Marvellous
Moderator
-
Chương-28
Chương 28
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, nhìn thấy mình nằm trong ngực anh thì hạnh phúc mỉm cười. Cô cựa mình một cái đụng trúng ngực anh. Anh mở mắt dậy nhìn cô lo lắng:
"Đình nhi em sao rồi? Còn mệt không? "
Cô mỉm cười nhẹ nhàng giọng khàn:"Dạ không em đỡ hơn rồi ạ! "
Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô ôm chặt cô vào lòng:" Anh xin lỗi đã để em lo! "
"Không sao mà! "
Anh leo xuống giường, mang dép lông vào đi vào nhà tắm, cô ngạc nhiên ngơ ngác nhìn anh, anh mang thâu nước nóng cùng khăn lau mặt đến bên giường.
"Anh làm gì thế? "
"Tắm cho em! Nào đánh răng đi!"_anh lấy bàn chải đánh răng đưa cho cô.
Cô vui vẻ cầm lấy súc miệng, nhẹ nhàng anh cởi áo cô ra, lau qua lau lại người cô.
"Có lạnh không? "
Cô vừa súc miệng vừa lắc đầu:"H... Ơ... Ng... "
Sau khi cô làm vệ sinh xong thì ngồi đợi anh thay quần áo cùng xuống ăn sáng. Mẹ anh đã sai người chuẩn bị bữa sáng cho cô, cô vừa xuống, mẹ anh đã nắm tay cô đặt cô ngồi xuống ghế:
"Nào Uyển Đình cháo của con đây, con nhanh ăn cho khỏe. "
Cô cầm muỗng lên, múc từng muỗng cháo đưa vào miệng:"Ưm... Ngon quá! Cảm ơn mẹ! "
"Ừm! Nào ăn thêm đi con! "
[...]
Mấy ngày sau...
Cô đã đỡ hơn, cuộc sống của cô và anh rất tốt. Anh rất quan tâm cô, mẹ anh thường dắt cô đi mua sắm, đi dạo lúc anh đi làm.
Chỉ còn một tuần nữa là đám cưới của anh và cô rồi. Cô rất mong chờ ngày này, bụng cô mỗi ngày một lớn hơn rồi.
Anh chuẩn bị đi làm cầm áo vest đi ra, cô xoa bụng đi lại cầm áo vest mặc cho anh:
"Anh đi làm vui nha! "
"Em ở nhà có buồn thì gọi cho anh, đừng suy nghĩ nhiều nha bà xã nhỏ."_anh véo má cô trêu chọc.
"Em biết rồi mà! "
Anh quỳ xuống chân cô ôm eo cô, áp mặt vào bụng:"Cục cưng con phải ngoan nhé! Đừng làm hại bảo bối của ba nghe chưa? Hưm... "
Cô xoa đầu anh mỉm cười hạnh phúc:"Con em chớ có phải là con anh đâu mà hư như anh. "
Anh đứng phách dậy ôm cô vào lòng:"Thế không có anh ai làm em có thai hả? "
"Xí! Một t*ng trùng mà làm nhiều quá! Em mang chín tháng mười ngày chưa thấy gì. Thôi anh đi làm đi! "
"Ừ! Anh đi đây! Sẽ nhớ em lắm đó!"_một nụ hôn nhẹ lên tóc cô chào tạm biệt.
[...]
Ngồi ở nhà đợi anh, cô xem hết chương trình này đến chương trình khác, chán nản thở dài. Mẹ anh hôm nay không có ở nhà, bà bận đi hẹn với mấy bà bạn. Cô nhìn đồng hồ:
"Bảo bảo ơi đã gần 8 giờ rồi, mẹ lo cho ba quá. Không biết ba con đã ăn uống gì chưa. "
Cô đứng dậy đi vào trong nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra vài thứ nấu ăn cho anh. Người hầu chuẩn bị nghỉ làm, thấy cô thì hỏi:
"Cô chủ, cô làm gì vậy? "
"À mọi người nghỉ đi, tôi nấu cho Ngụy Tôn ít món để anh ấy ăn. "
"Vậy chúng tôi không làm phiền cô!"
Rồi mọi người lui ra, cô nấu ăn xong thì cũng không phiền tài xế, lấy xe đạp điện lúc mình đi chợ ra đi tới công ty anh. Trời se lạnh, cô cố gắng chạy hơn 30 phút mới tới chỗ anh. Bảo vệ thấy cô thì ra hỏi:"Cô tìm ai?"
"À tôi tìm Ngụy Tôn! "
Bảo vệ nhíu mày, cô gái này là ai mà dám gọi thẳng tên chủ tịch. Huống hồ chủ tịch đang ở cùng...
Cô thấy ánh mắt ông ta kì quá, chắc ông ta không biết cô,cô bèn liếm môi sửa lại:"À tôi xin lỗi là Ngụy Tổng! "
"À ngài ấy ở trên phòng còn bận việc thì phải. "
"Vậy tôi xin phép! "
Cô theo những gì mình biết đi lên tầng cao nhất, thấy bàn thư ký không có ai định lờ đi nhưng khi đập vào mắt cô bản tên trên bàn thư ký.
"Lưu Tịch Văn! "
Cô như không tin vào mắt mình, cô ấy là thư ký của anh sao chứ? Anh giấu cô sao? Tại sao anh làm như vậy? Anh lừa cô hay sao?...
Trong đầu cô hàng trăm câu hỏi mà cô không biết phải tìm câu trả lời từ đâu cả. Cô giữ bình tĩnh tiến đến cánh cửa, đặt tay trên nắm cửa, thật lạnh, nó lạnh như lòng cô bây giờ.
Cạch.
Nhẹ thôi... Cô mở cửa...
"Tôn anh mệt không để em mát xa cho anh nha?"
Giọng nói quen thuộc vang bên tai cô, ù ù làm cô hoang mang, lòng cô tê tái nhìn ả ta đang đứng phía sau anh đưa đôi tay day huyệt thái dương cho anh. Còn anh ngồi dựa ra ghế nhìn nét mặt mệt mỏi, nhưng càng nhìn thấy anh càng thư thái hơn, là do ả mát xa cho anh sao?
Cô khó thở vô cùng, bụng cô rất đau, tại sao lại như vậy?Anh rất yêu cô mà, những gì anh làm cho cô, cô đều cảm nhận được nó xuất phát từ trái tim ấm áp của anh.
Nhưng giờ nhìn xem là hình ảnh gì chứ? Thì ra cô đã hiểu. Những người đàn ông từng trải họ luôn khiến những người phụ nữ bên họ cảm giác ấm áp. Cũng như anh cho cô cảm giác ấy vậy. Thật ngọt mà cũng đắng, thật ấm mà cũng lạnh, thật thích mà lại đau.
Ả không yêu anh mà, bây giờ có phải hai người rất tốt không? Sáng nay anh còn yêu thương hôn tóc cô rời đi, họ rất tốt mà. Lại là vì kẻ thứ ba phải không?
Là quả báo sao? Cô từng cướp hạnh phúc của ả ta, từng là kẻ thứ ba chen vào cuộc hôn nhân của ả và anh, có phải bây giờ ông Trời muốn cô nhận lại cảm giác có kẻ thứ ba xuất hiện nó như thế nào trong tình yêu của mình không? Sao lại đến sớm vậy?
Anh đưa tay ra sau vỗ nhẹ tay ả:"Được rồi cảm ơn em! "
Cô lặng lẽ xoay gót rời đi. Nén cảm xúc vào trong cô chạy xuống sảnh, bác bảo vệ thấy cô không ổn giữ cô lại:"Cô gái con có sao không? "
"Bác đưa cái này cho Ngụy tổng hộ cháu, nói anh ấy nhớ ăn vào kẻo đói, cháu cảm ơn! "_rồi cô lên xe lái đi khỏi tầm mắt của người bảo vệ già nua hòa vào dòng người trên đường. Cô chẳng biết mình đi đâu nữa. Cũng chính lúc này tại căn phòng cao ánh đèn đã tắt, nước mắt cô bất chợt rơi nó làm mờ hình ảnh trước mặt cô.
Ting ting...
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, nhìn thấy mình nằm trong ngực anh thì hạnh phúc mỉm cười. Cô cựa mình một cái đụng trúng ngực anh. Anh mở mắt dậy nhìn cô lo lắng:
"Đình nhi em sao rồi? Còn mệt không? "
Cô mỉm cười nhẹ nhàng giọng khàn:"Dạ không em đỡ hơn rồi ạ! "
Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô ôm chặt cô vào lòng:" Anh xin lỗi đã để em lo! "
"Không sao mà! "
Anh leo xuống giường, mang dép lông vào đi vào nhà tắm, cô ngạc nhiên ngơ ngác nhìn anh, anh mang thâu nước nóng cùng khăn lau mặt đến bên giường.
"Anh làm gì thế? "
"Tắm cho em! Nào đánh răng đi!"_anh lấy bàn chải đánh răng đưa cho cô.
Cô vui vẻ cầm lấy súc miệng, nhẹ nhàng anh cởi áo cô ra, lau qua lau lại người cô.
"Có lạnh không? "
Cô vừa súc miệng vừa lắc đầu:"H... Ơ... Ng... "
Sau khi cô làm vệ sinh xong thì ngồi đợi anh thay quần áo cùng xuống ăn sáng. Mẹ anh đã sai người chuẩn bị bữa sáng cho cô, cô vừa xuống, mẹ anh đã nắm tay cô đặt cô ngồi xuống ghế:
"Nào Uyển Đình cháo của con đây, con nhanh ăn cho khỏe. "
Cô cầm muỗng lên, múc từng muỗng cháo đưa vào miệng:"Ưm... Ngon quá! Cảm ơn mẹ! "
"Ừm! Nào ăn thêm đi con! "
[...]
Mấy ngày sau...
Cô đã đỡ hơn, cuộc sống của cô và anh rất tốt. Anh rất quan tâm cô, mẹ anh thường dắt cô đi mua sắm, đi dạo lúc anh đi làm.
Chỉ còn một tuần nữa là đám cưới của anh và cô rồi. Cô rất mong chờ ngày này, bụng cô mỗi ngày một lớn hơn rồi.
Anh chuẩn bị đi làm cầm áo vest đi ra, cô xoa bụng đi lại cầm áo vest mặc cho anh:
"Anh đi làm vui nha! "
"Em ở nhà có buồn thì gọi cho anh, đừng suy nghĩ nhiều nha bà xã nhỏ."_anh véo má cô trêu chọc.
"Em biết rồi mà! "
Anh quỳ xuống chân cô ôm eo cô, áp mặt vào bụng:"Cục cưng con phải ngoan nhé! Đừng làm hại bảo bối của ba nghe chưa? Hưm... "
Cô xoa đầu anh mỉm cười hạnh phúc:"Con em chớ có phải là con anh đâu mà hư như anh. "
Anh đứng phách dậy ôm cô vào lòng:"Thế không có anh ai làm em có thai hả? "
"Xí! Một t*ng trùng mà làm nhiều quá! Em mang chín tháng mười ngày chưa thấy gì. Thôi anh đi làm đi! "
"Ừ! Anh đi đây! Sẽ nhớ em lắm đó!"_một nụ hôn nhẹ lên tóc cô chào tạm biệt.
[...]
Ngồi ở nhà đợi anh, cô xem hết chương trình này đến chương trình khác, chán nản thở dài. Mẹ anh hôm nay không có ở nhà, bà bận đi hẹn với mấy bà bạn. Cô nhìn đồng hồ:
"Bảo bảo ơi đã gần 8 giờ rồi, mẹ lo cho ba quá. Không biết ba con đã ăn uống gì chưa. "
Cô đứng dậy đi vào trong nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra vài thứ nấu ăn cho anh. Người hầu chuẩn bị nghỉ làm, thấy cô thì hỏi:
"Cô chủ, cô làm gì vậy? "
"À mọi người nghỉ đi, tôi nấu cho Ngụy Tôn ít món để anh ấy ăn. "
"Vậy chúng tôi không làm phiền cô!"
Rồi mọi người lui ra, cô nấu ăn xong thì cũng không phiền tài xế, lấy xe đạp điện lúc mình đi chợ ra đi tới công ty anh. Trời se lạnh, cô cố gắng chạy hơn 30 phút mới tới chỗ anh. Bảo vệ thấy cô thì ra hỏi:"Cô tìm ai?"
"À tôi tìm Ngụy Tôn! "
Bảo vệ nhíu mày, cô gái này là ai mà dám gọi thẳng tên chủ tịch. Huống hồ chủ tịch đang ở cùng...
Cô thấy ánh mắt ông ta kì quá, chắc ông ta không biết cô,cô bèn liếm môi sửa lại:"À tôi xin lỗi là Ngụy Tổng! "
"À ngài ấy ở trên phòng còn bận việc thì phải. "
"Vậy tôi xin phép! "
Cô theo những gì mình biết đi lên tầng cao nhất, thấy bàn thư ký không có ai định lờ đi nhưng khi đập vào mắt cô bản tên trên bàn thư ký.
"Lưu Tịch Văn! "
Cô như không tin vào mắt mình, cô ấy là thư ký của anh sao chứ? Anh giấu cô sao? Tại sao anh làm như vậy? Anh lừa cô hay sao?...
Trong đầu cô hàng trăm câu hỏi mà cô không biết phải tìm câu trả lời từ đâu cả. Cô giữ bình tĩnh tiến đến cánh cửa, đặt tay trên nắm cửa, thật lạnh, nó lạnh như lòng cô bây giờ.
Cạch.
Nhẹ thôi... Cô mở cửa...
"Tôn anh mệt không để em mát xa cho anh nha?"
Giọng nói quen thuộc vang bên tai cô, ù ù làm cô hoang mang, lòng cô tê tái nhìn ả ta đang đứng phía sau anh đưa đôi tay day huyệt thái dương cho anh. Còn anh ngồi dựa ra ghế nhìn nét mặt mệt mỏi, nhưng càng nhìn thấy anh càng thư thái hơn, là do ả mát xa cho anh sao?
Cô khó thở vô cùng, bụng cô rất đau, tại sao lại như vậy?Anh rất yêu cô mà, những gì anh làm cho cô, cô đều cảm nhận được nó xuất phát từ trái tim ấm áp của anh.
Nhưng giờ nhìn xem là hình ảnh gì chứ? Thì ra cô đã hiểu. Những người đàn ông từng trải họ luôn khiến những người phụ nữ bên họ cảm giác ấm áp. Cũng như anh cho cô cảm giác ấy vậy. Thật ngọt mà cũng đắng, thật ấm mà cũng lạnh, thật thích mà lại đau.
Ả không yêu anh mà, bây giờ có phải hai người rất tốt không? Sáng nay anh còn yêu thương hôn tóc cô rời đi, họ rất tốt mà. Lại là vì kẻ thứ ba phải không?
Là quả báo sao? Cô từng cướp hạnh phúc của ả ta, từng là kẻ thứ ba chen vào cuộc hôn nhân của ả và anh, có phải bây giờ ông Trời muốn cô nhận lại cảm giác có kẻ thứ ba xuất hiện nó như thế nào trong tình yêu của mình không? Sao lại đến sớm vậy?
Anh đưa tay ra sau vỗ nhẹ tay ả:"Được rồi cảm ơn em! "
Cô lặng lẽ xoay gót rời đi. Nén cảm xúc vào trong cô chạy xuống sảnh, bác bảo vệ thấy cô không ổn giữ cô lại:"Cô gái con có sao không? "
"Bác đưa cái này cho Ngụy tổng hộ cháu, nói anh ấy nhớ ăn vào kẻo đói, cháu cảm ơn! "_rồi cô lên xe lái đi khỏi tầm mắt của người bảo vệ già nua hòa vào dòng người trên đường. Cô chẳng biết mình đi đâu nữa. Cũng chính lúc này tại căn phòng cao ánh đèn đã tắt, nước mắt cô bất chợt rơi nó làm mờ hình ảnh trước mặt cô.
Ting ting...