Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Mùa đông là mùa thích hợp nhất để uống canh gà nóng.
Lâm Miên dành hơn hai giờ đồng hồ để hầm gà, tới khi nó sôi ùng ục nổi bong bóng lên trên. Trời đã tối rồi, đúng lúc canh gà cũng có thể lấy ra, bên ngoài tuyết rơi đầy trời, trong phòng ấm áp tràn ngập mùi thơm của gà. Cậu thỏa mãn hít sâu rồi thở ra, từng lỗ chân lông trên người của cậu đều rất thư giãn thoải mái.
Lâm Miên vừa múc canh gà ra thì nghe thấy ở cửa có tiếng động, cậu đi chân trần ra ngoài xem, quả nhiên thấy Tạ Đình đang cởi giày ở huyền quan(1). Thanh niên mặc áo len casơmia màu nâu nhạt, áo khoác tùy tiện vắt ở trên khuỷu tay, trên mái tóc dày có dính một vài bông tuyết trắng nhỏ, dường như nhận ra ánh nhìn của Lâm Miên nên hắn ngước cổ lên, lộ ra một gương mặt tuấn lãng thâm thúy.
(1) Huyền quan: khu vực từ cửa vào đến nhà.
Cho dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Lâm Miên vẫn sẽ luôn cảm khái sự thiên vị của tạo vật giả đối với khuôn mặt của Tạ Đình, đây cũng chính là một trong những lý do để cậu cam tâm tình nguyện đi theo hắn suốt hai năm.
Cậu đi tới, làm tốt bổn phận của một người vợ mà nhận lấy chiếc áo khoác đang vắt ở khuỷu tay của Tạ Đình, dùng giọng nói mềm mại hỏi: “Bên ngoài lạnh lắm à? Em vừa mới hầm canh gà, múc cho anh một bát nhé?”
Tạ Đình nói cẩn thận, giữa mi tâm(2) hiện lên chút mệt mỏi, hắn đi tới phòng khách rồi ngồi xuống.
(2) mi tâm: đoạn giữa hai đầu lông mày
Lâm Miên là một tình nhân cực kì chu đáo. Vì sợ canh gà làm bỏng Tạ Đình, cậu còn lấy sách nhỏ quạt quạt, tới khi canh gà có nhiệt độ vừa phải mới bưng qua. Cậu không cảm thấy mấy việc nhỏ nhặt này có gì phiền toái, dành mức phục vụ cao cấp nhất cho kim chủ chính là tôn chỉ hàng đầu của cậu.
Cậu không ngồi lên ghế sa lông mà thu chân lại ngồi cạnh bên chân Tạ Đình, nhìn Tạ Đình uống canh, giương mắt nhìn anh như một con cún con đang mong chờ sự khích lệ. Lâm Miên vừa thưởng thức hầu kết chuyển động lúc anh nuốt xuống và xương quai hàm của anh vừa nở nụ cười hiền hòa hỏi: “Uống ngon không?”
Tạ Đình hiển nhiên là bị vẻ mặt của cậu lấy lòng, cầm bát canh vẫn còn ấm ấn lên mặt của cậu, hào phóng khích lệ: “Rất ngon.”
Lâm Miên bề ngoài nói anh thích là tốt rồi, trong lòng thì lại nói nhỏ, mất công hầm tận 2 giờ 25 phút đồng hồ, sao lại không ngon cho được
Uống xong canh, Lâm Miên đứng dậy vòng lui phía sau Tạ Đình, nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương cho hắn. Dạo gần đây hắn rất bận, thường xuyên nói mình đau đầu, cho nên Lâm Miên đã lập tức chạy tới trung tâm massage học lỏm kỹ thuật của nhân viên ở đó. Tuy rằng phương pháp có hơi mới lạ nhưng đối với Tạ Đình như vậy đã quá đủ rồi.
Phí học kỹ thuật là 3500 tệ, nên để Tạ Đình mua cái gì tốt cho cậu đây?
Cậu đang thỏa sức nghĩ xem mình nên chọn túi hay là đồng hồ thì bỗng nghe thấy Tạ Đình nói: “Lý Viên về nước rồi.”
Động tác trên tay của Lâm Miên hơi dừng lại một chút, cậu “À--” môt tiếng.
Tạ Đình dường như không để ý rằng cậu bị mất tập trung, hắn nắm lấy tay cậu, nghiêng đầu xem vẻ mặt của cậu. Thấy Lâm Miên giống Lý Viên đến mấy phần, mắt hắn hơi rủ xuống, giống như cún con không ăn được miếng xương, hắn cười như không cười nói: “Không muốn tôi đi gặp cậu ấy à?”
“Không phải.” Lâm Miên lắc đầu, cậu biết Tạ Đình muốn nhìn thấy biểu tình gì. Cậu cố ý nháy mắt, làm cho đôi mắt sũng nước, cậu lộ ra nét oan ức, cười: “Anh đi đi, em ở nhà chờ anh.”
Mặc dù tính tình Tạ Đình khá lãnh đạm, nhưng những năm này Lâm Miên đã thăm dò được hết tính cách của hắn. Người này vốn mặt nghiêm nhưng nhẹ dạ, chỉ cần lộ ra sắc mặt xin khoan dung này thì lần nào Tạ Đình cũng sẽ mềm lòng, dù cậu chỉ là thế thân của Lý Viên thì Tạ Đình cũng không bao giờ bạc đãi cậu.
Quả nhiên, Tạ Đình thấy vậy, vỗ vỗ đùi mình, Lâm Miên lập tức vòng qua trước ghế ngồi lên đùi của hắn. Cậu không nói lời nào, chờ Tạ Đình mở miệng, khuôn mặt của cậu vừa vô tội vừa đáng thương.
“Nếu em không vui thì cứ nói.”
Lâm Miên vội vàng lắc đầu: “Em không phải không vui.”
Thật sự là cậu không có, cậu chỉ đang nghĩ nếu như bản gốc trở lại thì hàng nhái như cậu còn có thể được trụ lại trong bao lâu, ít nhất cũng phải bảo Tạ Đình cho cậu một chút phí chia tay.
Tạ Đình có nhiều tiền, dù sao thì ngày 26 tháng này là ngày tuyên bố người thừa kế chính thức, nếu muốn đuổi tình nhân thì ít nhất cũng không được ảnh hưởng đến mặt mũi của hắn, huống hồ cậu còn theo hắn hai năm, nhà cửa xe cộ chẳng thiếu thứ gì, nếu cậu giả bộ đáng thương thì có lẽ Tạ Đình mềm lòng sẽ cho cậu nhiều hơn.
Vừa nghĩ vậy, vẻ mặt khó chịu của Lâm Miên đã hơi không kiềm được, suýt nữa đã cười ra tiếng. Cậu vội vàng dụi đầu vào gáy Tạ Đình, ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt trên người hắn, che giấu niềm vui nho nhỏ của bản thân.
Tạ Đình lại nghĩ là cậu khó chịu. Trong hai năm qua, Lâm Miên làm tình nhân mà không có chút tật xấu nào, lên giường đủ lẳng lơ, xuống giường đủ chu đáo, chưa bao giờ cáu vặt với hắn, lại còn nấu ăn ngon, vẻ ngoài đẹp đẽ hợp ý hắn, hắn đương nhiên sẽ dung túng Lâm Miên nhiều hơn.
Hắn bóp bóp phần thịt mềm sau gáy Lâm Miên, thân mật hôn lên mặt cậu, ngữ điệu lạnh lẽo xưa nay khó để ý lại mềm hơn vài phần: “Tôi tăng hạn ngạch mỗi tháng trong thẻ thêm 50 ngàn, em thích gì thì cứ mua.”
Lâm Miên ngẩng đầu lên, đôi mắt như đang phát sáng, nhưng cậu cũng không biểu hiện quá rõ, chỉ mím môi cười theo tiêu chuẩn. Cậu cố ý học trong ảnh của Lý Viên, lúc cười càng giống Lý Viên, Tạ Đình nhìn rất thích. Cậu mừng thầm hôn một cái lên đôi môi mỏng của Tạ Đình.
Tạ Đình bị cậu hôn ngứa cả lòng. Chỉ là Lâm Miên đã đạt được mục đích, cậu hát nhẩm một câu trong bài hát không rõ tên, chạy như cún con lon ton vào phòng bếp ăn canh.
Tạ Đình nhìn bóng lưng gầy của cậu, càng ngày càng vừa lòng. Cứ như thế này cũng rất tốt, hắn có thể tiếp tục như này với Lâm Miên mãi mãi.
Mà người được Tạ Đình nghĩ luôn luôn một lòng với hắn, thậm chí trăm phần trăm đang ăn giấm vì hắn lại vừa chạy vào phòng bếp, nụ cười thận trọng trên mặt được thay bằng một hàng răng trắng đều, nếu không phải Tạ Đình còn đang ở phòng khách, có thể Lâm Miên sẽ không kiềm chế được mà cười như điên.
Cảm ơn Lý Viên 180 lần trong lòng, sau đó cậu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho thám tử cậu quen biết. Tạ Đình đối xử tốt với cậu như vậy, là một thế thân chính quy, cậu cũng phải cho Tạ Đình một niềm vui bất ngờ để báo đáp số tiền hắn cho cậu.
Trong lòng cậu đã có một kế hoạch chặt chẽ. Chỉ cần Tạ Đình đề nghị kết thúc mối quan hệ bao dưỡng với cậu thì cậu sẽ lập tức diễn một tập phim làm người ta phát khóc, kể lể tâm sự với Tạ Đình, bày tỏ cảm xúc, sau khi lấy tiền xong thì phủi mông bỏ đi. Càng nghĩ cậu càng vui, canh gà trong miệng cũng trở nên ngon hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, thám tử tư gửi ảnh ở sân
bay qua điện thoại của cậu. Sau khi ra ngân hàng giải quyết “nghiệp vụ”, cậu mở ảnh ra nhìn thì thấy Tạ Đình sóng vai với Lý Viên, trên mặt hắn còn có ý cười nhàn nhạt, Lâm Miên chỉ nhìn hắn một cái rồi lập tức chuyển ánh mắt sang người Lý Viên.
Thật ra cậu giống Lý Viên cũng khoảng 5 phần 10. Cậu thanh tú hơn Lý Viên một chút nhưng lại không cao như Lý Viên. Cậu mãi nghĩ ngợi nếu như mình cũng mặc áo gió quần bò như vậy thì sẽ giống Lý Viên đến mức nào nên cũng chẳng thèm để ý đến giám đốc ngân hàng đang nói chuyện với cậu.
Thời gian không còn nhiều, cậu sợ không kịp kế hoạch nên vội vã nói lần sau bàn lại với giám đốc ngân hàng rồi đi xe tới trung tâm mua sắm.
Quần áo trên người Lý Viên đều là hàng hiệu, không thể mua được loại giống y như đúc ở cửa hàng second-hand. Nhưng dù sao cũng chỉ là thế thân nên yêu cầu của Lâm Miên không cao như vậy, cậu chọn một vài món khá giống của Lý Viên để mặc lên người, trông giống anh ta hơn mấy phần.
Cậu không để nhân viên cửa hàng đóng gói lại mà mặc luôn. Lâm Miên vòng tới trung tâm thương mại dưới lòng đất rồi chọn một cái vali giống như trong ảnh, chọn mãi chọn mãi cuối cùng cậu lại chọn cái hơi đắt. Dù sao cậu cũng sẽ phải ra ngoài nhanh thôi, có lẽ tới lúc đó cái vali này sẽ phát huy được tác dụng.
Sau khi làm xong hết những việc này thì Lâm Miên tranh thủ đi xem phim, sau đó cậu mới bình thản đi về khu nhà ở mà Tạ Đình dùng để giấu cậu.
Cả hai tầng đều đã sáng đèn, nhắc nhở cho cậu biết là Tạ Đình đang ở nhà.
Cậu trái lại có hơi ngạc nhiên. Tạ Đình vậy mà không đi với Lý Viên, còn về sớm như vậy. Việc này không nằm trong phạm vi suy tính của cậu, cậu tiện tay kéo vali nhấn chuông cửa.
Vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng chuông. Tạ Đình nhìn màn hình camera một cái, bóng người ngoài cửa làm hắn hơi giật mình trong phút chốc. Chờ đến khi bình tĩnh thì lông mày của hắn hơi nhíu lại.
Hắn xuống tầng mở cửa, còn chưa kịp nói gì đã bị người ngoài cửa nhào vào lòng, khuôn mặt bị gió thổi đến đỏ bừng của Lâm Miên phóng đại trước mặt hắn, giọng nói như đang oán giận, giống như thực sự mệt mỏi vì phải ngồi tàu xe tới chỗ hắn: “Anh yêu, em về rồi. Em ngồi máy bay mười mấy tiếng, rất mệt.”
Tạ Đình đứng xa ra một chút, kinh ngạc nhìn cậu. Cả người cả vali của cậu đều giống hệt Lý Viên hôm nay, nhất thời anh cũng không biết nên giận hay nên cười: “Em làm gì vậy?”
Lâm Miên tựa vào người hắn như loài động vật không có xương sống, dùng hết kỹ năng diễn xuất cả đời mình học được, khóc ướt cả mắt: “Hai năm không gặp, em nhớ anh.”
Lý Viên ra nước ngoài đúng hai năm.
Tạ Đình dở khóc dở cười: “Em không cần như vậy...”
“Anh không muốn em sao?” Mặc dù người còn lại không phối hợp diễn cùng thì Lâm Miên vẫn có thể tự nói những lời đã chuẩn bị kỹ trong kịch bản: “Lúc còn ở Paris em ngày nào cũng cảm thấy nhớ anh, chỉ muốn bay trở về gặp anh ngay lập tức, vậy mà anh lại lạnh lùng như thế.”
Tạ Đình bị tố cáo nheo mắt lại: “Sao? Em nhớ anh như thế nào?”
Lâm Miên ôm lấy cổ hắn theo đúng sở trường của mình, cả người dính vào cơ thể của hắn, ghé vào tai hắn nhẹ rồi giọng nói: “Nhớ anh... xxx em.”
Lâm Miên vừa dứt lời thì bị Tạ Đình chặn ngang ôm lên, cậu bất đắc dĩ phải ôm lấy Tạ Đình, Tạ Đình ôm cậu lên luôn phòng ngủ chính ở tầng hai, xong cậu còn bị thả mạnh xuống giường.
Tạ Đình đè lên người cậu, ánh mắt hung ác: “Sau này đừng làm mấy việc như thế này nữa.”
Lâm Miên bị hắn dọa rụt cả cổ nhưng vẫn làm liều nói: “Em nghĩ anh sẽ thích.”
Tạ Đình hôn mạnh lên môi của cậu, lầm bầm nói: “Em không phải cậu ấy.”
Lâm Miên kiềm chế không chửi tục, sư cha anh chứ Tạ Đình, tôi mà là Lý Viên thì tôi còn phải chú ý quan tâm chăm sóc anh chắc! Nhưng bên ngoài cậu vẫn là bé con ngoan ngoãn, vừa chịu đựng nụ hôn thô bạo của Tạ Đình vừa nhõng nhẽo nói: “Lần sau em sẽ không làm vậy nữa, nhưng mà hôm nay em nhìn thấy Lý tiên sinh rồi, thật sự rất đẹp trai.”
Chân dài eo nhỏ, cởi quần áo ra sẽ trông rất đẹp.
Chắc là cậu khen chuẩn rồi nhỉ? Thế nhưng không hiểu sao Tạ Đình lại âm trầm nhìn cậu một hồi lâu, nhìn đến mức Lâm Miên tưởng là mình nói sai cái gì, vô tội chớp mắt, tự nhủ với lòng là mình sẽ không làm sai chuyện gì.
Là một kẻ thế thân, cậu giả trang bạch nguyệt quang của kim chủ cũng giống được chín mươi chín phần trăm, nhưng Tạ Đình lại không hiểu được nỗi khổ tâm của cậu, oan chết cậu rồi.
Xem ra ngày cậu phải cuốn gói rời đi sắp đến rồi. Lâm Miên hừ hừ đón nhận va chạm của Tạ Đình, suy nghĩ gì cũng bị đánh bay, không nghĩ được chuyện gì nữa.
Lâm Miên dành hơn hai giờ đồng hồ để hầm gà, tới khi nó sôi ùng ục nổi bong bóng lên trên. Trời đã tối rồi, đúng lúc canh gà cũng có thể lấy ra, bên ngoài tuyết rơi đầy trời, trong phòng ấm áp tràn ngập mùi thơm của gà. Cậu thỏa mãn hít sâu rồi thở ra, từng lỗ chân lông trên người của cậu đều rất thư giãn thoải mái.
Lâm Miên vừa múc canh gà ra thì nghe thấy ở cửa có tiếng động, cậu đi chân trần ra ngoài xem, quả nhiên thấy Tạ Đình đang cởi giày ở huyền quan(1). Thanh niên mặc áo len casơmia màu nâu nhạt, áo khoác tùy tiện vắt ở trên khuỷu tay, trên mái tóc dày có dính một vài bông tuyết trắng nhỏ, dường như nhận ra ánh nhìn của Lâm Miên nên hắn ngước cổ lên, lộ ra một gương mặt tuấn lãng thâm thúy.
(1) Huyền quan: khu vực từ cửa vào đến nhà.
Cho dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Lâm Miên vẫn sẽ luôn cảm khái sự thiên vị của tạo vật giả đối với khuôn mặt của Tạ Đình, đây cũng chính là một trong những lý do để cậu cam tâm tình nguyện đi theo hắn suốt hai năm.
Cậu đi tới, làm tốt bổn phận của một người vợ mà nhận lấy chiếc áo khoác đang vắt ở khuỷu tay của Tạ Đình, dùng giọng nói mềm mại hỏi: “Bên ngoài lạnh lắm à? Em vừa mới hầm canh gà, múc cho anh một bát nhé?”
Tạ Đình nói cẩn thận, giữa mi tâm(2) hiện lên chút mệt mỏi, hắn đi tới phòng khách rồi ngồi xuống.
(2) mi tâm: đoạn giữa hai đầu lông mày
Lâm Miên là một tình nhân cực kì chu đáo. Vì sợ canh gà làm bỏng Tạ Đình, cậu còn lấy sách nhỏ quạt quạt, tới khi canh gà có nhiệt độ vừa phải mới bưng qua. Cậu không cảm thấy mấy việc nhỏ nhặt này có gì phiền toái, dành mức phục vụ cao cấp nhất cho kim chủ chính là tôn chỉ hàng đầu của cậu.
Cậu không ngồi lên ghế sa lông mà thu chân lại ngồi cạnh bên chân Tạ Đình, nhìn Tạ Đình uống canh, giương mắt nhìn anh như một con cún con đang mong chờ sự khích lệ. Lâm Miên vừa thưởng thức hầu kết chuyển động lúc anh nuốt xuống và xương quai hàm của anh vừa nở nụ cười hiền hòa hỏi: “Uống ngon không?”
Tạ Đình hiển nhiên là bị vẻ mặt của cậu lấy lòng, cầm bát canh vẫn còn ấm ấn lên mặt của cậu, hào phóng khích lệ: “Rất ngon.”
Lâm Miên bề ngoài nói anh thích là tốt rồi, trong lòng thì lại nói nhỏ, mất công hầm tận 2 giờ 25 phút đồng hồ, sao lại không ngon cho được
Uống xong canh, Lâm Miên đứng dậy vòng lui phía sau Tạ Đình, nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương cho hắn. Dạo gần đây hắn rất bận, thường xuyên nói mình đau đầu, cho nên Lâm Miên đã lập tức chạy tới trung tâm massage học lỏm kỹ thuật của nhân viên ở đó. Tuy rằng phương pháp có hơi mới lạ nhưng đối với Tạ Đình như vậy đã quá đủ rồi.
Phí học kỹ thuật là 3500 tệ, nên để Tạ Đình mua cái gì tốt cho cậu đây?
Cậu đang thỏa sức nghĩ xem mình nên chọn túi hay là đồng hồ thì bỗng nghe thấy Tạ Đình nói: “Lý Viên về nước rồi.”
Động tác trên tay của Lâm Miên hơi dừng lại một chút, cậu “À--” môt tiếng.
Tạ Đình dường như không để ý rằng cậu bị mất tập trung, hắn nắm lấy tay cậu, nghiêng đầu xem vẻ mặt của cậu. Thấy Lâm Miên giống Lý Viên đến mấy phần, mắt hắn hơi rủ xuống, giống như cún con không ăn được miếng xương, hắn cười như không cười nói: “Không muốn tôi đi gặp cậu ấy à?”
“Không phải.” Lâm Miên lắc đầu, cậu biết Tạ Đình muốn nhìn thấy biểu tình gì. Cậu cố ý nháy mắt, làm cho đôi mắt sũng nước, cậu lộ ra nét oan ức, cười: “Anh đi đi, em ở nhà chờ anh.”
Mặc dù tính tình Tạ Đình khá lãnh đạm, nhưng những năm này Lâm Miên đã thăm dò được hết tính cách của hắn. Người này vốn mặt nghiêm nhưng nhẹ dạ, chỉ cần lộ ra sắc mặt xin khoan dung này thì lần nào Tạ Đình cũng sẽ mềm lòng, dù cậu chỉ là thế thân của Lý Viên thì Tạ Đình cũng không bao giờ bạc đãi cậu.
Quả nhiên, Tạ Đình thấy vậy, vỗ vỗ đùi mình, Lâm Miên lập tức vòng qua trước ghế ngồi lên đùi của hắn. Cậu không nói lời nào, chờ Tạ Đình mở miệng, khuôn mặt của cậu vừa vô tội vừa đáng thương.
“Nếu em không vui thì cứ nói.”
Lâm Miên vội vàng lắc đầu: “Em không phải không vui.”
Thật sự là cậu không có, cậu chỉ đang nghĩ nếu như bản gốc trở lại thì hàng nhái như cậu còn có thể được trụ lại trong bao lâu, ít nhất cũng phải bảo Tạ Đình cho cậu một chút phí chia tay.
Tạ Đình có nhiều tiền, dù sao thì ngày 26 tháng này là ngày tuyên bố người thừa kế chính thức, nếu muốn đuổi tình nhân thì ít nhất cũng không được ảnh hưởng đến mặt mũi của hắn, huống hồ cậu còn theo hắn hai năm, nhà cửa xe cộ chẳng thiếu thứ gì, nếu cậu giả bộ đáng thương thì có lẽ Tạ Đình mềm lòng sẽ cho cậu nhiều hơn.
Vừa nghĩ vậy, vẻ mặt khó chịu của Lâm Miên đã hơi không kiềm được, suýt nữa đã cười ra tiếng. Cậu vội vàng dụi đầu vào gáy Tạ Đình, ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt trên người hắn, che giấu niềm vui nho nhỏ của bản thân.
Tạ Đình lại nghĩ là cậu khó chịu. Trong hai năm qua, Lâm Miên làm tình nhân mà không có chút tật xấu nào, lên giường đủ lẳng lơ, xuống giường đủ chu đáo, chưa bao giờ cáu vặt với hắn, lại còn nấu ăn ngon, vẻ ngoài đẹp đẽ hợp ý hắn, hắn đương nhiên sẽ dung túng Lâm Miên nhiều hơn.
Hắn bóp bóp phần thịt mềm sau gáy Lâm Miên, thân mật hôn lên mặt cậu, ngữ điệu lạnh lẽo xưa nay khó để ý lại mềm hơn vài phần: “Tôi tăng hạn ngạch mỗi tháng trong thẻ thêm 50 ngàn, em thích gì thì cứ mua.”
Lâm Miên ngẩng đầu lên, đôi mắt như đang phát sáng, nhưng cậu cũng không biểu hiện quá rõ, chỉ mím môi cười theo tiêu chuẩn. Cậu cố ý học trong ảnh của Lý Viên, lúc cười càng giống Lý Viên, Tạ Đình nhìn rất thích. Cậu mừng thầm hôn một cái lên đôi môi mỏng của Tạ Đình.
Tạ Đình bị cậu hôn ngứa cả lòng. Chỉ là Lâm Miên đã đạt được mục đích, cậu hát nhẩm một câu trong bài hát không rõ tên, chạy như cún con lon ton vào phòng bếp ăn canh.
Tạ Đình nhìn bóng lưng gầy của cậu, càng ngày càng vừa lòng. Cứ như thế này cũng rất tốt, hắn có thể tiếp tục như này với Lâm Miên mãi mãi.
Mà người được Tạ Đình nghĩ luôn luôn một lòng với hắn, thậm chí trăm phần trăm đang ăn giấm vì hắn lại vừa chạy vào phòng bếp, nụ cười thận trọng trên mặt được thay bằng một hàng răng trắng đều, nếu không phải Tạ Đình còn đang ở phòng khách, có thể Lâm Miên sẽ không kiềm chế được mà cười như điên.
Cảm ơn Lý Viên 180 lần trong lòng, sau đó cậu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho thám tử cậu quen biết. Tạ Đình đối xử tốt với cậu như vậy, là một thế thân chính quy, cậu cũng phải cho Tạ Đình một niềm vui bất ngờ để báo đáp số tiền hắn cho cậu.
Trong lòng cậu đã có một kế hoạch chặt chẽ. Chỉ cần Tạ Đình đề nghị kết thúc mối quan hệ bao dưỡng với cậu thì cậu sẽ lập tức diễn một tập phim làm người ta phát khóc, kể lể tâm sự với Tạ Đình, bày tỏ cảm xúc, sau khi lấy tiền xong thì phủi mông bỏ đi. Càng nghĩ cậu càng vui, canh gà trong miệng cũng trở nên ngon hơn rất nhiều.
Ngày hôm sau, thám tử tư gửi ảnh ở sân
bay qua điện thoại của cậu. Sau khi ra ngân hàng giải quyết “nghiệp vụ”, cậu mở ảnh ra nhìn thì thấy Tạ Đình sóng vai với Lý Viên, trên mặt hắn còn có ý cười nhàn nhạt, Lâm Miên chỉ nhìn hắn một cái rồi lập tức chuyển ánh mắt sang người Lý Viên.
Thật ra cậu giống Lý Viên cũng khoảng 5 phần 10. Cậu thanh tú hơn Lý Viên một chút nhưng lại không cao như Lý Viên. Cậu mãi nghĩ ngợi nếu như mình cũng mặc áo gió quần bò như vậy thì sẽ giống Lý Viên đến mức nào nên cũng chẳng thèm để ý đến giám đốc ngân hàng đang nói chuyện với cậu.
Thời gian không còn nhiều, cậu sợ không kịp kế hoạch nên vội vã nói lần sau bàn lại với giám đốc ngân hàng rồi đi xe tới trung tâm mua sắm.
Quần áo trên người Lý Viên đều là hàng hiệu, không thể mua được loại giống y như đúc ở cửa hàng second-hand. Nhưng dù sao cũng chỉ là thế thân nên yêu cầu của Lâm Miên không cao như vậy, cậu chọn một vài món khá giống của Lý Viên để mặc lên người, trông giống anh ta hơn mấy phần.
Cậu không để nhân viên cửa hàng đóng gói lại mà mặc luôn. Lâm Miên vòng tới trung tâm thương mại dưới lòng đất rồi chọn một cái vali giống như trong ảnh, chọn mãi chọn mãi cuối cùng cậu lại chọn cái hơi đắt. Dù sao cậu cũng sẽ phải ra ngoài nhanh thôi, có lẽ tới lúc đó cái vali này sẽ phát huy được tác dụng.
Sau khi làm xong hết những việc này thì Lâm Miên tranh thủ đi xem phim, sau đó cậu mới bình thản đi về khu nhà ở mà Tạ Đình dùng để giấu cậu.
Cả hai tầng đều đã sáng đèn, nhắc nhở cho cậu biết là Tạ Đình đang ở nhà.
Cậu trái lại có hơi ngạc nhiên. Tạ Đình vậy mà không đi với Lý Viên, còn về sớm như vậy. Việc này không nằm trong phạm vi suy tính của cậu, cậu tiện tay kéo vali nhấn chuông cửa.
Vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng chuông. Tạ Đình nhìn màn hình camera một cái, bóng người ngoài cửa làm hắn hơi giật mình trong phút chốc. Chờ đến khi bình tĩnh thì lông mày của hắn hơi nhíu lại.
Hắn xuống tầng mở cửa, còn chưa kịp nói gì đã bị người ngoài cửa nhào vào lòng, khuôn mặt bị gió thổi đến đỏ bừng của Lâm Miên phóng đại trước mặt hắn, giọng nói như đang oán giận, giống như thực sự mệt mỏi vì phải ngồi tàu xe tới chỗ hắn: “Anh yêu, em về rồi. Em ngồi máy bay mười mấy tiếng, rất mệt.”
Tạ Đình đứng xa ra một chút, kinh ngạc nhìn cậu. Cả người cả vali của cậu đều giống hệt Lý Viên hôm nay, nhất thời anh cũng không biết nên giận hay nên cười: “Em làm gì vậy?”
Lâm Miên tựa vào người hắn như loài động vật không có xương sống, dùng hết kỹ năng diễn xuất cả đời mình học được, khóc ướt cả mắt: “Hai năm không gặp, em nhớ anh.”
Lý Viên ra nước ngoài đúng hai năm.
Tạ Đình dở khóc dở cười: “Em không cần như vậy...”
“Anh không muốn em sao?” Mặc dù người còn lại không phối hợp diễn cùng thì Lâm Miên vẫn có thể tự nói những lời đã chuẩn bị kỹ trong kịch bản: “Lúc còn ở Paris em ngày nào cũng cảm thấy nhớ anh, chỉ muốn bay trở về gặp anh ngay lập tức, vậy mà anh lại lạnh lùng như thế.”
Tạ Đình bị tố cáo nheo mắt lại: “Sao? Em nhớ anh như thế nào?”
Lâm Miên ôm lấy cổ hắn theo đúng sở trường của mình, cả người dính vào cơ thể của hắn, ghé vào tai hắn nhẹ rồi giọng nói: “Nhớ anh... xxx em.”
Lâm Miên vừa dứt lời thì bị Tạ Đình chặn ngang ôm lên, cậu bất đắc dĩ phải ôm lấy Tạ Đình, Tạ Đình ôm cậu lên luôn phòng ngủ chính ở tầng hai, xong cậu còn bị thả mạnh xuống giường.
Tạ Đình đè lên người cậu, ánh mắt hung ác: “Sau này đừng làm mấy việc như thế này nữa.”
Lâm Miên bị hắn dọa rụt cả cổ nhưng vẫn làm liều nói: “Em nghĩ anh sẽ thích.”
Tạ Đình hôn mạnh lên môi của cậu, lầm bầm nói: “Em không phải cậu ấy.”
Lâm Miên kiềm chế không chửi tục, sư cha anh chứ Tạ Đình, tôi mà là Lý Viên thì tôi còn phải chú ý quan tâm chăm sóc anh chắc! Nhưng bên ngoài cậu vẫn là bé con ngoan ngoãn, vừa chịu đựng nụ hôn thô bạo của Tạ Đình vừa nhõng nhẽo nói: “Lần sau em sẽ không làm vậy nữa, nhưng mà hôm nay em nhìn thấy Lý tiên sinh rồi, thật sự rất đẹp trai.”
Chân dài eo nhỏ, cởi quần áo ra sẽ trông rất đẹp.
Chắc là cậu khen chuẩn rồi nhỉ? Thế nhưng không hiểu sao Tạ Đình lại âm trầm nhìn cậu một hồi lâu, nhìn đến mức Lâm Miên tưởng là mình nói sai cái gì, vô tội chớp mắt, tự nhủ với lòng là mình sẽ không làm sai chuyện gì.
Là một kẻ thế thân, cậu giả trang bạch nguyệt quang của kim chủ cũng giống được chín mươi chín phần trăm, nhưng Tạ Đình lại không hiểu được nỗi khổ tâm của cậu, oan chết cậu rồi.
Xem ra ngày cậu phải cuốn gói rời đi sắp đến rồi. Lâm Miên hừ hừ đón nhận va chạm của Tạ Đình, suy nghĩ gì cũng bị đánh bay, không nghĩ được chuyện gì nữa.