Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 211 BỊ ĐÔNG PHÙNG LƯU ÉP HÔN
CHƯƠNG 211: BỊ ĐÔNG PHÙNG LƯU ÉP HÔN
Mùi máu tươi lan ra trong miệng hai người rất nhanh, lúc này Đông Phùng Lưu đành phải bỏ Đường Tinh Khanh ra.
Đông Phùng Lưu vừa buông ra, Đường Tinh Khanh đã trừng mắt lên chửi mắng: “Đông Phùng Lưu! Tôi không phải là người con gái tùy tiện như vậy, xin anh đừng làm vậy với tôi!”
Đông Phùng Lưu khẽ cười, vẻ mặt bình tĩnh khiến người khác không sao nhìn ra được cảm xúc của anh ta lúc này, trầm giọng nói: “Em ghen à?”
“Tại sao tôi lại phải ghen?”
Nghe vậy, trong mắt Đông Phùng Lưu bỗng xoẹt qua một tia khó hiểu, anh nhìn Đường Tinh Khanh bằng vẻ mặt bình tĩnh nói: “Sao em lại không ghen?”
Đường Tinh Khanh cảm thấy Đông Phùng Lưu rõ ràng rất ngang ngạnh, cô nhìn hắn giống như nhìn một tên biến thái rồi nói: “Đông Phùng Lưu, có phải anh coi trọng bản thân mình quá hay không? Tôi nói rồi, tôi không ghen, tôi cũng sẽ không thích anh! Anh đừng mơ!”
“Vậy sao?” Dáng vẻ của Đông Phùng Lưu vẫn như cũ, sau đó anh lại trở về với thái độ hung hăng như thường ngày, ngạo mạn nói: “Nếu như em đã không muốn có mối quan hệ này với anh, vậy thì chúng ta giải quyết rõ rồi, anh vẫn coi thường em, em chỉ là thư ký của anh mà thôi. Nếu đã vậy, bây giờ em có thể đi ăn với anh được rồi chứ?”
“...” Đường Tinh Khanh trừng mắt lên nhìn Đông Phùng Lưu, tức đến mức không nói lên lời.
Lại những câu này!
Có điều nghĩ kỹ lại thì cô với Đông Phùng Lưu quả thực là có quan hệ cấp trên cấp dưới, ai bảo bây giờ cô là thư ký của Đông Phùng Lưu, cho dù có thế nào, cô chỉ có thể làm chân sai vặt phía sau Đông Phùng Lưu mà thôi.
Thấy thái độ của Đường Tinh Khanh đã dịu bớt, Đông Phùng Lưu hừ một tiếng rồi xoay người mở cửa đi luôn.
Đường Tinh Khanh đi theo sau Đông Phùng Lưu xuống dưới tầng ăn sáng.
Kể từ khi xảy ra chuyện ở trong phòng, Đông Phùng Lưu vẫn luôn có vẻ mặt cách xa người khác, thái độ lạnh nhạt, không còn trêu chọc Đường TInh Khanh nữa, đến nhìn cô cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Đường Tinh Khanh bĩu môi, cũng cô cũng vui vì mình được tự do, chỉ cần Đông Phùng Lưu đừng tự ý làm với cô những cử chỉ lời nói khiến người khác hiểu lầm thì cô vẫn có thể chấp nhận dáng vẻ lạnh lùng này của anh ta.
Chỉ là trong lòng có chút khó chịu mà thôi.
Sau khi Đông Phùng Lưu dẫn Đường Tinh Khanh đi ăn sáng xong, rồi lại đi đón Tô Tuyết Phi, nhưng lúc Tô Tuyết Phi lao từ trong nhà ra, vô cùng mừng rỡ mở cửa lên xe thì lại nhìn thấy Đường Tinh Khanh ngồi ở ghế sau, vẻ mặt vui mừng bỗng biến mất.
Cô chỉ vào Đường Tinh Khanh với vẻ không vui rồi nhìn Đông Phùng Lưu hỏi: “Lưu, tại sao hôm nay cô ta cũng đến đây?”
Rõ ràng hôm qua không nói đến cùng.
Có Tô Tuyết Phi ở đây, Đông Phùng Lưu cuối cùng cũng bỏ bộ mặt nghiêm túc kia đi, ngón tay anh ta gõ lên vô lăng theo tiết tấu, khởi động xe rồi lái về phía trước, sau đó thờ ơ nói: “Đợi lát nữa anh đưa em đi dạo phố mua quần áo, không có người theo sau giúp em xách đồ thì sao được.”
Nghe những lời Đông Phùng Lưu nói, cuối cùng thì Tô Tuyết Phi cũng để lộ ra nụ cười, cô vui mừng ôm lấy cánh tay Đông Phùng Lưu, nói với giọng làm nũng: “A! Lưu à, anh đối với em thật là tốt, còn đi dạo phố mua quần áo với em nữa!”
Tô Tuyết Phi vẫn nghĩ trải qua chuyện tối qua, Đông Phùng Lưu sẽ không có hứng thú với cô nữa, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý hôm nay Đông Phùng Lưu sẽ không đến dẫn cô ra ngoài chơi, không ngờ mới sáng sớm đã nhìn thấy xe của anh ta dừng trước cửa nhà cô, còn nghe anh ta nói lát nữa sẽ cùng cô đi dạo phố mua quần áo nữa.
Đi dạo phố là câu mà khiến cho rất nhiều đàn ông vừa nghe đến đã thấy nhức đầu, có một người đàn ông chịu đi dạo phố với phụ nữ thì đó chứng tỏ anh ta rất để tâm đến bạn. Nghĩ như vậy khiến cho Tô Tuyết Phi vui như mở cờ trong bụng, chắc chắn Đông Phùng Lưu đã chọn cô rồi, cho nên hôm nay mới cùng cô đi dạo phố mua quần áo.
Đường Tinh Khanh ngồi phía sau nhìn hai người ngồi phía trước bằng vẻ mặt không chút biểu cảm, trong lòng cảm thấy thật nực cười.
Quả nhiên người con gái tràn đầy tình cảm như vậy mới phù hợp với khẩu vị của anh, cho nên anh mới vừa thấy người đẹp đã mỉm cười, còn với cô thì một lời cũng không nói.
Hừm, tôi đã nhìn thấu anh từ lâu rồi.
Trong lòng Đường Tinh Khanh tỏ vẻ khinh thường, cô cố gắng vứt bỏ chút khó chịu không cam lòng trong lòng đi, để bản thân chỉ còn sót lại vẻ khó chịu và căm hận.
Đông Phùng Lưu đưa Tô Tuyết Phi đến trung tâm thương mại lớn nhất ở đây, bởi vì là nơi du lịch, cũng là trung tâm thương mại trang hoàng rất được, những đồ được bán trong đây đều rất đắt, tùy ý chọn một món đồ cũng đã tiền triệu rồi. Nếu như dẫn Tô Tuyết Phi đi mua quần áo, xét về thân phận thì chắc chắn Tô Tuyết Phi sẽ mua quần áo rất đắt tiền, một bộ ít nhất cũng phải hơn trăm triệu.
Đường Tinh Khanh tính thử trong một ngày, số tiền mà Đông Phùng Lưu bỏ ra đắp lên người Tô Tuyết Phi cũng phải mấy tỷ rồi, Đường Tinh Khanh không chịu nổi sự châm biếm trong lòng, có đáng đến vậy không, bao một cô gái có cần thiết phải chi nhiều tiền như vậy không.
Nhưng hôm qua Đường Tinh Khanh cũng không nghe thấy tiếng Tô Tuyết Phi nói chuyện, cho nên cô không biết tính đặc thù của chuyến công tác bàn bạc về hạng mục hợp tác tại thành phố B lần này. Trong mắt cô, cách Đông Phùng Lưu làm như vậy không còn nghi ngờ gì khác chính là Đông Phùng Lưu đã chọn cô ta, và muốn ở bên cô ta.
Có lúc những người có tiền họ không cần những lời nói đường mật, chỉ cần hành động thực tế là được rồi, cả người Tô Tuyết Phi chỉ cảm thấy đã rất thoải mái rồi, có thể ở bên Đông Phùng Lưu chính là chuyện mà cô ta hằng mơ ước!
Tô Tuyết Phi vui nên số quần áo mua về cũng theo đó mà nhiều lên, huống hồ Đông Phùng Lưu lại tỏ vẻ em mua bao nhiêu thì anh cũng đều thanh toán hết ra, như vậy lại càng khiến cho Tô Tuyết Phi mua nhiều đồ hơn nữa.
Nhìn một đống quần áo được chọn ra, Tô Tuyết Phi thì vui, Đông Phùng Lưu cũng bằng lòng, chỉ khổ Đường Tinh Khanh thôi.
Đúng vậy, bọn họ thì sung sướng rồi, còn cô thì chỉ có thể xách đống đồ mà Tô Tuyết Phi đã mua, dáng vẻ nhếch nhác đi theo sau bọn họ.
Hai tay không xách nổi nên Đường Tinh Khanh đành phải vác một ít lên vai, Tô Tuyết Phi mua hết cửa hàng này rồi lại đến cửa hàng khác mua, rất nhanh thì trên người Đường Tinh Khanh đã treo đầy đồ.
Lúc mới đầu thì Đường Tinh Khanh vẫn có thể chịu đựng được, vẻ mặt để mặc cho cô chế nhạo tôi ức hiếp tôi, tôi đều nhịn, nhưng rất nhanh cô đã thấy mình quá ngây thơ rồi.
Tô Tuyết Phi phát huy tinh tế bản tính thích mua sắm của con gái ra, cô ta đến một cửa hàng là lại chọn năm sáu bộ quần áo, đồ mua về đều đưa cho Đường Tinh Khanh xách.
Đến cửa hàng thứ ba, Tô Tuyết Phi lại chọn thêm mấy đôi giày nữa, Đông Phùng Lưu thanh toán, Tô Tuyết Phi khoác tay Đông Phùng Lưu hạnh phúc rồi rời đi.
Đường Tinh Khanh ngẩn người đi sau hai người họ, hiền lành nhìn xuống đống đồ dưới đất rồi lại nhìn người đi trước mặt, không chịu nổi nữa mà hét lên: “Đông Phùng Lưu, tôi không cầm được hết nhiều quá rồi!”
Nghe thấy vậy thì hai người ở phía trước mới dừng lại, Tô Tuyết Phi nhìn cô với dáng vẻ xem kịch hay, còn Đông Phùng Lưu lại nhìn cô bằng vẻ mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: “Không phải cô nói, cô là thư ký của tôi sao, thư ký thì phải làm những chuyện như vậy. Nếu như cô không cầm nổi thì dùng mồm mà cắn.”
“Đông Phùng Lưu! Anh đừng ép người quá đáng!” Lời Đông Phùng Lưu nói quả thực rất quá đáng, Đường Tinh Khanh không chịu nổi nữa mà hét lên: “Hai người cũng đâu phải là không có tay, tại sao lại không cầm giúp tôi!”
Nghe vậy, Đông Phùng Lưu hừ lạnh một tiếng rồi lại dùng thái độ lạnh nhạt như trước nói với Đường Tinh Khanh đầy châm chọc: “Bởi vì cô chỉ là một cô thư ký! Nếu như không cầm được nhiều như vậy thì cầm về xe trước đi rồi lại chạy đến đây cầm tiếp.”
Mùi máu tươi lan ra trong miệng hai người rất nhanh, lúc này Đông Phùng Lưu đành phải bỏ Đường Tinh Khanh ra.
Đông Phùng Lưu vừa buông ra, Đường Tinh Khanh đã trừng mắt lên chửi mắng: “Đông Phùng Lưu! Tôi không phải là người con gái tùy tiện như vậy, xin anh đừng làm vậy với tôi!”
Đông Phùng Lưu khẽ cười, vẻ mặt bình tĩnh khiến người khác không sao nhìn ra được cảm xúc của anh ta lúc này, trầm giọng nói: “Em ghen à?”
“Tại sao tôi lại phải ghen?”
Nghe vậy, trong mắt Đông Phùng Lưu bỗng xoẹt qua một tia khó hiểu, anh nhìn Đường Tinh Khanh bằng vẻ mặt bình tĩnh nói: “Sao em lại không ghen?”
Đường Tinh Khanh cảm thấy Đông Phùng Lưu rõ ràng rất ngang ngạnh, cô nhìn hắn giống như nhìn một tên biến thái rồi nói: “Đông Phùng Lưu, có phải anh coi trọng bản thân mình quá hay không? Tôi nói rồi, tôi không ghen, tôi cũng sẽ không thích anh! Anh đừng mơ!”
“Vậy sao?” Dáng vẻ của Đông Phùng Lưu vẫn như cũ, sau đó anh lại trở về với thái độ hung hăng như thường ngày, ngạo mạn nói: “Nếu như em đã không muốn có mối quan hệ này với anh, vậy thì chúng ta giải quyết rõ rồi, anh vẫn coi thường em, em chỉ là thư ký của anh mà thôi. Nếu đã vậy, bây giờ em có thể đi ăn với anh được rồi chứ?”
“...” Đường Tinh Khanh trừng mắt lên nhìn Đông Phùng Lưu, tức đến mức không nói lên lời.
Lại những câu này!
Có điều nghĩ kỹ lại thì cô với Đông Phùng Lưu quả thực là có quan hệ cấp trên cấp dưới, ai bảo bây giờ cô là thư ký của Đông Phùng Lưu, cho dù có thế nào, cô chỉ có thể làm chân sai vặt phía sau Đông Phùng Lưu mà thôi.
Thấy thái độ của Đường Tinh Khanh đã dịu bớt, Đông Phùng Lưu hừ một tiếng rồi xoay người mở cửa đi luôn.
Đường Tinh Khanh đi theo sau Đông Phùng Lưu xuống dưới tầng ăn sáng.
Kể từ khi xảy ra chuyện ở trong phòng, Đông Phùng Lưu vẫn luôn có vẻ mặt cách xa người khác, thái độ lạnh nhạt, không còn trêu chọc Đường TInh Khanh nữa, đến nhìn cô cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Đường Tinh Khanh bĩu môi, cũng cô cũng vui vì mình được tự do, chỉ cần Đông Phùng Lưu đừng tự ý làm với cô những cử chỉ lời nói khiến người khác hiểu lầm thì cô vẫn có thể chấp nhận dáng vẻ lạnh lùng này của anh ta.
Chỉ là trong lòng có chút khó chịu mà thôi.
Sau khi Đông Phùng Lưu dẫn Đường Tinh Khanh đi ăn sáng xong, rồi lại đi đón Tô Tuyết Phi, nhưng lúc Tô Tuyết Phi lao từ trong nhà ra, vô cùng mừng rỡ mở cửa lên xe thì lại nhìn thấy Đường Tinh Khanh ngồi ở ghế sau, vẻ mặt vui mừng bỗng biến mất.
Cô chỉ vào Đường Tinh Khanh với vẻ không vui rồi nhìn Đông Phùng Lưu hỏi: “Lưu, tại sao hôm nay cô ta cũng đến đây?”
Rõ ràng hôm qua không nói đến cùng.
Có Tô Tuyết Phi ở đây, Đông Phùng Lưu cuối cùng cũng bỏ bộ mặt nghiêm túc kia đi, ngón tay anh ta gõ lên vô lăng theo tiết tấu, khởi động xe rồi lái về phía trước, sau đó thờ ơ nói: “Đợi lát nữa anh đưa em đi dạo phố mua quần áo, không có người theo sau giúp em xách đồ thì sao được.”
Nghe những lời Đông Phùng Lưu nói, cuối cùng thì Tô Tuyết Phi cũng để lộ ra nụ cười, cô vui mừng ôm lấy cánh tay Đông Phùng Lưu, nói với giọng làm nũng: “A! Lưu à, anh đối với em thật là tốt, còn đi dạo phố mua quần áo với em nữa!”
Tô Tuyết Phi vẫn nghĩ trải qua chuyện tối qua, Đông Phùng Lưu sẽ không có hứng thú với cô nữa, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý hôm nay Đông Phùng Lưu sẽ không đến dẫn cô ra ngoài chơi, không ngờ mới sáng sớm đã nhìn thấy xe của anh ta dừng trước cửa nhà cô, còn nghe anh ta nói lát nữa sẽ cùng cô đi dạo phố mua quần áo nữa.
Đi dạo phố là câu mà khiến cho rất nhiều đàn ông vừa nghe đến đã thấy nhức đầu, có một người đàn ông chịu đi dạo phố với phụ nữ thì đó chứng tỏ anh ta rất để tâm đến bạn. Nghĩ như vậy khiến cho Tô Tuyết Phi vui như mở cờ trong bụng, chắc chắn Đông Phùng Lưu đã chọn cô rồi, cho nên hôm nay mới cùng cô đi dạo phố mua quần áo.
Đường Tinh Khanh ngồi phía sau nhìn hai người ngồi phía trước bằng vẻ mặt không chút biểu cảm, trong lòng cảm thấy thật nực cười.
Quả nhiên người con gái tràn đầy tình cảm như vậy mới phù hợp với khẩu vị của anh, cho nên anh mới vừa thấy người đẹp đã mỉm cười, còn với cô thì một lời cũng không nói.
Hừm, tôi đã nhìn thấu anh từ lâu rồi.
Trong lòng Đường Tinh Khanh tỏ vẻ khinh thường, cô cố gắng vứt bỏ chút khó chịu không cam lòng trong lòng đi, để bản thân chỉ còn sót lại vẻ khó chịu và căm hận.
Đông Phùng Lưu đưa Tô Tuyết Phi đến trung tâm thương mại lớn nhất ở đây, bởi vì là nơi du lịch, cũng là trung tâm thương mại trang hoàng rất được, những đồ được bán trong đây đều rất đắt, tùy ý chọn một món đồ cũng đã tiền triệu rồi. Nếu như dẫn Tô Tuyết Phi đi mua quần áo, xét về thân phận thì chắc chắn Tô Tuyết Phi sẽ mua quần áo rất đắt tiền, một bộ ít nhất cũng phải hơn trăm triệu.
Đường Tinh Khanh tính thử trong một ngày, số tiền mà Đông Phùng Lưu bỏ ra đắp lên người Tô Tuyết Phi cũng phải mấy tỷ rồi, Đường Tinh Khanh không chịu nổi sự châm biếm trong lòng, có đáng đến vậy không, bao một cô gái có cần thiết phải chi nhiều tiền như vậy không.
Nhưng hôm qua Đường Tinh Khanh cũng không nghe thấy tiếng Tô Tuyết Phi nói chuyện, cho nên cô không biết tính đặc thù của chuyến công tác bàn bạc về hạng mục hợp tác tại thành phố B lần này. Trong mắt cô, cách Đông Phùng Lưu làm như vậy không còn nghi ngờ gì khác chính là Đông Phùng Lưu đã chọn cô ta, và muốn ở bên cô ta.
Có lúc những người có tiền họ không cần những lời nói đường mật, chỉ cần hành động thực tế là được rồi, cả người Tô Tuyết Phi chỉ cảm thấy đã rất thoải mái rồi, có thể ở bên Đông Phùng Lưu chính là chuyện mà cô ta hằng mơ ước!
Tô Tuyết Phi vui nên số quần áo mua về cũng theo đó mà nhiều lên, huống hồ Đông Phùng Lưu lại tỏ vẻ em mua bao nhiêu thì anh cũng đều thanh toán hết ra, như vậy lại càng khiến cho Tô Tuyết Phi mua nhiều đồ hơn nữa.
Nhìn một đống quần áo được chọn ra, Tô Tuyết Phi thì vui, Đông Phùng Lưu cũng bằng lòng, chỉ khổ Đường Tinh Khanh thôi.
Đúng vậy, bọn họ thì sung sướng rồi, còn cô thì chỉ có thể xách đống đồ mà Tô Tuyết Phi đã mua, dáng vẻ nhếch nhác đi theo sau bọn họ.
Hai tay không xách nổi nên Đường Tinh Khanh đành phải vác một ít lên vai, Tô Tuyết Phi mua hết cửa hàng này rồi lại đến cửa hàng khác mua, rất nhanh thì trên người Đường Tinh Khanh đã treo đầy đồ.
Lúc mới đầu thì Đường Tinh Khanh vẫn có thể chịu đựng được, vẻ mặt để mặc cho cô chế nhạo tôi ức hiếp tôi, tôi đều nhịn, nhưng rất nhanh cô đã thấy mình quá ngây thơ rồi.
Tô Tuyết Phi phát huy tinh tế bản tính thích mua sắm của con gái ra, cô ta đến một cửa hàng là lại chọn năm sáu bộ quần áo, đồ mua về đều đưa cho Đường Tinh Khanh xách.
Đến cửa hàng thứ ba, Tô Tuyết Phi lại chọn thêm mấy đôi giày nữa, Đông Phùng Lưu thanh toán, Tô Tuyết Phi khoác tay Đông Phùng Lưu hạnh phúc rồi rời đi.
Đường Tinh Khanh ngẩn người đi sau hai người họ, hiền lành nhìn xuống đống đồ dưới đất rồi lại nhìn người đi trước mặt, không chịu nổi nữa mà hét lên: “Đông Phùng Lưu, tôi không cầm được hết nhiều quá rồi!”
Nghe thấy vậy thì hai người ở phía trước mới dừng lại, Tô Tuyết Phi nhìn cô với dáng vẻ xem kịch hay, còn Đông Phùng Lưu lại nhìn cô bằng vẻ mặt không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: “Không phải cô nói, cô là thư ký của tôi sao, thư ký thì phải làm những chuyện như vậy. Nếu như cô không cầm nổi thì dùng mồm mà cắn.”
“Đông Phùng Lưu! Anh đừng ép người quá đáng!” Lời Đông Phùng Lưu nói quả thực rất quá đáng, Đường Tinh Khanh không chịu nổi nữa mà hét lên: “Hai người cũng đâu phải là không có tay, tại sao lại không cầm giúp tôi!”
Nghe vậy, Đông Phùng Lưu hừ lạnh một tiếng rồi lại dùng thái độ lạnh nhạt như trước nói với Đường Tinh Khanh đầy châm chọc: “Bởi vì cô chỉ là một cô thư ký! Nếu như không cầm được nhiều như vậy thì cầm về xe trước đi rồi lại chạy đến đây cầm tiếp.”