Marvellous
Moderator
-
Chương-30
Chương 30
Anh bế cô lên giường, đặt cô nằm xuống rồi định hôn cô nhưng cô lại né tránh anh:
"Anh đi tắm đi! "
"Em chê anh bẩn? "
"Không phải! "_cô xoay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn thấy anh.
Anh hơi hụt hẫng nhưng vì không muốn làm cô giận nên bèn đứng dậy nới lỏng caravat:"Được anh đi tắm!"
Cô nằm trên giường muốn ngủ nhưng tâm trí cứ nhớ lại chuyện vừa rồi làm mình đau lòng không thôi. Anh tắm xong mở cửa bước ra, trèo lên giường ôm eo cô hôn vào tai cô:
"Em có muốn tắm chút không? "
"Mẹ vừa tắm cho em rồi! "_cô nhỏ giọng nói.
Anh không biết phải giải thích với cô như thế nào cả, anh biết bây giờ cô đang rất buồn anh, anh thỏ thẻ vào tai cô:
"Anh xin lỗi! Thật ra... Là Tịch Văn không có việc làm, em biết đó cô ấy ra đi với hai bàn tay trắng, lại bị tên kia lừa lọc giờ chẳng có gì. Anh muốn giúp cô ấy chút thôi. "
Cô nghe được lời anh nói tâm chợt động, anh vẫn còn xót thương cho ả ta. Cô xoay người mình lại nằm trong lòng anh, hơi thở của anh, mùi hương của anh xông vào mũi cô làm nó rất cay, không còn thơm tho dễchịu nữa.
Cô giọng không thể nói to lên được chỉ uất nghẹn mà nói như hết hơi:
"Ngụy Tôn anh biết không? Em yêu anh, chúng ta ở bên nhau như vậy cũng lâu rồi, nhưng... Em không có cảm giác an toàn dù bây giờ sắp làm vợ anh! "
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt có anh trong đó, hình ảnh của anh rất rõ nhưng nó lại bị mờ nhạt bởi tầng nước mắt, sự lo lắng như hiện lên trong mắt cô làm anh sợ hãi.
Lời nói của cô cứ văng vẳng bên tai anh thật nhói tim thắt ruột_Em không có cảm giác an toàn dù bây giờ sắp làm vợ anh! _nó cứ ồng ồng tai anh.
"Uyển Đình! Em đừng nghĩ nhiều thật sự anh và cô ấy chẳng có gì cả."
"Anh nói em làm sao có thể tin hả anh? "_cô mệt mỏi đẩy anh ra, ngồi dậy uất ức nhìn anh nói, từng giọt nước mắt rơi trên mặt cô, ánh đèn ngủ chiếu vào làm nó long lanh như giọt pha lê.
"Anh không có tình cảm với chị ấy nhưng chị ấy có thật như anh không còn? Hay bên nhau thời gian tình cũ lại về? Em rất sợ, em rất sợ anh hiểu không? "_cô nấc lên từng cơn tê tái, bụng cô đau thắt cô phải nuốt vào trong cố gượng trước anh.
Anh vội vã ôm lấy cô vào lòng trấn an:"Bảo bối... Bảo bối đừng khóc nữa anh sai rồi là anh không tốt, anh làm em buồn rất nhiều. Nếu em không thích anh sẽ cho cô ấy thôi việc nhờ ai tìm cho cô ấy công việc khác. Em đừng như vậy mà!"
Lời nói cầu xin của anh van bên tai cô, đột nhiên cô thấy mình thật quá đáng:
"Em có quá ích kỷ không? Em... Em... Thật sự rất sợ, em sợ anh sẽ bỏ rơi em... Cả con nữa! "
"Không anh sẽ không bỏ em với con đâu! Anh sẽ bên cạnh mẹ con em thôi không ai có thể chen vào hạnh phúc của chúng ta."
Cô gật đầu an tâm hơi một chút, bàn tay bé nhỏ vuốt ve bụng mình. Anh đau lòng vì cô quá mong manh và nhạy cảm, anh đã làm cô khổ quá rồi. Vì sao cô lại cam chịu uất ức về mình mãi chớ, vì sao chỉ sợ tổn thương mà không cố gắng vui cười. Cô khiến anh muốn cả đời này che chở không muốn tổn thương cô.
Anh vịn bả vai cô dìu cô nằm xuống, cô cũng thuận theo nằm xuống ánh mắt đờ đẫn nhìn anh, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Bốn cánh môi chạm nhau không làm gì cả chỉ cảm nhận sự mềm mại của nhau thôi, rồi anh ngước mặt lên nhìn cô âu yếm:
"Bây giờ ngủ nhé? Đừng lo được không? Anh chỉ ở bên cạnh em thôi!"
"Ngụy Tôn em xin lỗi là do em quá đa nghi em làm anh khó xử rồi! " _cô lại mủi lòng nắm tay anh nhận lỗi về mình.
Anh nhìn cô thương xót:"Không phải lỗi của em mà! Ngủ đi nhé! Còn tốt cho bảo bảo nữa! "
"Dạ! "_đợi anh nằm xuống cô rút vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm của anh thật an toàn.
Cô nắm tay anh đặt lên bụng mình, anh cười hạnh phúc ôm cô ngủ tay xoa bụng cô yêu thương.
Cô nhắm mắt lại suy nghĩ là lời nói với con của mình:"Bảo bảo, mẹ có thể yếu đuối, ích kỷ không làm gì được ai. Nhưng mẹ sẽ không để ai làm hại hay đe doạ đến cuộc sống sau này của con, mẹ sẽ để cho con có đầy đủ một gia đình trọn vẹn. Con yên tâm nhé con yêu! "
Còn anh lại suy nghĩ:"Từ bây giờ anh sẽ cố gắng cho em sự an toàn hạnh phúc, không để em buồn rầu nữa, anh sẽ không muốn để mình thành gã đàn ông tồi trong mắt em đâu. "
Anh bế cô lên giường, đặt cô nằm xuống rồi định hôn cô nhưng cô lại né tránh anh:
"Anh đi tắm đi! "
"Em chê anh bẩn? "
"Không phải! "_cô xoay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn thấy anh.
Anh hơi hụt hẫng nhưng vì không muốn làm cô giận nên bèn đứng dậy nới lỏng caravat:"Được anh đi tắm!"
Cô nằm trên giường muốn ngủ nhưng tâm trí cứ nhớ lại chuyện vừa rồi làm mình đau lòng không thôi. Anh tắm xong mở cửa bước ra, trèo lên giường ôm eo cô hôn vào tai cô:
"Em có muốn tắm chút không? "
"Mẹ vừa tắm cho em rồi! "_cô nhỏ giọng nói.
Anh không biết phải giải thích với cô như thế nào cả, anh biết bây giờ cô đang rất buồn anh, anh thỏ thẻ vào tai cô:
"Anh xin lỗi! Thật ra... Là Tịch Văn không có việc làm, em biết đó cô ấy ra đi với hai bàn tay trắng, lại bị tên kia lừa lọc giờ chẳng có gì. Anh muốn giúp cô ấy chút thôi. "
Cô nghe được lời anh nói tâm chợt động, anh vẫn còn xót thương cho ả ta. Cô xoay người mình lại nằm trong lòng anh, hơi thở của anh, mùi hương của anh xông vào mũi cô làm nó rất cay, không còn thơm tho dễchịu nữa.
Cô giọng không thể nói to lên được chỉ uất nghẹn mà nói như hết hơi:
"Ngụy Tôn anh biết không? Em yêu anh, chúng ta ở bên nhau như vậy cũng lâu rồi, nhưng... Em không có cảm giác an toàn dù bây giờ sắp làm vợ anh! "
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt có anh trong đó, hình ảnh của anh rất rõ nhưng nó lại bị mờ nhạt bởi tầng nước mắt, sự lo lắng như hiện lên trong mắt cô làm anh sợ hãi.
Lời nói của cô cứ văng vẳng bên tai anh thật nhói tim thắt ruột_Em không có cảm giác an toàn dù bây giờ sắp làm vợ anh! _nó cứ ồng ồng tai anh.
"Uyển Đình! Em đừng nghĩ nhiều thật sự anh và cô ấy chẳng có gì cả."
"Anh nói em làm sao có thể tin hả anh? "_cô mệt mỏi đẩy anh ra, ngồi dậy uất ức nhìn anh nói, từng giọt nước mắt rơi trên mặt cô, ánh đèn ngủ chiếu vào làm nó long lanh như giọt pha lê.
"Anh không có tình cảm với chị ấy nhưng chị ấy có thật như anh không còn? Hay bên nhau thời gian tình cũ lại về? Em rất sợ, em rất sợ anh hiểu không? "_cô nấc lên từng cơn tê tái, bụng cô đau thắt cô phải nuốt vào trong cố gượng trước anh.
Anh vội vã ôm lấy cô vào lòng trấn an:"Bảo bối... Bảo bối đừng khóc nữa anh sai rồi là anh không tốt, anh làm em buồn rất nhiều. Nếu em không thích anh sẽ cho cô ấy thôi việc nhờ ai tìm cho cô ấy công việc khác. Em đừng như vậy mà!"
Lời nói cầu xin của anh van bên tai cô, đột nhiên cô thấy mình thật quá đáng:
"Em có quá ích kỷ không? Em... Em... Thật sự rất sợ, em sợ anh sẽ bỏ rơi em... Cả con nữa! "
"Không anh sẽ không bỏ em với con đâu! Anh sẽ bên cạnh mẹ con em thôi không ai có thể chen vào hạnh phúc của chúng ta."
Cô gật đầu an tâm hơi một chút, bàn tay bé nhỏ vuốt ve bụng mình. Anh đau lòng vì cô quá mong manh và nhạy cảm, anh đã làm cô khổ quá rồi. Vì sao cô lại cam chịu uất ức về mình mãi chớ, vì sao chỉ sợ tổn thương mà không cố gắng vui cười. Cô khiến anh muốn cả đời này che chở không muốn tổn thương cô.
Anh vịn bả vai cô dìu cô nằm xuống, cô cũng thuận theo nằm xuống ánh mắt đờ đẫn nhìn anh, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Bốn cánh môi chạm nhau không làm gì cả chỉ cảm nhận sự mềm mại của nhau thôi, rồi anh ngước mặt lên nhìn cô âu yếm:
"Bây giờ ngủ nhé? Đừng lo được không? Anh chỉ ở bên cạnh em thôi!"
"Ngụy Tôn em xin lỗi là do em quá đa nghi em làm anh khó xử rồi! " _cô lại mủi lòng nắm tay anh nhận lỗi về mình.
Anh nhìn cô thương xót:"Không phải lỗi của em mà! Ngủ đi nhé! Còn tốt cho bảo bảo nữa! "
"Dạ! "_đợi anh nằm xuống cô rút vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm của anh thật an toàn.
Cô nắm tay anh đặt lên bụng mình, anh cười hạnh phúc ôm cô ngủ tay xoa bụng cô yêu thương.
Cô nhắm mắt lại suy nghĩ là lời nói với con của mình:"Bảo bảo, mẹ có thể yếu đuối, ích kỷ không làm gì được ai. Nhưng mẹ sẽ không để ai làm hại hay đe doạ đến cuộc sống sau này của con, mẹ sẽ để cho con có đầy đủ một gia đình trọn vẹn. Con yên tâm nhé con yêu! "
Còn anh lại suy nghĩ:"Từ bây giờ anh sẽ cố gắng cho em sự an toàn hạnh phúc, không để em buồn rầu nữa, anh sẽ không muốn để mình thành gã đàn ông tồi trong mắt em đâu. "