Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 301. ĐÔNG PHÙNG LƯU XẢY RA CHUYỆN RỒI.
CHƯƠNG 301. ĐÔNG PHÙNG LƯU XẢY RA CHUYỆN RỒI.
Sau đó Đường Tinh Khanh liền coi Tịch Song như một người bạn tri tâm, không đế ý đến việc rốt cuộc anh ta làm gì, có phải là xã hội đen hay không. Còn về chuyện trả ơn, Đường Tinh Khanh sẽ không quên.
Cho nên khi nghe đề nghị của Tịch Song, Đường Tinh Khanh kiên quyết lắc đầu, từ chối: "Không, tôi không thể làm loại chuyện đó được, anh cũng biết từ trước đến nay tôi không thích cách làm việc của xã hội đen, quá tàn nhẫn, tôi không thích."
"Được rồi." Thấy có khuyên nữa cũng vô ích, Tịch Song chỉ đành bỏ qua dự định cùng Đường Tinh Khanh trả thù, bất lực nói: "Nếu như em đã không thích vậy thì anh cũng không ép em, ăn sáng trước đi đã."
"Ừm." Đường Tinh Khanh gật đầu.
Tịch Song nhìn dáng vẻ lúc Đường Tinh Khanh ăn sáng, trong lòng không khỏi trào lên cảm giác mất mát cùng tiếc nuối, anh ta biết tính tình Đường Tinh Khanh ôn hòa, nhưng đối với kẻ thù giết cha mình mà cũng nhân từ như vậy, anh ta không biết nên nói là thích hay ghét nữa.
Thực ra Đường Tinh Khanh có đồng ý hay không cũng không vấn đề gì, nếu như đồng ý thì có thể khiến Đường Tinh Khanh nợ anh ta nhiều một chút, đến lúc đó có thể khiến cô càng cảm kích anh ta. Như thế, Đường Tinh Khanh sẽ không rời khỏi anh ta nữa.
...
Trong khi Đường Tinh Khanh và Tịch Song vẫn không biết gì, trong một góc cầu thang, Đường Ngũ Tuấn im lặng đứng nguyên tại chỗ, biểm cảm trên gương mặt dần dần trở nên khó đoán, không thể nhìn ra suy nghĩ thật sự của cậu bé lúc này nữa.
Có kinh ngạc, có tuyệt vọng, có đau khổ, mà nhiều hơn hết là lạnh lùng.
Dù có nằm mơ Đường Ngũ Tuấn cũng không ngờ đến, bố nuôi của mình lại muốn giết hại bố ruột của mình! Nghe giọng điệu thì có lẽ bố nuôi có mối thù sâu đậm với bố mình, nhưng mà tại sao chứ?
Bởi vì tin tưởng Tịch Song, từ trước đến nay Đường Ngũ Tuấn chưa bao giờ điều tra về hắn ta, cũng không tìm hiểu về quá khứ của hắn ta, càng không biết vốn dĩ hắn ta hận bố mình đến vậy, thậm chí còn muốn giết chết bố mình.
Đường Ngũ Tuấn bị tin tức bất ngờ này làm cho hốt hoảng, cậu bé đứng nguyên tại chỗ ngây ngẩn một lúc lâu mới từ từ tỉnh táo lại. Đường Ngũ Tuấn về phòng với vẻ hơi chật vật, cậu ngã vào giường nhìn trần nhà đăm đăm, trong đầu vẳng lại những gì Tịch Song nói vừa rồi.
Dù sao vẫn còn là trẻ con, Đường Ngũ Tuấn lại chưa nếm trải sự tàn khốc, bão táp, lừa phỉnh của cuộc đời, chưa nhìn thấy vẻ xấu xí của con người chỉ vì tranh giành lợi ích.
Tuy Đường Ngũ Tuấn đã sớm có giác ngộ nhưng cậu bé mới năm tuổi, vẫn còn nằm trong sự bảo vệ của Đường Tinh Khanh và Tịch Song, làm gì có nhiều cơ hội để chứng kiến những mặt tiêu cực của cuộc sống như vậy. Hơn nữa cái mà cậu hứng thú chính là máy tính, càng đừng nói đến chuyện thường xuyên ra ngoài chơi.
Thế nên, lần này Tịch Song đã mang đến cho cậu bé một sự đả kích vô cùng lớn, chưa nói đến chuyện Tịch Song là người cậu vẫn luôn ngưỡng mộ từ nhỏ đến lớn, nếu không có Đông Phùng Lưu thì có khi cậu bé sẽ coi Tịch Song như cha ruột của mình thật.
Tai sao, tại sao...
Trong đầu Đường Ngũ Tuấn không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi này, trong phút chốc cậu không thể chấp nhận được sự thật.
Kinh ngạc mất khoảng mười mấy phút, Đường Ngũ Tuấn đột nhiên bình tĩnh lại, cậu ngồi dậy, chạy đến bật máy tính lên, đôi bàn tay nhỏ bé gõ liên tục, tìm kiếm đáp án mà cậu muốn.
Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt nhỏ nhắn, khiến cho cậu bé trông vô cùng lạnh lùng bình tĩnh.
Đường Ngũ Tuấn thông minh cuối cùng cũng hiểu ra, trốn tránh và tự hỏi đều vô dụng, còn không bằng tự mình điều tra câu trả lời, giải câu đố này bằng chính bản thân mình mới là kẻ thông thái chân chính!
...
Đường Tinh Khanh và Tịch Song ăn sáng ở phòng ăn dưới nhà, hay nói chính xác thì là Tịch Song ngồi nhìn Đường Tinh Khanh ăn, đợi khi Đường Tinh Khanh ăn xong, Tịch Song mới ngạc nhiên hỏi: "Ngũ Tuấn đâu? Sao không thấy nó dậy cùng em?"
"Ngũ Tuấn à, tôi thấy nó ngủ say quá, tối hôm qua lúc tôi về hơi ồn khiến nó tỉnh, nên vừa rồi không nỡ gọi nó dậy, muốn để nó ngủ thêm một lúc." Đường Tinh Khanh bình tĩnh nói.
"Thế à." Tịch Song gật đầu, sau đó đứng lên cầm áo khoác nói với Đường Tinh Khanh, "Bây giờ anh phải ra ngoài có chút việc, anh đi trước nhé, có gì gọi điện cho anh."
"Được." Đường Tinh Khanh gật đầu, cũng đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Tiễn Tịch Song ra cửa, Đường Tinh Khanh mới quay lên gác, đi đến cửa phòng liền thấy Đường Ngũ Tuấn đã dậy như mình đoán. Chỉ có điều Đường Tinh Khanh không ngờ, Đường Ngũ Tuấn lại ngồi quay lưng lại với cô chơi máy tính.
Đường Tinh Khanh bước vào trong phòng, với tay đóng cửa, nói với giọng chất vấn, "Ngũ Tuấn, con dậy rồi sao không xuống ăn sáng? Vừa mới dậy đã nghịch máy tính, đây là thói quen xấu đấy."
Nghe thấy giọng Đường Tinh Khanh, Đường Ngũ Tuấn quay người lại nhìn Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh đang mở đèn phòng lên, đúng lúc đó cô nhìn thấy gương mặt nặng nề cùng vành mắt đỏ hồng của Đường Ngũ Tuấn, không khỏi giật mình.
"Ngũ Tuấn, con làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à? Vừa nãy con khóc sao?" Đường Tinh Khanh đi đến nhìn cậu con trai yêu với vẻ đau lòng.
"Mẹ..." Đường Ngũ Tuấn vừa mới lên tiếng, Đường Tinh Khanh liền phát hiện ra giọng cậu bé khàn khàn, giống như đã nín nhịn rất lâu.
Đường Tinh Khanh nhìn vào đôi mắt đỏ hồng kia, cậu bé vừa nói là nước mắt liền lăn xuống.
Lần này thì thật khiến Đường Tinh Khanh giật mình hoảng hốt, từ nhỏ đến lớn, Đường Tinh Khanh chưa bao giờ thấy con trai mình khóc, ngay cả lúc mới chào đời nó cũng rất ít khóc.
Đường Tinh Khanh vội vàng ôm cậu bé vào lòng, dịu dàng hỏi: "Ngũ Tuấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì nói cho mẹ nghe nào!"
Đường Ngũ Tuấn đưa tay lên lau nước mắt, cố gắng không khóc, bảo mình bình tĩnh lại, nhưng giọng nói run rẩy đã thể hiện tâm trạng lúc này của cậu bé.
Đường Ngũ Tuấn ngẩng đầu lên nhìn Đường Tinh Khanh, cậu bé nghẹn ngào nói với cô: "Mẹ, mẹ mau đến bệnh viện thăm bố đi, bố... bố sắp chết rồi..."
"Con nói gì cơ?!" Đường Ngũ Tuấn vừa nói ra câu này, Đường Tinh Khanh còn tưởng mình nghe nhầm, vừa nãy lúc ăn sáng còn nghe Tịch Song nói rằng Đông Phùng Lưu đã thoát khỏi cơn nguy kịch, sao giờ lại sắp chết? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Hai tay Đường Tinh Khanh đặt trên vai Đường Ngũ Tuấn, giọng cô đầy sốt sắng: "Con vừa bảo bố con sắp chết sao? Chuyện gì thế, con mau nói đi!"
Đường Ngũ Tuấn bị mẹ túm đau vai, cậu bé thoáng cau mày, nhưng giờ phút này cậu không để ý được nhiều như vậy nữa, cậu nhìn Đường Tinh Khanh với ánh mắt khẩn thiết: "Vừa nãy con bật máy tính lên điều tra, phát hiện ra cuộc phẫu thuật của bố cũng không thành công, từ sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, bố vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói, tốt nhất là thông báo cho người nhà gặp mặt lần cuối đi... Mẹ, mẹ mau đến bệnh viện thăm bố đi! Bằng không cả đời này sẽ không gặp lại bố nữa đâu!"
Sau đó Đường Tinh Khanh liền coi Tịch Song như một người bạn tri tâm, không đế ý đến việc rốt cuộc anh ta làm gì, có phải là xã hội đen hay không. Còn về chuyện trả ơn, Đường Tinh Khanh sẽ không quên.
Cho nên khi nghe đề nghị của Tịch Song, Đường Tinh Khanh kiên quyết lắc đầu, từ chối: "Không, tôi không thể làm loại chuyện đó được, anh cũng biết từ trước đến nay tôi không thích cách làm việc của xã hội đen, quá tàn nhẫn, tôi không thích."
"Được rồi." Thấy có khuyên nữa cũng vô ích, Tịch Song chỉ đành bỏ qua dự định cùng Đường Tinh Khanh trả thù, bất lực nói: "Nếu như em đã không thích vậy thì anh cũng không ép em, ăn sáng trước đi đã."
"Ừm." Đường Tinh Khanh gật đầu.
Tịch Song nhìn dáng vẻ lúc Đường Tinh Khanh ăn sáng, trong lòng không khỏi trào lên cảm giác mất mát cùng tiếc nuối, anh ta biết tính tình Đường Tinh Khanh ôn hòa, nhưng đối với kẻ thù giết cha mình mà cũng nhân từ như vậy, anh ta không biết nên nói là thích hay ghét nữa.
Thực ra Đường Tinh Khanh có đồng ý hay không cũng không vấn đề gì, nếu như đồng ý thì có thể khiến Đường Tinh Khanh nợ anh ta nhiều một chút, đến lúc đó có thể khiến cô càng cảm kích anh ta. Như thế, Đường Tinh Khanh sẽ không rời khỏi anh ta nữa.
...
Trong khi Đường Tinh Khanh và Tịch Song vẫn không biết gì, trong một góc cầu thang, Đường Ngũ Tuấn im lặng đứng nguyên tại chỗ, biểm cảm trên gương mặt dần dần trở nên khó đoán, không thể nhìn ra suy nghĩ thật sự của cậu bé lúc này nữa.
Có kinh ngạc, có tuyệt vọng, có đau khổ, mà nhiều hơn hết là lạnh lùng.
Dù có nằm mơ Đường Ngũ Tuấn cũng không ngờ đến, bố nuôi của mình lại muốn giết hại bố ruột của mình! Nghe giọng điệu thì có lẽ bố nuôi có mối thù sâu đậm với bố mình, nhưng mà tại sao chứ?
Bởi vì tin tưởng Tịch Song, từ trước đến nay Đường Ngũ Tuấn chưa bao giờ điều tra về hắn ta, cũng không tìm hiểu về quá khứ của hắn ta, càng không biết vốn dĩ hắn ta hận bố mình đến vậy, thậm chí còn muốn giết chết bố mình.
Đường Ngũ Tuấn bị tin tức bất ngờ này làm cho hốt hoảng, cậu bé đứng nguyên tại chỗ ngây ngẩn một lúc lâu mới từ từ tỉnh táo lại. Đường Ngũ Tuấn về phòng với vẻ hơi chật vật, cậu ngã vào giường nhìn trần nhà đăm đăm, trong đầu vẳng lại những gì Tịch Song nói vừa rồi.
Dù sao vẫn còn là trẻ con, Đường Ngũ Tuấn lại chưa nếm trải sự tàn khốc, bão táp, lừa phỉnh của cuộc đời, chưa nhìn thấy vẻ xấu xí của con người chỉ vì tranh giành lợi ích.
Tuy Đường Ngũ Tuấn đã sớm có giác ngộ nhưng cậu bé mới năm tuổi, vẫn còn nằm trong sự bảo vệ của Đường Tinh Khanh và Tịch Song, làm gì có nhiều cơ hội để chứng kiến những mặt tiêu cực của cuộc sống như vậy. Hơn nữa cái mà cậu hứng thú chính là máy tính, càng đừng nói đến chuyện thường xuyên ra ngoài chơi.
Thế nên, lần này Tịch Song đã mang đến cho cậu bé một sự đả kích vô cùng lớn, chưa nói đến chuyện Tịch Song là người cậu vẫn luôn ngưỡng mộ từ nhỏ đến lớn, nếu không có Đông Phùng Lưu thì có khi cậu bé sẽ coi Tịch Song như cha ruột của mình thật.
Tai sao, tại sao...
Trong đầu Đường Ngũ Tuấn không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi này, trong phút chốc cậu không thể chấp nhận được sự thật.
Kinh ngạc mất khoảng mười mấy phút, Đường Ngũ Tuấn đột nhiên bình tĩnh lại, cậu ngồi dậy, chạy đến bật máy tính lên, đôi bàn tay nhỏ bé gõ liên tục, tìm kiếm đáp án mà cậu muốn.
Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt nhỏ nhắn, khiến cho cậu bé trông vô cùng lạnh lùng bình tĩnh.
Đường Ngũ Tuấn thông minh cuối cùng cũng hiểu ra, trốn tránh và tự hỏi đều vô dụng, còn không bằng tự mình điều tra câu trả lời, giải câu đố này bằng chính bản thân mình mới là kẻ thông thái chân chính!
...
Đường Tinh Khanh và Tịch Song ăn sáng ở phòng ăn dưới nhà, hay nói chính xác thì là Tịch Song ngồi nhìn Đường Tinh Khanh ăn, đợi khi Đường Tinh Khanh ăn xong, Tịch Song mới ngạc nhiên hỏi: "Ngũ Tuấn đâu? Sao không thấy nó dậy cùng em?"
"Ngũ Tuấn à, tôi thấy nó ngủ say quá, tối hôm qua lúc tôi về hơi ồn khiến nó tỉnh, nên vừa rồi không nỡ gọi nó dậy, muốn để nó ngủ thêm một lúc." Đường Tinh Khanh bình tĩnh nói.
"Thế à." Tịch Song gật đầu, sau đó đứng lên cầm áo khoác nói với Đường Tinh Khanh, "Bây giờ anh phải ra ngoài có chút việc, anh đi trước nhé, có gì gọi điện cho anh."
"Được." Đường Tinh Khanh gật đầu, cũng đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Tiễn Tịch Song ra cửa, Đường Tinh Khanh mới quay lên gác, đi đến cửa phòng liền thấy Đường Ngũ Tuấn đã dậy như mình đoán. Chỉ có điều Đường Tinh Khanh không ngờ, Đường Ngũ Tuấn lại ngồi quay lưng lại với cô chơi máy tính.
Đường Tinh Khanh bước vào trong phòng, với tay đóng cửa, nói với giọng chất vấn, "Ngũ Tuấn, con dậy rồi sao không xuống ăn sáng? Vừa mới dậy đã nghịch máy tính, đây là thói quen xấu đấy."
Nghe thấy giọng Đường Tinh Khanh, Đường Ngũ Tuấn quay người lại nhìn Đường Tinh Khanh.
Đường Tinh Khanh đang mở đèn phòng lên, đúng lúc đó cô nhìn thấy gương mặt nặng nề cùng vành mắt đỏ hồng của Đường Ngũ Tuấn, không khỏi giật mình.
"Ngũ Tuấn, con làm sao thế? Xảy ra chuyện gì à? Vừa nãy con khóc sao?" Đường Tinh Khanh đi đến nhìn cậu con trai yêu với vẻ đau lòng.
"Mẹ..." Đường Ngũ Tuấn vừa mới lên tiếng, Đường Tinh Khanh liền phát hiện ra giọng cậu bé khàn khàn, giống như đã nín nhịn rất lâu.
Đường Tinh Khanh nhìn vào đôi mắt đỏ hồng kia, cậu bé vừa nói là nước mắt liền lăn xuống.
Lần này thì thật khiến Đường Tinh Khanh giật mình hoảng hốt, từ nhỏ đến lớn, Đường Tinh Khanh chưa bao giờ thấy con trai mình khóc, ngay cả lúc mới chào đời nó cũng rất ít khóc.
Đường Tinh Khanh vội vàng ôm cậu bé vào lòng, dịu dàng hỏi: "Ngũ Tuấn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì nói cho mẹ nghe nào!"
Đường Ngũ Tuấn đưa tay lên lau nước mắt, cố gắng không khóc, bảo mình bình tĩnh lại, nhưng giọng nói run rẩy đã thể hiện tâm trạng lúc này của cậu bé.
Đường Ngũ Tuấn ngẩng đầu lên nhìn Đường Tinh Khanh, cậu bé nghẹn ngào nói với cô: "Mẹ, mẹ mau đến bệnh viện thăm bố đi, bố... bố sắp chết rồi..."
"Con nói gì cơ?!" Đường Ngũ Tuấn vừa nói ra câu này, Đường Tinh Khanh còn tưởng mình nghe nhầm, vừa nãy lúc ăn sáng còn nghe Tịch Song nói rằng Đông Phùng Lưu đã thoát khỏi cơn nguy kịch, sao giờ lại sắp chết? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Hai tay Đường Tinh Khanh đặt trên vai Đường Ngũ Tuấn, giọng cô đầy sốt sắng: "Con vừa bảo bố con sắp chết sao? Chuyện gì thế, con mau nói đi!"
Đường Ngũ Tuấn bị mẹ túm đau vai, cậu bé thoáng cau mày, nhưng giờ phút này cậu không để ý được nhiều như vậy nữa, cậu nhìn Đường Tinh Khanh với ánh mắt khẩn thiết: "Vừa nãy con bật máy tính lên điều tra, phát hiện ra cuộc phẫu thuật của bố cũng không thành công, từ sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, bố vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói, tốt nhất là thông báo cho người nhà gặp mặt lần cuối đi... Mẹ, mẹ mau đến bệnh viện thăm bố đi! Bằng không cả đời này sẽ không gặp lại bố nữa đâu!"