Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 122
Nhưng từ sự trùng hợp này lại khiến cho tất cả các cô gái đang xoay quanh Võ Thừa mắt phượng nheo lại, hiển nhiên nhận
định nàng này lại là một tình địch.
– Hàn Linh này từ lúc nào lại có ý với nam nhân vậy?
Hạ Khuê ở bên cạnh Trường Ngạo cũng cùng suy nghĩ với những thiếu nữ xoay quanh Võ Thừa, nàng ý vị hàm súc của nữ
nhân mở miệng.
– Nghe nói Hàn Linh này thiên tư trác tuyệt cũng không thua gì Mị Nhi. Nhưng nàng tính tình lãnh đạm rất ích khi mở miệng nói
chuyện với nam nhân.
Trường Ngạo sao truyện về thân thế của hắn có phần phức tạp, hắn cũng đã càng thêm trưởng thành. Khi ánh mắt nhìn về Võ
Thừa cũng hiện lên một nỗi thân thiết gia đình.
Hắn sớm nhận định người kia cùng Tinh Gia là thân nhân của hắn, còn những chuyện khác cũng xem như là lỗi lầm thế hệ
trước không liên quan.
Tạm thời không nói đến Trường Ngạo nữa, lúc này sau khi Hàn Linh cùng Vương Nhật xảy ra chiến đấu Võ Thừa thấy vậy
cũng đành thở dài gương mặt là một nỗi mất mát khó tả, đột nhiên lại có một tiếng nói hô lớn.
– Tên kia…
Võ Thừa đưa ánh mắt nhìn về một nhóm hơn năm người trung niên. Nhìn hình dáng có chút thô kệch hiển nhiên là mảng phu.
Một người trong số đó gương mặt đầy râu, nhưng đôi mắt thì không điều, hiển nhiên bị lé, tay cầm một thanh đao to lớn nhìn
rất nặng, hắn nhìn Võ Thừa gọi nói.
Võ Thừa xoay người liếc nhìn hắn một cái nhưng thấy đôi mắt người kia lại không phải nhìn mình, hắn lại xoay người nhìn
hướng khác.
Trung niên này thấy biểu hiện của Võ Thừa như vậy nhất thời phát lên bực bội, lại hét lớn.
– Này… ngươi đấy…
Võ Thừa lại một lần nửa xoay đầu nhìn hắn nhưng vẫn thấy người kia không nhìn mình mặt dù hướng gương mặt là nhìn
mình nhưng đôi mắt lại nhìn người khác, võ thừa nhíu mày định xoay đầu nhìn về vòng chiến phía trước thì người này lại vừa
hét lớn vừa chỉ chỏ vào hắn chửi bới.
Võ thừa nhìn qua trái rồi nhìn qua phải một cái cũng không thấy ai là người mà tên kia muốn tìm. Lúc này hắn mới chợt nhận
ra điều gì đó gương mặt lại lộ ra sự cổ quái nhẹ nhàng mở miệng.
– Là ta à…
Thấy bộ dạng của Võ Thừa như vậy tên này lập tức gương mặt hiện lên nét dữ tợn, hành động của Võ Thừa đập vào mắt hắn
hiển nhiên là một sự khinh bỉ. Hắn biết đôi mắt hắn bị lé, nhưng rất ghét kẻ nào lấy cớ này để cười nhạo mình. Đôi chân mày
rậm rạp nhảy dựng lên vài cái, lại hét lớn.
– Ngươi… đến đánh với ta một trận.
Võ Thừa mỉm cười định bước ra thì lại nghe người này hét lớn.
– Không được cười, bộ ngươi thấy mắt ta buồn cười lắm à?
Võ Thừa chợt ngẩn ra một cái rồi gương mặt không cười nữa, nhưng hắn không thể kìm nén được cảm xúc của mình, người
này cũng có phần khá buồn cười.
Người này thấy vậy liền không kìm nổi tức giận hắn ngửa cổ lên trời hét lớn một tiếng rồi cầm lấy thanh đao cùng với gương
mặt đầy oán giận xong về phía Võ Thừa.
Nhưng đột nhiên khoảng cách của hắn còn cách Võ Thừa 5m thì một bóng người từ đâu lao ra còn đạp thẳng vào giữa mặt
của người này. Hắn lập tức lăn lộn về sau vài vòng rồi mạnh mẽ đứng dậy ,vị trí xương hàm có vẻ bị lệch một bên kết hợp với
đôi mắt lé của người này, lúc này nhìn hắn càng thêm phần buồn cười không thể nhịn nổi khiến cho hàng loạt các cô gái đang
đứng cạnh Võ Thừa không kìm được mà cười đến run đào run bưởi.
– Tu vi thì không ra gì, suốt ngày la ó om xòm.
Trường ngạo với gương mặt có phần lãnh đạm, khí chất hiên ngang đứng trước mặt hắn nhàn nhạt mở miệng.
Người này lắp bấp mất một lúc lâu sau những người cùng tổ đội của hắn mới sửa lại được cái miệng hắn lại, ánh mắt đầy căm
tức nhìn trường ngạo lại hét lớn.
– Khốn khiếp… dám đánh lén ta? Lão tử làm thịt ngươi.
Nói xong, trong xúc động cùng giận dữ, hắn lại chuyển từ Võ Thừa sang trường Ngạo mà đánh, Võ Thừa liếc mắt thấy tên này
tuy lỗ mãng nhưng tu vi cũng là trúc cơ bát trọng đĩnh phong, cùng với bộ dạng mãng phu của hắn hẳn là đánh nhau với một
cường giả trúc cơ cửu trọng cũng không thành vấn đề, nhưng Trường Ngạo từ hôm qua đã đột phá trúc cơ cửu trọng một thân
pháp khí mạnh hơn hiển nhiên người này giao chiến với Trường Ngạo là không đáng ngại.
Trường Ngạo nhìn Võ thừa một cái gật đầu cả hai cùng đã hiểu. Xoay mặt nhìn tên mãng phu trước mặt Trường Ngạo hư
không một trảo cầm Trường Thương trong tay cũng xong về phía người kia. Lập tức kịch chiến xảy ra.
Võ Thừa lại lắc đầu cười cười, khẽ thì thầm.
– Xem ra ta chưa đến lúc.
Lại liếc về Vòng chiến của Vương Nhật cùng Hàn Linh lúc này đã đến giai đoạn cao trào tu vi hai người trên cơ bản là cùng
cấp độ nhưng Hàn Linh có chút chiếm ưu thế, về nàng này có Linh căn băng hệ. Rất nhanh sau một đòn võ kỷ Vương Nhật thi
truyển nàng lảo đảo lui về sau vài bước khóe miệng tràng máu nhưng tròng mắt lóe hàn quang.
Pháp quyết kỳ lạ được nàng thi chuyển ra sau đó nàng vung tay lên cùng âm thanh nhỏ nhẹ phát ra từ miệng.
– Băng Đông…
Đột nhiên ở vị trí chân Vương nhật đứng xuất hiện một tần băng mỏng rất nhanh tầng băng này lan lên đến vị trí hai đầu gối
Vương Nhật hắn hoàn toàn không thể duy chuyển.
Cùng lúc đó Hàn Linh thanh kiếm màu lam trong tay cách không chém ra một kiếm, đạo kiếm khí màu lam sắc bén cùng lạnh
lẽo xé gió lao thẳng đến người Vương Nhật.
định nàng này lại là một tình địch.
– Hàn Linh này từ lúc nào lại có ý với nam nhân vậy?
Hạ Khuê ở bên cạnh Trường Ngạo cũng cùng suy nghĩ với những thiếu nữ xoay quanh Võ Thừa, nàng ý vị hàm súc của nữ
nhân mở miệng.
– Nghe nói Hàn Linh này thiên tư trác tuyệt cũng không thua gì Mị Nhi. Nhưng nàng tính tình lãnh đạm rất ích khi mở miệng nói
chuyện với nam nhân.
Trường Ngạo sao truyện về thân thế của hắn có phần phức tạp, hắn cũng đã càng thêm trưởng thành. Khi ánh mắt nhìn về Võ
Thừa cũng hiện lên một nỗi thân thiết gia đình.
Hắn sớm nhận định người kia cùng Tinh Gia là thân nhân của hắn, còn những chuyện khác cũng xem như là lỗi lầm thế hệ
trước không liên quan.
Tạm thời không nói đến Trường Ngạo nữa, lúc này sau khi Hàn Linh cùng Vương Nhật xảy ra chiến đấu Võ Thừa thấy vậy
cũng đành thở dài gương mặt là một nỗi mất mát khó tả, đột nhiên lại có một tiếng nói hô lớn.
– Tên kia…
Võ Thừa đưa ánh mắt nhìn về một nhóm hơn năm người trung niên. Nhìn hình dáng có chút thô kệch hiển nhiên là mảng phu.
Một người trong số đó gương mặt đầy râu, nhưng đôi mắt thì không điều, hiển nhiên bị lé, tay cầm một thanh đao to lớn nhìn
rất nặng, hắn nhìn Võ Thừa gọi nói.
Võ Thừa xoay người liếc nhìn hắn một cái nhưng thấy đôi mắt người kia lại không phải nhìn mình, hắn lại xoay người nhìn
hướng khác.
Trung niên này thấy biểu hiện của Võ Thừa như vậy nhất thời phát lên bực bội, lại hét lớn.
– Này… ngươi đấy…
Võ Thừa lại một lần nửa xoay đầu nhìn hắn nhưng vẫn thấy người kia không nhìn mình mặt dù hướng gương mặt là nhìn
mình nhưng đôi mắt lại nhìn người khác, võ thừa nhíu mày định xoay đầu nhìn về vòng chiến phía trước thì người này lại vừa
hét lớn vừa chỉ chỏ vào hắn chửi bới.
Võ thừa nhìn qua trái rồi nhìn qua phải một cái cũng không thấy ai là người mà tên kia muốn tìm. Lúc này hắn mới chợt nhận
ra điều gì đó gương mặt lại lộ ra sự cổ quái nhẹ nhàng mở miệng.
– Là ta à…
Thấy bộ dạng của Võ Thừa như vậy tên này lập tức gương mặt hiện lên nét dữ tợn, hành động của Võ Thừa đập vào mắt hắn
hiển nhiên là một sự khinh bỉ. Hắn biết đôi mắt hắn bị lé, nhưng rất ghét kẻ nào lấy cớ này để cười nhạo mình. Đôi chân mày
rậm rạp nhảy dựng lên vài cái, lại hét lớn.
– Ngươi… đến đánh với ta một trận.
Võ Thừa mỉm cười định bước ra thì lại nghe người này hét lớn.
– Không được cười, bộ ngươi thấy mắt ta buồn cười lắm à?
Võ Thừa chợt ngẩn ra một cái rồi gương mặt không cười nữa, nhưng hắn không thể kìm nén được cảm xúc của mình, người
này cũng có phần khá buồn cười.
Người này thấy vậy liền không kìm nổi tức giận hắn ngửa cổ lên trời hét lớn một tiếng rồi cầm lấy thanh đao cùng với gương
mặt đầy oán giận xong về phía Võ Thừa.
Nhưng đột nhiên khoảng cách của hắn còn cách Võ Thừa 5m thì một bóng người từ đâu lao ra còn đạp thẳng vào giữa mặt
của người này. Hắn lập tức lăn lộn về sau vài vòng rồi mạnh mẽ đứng dậy ,vị trí xương hàm có vẻ bị lệch một bên kết hợp với
đôi mắt lé của người này, lúc này nhìn hắn càng thêm phần buồn cười không thể nhịn nổi khiến cho hàng loạt các cô gái đang
đứng cạnh Võ Thừa không kìm được mà cười đến run đào run bưởi.
– Tu vi thì không ra gì, suốt ngày la ó om xòm.
Trường ngạo với gương mặt có phần lãnh đạm, khí chất hiên ngang đứng trước mặt hắn nhàn nhạt mở miệng.
Người này lắp bấp mất một lúc lâu sau những người cùng tổ đội của hắn mới sửa lại được cái miệng hắn lại, ánh mắt đầy căm
tức nhìn trường ngạo lại hét lớn.
– Khốn khiếp… dám đánh lén ta? Lão tử làm thịt ngươi.
Nói xong, trong xúc động cùng giận dữ, hắn lại chuyển từ Võ Thừa sang trường Ngạo mà đánh, Võ Thừa liếc mắt thấy tên này
tuy lỗ mãng nhưng tu vi cũng là trúc cơ bát trọng đĩnh phong, cùng với bộ dạng mãng phu của hắn hẳn là đánh nhau với một
cường giả trúc cơ cửu trọng cũng không thành vấn đề, nhưng Trường Ngạo từ hôm qua đã đột phá trúc cơ cửu trọng một thân
pháp khí mạnh hơn hiển nhiên người này giao chiến với Trường Ngạo là không đáng ngại.
Trường Ngạo nhìn Võ thừa một cái gật đầu cả hai cùng đã hiểu. Xoay mặt nhìn tên mãng phu trước mặt Trường Ngạo hư
không một trảo cầm Trường Thương trong tay cũng xong về phía người kia. Lập tức kịch chiến xảy ra.
Võ Thừa lại lắc đầu cười cười, khẽ thì thầm.
– Xem ra ta chưa đến lúc.
Lại liếc về Vòng chiến của Vương Nhật cùng Hàn Linh lúc này đã đến giai đoạn cao trào tu vi hai người trên cơ bản là cùng
cấp độ nhưng Hàn Linh có chút chiếm ưu thế, về nàng này có Linh căn băng hệ. Rất nhanh sau một đòn võ kỷ Vương Nhật thi
truyển nàng lảo đảo lui về sau vài bước khóe miệng tràng máu nhưng tròng mắt lóe hàn quang.
Pháp quyết kỳ lạ được nàng thi chuyển ra sau đó nàng vung tay lên cùng âm thanh nhỏ nhẹ phát ra từ miệng.
– Băng Đông…
Đột nhiên ở vị trí chân Vương nhật đứng xuất hiện một tần băng mỏng rất nhanh tầng băng này lan lên đến vị trí hai đầu gối
Vương Nhật hắn hoàn toàn không thể duy chuyển.
Cùng lúc đó Hàn Linh thanh kiếm màu lam trong tay cách không chém ra một kiếm, đạo kiếm khí màu lam sắc bén cùng lạnh
lẽo xé gió lao thẳng đến người Vương Nhật.
Bình luận facebook