Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 21
Tư Mộ
Phần 21
Khi định hình lại người đang ôm hôn hắn không phải Ngọc. Hắn vội vàng đẩy ra.
Nồng độ cồn trong máu lập tức bay sạch.
An thấy hắn bỗng dưng như vậy, nhất thời có chút bất ngờ
– Anh sao vậy?
Hai đầu lông mày hắn cau lại, không buồn nhìn cô ta lấy một cái. Đứng lên xoay người rời đi. Bước chân chếnh choáng, đi không vững nữa. Hắn liêu xiêu rời khỏi hộp đêm.
Hôm nay….hắn muốn về nhà.
****
Nửa tháng trước, cô thấy trong người rất khó chịu. Cứ nghĩ rằng đó là do tâm lý bất ổn sau cái chết của cha nuôi, không ngờ, tình hình ngày càng tệ, cô không ăn nổi bất cứ thứ gì, chỉ cần ngửi mùi thức ăn đã thấy buồn nôn.
Bản thân là bác sĩ nên trong lòng cũng đã dự đoán được, đây là dấu hiệu mang thai. Khi que thử hiện lên 2 vạch, đầu óc cô trống rỗng.
Cô có thai với hắn. Người cô yêu tha thiết suốt 20 năm, cũng là người vừa giết cha nuôi cô!!!
Ngang trái, đớn đau.
Đứa bé này mặc dù đến không hề đúng lúc, nhưng là kết tinh tình yêu sâu đậm của cô với hắn. Dù có thế nào, cô nhất định không từ bỏ.
***
– Xin chào, cô Pham Ngoc phải không?
– Vâng, là tôi
– Tôi gọi cho cô từ đồn cảnh sát Paris 1, chúng tôi đã có kết luận về cái chết của cha cô. Xin mời cô đến trụ sở để nhận kết quả.
– Vâng. Cảm ơn chị
Suốt một tháng nay, cô mệt mỏi chìm đắm trong bi thương, vừa đau lòng vì cái chết của cha, vừa khổ sở vì nhớ thương hắn.
Dù cho hắn có đối xử với cô thế nào, dù là người giết cha cô, dù hắn chà đạp lên tình cảm của cô. Trái tim cô vẫn một lòng yêu hắn.
Không thể oán, cũng không thể hận. Chỉ có thể vĩnh viễn từ bỏ mà thôi.
Tại đồn cảnh sát
– Cô Pham Ngoc, mời ngồi
Ngọc ngồi xuống, trên bàn là tập hồ sơ vụ án cái chết của cha cô, những bức ảnh tàn khốc hiện lên trước mặt, khiến cô thấy việc hít thở cũng khó nhọc vô cùng
– Ông Pham Van Dung, cha nuôi của cô. Bị người ta bắn chết. Cái này chắc không cần điều tra cũng đã rõ. Chúng tôi hiện tại đã xác định được đối tượng tình nghi, xin gia đình vui lòng chờ thêm một thời gian nữa, khi thu thập đủ bằng chứng, chúng tôi sẽ bắt kẻ đó chịu tội trước pháp luật.
– Tôi không muốn truy cứu
Người cảnh sát trợn tròn mắt nhìn Ngọc. Giết cha nuôi mà lại không truy cứu, có phải có vấn đề về thần kinh rồi không?
– Cho dù cô không truy cứu, luật pháp cũng sẽ trừng trị hắn thích đáng.
***
Rời khỏi đồn cảnh sát, Ngọc lái xe đến bệnh viện, cô sợ phải ở nhà. Đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo càng nhớ hắn phát điên. Chỉ sợ khóc sẽ ảnh hưởng đến bé con trong bụng, bởi vậy, từ khi biết mình mang thai, cô không khóc dù chỉ một lần. Mọi đau đớn đều nén vào trong lòng, nhất định không rơi lệ….
Đang mông lung nghĩ về hắn thì một y tá gõ cửa bước vào, cô giật mình, đẩy tay làm rơi tập hồ sơ xuống đất.
Khi nhặt lên,Ngọc chăm chú nhìn tờ kết luận một hồi, ánh mắt dừng ở ngay dòng chữ: “chết do bị một viên đạn 9x17mm, loại súng Glock 17 bắn. Tầm bắn khoảng 15 đến 20m, hướng bắn: bên phải đầu”
Khoan đã, lúc cô chạy tới, rõ ràng Thiên cầm súng đứng trước mặt cha cô, khoảng cách chỉ 0,5m. Tại sao trong bản kết luận này lại hoàn toàn khác??? Lúc đó khắp người cha cô máu me be bét, hoảng loạn cực độ, cô cũng không nhìn rõ là bị bắn ở chỗ nào. Nếu hắn đứng trước mặt, vậy không thể nào bắn được phía bên đó.
KHÔNG PHẢI THIÊN!!! Anh ấy không phải là người bắn cha cô
Hôm ấy, có một người phụ nữ gọi điện cho cô, giọng hốt hoảng nói rằng Thiên bị người ta chém đến gần chết, hiện đang ở xxx. Cô lập tức bỏ cả việc khám bệnh cho bệnh nhân, chạy đến tìm hắn. Trên đường còn gọi cho Hàn, nhờ anh ta đến giúp đỡ. Khi tới nơi, thấy một màn máu me kinh sợ, cha nuôi bị bắn chết, nhất thời không còn nghĩ được gì nữa.
Nghĩ đến đó, cô buông tập hồ sơ, vội vàng chạy tới hộp đêm tìm hắn, muốn hỏi hắn rõ ràng mọi chuyện, muốn cho hắn một cơ hội để giải thích. Và hơn nữa, muốn cho hắn biết hắn sắp được làm cha.
Chỉ có điều, khi cô tới lại chứng kiến thêm một màn đau lòng.
Hôm ấy, cô quyết định buông bỏ tất cả mọi thứ về hắn. Chỉ cần một mình con thôi, là đã quá đủ rồi!!!
****
Suốt 3 tháng, hắn không tìm thấy cô. Có lục tung Paris cũng không hề thấy cô. Căn nhà cô từng ở khoá trái cửa, ổ khoá cũng đã hoen vàng. Đến bệnh viện, cũng chỉ nhận được cái lắc đầu, họ nói cô đã xin nghỉ việc.
Hắn có làm cách nào cũng không thể gặp được.
An vẫn kiên nhẫn đi bên đời hắn, chỉ mong một ngày, hắn hồi tâm chuyển ý, nhận ra được trên đời này, chỉ có cô ta thực sự yêu hắn mà thôi.
(Truyện được viết bởi Phạm Kiều Trang – Hổ Bé)
***
3 tháng sau
Một vị bác sĩ tóc đã hoa râm nhìn thấy hắn ngày nào cũng đến trước cổng bệnh viện, dù y tá có giải thích thế nào, hắn cũng không chịu đi. Hôm nào cũng đứng đó hơn một tiếng đồng hồ.
Ông ấy là bác sĩ trưởng khoa Ngọc từng làm việc, biết rõ Ngọc hiện tại đang ở chỗ nào. Nhìn thấy hắn đứng ròng rã suốt thời gian dài như vậy, không khỏi động lòng.
Cuối cùng thì sau 3 tháng như vậy, vị bác sĩ ấy cũng nói cho hắn biết, Ngọc đang làm việc ở thành phố Cannes.
Hắn chỉ kịp cảm ơn rồi vội vàng lái xe đến sân bay, mua vé chuyến sớm nhất đến Cannes
***
Khi hắn đến bệnh viện Cannes, tìm khắp các khoa, cuối cùng cũng thấy cô đang khám bệnh cho một bệnh nhân trong căn phòng cuối dãy
Trong phòng bệnh trắng tinh, cô mặc áo blu, thanh cao như một thiên thần.
Hắn im lặng, chăm chú nhìn cô một lượt. Ánh mắt ngay lập tức dừng ở phần bụng.
Bụng cô đã nhô lên một chút.
Hắn kinh ngạc, há hốc mồm. Trái tim dường như đập lạc mất một nhịp!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!