Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 169 KHÔNG CHO PHÉP DỤ DỖ NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC
CHƯƠNG 169: KHÔNG CHO PHÉP DỤ DỖ NGƯỜI ĐÀN ÔNG KHÁC
Đông Phùng Lưu nhớ lại lần đầu tiên Nam Cường Thịnh gặp Đường An Kỳ, đã từng nói hình như đã gặp ở đâu đó, chẳng lẽ trước kia bọn họ đã quen nhau?
Nghe thấy vậy, Nam Cường Thịnh hơi ngạc nhiên, anh ta khẽ cười một cách tự nhiên và nói: “Đâu có, trước đây tôi và cô Đường An Kỳ không hề quen biết, chỉ là vừa đi ngang qua thấy tâm trạng của cô ấy không vui nên mới nói chuyện vài câu thôi.”
Thì ra họ không quen biết nhau?
Nhưng vừa nãy cách họ nói chuyện với nhau, không hề giống dáng vẻ của hai người vừa mới quen biết chưa lâu, rõ ràng là giống những người bạn cũ hơn.
Mặc dù như vậy, chân mày của Đông Phùng Lưu nhíu vẫn nhíu chặt lại, anh liếc nhìn Nam Cường Thịnh rồi nói một cách khó tin: “Tôi lại không nhớ ra cậu tốt bụng như vậy bao giờ, cô ấy còn là thư ký của tôi đấy.”
Lời nói của Đông Phùng Lưu trực tiếp đưa ra quyền sở hữu ngang ngược với Đường Tinh Khanh, ý của anh là không muốn Nam Cường Thịnh có ý gì với người bên cạnh mình.
Đã làm bạn bao nhiêu năm qua, sao Nam Cường Thịnh có thể không hiểu ý của Đông Phùng Lưu chứ, anh ta khẽ cười lắc đầu nói: “Được rồi, không phải chỉ nói vài câu thôi sau, xem cậu lo lắng thế, chúng ta vào bàn bạc chút đi.”
Nói rồi anh ta đặt tay lên vai của Đông Phùng Lưu ôm lấy Đông Phùng Lưu đi vào văn phòng.
“Chờ đã.” Bước chân của Đông Phùng Lưu không hề động đậy, anh lạnh lùng, không thể biết được đâu khổ hay vui sướng ra lệnh với Đường Tinh Khanh: “Chuẩn bị cho tôi một ly cà phê.”
Nói xong mới quay người cùng Nam Cường Thịnh đi vào văn phòng, Đông Phùng Lưu không còn nghi ngờ mối quan hệ giữa Nam Cường Thịnh và Đường Tinh Khanh nữa. Nếu Nam Cường Thịnh đã nói là không quen thì anh cũng không thể tiếp tục gặng hỏi, chỉ có thể tạm thời buông lỏng những nghi vấn ở trong lòng.
Nam Cường Thịnh vừa đi vừa quay đầu lại hô lên với Đường Tinh Khanh: “Tôi cũng muốn một ly cà phê, cám ơn.”
Đợi hai người quay đầu đi khỏi, Đường Tinh Khanh mới lè lưỡi sau lưng Đông Phùng Lưu, cô đã đợi câu nói này của anh, ai bảo sáng nay anh đã trêu đùa cô, nếu không chủ động nói chuyện, thì bản thân cô sẽ quyết định sẽ không pha cà phê cho anh.
Cô đến phòng trà đầy hờn dỗi, Đường Tinh Khanh cố tình pha cà phê cho Đông Phùng Lưu nóng hơn, nghĩ rằng: Anh trêu đùa tôi! Tôi sẽ cho anh uống cà phê! Cho nóng bỏng anh luôn!
Đường Tinh Khanh nhanh chóng mang hai ly cà phê vào văn phòng, một ly nhiệt độ vừa phải, một ly rất nóng, Đường Tinh Khanh cố gắng giấu nhẹm suy nghĩ của mình, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Đứng phía ngoài cửa phòng, tâm trạng Đường Tinh Khanh phấn chấn, trở lại chỗ ngồi, tiếp tục làm việc.
Nam Cường Thịnh bàn bạc trong đó khoảng một tiếng, trước khi anh ta về còn chào Đường Tinh Khanh.
Đông Phùng Lưu lẳng lặng nhìn theo mọi cử chỉ của Nam Cường Thịnh, đợi anh ta bước vào thang máy, anh mới bước tới bàn thư ký, gương mặt không hề thay đổi nhìn Đường Tinh Khanh đang cuối đầu làm việc.
Đường Tiểu khả không hề biết Đông Phùng Lưu đứng đó bao lâu, đến khi cô ngẩng đầu lên trông thấy gương mặt ấy nhất thời giật mình kêu lên: “Tổng, tổng tài… sao anh lại ở đây?”
Không phải là chuyện ly cà phê mà tới tính sổ với cô chứ?
Nhưng Đông Phùng Lưu chỉ lẳng lặng nhìn cô, mãi mới mở miệng nói: “Cô rất thân với Nam Cường sao?”
Đường Tinh Khanh còn tưởng Đông Phùng Lưu tới mắng mình, không ngờ lại nói chuyện liên quan tới Nam Cường Thịnh, cô khẽ bĩu môi, nói một cách hững hờ: “Không quen, sao thế? Tổng tài còn muốn nói gì sao?”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu tới để mắng cô, nhưng không phải vì ly cà phê mà vì Nam Cường Thịnh.
Đông Phùng Lưu lộ vẻ mặt chế giễu, giọng nói mỉa mai: “Có phải là cô thích Nam Cường Thịnh, nên lén lút quyến rũ cậu ta không?”
Lời nói của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh tức giận suýt ho ra máu, lại lên cơn gì vậy, sáng nay còn nghi ngờ cô thích anh, giờ lại nghi ngờ cô thích Nam Cường Thịnh, thật sự… hết thuốc chữa.
Đường Tinh Khanh không chịu được trừng mắt lên, giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Tổng tài, không phải anh cảm thấy tôi thấy người đàn ông nào cũng đều muốn quyến rũ chứ hả? Anh nhìn tôi giống kiểu phụ nữ đói khát đấy sao?”
“Nếu như tôi thực sự đói khát như anh nói, tôi đã ăn mặc bóng bẩy để đi cưa cẩm mấy người có tiền, không cần phải đến chỗ anh để làm thư ký?” Nói xong Đường Tinh Khanh chỉ vào quần áo của mình, giọng điệu vô cùng bôi bác bản thân.
“Thật sao?” Đông Phùng Lưu nhướn mày đầy khó tin, nói một cách khinh thường: “Tốt nhất là cô đừng thích cậu ta, dù cô có thích cậu ta đi nữa, hai người sẽ không đi được tới đâu, bởi vì cậu ta đã có người để ý rồi. Người con gái ấy tôi vừa gặp tối hôm qua, vô cùng xinh đẹp, rất hợp với nam Cường, cô không bao giờ so sánh được với cô ấy, nên cô hãy bỏ suy nghĩ ấy đi, đừng si mê ngốc nghếch.”
Tối hôm qua?
Người con gái xinh đẹp tối qua anh gặp, lại còn ở cùng với Nam Cường Thịnh, không phải là đang nói tới cô sao?
Nghe thấy vậy, Đường Tinh Khanh suy nghĩ không khỏi nhịn được bật cười, nhưng cô không thể bật cười trước mặt Đông Phùng Lưu, chỉ có thể nín cười, giả vờ nói: “Vâng, cám ơn ý tốt của tổng tài, tôi sẽ chú ý, càng không thích anh Nam Cường, anh cứ yên tâm đi.”
Nghe được lời cam đoan của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu mới yên tâm gật đầu, sau đó anh cảnh cáo Đường Tinh Khanh: “Cô phải nhớ cho kỹ, cô là thư ký của tôi, chỉ có thể là người của tôi, không được có ý gì với người đàn ông khác.”
Tên khốn tham lam độc chiếm này…
Tuy trong lòng Đường Tinh Khanh tất khinh thường, nhưng vì để tránh những cãi vã không cần thiết, cô vẫn nghiêm chỉnh nói: “Vâng! Tôi biết rồi, tổng tài đại nhân! Tôi đã có con, không bao giờ có ý gì với người đàn ông khác, dù tôi không hề biết xấu hổ cũng phải lo lắng cho tương lai của con trai tôi, nên anh cứ yên tâm đi.”
Hiếm khi Đường Tinh Khanh chịu nghe lời mình, Đông Phùng Lưu nở nụ cụ cười thỏa mãn, những nghĩ tới ý trong câu nói của cô, Đông Phùng Lưu vẫn phải găng hỏi: “Vì sao cô không chọn tái hôn? Một mình nuôi con không vất vả sao?”
Sau khi Đông Phùng Lưu nói xong, tâm trạng vui vẻ của Đường Tinh Khanh đã biến mất trong nháy mắt, nghĩ tới những chuyện mà Đông Phùng Lưu đã làm với mình trước đây, cô sầm mặt lại, trả lời qua loa: “Không sao, gặp phải một kẻ căn bã, chim non sợ cành cong, không muốn tin tưởng bất cứ người đàn ông nào khác. Còn tôi vất vả hay không, không cần tổng tài phải bận tâm.”
Đường Tinh Khanh đang mắng Đông Phùng Lưu một cách lặng lẽ.
Nhưng Đông Phùng Lưu mất trí nhớ, cũng không thể hiểu được ý mỉa mai trong lời nói của Đường Tinh Khanh, anh nhìn Đường Tinh Khanh đầy tò mò: “Nói như vậy, cô đã trải qua một câu chuyện buồn sao? Có tiện kể cho tôi nghe không?”
Trời ơi, anh còn muốn nghe về quá khứ của cô? Đường Tinh Khanh cũng bó tay luôn!
Đông Phùng Lưu nhớ lại lần đầu tiên Nam Cường Thịnh gặp Đường An Kỳ, đã từng nói hình như đã gặp ở đâu đó, chẳng lẽ trước kia bọn họ đã quen nhau?
Nghe thấy vậy, Nam Cường Thịnh hơi ngạc nhiên, anh ta khẽ cười một cách tự nhiên và nói: “Đâu có, trước đây tôi và cô Đường An Kỳ không hề quen biết, chỉ là vừa đi ngang qua thấy tâm trạng của cô ấy không vui nên mới nói chuyện vài câu thôi.”
Thì ra họ không quen biết nhau?
Nhưng vừa nãy cách họ nói chuyện với nhau, không hề giống dáng vẻ của hai người vừa mới quen biết chưa lâu, rõ ràng là giống những người bạn cũ hơn.
Mặc dù như vậy, chân mày của Đông Phùng Lưu nhíu vẫn nhíu chặt lại, anh liếc nhìn Nam Cường Thịnh rồi nói một cách khó tin: “Tôi lại không nhớ ra cậu tốt bụng như vậy bao giờ, cô ấy còn là thư ký của tôi đấy.”
Lời nói của Đông Phùng Lưu trực tiếp đưa ra quyền sở hữu ngang ngược với Đường Tinh Khanh, ý của anh là không muốn Nam Cường Thịnh có ý gì với người bên cạnh mình.
Đã làm bạn bao nhiêu năm qua, sao Nam Cường Thịnh có thể không hiểu ý của Đông Phùng Lưu chứ, anh ta khẽ cười lắc đầu nói: “Được rồi, không phải chỉ nói vài câu thôi sau, xem cậu lo lắng thế, chúng ta vào bàn bạc chút đi.”
Nói rồi anh ta đặt tay lên vai của Đông Phùng Lưu ôm lấy Đông Phùng Lưu đi vào văn phòng.
“Chờ đã.” Bước chân của Đông Phùng Lưu không hề động đậy, anh lạnh lùng, không thể biết được đâu khổ hay vui sướng ra lệnh với Đường Tinh Khanh: “Chuẩn bị cho tôi một ly cà phê.”
Nói xong mới quay người cùng Nam Cường Thịnh đi vào văn phòng, Đông Phùng Lưu không còn nghi ngờ mối quan hệ giữa Nam Cường Thịnh và Đường Tinh Khanh nữa. Nếu Nam Cường Thịnh đã nói là không quen thì anh cũng không thể tiếp tục gặng hỏi, chỉ có thể tạm thời buông lỏng những nghi vấn ở trong lòng.
Nam Cường Thịnh vừa đi vừa quay đầu lại hô lên với Đường Tinh Khanh: “Tôi cũng muốn một ly cà phê, cám ơn.”
Đợi hai người quay đầu đi khỏi, Đường Tinh Khanh mới lè lưỡi sau lưng Đông Phùng Lưu, cô đã đợi câu nói này của anh, ai bảo sáng nay anh đã trêu đùa cô, nếu không chủ động nói chuyện, thì bản thân cô sẽ quyết định sẽ không pha cà phê cho anh.
Cô đến phòng trà đầy hờn dỗi, Đường Tinh Khanh cố tình pha cà phê cho Đông Phùng Lưu nóng hơn, nghĩ rằng: Anh trêu đùa tôi! Tôi sẽ cho anh uống cà phê! Cho nóng bỏng anh luôn!
Đường Tinh Khanh nhanh chóng mang hai ly cà phê vào văn phòng, một ly nhiệt độ vừa phải, một ly rất nóng, Đường Tinh Khanh cố gắng giấu nhẹm suy nghĩ của mình, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Đứng phía ngoài cửa phòng, tâm trạng Đường Tinh Khanh phấn chấn, trở lại chỗ ngồi, tiếp tục làm việc.
Nam Cường Thịnh bàn bạc trong đó khoảng một tiếng, trước khi anh ta về còn chào Đường Tinh Khanh.
Đông Phùng Lưu lẳng lặng nhìn theo mọi cử chỉ của Nam Cường Thịnh, đợi anh ta bước vào thang máy, anh mới bước tới bàn thư ký, gương mặt không hề thay đổi nhìn Đường Tinh Khanh đang cuối đầu làm việc.
Đường Tiểu khả không hề biết Đông Phùng Lưu đứng đó bao lâu, đến khi cô ngẩng đầu lên trông thấy gương mặt ấy nhất thời giật mình kêu lên: “Tổng, tổng tài… sao anh lại ở đây?”
Không phải là chuyện ly cà phê mà tới tính sổ với cô chứ?
Nhưng Đông Phùng Lưu chỉ lẳng lặng nhìn cô, mãi mới mở miệng nói: “Cô rất thân với Nam Cường sao?”
Đường Tinh Khanh còn tưởng Đông Phùng Lưu tới mắng mình, không ngờ lại nói chuyện liên quan tới Nam Cường Thịnh, cô khẽ bĩu môi, nói một cách hững hờ: “Không quen, sao thế? Tổng tài còn muốn nói gì sao?”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu tới để mắng cô, nhưng không phải vì ly cà phê mà vì Nam Cường Thịnh.
Đông Phùng Lưu lộ vẻ mặt chế giễu, giọng nói mỉa mai: “Có phải là cô thích Nam Cường Thịnh, nên lén lút quyến rũ cậu ta không?”
Lời nói của Đông Phùng Lưu khiến Đường Tinh Khanh tức giận suýt ho ra máu, lại lên cơn gì vậy, sáng nay còn nghi ngờ cô thích anh, giờ lại nghi ngờ cô thích Nam Cường Thịnh, thật sự… hết thuốc chữa.
Đường Tinh Khanh không chịu được trừng mắt lên, giọng nói thiếu kiên nhẫn: “Tổng tài, không phải anh cảm thấy tôi thấy người đàn ông nào cũng đều muốn quyến rũ chứ hả? Anh nhìn tôi giống kiểu phụ nữ đói khát đấy sao?”
“Nếu như tôi thực sự đói khát như anh nói, tôi đã ăn mặc bóng bẩy để đi cưa cẩm mấy người có tiền, không cần phải đến chỗ anh để làm thư ký?” Nói xong Đường Tinh Khanh chỉ vào quần áo của mình, giọng điệu vô cùng bôi bác bản thân.
“Thật sao?” Đông Phùng Lưu nhướn mày đầy khó tin, nói một cách khinh thường: “Tốt nhất là cô đừng thích cậu ta, dù cô có thích cậu ta đi nữa, hai người sẽ không đi được tới đâu, bởi vì cậu ta đã có người để ý rồi. Người con gái ấy tôi vừa gặp tối hôm qua, vô cùng xinh đẹp, rất hợp với nam Cường, cô không bao giờ so sánh được với cô ấy, nên cô hãy bỏ suy nghĩ ấy đi, đừng si mê ngốc nghếch.”
Tối hôm qua?
Người con gái xinh đẹp tối qua anh gặp, lại còn ở cùng với Nam Cường Thịnh, không phải là đang nói tới cô sao?
Nghe thấy vậy, Đường Tinh Khanh suy nghĩ không khỏi nhịn được bật cười, nhưng cô không thể bật cười trước mặt Đông Phùng Lưu, chỉ có thể nín cười, giả vờ nói: “Vâng, cám ơn ý tốt của tổng tài, tôi sẽ chú ý, càng không thích anh Nam Cường, anh cứ yên tâm đi.”
Nghe được lời cam đoan của Đường Tinh Khanh, Đông Phùng Lưu mới yên tâm gật đầu, sau đó anh cảnh cáo Đường Tinh Khanh: “Cô phải nhớ cho kỹ, cô là thư ký của tôi, chỉ có thể là người của tôi, không được có ý gì với người đàn ông khác.”
Tên khốn tham lam độc chiếm này…
Tuy trong lòng Đường Tinh Khanh tất khinh thường, nhưng vì để tránh những cãi vã không cần thiết, cô vẫn nghiêm chỉnh nói: “Vâng! Tôi biết rồi, tổng tài đại nhân! Tôi đã có con, không bao giờ có ý gì với người đàn ông khác, dù tôi không hề biết xấu hổ cũng phải lo lắng cho tương lai của con trai tôi, nên anh cứ yên tâm đi.”
Hiếm khi Đường Tinh Khanh chịu nghe lời mình, Đông Phùng Lưu nở nụ cụ cười thỏa mãn, những nghĩ tới ý trong câu nói của cô, Đông Phùng Lưu vẫn phải găng hỏi: “Vì sao cô không chọn tái hôn? Một mình nuôi con không vất vả sao?”
Sau khi Đông Phùng Lưu nói xong, tâm trạng vui vẻ của Đường Tinh Khanh đã biến mất trong nháy mắt, nghĩ tới những chuyện mà Đông Phùng Lưu đã làm với mình trước đây, cô sầm mặt lại, trả lời qua loa: “Không sao, gặp phải một kẻ căn bã, chim non sợ cành cong, không muốn tin tưởng bất cứ người đàn ông nào khác. Còn tôi vất vả hay không, không cần tổng tài phải bận tâm.”
Đường Tinh Khanh đang mắng Đông Phùng Lưu một cách lặng lẽ.
Nhưng Đông Phùng Lưu mất trí nhớ, cũng không thể hiểu được ý mỉa mai trong lời nói của Đường Tinh Khanh, anh nhìn Đường Tinh Khanh đầy tò mò: “Nói như vậy, cô đã trải qua một câu chuyện buồn sao? Có tiện kể cho tôi nghe không?”
Trời ơi, anh còn muốn nghe về quá khứ của cô? Đường Tinh Khanh cũng bó tay luôn!