Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Chương 65: Thả thằng bé ra cho tôi
Lòng mẹ đau như cắt! Vũ Vân Hân bức xúc trước cảnh này đến nỗi cô đập thẳng tập tài liệu trên tay về phía Mục Lâm Kiên.
“Anh buông thằng bé ra!” Cô không còn có thể quan tâm chuyện cô là cấp dưới của Mục Lâm Kiên nữa, cô chỉ biết rằng bây giờ cô là mẹ cậu bé.
Con cô bị bắt nạt.
“Tôi cảnh cáo anh, hãy đặt thằng bé xuống cho tôi! Mục Lâm Kiên!” Một tiếng gầm giận dữ bao trùm toàn bộ văn phòng.
Những người trong bộ phận thư ký ngoài cửa tò mò nhìn vào văn phòng qua khe cửa.
Vũ Vân Hân cởi giày cao gót ra khỏi chân, tức giận đi tới chỗ Mục Lâm Kiên, “Anh thả thằng bé ra!”
Gót nhọn đâm vào cổ Mục Lâm Kiên, “Nếu không thả thằng bé ra, tôi sẽ đánh chết anh.” Gương mặt dữ dằn, đây là lần đầu tiên Mục Lâm Kiên nhìn thấy một Vũ Vân Hân khác biệt.
“Căng thẳng thể làm gì? Nó là gì của cô?” Mục Lâm Kiên cả hai tay Há Cảo trước mặt cô.
Anh khiêu khích nhấc nó lên trước mặt Vũ Vân Hân, bằng một cánh tay mạnh mẽ, việc một tay ôm ba đứa trẻ cũng không thành vấn đề.
“Dù thế nào đi nữa, anh cũng không được bắt nạt một đứa trẻ như thế này. Anh có đạo đức không hả?”
“Hứ!” . Mục Lâm Kiên cười lạnh, người phụ nữ này dám nói anh vô đạo đức? Nếu đã vậy, thì anh còn có thể vô đạo đức hơn. Nhấc hẳn người Há Cảo giơ lên. Toàn thân bánh bao như bị hất tung lên, kinh hãi đến mức trố mắt.
Hai đứa nhỏ kia vội vàng chạy tới van xin thương xót: “Không! Nó là em trai của chúng tôi, Tổng giám đốc Mục tha cho nó đi mà!”.
“Tổng giám đốc Mục, đó là con nít! Anh đừng làm bừa!” Trái tim Lục Tâm nhảy dựng lên.
Vũ Vân Hân tức giận lấy giày cao gót đánh thẳng vào người anh.
“Trả lời câu hỏi của tôi” Mục Lâm Kiên giận dữ hét lên, anh vẫn cố chấp với câu hỏi này.
“Đồ thần kinh” Vũ Vân Hân không biết rằng mỗi lần cô xúc phạm anh, cô lại kích động tính chiếm hữu của anh.
Mục Lâm Kiên đặt đứa trẻ lên bàn và trực tiếp nắm lấy tay Vũ Vân Hân và ép cô vào tường. Hơi thở gấp gáp khiến phần thân trên của Vũ Vân Hân phập phồng lên xuống.
Khuôn mặt lạnh lẽo co rút của Mục Lâm Kiên đầy vẻ áp bức, dính chặt vào má cô phả ra hơi thở ấm áp.
“Anh muốn làm gì?”
“Cô đang nói dối tôi à?” Giọng nói của Mục Lâm Kiên rít giữa hai kẽ răng, lạnh lùng và đáng sợ.
“Tôi lừa anh cái gì?” Vũ Vân Hân không sợ anh chút nào, bởi vì cô đang rất sốt ruột. Nếu không phải do cảnh tượng vừa rồi, có lẽ cô vẫn đang giả làm một con cừu nhỏ.
Nhưng bây giờ… Bà đây bỏ việc! Ai sợ ai!
“Anh có biết xấu hổ không vậy. Cả ngày nói tôi lừa anh, tôi nói dối anh cái gì?”.
Sự kiêu ngạo của Vũ Vân Hân khiến mọi người sửng sốt. Trái tim của Mục Lâm Kiên đã lạnh.
Thì ra người phụ nữ này muốn dứt sạch quan hệ quan hệ lại có thể quyết đoán như vậy.
Mất công anh vẫn bị ám ảnh bởi đêm đó. Vậy tất cả là do anh quá chung tình sao?
Mục Lâm Kiên lắc cổ tay dữ dội, cơ thể vững vàng đang tiến một bước về phía cô, và cả cơ thể cô đặt cô trước mặt anh như một trói buộc.
“Tại sao mình không làm điều đó một lần nữa trước mặt những đứa trẻ này?”.
Vũ Vân Hân nhìn chằm chằm anh, bị điên à? Cái gọi là làm lại lần nữa! Đôi môi mỏng thân mật của Mục Lâm Kiên chỉ cách mà cô một cm. Nếu cô cựa quậy, anh nhất định sẽ hôn cô. “Cũng không phải chưa thử bao giờ” Anh phóng túng trượt tay xuống.
Vũ Vân Hân cảm giác mình bị sỉ nhục, hai má đỏ bừng, giọng khô khốc, “Anh đủ rồi đấy”
“Chưa đủ”
Một giọng nói khàn khàn như từ tính luồn vào tai cô, và một làn hơi ấm áp phả vào người cô, khiến toàn thân cô tê dại.
Cô vừa xấu hổ vừa nóng rực. Cô không được để ba đứa trẻ nhìn thấy cảnh này.
“Anh muốn cái quái gì vậy?”
“Muốn cô”
Lòng mẹ đau như cắt! Vũ Vân Hân bức xúc trước cảnh này đến nỗi cô đập thẳng tập tài liệu trên tay về phía Mục Lâm Kiên.
“Anh buông thằng bé ra!” Cô không còn có thể quan tâm chuyện cô là cấp dưới của Mục Lâm Kiên nữa, cô chỉ biết rằng bây giờ cô là mẹ cậu bé.
Con cô bị bắt nạt.
“Tôi cảnh cáo anh, hãy đặt thằng bé xuống cho tôi! Mục Lâm Kiên!” Một tiếng gầm giận dữ bao trùm toàn bộ văn phòng.
Những người trong bộ phận thư ký ngoài cửa tò mò nhìn vào văn phòng qua khe cửa.
Vũ Vân Hân cởi giày cao gót ra khỏi chân, tức giận đi tới chỗ Mục Lâm Kiên, “Anh thả thằng bé ra!”
Gót nhọn đâm vào cổ Mục Lâm Kiên, “Nếu không thả thằng bé ra, tôi sẽ đánh chết anh.” Gương mặt dữ dằn, đây là lần đầu tiên Mục Lâm Kiên nhìn thấy một Vũ Vân Hân khác biệt.
“Căng thẳng thể làm gì? Nó là gì của cô?” Mục Lâm Kiên cả hai tay Há Cảo trước mặt cô.
Anh khiêu khích nhấc nó lên trước mặt Vũ Vân Hân, bằng một cánh tay mạnh mẽ, việc một tay ôm ba đứa trẻ cũng không thành vấn đề.
“Dù thế nào đi nữa, anh cũng không được bắt nạt một đứa trẻ như thế này. Anh có đạo đức không hả?”
“Hứ!” . Mục Lâm Kiên cười lạnh, người phụ nữ này dám nói anh vô đạo đức? Nếu đã vậy, thì anh còn có thể vô đạo đức hơn. Nhấc hẳn người Há Cảo giơ lên. Toàn thân bánh bao như bị hất tung lên, kinh hãi đến mức trố mắt.
Hai đứa nhỏ kia vội vàng chạy tới van xin thương xót: “Không! Nó là em trai của chúng tôi, Tổng giám đốc Mục tha cho nó đi mà!”.
“Tổng giám đốc Mục, đó là con nít! Anh đừng làm bừa!” Trái tim Lục Tâm nhảy dựng lên.
Vũ Vân Hân tức giận lấy giày cao gót đánh thẳng vào người anh.
“Trả lời câu hỏi của tôi” Mục Lâm Kiên giận dữ hét lên, anh vẫn cố chấp với câu hỏi này.
“Đồ thần kinh” Vũ Vân Hân không biết rằng mỗi lần cô xúc phạm anh, cô lại kích động tính chiếm hữu của anh.
Mục Lâm Kiên đặt đứa trẻ lên bàn và trực tiếp nắm lấy tay Vũ Vân Hân và ép cô vào tường. Hơi thở gấp gáp khiến phần thân trên của Vũ Vân Hân phập phồng lên xuống.
Khuôn mặt lạnh lẽo co rút của Mục Lâm Kiên đầy vẻ áp bức, dính chặt vào má cô phả ra hơi thở ấm áp.
“Anh muốn làm gì?”
“Cô đang nói dối tôi à?” Giọng nói của Mục Lâm Kiên rít giữa hai kẽ răng, lạnh lùng và đáng sợ.
“Tôi lừa anh cái gì?” Vũ Vân Hân không sợ anh chút nào, bởi vì cô đang rất sốt ruột. Nếu không phải do cảnh tượng vừa rồi, có lẽ cô vẫn đang giả làm một con cừu nhỏ.
Nhưng bây giờ… Bà đây bỏ việc! Ai sợ ai!
“Anh có biết xấu hổ không vậy. Cả ngày nói tôi lừa anh, tôi nói dối anh cái gì?”.
Sự kiêu ngạo của Vũ Vân Hân khiến mọi người sửng sốt. Trái tim của Mục Lâm Kiên đã lạnh.
Thì ra người phụ nữ này muốn dứt sạch quan hệ quan hệ lại có thể quyết đoán như vậy.
Mất công anh vẫn bị ám ảnh bởi đêm đó. Vậy tất cả là do anh quá chung tình sao?
Mục Lâm Kiên lắc cổ tay dữ dội, cơ thể vững vàng đang tiến một bước về phía cô, và cả cơ thể cô đặt cô trước mặt anh như một trói buộc.
“Tại sao mình không làm điều đó một lần nữa trước mặt những đứa trẻ này?”.
Vũ Vân Hân nhìn chằm chằm anh, bị điên à? Cái gọi là làm lại lần nữa! Đôi môi mỏng thân mật của Mục Lâm Kiên chỉ cách mà cô một cm. Nếu cô cựa quậy, anh nhất định sẽ hôn cô. “Cũng không phải chưa thử bao giờ” Anh phóng túng trượt tay xuống.
Vũ Vân Hân cảm giác mình bị sỉ nhục, hai má đỏ bừng, giọng khô khốc, “Anh đủ rồi đấy”
“Chưa đủ”
Một giọng nói khàn khàn như từ tính luồn vào tai cô, và một làn hơi ấm áp phả vào người cô, khiến toàn thân cô tê dại.
Cô vừa xấu hổ vừa nóng rực. Cô không được để ba đứa trẻ nhìn thấy cảnh này.
“Anh muốn cái quái gì vậy?”
“Muốn cô”