Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 318 ĐẠI CA CÁC NGƯỜI LÀ AI_
CHƯƠNG 318: ĐẠI CA CÁC NGƯỜI LÀ AI?
Cuối cùng Tịch Song vẫn chọn cách thỏa hiệp, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Haiz, được rồi, anh nghe em."
Nghe xong, Đường Tinh Khanh vô cùng cảm kích, ánh mắt cô sáng rực lên nhìn Tịch Song.
Nhìn thấy Đường Tinh Khanh như vậy, Tịch Song dù tức giận đến mức nào cũng không nổi giận với cô được, hắn dịu dàng ôm lấy Đường Tinh Khanh, cố gắng tránh đụng vào vết thương của cô, sau đó ôm Đường Tinh Khanh đứng dậy rời khỏi đây.
Tịch Song lúc này như vị vua cao ngạo không để ai trong mắt lững thững ôm cô rời khỏi.
Doãn Thu Ngọc vẫn chưa nhận ra tình cảnh của mình, ánh mắt của cô ta vẫn dán lên người Tịch Song, mãi cho tới khi bóng hắn đi khuất mới tỉnh lại.
Doãn Thu Ngọc ý thức được quan hệ của Đường Tinh Khanh và người đàn ông thần bí đó không hề bình thường, nếu không người đàn ông kiêu ngạo đó sao lại dịu dàng với Đường Tinh Khanh như vậy, ánh mắt anh ta nhìn Đường Tinh Khanh đầy say đắm.
Tại sao, tại sao đàn ông tốt đều bị con hồ ly tinh Đường Tinh Khanh quyến rũ? Doãn Thu Ngọc không hiểu, Đường Tinh Khanh rốt cuộc có điểm nào tốt chứ! Trên đời thiếu gì những cô gái như cô ta.
Doãn Thu Ngọc cũng rất đẹp, cô ta không hiểu tại sao người đàn ông thần bí kia không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Điểm duy nhất cô ta không bằng chính là cái gian trá ẩn giấu trong người Đường Tinh Khanh, đúng thế, có lẽ Đường Tinh Khanh âm hiểm nên mới mê hoặc được đàn ông tốt?
Doãn Thu Ngọc vừa ghen tỵ lại vừa căm hận, cô ta hận bản thân sao vừa rồi không đẩy Đường Tinh Khanh xuống, nếu như thế thì trên đời này đã bớt được một tai họa! Cô ta cũng bớt được một kẻ thù. Cô ta hận lúc này không thể đuổi theo chém Đường Tinh Khanh! Nhưng lúc này Doãn Thu Ngọc đang bị bắt, không thể phản kháng.
Đến khi Tịch Song đi xa, nhóm người mới buông Doãn Thu Ngọc ra, Một người trông có vẻ có tiếng nói đi tới nói với Doãn Thu Ngọc: "Đại ca bảo tôi chuyển lời cho cô, sau này nếu cô còn dám đụng tới một sợi lông của Đường Tinh Khanh thì cả nhà cô sẽ phải trả giá đắt! Vừa rồi nếu không phải cô Đường xin giúp thì cô đã chết từ lâu rồi!"
Lời nói của anh ta làm Doãn Thu Ngọc tức giận, Đường Tinh Khanh nói giúp cô hay không thì liên quan gì tới cô?! Doãn Thu Ngọc cô không cần một con khốn nói giúp!
Còn người đàn ông thần bí kia...
Dù đang tức giận nhưng Doãn Thu Ngọc vẫn lanh miệng hỏi: "Thế tôi có thể biết đại ca của các người là ai không? Nếu không nói tên của anh ấy cho tôi cũng được."
"Hừ, cô sao xứng biết thân phận của đại ca tôi?!!” Người đàn ông dường như rất xem thường Doãn Thu Ngọc, vừa dứt lời anh ta liền vẫy tay ra hiệu, sau đó xoay người rời đi.
Hai người đang khống chế hai tên áo đen kia đánh bồi chúng thêm một cái rồi hiên ngang rời khỏi.
Không đến một phút, nhóm người rời đi nhanh gọn như một cơn gió, bọn họ đi rồi, Doãn Thu Ngọc vẫn ngẩn một hồi lâu mới ý thức được cả sân thượng chỉ còn mình cô, còn có hai tên áo đen đang nằm sải lai không biết sống chết.
Khóe miệng cô ta nhếch lên nở nụ cười lạnh lùng, sau đó chậm rãi rời khỏi không thèm nhìn tới hai gã đàn ông đang nằm rên rỉ đưa tay cầu cứu.
Đường Tinh Khanh được Tịch Song cẩn thận ôm lên xe, chỉ sợ lỡ mạnh tay làm đau cô.
Dù mặt Đường Tinh Khanh vẫn còn đau đớn nhưng vẫn cố gắng thì thầm với Tịch Song: "Cám ơn anh...Tịch Song...."
Nếu Tịch Song không kịp tới thì có khi cô đã nhìn không thấy mặt trời ngày mai rồi. Tuy không biết Tịch Song làm sao biết cô bị Doãn Thu Ngọc bắt cóc, nhưng Đường Tinh Khanh tin vào năng lực của Tịch Song, cũng cảm ơn anh ta đã tới cứu cô.
Nghe thấy lời Đường Tinh Khanh, Tịch Song mỉm cười bất đắc dĩ nói: "Lần nào cũng bảo em đừng khách sáo với anh như thế mà, khi nào em mới bỏ được thói quen này hả?"
"..." Đường Tinh Khanh mím môi không nói gì.
Tịch Song cũng không để ý, nhìn thấy quần áo của Đường Tinh Khanh lấm lem, có chỗ còn bị rách toác, hắn vội cởi áo khoác của mình khoác lên người cô.
Xe nhanh chóng chạy về biệt thự.
Đường Tinh Khanh ngại ngùng ngồi trên xe, trong đầu suy nghĩ tại sao Tịch Song lại không trách mình, nếu hôm nay cô không lỳ lợm chạy ra thăm Đông Phùng Lưu thì sẽ không xảy ra chuyện tối nay. Nói đi phải nói lại, cô ra ngoài gây họa, kết quả vẫn phải nhờ Tịch Song ra tay giải quyết.
Lòng khoan dung và độ lượng của Tịch Song khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy hổ thẹn.
Trên đường Tịch Song cũng không nói gì, giống như chuyện hôm nay không hề xảy ra vậy, khi về tới nhà, Tịch Song vòng tới định ôm cô vào.
Đường Tinh Khanh muốn từ chối nhưng Tịch Song vẫn cố chấp ôm cô, hắn nói với cô bằng giọng trách móc: "Em đã bị thương thế này chẳng lẽ muốn bị thương thêm nữa à? Nào, để anh ôm em vào."
"..." Thấy Tịch Song nói cũng có lý, Đường Tinh Khanh không từ chối ý tốt của Tịch Song nữa mà để hắn ôm xuống xe rồi đi vào nhà.
"Mẹ!" Tịch Song và cô vừa vào tới nhà đã truyền tới giọng nói của trẻ con.
Quay lại nhìn liền thấy Đường Ngũ Tuấn đang lo lắng chạy tới, cậu ngẩng đầu lên nhìn cô rồi sốt ruột hỏi: "Mẹ? Mẹ không sao chứ?"
Đường Tinh Khanh cởi áo khoác ngoài ra, Đường Ngũ Tuấn liền nhìn thấy tay chân đầy vết thương và khuôn mặt sưng phù rỉ máu của cô, nếu cô không được Tịch Song ôm thì thiếu chút nữa Đường Ngũ Tuấn đã không nhận ra mẹ của mình rồi!
Mắt cậu lóe lên tia sáng sắc bén, Đường Ngũ Tuấn thầm nhớ kỹ mối thù này, người đàn bà độc ác đó dám đụng tới mẹ của cậu, cậu nhất định sẽ không buông tha bà ta.
Đường Tinh Khanh và Tịch Song thấy Đường Ngũ Tuấn chạy tới đều ngạc nhiên, nghe giọng thằng bé thì dường như đã sớm biết chuyện Đường Tinh Khanh bị bắt cóc.
Đường Tinh Khanh nghi ngờ nhìn Tịch Song, ánh mắt như có ý hỏi có phải hắn nói chuyện này cho Đường Ngũ Tuấn không.
Tịch Song nhìn Đường Tinh Khanh lắc đầu, ý rằng hắn không nói gì với Đường Ngũ Tuấn, cùng lúc đó Tịch Song cũng nhìn qua Đường Ngũ Tuấn tò mò hỏi: "Tuấn à, con biết mẹ con vừa gặp phải chuyện gì không?"
Cuối cùng Tịch Song vẫn chọn cách thỏa hiệp, hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Haiz, được rồi, anh nghe em."
Nghe xong, Đường Tinh Khanh vô cùng cảm kích, ánh mắt cô sáng rực lên nhìn Tịch Song.
Nhìn thấy Đường Tinh Khanh như vậy, Tịch Song dù tức giận đến mức nào cũng không nổi giận với cô được, hắn dịu dàng ôm lấy Đường Tinh Khanh, cố gắng tránh đụng vào vết thương của cô, sau đó ôm Đường Tinh Khanh đứng dậy rời khỏi đây.
Tịch Song lúc này như vị vua cao ngạo không để ai trong mắt lững thững ôm cô rời khỏi.
Doãn Thu Ngọc vẫn chưa nhận ra tình cảnh của mình, ánh mắt của cô ta vẫn dán lên người Tịch Song, mãi cho tới khi bóng hắn đi khuất mới tỉnh lại.
Doãn Thu Ngọc ý thức được quan hệ của Đường Tinh Khanh và người đàn ông thần bí đó không hề bình thường, nếu không người đàn ông kiêu ngạo đó sao lại dịu dàng với Đường Tinh Khanh như vậy, ánh mắt anh ta nhìn Đường Tinh Khanh đầy say đắm.
Tại sao, tại sao đàn ông tốt đều bị con hồ ly tinh Đường Tinh Khanh quyến rũ? Doãn Thu Ngọc không hiểu, Đường Tinh Khanh rốt cuộc có điểm nào tốt chứ! Trên đời thiếu gì những cô gái như cô ta.
Doãn Thu Ngọc cũng rất đẹp, cô ta không hiểu tại sao người đàn ông thần bí kia không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Điểm duy nhất cô ta không bằng chính là cái gian trá ẩn giấu trong người Đường Tinh Khanh, đúng thế, có lẽ Đường Tinh Khanh âm hiểm nên mới mê hoặc được đàn ông tốt?
Doãn Thu Ngọc vừa ghen tỵ lại vừa căm hận, cô ta hận bản thân sao vừa rồi không đẩy Đường Tinh Khanh xuống, nếu như thế thì trên đời này đã bớt được một tai họa! Cô ta cũng bớt được một kẻ thù. Cô ta hận lúc này không thể đuổi theo chém Đường Tinh Khanh! Nhưng lúc này Doãn Thu Ngọc đang bị bắt, không thể phản kháng.
Đến khi Tịch Song đi xa, nhóm người mới buông Doãn Thu Ngọc ra, Một người trông có vẻ có tiếng nói đi tới nói với Doãn Thu Ngọc: "Đại ca bảo tôi chuyển lời cho cô, sau này nếu cô còn dám đụng tới một sợi lông của Đường Tinh Khanh thì cả nhà cô sẽ phải trả giá đắt! Vừa rồi nếu không phải cô Đường xin giúp thì cô đã chết từ lâu rồi!"
Lời nói của anh ta làm Doãn Thu Ngọc tức giận, Đường Tinh Khanh nói giúp cô hay không thì liên quan gì tới cô?! Doãn Thu Ngọc cô không cần một con khốn nói giúp!
Còn người đàn ông thần bí kia...
Dù đang tức giận nhưng Doãn Thu Ngọc vẫn lanh miệng hỏi: "Thế tôi có thể biết đại ca của các người là ai không? Nếu không nói tên của anh ấy cho tôi cũng được."
"Hừ, cô sao xứng biết thân phận của đại ca tôi?!!” Người đàn ông dường như rất xem thường Doãn Thu Ngọc, vừa dứt lời anh ta liền vẫy tay ra hiệu, sau đó xoay người rời đi.
Hai người đang khống chế hai tên áo đen kia đánh bồi chúng thêm một cái rồi hiên ngang rời khỏi.
Không đến một phút, nhóm người rời đi nhanh gọn như một cơn gió, bọn họ đi rồi, Doãn Thu Ngọc vẫn ngẩn một hồi lâu mới ý thức được cả sân thượng chỉ còn mình cô, còn có hai tên áo đen đang nằm sải lai không biết sống chết.
Khóe miệng cô ta nhếch lên nở nụ cười lạnh lùng, sau đó chậm rãi rời khỏi không thèm nhìn tới hai gã đàn ông đang nằm rên rỉ đưa tay cầu cứu.
Đường Tinh Khanh được Tịch Song cẩn thận ôm lên xe, chỉ sợ lỡ mạnh tay làm đau cô.
Dù mặt Đường Tinh Khanh vẫn còn đau đớn nhưng vẫn cố gắng thì thầm với Tịch Song: "Cám ơn anh...Tịch Song...."
Nếu Tịch Song không kịp tới thì có khi cô đã nhìn không thấy mặt trời ngày mai rồi. Tuy không biết Tịch Song làm sao biết cô bị Doãn Thu Ngọc bắt cóc, nhưng Đường Tinh Khanh tin vào năng lực của Tịch Song, cũng cảm ơn anh ta đã tới cứu cô.
Nghe thấy lời Đường Tinh Khanh, Tịch Song mỉm cười bất đắc dĩ nói: "Lần nào cũng bảo em đừng khách sáo với anh như thế mà, khi nào em mới bỏ được thói quen này hả?"
"..." Đường Tinh Khanh mím môi không nói gì.
Tịch Song cũng không để ý, nhìn thấy quần áo của Đường Tinh Khanh lấm lem, có chỗ còn bị rách toác, hắn vội cởi áo khoác của mình khoác lên người cô.
Xe nhanh chóng chạy về biệt thự.
Đường Tinh Khanh ngại ngùng ngồi trên xe, trong đầu suy nghĩ tại sao Tịch Song lại không trách mình, nếu hôm nay cô không lỳ lợm chạy ra thăm Đông Phùng Lưu thì sẽ không xảy ra chuyện tối nay. Nói đi phải nói lại, cô ra ngoài gây họa, kết quả vẫn phải nhờ Tịch Song ra tay giải quyết.
Lòng khoan dung và độ lượng của Tịch Song khiến Đường Tinh Khanh cảm thấy hổ thẹn.
Trên đường Tịch Song cũng không nói gì, giống như chuyện hôm nay không hề xảy ra vậy, khi về tới nhà, Tịch Song vòng tới định ôm cô vào.
Đường Tinh Khanh muốn từ chối nhưng Tịch Song vẫn cố chấp ôm cô, hắn nói với cô bằng giọng trách móc: "Em đã bị thương thế này chẳng lẽ muốn bị thương thêm nữa à? Nào, để anh ôm em vào."
"..." Thấy Tịch Song nói cũng có lý, Đường Tinh Khanh không từ chối ý tốt của Tịch Song nữa mà để hắn ôm xuống xe rồi đi vào nhà.
"Mẹ!" Tịch Song và cô vừa vào tới nhà đã truyền tới giọng nói của trẻ con.
Quay lại nhìn liền thấy Đường Ngũ Tuấn đang lo lắng chạy tới, cậu ngẩng đầu lên nhìn cô rồi sốt ruột hỏi: "Mẹ? Mẹ không sao chứ?"
Đường Tinh Khanh cởi áo khoác ngoài ra, Đường Ngũ Tuấn liền nhìn thấy tay chân đầy vết thương và khuôn mặt sưng phù rỉ máu của cô, nếu cô không được Tịch Song ôm thì thiếu chút nữa Đường Ngũ Tuấn đã không nhận ra mẹ của mình rồi!
Mắt cậu lóe lên tia sáng sắc bén, Đường Ngũ Tuấn thầm nhớ kỹ mối thù này, người đàn bà độc ác đó dám đụng tới mẹ của cậu, cậu nhất định sẽ không buông tha bà ta.
Đường Tinh Khanh và Tịch Song thấy Đường Ngũ Tuấn chạy tới đều ngạc nhiên, nghe giọng thằng bé thì dường như đã sớm biết chuyện Đường Tinh Khanh bị bắt cóc.
Đường Tinh Khanh nghi ngờ nhìn Tịch Song, ánh mắt như có ý hỏi có phải hắn nói chuyện này cho Đường Ngũ Tuấn không.
Tịch Song nhìn Đường Tinh Khanh lắc đầu, ý rằng hắn không nói gì với Đường Ngũ Tuấn, cùng lúc đó Tịch Song cũng nhìn qua Đường Ngũ Tuấn tò mò hỏi: "Tuấn à, con biết mẹ con vừa gặp phải chuyện gì không?"