Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6 - Chương 6: Vô hình vô ảnh, Diêm Vương đòi mạng
Lồng sắt đúng lúc mở ra, bàn tay mập ú như móng giò heo định chộp vào bờ ngực của thiếu nữ đang nhắm nghiền hai mắt, nằm cuộn tròn trên mặt đất.
Thế nhưng bàn tay của Chu Trọng Bát còn chưa chạm được vạt áo thiếu nữ thì bỗng mọi thứ trước mắt như nhòa đi. Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó cả người lập tức bị hất văng ra ngoài.
Lực đá vào người hắn rất lớn, dáng người tròn trịa của Chu Trọng Bát lăn lông lốc mấy vòng liên tiếp như thùng phi rồi mới nằm bẹp dí dưới đất. Hắn lộn cổ xuống dưới sân khấu, miệng kêu rú lên đầy đau khổ.
Biến cố bất thình lình ập đến, làm cho tất cả mọi người lọt vào sự im lặng đến đáng sợ trong chớp mắt. Thậm chí trong đôi mắt của Vô Dục - kẻ vẫn luôn nhởn nhơ cười cợt cũng phải lộ ra vài phần kinh ngạc, khó mà tin nổi.
Bọn họ mở to mắt nhìn thiếu nữ tầm thường trong lồng sắt vàng chậm rãi đứng dậy. Tay chân của cô vốn bị xiềng xích trói buộc, không hiểu sao cô chỉ khẽ lắc một cái, cứ thế thoát ra không chút tổn hại gì.
Cô có thân hình mảnh khảnh, sắc mặt tiều tụy vàng như nến, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng tựa hồ nước lạnh sâu thẳm quét xuống phía dưới khán đài, khiến ai nấy đều phải rùng mình sợ hãi.
Hột Khê nắn bóp cổ tay bị hằn vết máu bầm do xiềng xích, nhìn xuống tên mập đang nằm bò bên dưới nom hệt con cóc từ trên cao. Cô cười lạnh rồi nói: "Muốn sàm sỡ bà đây à, còn phải chờ xem ngươi có cái bản lĩnh đấy hay không!"
Giọng nói thiếu nữ trong trẻo êm tai tựa như tiếng ngọc đá va vào lưu ly trong suốt, khiến cho mọi người đột nhiên bừng tỉnh.
"Trời ạ, cô ta làm thế nào mà thoát khỏi lồng sắt được? Đó chính là xiềng xích được đúc từ sắt lạnh, người phàm không bao giờ thoát được!"
"Tu vi của Chu thiếu gia đã đạt cấp cao nhất của Luyện Khí kỳ, làm sao có thể bị một nữ nô lệ không có linh căn đánh đến mức bò rạp xuống đất được chứ?"
"Lúc nãy rõ ràng tôi không hề cảm nhận được bất kỳ linh lực dao động nào, làm sao cô ta có thể đá bay Chu thiếu gia được chứ!"
…
Làn sóng bàn tán nổi lên mạnh mẽ, ánh mắt mọi người nhìn cô hệt như đang nhìn một con quái vật.
Lúc này, cuối cùng đám hộ vệ của Chu Trọng Bát cũng hoàn hồn, tay chân lóng nga lóng ngóng đỡ thiếu gia nhà mình đứng dậy.
Chu Trọng Bát thở hổn hển gào lên: "Đám ăn hại các ngươi còn đứng đó làm gì, mau lên hết cho ta, dạy dỗ con ả thối tha này một trận, sau đó lôi cổ nó về."
Bốn tên hộ vệ cao to vạm vỡ bèn vây lấy thiếu nữ gầy gò yếu ớt.
Trong suy nghĩ của tất cả mọi người có mặt tại đây, dường như trận đấu này chẳng có chút hồi hộp gay cấn, nữ nô trên đài chết là cái chắc. Cho dù thiếu nữ kỳ lạ này có chút bản lĩnh, nhưng đám hộ vệ này đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Trên đại lục Mịch La, cấp bậc của võ giả chia thành Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Ngưng Mạch kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Phân Thần kỳ, Không Minh kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ.
Mà Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ giống như đường ranh giới giữa trời và đất, cao thủ võ thuật bình thường có thể đối phó với tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng muốn đấu với Trúc Cơ kỳ thì chỉ có nước là bị hành hạ đến chết mà thôi.
Đám người có mặt ở đây đều nhìn Hột Khê với ánh mắt thương hại, có người còn tỏ vẻ hưng phấn như xem kịch vui.
Khóe miệng Hột Khê khẽ nhếch lên một nụ cười kỳ dị, giơ hai tay lên bình tĩnh như không.
Bởi vì ánh đèn quá chói, cho nên không ai phát hiện ra giữa năm ngón tay thanh mảnh thon dài của cô đang kẹp lấy bốn cây ngân châm óng ánh trong suốt. Đó là châm vô ảnh, loại ngân châm mảnh như lông tơ, cứng hơn sắt thép, trong chớp mắt có thể xuyên qua xương tủy người.
Lúc Hột Khê lần đầu tỉnh lại, cô đã phát hiện ra trải qua vụ nổ ở kiếp trước, không gian không những không biến mất mà châm vô ảnh cô cất giữ bên trong từ lâu vẫn còn nguyên vẹn không tổn hại gì.
Vô hình vô ảnh, Diêm Vương đòi mạng! Vũ khí sắc bén tuyệt vời để giết người cướp của chính là đây!
Bốn tên hộ vệ lần lượt rút phi kiếm ra, kiếm của bọn chúng đều là kiếm tu cấp thấp, ánh mắt nhìn thiếu nữ tràn ngập vẻ lạnh lùng, hung tàn hiểm ác.
Nguồn : Vietwriter.vn
Trong mắt đám tu hành, người phàm chỉ giống những con kiến hôi hay một lũ rác rưởi, chỉ có tư cách làm trâu làm ngựa cho bọn chúng mà thôi.
Nhưng đương lúc bốn hộ vệ kia đang điều động linh lực trong cơ thể, phi kiếm sắp lao tới cướp đi mạng sống của thiếu nữ thì Hột Khê đột ngột ra tay.
Thế nhưng bàn tay của Chu Trọng Bát còn chưa chạm được vạt áo thiếu nữ thì bỗng mọi thứ trước mắt như nhòa đi. Hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó cả người lập tức bị hất văng ra ngoài.
Lực đá vào người hắn rất lớn, dáng người tròn trịa của Chu Trọng Bát lăn lông lốc mấy vòng liên tiếp như thùng phi rồi mới nằm bẹp dí dưới đất. Hắn lộn cổ xuống dưới sân khấu, miệng kêu rú lên đầy đau khổ.
Biến cố bất thình lình ập đến, làm cho tất cả mọi người lọt vào sự im lặng đến đáng sợ trong chớp mắt. Thậm chí trong đôi mắt của Vô Dục - kẻ vẫn luôn nhởn nhơ cười cợt cũng phải lộ ra vài phần kinh ngạc, khó mà tin nổi.
Bọn họ mở to mắt nhìn thiếu nữ tầm thường trong lồng sắt vàng chậm rãi đứng dậy. Tay chân của cô vốn bị xiềng xích trói buộc, không hiểu sao cô chỉ khẽ lắc một cái, cứ thế thoát ra không chút tổn hại gì.
Cô có thân hình mảnh khảnh, sắc mặt tiều tụy vàng như nến, nhưng đôi mắt lại lạnh lùng tựa hồ nước lạnh sâu thẳm quét xuống phía dưới khán đài, khiến ai nấy đều phải rùng mình sợ hãi.
Hột Khê nắn bóp cổ tay bị hằn vết máu bầm do xiềng xích, nhìn xuống tên mập đang nằm bò bên dưới nom hệt con cóc từ trên cao. Cô cười lạnh rồi nói: "Muốn sàm sỡ bà đây à, còn phải chờ xem ngươi có cái bản lĩnh đấy hay không!"
Giọng nói thiếu nữ trong trẻo êm tai tựa như tiếng ngọc đá va vào lưu ly trong suốt, khiến cho mọi người đột nhiên bừng tỉnh.
"Trời ạ, cô ta làm thế nào mà thoát khỏi lồng sắt được? Đó chính là xiềng xích được đúc từ sắt lạnh, người phàm không bao giờ thoát được!"
"Tu vi của Chu thiếu gia đã đạt cấp cao nhất của Luyện Khí kỳ, làm sao có thể bị một nữ nô lệ không có linh căn đánh đến mức bò rạp xuống đất được chứ?"
"Lúc nãy rõ ràng tôi không hề cảm nhận được bất kỳ linh lực dao động nào, làm sao cô ta có thể đá bay Chu thiếu gia được chứ!"
…
Làn sóng bàn tán nổi lên mạnh mẽ, ánh mắt mọi người nhìn cô hệt như đang nhìn một con quái vật.
Lúc này, cuối cùng đám hộ vệ của Chu Trọng Bát cũng hoàn hồn, tay chân lóng nga lóng ngóng đỡ thiếu gia nhà mình đứng dậy.
Chu Trọng Bát thở hổn hển gào lên: "Đám ăn hại các ngươi còn đứng đó làm gì, mau lên hết cho ta, dạy dỗ con ả thối tha này một trận, sau đó lôi cổ nó về."
Bốn tên hộ vệ cao to vạm vỡ bèn vây lấy thiếu nữ gầy gò yếu ớt.
Trong suy nghĩ của tất cả mọi người có mặt tại đây, dường như trận đấu này chẳng có chút hồi hộp gay cấn, nữ nô trên đài chết là cái chắc. Cho dù thiếu nữ kỳ lạ này có chút bản lĩnh, nhưng đám hộ vệ này đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Trên đại lục Mịch La, cấp bậc của võ giả chia thành Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, Ngưng Mạch kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Phân Thần kỳ, Không Minh kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ.
Mà Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ giống như đường ranh giới giữa trời và đất, cao thủ võ thuật bình thường có thể đối phó với tu sĩ Luyện Khí kỳ, nhưng muốn đấu với Trúc Cơ kỳ thì chỉ có nước là bị hành hạ đến chết mà thôi.
Đám người có mặt ở đây đều nhìn Hột Khê với ánh mắt thương hại, có người còn tỏ vẻ hưng phấn như xem kịch vui.
Khóe miệng Hột Khê khẽ nhếch lên một nụ cười kỳ dị, giơ hai tay lên bình tĩnh như không.
Bởi vì ánh đèn quá chói, cho nên không ai phát hiện ra giữa năm ngón tay thanh mảnh thon dài của cô đang kẹp lấy bốn cây ngân châm óng ánh trong suốt. Đó là châm vô ảnh, loại ngân châm mảnh như lông tơ, cứng hơn sắt thép, trong chớp mắt có thể xuyên qua xương tủy người.
Lúc Hột Khê lần đầu tỉnh lại, cô đã phát hiện ra trải qua vụ nổ ở kiếp trước, không gian không những không biến mất mà châm vô ảnh cô cất giữ bên trong từ lâu vẫn còn nguyên vẹn không tổn hại gì.
Vô hình vô ảnh, Diêm Vương đòi mạng! Vũ khí sắc bén tuyệt vời để giết người cướp của chính là đây!
Bốn tên hộ vệ lần lượt rút phi kiếm ra, kiếm của bọn chúng đều là kiếm tu cấp thấp, ánh mắt nhìn thiếu nữ tràn ngập vẻ lạnh lùng, hung tàn hiểm ác.
Nguồn : Vietwriter.vn
Trong mắt đám tu hành, người phàm chỉ giống những con kiến hôi hay một lũ rác rưởi, chỉ có tư cách làm trâu làm ngựa cho bọn chúng mà thôi.
Nhưng đương lúc bốn hộ vệ kia đang điều động linh lực trong cơ thể, phi kiếm sắp lao tới cướp đi mạng sống của thiếu nữ thì Hột Khê đột ngột ra tay.