Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Quyển 1 - Chương 6: Cảnh sát đến thăm
"Cái gì?" Ngải Ân Hà vừa nghe thấy, sắc mặt nhất thời thay đổi rất khó coi, ngay sau đó, một tầng sương mỏng chợt phủ lên đôi mắt mở to vì hoảng sợ.
"Quý Dương, ý của anh là sau khi cưới để cho em ‘phòng không gối chiếc’ sao? Như vậy. . . . . . Em sẽ rất sợ. . . . . ." Cơ thể của cô bắt đầu run lẩy bẩy, ánh mắt hiện lên một mảng mờ mịt.
Cung Quý Dương vừa nhìn thấy bộ dạng hoang mang sợ hãi kia, thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, giọng trấn an: “Được rồi được rồi, chuyện này để sau hẵng nói đi!”
Ngải Ân Hà lập tức nhào tới lồng ngực Cung Quý Dương, khóe mắt đẫm lệ: "Quý Dương, xin anh đừng rời khỏi em, cũng không cần phải vứt bỏ. Em biết rõ bên cạnh anh còn rất nhiều người phụ nữ khác, nhưng em không quan tâm, chỉ cần anh có thể liếc mắt với em một cái, đừng để em cô đơn là đủ rồi, em sợ, thật sự rất sợ những ký ức kia. . . . . ."
"Ân Hà, tất cả đều đã qua, không nên suy nghĩ lung tung!"
Ánh mắt của Cung Qúy Dương trở nên thâm trầm u tối, khi anh vừa nghe thấy câu nói sau cùng kia của Ngải Ân Hà, bất chợt cảm giác đau nhói xỏ xuyên qua khoan tim, chạy dọc khắp toàn thân.
Đêm, không gian tĩnh lặng thêm phần lãng mạn, thế nhưng, có vẻ như màn đêm vẫn chưa được yên ắng một cách trọn vẹn. Bên trong biệt thự, quản gia lại đi vào, song, lần này vẻ mặt ông ta lại có chút hoang mang lo sợ.
"Cung tiên sinh, Cung tiên sinh." Ông ta thở hồng hộc lớn tiếng kêu ầm lên.
"Lại làm sao?"
Cung Quý Dương nhíu mày, cất tiếng hỏi, thật là muốn chết, tối nay đến đây vốn là để nghỉ ngơi, ai biết, chẳng những không được thư giãn đầu óc, ngược lại còn khiến bản thân mệt mỏi hơn.
Quản gia cũng nhìn thấy nét mặt của Cung Quý Dương có chút không vui, lập tức rút lại sự hoảng sợ ban nãy: “Cung tiên sinh, rất nhiều cảnh sát đang chờ ở bên ngoài, bọn họ, bọn họ nói rõ chỉ muốn gặp Cung tiên sinh ngài!"
"Cảnh sát?"
Ngải Ân Hà sửng sốt hét toáng lên, ngay sau đó, cô bắt lấy bàn tay Cung Qúy Dương, ân cần hỏi: “Qúy Dương, tại sao cảnh sát lại muốn tìm anh?”
Cung Quý Dương nhíu mày, có vẻ như sau khi suy nghĩ một chút, đôi môi mỏng mới vữa nãy còn thể hiện rõ sự cố chấp, chợt mấp máy:
"Được rồi, cho bọn họ vào đi!"
"Dạ, Cung tiên sinh!" Quản gia lập tức đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, vị quản gia liền dẫn mấy viên cảnh sát bước vào, nhìn tác phong cùng với quân phục của bọn họ, đúng thật là cảnh sát.
Tay cầm một ly rượu, Cung Qúy Dương uể oải tựa lưng vào ghế sofa, hai chân xếp chồng lên nhau, cổ áo sơ mi hơi mở ra khoe trọn hình thể rắn chắc mạnh mẽ của anh.
"Cung tiên sinh, ngài khỏe chứ? Đây là danh thiếp của tôi, mời ngài xem qua!”
Rất dễ dàng nhận thấy, viên cảnh sát đi đầu biết rõ chủ nhân của căn biệt thự này là ai, khóe môi mang theo ý cười, cẩn thận từng li từng tí đưa danh thiếp lên.
Cung Quý Dương cũng không buồn đưa tay đón lấy tấm danh thiếp, mà từ tốn nói một câu: “Quản gia.”
Quản gia ngay lập tức hiểu ý, cung kính trả lời: "Dạ, Cung tiên sinh!" Nói xong, liền tiến lên nhận lấy tấm danh thiếp trong tay viên cảnh sát, cất đi.
Cái gì?
Viên cảnh sát đó không ngờ đến, Cung Qúy Dương chẳng hề giữ lại cho anh ta một chút tình cảm hay thể diện nào. Thoáng chốc sắc mặt hóa trắng rồi lại hồng, nhưng không dám biểu hiện sự tức giận ra bên ngoài, chỉ có thể cười xòa mà nói:
“Hôm nay đến đây quấy rầy Cung tiên sinh nghỉ ngơi, thật là ngại quá!”
Cung Quý Dương cười ha hả, thậm chí còn ra vẻ cực kỳ thoải mái tựa sát vào lưng ghế phía sau, nói: “Chắc hẳn các ông cũng không muốn lãng phí tiền bạc của người nộp thuế chứ, nhưng tôi không rõ mấy vị cảnh sát đây đến thăm là vì chuyện gì?”
"Ách! Cái đó…cái đó, Cung tiên sinh!"
Viên cảnh sát lau lau mồ hôi hột trên trán: “Chuyện là vầy, mấy ngày trước chúng tôi nhận được một vụ báo án, một người phụ nữ bị mất trộm một chiếc xe con. Căn cứ vào biển số xe trên giấy phép, cuối cùng điều tra ra được chiếc xe này nằm ở đây, mà Cung tiên sinh lại ở nơi này, cho nên….cho nên.” Ông ta ấp úng nói, không dám đưa ra kết luận.
"Cho nên theo ý của ông, xe là do tôi trộm?"
Cung Quý Dương đặt ly rượu lên trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh ghế sofa, chậm rãi đứng dậy, giọng điệu trào phúng giúp ông ta đưa ra kết luận!
Viên cảnh sát vừa nghe thấy, ngay lập tức bị cà lăm nói không thành câu: “Không không không, tôi không phải có ý này, Cung tiên sinh làm sao có thể đi trộm xe được. Ý của tôi là, có phải ngài không cẩn thận, vô tình mở nhầm cửa xe hay không?”
"Nhầm cửa xe?" Cung Quý Dương nét mặt tỉnh bơ, cười cười, ông cảnh sát này quả thật biết tự tìm đường thoát thân.
Lúc này, Ngải Ân Hà đi lên phía trước, nhẹ nhàng nói: “Vị cảnh sát này, tôi cũng nghĩ là ông điều tra nhầm rồi, lấy thân phận hiện giờ của Cung tiên sinh, làm sao có thể liên quan đến chuyện này. Nếu như các ông không rời khỏi đây, đừng trách tôi kiện các ông tội quấy nhiễu nhà dân!”
Viên cảnh sát nghe thấy thế, sắc mặt còn khẩn trương hơn, vừa tính nói gì đó, liền nghe thấy một cảnh sát quèn đứng sau lưng mình lên tiếng, giọng chắc nịch:
"Sau khi chúng tôi sử dụng máy móc để theo dõi, chiếc xe của vị kia đang ở trong biệt thự của Cung quý dương tiên sinh. Nếu như ngài thật sự trong sạch, cảnh sát chúng tôi sẽ không đổ oan cho người tốt!”
Lời nói của tên cảnh sát quèn này lập tức khiến những người xung quanh toát mồ hôi lạnh. Nhất là vị cảnh sát trưởng, sau khi ông ta nghe xong câu này, lập tức tiến lên đẩy anh ta về sau, ý bảo an phận một chút, không cần nói gì.
"Anh….." Ngải Ân Hà không ngờ tới mình lại bị một tên cảnh sát quèn làm cho cứng họng, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
Bốp! Bốp! Bốp!
Cung Quý Dương nhíu mày cười một tiếng, đôi con ngươi sâu thẳm hơi pha chút nổi loạn, tà mị mê người, tựa như có loại ma lực khiến người ta hồn xiêu phách lạc. Chỉ thấy anh chậm rãi đứng lên, đi về phía tên cảnh sát quèn can đảm ban nãy, tựa như một con Báo đen đang chuẩn bị xử lý con mồi.
"Hê hê, Cung tiên sinh, anh ta còn trẻ không hiểu chuyện, xin ngài…”
Viên cảnh sát trưởng tiến lên một bước, toan cầu cạnh cho cấp dưới, liền bị Cung Qúy Dương đưa tay đẩy ra. Anh đi đến gần tên cảnh sát quèn, từ trên cao nhìn xuống chỉ đứng tới bả vai mình, cất giọng: “Cậu là người mới?”
Cảnh sát quèn nghiêm nghị nói: “Không sai, tôi là người mới, anh đừng tưởng rằng mình là người có tiền rồi muốn làm gì thì làm. Anh có biết vị kia bị mất xe sốt rột như thế nào không?”
Cung Quý Dương gật đầu cười, dường như nơi đáy mắt hàm chứa một tia khen ngợi. Ngay sau đó, làn môi mỏng tà mị của anh nhấc lên: “Không sai, tôi chính là người trộm xe, tôi đi với các ông về đồn lấy lời khai!”
Tiếng nói của anh vừa dứt, toàn bộ đám người trong phòng đều cả kinh, không ai trả lời được.
Bọn họ không nghe lầm chứ? Tổng giám đốc lừng lẫy của Cung thị tài phiệt, lại chính là tên trộm chiếc xe Ferrari của một cô gái?
Ngải Ân Hà nghe vậy, lập tức tiến về phía trước: “Qúy Dương, anh đang làm gì vậy?”
Cung Quý Dương khoát tay cắt đứt lời của cô..., sau đó đưa tầm mắt về phía tên cảnh sát quèn, cười quỷ dị: “Đi thôi, tôi đi với cậu trở về đồn cảnh sát!”
"Cái gì?" Cảnh sát quèn không ngờ Cung Quý Dương lại thừa nhận ‘tội danh’ của mình nhanh như vậy, ngẩn người, đứng tại chỗ chết trân một hồi lâu.
Cung Quý Dương đặt tay lên bả vai anh ta, vỗ vỗ, sau đó cầm lấy áo khoác cắm đầu cắm cổ đi ra ngoài. Đám người phía sau ngay lập tức đuổi theo, vừa đi đến cửa thì Cung Qúy Dương bất thình lình xoay người, nhìn tên cảnh sát quèn kia, mờ ám nói một câu: “Cậu mang họ Sầm!”
Hết Chương 6