Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 249
Bệnh viện St. Katon
Buổi sáng sớm trong lành, bệnh viện St. Katon vẫn đầy người đến khám như từ trước đến giờ, nơi đây là một bệnh viện hoàn cảnh trị liệu được xếp bậc trung, chuyên dành trị liệu cho tầng lớp đi làm công ăn lương, thu nhập vừa phải.
Cửa phòng khám chuyên khoa tim nửa khép nửa nở, bên trong ngoại trừ một2vị bác sĩ tuổi trung niên còn có một cô gái mi thanh mục tú diện mạo xinh đẹp nhưng trên mặt cô gái không dấu được nét buồn bã và lo lắng, ánh mắt dõi theo tấm phim X quang trên tay bác sĩ.
'Bác sĩ, bệnh của cha tôi ...' Giọng cô gái có chút run rẩy, hô hấp cũng khó khăn.
Bác sĩ chỉ tay5lên tấm phim X quang, giọng trầm ngâm nói: 'Khương tiểu thư, tôi có thể nghiêm túc nói với cô, bệnh tim của cha cô chẳng những không thuyên giảm mà hiện giờ đã bắt đầu biến chứng thành một loại bệnh phổi mãn tính.
'Cái gì chứ? Sao lại như thế được?' Cô gái trong phòng bệnh không phải người xa lạ mà chính là Khương6Tĩnh Nghiên, cô đến gặp bác sĩ về tình hình sức khỏe của cha mình, người đang được chữa trị trong bệnh viện này.
Khi nghe được những lời này từ miệng bác sĩ, cả người cô lảo đảo như sắp đổ, toàn thân không còn chút sức lực nào chỉ như một cái xác không hồn.
Vị bác sĩ này là bác sĩ điều trị chính cho5ông Khương, nghe cô hỏi vậy, ông chậm rãi đứng dậy, bước tới bước lui trong phòng, thoạt nhìn cũng biết ông đang nghiền ngẫm một vấn đề gì đó.
'Khương tiểu thư, thực ra cha cô có loại biến chứng này đã có thể xem như là may mắn trong cái bất hạnh rồi. Cô cũng biết đó, cha của cô bị chứng bị tim cực3kỳ hiếm có đó là rối loạn tĩnh mạch phổi TAPVR, người bị chứng bệnh này bởi vì máu giàu oxy trở về từ phổi đến tâm nhĩ phải hoặc tĩnh mạch chảy sai vị trí khiến cho vòng chảy máu đến và đi từ phổi và không bao giờ được thoát ra khỏi cơ thể chính vì vậy một khi bị chứng bệnh này sẽ rất nhanh gây nguy hiểm cho phổi. Trước mắt chúng tôi phải khống chế những biến chứng trước. Nhưng nếu không lập tức trị liệu thì căn bệnh này sẽ khiến cho các tĩnh mạch bị thu hẹp lại và có thể gây tử vong rất nhanh nếu không được tìm thấy và can thiệp bằng phẫu thuật kịp thời.
Khương Tĩnh Nghiên thấy đầu càng lúc càng choáng váng, tay cũn run dữ dội, gương mặt vốn xanh xao giờ đã trở nên trắng bệch không còn chút huyết sắc nào. Cô chống hai tay lên bàn gượng đứng dậy mà cũng là để giữ cho mình khỏi đột ngột ngất đi ...
'Bác sĩ, cầu xin ông, xin ông cứu lấy cha tôi. Bất kể là dùng thuốc hay phải phẫu thuật, chỉ cần cứu được tính mạng của cha tôi là được. Bác sĩ, cầu xin ông!'
Giọng cô đứt quãng nghẹn ngào, trong mắt đã tràn ngập bất lực và sợ hãi.
Vị bác sĩ hơi xoay người lại nhìn vào gương mặt đầy lo lắng của cô, trầm giọng nói: 'Khương tiểu thư, tôi đương nhiên hiểu rõ tâm trạng của cô, là bác sĩ đương nhiên chúng tôi sẽ cố gắng hết sức nhưng ...'
Ông hơi ngưng lại, thở dài một tiếng rồi nói tiếp: 'Mong là cô chuẩn bị tâm lý sẵn bởi vì trị liệu loại bệnh này không chỉ cần phải khẩn cấp tiến hành phẫu thuât mà còn phải tiêu tốn rất nhiều tiền cho các loại thuốc quý bởi vậy chi phí chữa bệnh là một con số rất khó tưởng tượng.'
Hô hấp của Tĩnh Nghiên càng lúc càng khó khăn, cô gian nan gật đầu: 'Bác sĩ, tôi biết, bất kể là phải tiêu tốn bao nhiêu tiền cũng xin ông nhất định phải cứu lấy cha tôi!'
Vị bác sĩ hơi lộ vẻ xúc động, ông đang định mở lời thì lúc này một y tá đã vội vã chạy đến, gấp đến độ quên cả gõ cửa: 'Bệnh nhân phòng số 3 bắt đầu có hiện tượng khó thở!'
Trong mắt vị bác sĩ thoáng qua một tia lo lắng, ông vội nói: 'Nhanh, mau chóng đưa vào phòng cấp cứu!'
Nhất thời cả người Khương Tĩnh Nghiên mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế. Phòng bệnh số 3! Bệnh nhân trong phòng bệnh số 3 chính là cha cô.
Một tay cô áp chặt lên ngực như muốn chặn xuống nỗi hoảng loạn trong lòng nhưng trên mặt không dấu được vẻ kinh hoàng luống cuống.
'Khương tiểu thư, bệnh nhân ở phòng bệnh số 3 là cha cô phải không? Vậy cô nhanh chóng đi làm những thủ tục cần thiết đi, trong quá trình cấp cứu cô phải luôn ở bên cạnh phòng cấp cứu để tiện cho chúng tôi nếu có việc sẽ dễ dàng tìm được cô!' Vị bác sĩ nói xong liền vội vàng rời đi bắt đầu chuẩn bị cấp cứu.
Khương Tĩnh Nghiên cũng không biết mình rời khỏi văn phòng của vị bác sĩ kia, chỉ đến khi nhìn thấy cha mình được các y tác đẩy đến phòng cấp cứu khoảnh khắc đó toàn thân cô run rẩy, đôi chân mềm nhũn không đỡ được thân người ...
Ngay lúc đó một đôi tay vươn ra kịp thời đỡ lấy người cô khiến cô may mắn không ngã nhào trên đất. Vội vàng quay đầu lại nhìn thì tầm mắt cô rơi vào một đôi mắt nhu hòa tràn đầy quan tâm ...
'Cô ...'
Giọng Khương Tĩnh Nghiên đứt quãng ngập ngừng nhưng chỉ trong chớp mắt, gương mặt lại trở nên lạnh như băng.
Người vừa đỡ cô chính là Sầm Tử Tranh.
'Tĩnh Nghiên, bác trai không sao chứ? Bác ... Không phải bác vẫn luôn khỏe mạnh sao?' Sầm Tử Tranh cũng lộ vẻ lo lắng và đau lòng nhìn Khương Tĩnh Nghiên hỏi.
Tĩnh Nghiên ngay lập tức hất tay Sầm Tử Tranh ra, giọng lạnh lùng và sắc bén nói: 'Cô đến đây làm gì? Còn muốn tiếp tục hại người sao? Hay là đến cười nhạo chúng tôi? Cô hại anh trai tôi chưa đủ lại hại đến mẹ tôi, giờ ngay cả cha tôi cô cũng muốn hại? Thấy chúng tôi thế này chắc là cô vui lắm rồi phải không?'
'Tĩnh Nghiên!'
Sầm Tử Tranh nghe cô nói vậy mặt cũng trở nên tái mét, 'Sao bạn lại hiểu lầm mình như thế được. Mà bác gái thế nào rồi?'
'Hừm!'
Khương Tĩnh Nghiên cười lạnh một tiếng nhưng trong tiếng cười không dấu được sự bi ai: 'Cung phu nhân, nơi đây không phải là chỗ những người giàu sang phú quý như cô đến đây. Xin cô sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!'
Sầm Tử Tranh nhìn vẻ lạnh lùng trên mặt Khương Tĩnh Nghiên, lòng lại bắt đầu ẩn ẩn đau, hai người đã từng là bạn thân nhất của nhau sao giờ lại thành ra thế này chứ?
'Tĩnh Nghiên, nơi đây không phải là nơi tranh cãi. Bạn nói cho mình biết vừa nãy bạn nhắc đến bác gái, rốt cuộc bác làm sao? Còn bác trai thì bị bệnh gì? Mình nghe Quý Dương nói bác trai sinh bệnh hiện đang điều trị ở bệnh viện này nên mình mới vội chạy đến đây vừa hay nhìn thấy bác trai bị đẩy vào phòng cấp cứu ...'
'À ...' Khương Tĩnh Nghiên liếc mắt nhìn cô, bên môi nhếch lên một nụ cười châm chọc: 'Thì ra là định kể công với tôi! Cũng đúng thôi, đúng là nên cám ơn Cung phu nhnân, nếu như không phải cô kịp thời chạy đến đây thì cho dù cha tôi chết chắc cũng không ai hay biết!'
Sầm Tử Tranh sốt ruột lắc đầu giải thích: 'Không phải, Tĩnh Nghiên, bạn hiểu lầm rồi, mình không có ý gì khác. Mình ...'
'Tôi mặc kệ cô có ý gì!' Khương Tĩnh Nghiên không chút khách khí ngắt lời Sầm Tử Tranh, cô nói rành mạch từng chữ một: 'Xin cô sau này đừng xen vào chuyện nhà tôi nữa. Tôi ... gánh không nổi!'