Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Chương 42: Chân ngắn chạy nhanh thật
Mẹ ơi, vờn cả nửa ngày, thì ra là muốn kết bạn Zalo.
Nói luôn đi lại còn! Vũ Vân Hân sẽ không cần phải chột dạ xóa rất nhiều ảnh dễ thương của ba nhóc con.
Vũ Vân Hân nhân đồng ý. Yêu cầu kết bạn thành công! Mục Lâm Kiên nhìn điện thoại với vẻ hài lòng, nhưng hình đại diện lại là ba đứa trẻ đáng yêu… Đầu ngón tay tò mò nhấp vào. Nhật ký hoạt động chỉ cho phép hiển thị ba ngày gần nhất. Mục Lâm Kiên chỉ thấy một mảng trống trơn! Anh điềm nhiên ngước mắt lên và phát hiện Vũ Vân Hân đã biến mất từ lâu. “Chân ngắn chạy nhanh thật đấy”. Lục Tâm đáp: “Đúng đấy! Nhoáng cái đã chạy tới đầu đường rồi.” Mục Lâm Kiên liếc ánh mắt lạnh lùng, “Ý là cậu khen mình chân dài?” “Chân tôi không dài, không dài chút nào. Cô Vũ Vân Hân chân dài lắm!” Mong muốn tồn tại để làm việc của Lục Tâm không phải là điều dễ dàng.
4 giờ 30 phút chiều, Vũ Vân Hân bắt taxi đến một bệnh viện tư nhân cao cấp. Ngay sau khi xuống xe, cô đã bị nhân viên bảo vệ chặn lại trước khi vào cửa. “Vui lòng xuất trình thể người thân VIP của cô”.
Vũ Vân Hân làm gì có thể người thân VIP cùng lắm chỉ có thể dựa vào gương mặt này thôi, “Tôi là con gái của Vũ Thế Kiệt, tên tôi là Vũ Vân Hân. Hãy báo với người bên trong một tiếng, sẽ có người nhận ra tôi” .
Khi nhân viên bảo vệ nghe thấy tin cô là con gái của chủ tịch tập đoàn Vân Thị, anh ta liền. nghiêm túc nhìn lại, “Con gái của Vũ Thế Kiệt trong không giống cô! Tôi từng gặp con gái của ông ấy, hôm qua cô ấy còn đến đây, cô đừng hòng lừa tôi”
Vũ Vân Hân kinh ngạc trợn trắng mắt, “Hôm qua có người tự xưng là con gái của Vũ Thế Kiệt đến đây một lần sao?”
“Không phải tự xưng, mà người ta đúng là như thế. Vũ Thế Kiệt đã ở bệnh viện hơn nửa năm. Người ta đến đây rất nhiều lần rồi, biết chưa hả? Còn có, mới là người mạo danh con gái của Vũ Thế Kiệt”.
“Tôi không giả vờ, tôi thực sự là con gái của Vũ Thế Kiệt” Lại là chuyện chứng minh bố là bố, con gái là con gái.
Vũ Vân Hân vừa về nước đã gặp phải người phụ nữ kia cũng thôi đi, bây giờ ngay cả bảo vệ bệnh viện cũng nói như vậy.
Xem ra sự tình nghiêm trọng, cô không thể chậm trễ hơn nữa, hôm nay cô nhất định phải đi
vào.
Cô muốn tận mắt nhìn thấy bố!
Bệnh viện này là bệnh viện tư nhân danh tiếng nhất thành phố, những người có thể vào điều trị đều là những người có máu mặt.
Để đảm bảo quyền riêng tư, nội quy và quy định của bệnh viện rất nghiêm ngặt, khách đến thăm phải mang theo thẻ VIP, ngoài ra, tất cả nhân viên làm việc tại đây, dù là bác sĩ hay y tá, mặc đồng phục đều phải quét mặt ra vào, xung quanh còn được bố trí lớp bảo vệ và hệ thống camera dày đặc.
Vì vậy, việc vào bên trong khó càng thêm khó. “Vân Hân!” Một chiếc xe lớn chạy chậm và dừng lại bên cạnh cô. Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, Vũ Vân Hân nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc. “Vân Hân, là em thật này!”. Người đàn ông đó tên là Võ Hào Kiệt, bạn trai của Vũ Vân Hân bốn năm trước.
Họ đã ở yêu nhau nhiều năm. Vũ Vân Hân luôn tâm niệm rằng khi sự nghiệp ổn định, cô sẽ kết hôn với anh ta.
Cuối cùng, anh ta nói về chuyện chia tay trước, nguyên nhân là do mẹ anh ta muốn anh ta kết hôn với một cô gái dưới 22 tuổi, nói rằng con gái tầm ấy có thể sinh con, không có rủi ro gì cả.
Lúc đó Vũ Vân Hân đã hai mươi tám tuổi, và anh ta nói mẹ anh ta chê cô quá già! Lý do vớ vẩn, Vũ Vân Hân hận không thể dùng dao đâm chết anh ta.
Người đàn ông tệ bạc này hoàn toàn không nhớ nổi, khi họ bắt đầu yêu nhau, Vũ Vân Hân mới 22 tuổi, sáu năm thanh xuân giống như cho đút cơm cho chó ăn vậy.
Sau khi chia tay, Vũ Vân Hân nhận ra anh ta thực sự thích những cô gái dưới hai mươi hai tuổi, không chỉ có một mà là rất nhiều cô gái dưới hai mươi hai tuổi.
Anh ta chỉ đơn giản là một tên cặn bã, không đúng! Bảo anh ta là người thì đúng là sỉ nhục chữ “người”, phải là “súc sinh” mới đúng.
Mẹ ơi, vờn cả nửa ngày, thì ra là muốn kết bạn Zalo.
Nói luôn đi lại còn! Vũ Vân Hân sẽ không cần phải chột dạ xóa rất nhiều ảnh dễ thương của ba nhóc con.
Vũ Vân Hân nhân đồng ý. Yêu cầu kết bạn thành công! Mục Lâm Kiên nhìn điện thoại với vẻ hài lòng, nhưng hình đại diện lại là ba đứa trẻ đáng yêu… Đầu ngón tay tò mò nhấp vào. Nhật ký hoạt động chỉ cho phép hiển thị ba ngày gần nhất. Mục Lâm Kiên chỉ thấy một mảng trống trơn! Anh điềm nhiên ngước mắt lên và phát hiện Vũ Vân Hân đã biến mất từ lâu. “Chân ngắn chạy nhanh thật đấy”. Lục Tâm đáp: “Đúng đấy! Nhoáng cái đã chạy tới đầu đường rồi.” Mục Lâm Kiên liếc ánh mắt lạnh lùng, “Ý là cậu khen mình chân dài?” “Chân tôi không dài, không dài chút nào. Cô Vũ Vân Hân chân dài lắm!” Mong muốn tồn tại để làm việc của Lục Tâm không phải là điều dễ dàng.
4 giờ 30 phút chiều, Vũ Vân Hân bắt taxi đến một bệnh viện tư nhân cao cấp. Ngay sau khi xuống xe, cô đã bị nhân viên bảo vệ chặn lại trước khi vào cửa. “Vui lòng xuất trình thể người thân VIP của cô”.
Vũ Vân Hân làm gì có thể người thân VIP cùng lắm chỉ có thể dựa vào gương mặt này thôi, “Tôi là con gái của Vũ Thế Kiệt, tên tôi là Vũ Vân Hân. Hãy báo với người bên trong một tiếng, sẽ có người nhận ra tôi” .
Khi nhân viên bảo vệ nghe thấy tin cô là con gái của chủ tịch tập đoàn Vân Thị, anh ta liền. nghiêm túc nhìn lại, “Con gái của Vũ Thế Kiệt trong không giống cô! Tôi từng gặp con gái của ông ấy, hôm qua cô ấy còn đến đây, cô đừng hòng lừa tôi”
Vũ Vân Hân kinh ngạc trợn trắng mắt, “Hôm qua có người tự xưng là con gái của Vũ Thế Kiệt đến đây một lần sao?”
“Không phải tự xưng, mà người ta đúng là như thế. Vũ Thế Kiệt đã ở bệnh viện hơn nửa năm. Người ta đến đây rất nhiều lần rồi, biết chưa hả? Còn có, mới là người mạo danh con gái của Vũ Thế Kiệt”.
“Tôi không giả vờ, tôi thực sự là con gái của Vũ Thế Kiệt” Lại là chuyện chứng minh bố là bố, con gái là con gái.
Vũ Vân Hân vừa về nước đã gặp phải người phụ nữ kia cũng thôi đi, bây giờ ngay cả bảo vệ bệnh viện cũng nói như vậy.
Xem ra sự tình nghiêm trọng, cô không thể chậm trễ hơn nữa, hôm nay cô nhất định phải đi
vào.
Cô muốn tận mắt nhìn thấy bố!
Bệnh viện này là bệnh viện tư nhân danh tiếng nhất thành phố, những người có thể vào điều trị đều là những người có máu mặt.
Để đảm bảo quyền riêng tư, nội quy và quy định của bệnh viện rất nghiêm ngặt, khách đến thăm phải mang theo thẻ VIP, ngoài ra, tất cả nhân viên làm việc tại đây, dù là bác sĩ hay y tá, mặc đồng phục đều phải quét mặt ra vào, xung quanh còn được bố trí lớp bảo vệ và hệ thống camera dày đặc.
Vì vậy, việc vào bên trong khó càng thêm khó. “Vân Hân!” Một chiếc xe lớn chạy chậm và dừng lại bên cạnh cô. Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, Vũ Vân Hân nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc. “Vân Hân, là em thật này!”. Người đàn ông đó tên là Võ Hào Kiệt, bạn trai của Vũ Vân Hân bốn năm trước.
Họ đã ở yêu nhau nhiều năm. Vũ Vân Hân luôn tâm niệm rằng khi sự nghiệp ổn định, cô sẽ kết hôn với anh ta.
Cuối cùng, anh ta nói về chuyện chia tay trước, nguyên nhân là do mẹ anh ta muốn anh ta kết hôn với một cô gái dưới 22 tuổi, nói rằng con gái tầm ấy có thể sinh con, không có rủi ro gì cả.
Lúc đó Vũ Vân Hân đã hai mươi tám tuổi, và anh ta nói mẹ anh ta chê cô quá già! Lý do vớ vẩn, Vũ Vân Hân hận không thể dùng dao đâm chết anh ta.
Người đàn ông tệ bạc này hoàn toàn không nhớ nổi, khi họ bắt đầu yêu nhau, Vũ Vân Hân mới 22 tuổi, sáu năm thanh xuân giống như cho đút cơm cho chó ăn vậy.
Sau khi chia tay, Vũ Vân Hân nhận ra anh ta thực sự thích những cô gái dưới hai mươi hai tuổi, không chỉ có một mà là rất nhiều cô gái dưới hai mươi hai tuổi.
Anh ta chỉ đơn giản là một tên cặn bã, không đúng! Bảo anh ta là người thì đúng là sỉ nhục chữ “người”, phải là “súc sinh” mới đúng.