Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68 - Chương 68: Hai huynh muội
Hột Khê liếc mắt một cái đã nhận ra hai đứa bé này chính là hai huynh muội cô đã cứu trước cửa Tề Sinh Đường. Chỉ có điều lúc này đầu tóc hai đứa đã được chải chuốt gọn gàng, để lộ hai gương mặt sáng sủa, so với tinh thần sa sút thê thảm lúc trước, thì bây giờ trông có vẻ sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều.
Dáng người thiếu niên tuy gầy gò nhỏ thó nhưng mày kiếm mắt sáng, bé gái da dẻ mịn màng trắng nõn rất đáng yêu, hai đứa trẻ vừa nhìn thấy Hột Khê lập tức đứng dậy cùng lúc, hai đôi mắt sáng ngời nhìn cô tha thiết.
Thiếu niên tiến lên trước một bước, khuôn mặt đầy cảm kích, khom người nói: "Xin đội ơn cứu mạng hôm qua của công tử, tôi tên là Vũ Khiết, đây là muội muội Tiểu Li của tôi."
Hôm nay gương mặt bé gái trắng nõn sáng sủa, không còn đau khổ như hôm qua mà tỏ vẻ xấu hổ, thẹn thùng trốn ở sau lưng thiếu niên kia, bẽn lẽn nói: "Cảm ơn công tử đã cứu ca ca của muội ngày hôm qua."
Hột Khê lập tức nhíu mày, đầy cảnh giác nhìn bọn họ: "Làm sao hai người tìm được đến đây?"
Ngay cả người của Tề Sinh Đường và Thánh Đức Đường phái tới theo dõi mà cô cũng có thể cắt đuôi được, đồng thời còn phát hiện ra tung tích của Thanh Long, thế mà lại bị hai đứa nhóc này lặng lẽ tìm đến tận cửa như thế này sao?
Cậu thiếu niên tên Vu Khiết cảm nhận được sự xa cách và đề phòng của cô, vội vàng kéo bé gái trốn sau lưng mình ra và giải thích rằng: "Xin công tử chớ đa nghi, huynh muội chúng tôi không có điều ác ý gì cả, cũng chẳng phải là bám theo công tử. Chỉ là muội muội Tiểu Li của tôi trời sinh có khả năng giao tiếp với động vật, muội ấy… muội ấy hỏi thăm thông qua đám chim chóc, côn trùng ẩn nấp khắp ngóc ngách trong thành nên mới có thể tìm được đến đây."
Hột Khê giật nảy mình, cô không ngờ rằng trên thế gian còn có người có thể giao tiếp với động vật. Ánh mắt cô dừng lại trên người hai huynh muội kia, bèn trông thấy bé gái tên Tiểu Li sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt sợ sệt, nhưng lại không giấu nổi ánh mắt cảm kích cùng mong muốn được thân cận với cô.
Hột Khê hiểu hơn ai hết đạo lí thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*. Thiếu niên không chút do dự tiết lộ bí mật của mình với cô, chỉ mong có thể xóa bỏ nỗi hiềm nghi của cô thôi sao?
* Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội - chỉ người vốn không có tội, nhưng có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Dường như nhìn thấu sự suy nghĩ của Hột Khê, Vu Khiết vội vàng lên tiếng: "Tôi hy vọng công tử có thể thu nhận Tiểu Li, bảo bọc muội ấy cả đời bình an."
Đương nhiên năng lực của Tiểu Li rất mạnh vì cô bé có khả năng giao tiếp với muông thú, đây đúng là một công cụ hữu hiệu tuyệt vời để điều tra tình báo, cũng như theo dõi ám sát.
Nhưng trên đời không có miếng bánh nào miễn phí cả, cô không tin mình có được miếng mồi ngon như thế mà không phải trả giá tương xứng.
Hột Khê bình thản đáp lời thiếu niên: "Cậu cũng thấy đấy, tôi cũng chỉ là một người phàm yếu ớt không có tu vi mà thôi. Xét về phương diện võ thuật, có lẽ tôi còn thua cả cậu. Sao cậu lại cho rằng tôi có thể đảm bảo an toàn cho muội muội cậu chứ? Huống chi, tại sao tôi phải giúp đỡ hai người?"
Cô ra tay cứu người chỉ là vì nhớ đến nỗi đau thầm kín của kiếp trước, chủ yếu là vì cô muốn hiểu thêm về hệ thống chữa bệnh cũng như trình độ y học của thời đại này mà thôi, chứ chẳng phải vì lòng trắc ẩn gì, càng không cần người khác phải cảm tạ.
Vu Khiết nghe vậy thì sững sờ, cũng không biểu hiện vẻ thất vọng hay tức giận, ngược lại đột nhiên quỳ phịch xuống đất: "Công tử, Vu Khiết xin lấy khế ước huyết mạch của mình ra mà thề, đợi sau khi tôi giải quyết xong mối thù gia đình, sẽ trở về nhận công tử làm chủ nhân, dốc sức vì công tử. Từ nay về sau tôi và Tiểu Li nguyện phục tùng theo bất kỳ mệnh lệnh nào của công tử."
Hột Khê cau mày: "Hai người muốn làm nô lệ của tôi ư?"
"Không!" Vu Khiết vội lắc đầu, "Chúng tôi bằng lòng trở thành thuộc hạ của công tử, chứ không phải nô lệ."
Nô lệ của đại lục Mịch La không thể có ý thức tự chủ cũng như không thể thăng cấp tu luyện, đồng nghĩa với sự tồn tại của bọn họ ở cấp thấp nhất. Tuy rằng thuộc hạ cũng là quan hệ chủ tớ nhưng là kiểu tình nguyện phục tùng, giống như Thanh Long và Nam Cung Dục vậy.
Dáng người thiếu niên tuy gầy gò nhỏ thó nhưng mày kiếm mắt sáng, bé gái da dẻ mịn màng trắng nõn rất đáng yêu, hai đứa trẻ vừa nhìn thấy Hột Khê lập tức đứng dậy cùng lúc, hai đôi mắt sáng ngời nhìn cô tha thiết.
Thiếu niên tiến lên trước một bước, khuôn mặt đầy cảm kích, khom người nói: "Xin đội ơn cứu mạng hôm qua của công tử, tôi tên là Vũ Khiết, đây là muội muội Tiểu Li của tôi."
Hôm nay gương mặt bé gái trắng nõn sáng sủa, không còn đau khổ như hôm qua mà tỏ vẻ xấu hổ, thẹn thùng trốn ở sau lưng thiếu niên kia, bẽn lẽn nói: "Cảm ơn công tử đã cứu ca ca của muội ngày hôm qua."
Hột Khê lập tức nhíu mày, đầy cảnh giác nhìn bọn họ: "Làm sao hai người tìm được đến đây?"
Ngay cả người của Tề Sinh Đường và Thánh Đức Đường phái tới theo dõi mà cô cũng có thể cắt đuôi được, đồng thời còn phát hiện ra tung tích của Thanh Long, thế mà lại bị hai đứa nhóc này lặng lẽ tìm đến tận cửa như thế này sao?
Cậu thiếu niên tên Vu Khiết cảm nhận được sự xa cách và đề phòng của cô, vội vàng kéo bé gái trốn sau lưng mình ra và giải thích rằng: "Xin công tử chớ đa nghi, huynh muội chúng tôi không có điều ác ý gì cả, cũng chẳng phải là bám theo công tử. Chỉ là muội muội Tiểu Li của tôi trời sinh có khả năng giao tiếp với động vật, muội ấy… muội ấy hỏi thăm thông qua đám chim chóc, côn trùng ẩn nấp khắp ngóc ngách trong thành nên mới có thể tìm được đến đây."
Hột Khê giật nảy mình, cô không ngờ rằng trên thế gian còn có người có thể giao tiếp với động vật. Ánh mắt cô dừng lại trên người hai huynh muội kia, bèn trông thấy bé gái tên Tiểu Li sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt sợ sệt, nhưng lại không giấu nổi ánh mắt cảm kích cùng mong muốn được thân cận với cô.
Hột Khê hiểu hơn ai hết đạo lí thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*. Thiếu niên không chút do dự tiết lộ bí mật của mình với cô, chỉ mong có thể xóa bỏ nỗi hiềm nghi của cô thôi sao?
* Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội - chỉ người vốn không có tội, nhưng có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Dường như nhìn thấu sự suy nghĩ của Hột Khê, Vu Khiết vội vàng lên tiếng: "Tôi hy vọng công tử có thể thu nhận Tiểu Li, bảo bọc muội ấy cả đời bình an."
Đương nhiên năng lực của Tiểu Li rất mạnh vì cô bé có khả năng giao tiếp với muông thú, đây đúng là một công cụ hữu hiệu tuyệt vời để điều tra tình báo, cũng như theo dõi ám sát.
Nhưng trên đời không có miếng bánh nào miễn phí cả, cô không tin mình có được miếng mồi ngon như thế mà không phải trả giá tương xứng.
Hột Khê bình thản đáp lời thiếu niên: "Cậu cũng thấy đấy, tôi cũng chỉ là một người phàm yếu ớt không có tu vi mà thôi. Xét về phương diện võ thuật, có lẽ tôi còn thua cả cậu. Sao cậu lại cho rằng tôi có thể đảm bảo an toàn cho muội muội cậu chứ? Huống chi, tại sao tôi phải giúp đỡ hai người?"
Cô ra tay cứu người chỉ là vì nhớ đến nỗi đau thầm kín của kiếp trước, chủ yếu là vì cô muốn hiểu thêm về hệ thống chữa bệnh cũng như trình độ y học của thời đại này mà thôi, chứ chẳng phải vì lòng trắc ẩn gì, càng không cần người khác phải cảm tạ.
Vu Khiết nghe vậy thì sững sờ, cũng không biểu hiện vẻ thất vọng hay tức giận, ngược lại đột nhiên quỳ phịch xuống đất: "Công tử, Vu Khiết xin lấy khế ước huyết mạch của mình ra mà thề, đợi sau khi tôi giải quyết xong mối thù gia đình, sẽ trở về nhận công tử làm chủ nhân, dốc sức vì công tử. Từ nay về sau tôi và Tiểu Li nguyện phục tùng theo bất kỳ mệnh lệnh nào của công tử."
Hột Khê cau mày: "Hai người muốn làm nô lệ của tôi ư?"
"Không!" Vu Khiết vội lắc đầu, "Chúng tôi bằng lòng trở thành thuộc hạ của công tử, chứ không phải nô lệ."
Nô lệ của đại lục Mịch La không thể có ý thức tự chủ cũng như không thể thăng cấp tu luyện, đồng nghĩa với sự tồn tại của bọn họ ở cấp thấp nhất. Tuy rằng thuộc hạ cũng là quan hệ chủ tớ nhưng là kiểu tình nguyện phục tùng, giống như Thanh Long và Nam Cung Dục vậy.