Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46: Mua trâu
"Nào có, đều là do tức phụ lão nhị khéo léo, tài giỏi mới kéo theo được một nhà Trương gia ta như vậy. Được rồi, mọi người đừng khách sáo, đồ ăn cũng nguội hết rồi. Về sau Trương gia có việc gì cũng là nhờ mọi người ở giúp đỡ nữa" Cha Trương bên này ứng biến với mấy người mà vã mồ hôi. Thực ra ngoài lý chính ông cũng không quá thân với mấy người này. Trước đây cũng có mấy nhà bằng mặt mà không bằng lòng thấy Trương gia nghèo khổ liền chỉ tay năm ngón chê bai này kia. Nhưng giờ đây khi thấy Trương gia phất lên như thế này bọn họ ở trước mặt ông đều phải nể ba phần, mồm mép trôi chảy nịnh nọt ông các thứ.
"Phải là Trương gia giúp đỡ mọi người trong thôn chứ. Trương gia ông bây giờ đã có tiền tài như vậy nếu sau này có công việc tốt cũng là nên nhớ người trong thôn một chút" Vương Thập cười ha ha tiếp lời cha Trương. Ông ta chính là đương gia họ Vương cũng chính là phu quân Vương lão bà hay khinh người kia.
Mấy người trong bàn vừa thấy người nói là Vương Thập tức thì cười khẩy khinh thường. Ngày trước vợ lão ta còn không phải sống chết đi khắp thôn bôi xấu nhà Trương gia hay sao. Vậy mà bây giờ còn có mặt mũi mà tới đây ăn tiệc nhà họ, mặt này cũng quá là dày rồi.
Vương Thập thấy không ai để ý mình cũng nhịn vào tức giận. Khuôn mặt ông ta dù không làm gì cũng hiện lên vẻ gian xảo khiến người khác khó chịu. Không những vậy tâm tư con người này cũng tối tăm hệt bên ngoài của ông ta. Dù ông ta không tham gia vào bất cứ việc bôi xấu của Vương lão bà nhưng ai mà không biết trong Vương gia ông ta là người đứng đầu cũng là người có tiếng nói nhất. Nếu ông ta muốn quản mồm vợ mình thì đã quản từ lâu rồi, đời nào còn thả bà ta ra ngoài nói năng lung tung. Thậm chí còn gọi con gái từ trên trấn về nói xấu hòng muốn con gái lên trấn lan trền mấy truyện xấu nhà Trương gia ra cho người khác biết.
Bụng dạ cả nhà Vương gia đều chứa toàn rắn rết. Người trong thôn dù biết cũng không dám nói gì. Dù sao bọn họ cũng phải nhờ cậy vào Vương gia rất nhiều việc nên phải nhịn hết nỗi tủi nhục vào lòng.
Lý chính khịt mũi khinh thường. Thẳng thắn tỏ thái độ không muốn nhìn mặt Vương Thập nữa. Mấy người cùng bàn biết ý liền ngậm miệng lại, mắt nhìn đũa, tay gấp đồ ăn.
Sau khi ăn xong Trương gia liền để mọi người trong thôn vào tham quan trong trạch viện. Trước đó cũng nói qua sẽ không được vào trong bất cứ phòng nào trừ gian chính. Đây là việc bất ai cũng biết nên không ai nói gì, chỉ lặng lẽ đi khắp nơi trong trạch viện mà há mồm kinh ngạc. Suy nghĩ xem đến khi nào bọn họ mới được sống trong một trạch viện to lớn như vậy đây.
...
Từ khi qua tiệc tân gia đến nay cũng đã gần một tuần. Thẩm Thiệu Thanh trong những ngày đó cũng không rảnh rỗi ngày nào. Mỗi ngày đều lên trấn từ sáng sớm đến xế chiều mới trở về. Trương Nhị Bảo hiển nhiên cũng lẽo đẽo đi theo.
Việc sửa chữa trên quán cũng đã gần xong. Hiện tại chỉ là đang chờ Tiền gia mang bàn ghế và đồ vật đã làm lên quán thì mới coi như hoàn thành. Trong lúc này Thẩm Thiệu Thanh cũng nhận được bảng hiệu được đặt từ 1 tháng trước đây. Ngay khi bảng hiệu được đưa đến liền treo ngay lên bên ngoài tửu lâu.
Thẩm Thiệu Thanh quan sát tiến độ làm việc của mấy người thợ thấy cũng không còn gì để lo liền kéo Trương Nhị Bảo đi mua trâu.
Cả hai phải đi mất một khắc mới tới được chỗ bán gia súc. Đây là khu vực cố định để bán gia súc nên vị trí tương đối xa rời dân cư và chỗ bán đồ ăn. Thẩm Thiệu Thanh dự định sẽ mua một con trâu trước để tiện cho việc vận chuyển. Vả lại cũng sắp đến mùa vụ rồi trong nhà có một con trâu coi như là tiện cả đôi đường.
"Ngươi thấy con nào được?" Thẩm Thiệu Thanh bị mùi hôi của đám gia súc phả vào mặt làm cho đầu óc trì trệ. Nhìn con nào cũng như con nào đâm ra bực mình nên hỏi Trương Nhị Bảo bên cạnh.
Trương Nhị Bảo thấy hắn nhăn mày liền xót, vốn ban đầu bảo hắn đứng ngoài đợi mình vào mua nhưng hắn không chịu nhất quyết phải tận mắt nhìn thấy trâu thì mới giao tiền. Quả thực là cố chấp đến mức đáng yêu: "Ta thấy con này được nhất, ngươi nhìn xem, tứ chi đầy đặn không tật, lông mao cũng rất mượt, hai mắt trông cũng rất có thần" Trương Nhị Bảo khi thông minh lời nói cũng khác hẳn. Miêu tả sống động đến nỗi Thẩm Thiệu Thanh cũng phải moi tiền ra mua ngay lập tức.
Dắt được trâu đi về lòng Thẩm Thiệu Thanh liền vui vẻ không thôi. Hai mắt sáng rực mà nhìn con trâu bên cạnh, thi thoảng còn đưa tay lên vuốt ve đầu của nó, mồm cũng lẩm bẩm nói gì đó với nó. Trương Nhị Bảo phía sau thì ghen đến đỏ mắt. Bây giờ y còn phải đi ghen tị với một con trâu khi mà tức phụ không thèm để ý đến mình nữa hả.1
"Phải rồi một lát đặt một cái xe kéo đi, to một chút vả lại còn phải có kệ gỗ xung quanh như vậy ngồi mới an toàn"
"Được, một lát ta liền đi đặt"
"Chúng ta còn phải đặt thật nhiều đồ để nấu nữa. Phải rồi, ta còn chưa chỉ mấy món sẽ bán cho nương và đại tẩu biết. Một lát chúng ta đi chợ mua nguyên liệu sẵn tiện tìm người giao nguyên liệu lâu dài cho chúng ta luôn" Thẩm Thiệu Thanh nói cực kỳ nhiều. Chỉ khi hắn đang rất hưng phấn mới nói nhiều đến vậy, những lúc như thế Trương Nhị Bảo chỉ ở bên cạnh lắng nghe toàn bộ lời hắn nói mà ghi tạc vào lòng.
Chờ cho đến khi hai người trở lại thôn đã là xế chiều rồi. Mặt trời ngả về tây, ánh nắng nơi cuối chân trời đỏ rực lên như một ngọn lửa. Thẩm Thiệu Thanh cùng Trương Nhị Bảo chậm rãi đi bộ trên con đường đất quen thuộc về nhà. Từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua lay động cỏ cây ven đường khiến chúng trở nên sinh động và đẹp đẽ vô cùng.
Cuối cùng mùa xuân cũng tới rồi.!
"Cha và A ba đã về" Trương Tiểu Nhu đang chơi cùng mấy hài tử trong sân vừa thấy bóng dáng cha và a ba liền nhảy lên reo hò. Mấy hài tử thấy vậy cũng chạy ra ngoài đón hai người trở lại.
Trương gia bên trong nghe tiếng đám hài tử nhốn nháo cũng biết Thẩm Thiệu Thanh và Trương Nhị Bảo đã về liền cùng nhau đi ra. Vừa đi ra liền thấy Thẩm Thiệu Thanh đang dắt một con trâu to béo vào mới hoảng hồn. Trên lưng trâu đang treo đầy nguyên liệu cùng một vài thứ linh tinh khác.
"Trâu này thế nào đây?" Mẹ Trương nhìn con trâu liền hiểu phần nào nhưng vẫn là hỏi theo thói quen.
Bên này cha Trương và Trương Đại Bảo, Trương Tam Bảo đang vô cùng thích thú mà sờ vuốt con trâu to khỏe kia. Ba người lần đầu có được gia súc đều rất chăm chú đánh giá con trâu này cũng rất khen ngợi Trương Nhị Bảo chọn được một con trâu tốt. Tuy vậy con trâu này nhìn sơ qua ít nhất cũng phải mất 5-7 lượng bạc mới mua được.
"Cũng khá cao nhưng được cái trâu này khỏe và còn không quá già nên cũng coi như là vừa túi tiền" Trương Nhị Bảo cười đáp lại sự tò mò của mọi người. Cha Trương nghe y nói vậy liền gật gù đồng ý. Cũng không cần đợi ai nói gì liền kéo trâu ra phía sau nhà cột lại.
Cũng từ hôm đó trâu liền để cho cha Trương chăm sóc. Trông ông cũng cực kỳ hưng phấn, đối đãi với nó cũng dụng tâm hơn những con khác. Mỗi ngày đều cắt cỏ còn đọng sương sớm cho nó ăn, thậm chí còn muốn đặt tên cho nó nhưng bị mẹ Trương quở trách mới thôi không đặt tên nữa.1
................
"Phải là Trương gia giúp đỡ mọi người trong thôn chứ. Trương gia ông bây giờ đã có tiền tài như vậy nếu sau này có công việc tốt cũng là nên nhớ người trong thôn một chút" Vương Thập cười ha ha tiếp lời cha Trương. Ông ta chính là đương gia họ Vương cũng chính là phu quân Vương lão bà hay khinh người kia.
Mấy người trong bàn vừa thấy người nói là Vương Thập tức thì cười khẩy khinh thường. Ngày trước vợ lão ta còn không phải sống chết đi khắp thôn bôi xấu nhà Trương gia hay sao. Vậy mà bây giờ còn có mặt mũi mà tới đây ăn tiệc nhà họ, mặt này cũng quá là dày rồi.
Vương Thập thấy không ai để ý mình cũng nhịn vào tức giận. Khuôn mặt ông ta dù không làm gì cũng hiện lên vẻ gian xảo khiến người khác khó chịu. Không những vậy tâm tư con người này cũng tối tăm hệt bên ngoài của ông ta. Dù ông ta không tham gia vào bất cứ việc bôi xấu của Vương lão bà nhưng ai mà không biết trong Vương gia ông ta là người đứng đầu cũng là người có tiếng nói nhất. Nếu ông ta muốn quản mồm vợ mình thì đã quản từ lâu rồi, đời nào còn thả bà ta ra ngoài nói năng lung tung. Thậm chí còn gọi con gái từ trên trấn về nói xấu hòng muốn con gái lên trấn lan trền mấy truyện xấu nhà Trương gia ra cho người khác biết.
Bụng dạ cả nhà Vương gia đều chứa toàn rắn rết. Người trong thôn dù biết cũng không dám nói gì. Dù sao bọn họ cũng phải nhờ cậy vào Vương gia rất nhiều việc nên phải nhịn hết nỗi tủi nhục vào lòng.
Lý chính khịt mũi khinh thường. Thẳng thắn tỏ thái độ không muốn nhìn mặt Vương Thập nữa. Mấy người cùng bàn biết ý liền ngậm miệng lại, mắt nhìn đũa, tay gấp đồ ăn.
Sau khi ăn xong Trương gia liền để mọi người trong thôn vào tham quan trong trạch viện. Trước đó cũng nói qua sẽ không được vào trong bất cứ phòng nào trừ gian chính. Đây là việc bất ai cũng biết nên không ai nói gì, chỉ lặng lẽ đi khắp nơi trong trạch viện mà há mồm kinh ngạc. Suy nghĩ xem đến khi nào bọn họ mới được sống trong một trạch viện to lớn như vậy đây.
...
Từ khi qua tiệc tân gia đến nay cũng đã gần một tuần. Thẩm Thiệu Thanh trong những ngày đó cũng không rảnh rỗi ngày nào. Mỗi ngày đều lên trấn từ sáng sớm đến xế chiều mới trở về. Trương Nhị Bảo hiển nhiên cũng lẽo đẽo đi theo.
Việc sửa chữa trên quán cũng đã gần xong. Hiện tại chỉ là đang chờ Tiền gia mang bàn ghế và đồ vật đã làm lên quán thì mới coi như hoàn thành. Trong lúc này Thẩm Thiệu Thanh cũng nhận được bảng hiệu được đặt từ 1 tháng trước đây. Ngay khi bảng hiệu được đưa đến liền treo ngay lên bên ngoài tửu lâu.
Thẩm Thiệu Thanh quan sát tiến độ làm việc của mấy người thợ thấy cũng không còn gì để lo liền kéo Trương Nhị Bảo đi mua trâu.
Cả hai phải đi mất một khắc mới tới được chỗ bán gia súc. Đây là khu vực cố định để bán gia súc nên vị trí tương đối xa rời dân cư và chỗ bán đồ ăn. Thẩm Thiệu Thanh dự định sẽ mua một con trâu trước để tiện cho việc vận chuyển. Vả lại cũng sắp đến mùa vụ rồi trong nhà có một con trâu coi như là tiện cả đôi đường.
"Ngươi thấy con nào được?" Thẩm Thiệu Thanh bị mùi hôi của đám gia súc phả vào mặt làm cho đầu óc trì trệ. Nhìn con nào cũng như con nào đâm ra bực mình nên hỏi Trương Nhị Bảo bên cạnh.
Trương Nhị Bảo thấy hắn nhăn mày liền xót, vốn ban đầu bảo hắn đứng ngoài đợi mình vào mua nhưng hắn không chịu nhất quyết phải tận mắt nhìn thấy trâu thì mới giao tiền. Quả thực là cố chấp đến mức đáng yêu: "Ta thấy con này được nhất, ngươi nhìn xem, tứ chi đầy đặn không tật, lông mao cũng rất mượt, hai mắt trông cũng rất có thần" Trương Nhị Bảo khi thông minh lời nói cũng khác hẳn. Miêu tả sống động đến nỗi Thẩm Thiệu Thanh cũng phải moi tiền ra mua ngay lập tức.
Dắt được trâu đi về lòng Thẩm Thiệu Thanh liền vui vẻ không thôi. Hai mắt sáng rực mà nhìn con trâu bên cạnh, thi thoảng còn đưa tay lên vuốt ve đầu của nó, mồm cũng lẩm bẩm nói gì đó với nó. Trương Nhị Bảo phía sau thì ghen đến đỏ mắt. Bây giờ y còn phải đi ghen tị với một con trâu khi mà tức phụ không thèm để ý đến mình nữa hả.1
"Phải rồi một lát đặt một cái xe kéo đi, to một chút vả lại còn phải có kệ gỗ xung quanh như vậy ngồi mới an toàn"
"Được, một lát ta liền đi đặt"
"Chúng ta còn phải đặt thật nhiều đồ để nấu nữa. Phải rồi, ta còn chưa chỉ mấy món sẽ bán cho nương và đại tẩu biết. Một lát chúng ta đi chợ mua nguyên liệu sẵn tiện tìm người giao nguyên liệu lâu dài cho chúng ta luôn" Thẩm Thiệu Thanh nói cực kỳ nhiều. Chỉ khi hắn đang rất hưng phấn mới nói nhiều đến vậy, những lúc như thế Trương Nhị Bảo chỉ ở bên cạnh lắng nghe toàn bộ lời hắn nói mà ghi tạc vào lòng.
Chờ cho đến khi hai người trở lại thôn đã là xế chiều rồi. Mặt trời ngả về tây, ánh nắng nơi cuối chân trời đỏ rực lên như một ngọn lửa. Thẩm Thiệu Thanh cùng Trương Nhị Bảo chậm rãi đi bộ trên con đường đất quen thuộc về nhà. Từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua lay động cỏ cây ven đường khiến chúng trở nên sinh động và đẹp đẽ vô cùng.
Cuối cùng mùa xuân cũng tới rồi.!
"Cha và A ba đã về" Trương Tiểu Nhu đang chơi cùng mấy hài tử trong sân vừa thấy bóng dáng cha và a ba liền nhảy lên reo hò. Mấy hài tử thấy vậy cũng chạy ra ngoài đón hai người trở lại.
Trương gia bên trong nghe tiếng đám hài tử nhốn nháo cũng biết Thẩm Thiệu Thanh và Trương Nhị Bảo đã về liền cùng nhau đi ra. Vừa đi ra liền thấy Thẩm Thiệu Thanh đang dắt một con trâu to béo vào mới hoảng hồn. Trên lưng trâu đang treo đầy nguyên liệu cùng một vài thứ linh tinh khác.
"Trâu này thế nào đây?" Mẹ Trương nhìn con trâu liền hiểu phần nào nhưng vẫn là hỏi theo thói quen.
Bên này cha Trương và Trương Đại Bảo, Trương Tam Bảo đang vô cùng thích thú mà sờ vuốt con trâu to khỏe kia. Ba người lần đầu có được gia súc đều rất chăm chú đánh giá con trâu này cũng rất khen ngợi Trương Nhị Bảo chọn được một con trâu tốt. Tuy vậy con trâu này nhìn sơ qua ít nhất cũng phải mất 5-7 lượng bạc mới mua được.
"Cũng khá cao nhưng được cái trâu này khỏe và còn không quá già nên cũng coi như là vừa túi tiền" Trương Nhị Bảo cười đáp lại sự tò mò của mọi người. Cha Trương nghe y nói vậy liền gật gù đồng ý. Cũng không cần đợi ai nói gì liền kéo trâu ra phía sau nhà cột lại.
Cũng từ hôm đó trâu liền để cho cha Trương chăm sóc. Trông ông cũng cực kỳ hưng phấn, đối đãi với nó cũng dụng tâm hơn những con khác. Mỗi ngày đều cắt cỏ còn đọng sương sớm cho nó ăn, thậm chí còn muốn đặt tên cho nó nhưng bị mẹ Trương quở trách mới thôi không đặt tên nữa.1
................