Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
vietwriter.vn vietwriter.vn
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
Chương 3: Phiền phức tìm đến
Ngô Vũ nhìn người trước mặt, anh rất rất hận kẻ đó, nhưng chẳng còn cách nào cả, anh chỉ đành bất lực.
Bởi vì Ngô Quân là một võ sĩ, hơn nữa có thực lực của võ sĩ tam tầng. Ngược lại anh chỉ là một người bình thường, nếu như đối đầu với một võ sĩ thì người thiệt chính là anh.
Anh chỉ có thể coi những lời chế giễu này như tiếng chó sủa. Nhưng qua gân xanh trên đầu anh có thể thấy được anh rất tức giận.
Nhưng anh chỉ có thể chịu đựng, đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng xuống.
Dù sao từ nhỏ đến lớn, anh nghe mấy lời chế giễu này quá nhiều rồi. Lúc nhỏ anh cũng tranh cãi với đám người ấy, thậm chí còn đánh nhau.
vietwriter.vn
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Mất đi sự bảo vệ của phụ thân, anh muốn phản kháng cũng khó như lên trời.
Thấy đối phương không quan tâm còn quay đầu nhìn đi chỗ khác. Ngô Quân cảm thấy lòng tự tôn của mình bị chà đạp, giống như đám khỉ đùa bỡn, bị mọi người vây xem.
Mà kẻ dùng ánh mắt này nhìn anh ta lại là tên phế vật nổi tiếng ở thành Huyền Nguyệt.
Nghĩ đến đây Ngô Quân nộ khí xông thiên. Nhưng nhớ lại, vừa nghĩ đến nhiệm vụ gia tộc giao cho, không thể gây phiền phức cho Ngô Vũ nên chỉ có thể mặc kệ Ngô Vũ tự sinh tự diệt.
Nhưng cũng hơi lo lắng, nếu như thực sự xảy ra chuyện gì thì một đệ tử dòng thứ như anh ta sẽ không được tha thứ. Hơn nữa tên phế vật này dù đã mất đi sự bảo hộ lớn nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là cả nhà họ Ngô đều phản cảm với Ngô Vũ.
Hơn nữa nhà họ Ngô là gia tộc lớn nhất thị trấn Huyền Nguyệt, nếu như Ngô Vũ thực sự chết vì bị nhà họ Ngô chèn ép. Thì ở ngoài kia, danh tiếng của nhà họ Ngô sẽ bị ảnh hưởng.
vietwriter.vn
Nhưng nghĩ đến người đứng sau, tên phế vật này còn dám coi thường anh ta, vậy nên nhất định phải bắt Ngô Vũ trả giá. Hơn nữa anh ta làm việc này cho người khác, dù có lớn chuyện thì sẽ có người gánh cho anh ta.
Nghĩ đến đây, gan Ngô Quân càng lớn hơn, hai mắt lóe lên tia hung ác.
Ngô Vũ vốn không muốn ở trong biệt viện, bây giờ nhìn thấy đối phương. Càng đỡ phải suy nghĩ, mặc dù tâm tình phức tạp khó biến mất nhưng có thể nhịn xuống.
Đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, anh vội vàng quay người rời khỏi biệt viện, cùng Lâm Hạo đi ra khỏi căn nhà đơn sơ.
Nhìn thấy anh chuẩn bị rời khỏi, Ngô Quân sốt sắng hẳn. Vội vàng xông ra khỏi viện, với thực lực của một võ sĩ, hơn nữa cự ly lại gần như vậy, mấy giây sau đã chặn được hai người đang chuẩn bị rời khỏi lại.
Nhìn thấy cậu thiếu niên mặc trường bào màu tím trước mặt, cơ thể hao gầy, cùng với hai tay máu chảy không ngừng. Ngô Quân coi thường nhìn rồi nói:
"Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy lời ta nói sao? Thái độ với tộc huynh như vậy sao?"
Ngô Vũ nghe thấy vậy biết đối phương không định tha cho mình, anh dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình nhìn chằm chằm vào đối phương, khó chịu nói:
"Muốn làm gì thì ngươi nói thẳng ra đi, cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy...?"
Còn về thái độ của Ngô Quân, anh biết mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn. Dù sao đối phương đã xông thẳng đến tiểu viện của anh thì cũng chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Bởi vì nếu như đến đây vào lúc này không thể nào đến để chế giễu hay bắt nạt anh, hay là huênh hoang giương oai diễu võ, chắc chắn là đang chuẩn bị làm gì đó?
Sau khi nghe xong, Ngô Quân thầm cảm thấy tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình phải hoàn thành, anh ta chỉ có thể nhịn lửa giận xuống.
"Ngươi có biết vì mấy lời ban nãy của ngươi, ta sẽ phải dạy cho tộc đệ như ngươi một bài học không?"
Nhìn thấy đối phương vẫn chưa ra tay, mà cũng chưa nói xấu mình.
Anh biết chắc tên này đang định làm gì đó, anh lập tức cảnh giác. Cùng lúc đó anh cũng nghĩ xem mình có gì đáng để bọn họ chú ý tới?
Lâm Hạo nhìn bầu không khí giữa hai người, lập tức cảm thấy không lành, biết hôm nay đối phương đến nhất định có chuyện, vội vàng lén lút chuồn đi. Khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng.
Ngô Quân chẳng quan tâm đến chuyện Lâm Hạo rời đi, cũng chẳng ngăn lại bởi vì bây giờ anh ta còn chưa muốn ra tay, cảm thấy đối phương sẽ bó tay chịu trói thôi.
Ngô Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, con ngươi lập tức co lại, anh biết Ngô Quân đang chuẩn bị làm gì đó.
Bây giờ anh chẳng phạm phải sai lầm gì, cũng chẳng có thứ gì đáng tiền, mọi thứ cơ bản đều bị nhà họ Ngô tịch thu rồi. Có điều anh có một thứ nhà họ Ngô không có, đó là quả thiên nguyên cha mẹ để lại.
"Chẳng nhẽ Ngô Quân muốn thứ đó!"
Ngô Vũ nghĩ đến đây, lập tức kinh ngạc, mặt mày biến sắc.
Nhưng nghĩ lại anh liền bỏ ngay suy nghĩ này đi. Bởi vì quả thiên nguyên này là thứ cha mạo hiểm tính mạng tìm được, đồng thời để Chú Trương - người bạn vào sinh ra tử với ông giao cho anh.
Chú Trương đã từng tuyên bố với nhà họ Ngô, nếu như có người dám cướp quả thiên nguyên tức là đang kết mối thâm thù với ông!
Không ai biết đến thân phận thật sự của Chú Trương. Có điều ông là một trong những người mạnh mẽ nhất nổi danh ở thị trấn Huyền Nguyệt, cho dù là nhà họ Ngô cũng không dám đắc tội.
Hơn nữa chẳng có ai biết thực lực của ông, bởi vì đến nay ông chưa bao giờ dùng hết toàn lực. Uy danh của ông vang khắp thị trấn Huyền Nguyệt, đến mức nhà họ Ngô cũng phải dè chừng.
vietwriter.vn vietwriter.vn