Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 326 CHẠY TRỐN
CHƯƠNG 326: CHẠY TRỐN
Giờ Đường Tinh Khanh không thể không nhìn Đường Ngũ Tuấn bằng con mắt khác. Trước thì nghe lén Tịch Song, giờ thì dùng công nghệ cao để lòe một đám lạc hậu.
Quan trọng là thằng nhóc thu thập dữ liệu giọng nói của biết bao người, có thể thấy được sự nhìn xa trông rộng của nó, suy nghĩ sâu xa đến mức đáng sợ. Vậy mục đích của Tuấn rốt cuộc là gì? Những kỹ năng ấy nó học từ đâu?
Mọi hành động của Tuấn khiến người ta khó có thể coi thằng bé là một đứa trẻ ngây thơ không biết điều gì được. Nhưng Đường Tinh Khanh vẫn tin tưởng Tuấn vô điều kiện, đó là đứa con cô mang nặng đẻ đau sinh ra, mọi điều thằng bé làm đều vì muốn giúp cô, đương nhiên còn cả Đông Phùng Lưu nữa.
"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?" Đường Tinh Khanh thoát khỏi suy nghĩ của mình, nhưng vẫn cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, làm sao hai người có thể thoát khỏi đây chỉ với một chiếc điện thoại?
Đường Ngũ Tuấn dìu Đường Tinh Khanh ngồi lên ghế rồi chỉ ra cửa, "Đương nhiên là sai họ mở cửa ra rồi ạ, nếu không thì chúng ta ra ngoài thế nào chứ. Mẹ với con cũng đâu biết bay, mà kể cả biết thì cũng đâu bay ra khỏi căn nhà lớn thế này."
"Hả? Tuấn, con ấm đầu hả?" Đường Tinh Khanh sờ trán Đường Ngũ Tuấn, thầm nghĩ, thiên tài cũng có đôi lúc ngu ngốc đột xuất.
Đường Ngũ Tuấn không nói gì, chỉ hất bàn tay đang đặt trên trán mình ra rồi cầm điện thoại lên bấm.
Đường Tinh Khanh chỉ nghe thấy tiếng hệ thống thông báo xâm nhập thành công, sau đó chiếc máy hình lập phương phát ra thông báo chuyển phát tệp âm thanh thành công.
Đường Ngũ Tuấn bấm điện thoại, tiếng chuông điện thoại từ ngoài cửa vang lên. Cậu đặt chiếc máy hình lập phương bên môi rồi nói, "Thả cô Đường và Tuấn ra, điều cho họ một chiếc xe."
Cằm của Đường Tinh Khanh suýt thì rơi xuống đất, vì giọng nói mà con trai cô phát ra y hệt như Tịch Song, thì ra đó là chức năng của chiếc máy màu đen đó.
"Có cần đi theo không ạ?" Ngoài cửa vang lên giọng nói của vệ sĩ.
Đường Ngũ Tuấn thấy thành công đã ở ngay trước mắt thì càng đắc ý, nói tiếp, "Không ai được đi theo hết, cũng không cần lái xe."
Cậu nói xong thì cúp điện thoại, rút thẻ chip ra và giấu chiếc máy hình lập phương đi.
Tiếng gõ cửa vang lên, vệ sĩ cung kính cúi đầu với Đường Tinh Khanh, "Cô Đường, ngài Tịch báo chúng tôi thả hai người ra, giờ hai người được tự do, chúng tôi cũng đã điều xe đến, cô có thể đi khỏi đây bất cứ lúc nào."
Đường Ngũ Tuấn cười hì hì nói với Đường Tinh Khanh, "Mẹ thấy con nói có đúng không, chỉ cần muốn ra ngoài thì cửa sẽ tự mở đó."
Đường Tinh Khanh gật đầu một cách cứng ngắc, cô vẫn còn kinh ngạc vì màn biểu diễn như làm phép vừa rồi của con trai mình. Nhưng lát sau cô đã bình tĩnh lại, "Là vì bố nuôi tốt với hai mẹ con mình, đi nào con, chúng ta đi gặp bố nuôi con thôi."
Đường Ngũ Tuấn chớp mắt đi theo Đường Tinh Khanh, trước khi đi còn trả lại điện thoại cho vệ sĩ, cậu ngoan ngoãn nói cảm ơn nhưng vừa xoay người, khuôn mặt ngây thơ ấy trở nên khinh thường.
Vệ sĩ vẫn chưa biết mình bị chơi khăm một vố, hắn nhìn điện thoại rồi nhìn dáng đi mất tự nhiên của Đường Tinh Khanh, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm. Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi đúng là do ngài Tịch gọi tới. Tên vệ sĩ lắc lắc đầu và thôi không tự hỏi nữa, nhiệm vụ của họ là thực hành mệnh lệnh, mà hắn còn thấy thoải mái vì khỏi phải trông cửa.
Nhưng hắn không biết lưỡi dao trừng phạt đang lơ lửng trên đầu hắn. Sau này hắn mới biết mình bị một thằng nhãi ranh lừa.
Đường Tinh Khanh lo lắng bị phát hiện nên tỏ ra khá luống cuống vội vàng, mà Đường Ngũ Tuấn thì nghênh ngang như ông giời con, đôi mắt tự tin và nụ cười khinh khỉnh khiến cậu nhóc trông kiêu ngạo vô cùng.
Vệ sĩ dưới tầng nhận được thông báo thì đã điều xe đến trước cửa, còn cung kính mở cửa xe cho hai mẹ con. Đường Ngũ Tuấn tự nhiên ngồi vào ghế lái, Đường Tinh Khanh kinh ngạc nói, "Con muốn lái xe à?"
Đường Ngũ Tuấn xoay vô lăng và hỏi ngược lại, "Mẹ không tin vào năng lực của con à?"
Đường Tinh Khanh không trả lời được, cũng phải, giờ cô không biết còn điều gì có thể làm khó con trai mình nữa hay không, từ việc trèo lên tầng ba nghe lén Tịch Song, đến việc nhẹ nhàng giải quyết nguy cơ của tập đoàn Đông Phùng, cuối cùng là trốn khỏi căn phòng giam lỏng hai mẹ con như một trò chơi, mọi chuyện cứ như đã được sắp xếp sẵn từ trước.
Huống hồ người mà cậu bé đối chọi lại là hai con cáo già là Tịch Song và Đông Phùng Lưu, đúng là nghé con không sợ hổ.
"Mẹ không nghi ngờ năng lực của con nhưng Tuấn à, với chiều cao của con, con ngồi vậy có nhìn thấy đường không? Nếu bị cảnh sát giao thông thấy thì không tốt." Đường Tinh Khanh vẫn cương quyết không để Đường Ngũ Tuấn lái xe.
Đường Ngũ Tuấn chu đôi môi bé nhỏ đầy vẻ bất mãn, "Không sao đâu mẹ, mẹ đang bị thương mà, để con chăm sóc cho mẹ. Bố vẫn còn đang gặp nguy hiểm, mẹ con mình đừng phí thời gian tranh luận chuyện nhỏ nhặt này nữa."
Nhắc tới Đông Phùng Lưu, trong lòng Đường Tinh Khanh lại lo lắng, tạm quên đi vấn đề đang nói đến mà ngồi vào ghế phụ.
Đường Ngũ Tuấn khởi động xe một cách thành thạo, xem chừng đây không phải lần đầu cậu lái xe. Hơn thế nữa, cậu còn có thể vừa lái xe vừa nói chuyện cùng Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh thấy con trai lái xe rất vững thì không lo lắng thêm nữa, cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lẩm bẩm, "Tuấn à, mẹ nghĩ con biết nhiều chuyện như vậy, hẳn cũng biết chuyện trước đây của bố con và mẹ rồi."
"Dạ." Đường Ngũ Tuấn đáp, cậu đánh tay lái sang bên, chân dẫm ga, cua một góc đẹp tuyệt.
"Mẹ không hiểu, nếu vậy thì con phải biết bố con đã từng... quá đáng đến thế nào, con cũng không trưởng thành cạnh anh ta, sao vẫn quan tâm đến bố con vậy chứ?" Đường Tinh Khanh không nhìn thẳng vào Đường Ngũ Tuấn, như thể cô đang trốn tránh điều gì đó.
Đường Ngũ Tuấn bật cười, "Ôi, mẹ cũng nói vậy rồi mà, đó đều là việc trong quá khứ đúng không ạ? Có thể giờ bố con sẽ không như vậy nữa thì sao? Với lại con nghĩ chắc do di truyền nên con thấy rất thân thiết với bố."
"Con muốn bố và mẹ về với nhau, đó là điều mà con mong muốn nhất." Đường Ngũ Tuấn bổ sung thêm, ánh mắt cậu hiện lên ý cười dịu dàng, giờ phút này, cậu mới giống một đứa trẻ."
Đường Tinh Khanh như vừa nhận ra điều gì đó, cô ngân ngẩn nhìn con trai rồi nói, "Mọi việc con làm đều là vì điều đó sao?"
"Ồ, xem ra mẹ cũng không ngốc lắm đâu, mọi việc đều quá rõ ràng rồi mà ạ?" Đường Ngũ Tuấn cười hì hì. "Cơ mà, tuy mẹ không nói, nhưng thật ra trong lòng cũng có suy nghĩ như vậy."
Đường Tinh Khanh vừa định phủ nhận thì bắt gặp ánh mắt mong chờ của con trai, cô đành im lặng rồi đáp lại con bằng một nụ cười an ủi.
Đường Ngũ Tuấn nhận ra mẹ mình vẫn chưa đồng ý lắm, nhưng cũng không vì thế mà cảm thấy luống cuống.
Giờ Đường Tinh Khanh không thể không nhìn Đường Ngũ Tuấn bằng con mắt khác. Trước thì nghe lén Tịch Song, giờ thì dùng công nghệ cao để lòe một đám lạc hậu.
Quan trọng là thằng nhóc thu thập dữ liệu giọng nói của biết bao người, có thể thấy được sự nhìn xa trông rộng của nó, suy nghĩ sâu xa đến mức đáng sợ. Vậy mục đích của Tuấn rốt cuộc là gì? Những kỹ năng ấy nó học từ đâu?
Mọi hành động của Tuấn khiến người ta khó có thể coi thằng bé là một đứa trẻ ngây thơ không biết điều gì được. Nhưng Đường Tinh Khanh vẫn tin tưởng Tuấn vô điều kiện, đó là đứa con cô mang nặng đẻ đau sinh ra, mọi điều thằng bé làm đều vì muốn giúp cô, đương nhiên còn cả Đông Phùng Lưu nữa.
"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?" Đường Tinh Khanh thoát khỏi suy nghĩ của mình, nhưng vẫn cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, làm sao hai người có thể thoát khỏi đây chỉ với một chiếc điện thoại?
Đường Ngũ Tuấn dìu Đường Tinh Khanh ngồi lên ghế rồi chỉ ra cửa, "Đương nhiên là sai họ mở cửa ra rồi ạ, nếu không thì chúng ta ra ngoài thế nào chứ. Mẹ với con cũng đâu biết bay, mà kể cả biết thì cũng đâu bay ra khỏi căn nhà lớn thế này."
"Hả? Tuấn, con ấm đầu hả?" Đường Tinh Khanh sờ trán Đường Ngũ Tuấn, thầm nghĩ, thiên tài cũng có đôi lúc ngu ngốc đột xuất.
Đường Ngũ Tuấn không nói gì, chỉ hất bàn tay đang đặt trên trán mình ra rồi cầm điện thoại lên bấm.
Đường Tinh Khanh chỉ nghe thấy tiếng hệ thống thông báo xâm nhập thành công, sau đó chiếc máy hình lập phương phát ra thông báo chuyển phát tệp âm thanh thành công.
Đường Ngũ Tuấn bấm điện thoại, tiếng chuông điện thoại từ ngoài cửa vang lên. Cậu đặt chiếc máy hình lập phương bên môi rồi nói, "Thả cô Đường và Tuấn ra, điều cho họ một chiếc xe."
Cằm của Đường Tinh Khanh suýt thì rơi xuống đất, vì giọng nói mà con trai cô phát ra y hệt như Tịch Song, thì ra đó là chức năng của chiếc máy màu đen đó.
"Có cần đi theo không ạ?" Ngoài cửa vang lên giọng nói của vệ sĩ.
Đường Ngũ Tuấn thấy thành công đã ở ngay trước mắt thì càng đắc ý, nói tiếp, "Không ai được đi theo hết, cũng không cần lái xe."
Cậu nói xong thì cúp điện thoại, rút thẻ chip ra và giấu chiếc máy hình lập phương đi.
Tiếng gõ cửa vang lên, vệ sĩ cung kính cúi đầu với Đường Tinh Khanh, "Cô Đường, ngài Tịch báo chúng tôi thả hai người ra, giờ hai người được tự do, chúng tôi cũng đã điều xe đến, cô có thể đi khỏi đây bất cứ lúc nào."
Đường Ngũ Tuấn cười hì hì nói với Đường Tinh Khanh, "Mẹ thấy con nói có đúng không, chỉ cần muốn ra ngoài thì cửa sẽ tự mở đó."
Đường Tinh Khanh gật đầu một cách cứng ngắc, cô vẫn còn kinh ngạc vì màn biểu diễn như làm phép vừa rồi của con trai mình. Nhưng lát sau cô đã bình tĩnh lại, "Là vì bố nuôi tốt với hai mẹ con mình, đi nào con, chúng ta đi gặp bố nuôi con thôi."
Đường Ngũ Tuấn chớp mắt đi theo Đường Tinh Khanh, trước khi đi còn trả lại điện thoại cho vệ sĩ, cậu ngoan ngoãn nói cảm ơn nhưng vừa xoay người, khuôn mặt ngây thơ ấy trở nên khinh thường.
Vệ sĩ vẫn chưa biết mình bị chơi khăm một vố, hắn nhìn điện thoại rồi nhìn dáng đi mất tự nhiên của Đường Tinh Khanh, hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm. Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi đúng là do ngài Tịch gọi tới. Tên vệ sĩ lắc lắc đầu và thôi không tự hỏi nữa, nhiệm vụ của họ là thực hành mệnh lệnh, mà hắn còn thấy thoải mái vì khỏi phải trông cửa.
Nhưng hắn không biết lưỡi dao trừng phạt đang lơ lửng trên đầu hắn. Sau này hắn mới biết mình bị một thằng nhãi ranh lừa.
Đường Tinh Khanh lo lắng bị phát hiện nên tỏ ra khá luống cuống vội vàng, mà Đường Ngũ Tuấn thì nghênh ngang như ông giời con, đôi mắt tự tin và nụ cười khinh khỉnh khiến cậu nhóc trông kiêu ngạo vô cùng.
Vệ sĩ dưới tầng nhận được thông báo thì đã điều xe đến trước cửa, còn cung kính mở cửa xe cho hai mẹ con. Đường Ngũ Tuấn tự nhiên ngồi vào ghế lái, Đường Tinh Khanh kinh ngạc nói, "Con muốn lái xe à?"
Đường Ngũ Tuấn xoay vô lăng và hỏi ngược lại, "Mẹ không tin vào năng lực của con à?"
Đường Tinh Khanh không trả lời được, cũng phải, giờ cô không biết còn điều gì có thể làm khó con trai mình nữa hay không, từ việc trèo lên tầng ba nghe lén Tịch Song, đến việc nhẹ nhàng giải quyết nguy cơ của tập đoàn Đông Phùng, cuối cùng là trốn khỏi căn phòng giam lỏng hai mẹ con như một trò chơi, mọi chuyện cứ như đã được sắp xếp sẵn từ trước.
Huống hồ người mà cậu bé đối chọi lại là hai con cáo già là Tịch Song và Đông Phùng Lưu, đúng là nghé con không sợ hổ.
"Mẹ không nghi ngờ năng lực của con nhưng Tuấn à, với chiều cao của con, con ngồi vậy có nhìn thấy đường không? Nếu bị cảnh sát giao thông thấy thì không tốt." Đường Tinh Khanh vẫn cương quyết không để Đường Ngũ Tuấn lái xe.
Đường Ngũ Tuấn chu đôi môi bé nhỏ đầy vẻ bất mãn, "Không sao đâu mẹ, mẹ đang bị thương mà, để con chăm sóc cho mẹ. Bố vẫn còn đang gặp nguy hiểm, mẹ con mình đừng phí thời gian tranh luận chuyện nhỏ nhặt này nữa."
Nhắc tới Đông Phùng Lưu, trong lòng Đường Tinh Khanh lại lo lắng, tạm quên đi vấn đề đang nói đến mà ngồi vào ghế phụ.
Đường Ngũ Tuấn khởi động xe một cách thành thạo, xem chừng đây không phải lần đầu cậu lái xe. Hơn thế nữa, cậu còn có thể vừa lái xe vừa nói chuyện cùng Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh thấy con trai lái xe rất vững thì không lo lắng thêm nữa, cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lẩm bẩm, "Tuấn à, mẹ nghĩ con biết nhiều chuyện như vậy, hẳn cũng biết chuyện trước đây của bố con và mẹ rồi."
"Dạ." Đường Ngũ Tuấn đáp, cậu đánh tay lái sang bên, chân dẫm ga, cua một góc đẹp tuyệt.
"Mẹ không hiểu, nếu vậy thì con phải biết bố con đã từng... quá đáng đến thế nào, con cũng không trưởng thành cạnh anh ta, sao vẫn quan tâm đến bố con vậy chứ?" Đường Tinh Khanh không nhìn thẳng vào Đường Ngũ Tuấn, như thể cô đang trốn tránh điều gì đó.
Đường Ngũ Tuấn bật cười, "Ôi, mẹ cũng nói vậy rồi mà, đó đều là việc trong quá khứ đúng không ạ? Có thể giờ bố con sẽ không như vậy nữa thì sao? Với lại con nghĩ chắc do di truyền nên con thấy rất thân thiết với bố."
"Con muốn bố và mẹ về với nhau, đó là điều mà con mong muốn nhất." Đường Ngũ Tuấn bổ sung thêm, ánh mắt cậu hiện lên ý cười dịu dàng, giờ phút này, cậu mới giống một đứa trẻ."
Đường Tinh Khanh như vừa nhận ra điều gì đó, cô ngân ngẩn nhìn con trai rồi nói, "Mọi việc con làm đều là vì điều đó sao?"
"Ồ, xem ra mẹ cũng không ngốc lắm đâu, mọi việc đều quá rõ ràng rồi mà ạ?" Đường Ngũ Tuấn cười hì hì. "Cơ mà, tuy mẹ không nói, nhưng thật ra trong lòng cũng có suy nghĩ như vậy."
Đường Tinh Khanh vừa định phủ nhận thì bắt gặp ánh mắt mong chờ của con trai, cô đành im lặng rồi đáp lại con bằng một nụ cười an ủi.
Đường Ngũ Tuấn nhận ra mẹ mình vẫn chưa đồng ý lắm, nhưng cũng không vì thế mà cảm thấy luống cuống.