Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39 - Chương 39: Trắc phi của Thái tử
Vừa nói, ngón tay Hột Khê vừa kẹp lấy một cây châm vô ảnh, gí sát mí mắt gã đùa cợt, dáng vẻ giống như chỉ cần nhẹ tay một cái là có thể chọc thẳng cây châm vào tròng mắt của gã vậy.
"Là sự thật! Chính là Nhị tiểu thư! Nô tài tuyệt đối không đặt điều gian dối đâu!" Trương Đức Trung bị dọa sợ đến liên tục rít lên, đũng quần cũng ướt đẫm, "Nhị tiểu thư nói tiểu thư là… là hồ ly tinh, quyến rũ Thái tử điện hạ nên mới ra lệnh cho nô tài xử lý tiểu thư. Vì lão gia từng hạ lệnh không được để Tam tiểu thư chết cho nên Nhị tiểu thư mới không dám giết chết tiểu thư, mà sai nô tài bán tiểu thư cho một nơi ô uế nào đấy. Chỉ là nô… nô tài không thể chống lại mệnh lệnh của Nhị tiểu thư thôi. Nhưng mà chỗ Thao Thiết Quán mà nô tài bán tiểu thư quả thật là một nơi quá tốt, tiểu thư được như hôm nay cũng xem như trong họa có phúc rồi, cầu xin tiểu thư tha cho nô tài… tha cho nô tài đi!"
Hột Khê khẽ nhíu mày, lạnh nhạt đáp: "Ta và Thái tử chưa từng gặp mặt, nói ta quyến rũ Thái tử, đến kẻ ngốc cũng chẳng tin được nữa là? Chỉ số thông minh của Nạp Lan Phi Tuyết thực sự thấp đến thế sao?"
Từ trước đến giờ trong ký ức của Nạp Lan Hột Khê làm gì có nhân vật nào mang danh hiệu Thái tử kia chứ? Vậy mà không hiểu sao phải mang tội danh quyến rũ Thái tử một cách lạ lùng thế này, thật nực cười!
Trương Đức Trung không hiểu chỉ số thông minh có nghĩa là gì, nhưng lại có thể cảm nhận sự buốt lạnh của châm vô ảnh một cách rõ rệt. Gã nào dám che giấu điều gì nữa, bèn hấp tấp nói: "Nô… nô tài chỉ biết rằng Nhị tiểu như nhận được một bức thư, trong thư nói sau khi Thái tử về kinh sẽ đề nghị kết thông gia với lão gia, đón tiểu thư về làm Trắc phi của Thái tử."
"Thái tử và ta không thân không thiết mà lại nhớ đến kẻ như ta sao? Ngươi cho rằng ta sẽ tin hả!" Hột Khê giễu cợt, châm vô ảnh quét một đường, trong nháy mắt đã rạch nát trán Trương Đức Trung, máu tuôn không ngừng, "Còn dám nói thêm một lời dối trá nào nữa, ta sẽ rạch đầu mở sọ, móc óc ngươi ra…"
"Nô tài không dám! Nô tài không dám!" Trương Đức Trung bị dọa chết khiếp, kêu rống lên, "Nô tài chỉ biết trong lá thư kia có nói thể chất của Tam tiểu thư rất đặc biệt, đàn ông nào có được tiểu thư thì chỉ cần dùng một loại bí pháp nào đó, bất luận là tu giả có tu vi như thế nào cũng sẽ được nâng cấp đáng kể. Nô… nô tài cũng vì nguyên nhân đó nên mới không nghe theo lệnh của Nhị tiểu thư đem tiểu thư ra chợ heo mà là cho Thao Thiết Quán. Quả nhiên chủ nhân của Thao Thiết Quán kiểm hàng xong đã đưa cho nô tài một đống tiền. Còn những chuyện khác nô tài không hay biết gì hết, nô tài không hay biết gì hết! Tam tiểu thư, xin tiểu thư tha cho nô tài! Làm ơn hãy tha cho nô tài!"
Đôi mắt Hột Khê lóe lên màu sắc khác lạ, cô nhớ người chủ trì của Thao Thiết Quán nói cô có thể chất thuần âm, nhưng dường như mọi chuyện lại không hề đơn giản như thế. Nạp Lan Phi Tuyết và Thái tử cũng không phải đồ ngốc, chẳng lẽ nghe kẻ nào đó nói Nạp Lan Hột Khê có thể chất đặc biệt là tin ngay sao?
Còn nữa, người đã viết thư cho Nạp Lan Phi Tuyết là ai? Vì sao kẻ đó lại phải dốc hết sức châm ngòi cho Nạp Lan Phi Tuyết đối phó với Nạp Lan Hột Khê, mục đích là gì?
Có điều, bất luận kẻ giật dây phía sau mọi chuyện là ai đi chăng nữa, đã đụng đến Hột Khê thì đừng mong có ngày toàn mạng trở về. Nguồn : Vietwriter.vn
Hột Khê nở nụ cười sắc lạnh, ánh mắt dừng lại ở túi tinh thạch, "Ngươi nói là sau khi chủ nhân Thao Thiết Quán kiểm hàng xong đã đưa cho ngươi một đống tiền phải không?"
"Đúng! Đúng! Chủ quán Vô Dực vừa nhìn lướt qua Tam tiểu thư đã đưa ngay cho nô tài sáu triệu tinh thạch. Khi ấy nô tài mừng như điên, cuối cùng ngay cả tiền Nhị tiểu thư hứa sẽ thưởng nô tài cũng chưa kịp nhận. Hai hôm nay nô tài vẫn chưa trở lại phủ Nạp Lan. Quả thực những chuyện khác không hề liên quan gì đến nô tài cả, tiểu thư làm ơn làm phúc tha cho nô tài đi mà!"
Vậy mà Thao Thiết Quán lại hao tốn hết sáu triệu tinh thạch để mua Nạp Lan Hột Khê. Nhưng sao lúc cô tỉnh dậy lại bị giam cầm trong lồng sắt như một nô lệ hạ cấp vậy chứ? Còn phải đâm đầu vào lồng tự sát vì bị một lũ tu giả cấp thấp mặc ý làm nhục như thế?
"Là sự thật! Chính là Nhị tiểu thư! Nô tài tuyệt đối không đặt điều gian dối đâu!" Trương Đức Trung bị dọa sợ đến liên tục rít lên, đũng quần cũng ướt đẫm, "Nhị tiểu thư nói tiểu thư là… là hồ ly tinh, quyến rũ Thái tử điện hạ nên mới ra lệnh cho nô tài xử lý tiểu thư. Vì lão gia từng hạ lệnh không được để Tam tiểu thư chết cho nên Nhị tiểu thư mới không dám giết chết tiểu thư, mà sai nô tài bán tiểu thư cho một nơi ô uế nào đấy. Chỉ là nô… nô tài không thể chống lại mệnh lệnh của Nhị tiểu thư thôi. Nhưng mà chỗ Thao Thiết Quán mà nô tài bán tiểu thư quả thật là một nơi quá tốt, tiểu thư được như hôm nay cũng xem như trong họa có phúc rồi, cầu xin tiểu thư tha cho nô tài… tha cho nô tài đi!"
Hột Khê khẽ nhíu mày, lạnh nhạt đáp: "Ta và Thái tử chưa từng gặp mặt, nói ta quyến rũ Thái tử, đến kẻ ngốc cũng chẳng tin được nữa là? Chỉ số thông minh của Nạp Lan Phi Tuyết thực sự thấp đến thế sao?"
Từ trước đến giờ trong ký ức của Nạp Lan Hột Khê làm gì có nhân vật nào mang danh hiệu Thái tử kia chứ? Vậy mà không hiểu sao phải mang tội danh quyến rũ Thái tử một cách lạ lùng thế này, thật nực cười!
Trương Đức Trung không hiểu chỉ số thông minh có nghĩa là gì, nhưng lại có thể cảm nhận sự buốt lạnh của châm vô ảnh một cách rõ rệt. Gã nào dám che giấu điều gì nữa, bèn hấp tấp nói: "Nô… nô tài chỉ biết rằng Nhị tiểu như nhận được một bức thư, trong thư nói sau khi Thái tử về kinh sẽ đề nghị kết thông gia với lão gia, đón tiểu thư về làm Trắc phi của Thái tử."
"Thái tử và ta không thân không thiết mà lại nhớ đến kẻ như ta sao? Ngươi cho rằng ta sẽ tin hả!" Hột Khê giễu cợt, châm vô ảnh quét một đường, trong nháy mắt đã rạch nát trán Trương Đức Trung, máu tuôn không ngừng, "Còn dám nói thêm một lời dối trá nào nữa, ta sẽ rạch đầu mở sọ, móc óc ngươi ra…"
"Nô tài không dám! Nô tài không dám!" Trương Đức Trung bị dọa chết khiếp, kêu rống lên, "Nô tài chỉ biết trong lá thư kia có nói thể chất của Tam tiểu thư rất đặc biệt, đàn ông nào có được tiểu thư thì chỉ cần dùng một loại bí pháp nào đó, bất luận là tu giả có tu vi như thế nào cũng sẽ được nâng cấp đáng kể. Nô… nô tài cũng vì nguyên nhân đó nên mới không nghe theo lệnh của Nhị tiểu thư đem tiểu thư ra chợ heo mà là cho Thao Thiết Quán. Quả nhiên chủ nhân của Thao Thiết Quán kiểm hàng xong đã đưa cho nô tài một đống tiền. Còn những chuyện khác nô tài không hay biết gì hết, nô tài không hay biết gì hết! Tam tiểu thư, xin tiểu thư tha cho nô tài! Làm ơn hãy tha cho nô tài!"
Đôi mắt Hột Khê lóe lên màu sắc khác lạ, cô nhớ người chủ trì của Thao Thiết Quán nói cô có thể chất thuần âm, nhưng dường như mọi chuyện lại không hề đơn giản như thế. Nạp Lan Phi Tuyết và Thái tử cũng không phải đồ ngốc, chẳng lẽ nghe kẻ nào đó nói Nạp Lan Hột Khê có thể chất đặc biệt là tin ngay sao?
Còn nữa, người đã viết thư cho Nạp Lan Phi Tuyết là ai? Vì sao kẻ đó lại phải dốc hết sức châm ngòi cho Nạp Lan Phi Tuyết đối phó với Nạp Lan Hột Khê, mục đích là gì?
Có điều, bất luận kẻ giật dây phía sau mọi chuyện là ai đi chăng nữa, đã đụng đến Hột Khê thì đừng mong có ngày toàn mạng trở về. Nguồn : Vietwriter.vn
Hột Khê nở nụ cười sắc lạnh, ánh mắt dừng lại ở túi tinh thạch, "Ngươi nói là sau khi chủ nhân Thao Thiết Quán kiểm hàng xong đã đưa cho ngươi một đống tiền phải không?"
"Đúng! Đúng! Chủ quán Vô Dực vừa nhìn lướt qua Tam tiểu thư đã đưa ngay cho nô tài sáu triệu tinh thạch. Khi ấy nô tài mừng như điên, cuối cùng ngay cả tiền Nhị tiểu thư hứa sẽ thưởng nô tài cũng chưa kịp nhận. Hai hôm nay nô tài vẫn chưa trở lại phủ Nạp Lan. Quả thực những chuyện khác không hề liên quan gì đến nô tài cả, tiểu thư làm ơn làm phúc tha cho nô tài đi mà!"
Vậy mà Thao Thiết Quán lại hao tốn hết sáu triệu tinh thạch để mua Nạp Lan Hột Khê. Nhưng sao lúc cô tỉnh dậy lại bị giam cầm trong lồng sắt như một nô lệ hạ cấp vậy chứ? Còn phải đâm đầu vào lồng tự sát vì bị một lũ tu giả cấp thấp mặc ý làm nhục như thế?