Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133: Chương 133
Đón nhận ánh nhìn chăm chú của bọn họ, Sa Long chậm rãi hắng giọng một cái.
“Năm phút sau, tất cả tập hợp ở sân huấn luyện.”
Sa5 Long xoay người, đi được hai bước thì lại quay lại nhìn bọn họ.
“À, quên nói cho các cô các cậu biết, trong quân đội không được lãng 6phí, các cô các cậu phải ăn hết cơm canh đấy.
Ngoài ra, các cô các cậu còn bốn phút!”
Sa Long nhấn mạnh hai từ “lãng phí” và “bốn phút7”, nhìn mấy bàn tân binh quanh đó một vòng rồi xoay người rảo bước rời khỏi đó.
Anh ấy vừa quay đi là cả nhà ăn sôi trào lên.
Đám tân 4binh không ngừng nhét thức ăn vào miệng, nuốt chửng chứ chẳng cần nhai.
Bàn của Hàn Dao là bàn ăn nhanh nhất.
Sáu người đồng thời đứng8 lên đi cất khay, sau đó không hẹn mà cùng cầm bánh trung thu, vừa chạy ra ngoài vừa nhét bánh vào miệng.
Chạy như ma đuổi suốt dọc đường, miệng còn nhét bánh trung thu khiến Hàn Dao suýt thì tắt thở.
Lúc cả đám hớt hải chạy tới tập hợp ở sân huấn luyện, trong sân huấn luyện không có một ai.
Thấy vậy, đám Hàn Dao ngạc nhiên há hốc miệng.
Chúc Quân Dương nóng tính, lập tức văng tục.
“Trêu ngươi nhau à! Tôi...!#$%%^@...”
Chúc Quân Dương chỉ kịp hô lên câu đầu tiên, sau đó chưa kịp nói tiếp thì đã bị Hàn Dao bịt miệng lại, ú ớ nói gì đó, nhưng chẳng ai hiểu ý cô ấy.
Hàn Dao nuốt bánh trung thu trong miệng xuống rồi mới buông tay ra, chỉ về phía tòa văn phòng cách đó không xa.
“Nhìn bên đó kìa.”
Giang Hàn xuất hiện trên tầng ba của tòa văn phòng mà lần trước cô ấy dẫn cô tới, tuy rằng không biết vì sao cô ấy ở đó lúc này, nhưng Hàn Dao không quá tò mò.
Dù sao chuyện gì cũng có lý do của nó, biết quá nhiều cũng không hay.
Cách xa như thế, nhưng tầm mắt của Hàn Dao lại đối diện thẳng với ánh mắt của Giang Hàn.
Hai bên bình tĩnh nhìn nhau, cặp mắt đen láy của Hàn Dao hơi động đậy, dời tầm nhìn trước Giang Hàn.
Cô kéo đám Chúc Quân Dương xếp hàng, trong một tháng qua, việc tự giác xếp hàng như thế này đã thành thói quen rồi.
Giang Hàn đứng trên tầng ba khoảng hai phút rồi xoay người đi.
Cùng lúc ấy, Hà Tiêu Linh xuất hiện ở lối vào sân huấn luyện, ngồi trên xe địa hình.
Hà Tiêu Linh lái xe, Sa Long ngồi trên ghế sau, tay ôm một đống đồ.
Phía sau chỗ ngồi của Sa Long còn rải rác rất nhiều quyển vở ghi.
Đống vở ghi thu tối hôm kiểm tra vẫn chưa trả lại, lúc này bọn họ đặt ở đằng sau mang tới một thể.
Chiếc xe địa hình hất đuôi, dừng lại đằng trước đội ngũ.
“Chào mọi người nhé!”
Hà Tiêu Linh tươi cười, giơ tay chào với bọn họ rồi bước xuống xe.
Sa Long cũng xuống xe theo, vươn tay về phía Hà Tiêu Linh.
Hà Tiêu Linh cầm một nửa bài kiểm tra trên tay Sa Long, dừng lại trước đội ngũ của lính nữ.
Cô ấy liếc nhìn các lính nữ một vòng, bắt đầu gọi cái tên mà mình nhìn thấy.
“Hàn Dao!”
“Có!”
Hà Tiêu Linh nhìn điểm số trên bài kiểm, sau đó lại nhìn Hàn Dao, mãi mà không nói gì.
Bất chợt, cô ấy cất bước đi tới chỗ Hàn Dao, dừng lại trước mặt cô.
“Hàn Dạo!”
“Có!”
“Đây là bài kiểm tra của cô, điểm tối
đa!”
Hàn Dao nhận lấy bài kiểm tra từ
tay Hà Tiêu Linh, cúi đầu xuống
xem..
“Năm phút sau, tất cả tập hợp ở sân huấn luyện.”
Sa5 Long xoay người, đi được hai bước thì lại quay lại nhìn bọn họ.
“À, quên nói cho các cô các cậu biết, trong quân đội không được lãng 6phí, các cô các cậu phải ăn hết cơm canh đấy.
Ngoài ra, các cô các cậu còn bốn phút!”
Sa Long nhấn mạnh hai từ “lãng phí” và “bốn phút7”, nhìn mấy bàn tân binh quanh đó một vòng rồi xoay người rảo bước rời khỏi đó.
Anh ấy vừa quay đi là cả nhà ăn sôi trào lên.
Đám tân 4binh không ngừng nhét thức ăn vào miệng, nuốt chửng chứ chẳng cần nhai.
Bàn của Hàn Dao là bàn ăn nhanh nhất.
Sáu người đồng thời đứng8 lên đi cất khay, sau đó không hẹn mà cùng cầm bánh trung thu, vừa chạy ra ngoài vừa nhét bánh vào miệng.
Chạy như ma đuổi suốt dọc đường, miệng còn nhét bánh trung thu khiến Hàn Dao suýt thì tắt thở.
Lúc cả đám hớt hải chạy tới tập hợp ở sân huấn luyện, trong sân huấn luyện không có một ai.
Thấy vậy, đám Hàn Dao ngạc nhiên há hốc miệng.
Chúc Quân Dương nóng tính, lập tức văng tục.
“Trêu ngươi nhau à! Tôi...!#$%%^@...”
Chúc Quân Dương chỉ kịp hô lên câu đầu tiên, sau đó chưa kịp nói tiếp thì đã bị Hàn Dao bịt miệng lại, ú ớ nói gì đó, nhưng chẳng ai hiểu ý cô ấy.
Hàn Dao nuốt bánh trung thu trong miệng xuống rồi mới buông tay ra, chỉ về phía tòa văn phòng cách đó không xa.
“Nhìn bên đó kìa.”
Giang Hàn xuất hiện trên tầng ba của tòa văn phòng mà lần trước cô ấy dẫn cô tới, tuy rằng không biết vì sao cô ấy ở đó lúc này, nhưng Hàn Dao không quá tò mò.
Dù sao chuyện gì cũng có lý do của nó, biết quá nhiều cũng không hay.
Cách xa như thế, nhưng tầm mắt của Hàn Dao lại đối diện thẳng với ánh mắt của Giang Hàn.
Hai bên bình tĩnh nhìn nhau, cặp mắt đen láy của Hàn Dao hơi động đậy, dời tầm nhìn trước Giang Hàn.
Cô kéo đám Chúc Quân Dương xếp hàng, trong một tháng qua, việc tự giác xếp hàng như thế này đã thành thói quen rồi.
Giang Hàn đứng trên tầng ba khoảng hai phút rồi xoay người đi.
Cùng lúc ấy, Hà Tiêu Linh xuất hiện ở lối vào sân huấn luyện, ngồi trên xe địa hình.
Hà Tiêu Linh lái xe, Sa Long ngồi trên ghế sau, tay ôm một đống đồ.
Phía sau chỗ ngồi của Sa Long còn rải rác rất nhiều quyển vở ghi.
Đống vở ghi thu tối hôm kiểm tra vẫn chưa trả lại, lúc này bọn họ đặt ở đằng sau mang tới một thể.
Chiếc xe địa hình hất đuôi, dừng lại đằng trước đội ngũ.
“Chào mọi người nhé!”
Hà Tiêu Linh tươi cười, giơ tay chào với bọn họ rồi bước xuống xe.
Sa Long cũng xuống xe theo, vươn tay về phía Hà Tiêu Linh.
Hà Tiêu Linh cầm một nửa bài kiểm tra trên tay Sa Long, dừng lại trước đội ngũ của lính nữ.
Cô ấy liếc nhìn các lính nữ một vòng, bắt đầu gọi cái tên mà mình nhìn thấy.
“Hàn Dao!”
“Có!”
Hà Tiêu Linh nhìn điểm số trên bài kiểm, sau đó lại nhìn Hàn Dao, mãi mà không nói gì.
Bất chợt, cô ấy cất bước đi tới chỗ Hàn Dao, dừng lại trước mặt cô.
“Hàn Dạo!”
“Có!”
“Đây là bài kiểm tra của cô, điểm tối
đa!”
Hàn Dao nhận lấy bài kiểm tra từ
tay Hà Tiêu Linh, cúi đầu xuống
xem..