Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Chương 30: Điện thoại
Người bên kia giống như đang quan sát Vũ Vân Hân.
Bây giờ cô sợ chết khiếp, lại còn cố tình gửi †in kiểu này cho cô.
“Màn Thâu …’ Vũ Vân Hân thì thầm gọi biệt danh của con trai mình.
Màn Thầu với tinh thần cảnh giác cao độ, lập tức mở mắt.
Một người phụ nữ với mái tóc rối bù đang nhìn thẳng mặt cậu.
Ánh trăng rơi xuống nửa khuôn mặt của người phụ nữ, tối tăm và khủng khiếp.
– Búp Bê, đêm hôm mẹ không đi ngủ đi còn cosplay cái gì đấy?” Cậu can đảm hơn hai đứa bé còn lại, đổi lại là người khác chắc bị dọa khóc um lên rồi.
Vũ Vân Hân nước mắt lưng tròng, ngay cả tay cũng run lên, “Có phải Búp Bê gặp ma rồi không nhỉ?”
Đêm hôm nói những thứ tâm linh như này để làm gì vậy?
Màn Thầu bất lực, giống như đang dỗ dành bạn gái, đứng dậy giang hai tay nhỏ bé ra, ôm lấy người phụ nữ thiếu tình yêu, “Ngoan nào! Có con ở đây, đừng sợ”
Khi khái đàn ông man tới mức người người say đắm, sau này lớn lên không biết sẽ mê hoặc không biết bao nhiêu thiếu nữ đây.
Vũ Vân Hân đưa tin nhắn cho cậu đọc, “Con giúp mẹ tra đi.
Màn Thầu câm nín, lườm cô, “Ngủ trước đã: “Mẹ sợ”
Màn Thầu chán nản bật máy tính lên và kết nối ngay với điện thoại.
Kiểm tra IP đã được bắt đầu đối với thông tin do điện thoại di động gửi và tất cả thông tin xuất hiện trước máy tính cùng một lúc.
“Là người! Không phải ma! Búp Bê, sao mấy ngày nay đi làm mẹ căng thẳng thế!”
Cô cũng có muốn thế đâu.
Ai bảo cô bị ghép vào một tầng kì dị và gặp phải tên biến thái. Điều đáng sợ nhất là người đàn ông này còn chưa rõ sống chết, sao anh ta có thể cải tử hoàn sinh và xuất hiện trong bức ảnh kia được?
. Chờ đã, sao các con có được tâm anh này?”
Màn Thầu chán nản trừng mắt nhìn, nếu không phải mẹ cậu, cậu thực sự sẽ coi cô như một người phụ nữ điên loạn.
“Đây là bức tranh quảng bá văn hóa doanh nghiệp của công ty mẹ. Mẹ sẽ nhìn thấy nó khi bước vào bức tường thứ ba bên trái cánh cửa”
Vũ Vân Hân hoàn toàn không có thời gian ở trong sảnh, nên cô không để ý đến những chỉ tiết này.
Thì ra người đàn ông này là người của công ty.
“Búp Bê, mẹ bị sao vậy?” Màn Thầu nghiêm túc nhìn cô.
“Không sao. Trễ rồi, ngủ đi!”
Càng không sao, càng có sao.
Vũ Vân Hân trăn trọc xoay người cầm điện thoại, không ngủ được.
Mở danh bạ và kéo đến một số điện thoại chưa được đánh dấu.
Thấy đã hơn một giờ sáng rồi mà nhắn tin đột ngột thế này liệu có sao không nhỉ?
Nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không gửi.
“Reng…”
Đồng hồ báo thức đã điểm đúng bảy giờ.
Vũ Vân Hân đứng dậy làm bữa sáng cho bọn trẻ, viết một mẩu giấy lên bàn rồi đi ra ngoài.
Do công trường xây dựng phía trước, cô ấy sẽ phải đi một vòng lớn trong hơn một tháng để đến bảng chỉ dẫn trạm xe buýt.
Xe của Mục Lâm Kiên đã ở bãi đậu xe đối diện.
Bóng dáng quen thuộc vân bước ra từ con ngõ kia.
“Tổng giám đốc Mục, cô Vũ Vân Hân thật sự không vào khách sạn ở”
Ngay khi lời nói của Lục Tâm dừng lại, điện thoại di động của Mục Lâm Kiên vang lên.
Anh đảo mắt, một con số vừa lạ vừa quen.
“Alo.’ Giọng điệu rỉ rả khiến Vũ Vân Hân lo lắng.
Dù gì thì người bên kia cũng là sếp lớn của cô.
“Ừm… tôi có việc muốn tìm hiểu một chút.”
“Dựa vào đâu?”
Giọng điệu kiêu ngạo của Mục Lâm Kiên khiến lời nói của cô bị mắc kẹt trong cổ họng.
€ô lúng túng nuốt nước bọt, “Tôi xin lỗi tổng giám đốc Mục! Tôi biết tôi mạo muội gọi điện cho.
anh như vậy là lỗi của tôi, nhưng có vài chuyện…”
Cô chưa kịp nói xong thì điện thoại đã cúp máy.
Loại đàn ông kiêu ngạo như này lúc có hứng thú với bạn thì sẽ nể mặt bạn ba phần, không hứng thú với bạn nữa thì sẽ coi bạn như không khí.
Vũ Vân Hân chán nản, đành tự mình điều tra thôi.
Mục Lâm Kiên đang ngồi trong xe nhìn điện thoại, từ khi cúp máy đến nay đã năm phút trôi qua, sao người phụ nữ này không gọi lại nhỉ?
Anh đúng là đồ chết giãm.
Người ta rõ ràng đã gọi anh, nhưng anh lại còn chảnh chó.
Giờ thì hay rồi, người ta không gọi nữa, anh lại lo lắng.
“Cúp điện thoại còn không biết đường gọi lại à? Đồ phụ nữ chết tiệt!” Anh sốt ruột chết đi được.
Lục Tâm toát mồ hôi, “Thực ra tổng giám đốc Mục à, anh có thể gọi lại để hỏi mà”
“Tôi không có hứng muốn biết.”
Người bên kia giống như đang quan sát Vũ Vân Hân.
Bây giờ cô sợ chết khiếp, lại còn cố tình gửi †in kiểu này cho cô.
“Màn Thâu …’ Vũ Vân Hân thì thầm gọi biệt danh của con trai mình.
Màn Thầu với tinh thần cảnh giác cao độ, lập tức mở mắt.
Một người phụ nữ với mái tóc rối bù đang nhìn thẳng mặt cậu.
Ánh trăng rơi xuống nửa khuôn mặt của người phụ nữ, tối tăm và khủng khiếp.
– Búp Bê, đêm hôm mẹ không đi ngủ đi còn cosplay cái gì đấy?” Cậu can đảm hơn hai đứa bé còn lại, đổi lại là người khác chắc bị dọa khóc um lên rồi.
Vũ Vân Hân nước mắt lưng tròng, ngay cả tay cũng run lên, “Có phải Búp Bê gặp ma rồi không nhỉ?”
Đêm hôm nói những thứ tâm linh như này để làm gì vậy?
Màn Thầu bất lực, giống như đang dỗ dành bạn gái, đứng dậy giang hai tay nhỏ bé ra, ôm lấy người phụ nữ thiếu tình yêu, “Ngoan nào! Có con ở đây, đừng sợ”
Khi khái đàn ông man tới mức người người say đắm, sau này lớn lên không biết sẽ mê hoặc không biết bao nhiêu thiếu nữ đây.
Vũ Vân Hân đưa tin nhắn cho cậu đọc, “Con giúp mẹ tra đi.
Màn Thầu câm nín, lườm cô, “Ngủ trước đã: “Mẹ sợ”
Màn Thầu chán nản bật máy tính lên và kết nối ngay với điện thoại.
Kiểm tra IP đã được bắt đầu đối với thông tin do điện thoại di động gửi và tất cả thông tin xuất hiện trước máy tính cùng một lúc.
“Là người! Không phải ma! Búp Bê, sao mấy ngày nay đi làm mẹ căng thẳng thế!”
Cô cũng có muốn thế đâu.
Ai bảo cô bị ghép vào một tầng kì dị và gặp phải tên biến thái. Điều đáng sợ nhất là người đàn ông này còn chưa rõ sống chết, sao anh ta có thể cải tử hoàn sinh và xuất hiện trong bức ảnh kia được?
. Chờ đã, sao các con có được tâm anh này?”
Màn Thầu chán nản trừng mắt nhìn, nếu không phải mẹ cậu, cậu thực sự sẽ coi cô như một người phụ nữ điên loạn.
“Đây là bức tranh quảng bá văn hóa doanh nghiệp của công ty mẹ. Mẹ sẽ nhìn thấy nó khi bước vào bức tường thứ ba bên trái cánh cửa”
Vũ Vân Hân hoàn toàn không có thời gian ở trong sảnh, nên cô không để ý đến những chỉ tiết này.
Thì ra người đàn ông này là người của công ty.
“Búp Bê, mẹ bị sao vậy?” Màn Thầu nghiêm túc nhìn cô.
“Không sao. Trễ rồi, ngủ đi!”
Càng không sao, càng có sao.
Vũ Vân Hân trăn trọc xoay người cầm điện thoại, không ngủ được.
Mở danh bạ và kéo đến một số điện thoại chưa được đánh dấu.
Thấy đã hơn một giờ sáng rồi mà nhắn tin đột ngột thế này liệu có sao không nhỉ?
Nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không gửi.
“Reng…”
Đồng hồ báo thức đã điểm đúng bảy giờ.
Vũ Vân Hân đứng dậy làm bữa sáng cho bọn trẻ, viết một mẩu giấy lên bàn rồi đi ra ngoài.
Do công trường xây dựng phía trước, cô ấy sẽ phải đi một vòng lớn trong hơn một tháng để đến bảng chỉ dẫn trạm xe buýt.
Xe của Mục Lâm Kiên đã ở bãi đậu xe đối diện.
Bóng dáng quen thuộc vân bước ra từ con ngõ kia.
“Tổng giám đốc Mục, cô Vũ Vân Hân thật sự không vào khách sạn ở”
Ngay khi lời nói của Lục Tâm dừng lại, điện thoại di động của Mục Lâm Kiên vang lên.
Anh đảo mắt, một con số vừa lạ vừa quen.
“Alo.’ Giọng điệu rỉ rả khiến Vũ Vân Hân lo lắng.
Dù gì thì người bên kia cũng là sếp lớn của cô.
“Ừm… tôi có việc muốn tìm hiểu một chút.”
“Dựa vào đâu?”
Giọng điệu kiêu ngạo của Mục Lâm Kiên khiến lời nói của cô bị mắc kẹt trong cổ họng.
€ô lúng túng nuốt nước bọt, “Tôi xin lỗi tổng giám đốc Mục! Tôi biết tôi mạo muội gọi điện cho.
anh như vậy là lỗi của tôi, nhưng có vài chuyện…”
Cô chưa kịp nói xong thì điện thoại đã cúp máy.
Loại đàn ông kiêu ngạo như này lúc có hứng thú với bạn thì sẽ nể mặt bạn ba phần, không hứng thú với bạn nữa thì sẽ coi bạn như không khí.
Vũ Vân Hân chán nản, đành tự mình điều tra thôi.
Mục Lâm Kiên đang ngồi trong xe nhìn điện thoại, từ khi cúp máy đến nay đã năm phút trôi qua, sao người phụ nữ này không gọi lại nhỉ?
Anh đúng là đồ chết giãm.
Người ta rõ ràng đã gọi anh, nhưng anh lại còn chảnh chó.
Giờ thì hay rồi, người ta không gọi nữa, anh lại lo lắng.
“Cúp điện thoại còn không biết đường gọi lại à? Đồ phụ nữ chết tiệt!” Anh sốt ruột chết đi được.
Lục Tâm toát mồ hôi, “Thực ra tổng giám đốc Mục à, anh có thể gọi lại để hỏi mà”
“Tôi không có hứng muốn biết.”