-
Chương 9: Giao đấu
Trương gia vốn là một nhánh nhỏ của Trịnh gia. Đại tiểu thư của nhà họ Trương là Trương Ánh Quyên vốn là vị hôn thê do chính Trịnh Vỹ Thần chọn lựa. Nói chính xác hơn là Trịnh Phần cưỡng chế anh chọn lựa, lúc trước Trịnh Phần rất gấp rút bảo anh phải tìm bạn gái nếu không thì vũ trường G8 nơi anh tụ tập ăn chơi cũng sẽ bị bà niêm phong, quá bức bối anh lựa đại Trương Ánh Quyên vì theo suy nghĩ của Trịnh Vỹ Thần anh thì người được anh cưới làm vợ chỉ cần đẻ được là Trịnh Phần sẽ tha cho anh.
Mà gần đây Trịnh Vỹ Thần hay tin nhà của vị hôn thê đang rất điêu đứng trước ngày 19 tháng 12 này vì vào ngày này thì trên dưới Trương gia sẽ có một sinh mạng biến mất.
Đầu tiên vào ngày 19 tháng 12 năm 2013, cô tư nhà họ Trương - Trưng Luyến Tâm biến mất cho đến nay cũng chưa tìm thấy tung tích.
Thứ hai là vào ngày 19 tháng 12 năm 2014, cô ba Trương Thanh Thanh bị giết trong tình trạng bị khỏa thân nằm trên giường, khoang miệng toàn là thuốc lắc.
Thứ ba là cô hai Trương Duệ Tiết cũng bị phát hiện xác nổi trên mặt biển.
Hôm nay là lần thứ 4, theo thứ tự sẽ là vị hôn thê của anh, Trương Ánh Quyên lên sàn. Trịnh Vỹ Thần thật hiếu kỳ, sát thủ kia là người lợi hại như thế nào? Năm nay anh gọi tất cả cảnh sát đến canh gác, để xem tên sát thủ kia còn dám hoành hành không.
Nhưng anh vẫn cảm thấy, đâu đó phía sau gáy của mình có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, nhìn chằm chằm vào sinh mạng tươi sống. Trịnh Vỹ Thần quay lại về phía tòa nhà đó, vô tình cô và anh nhìn nhau.
Trong một khoảnh khắc nhất định, Phụng Cơ có chút hoảng hốt không lường trước được, cô quay sang chỗ khác làm bộ không để ý đến người đàn ông kia. Ít phút sau cô quay lại thì Trịnh Vỹ Thần đã đi qua nói chuyện với Trương lão gia.
Trương Sa lão gia của nhà họ Trương, trông ông ta có vẻ hơi già yếu, sắc mặt nhợt nhạt lo sợ. Năm nay Trương Sa đã 70 tuổi nhưng có tới 3 bà vợ nhỏ, trong bốn năm qua nhà ông ta liên tiếp mất đi con gái khiến sự ốm yếu càng che lấp vẻ phúc hậu vốn có.
Trương Sa thở dài: "Ánh Quyên nó còn trẻ quá, bác thà là người kế tiếp bị hại là mình. '
Trương Ánh Quyên mặc bộ váy tím quyến rũ, cô ta tỏ ra vẻ lo lắng nói với cha: "Cha à, đừng nói vậy mà, con gái dù có chết cũng không sợ đâu, với lại bên ngoài có hàng chục cảnh sát bảo vệ, con không sao đâu."
Phụng Cơ bên này khinh bỉ nhếch môi cười, không ai biết cuộc nói chuyện của đám người kia đều được thu truyền vào tai nghe của cô. Thì ra Trịnh Vỹ Thần lại là hôn phu của con ả kia, nếu là vậy thì cục diện thay đổi rồi. Cô sẽ không lộ diện mà ra tay, hơn nữa phải thật tỉ mỉ vì vụ lần này liên quan đến nhiệm vụ lấy usb của chủ thượng.
Trịnh Vỹ Thần nói: "Bác Trương yên tâm, con đã sắp đặt kỹ rồi."
Trương Sa thở dài áy náy nhìn anh: "Vỹ Thần, công việc của con bề bộn như vậy, làm phiền con ta thật ngại quá."
Anh chỉ mỉm cười, sau đó quay về phía cửa sổ nhìn qua chỗ đối diện, gương mặt xinh đẹp nào đó đã không thấy đâu, để lại một chổ trống trong mắt anh.
Buổi tối se lạnh không làm cho tinh thần của bất kỳ vị cảnh sát nào mòn đi, tất cả đều tập trung cao độ, bên ngoài biệt thự Trương gia được giăng thiên la địa võng, một con kiến cũng khó mà chui vào.
Nhưng bọn họ đã lầm, sát thủ mà cả nhà họ Trương khiếp sợ chính là nhất đẳng sát thủ lẫy lừng thế giới, đến cả cảnh sát quốc tế cũng không làm gì được, là sát thủ có võ công nhanh hơn gió, chiêu thức ra tay thâm độc nhất. Cô tuyệt đối không phải là con kiến bé nhỏ vô hại, cô - Nguyễn Long Phụng Cơ phải là con mãng xà hung ác.
Cô đương nhiên không ngu ngốc mà đánh trực diện với mấy tên cảnh sát kia, càng không thiểu năng mà đi vào từ cửa chính. Việc mà cô phải làm chỉ là bình thản đứng đây mà ra tay. Chắc chắn rằng bọn họ không lường được, nhất đẳng sát thủ cô giỏi nhất là tấn công từ cự ly xa hơn là đánh trực diện.
Dùng óng nhòm quay về phía một căn phòng sang trọng trên tầng hai, Trương Ánh Quyên đã vào phòng và ngồi xuống bàn trang điểm tô lại chút son lên môi, Phụng Cơ nở nụ cười tàn nhẫn, sắp chết đến nơi mà vẫn ham đẹp? Cô nâng cây súng bắn tỉa đặt lên thành cửa sổ, không hề chần chừ mà nhắm vào phía sau gáy của Trương Ánh Quyên, một phát này bắn ra thì gương mặt son phấn kia sẽ như thế nào? Cô có tàn nhẫn quá không? Không, không hề, so với những gì mà nhà họ trương làm với Tư Dĩnh thì việc mà cô sắp làm không có gì là quá tàn nhẫn, hơn nữa còn rất xứng đáng.
Cạch một tiếng, cô tháo chốt an toàn, ngón tay từ từ cử động...
Bên này, Trương Ánh Quyên đang nghe điện thoại, gương mặt bởi vì sợ hãi cũng tái mét đi, cô run rẫy nói nhỏ: "Vỹ Thần, em sợ quá..."
"Sợ cái gì? Cô mà không phối hợp thì cái đầu của cô sẽ nát như tương."- Trịnh Vỹ Thần hờ hững đáp.
"Anh đừng có nói nữa mà..."- Trương Ánh Quyên cơ hồ sắp khóc nài nỉ: "Em cũng đâu phải vật thí nghiệm đâu, anh, anh muốn chơi thì tìm cách khác, sao lại lấy em ra làm mồi nhử chứ?"
Trịnh Vỹ Thần cười khoái chí: "Tôi rất hứng thú xem xem sát thủ này là giới tính gì, bao nhiêu tuổi, có gia đình hay chưa?"
"Anh thật là biến thái quá đi mất, anh muốn đùa cũng không cần thiết phải lôi em ra chứ, lỡ như..."
"Cô nói ai biến thái? Muốn làm vợ của tôi thì phải mạo hiểm, nếu không thì tôi chọn cô làm gì?"
"Anh..."- Trương Ánh Quyên định nói gì thì máy vang lên tiếng tít tít, trong lòng cô ta, vô cùng ủy khuất.
Trên thực tế, tất cả đều đã được Trịnh Vỹ Thần sắp xếp, cảnh sát bên ngoài nhiều như vậy, nếu anh mà là sát thủ kia thì anh cũng không có ngu mà liều mạng xong vào đây. Cách duy nhất lúc này đó là từ một góc độ đối diện mà dùng súng bắn, nếu như vậy thì mọi việc đều sẽ do anh làm chủ. Ai đó đâu hề biết là trước đây một ngày, anh đã cho người thay toàn bộ lớp kính của căn phòng Trương Ánh Quyên thành loại chống đạn siêu cấp. Nếu người nào đó nổ súng thì có trời che cũng không chạy thoát.
Một tiếng động hay nói đúng hơn là một tiếng nổ bất ngờ vang lên, điện thoại trong tay Trương Ánh Quyên rơi xuống đất.
Phụng Cơ nổ phát súng đầu tiên khiến toàn bộ mọi người có mặt chấn động, trong một căn phòng nhỏ, vài cảnh sát nhìn vào lượt đồ trên màn hình rồi khoanh tròn khu vực chung cư nơi tiếng súng phát ra rồi nói qua bộ đàm, các cảnh sát đứng bên ngoài bảo vệ lặp tức hướng súng về phía căn phòng kia mà bắn.
Đạn của cảnh sát làm kính thủy tinh vỡ, một vài mảnh cứa vào cánh tay làm cô chảy máu, Phụng Cơ nhanh nhẹn nhào qua một bên, quái lạ, rõ ràng cô nhắm rất chuẩn nhưng sao Trương Ánh Quyên chẳng hề mảy may gì? Hơn nữa tấm kính phòng cô ta cũng không vỡ?
Hàng chục viên đạn bắn vào phòng khiến Phụng Cơ không còn cơ hội suy nghĩ nữa, cô nhanh chóng chạy ra cửa nhưng vừa quay lưng thì đã bị một viên đạn bắn vào chân trái.
Trịnh Vỹ Thần bên này hí hửng chạy ra khỏi Trương gia, dẫn theo vài thuộc hạ đuổi theo.
Phụng Cơ bị truy đuổi, cô nấp vào một góc lấy ra chiếc mặt nạ màu xám che đi đôi mắt sau đó dùng nón áo khoác che đi mái tóc dài.
"Đứng lại, không được chạy."
Cả một đám người truy đuổi một sát thủ, Trịnh Vỹ Thần cũng không phải dạng công tử bột anh cũng đủ sức theo đến cùng hơn nữa là càng ngày càng hứng thú, khi bọn họ đuổi đến một cánh rừng nhỏ thì người phía trước dừng lại.
Trịnh Vỹ Thần mượn đỡ bờ vai của một thuộc hạ mà gác tay thở phì phò: "Nè, chân ấy đang bị thương mà cũng chạy nhanh như vậy, thật đáng khen đó."
Phụng Cơ không quay đầu cũng không nói gì.
"Nè, giáo dục công dân không dạy ấy phải lễ phép khi người lớn nói chuyện với mình thì mình phải trả lời sao?"
Hai tay cô nắm chặt lại, bố khỉ nếu không phải để tránh bại lộ thân phận cô đã đánh hắn bại liệt rồi. Cái người này cứ hay ăn nói tùy tiện vậy hay sao?
Trịnh Vỹ Thần thấy người kia vẫn bất động thì bước lên vài bước, hình như nghe dươc tiếng chân anh, người áo đen kia nhanh như chớp móc trong tay áo ra vài cây dao nhỏ sau đó xoay người phóng về phía anh một cây. Trịnh Vỹ Thần lách người né tránh, sau đó đứng vững lại hướng cô nói: "Ấy có cần phải nặng tay vậy không? Dữ vậy thì chẳng có ai thèm yêu đâu."
Phụng Cơ nghiến răng, cô xoay vòng một cái rồi cúi thấp người khéo léo phóng tiếp phi đao thứ hai, tầm bay của dao rơi đúng vào chỗ hiểm của đàn ông mà hướng tới, Trịnh Vỹ Thần hốt hoảng bậc nhảy lên một cái khiến đao không tìm được mục đích nên ghim thẳng vào thuộc hạ phía sau của anh rồi kèm theo vài thứ nhuộm máu rớt xuống đất, người đó ngã gục bất động.
Trịnh Vỹ Thần hít một hơi lạnh: "Ấy muốn tôi vô hậu sao? Thật âm hiểm, được, ấy cứ quăng hết mấy phi đao kia ra đi, tôi sẽ vừa né vừa tiến về phía ấy, thế nào, dám chơi không?"
Phụng Cơ nhếch môi lạnh lùng, không nói một câu, cô liên tục phóng ra từng cây dao một, tất cả đều sẽ trúng đích nếu Trịnh Vỹ Thần không khéo léo né tránh, mỗi một lần né tránh thành công là một lần anh tiến sát cô hơn. Phụng Cơ có chút kinh ngạc, không ngờ một tên công tử bột lại có khả năng né tránh phi đao của cô? Việc này trước giờ chẳng ai làm được.
Phi đao đã phóng hết, đang lúc cô không biết làm thế nào thì cánh tay đã bị một bàn tay khác nắm chặt lại. Cô có chút hốt hoảng nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, khi ánh mắt giao nhau, trước mặt cô đã là gương mặt nam tính cùng nụ cười tà mị của Trịnh Vỹ Thần. Anh nói: "Cánh tay nhỏ như vậy, chắc là con gái nhỉ?"
Phụng Cơ hất mạnh bàn tay kia ra, xoay người dùng chân phải đá về phía Trịnh Vỹ Thần, anh lui ra sau vài bước sau đó cũng dùng chân đá về phía cô ngăn chặn một cước của cô. Phụng Cơ và Trịnh Vỹ Thần đứng bằng một chân, chân còn lại cứ công kích nhau trên không trung, mỗi một quyền cước người này đưa ra thì người kia rất dễ dàng phá giải, cứ như họ thật sự rất thấu hiểu nhau. Cuối cùng, khi hai bàn chân đạp mạnh vào nhau, cả hai lấy thế lui ra sau mấy bước.
Cô chưa kịp đứng vững, Trịnh Vỹ Thần đã vươn tay ra, như gió vờn hoa mà lướt nhẹ qua gương mặt cô, Phụng Cơ hốt hoảng né tránh.
Chết tiệt, tên này đang muốn trêu chọc mình. Ánh nhìn cô sắc lẻm xuyên qua lớp mặt nạ bạc, đầy đe dọa nhìn anh. Trịnh Vỹ Thần bình thản khoanh tay: "Chà, làn da rất mịn đấy, tôi thích những cô gái có làn da mịn màng như vậy."
Trịnh Vỹ Thần bước trước mặt cô, phát hiện sự cảnh giác của cô, anh mỉm cười nhạt, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô: "Cô lùn như vậy thì sao có thể làm sát thủ được?"
Phụng Cơ đã nghĩ đến việc bị người khác chê về một thứ khuyết điểm gì đó, có thể là chưa đủ tàn nhẫn, chưa đủ bản lĩnh nhưng cô chưa từng nghĩ là sẽ có ngày có người chê cô lùn. Bởi với chiều cao được xem là trung bình này thì cũng không quá thấp nhưng đứng trước Trịnh Vỹ Thần cao 1m80 kia thì quả thật cô như bị chèn ép, cảm thấ hắn chỉ cần tung một chưởng là mình sẽ bị đẩy đến San Fransisco ngay tức khắc.
Mà gần đây Trịnh Vỹ Thần hay tin nhà của vị hôn thê đang rất điêu đứng trước ngày 19 tháng 12 này vì vào ngày này thì trên dưới Trương gia sẽ có một sinh mạng biến mất.
Đầu tiên vào ngày 19 tháng 12 năm 2013, cô tư nhà họ Trương - Trưng Luyến Tâm biến mất cho đến nay cũng chưa tìm thấy tung tích.
Thứ hai là vào ngày 19 tháng 12 năm 2014, cô ba Trương Thanh Thanh bị giết trong tình trạng bị khỏa thân nằm trên giường, khoang miệng toàn là thuốc lắc.
Thứ ba là cô hai Trương Duệ Tiết cũng bị phát hiện xác nổi trên mặt biển.
Hôm nay là lần thứ 4, theo thứ tự sẽ là vị hôn thê của anh, Trương Ánh Quyên lên sàn. Trịnh Vỹ Thần thật hiếu kỳ, sát thủ kia là người lợi hại như thế nào? Năm nay anh gọi tất cả cảnh sát đến canh gác, để xem tên sát thủ kia còn dám hoành hành không.
Nhưng anh vẫn cảm thấy, đâu đó phía sau gáy của mình có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, nhìn chằm chằm vào sinh mạng tươi sống. Trịnh Vỹ Thần quay lại về phía tòa nhà đó, vô tình cô và anh nhìn nhau.
Trong một khoảnh khắc nhất định, Phụng Cơ có chút hoảng hốt không lường trước được, cô quay sang chỗ khác làm bộ không để ý đến người đàn ông kia. Ít phút sau cô quay lại thì Trịnh Vỹ Thần đã đi qua nói chuyện với Trương lão gia.
Trương Sa lão gia của nhà họ Trương, trông ông ta có vẻ hơi già yếu, sắc mặt nhợt nhạt lo sợ. Năm nay Trương Sa đã 70 tuổi nhưng có tới 3 bà vợ nhỏ, trong bốn năm qua nhà ông ta liên tiếp mất đi con gái khiến sự ốm yếu càng che lấp vẻ phúc hậu vốn có.
Trương Sa thở dài: "Ánh Quyên nó còn trẻ quá, bác thà là người kế tiếp bị hại là mình. '
Trương Ánh Quyên mặc bộ váy tím quyến rũ, cô ta tỏ ra vẻ lo lắng nói với cha: "Cha à, đừng nói vậy mà, con gái dù có chết cũng không sợ đâu, với lại bên ngoài có hàng chục cảnh sát bảo vệ, con không sao đâu."
Phụng Cơ bên này khinh bỉ nhếch môi cười, không ai biết cuộc nói chuyện của đám người kia đều được thu truyền vào tai nghe của cô. Thì ra Trịnh Vỹ Thần lại là hôn phu của con ả kia, nếu là vậy thì cục diện thay đổi rồi. Cô sẽ không lộ diện mà ra tay, hơn nữa phải thật tỉ mỉ vì vụ lần này liên quan đến nhiệm vụ lấy usb của chủ thượng.
Trịnh Vỹ Thần nói: "Bác Trương yên tâm, con đã sắp đặt kỹ rồi."
Trương Sa thở dài áy náy nhìn anh: "Vỹ Thần, công việc của con bề bộn như vậy, làm phiền con ta thật ngại quá."
Anh chỉ mỉm cười, sau đó quay về phía cửa sổ nhìn qua chỗ đối diện, gương mặt xinh đẹp nào đó đã không thấy đâu, để lại một chổ trống trong mắt anh.
Buổi tối se lạnh không làm cho tinh thần của bất kỳ vị cảnh sát nào mòn đi, tất cả đều tập trung cao độ, bên ngoài biệt thự Trương gia được giăng thiên la địa võng, một con kiến cũng khó mà chui vào.
Nhưng bọn họ đã lầm, sát thủ mà cả nhà họ Trương khiếp sợ chính là nhất đẳng sát thủ lẫy lừng thế giới, đến cả cảnh sát quốc tế cũng không làm gì được, là sát thủ có võ công nhanh hơn gió, chiêu thức ra tay thâm độc nhất. Cô tuyệt đối không phải là con kiến bé nhỏ vô hại, cô - Nguyễn Long Phụng Cơ phải là con mãng xà hung ác.
Cô đương nhiên không ngu ngốc mà đánh trực diện với mấy tên cảnh sát kia, càng không thiểu năng mà đi vào từ cửa chính. Việc mà cô phải làm chỉ là bình thản đứng đây mà ra tay. Chắc chắn rằng bọn họ không lường được, nhất đẳng sát thủ cô giỏi nhất là tấn công từ cự ly xa hơn là đánh trực diện.
Dùng óng nhòm quay về phía một căn phòng sang trọng trên tầng hai, Trương Ánh Quyên đã vào phòng và ngồi xuống bàn trang điểm tô lại chút son lên môi, Phụng Cơ nở nụ cười tàn nhẫn, sắp chết đến nơi mà vẫn ham đẹp? Cô nâng cây súng bắn tỉa đặt lên thành cửa sổ, không hề chần chừ mà nhắm vào phía sau gáy của Trương Ánh Quyên, một phát này bắn ra thì gương mặt son phấn kia sẽ như thế nào? Cô có tàn nhẫn quá không? Không, không hề, so với những gì mà nhà họ trương làm với Tư Dĩnh thì việc mà cô sắp làm không có gì là quá tàn nhẫn, hơn nữa còn rất xứng đáng.
Cạch một tiếng, cô tháo chốt an toàn, ngón tay từ từ cử động...
Bên này, Trương Ánh Quyên đang nghe điện thoại, gương mặt bởi vì sợ hãi cũng tái mét đi, cô run rẫy nói nhỏ: "Vỹ Thần, em sợ quá..."
"Sợ cái gì? Cô mà không phối hợp thì cái đầu của cô sẽ nát như tương."- Trịnh Vỹ Thần hờ hững đáp.
"Anh đừng có nói nữa mà..."- Trương Ánh Quyên cơ hồ sắp khóc nài nỉ: "Em cũng đâu phải vật thí nghiệm đâu, anh, anh muốn chơi thì tìm cách khác, sao lại lấy em ra làm mồi nhử chứ?"
Trịnh Vỹ Thần cười khoái chí: "Tôi rất hứng thú xem xem sát thủ này là giới tính gì, bao nhiêu tuổi, có gia đình hay chưa?"
"Anh thật là biến thái quá đi mất, anh muốn đùa cũng không cần thiết phải lôi em ra chứ, lỡ như..."
"Cô nói ai biến thái? Muốn làm vợ của tôi thì phải mạo hiểm, nếu không thì tôi chọn cô làm gì?"
"Anh..."- Trương Ánh Quyên định nói gì thì máy vang lên tiếng tít tít, trong lòng cô ta, vô cùng ủy khuất.
Trên thực tế, tất cả đều đã được Trịnh Vỹ Thần sắp xếp, cảnh sát bên ngoài nhiều như vậy, nếu anh mà là sát thủ kia thì anh cũng không có ngu mà liều mạng xong vào đây. Cách duy nhất lúc này đó là từ một góc độ đối diện mà dùng súng bắn, nếu như vậy thì mọi việc đều sẽ do anh làm chủ. Ai đó đâu hề biết là trước đây một ngày, anh đã cho người thay toàn bộ lớp kính của căn phòng Trương Ánh Quyên thành loại chống đạn siêu cấp. Nếu người nào đó nổ súng thì có trời che cũng không chạy thoát.
Một tiếng động hay nói đúng hơn là một tiếng nổ bất ngờ vang lên, điện thoại trong tay Trương Ánh Quyên rơi xuống đất.
Phụng Cơ nổ phát súng đầu tiên khiến toàn bộ mọi người có mặt chấn động, trong một căn phòng nhỏ, vài cảnh sát nhìn vào lượt đồ trên màn hình rồi khoanh tròn khu vực chung cư nơi tiếng súng phát ra rồi nói qua bộ đàm, các cảnh sát đứng bên ngoài bảo vệ lặp tức hướng súng về phía căn phòng kia mà bắn.
Đạn của cảnh sát làm kính thủy tinh vỡ, một vài mảnh cứa vào cánh tay làm cô chảy máu, Phụng Cơ nhanh nhẹn nhào qua một bên, quái lạ, rõ ràng cô nhắm rất chuẩn nhưng sao Trương Ánh Quyên chẳng hề mảy may gì? Hơn nữa tấm kính phòng cô ta cũng không vỡ?
Hàng chục viên đạn bắn vào phòng khiến Phụng Cơ không còn cơ hội suy nghĩ nữa, cô nhanh chóng chạy ra cửa nhưng vừa quay lưng thì đã bị một viên đạn bắn vào chân trái.
Trịnh Vỹ Thần bên này hí hửng chạy ra khỏi Trương gia, dẫn theo vài thuộc hạ đuổi theo.
Phụng Cơ bị truy đuổi, cô nấp vào một góc lấy ra chiếc mặt nạ màu xám che đi đôi mắt sau đó dùng nón áo khoác che đi mái tóc dài.
"Đứng lại, không được chạy."
Cả một đám người truy đuổi một sát thủ, Trịnh Vỹ Thần cũng không phải dạng công tử bột anh cũng đủ sức theo đến cùng hơn nữa là càng ngày càng hứng thú, khi bọn họ đuổi đến một cánh rừng nhỏ thì người phía trước dừng lại.
Trịnh Vỹ Thần mượn đỡ bờ vai của một thuộc hạ mà gác tay thở phì phò: "Nè, chân ấy đang bị thương mà cũng chạy nhanh như vậy, thật đáng khen đó."
Phụng Cơ không quay đầu cũng không nói gì.
"Nè, giáo dục công dân không dạy ấy phải lễ phép khi người lớn nói chuyện với mình thì mình phải trả lời sao?"
Hai tay cô nắm chặt lại, bố khỉ nếu không phải để tránh bại lộ thân phận cô đã đánh hắn bại liệt rồi. Cái người này cứ hay ăn nói tùy tiện vậy hay sao?
Trịnh Vỹ Thần thấy người kia vẫn bất động thì bước lên vài bước, hình như nghe dươc tiếng chân anh, người áo đen kia nhanh như chớp móc trong tay áo ra vài cây dao nhỏ sau đó xoay người phóng về phía anh một cây. Trịnh Vỹ Thần lách người né tránh, sau đó đứng vững lại hướng cô nói: "Ấy có cần phải nặng tay vậy không? Dữ vậy thì chẳng có ai thèm yêu đâu."
Phụng Cơ nghiến răng, cô xoay vòng một cái rồi cúi thấp người khéo léo phóng tiếp phi đao thứ hai, tầm bay của dao rơi đúng vào chỗ hiểm của đàn ông mà hướng tới, Trịnh Vỹ Thần hốt hoảng bậc nhảy lên một cái khiến đao không tìm được mục đích nên ghim thẳng vào thuộc hạ phía sau của anh rồi kèm theo vài thứ nhuộm máu rớt xuống đất, người đó ngã gục bất động.
Trịnh Vỹ Thần hít một hơi lạnh: "Ấy muốn tôi vô hậu sao? Thật âm hiểm, được, ấy cứ quăng hết mấy phi đao kia ra đi, tôi sẽ vừa né vừa tiến về phía ấy, thế nào, dám chơi không?"
Phụng Cơ nhếch môi lạnh lùng, không nói một câu, cô liên tục phóng ra từng cây dao một, tất cả đều sẽ trúng đích nếu Trịnh Vỹ Thần không khéo léo né tránh, mỗi một lần né tránh thành công là một lần anh tiến sát cô hơn. Phụng Cơ có chút kinh ngạc, không ngờ một tên công tử bột lại có khả năng né tránh phi đao của cô? Việc này trước giờ chẳng ai làm được.
Phi đao đã phóng hết, đang lúc cô không biết làm thế nào thì cánh tay đã bị một bàn tay khác nắm chặt lại. Cô có chút hốt hoảng nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, khi ánh mắt giao nhau, trước mặt cô đã là gương mặt nam tính cùng nụ cười tà mị của Trịnh Vỹ Thần. Anh nói: "Cánh tay nhỏ như vậy, chắc là con gái nhỉ?"
Phụng Cơ hất mạnh bàn tay kia ra, xoay người dùng chân phải đá về phía Trịnh Vỹ Thần, anh lui ra sau vài bước sau đó cũng dùng chân đá về phía cô ngăn chặn một cước của cô. Phụng Cơ và Trịnh Vỹ Thần đứng bằng một chân, chân còn lại cứ công kích nhau trên không trung, mỗi một quyền cước người này đưa ra thì người kia rất dễ dàng phá giải, cứ như họ thật sự rất thấu hiểu nhau. Cuối cùng, khi hai bàn chân đạp mạnh vào nhau, cả hai lấy thế lui ra sau mấy bước.
Cô chưa kịp đứng vững, Trịnh Vỹ Thần đã vươn tay ra, như gió vờn hoa mà lướt nhẹ qua gương mặt cô, Phụng Cơ hốt hoảng né tránh.
Chết tiệt, tên này đang muốn trêu chọc mình. Ánh nhìn cô sắc lẻm xuyên qua lớp mặt nạ bạc, đầy đe dọa nhìn anh. Trịnh Vỹ Thần bình thản khoanh tay: "Chà, làn da rất mịn đấy, tôi thích những cô gái có làn da mịn màng như vậy."
Trịnh Vỹ Thần bước trước mặt cô, phát hiện sự cảnh giác của cô, anh mỉm cười nhạt, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô: "Cô lùn như vậy thì sao có thể làm sát thủ được?"
Phụng Cơ đã nghĩ đến việc bị người khác chê về một thứ khuyết điểm gì đó, có thể là chưa đủ tàn nhẫn, chưa đủ bản lĩnh nhưng cô chưa từng nghĩ là sẽ có ngày có người chê cô lùn. Bởi với chiều cao được xem là trung bình này thì cũng không quá thấp nhưng đứng trước Trịnh Vỹ Thần cao 1m80 kia thì quả thật cô như bị chèn ép, cảm thấ hắn chỉ cần tung một chưởng là mình sẽ bị đẩy đến San Fransisco ngay tức khắc.