết nứt.
Sau những tiếng nổ đinh tai nhức óc, cả khu rừng chợt bùng cháy, ngọn lửa lớn giống như một con rồng lửa đang nuốt trọn cả khu rừng. Khói đen cuồn cuộn bốc lên như bao trùm cả không trung làm cho bầu trời tối sầm lại nhìn không rõ cảnh vật, trong không khí có một mùi khó ngửi làm bọn họ phải bịt miệng lại vì sợ hít khí độc vào sẽ làm tổn hại đến phổi.
Lửa lớn ánh đỏ cả một góc trời, màu đỏ như máu bao phủ một vùng đất rộng lớn.
Sau trận lửa lớn, trời bắt đầu mưa tầm tả.
Chồn Tía mê man gục xuống trên mặt đất bùn lầy, trên mặt trên tóc, và cả người đều là nước mưa ướt như chuột lột, nhưng cô hoàn toàn không có cảm giác. Tay cô đặt trên mặt đất, quỳ trên gối khóc không thành tiếng, giống như người bị trúng độc đã lên cơn điên loạn, hai bàn tay không ngừng đánh trên đám đất lầy lội, cho đến khi vũng nước đen ngòm lan tràn những vệt màu hồng nhạt.
Mèo Đen kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin hai người họ thật sự không trở về, lại càng không dám tin Sư Tử và Quạ Đen đã chết.
Sư Tử luôn luôn mạnh mẽ và lạnh lùng nhất, còn Quạ Đen luôn luôn ngây thơ và đáng yêu nhất. Hai người họ đã chết rồi, đã thật sự biến mất khỏi thế gian này.
Cô không thể kiềm được, nước mắt rơi xuống ướt hai má, không thể phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.
Hồ Ly kinh ngạc nhìn cảnh tượng kì lạ lúc này, lửa đang cháy lớn lại gặp mưa to, nước và lửa gặp nhau, giống như tình cảm của họ lúc này nóng và lạnh như đan vào nhau.
“Sư Tử, Quạ Đen” Hồ Ly kinh sợ nhìn về phía rừng rậm dường như không còn gì hết, cho đến giờ phút này các cô cũng không thể tin được. hai người họ thật sự không còn sống, hai người họ không thể thoát ra khỏi khu rừng.
Sắc mặt của Khải Tư có chút buồn bã, có chút mất mát. hắn nhìn khu rừng rậm chẳng còn gì lẩm bẩm nói “Sư Tử…” Không biết đó là lưu luyến hay là tiếc nuối vì không còn ai để cho hắn hành hạ.
Làm sao như vậy được, Sư Tử là người ưu tú nhất trong những đứa nhỏ được hắn nuôi dưỡng, đã nhiều năm qua, trong khi huấn luyện hay làm nhiệm vụ cô chưa từng phạm phải sai lầm nào, cô làm sao không thể đi ra ngoài, cô làm sao có thể bị nổ chết?
Mưa gió vẫn thê lương như cũ, giống như tâm tình của các cô trong lúc này.
Đó là một nỗi đau thấu xương, đọng lại thành một dòng sông đang chảy về phía nơi xa.
Sau vài canh giờ, đám cháy lớn cũng bị mưa to dập tắt.
Ở phía bên kia khu rừng có hai người toàn thân màu đen giống như vừa mới từ ống khói chui ra, rất tàn tạ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Người nhìn có vẻ yếu đuối lẩm bẩm nói “Chị của tôi, bọn họ..”
Người bên cạnh ôm cô thật chặt nói nhỏ “Bọn họ tốt lắm, cô không cần phải lo lắng.”
“Sư Tử, cô thật sự đã quyết định rồi sao?”
Người được kêu là Sư Tử thản nhiên nở nụ cười, sau đó gật đầu kiên định.
“Từ nay về sau sẽ không còn Sư Tử, Sư Tử đã chết trong đám cháy lần này rồi.”
Người bên cạnh cũng cười “Từ đây cũng không còn Quạ Đen nữa.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Cô là một con Phượng Hoàng từ cõi niết bàn tắm lửa hồi sinh. Trên thế gian cũng không còn sát thủ Alice.
Kể từ giờ phút này cô chính là cô, chỉ là một người bình thường.
Gánh nặng đã đeo trên lưng mười mấy năm trong chớp mắt bỗng nhiên được trận mưa này cọ rửa trôi đi mất. Cô đã được hồi sinh trở thành một con người hoàn toàn mới.
Hồng Kông, nhiều năm sau.
Bóng đêm mờ ảo, nhưng tại nơi xa hoa này màn đêm không hề làm giảm đi vẻ náo nhiệt của nó, lớp áo mỏng manh của bóng đêm càng làm cho những đôi tình nhân như rơi vào ý loạn tình mê. Chân tướng của sự thật được che dấu rất kĩ dưới lớp áo mỏng hoàn mỹ đó.
“Hồ Ly, cô khẳng định đó là khách sạn Lao Lạp Tư?”
“Đúng vậy”
“Cô đã tìm được chưa?”
“Cô không cần lo lắng, phòng 1069, tôi đã tìm giúp cô một gã trai bao tốt nhất Hồng Kông, giống tốt, dáng vẻ đàng hoàng, vóc người khỏe mạnh, đặc biệt là rất dịu dàng trong chuyện đó, hắn đang ở trong phòng đợi cô. Sư Tử, mau đi đi, đây là số điện thoại, cô có thể gọi cho hắn để xác nhận. Nói thật đi, cô không phải đang ngại ngùng đấy chứ?”
Rất hiếm khi thấy Sư Tử sợ hãi một điều gì đó, nếu cô không thừa dịp này trêu ghẹo cô ấy một phen thì thiệt thòi quá.
Hôm nay Hồ Ly tham gia tiệc rượu giới thiệu sản phẩm mới của công ty, cô uống rất nhiều làm đầu lưỡi muốn líu lại.
“Phòng 1069, tôi nhớ rồi. Được, tôi sẽ tự mình lên đó. Cứ quyết định vậy đi” Đào Chi Yêu thản nhiên nói
“Sư Tử…” Hồ Ly còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng Sư Tử đã dứt khoát gác điện thoại.
A..Hồ Ly nhìn điện thoại trên tay, trong đầu cảm thấy mơ hồ.
“Không biết mình vừa nói với cô ấy phòng 1069 hay phòng 1096? Chắc là 1096, đúng như vậy rồi…” Hồ Ly say rượu mông lung thì thào tự nói với mình. Vừa nói xong lại tiếp tục ra sàn khiêu vũ với người khác, chuyện này cũng bị cô vứt ra khỏi đầu.
Trước cửa khách sạn năm sao có một người không ngừng đi qua đi lại, bối rối do dự rất nhiều lần vẫn không dám mở cửa bước vào, Đào Chi Yêu rất khó xử nhìn về phía cửa của khách sạn.
Sau khi trốn thoát khỏi địa ngục đó, sống cuộc sống của một người bình thường, cô vẫn luôn mong mỏi có một người thân bên cạnh, một người có quan hệ huyết thống với cô như chân với tay. Những người thân của cô đã không còn trên cõi đời này nữa, cho nên việc mà cô muốn làm trong giờ phút này chính là mượn giống.
Đúng vậy…là mượn giống.
Một tháng trước, cô đã nhờ người có uy tín nhất trong năm chị em là Hồ Ly, dựa vào thành tích ăn chơi và tình báo của cô ấy giúp cô chọn một gã trai bao hoàn hảo để cùng cô kết hợp sinh ra một em bé xinh đẹp khỏe mạnh.
Nhiều năm sau vụ nổ đó, cô đã không còn là sát thủ Sư Tử, vì tìm được đường sống trong cõi chết, các cô đã thoát khỏi sự khống chế của công ty đào tạo sát thủ, hơn nữa còn có thể liên hệ được với ba người còn lại, nhờ vào sự giúp đỡ của ba người họ, cô và Quạ Đen mới được bình yên sống cuộc sống mà mình mong ước, ở nơi mình mong muốn.
Khi trở về chốn cũ, cô nhớ mang máng nơi mình sinh ra, trong trí nhớ mơ hồ còn sót lại, cô nhớ dáng vẻ tươi cười điềm tĩnh của cha mẹ, đó là một mái nhà đơn giản nhưng rất ấm áp. Cho nên sau khi bỏ trốn cô đã trở lại Hồng Kông, nơi có ngôi nhà cũ của cô.
Đào Chi Yêu đi đi lại lại trước cửa khách sạn một lúc lâu, làm cho bảo vệ của khách sạn cũng bắt đầu chú ý đến người con gái có dáng vẻ xinh đẹp nhưng lạnh lùng này.
Đào Chi Yêu hít thật sâu, biết rõ lúc này trốn tránh không phải là biện pháp, Chuyện này cô đã nghĩ thật kỹ và cũng đã lập kế hoạch rất lâu, lùi bước trong lúc này không phải là tác phong của cô.
Cô đã cố ý đợi đến ngày thứ tám sau kì kinh nguyệt, đó là thời điểm dễ thụ thai nhất mới nhờ Hồ Ly bày ra màn kịch này.
Nở một nụ cười thanh nhã, Đào Chi Yêu rốt cuộc quyết định bước vào.
Cô đi vào đại sảnh của khách sạn, tới thẳng chỗ tiếp tân, Đào Chi Yêu nhìn cô tiếp tân đang mỉm cười ngọt ngào , thản nhiên nói “ Tôi là Đào Chi Yêu, đã đặt phòng trước rồi”
“Xin chờ một chút, tôi sẽ kiểm tra ngay” Cô tiếp tân vẫn giữ vẻ tươi cười nói.
Đào Chi Yêu chỉ đứng yên ở đó, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong lúc này bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô tiếp tân đột nhiên nở một nụ cười thật tươi, hoàn toàn không giống với nụ cười khéo léo lúc nãy, nụ cười lúc này xuất phát từ tận trái tim.
Cô ngượng ngùng liếc Đào Chi Yêu, sau đó lấy điện thoại ra cười híp mắt cong cong giống như vầng trăng lưỡi liềm, Cô ta đứng một bên nghe điện thoại, nói chuyện cùng người kia rất đỗi dịu dàng. Đào Chi Yêu chỉ cần liếc một cái liền nhìn ra được, cô ta đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt.
“Cô Đào, cô đặt phòng 1069 phải không?”
Đào Chi Yêu cũng không làm khó cô ta, sau khi gật đầu liền cầm lấy chìa khóa cô ta vừa đưa . Còn cô ta vẫn cười híp mắt lại như vầng trăng lưỡi liềm vui vẻ khoái trá cùng người yêu của mình nói chuyện.
Vì bận nói chuyện với người yêu, cô không phát hiện do vội vàng không cẩn thận đã nhìn lộn số phòng 1096 thành phòng 1069. Còn Đào Chi Yêu vẫn tưởng là phòng 1069, vì khi nãy Hồ Ly trong lúc say rượu đã nói lộn số. Tất cả những chuyện này Đào Chi Yêu hoàn toàn không biết.
Khi đi được vài bước, cô tiếp tân gọi cô lại, Đào Chi Yêu liền quay đầu xem cô ta nói gì, chỉ thấy cô ta gở điện thoại bên tai xuống, nói với cô một câu có ý tứ sâu xa “Cô Đào, phục vụ đặc biệt của khách sạn đã đợi sẵn trong phòng”
Khi nhìn thấy ý tứ ánh lên trong mắt cô tiếp tân , Đào Chi Yêu cảm thấy rất bối rối chạy nhanh vào thang máy.
Thật đáng xấu hổ! Đào Chi Yêu hô lên một tiếng đầy xấu hổ.
Cô ấn nút thứ mười, đó là nơi cô cần phải đến.
Bình luận facebook