Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2 - Chương 2
Chương 2
CHU KIỀU LÀ MỘT CÔ BÉ ĐÁNG THƯƠNG
“Boss, cô bé kia đã được đưa lên máy bay rồi, đội chữa bệnh hàng đầu đã đợi sẵn ở bên kia. Sau khi cấp cứu xong sẽ lập tức đưa ra nước ngoài làm phẫu thuật khôi phục. Với cả, thi thể của chị cũng đã làm xong để đưa ra rồi.”
“Không để đám người kia phát hiện chứ?” Lúc này, Chu Kiều đã không còn dáng vẻ nhỏ giọng khép na khép nép như vừa rồi nữa, thay vào đó chính là dáng vẻ âm u, tăm tối.
“Không ạ.”
“Thế thì tốt.”
Người ở đầu bên kia điện thoại không nhịn được, dùng thái độ cẩn thận hỏi: “Boss, chị thật sự không trở lại sao? Thật ra chúng ta hoàn toàn có thể tìm một lý do, không nhất thiết phải thay cô bé này dây dưa ở đó.”
Anh ta muốn tận tình khuyên bảo, thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ nghe được một câu: “Tất cả kế hoạch đều lùi lại.”
Người kia nhất thời ngậm miệng.
Bởi vì anh ta biết, với cách làm người của boss, lời đã nói ra chẳng khác nào ván đã đóng thuyền thế nên anh ta cũng không dám nói gì thêm.
“Theo dõi bọn chúng cho tôi, có tin tức gì, bất cứ lúc nào cứ báo cáo cho tôi.” Cô lại nói.
Cấp dưới kia tuy không cam lòng nhưng vẫn đồng ý, chỉ là, sau đó lại hỏi một câu: “Vậy mấy người nhà họ Thời kia thì sao ạ? Chú tư của chị không chỉ nhân cơ hội này ám sát chị, mà còn đốt...”
“Yên tâm, ngày tôi về chính là giờ chết của bọn họ.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi đỏ thắm hơi hé ra, khí thế tàn nhẫn, nham hiểm tuôn trào ra ngoài.
Sau khi nói ngắn gọn mấy câu, cô cúp máy sau đó đi tới bên cạnh cửa, khóa thẳng cửa lại rồi vào phòng tắm để tắm rửa.
Không thể không nói, cái người mẹ kế Lâm Mỹ Tinh này cũng không tệ lắm, chỉ trong một ngày một đêm ngắn ngủi đã chuẩn bị kỹ càng tất cả những thứ căn bản nhất và cả quần áo cho cô.
Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, cô đứng dưới vòi hoa sen, tiếng nước chảy róc rách.
Những viên gạch men sứ sạch sẽ, bóng loáng phản chiếu lại những vết thương chi chít trên người cô.
Trong đó, nơi bị thương nặng nhất chính là bả vai.
Bởi vì nhìn qua, nơi đó không chỉ bị thương một lần.
Trong đó có vết thương vì bị xà nhà rơi xuống đụng vào và vết bỏng, thế nhưng khi nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra cả vết đạn bắn.
Vết thương kia rất sâu, da thịt đều rách cả, xung quanh vết thương vừa gặp nước đã trở nên trắng bệch, nhìn qua trông rất kinh khủng.
Thế nhưng Chu Kiều không hề để tâm tới những điều này.
Cô tắm xong, dùng băng vải và thuốc chống viêm tiện tay lấy trên xe cấp cứu xử lý cẩn thận vết thương, sau đó mặc quần áo sạch rồi đi ngủ luôn.
Khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi.
Đặc biệt là đêm qua, vốn đã bị thương lại phải cõng hai người từ đám cháy ra. Thể năng của cô đã cạn kiệt.
Giấc ngủ này kéo dài tới hết đêm.
Chờ sau khi tỉnh lại, trong phòng vẫn tối đen như mực.
Phút chốc, cô còn tưởng mình vẫn đang ở trong phòng ngủ trước kia của mình.
Thế nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, mình đang ở nhà họ Sở rồi.
Mà hiện giờ, cô là Chu Kiều.
Đưa mắt nhìn giờ trên điện thoại, mười giờ ba mươi lăm phút.
Cô đã bỏ qua bữa sáng. Thế mà quản gia cũng không tới gõ cửa gọi cô dậy. Chuyện này không khỏi khiến cô cảm thấy mình đã trúng thưởng lớn rồi, gặp một cô bé đáng thương, cha không yêu, mẹ không thương.
Nhưng nếu không có cô, cô bé đáng thương ấy có thể sẽ không gặp phải cảnh ngộ này.
Nghĩ tới đây, cô rời giường rửa mặt, thay thuốc rồi mở cửa xuống tầng tìm thức ăn cho mình.
*
Sau đó vài ngày, cô lấy cớ trên mặt mình có vết thương nên không xuống tầng ăn cơm với bọn họ mà cố gắng ở trong phòng mình.
Chu Nghiêm Tuấn vốn không thích đứa con gái này, thấy cô không ra khỏi phòng thì còn cảm thấy mắt không thấy thì còn đỡ phải phiền lòng.
Mãi tới một tuần sau, ông ta ném tờ đơn chuyển trường cho Chu Kiều.
“Đây là trường mà dì Lâm của con sai người đi tìm, ngày mai con đi báo danh đi.” Hẳn là ông ta cảm thấy mình nói thế hơi cộc lốc, nhưng lại nghĩ đến vết thương trên mặt cô, vì thể hiện sự quan tâm và ưu ái của cha đẻ, ông ta lại bổ sung thêm một câu: “Trường cấp ba Danh Hải là trường tư tốt nhất Hải Thành, dù là năng lực của giáo viên hay là hoàn cảnh trường đều vào hạng đầu, đây là điều mà mẹ của con có thế nào cũng không thể làm cho con được.”
Chu Kiều nhướng mày: “Sau đó thì sao?”
Chu Nghiêm Tuấn sửng sốt, rõ ràng ông ta không ngờ cô lại biết mình còn định nói tiếp, nhất thời lúng túng ho khan hai tiếng, nói: “Sau đó, để con có thể chuyên tâm học tập, cha đã chọn cho con ở ký túc xá. Con ở trường cố gắng học hành, đừng có làm mất mặt dì Lâm của con.” Đại khái nói như vậy khiến ông ta cảm thấy mình hơi yếu đuối và thiếu tự tin, vì thế, để bù đắp chút khí thế cho bản thân, ông ta lại quát một câu: “Nghe rõ chưa!”
Trên người Chu Kiều bị thương nên tinh thần vẫn không tốt lắm, cô thờ ơ đáp một tiếng: “Vâng.”
Nghe thế nào cũng thấy là đang trả lời cho qua chuyện.
Chu Nghiêm Tuấn nghe xong cũng lười tiếp tục phí lời với cô, dù sao cũng đã bàn giao chuyện xong rồi, thế là ông ta cứ thế rời đi, bận việc của mình.
Chu Kiều chờ người đi rồi thì hàng lông mày mới hơi nhíu lại.
Cô vốn nghĩ qua một thời gian nữa sẽ rời đi, thế nhưng cô lại quên, “Chu Kiều” là một... học sinh thật sự!
Dù tuổi tác của cô và Chu Kiều xấp xỉ nhau, làm học sinh cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng vấn đề là, muốn ở một nơi tụ tập đông người như trường học thì một thời gian sau sẽ không thể tiếp tục dùng khẩu trang để lừa dối cho qua.
Chu Kiều lập tức rút điện thoại di động của mình ra, gửi tin nhắn bảo cấp dưới nhanh chóng làm một tấm mặt nạ giống “Chu Kiều” rồi đưa tới.
Sau đó, cô lại dọn dẹp vài bộ quần áo để thay rồi nghỉ ngơi. Nguồn : Vietwriter.vn
Sáng sớm hôm sau, Chu Nghiêm Tuấn không hề xuất hiện ở tầng dưới mà có một tài xế đưa Chu Kiều tới trường.
Vừa tới nơi, tài xế lập tức thả người ở ngay cổng rồi rời đi ngay.
Chu Kiều cũng không thèm để ý, cứ thế đi vào trường, sau đó dựa vào biểu thị trên tài liệu để đi tới phòng giám hiệu tìm chủ nhiệm lớp A7.
Vừa tới nơi cô đã phát hiện trong đó chỉ có ba giáo viên đang ngồi làm việc.
Chu Kiều đứng ở cửa, bình thản hỏi một câu: “Xin hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp A7 có ở đây không ạ?”
Trong ba vị giáo viên kia, có hai người vừa nghe thấy lớp A7 thì lập tức thờ ơ đưa mắt nhìn một cái rồi cúi đầu, chỉ có một thầy giáo dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt rất trẻ trung, nói: “Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp A7.”
Chu Kiều đi tới, tuy giọng nói hơi lạnh lùng, thế nhưng cũng vô cùng lễ phép: “Chào thầy, em là học sinh mới chuyển trường đến, tên là Chu Kiều.”
Dáng vẻ vững vàng đó khiến thầy giáo này không tự chủ được đứng lên, ngoan ngoãn giơ tay ra như gặp phải lãnh đạo: “Xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp A7, tôi tên là Du Thương.”
“Vâng, chào thầy Du.”
Dáng vẻ đúng mực này của Chu Kiều không hiểu sao lại khiến Du Thương thấy vô cùng áp lực: “Vậy gì nhỉ, nếu không tôi đưa em tới ký túc xá dọn đồ trước, đợi lát nữa quay lại nhận sách để lên lớp nhé?”
“Không cần đâu ạ, tự em đi là được.”
Chu Kiều từ chối lời đề nghị của Du Thương rồi tự mình xuống tầng. Thế nhưng cô không tới ký túc xá mà tới phòng y tế một chuyến trước.
Bởi vì lúc đó, số thuốc cô cầm được trên xe cấp cứu có hạn, hai ngày nay lại ở rịt trong nhà họ Sở không ra ngoài nên đã sớm dùng hết chỗ thuốc kia rồi. Cô phải tới phòng y tế để tìm ít thuốc mới được.
Kết quả, khi tới phòng y tế mới phát hiện, bác sĩ trường không có mặt.
Chu Kiều tự giác tìm một chỗ ngồi đợi, thế nhưng đợi cả nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy người đâu. Mắt thấy thời gian cứ thế trôi qua, vì đề phòng bị đi học muộn nên cô quyết định tranh thủ lúc không có ai thì xử lý vết thương trước đã.
Cô nhìn vết thương trên vai mình.
Dù đã dưỡng bệnh một tuần thế nhưng vì vết thương quá nặng nên nhìn qua vẫn vô cùng khủng khiếp.
Cô không hề đổi sắc, đổ nước thuốc vào vết thương của mình. Bắp thịt co rút lại theo bản năng. Thế nhưng ngay giây tiếp theo, động tác đổ thuốc của cô đã khựng lại, nước thuốc vẫn đang ùng ục chảy ra, chỉ là đôi mắt lãnh đạm không hề dao động kia chợt lạnh xuống, cô từ từ quay đầu lại.
CHU KIỀU LÀ MỘT CÔ BÉ ĐÁNG THƯƠNG
“Boss, cô bé kia đã được đưa lên máy bay rồi, đội chữa bệnh hàng đầu đã đợi sẵn ở bên kia. Sau khi cấp cứu xong sẽ lập tức đưa ra nước ngoài làm phẫu thuật khôi phục. Với cả, thi thể của chị cũng đã làm xong để đưa ra rồi.”
“Không để đám người kia phát hiện chứ?” Lúc này, Chu Kiều đã không còn dáng vẻ nhỏ giọng khép na khép nép như vừa rồi nữa, thay vào đó chính là dáng vẻ âm u, tăm tối.
“Không ạ.”
“Thế thì tốt.”
Người ở đầu bên kia điện thoại không nhịn được, dùng thái độ cẩn thận hỏi: “Boss, chị thật sự không trở lại sao? Thật ra chúng ta hoàn toàn có thể tìm một lý do, không nhất thiết phải thay cô bé này dây dưa ở đó.”
Anh ta muốn tận tình khuyên bảo, thế nhưng cuối cùng vẫn chỉ nghe được một câu: “Tất cả kế hoạch đều lùi lại.”
Người kia nhất thời ngậm miệng.
Bởi vì anh ta biết, với cách làm người của boss, lời đã nói ra chẳng khác nào ván đã đóng thuyền thế nên anh ta cũng không dám nói gì thêm.
“Theo dõi bọn chúng cho tôi, có tin tức gì, bất cứ lúc nào cứ báo cáo cho tôi.” Cô lại nói.
Cấp dưới kia tuy không cam lòng nhưng vẫn đồng ý, chỉ là, sau đó lại hỏi một câu: “Vậy mấy người nhà họ Thời kia thì sao ạ? Chú tư của chị không chỉ nhân cơ hội này ám sát chị, mà còn đốt...”
“Yên tâm, ngày tôi về chính là giờ chết của bọn họ.” Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi đỏ thắm hơi hé ra, khí thế tàn nhẫn, nham hiểm tuôn trào ra ngoài.
Sau khi nói ngắn gọn mấy câu, cô cúp máy sau đó đi tới bên cạnh cửa, khóa thẳng cửa lại rồi vào phòng tắm để tắm rửa.
Không thể không nói, cái người mẹ kế Lâm Mỹ Tinh này cũng không tệ lắm, chỉ trong một ngày một đêm ngắn ngủi đã chuẩn bị kỹ càng tất cả những thứ căn bản nhất và cả quần áo cho cô.
Hơi nước trong phòng tắm bốc lên, cô đứng dưới vòi hoa sen, tiếng nước chảy róc rách.
Những viên gạch men sứ sạch sẽ, bóng loáng phản chiếu lại những vết thương chi chít trên người cô.
Trong đó, nơi bị thương nặng nhất chính là bả vai.
Bởi vì nhìn qua, nơi đó không chỉ bị thương một lần.
Trong đó có vết thương vì bị xà nhà rơi xuống đụng vào và vết bỏng, thế nhưng khi nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra cả vết đạn bắn.
Vết thương kia rất sâu, da thịt đều rách cả, xung quanh vết thương vừa gặp nước đã trở nên trắng bệch, nhìn qua trông rất kinh khủng.
Thế nhưng Chu Kiều không hề để tâm tới những điều này.
Cô tắm xong, dùng băng vải và thuốc chống viêm tiện tay lấy trên xe cấp cứu xử lý cẩn thận vết thương, sau đó mặc quần áo sạch rồi đi ngủ luôn.
Khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi.
Đặc biệt là đêm qua, vốn đã bị thương lại phải cõng hai người từ đám cháy ra. Thể năng của cô đã cạn kiệt.
Giấc ngủ này kéo dài tới hết đêm.
Chờ sau khi tỉnh lại, trong phòng vẫn tối đen như mực.
Phút chốc, cô còn tưởng mình vẫn đang ở trong phòng ngủ trước kia của mình.
Thế nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, mình đang ở nhà họ Sở rồi.
Mà hiện giờ, cô là Chu Kiều.
Đưa mắt nhìn giờ trên điện thoại, mười giờ ba mươi lăm phút.
Cô đã bỏ qua bữa sáng. Thế mà quản gia cũng không tới gõ cửa gọi cô dậy. Chuyện này không khỏi khiến cô cảm thấy mình đã trúng thưởng lớn rồi, gặp một cô bé đáng thương, cha không yêu, mẹ không thương.
Nhưng nếu không có cô, cô bé đáng thương ấy có thể sẽ không gặp phải cảnh ngộ này.
Nghĩ tới đây, cô rời giường rửa mặt, thay thuốc rồi mở cửa xuống tầng tìm thức ăn cho mình.
*
Sau đó vài ngày, cô lấy cớ trên mặt mình có vết thương nên không xuống tầng ăn cơm với bọn họ mà cố gắng ở trong phòng mình.
Chu Nghiêm Tuấn vốn không thích đứa con gái này, thấy cô không ra khỏi phòng thì còn cảm thấy mắt không thấy thì còn đỡ phải phiền lòng.
Mãi tới một tuần sau, ông ta ném tờ đơn chuyển trường cho Chu Kiều.
“Đây là trường mà dì Lâm của con sai người đi tìm, ngày mai con đi báo danh đi.” Hẳn là ông ta cảm thấy mình nói thế hơi cộc lốc, nhưng lại nghĩ đến vết thương trên mặt cô, vì thể hiện sự quan tâm và ưu ái của cha đẻ, ông ta lại bổ sung thêm một câu: “Trường cấp ba Danh Hải là trường tư tốt nhất Hải Thành, dù là năng lực của giáo viên hay là hoàn cảnh trường đều vào hạng đầu, đây là điều mà mẹ của con có thế nào cũng không thể làm cho con được.”
Chu Kiều nhướng mày: “Sau đó thì sao?”
Chu Nghiêm Tuấn sửng sốt, rõ ràng ông ta không ngờ cô lại biết mình còn định nói tiếp, nhất thời lúng túng ho khan hai tiếng, nói: “Sau đó, để con có thể chuyên tâm học tập, cha đã chọn cho con ở ký túc xá. Con ở trường cố gắng học hành, đừng có làm mất mặt dì Lâm của con.” Đại khái nói như vậy khiến ông ta cảm thấy mình hơi yếu đuối và thiếu tự tin, vì thế, để bù đắp chút khí thế cho bản thân, ông ta lại quát một câu: “Nghe rõ chưa!”
Trên người Chu Kiều bị thương nên tinh thần vẫn không tốt lắm, cô thờ ơ đáp một tiếng: “Vâng.”
Nghe thế nào cũng thấy là đang trả lời cho qua chuyện.
Chu Nghiêm Tuấn nghe xong cũng lười tiếp tục phí lời với cô, dù sao cũng đã bàn giao chuyện xong rồi, thế là ông ta cứ thế rời đi, bận việc của mình.
Chu Kiều chờ người đi rồi thì hàng lông mày mới hơi nhíu lại.
Cô vốn nghĩ qua một thời gian nữa sẽ rời đi, thế nhưng cô lại quên, “Chu Kiều” là một... học sinh thật sự!
Dù tuổi tác của cô và Chu Kiều xấp xỉ nhau, làm học sinh cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng vấn đề là, muốn ở một nơi tụ tập đông người như trường học thì một thời gian sau sẽ không thể tiếp tục dùng khẩu trang để lừa dối cho qua.
Chu Kiều lập tức rút điện thoại di động của mình ra, gửi tin nhắn bảo cấp dưới nhanh chóng làm một tấm mặt nạ giống “Chu Kiều” rồi đưa tới.
Sau đó, cô lại dọn dẹp vài bộ quần áo để thay rồi nghỉ ngơi. Nguồn : Vietwriter.vn
Sáng sớm hôm sau, Chu Nghiêm Tuấn không hề xuất hiện ở tầng dưới mà có một tài xế đưa Chu Kiều tới trường.
Vừa tới nơi, tài xế lập tức thả người ở ngay cổng rồi rời đi ngay.
Chu Kiều cũng không thèm để ý, cứ thế đi vào trường, sau đó dựa vào biểu thị trên tài liệu để đi tới phòng giám hiệu tìm chủ nhiệm lớp A7.
Vừa tới nơi cô đã phát hiện trong đó chỉ có ba giáo viên đang ngồi làm việc.
Chu Kiều đứng ở cửa, bình thản hỏi một câu: “Xin hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp A7 có ở đây không ạ?”
Trong ba vị giáo viên kia, có hai người vừa nghe thấy lớp A7 thì lập tức thờ ơ đưa mắt nhìn một cái rồi cúi đầu, chỉ có một thầy giáo dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt rất trẻ trung, nói: “Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp A7.”
Chu Kiều đi tới, tuy giọng nói hơi lạnh lùng, thế nhưng cũng vô cùng lễ phép: “Chào thầy, em là học sinh mới chuyển trường đến, tên là Chu Kiều.”
Dáng vẻ vững vàng đó khiến thầy giáo này không tự chủ được đứng lên, ngoan ngoãn giơ tay ra như gặp phải lãnh đạo: “Xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp A7, tôi tên là Du Thương.”
“Vâng, chào thầy Du.”
Dáng vẻ đúng mực này của Chu Kiều không hiểu sao lại khiến Du Thương thấy vô cùng áp lực: “Vậy gì nhỉ, nếu không tôi đưa em tới ký túc xá dọn đồ trước, đợi lát nữa quay lại nhận sách để lên lớp nhé?”
“Không cần đâu ạ, tự em đi là được.”
Chu Kiều từ chối lời đề nghị của Du Thương rồi tự mình xuống tầng. Thế nhưng cô không tới ký túc xá mà tới phòng y tế một chuyến trước.
Bởi vì lúc đó, số thuốc cô cầm được trên xe cấp cứu có hạn, hai ngày nay lại ở rịt trong nhà họ Sở không ra ngoài nên đã sớm dùng hết chỗ thuốc kia rồi. Cô phải tới phòng y tế để tìm ít thuốc mới được.
Kết quả, khi tới phòng y tế mới phát hiện, bác sĩ trường không có mặt.
Chu Kiều tự giác tìm một chỗ ngồi đợi, thế nhưng đợi cả nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy người đâu. Mắt thấy thời gian cứ thế trôi qua, vì đề phòng bị đi học muộn nên cô quyết định tranh thủ lúc không có ai thì xử lý vết thương trước đã.
Cô nhìn vết thương trên vai mình.
Dù đã dưỡng bệnh một tuần thế nhưng vì vết thương quá nặng nên nhìn qua vẫn vô cùng khủng khiếp.
Cô không hề đổi sắc, đổ nước thuốc vào vết thương của mình. Bắp thịt co rút lại theo bản năng. Thế nhưng ngay giây tiếp theo, động tác đổ thuốc của cô đã khựng lại, nước thuốc vẫn đang ùng ục chảy ra, chỉ là đôi mắt lãnh đạm không hề dao động kia chợt lạnh xuống, cô từ từ quay đầu lại.