Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137: Chương 137
Khi mà thể lực của cô cạn kiệt, Giang Hàn mới kết thúc cuộc vận động dưới nước, kéo Hàn Dao lên bờ.
Hàn Dao nhìn đăm đăm lên nóc5 bể bơi, bên tai là tiếng hít thở nhè nhẹ của Giang Hàn.
Một lúc sau, khi hơi thở của cô ổn định trở lại, Giang Hàn mới quay đầu nhìn c6ô.
“Trung thu vui vẻ.”
Giọng nói thản nhiên ấy khiến Hàn Dao hơi sửng sốt, hai giây sau mới chầm chậm nói: “Trung thu v7ui vẻ, giáo quan.”
Tiếp đó, cả hai lại im lặng.
“Cô có biết năm nay là năm thứ mấy tôi chưa về nhà không?”
Giọn4g Giang Hàn rất nhỏ, bể bơi rộng lớn, nhưng không có tiếng vọng lại.
Thấy Hàn Dao lắc đầu, Giang Hàn mới quay đi, dời mắt khỏi mặt Hàn 8Dao.
“Năm nay là năm thứ tư rồi.
Tôi và đội lục chiến hải quân đã được hai năm, nói thật là cũng nhớ nhà lắm.”
Nhớ nhà.
Hàn Dao không nói gì.
Có lẽ đây là vấn đề mà rất nhiều người lính phải trải qua, mặc dù có lúc cũng được nghỉ phép về thăm gia đình, nhưng số người nhớ nhà nhiều vô kể, đâu thể có chuyện ai nhớ nhà cũng được về?
Huống chi Giang Hàn còn thuộc đội trinh sát, lúc nào cũng phải sẵn sàng chiến đấu, vậy nên chuyện nghỉ phép về thăm nhà cũng chỉ để đó.
Chẳng có ai mà không nhớ nhà, cũng như hai người đang nằm ở đây lúc này.
Hai người bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ miên man.
“Tôi thấy đứa bé này rất hợp mắt tôi, chúng tôi có duyên với nhau rồi.”
Bên tai Hàn Dao vang lên câu nói ấy.
Cô nhớ, lúc lo hậu sự cho mẹ nuôi xong, bà ngoại đã dẫn cô đi, nói với những người vây xem ở xung quanh như thế.
Lúc đó Hàn Dao vẫn luôn cúi gằm mặt, nghe thấy bà nói vậy mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cặp mắt tang thương ấy.
“Cháu theo bà đi, về sau cháu sẽ không phải sống một mình đâu, có bà ngoại ở bên cháu rồi.”
Chuyện mẹ nuôi qua đời đã trở thành một sự thật không thể phủ nhận được, một lần nữa, Hàn Dao lại chỉ còn một mình.
Cô không khóc khi mẹ nuôi qua đời, nhưng khi nghe bà cụ ấy nói ra câu ấy, đột nhiên cô lại chảy nước mắt.
Khi đó, bà ngoại vuốt tóc cô, nhẹ nhàng lau hết nước mắt trên mặt cô, sau đó cầm tay cô, đưa cô về cái nơi mà sau đó cô đã ở rất lâu ấy.
Đó là một căn nhà cấp bốn không quá khang trang, nhưng đủ để che mưa chắn gió cho cô.
Lúc ấy, Hàn Dao mới thực sự cảm nhận được sự ấm áp, mới hiểu rằng được người khác yêu thương là một chuyện tốt đẹp đến thế nào.
Cánh tay bị huých nhẹ một cái, Hàn Dao hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện ra Giang Hàn đã ngồi dậy rồi, đang cúi đầu nhìn cô.
“Về đi, không còn sớm nữa, còn nhiều bài huấn luyện lắm.”
Giang Hàn nhẹ giọng nói rồi đứng lên trước Hàn Dao.
Nhưng cô ấy không đi trước, hình như đang chờ Hàn Dao đứng lên.
Hàn Dao nhanh nhẹn đứng dậy, chào với Giang Hàn.
“Giáo quan, tạm biệt cô.
Còn nữa, trung thu vui vẻ.”
Hàn Dao không ở lại nữa, mau
chóng rời khỏi phòng bơi.
Giang
Hàn cũng rời khỏi đó, sau đó gặp Hà
Tiểu Linh ở dưới tòa văn phòng, bèn
gọi cô ấy lên cùng mình.
Hà Tiêu Linh tới là để báo cáo tình
hình.
Tất cả mọi người đều đã gọi
điện thoại xong rồi, ngoại trừ Hàn
Dao vì bị Giang Hàn gọi đi.
Còn
một chuyện nữa, đó là tất cả các
giáo quan bên lính nữ đều đã viết
xong bản kiểm điểm dài mười ngàn
chữ.
Hà Tiêu Linh ngồi trong văn phòng,
nhìn Giang Hàn đọc bản kiểm điểm
một lượt, chờ cô ấy lên tiếng.
“Tớ biết phải làm gì với những thứ
này đây.”.
Hàn Dao nhìn đăm đăm lên nóc5 bể bơi, bên tai là tiếng hít thở nhè nhẹ của Giang Hàn.
Một lúc sau, khi hơi thở của cô ổn định trở lại, Giang Hàn mới quay đầu nhìn c6ô.
“Trung thu vui vẻ.”
Giọng nói thản nhiên ấy khiến Hàn Dao hơi sửng sốt, hai giây sau mới chầm chậm nói: “Trung thu v7ui vẻ, giáo quan.”
Tiếp đó, cả hai lại im lặng.
“Cô có biết năm nay là năm thứ mấy tôi chưa về nhà không?”
Giọn4g Giang Hàn rất nhỏ, bể bơi rộng lớn, nhưng không có tiếng vọng lại.
Thấy Hàn Dao lắc đầu, Giang Hàn mới quay đi, dời mắt khỏi mặt Hàn 8Dao.
“Năm nay là năm thứ tư rồi.
Tôi và đội lục chiến hải quân đã được hai năm, nói thật là cũng nhớ nhà lắm.”
Nhớ nhà.
Hàn Dao không nói gì.
Có lẽ đây là vấn đề mà rất nhiều người lính phải trải qua, mặc dù có lúc cũng được nghỉ phép về thăm gia đình, nhưng số người nhớ nhà nhiều vô kể, đâu thể có chuyện ai nhớ nhà cũng được về?
Huống chi Giang Hàn còn thuộc đội trinh sát, lúc nào cũng phải sẵn sàng chiến đấu, vậy nên chuyện nghỉ phép về thăm nhà cũng chỉ để đó.
Chẳng có ai mà không nhớ nhà, cũng như hai người đang nằm ở đây lúc này.
Hai người bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ miên man.
“Tôi thấy đứa bé này rất hợp mắt tôi, chúng tôi có duyên với nhau rồi.”
Bên tai Hàn Dao vang lên câu nói ấy.
Cô nhớ, lúc lo hậu sự cho mẹ nuôi xong, bà ngoại đã dẫn cô đi, nói với những người vây xem ở xung quanh như thế.
Lúc đó Hàn Dao vẫn luôn cúi gằm mặt, nghe thấy bà nói vậy mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cặp mắt tang thương ấy.
“Cháu theo bà đi, về sau cháu sẽ không phải sống một mình đâu, có bà ngoại ở bên cháu rồi.”
Chuyện mẹ nuôi qua đời đã trở thành một sự thật không thể phủ nhận được, một lần nữa, Hàn Dao lại chỉ còn một mình.
Cô không khóc khi mẹ nuôi qua đời, nhưng khi nghe bà cụ ấy nói ra câu ấy, đột nhiên cô lại chảy nước mắt.
Khi đó, bà ngoại vuốt tóc cô, nhẹ nhàng lau hết nước mắt trên mặt cô, sau đó cầm tay cô, đưa cô về cái nơi mà sau đó cô đã ở rất lâu ấy.
Đó là một căn nhà cấp bốn không quá khang trang, nhưng đủ để che mưa chắn gió cho cô.
Lúc ấy, Hàn Dao mới thực sự cảm nhận được sự ấm áp, mới hiểu rằng được người khác yêu thương là một chuyện tốt đẹp đến thế nào.
Cánh tay bị huých nhẹ một cái, Hàn Dao hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện ra Giang Hàn đã ngồi dậy rồi, đang cúi đầu nhìn cô.
“Về đi, không còn sớm nữa, còn nhiều bài huấn luyện lắm.”
Giang Hàn nhẹ giọng nói rồi đứng lên trước Hàn Dao.
Nhưng cô ấy không đi trước, hình như đang chờ Hàn Dao đứng lên.
Hàn Dao nhanh nhẹn đứng dậy, chào với Giang Hàn.
“Giáo quan, tạm biệt cô.
Còn nữa, trung thu vui vẻ.”
Hàn Dao không ở lại nữa, mau
chóng rời khỏi phòng bơi.
Giang
Hàn cũng rời khỏi đó, sau đó gặp Hà
Tiểu Linh ở dưới tòa văn phòng, bèn
gọi cô ấy lên cùng mình.
Hà Tiêu Linh tới là để báo cáo tình
hình.
Tất cả mọi người đều đã gọi
điện thoại xong rồi, ngoại trừ Hàn
Dao vì bị Giang Hàn gọi đi.
Còn
một chuyện nữa, đó là tất cả các
giáo quan bên lính nữ đều đã viết
xong bản kiểm điểm dài mười ngàn
chữ.
Hà Tiêu Linh ngồi trong văn phòng,
nhìn Giang Hàn đọc bản kiểm điểm
một lượt, chờ cô ấy lên tiếng.
“Tớ biết phải làm gì với những thứ
này đây.”.