Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19: Hai ông chủ
"Chờ đã! Chờ đã! Không được đánh dùi cui điện vào người ta, sẽ chết người đó!"
Hồ Phong thận trọng bước tới như đang bước đi trên lớp băng mỏng, trên mặt lấm tấm mồ hôi, gã đang nhìn trân trân vào chiếc dùi cui điện ở gần Triệu Ung nhất và xua tay với nhân viên bảo vệ đang cầm cái dùi cui điện đó, sau đó còn quát lên: "Này! Giữ cái dùi cui điện tránh xa người ta ra, sẽ chết người đó! Còn không mau đưa dùi cui điện cho tôi?"
Chủ tịch đã lên tiếng thì bảo vệ nào dám không nghe?
Chỉ là bảo vệ đó không hiểu tại sao chủ tịch lại có vẻ căng thẳng và sợ hãi như vậy.
Hồ Phong hoàn toàn không biết Tần Sinh là ai, nhưng gã biết Triệu Ung, chỉ cần động vào người này là gã lãnh đủ!
Nếu như Triệu Ung xảy ra chuyện gì thì gã chỉ thể dùng cái chết để đền tội.
Nếu như Hồ Phong biết Tần Sinh là ai thì gã nhất định sẽ không thể đứng vững nổi vào lúc này, chắc chắn gã sẽ ngã quỵ xuống và nằm bẹp dí như một đống bùn nhão.
Bảo vệ kia cũng rất nghe lời, nhanh chóng bước tới đưa dùi cui điện trong tay cho Hồ Phong.
"Cả dùi cui điện của mấy người kia nữa, giao hết lại đây!"
Hồ Phong thận trọng thu lại từng cái dùi cui điện từ tay các nhân viên bảo vệ.
Mãi đến khi thu xong thì gã mới có thể thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Cầm một trong những cái dùi cui điện nổ tanh tách với dòng điện màu lam trên thân, gã tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Đầu tiên, gã dùng dùi cui điện chỉ vào đội trưởng đội bảo vệ Tôn Lập rồi nói: "Cậu có biết bản thân mình đang bảo họ dùng dùi cui điện chỉ vào ai không?"
"Không biết!"
"Con mợ nó! Không biết đây là ai mà còn dám chỉ loạn?", Hồ Phong giận dữ rống lên, dùng sức quất dùi cui điện vào người Tôn Lập.
Tôn Lập bị điện giật đến mức hai mắt trắng dã.
Sau khi làm Tôn Lập bị điện giật trong nửa phút, Hồ Phong mới lấy dùi cui điện ra khỏi người gã, nhưng như vậy cũng chưa đủ để giải tỏa cơn tức giận của mình. Tôn Lập ngã gục trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
"Quỳ xuống!"
Hồ Phong đỏ mắt rống lên.
Đám bảo vệ sợ mất mật, tất cả đều ầm ầm quỳ xuống trước mặt Hồ Phong.
"Không phải quỳ trước tôi! Mau quỳ xuống trước hai ông chủ kia kìa!"
Hồ Phong nắm lấy tấm đệm sofa từ tay trưởng phòng tài vụ, rồi cũng bước tới khuỵu gối trước mặt Triệu Ung.
Các nhân viên bảo vệ nhanh chóng điều chỉnh hướng quỳ, quỳ gối trước mặt Tần Sinh và Triệu Ung. Nhìn thấy cảnh này, trưởng phòng tài vụ cũng sợ tới mức phải quỳ xuống.
"Xin lỗi! Triệu..."
"Triệu, Triệu cái gì, cứ gọi anh Ung là được!", Triệu Ung nhướng mày quát lên.
"Xin lỗi, anh... anh Ung!", Hồ Phong vừa tức giận vừa sợ hãi đến mức nước mắt nước mũi chảy hết cả ra.
"Tên nhóc nhà cậu bây giờ cũng ghê gớm lắm! Cửa công ty của cậu đúng là khó vào quá! Ngay cả bảo vệ mà cũng chỉ tuyển binh sĩ giải ngũ thôi! Một tấm gạch lát sàn cũng dám đòi tới mười ngàn tệ!", Triệu Ung chế nhạo nói.
"Không dám, không dám...", Hồ Phong sợ tới mức mồ hôi tuôn rơi như mưa, không khỏi dập đầu trước Triệu Ung.
Đám bảo vệ cùng với trưởng phòng tài vụ nhìn thấy chủ tịch Hồ dập đầu thì cũng dập đầu theo, mặc dù bọn họ không hề biết vị khách này rốt cuộc là ai.
"Được rồi! Bảo bọn họ đứng dậy đi! Giữa ban ngày ban mặt mà làm cái trò gì vậy?", Tần Sinh cau mày bất mãn nói.
"Được rồi! Tất cả đều đứng lên đi!", Triệu Ung liền quát lên.
Tất cả những người đang quỳ trên mặt đất đều đứng dậy.
"Anh... anh Ung, anh này là ai?"
Hồ Phong nhìn Tần Sinh rồi thận trọng hỏi, gã chỉ cảm thấy người này có tư thái hết sức hiên ngang, ngũ quan kiên định hiếm có, không hề giống như thuộc hạ của Triệu Ung.
"Anh ấy sao?"
Triệu Ung liếc nhìn Tần Sinh thì phát hiện Tần Sinh hơi nhíu mày, ánh mắt cảnh cáo nhìn ngược lại anh ta, vì vậy anh ta đương nhiên không dám tùy tiện nói ra thân phận của Tần Sinh, chỉ lanh lẹ đáp: "Hồ Phong, tôi bảo cậu gọi tôi là ông chủ thì có quá đáng không?"
"Không quá đáng! Không quá đáng! Tuyệt đối không quá đáng!", Hồ Phong vội vàng nói.
"Vậy cậu gọi tôi là ông chủ, còn vị này, gọi anh ấy là ông chủ của tôi cũng không quá đáng đâu!"
Tần Sinh khẽ nhăn mặt, tuy rằng bất mãn nhưng cũng không nói gì thêm.
Lời nói của Triệu Ung lại khiến cho Hồ Phong run lên, hai chân mềm nhũn quỳ xuống trước mặt Tần Sinh.
"Thì ra là ông chủ lớn tới thăm!", giọng điệu của Hồ Phong đột nhiên lại trở nên căng thẳng cực độ.
Bởi vì gã biết rất rõ Triệu Ung, anh ta là một trong tứ đại chiến thần của đất nước này, có biệt danh chiến thần Thanh Long.
Sau khi gã quỳ xuống lần nữa thì đám bảo vệ cùng với trưởng phòng tài vụ cũng hướng về phía Tần Sinh mà tiếp tục quỳ xuống.
Lại quỳ xuống.
"Đủ rồi!"
Tần Sinh cuối cùng đã không còn kìm chế được lửa giận trong lồng ngực nữa mà phải quát lên.
"Động một tí là lại quỳ xuống làm cái gì?"
Người khác cứ quỳ xuống trước mặt anh khiến cho anh cảm thấy rất phiền phức.
“Đừng quỳ nữa, vào trong nói chuyện đi!”, Triệu Ung nói.
Ngay lập tức, Tần Sinh và Triệu Ung cùng bước vào Phong Hạ.
"Đã có chuyện gì xảy ra?"
Hồ Phong lúc này mới dám chỉ vào người bị gãy xương cổ tay đang ngồi sững sờ trên mặt đất mà hỏi, giọng nói của gã vẫn còn hết sức run rẩy, gương mặt tái nhợt vẫn chưa thể hồng hào trở lại.
"Chủ tịch, lúc nãy chính anh ta đã ra tay định đánh hai ông chủ kia!", một nhân viên bảo vệ bên cạnh kịp thời báo cáo.
"Cậu, cậu còn dám ra tay đánh bọn họ?", Hồ Phong trừng mắt, thái độ như muốn ăn thịt người trước mặt.
"Chủ tịch Hồ, tôi...", Hạ Phong sợ đến mức không biết nói gì.
"Tốt lắm! Tốt lắm! Rất có dũng khí! Cậu bị sa thải... con mợ nó!"
Hồ Phong bất ngờ lại quất dùi cui điện trong tay vào người của Hạ Phong, khiến cho cả người Hạ Phong bị điện giật run lên, hai mắt trợn trắng.
"Thứ rác rưởi này, ai cho anh vào đây?"
Ngay khi cửa thang máy mở ra, Ngu Y Lâm và Tô Thần Thần đang đứng bên ngoài đợi thang máy đã nhìn thấy hai người Triệu Ung và Tần Sinh đang ở trong thang máy. Ngu Y Lâm không bỏ lỡ cơ hội, liền chỉ ngón tay lên mũi của Tần Sinh mà tức giận quát lên.
Cứ như thể đây là công ty do gia đình cô ta điều hành vậy.
"Có chuyện gì vậy?"
Hồ Phong hỏi, ló đầu ra từ phía sau lưng của Triệu Ung cao hơn hai mét.
Hồ Phong thận trọng bước tới như đang bước đi trên lớp băng mỏng, trên mặt lấm tấm mồ hôi, gã đang nhìn trân trân vào chiếc dùi cui điện ở gần Triệu Ung nhất và xua tay với nhân viên bảo vệ đang cầm cái dùi cui điện đó, sau đó còn quát lên: "Này! Giữ cái dùi cui điện tránh xa người ta ra, sẽ chết người đó! Còn không mau đưa dùi cui điện cho tôi?"
Chủ tịch đã lên tiếng thì bảo vệ nào dám không nghe?
Chỉ là bảo vệ đó không hiểu tại sao chủ tịch lại có vẻ căng thẳng và sợ hãi như vậy.
Hồ Phong hoàn toàn không biết Tần Sinh là ai, nhưng gã biết Triệu Ung, chỉ cần động vào người này là gã lãnh đủ!
Nếu như Triệu Ung xảy ra chuyện gì thì gã chỉ thể dùng cái chết để đền tội.
Nếu như Hồ Phong biết Tần Sinh là ai thì gã nhất định sẽ không thể đứng vững nổi vào lúc này, chắc chắn gã sẽ ngã quỵ xuống và nằm bẹp dí như một đống bùn nhão.
Bảo vệ kia cũng rất nghe lời, nhanh chóng bước tới đưa dùi cui điện trong tay cho Hồ Phong.
"Cả dùi cui điện của mấy người kia nữa, giao hết lại đây!"
Hồ Phong thận trọng thu lại từng cái dùi cui điện từ tay các nhân viên bảo vệ.
Mãi đến khi thu xong thì gã mới có thể thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Cầm một trong những cái dùi cui điện nổ tanh tách với dòng điện màu lam trên thân, gã tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Đầu tiên, gã dùng dùi cui điện chỉ vào đội trưởng đội bảo vệ Tôn Lập rồi nói: "Cậu có biết bản thân mình đang bảo họ dùng dùi cui điện chỉ vào ai không?"
"Không biết!"
"Con mợ nó! Không biết đây là ai mà còn dám chỉ loạn?", Hồ Phong giận dữ rống lên, dùng sức quất dùi cui điện vào người Tôn Lập.
Tôn Lập bị điện giật đến mức hai mắt trắng dã.
Sau khi làm Tôn Lập bị điện giật trong nửa phút, Hồ Phong mới lấy dùi cui điện ra khỏi người gã, nhưng như vậy cũng chưa đủ để giải tỏa cơn tức giận của mình. Tôn Lập ngã gục trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
"Quỳ xuống!"
Hồ Phong đỏ mắt rống lên.
Đám bảo vệ sợ mất mật, tất cả đều ầm ầm quỳ xuống trước mặt Hồ Phong.
"Không phải quỳ trước tôi! Mau quỳ xuống trước hai ông chủ kia kìa!"
Hồ Phong nắm lấy tấm đệm sofa từ tay trưởng phòng tài vụ, rồi cũng bước tới khuỵu gối trước mặt Triệu Ung.
Các nhân viên bảo vệ nhanh chóng điều chỉnh hướng quỳ, quỳ gối trước mặt Tần Sinh và Triệu Ung. Nhìn thấy cảnh này, trưởng phòng tài vụ cũng sợ tới mức phải quỳ xuống.
"Xin lỗi! Triệu..."
"Triệu, Triệu cái gì, cứ gọi anh Ung là được!", Triệu Ung nhướng mày quát lên.
"Xin lỗi, anh... anh Ung!", Hồ Phong vừa tức giận vừa sợ hãi đến mức nước mắt nước mũi chảy hết cả ra.
"Tên nhóc nhà cậu bây giờ cũng ghê gớm lắm! Cửa công ty của cậu đúng là khó vào quá! Ngay cả bảo vệ mà cũng chỉ tuyển binh sĩ giải ngũ thôi! Một tấm gạch lát sàn cũng dám đòi tới mười ngàn tệ!", Triệu Ung chế nhạo nói.
"Không dám, không dám...", Hồ Phong sợ tới mức mồ hôi tuôn rơi như mưa, không khỏi dập đầu trước Triệu Ung.
Đám bảo vệ cùng với trưởng phòng tài vụ nhìn thấy chủ tịch Hồ dập đầu thì cũng dập đầu theo, mặc dù bọn họ không hề biết vị khách này rốt cuộc là ai.
"Được rồi! Bảo bọn họ đứng dậy đi! Giữa ban ngày ban mặt mà làm cái trò gì vậy?", Tần Sinh cau mày bất mãn nói.
"Được rồi! Tất cả đều đứng lên đi!", Triệu Ung liền quát lên.
Tất cả những người đang quỳ trên mặt đất đều đứng dậy.
"Anh... anh Ung, anh này là ai?"
Hồ Phong nhìn Tần Sinh rồi thận trọng hỏi, gã chỉ cảm thấy người này có tư thái hết sức hiên ngang, ngũ quan kiên định hiếm có, không hề giống như thuộc hạ của Triệu Ung.
"Anh ấy sao?"
Triệu Ung liếc nhìn Tần Sinh thì phát hiện Tần Sinh hơi nhíu mày, ánh mắt cảnh cáo nhìn ngược lại anh ta, vì vậy anh ta đương nhiên không dám tùy tiện nói ra thân phận của Tần Sinh, chỉ lanh lẹ đáp: "Hồ Phong, tôi bảo cậu gọi tôi là ông chủ thì có quá đáng không?"
"Không quá đáng! Không quá đáng! Tuyệt đối không quá đáng!", Hồ Phong vội vàng nói.
"Vậy cậu gọi tôi là ông chủ, còn vị này, gọi anh ấy là ông chủ của tôi cũng không quá đáng đâu!"
Tần Sinh khẽ nhăn mặt, tuy rằng bất mãn nhưng cũng không nói gì thêm.
Lời nói của Triệu Ung lại khiến cho Hồ Phong run lên, hai chân mềm nhũn quỳ xuống trước mặt Tần Sinh.
"Thì ra là ông chủ lớn tới thăm!", giọng điệu của Hồ Phong đột nhiên lại trở nên căng thẳng cực độ.
Bởi vì gã biết rất rõ Triệu Ung, anh ta là một trong tứ đại chiến thần của đất nước này, có biệt danh chiến thần Thanh Long.
Sau khi gã quỳ xuống lần nữa thì đám bảo vệ cùng với trưởng phòng tài vụ cũng hướng về phía Tần Sinh mà tiếp tục quỳ xuống.
Lại quỳ xuống.
"Đủ rồi!"
Tần Sinh cuối cùng đã không còn kìm chế được lửa giận trong lồng ngực nữa mà phải quát lên.
"Động một tí là lại quỳ xuống làm cái gì?"
Người khác cứ quỳ xuống trước mặt anh khiến cho anh cảm thấy rất phiền phức.
“Đừng quỳ nữa, vào trong nói chuyện đi!”, Triệu Ung nói.
Ngay lập tức, Tần Sinh và Triệu Ung cùng bước vào Phong Hạ.
"Đã có chuyện gì xảy ra?"
Hồ Phong lúc này mới dám chỉ vào người bị gãy xương cổ tay đang ngồi sững sờ trên mặt đất mà hỏi, giọng nói của gã vẫn còn hết sức run rẩy, gương mặt tái nhợt vẫn chưa thể hồng hào trở lại.
"Chủ tịch, lúc nãy chính anh ta đã ra tay định đánh hai ông chủ kia!", một nhân viên bảo vệ bên cạnh kịp thời báo cáo.
"Cậu, cậu còn dám ra tay đánh bọn họ?", Hồ Phong trừng mắt, thái độ như muốn ăn thịt người trước mặt.
"Chủ tịch Hồ, tôi...", Hạ Phong sợ đến mức không biết nói gì.
"Tốt lắm! Tốt lắm! Rất có dũng khí! Cậu bị sa thải... con mợ nó!"
Hồ Phong bất ngờ lại quất dùi cui điện trong tay vào người của Hạ Phong, khiến cho cả người Hạ Phong bị điện giật run lên, hai mắt trợn trắng.
"Thứ rác rưởi này, ai cho anh vào đây?"
Ngay khi cửa thang máy mở ra, Ngu Y Lâm và Tô Thần Thần đang đứng bên ngoài đợi thang máy đã nhìn thấy hai người Triệu Ung và Tần Sinh đang ở trong thang máy. Ngu Y Lâm không bỏ lỡ cơ hội, liền chỉ ngón tay lên mũi của Tần Sinh mà tức giận quát lên.
Cứ như thể đây là công ty do gia đình cô ta điều hành vậy.
"Có chuyện gì vậy?"
Hồ Phong hỏi, ló đầu ra từ phía sau lưng của Triệu Ung cao hơn hai mét.