Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53 - Chương 53: Minh Vương có lời mời
Hột Khê vừa ra khỏi con đường lớn phía Đông, đột ngột cảm nhận được cảm giác tê rần như có kiến bò chạy dọc khắp cơ thể.
Bước chân cô khựng lại, vẻ nghiêm trọng lộ trên gương mặt, trông về nơi không xa phía trước, cô cất giọng lạnh lẽo hỏi: "Ai đấy?"
Lời vừa dứt, phía trước không xa chầm chậm hiện ra một chàng trai mặc y phục màu xanh.
Chàng trai kia áng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi; đầu tóc được buộc gọn lên bằng sợi dây mảnh màu bạc; tuy khoác trên mình một bộ trang phục mộc mạc, nhưng trên người hắn lại mơ hồ toát lên khí thế lạnh thấu xương.
Khi trông thấy chàng trai kia, khuôn mặt Hột Khê bỗng đanh lại, nhưng cô nào có hay trong lòng chàng trai kia cũng ngập tràn nỗi kinh ngạc.
Hắn chính là Thanh Long - hộ vệ thân cận số một của Minh Vương, sở trường lớn nhất là ẩn mình; cho dù là theo dấu cao thủ Kim Đan kỳ, hắn cũng chưa bao giờ bị thất thủ; nào ngờ lại bị một kẻ người phàm không có linh khí phát hiện trong thời gian nhanh như vậy.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Nghe thấy Hột Khê gặng hỏi lại đầy vẻ cảnh giác, xa cách, Thanh Long lập tức bèn thu lại khí thế trên người, rồi chắp tay nói: "Xin công tử đừng hốt hoảng, thuộc hạ đến đây là muốn thay mặt cho vương gia mời công tử đến quán trà Vạn Phong trò chuyện."
Hột Khê khẽ nhíu mày, trên người không những không mất đi sự cảnh giác, trái lại càng thêm phần lạnh lùng, nghiêm nghị, "Ta không quen vương gia nào hết, liệu các hạ có sự nhầm lẫn nào chăng?"
Thanh Long trông thấy Hột Khê sắp quay gót bỏ đi thì liền nhanh như chớp vội vàng đứng chắn trước mặt cô, "Y thuật của công tử xuất thần nhập hóa, sao tôi có thể nhận nhầm, mời công tử đến quán trà Vạn Phong."
Ánh mắt Hột Khê vụt qua vẻ lạnh lẽo, cô nhớ lại hai luồng khí mạnh mẽ xuất hiện trên người thầy thuốc Tạ, rõ ràng là lúc đấy có kẻ đang giấu mình trên cao nhìn trò hay bên dưới. Liệu kẻ đó có phải chủ nhân của chàng trai thần bí này?
Chỉ có điều, dù cho bất luận là ai thì cũng không có can hệ gì với cô hết. Hột Khê hơi nheo nheo mắt, thờ ơ hỏi rằng: "Nếu ta không đi thì sao?"
Ánh mắt Thanh Long lạnh lùng giá buốt, trên người hắn tỏa ra sát khí băng giá, "Người được chủ nhân mời, chưa bao giờ không mời được."
Hột Khê nhìn thẳng hắn bằng cặp mắt u tối, lạnh lẽo; dù thực sự trong lòng cô đang trào dâng cảm giác sợ hãi vô nhường, không cách kháng cự, nhưng gương mặt cô không mảy may đổi sắc; châm vô ảnh lặng lẽ được giấu sẵn trong tay.
Hột Khê cô quyết không chịu để bất kỳ kẻ nào uy hiếp: "Chủ nhân ngươi mời thì ta phải đi sao? Hắn có thân phận gì mà bắt ta phải nghe theo?"
Trước lúc cô kịp ra tay, Thanh Long bất ngờ nhớ đến lời dặn dò của chủ nhân, bèn lập tức thu lại sát khí, cung kính mà thưa: "Chủ nhân tôi phong hào Minh Vương. Ngoài ra, chủ nhân tôi còn bảo tôi truyền lời với công tử rằng, trong tay chủ nhân tôi đang giữ món đồ mà công tử cần. Công tử đến đó tuyệt đối sẽ không thất vọng."
Minh Vương ư?
Hột Khê sửng sốt, bỗng dưng nhớ đến chàng trai khôi ngô không ai sánh bằng, tài hoa hơn người thốt ra từ miệng đám nữ tu sĩ ở quán rượu. Một người tuổi mới hai mươi, nhưng tu vi lại có thể sánh ngang với nhân vật truyền kỳ của đại tôn sư. w●ebtruy●enonlin●e●com
Ngẫm lại những lời bình phẩm về Minh Vương của đám nữ tu sĩ, trong mắt Hột Khê ánh lên sự hứng thú.
Cái gì mà tướng mạo khôi ngô, khí chất gian tà lôi cuốn, tính cách lạnh như băng, tác phong bá đạo chứ. Tuy rằng có vô số mỹ nữ hết người này đến người khác thay nhau đổ gục dưới chân hắn, nhưng từ trước tới giờ hắn nào có đoái hoài lấy một cái. Uầy… nói vậy chẳng phải nghĩa là không mảy may có phản ứng gì trước mỹ nữ hay sao, không phải "bóng" đều là gay à?
Hột Khê bỗng thấy thích thú với việc gặp mặt vị Minh Vương điện hạ trong truyền thuyết này. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là trên tay kẻ có thực lực, có quyền thế lớn mạnh như thế thì rốt cuộc có thứ gì khiến cô hứng thú chứ?
Nghĩ đến đây, Hột Khê bèn quay qua gật đầu đồng ý với Thanh Long, lạnh lùng đáp: "Còn không mau dẫn đường!"
Thanh Long lảo đảo đứng không vững, suýt chút ngã lộn nhào… Tốt xấu gì hắn cũng là hộ vệ số một của phủ Minh Vương, cao thủ Kim Đan kỳ; sao giờ lại tụt dốc xuống làm người hầu chịu sự sai khiến của tên thiếu niên không có linh lực này vậy chứ! Hắn muốn giết chết tên nhóc cao ngạo, không coi ai ra gì này có được không!
Bước chân cô khựng lại, vẻ nghiêm trọng lộ trên gương mặt, trông về nơi không xa phía trước, cô cất giọng lạnh lẽo hỏi: "Ai đấy?"
Lời vừa dứt, phía trước không xa chầm chậm hiện ra một chàng trai mặc y phục màu xanh.
Chàng trai kia áng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi; đầu tóc được buộc gọn lên bằng sợi dây mảnh màu bạc; tuy khoác trên mình một bộ trang phục mộc mạc, nhưng trên người hắn lại mơ hồ toát lên khí thế lạnh thấu xương.
Khi trông thấy chàng trai kia, khuôn mặt Hột Khê bỗng đanh lại, nhưng cô nào có hay trong lòng chàng trai kia cũng ngập tràn nỗi kinh ngạc.
Hắn chính là Thanh Long - hộ vệ thân cận số một của Minh Vương, sở trường lớn nhất là ẩn mình; cho dù là theo dấu cao thủ Kim Đan kỳ, hắn cũng chưa bao giờ bị thất thủ; nào ngờ lại bị một kẻ người phàm không có linh khí phát hiện trong thời gian nhanh như vậy.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Nghe thấy Hột Khê gặng hỏi lại đầy vẻ cảnh giác, xa cách, Thanh Long lập tức bèn thu lại khí thế trên người, rồi chắp tay nói: "Xin công tử đừng hốt hoảng, thuộc hạ đến đây là muốn thay mặt cho vương gia mời công tử đến quán trà Vạn Phong trò chuyện."
Hột Khê khẽ nhíu mày, trên người không những không mất đi sự cảnh giác, trái lại càng thêm phần lạnh lùng, nghiêm nghị, "Ta không quen vương gia nào hết, liệu các hạ có sự nhầm lẫn nào chăng?"
Thanh Long trông thấy Hột Khê sắp quay gót bỏ đi thì liền nhanh như chớp vội vàng đứng chắn trước mặt cô, "Y thuật của công tử xuất thần nhập hóa, sao tôi có thể nhận nhầm, mời công tử đến quán trà Vạn Phong."
Ánh mắt Hột Khê vụt qua vẻ lạnh lẽo, cô nhớ lại hai luồng khí mạnh mẽ xuất hiện trên người thầy thuốc Tạ, rõ ràng là lúc đấy có kẻ đang giấu mình trên cao nhìn trò hay bên dưới. Liệu kẻ đó có phải chủ nhân của chàng trai thần bí này?
Chỉ có điều, dù cho bất luận là ai thì cũng không có can hệ gì với cô hết. Hột Khê hơi nheo nheo mắt, thờ ơ hỏi rằng: "Nếu ta không đi thì sao?"
Ánh mắt Thanh Long lạnh lùng giá buốt, trên người hắn tỏa ra sát khí băng giá, "Người được chủ nhân mời, chưa bao giờ không mời được."
Hột Khê nhìn thẳng hắn bằng cặp mắt u tối, lạnh lẽo; dù thực sự trong lòng cô đang trào dâng cảm giác sợ hãi vô nhường, không cách kháng cự, nhưng gương mặt cô không mảy may đổi sắc; châm vô ảnh lặng lẽ được giấu sẵn trong tay.
Hột Khê cô quyết không chịu để bất kỳ kẻ nào uy hiếp: "Chủ nhân ngươi mời thì ta phải đi sao? Hắn có thân phận gì mà bắt ta phải nghe theo?"
Trước lúc cô kịp ra tay, Thanh Long bất ngờ nhớ đến lời dặn dò của chủ nhân, bèn lập tức thu lại sát khí, cung kính mà thưa: "Chủ nhân tôi phong hào Minh Vương. Ngoài ra, chủ nhân tôi còn bảo tôi truyền lời với công tử rằng, trong tay chủ nhân tôi đang giữ món đồ mà công tử cần. Công tử đến đó tuyệt đối sẽ không thất vọng."
Minh Vương ư?
Hột Khê sửng sốt, bỗng dưng nhớ đến chàng trai khôi ngô không ai sánh bằng, tài hoa hơn người thốt ra từ miệng đám nữ tu sĩ ở quán rượu. Một người tuổi mới hai mươi, nhưng tu vi lại có thể sánh ngang với nhân vật truyền kỳ của đại tôn sư. w●ebtruy●enonlin●e●com
Ngẫm lại những lời bình phẩm về Minh Vương của đám nữ tu sĩ, trong mắt Hột Khê ánh lên sự hứng thú.
Cái gì mà tướng mạo khôi ngô, khí chất gian tà lôi cuốn, tính cách lạnh như băng, tác phong bá đạo chứ. Tuy rằng có vô số mỹ nữ hết người này đến người khác thay nhau đổ gục dưới chân hắn, nhưng từ trước tới giờ hắn nào có đoái hoài lấy một cái. Uầy… nói vậy chẳng phải nghĩa là không mảy may có phản ứng gì trước mỹ nữ hay sao, không phải "bóng" đều là gay à?
Hột Khê bỗng thấy thích thú với việc gặp mặt vị Minh Vương điện hạ trong truyền thuyết này. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là trên tay kẻ có thực lực, có quyền thế lớn mạnh như thế thì rốt cuộc có thứ gì khiến cô hứng thú chứ?
Nghĩ đến đây, Hột Khê bèn quay qua gật đầu đồng ý với Thanh Long, lạnh lùng đáp: "Còn không mau dẫn đường!"
Thanh Long lảo đảo đứng không vững, suýt chút ngã lộn nhào… Tốt xấu gì hắn cũng là hộ vệ số một của phủ Minh Vương, cao thủ Kim Đan kỳ; sao giờ lại tụt dốc xuống làm người hầu chịu sự sai khiến của tên thiếu niên không có linh lực này vậy chứ! Hắn muốn giết chết tên nhóc cao ngạo, không coi ai ra gì này có được không!