Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 117 CON ĐÀN BÀ ĐIÊN
CHƯƠNG 117 CON ĐÀN BÀ ĐIÊN
“Tiểu Khanh à, cậu có ổn không?” Không hổ là người bạn thân duy nhất của cô, câu nói đầu tiên chính là hỏi cô sống có tốt không.
Trong lòng Đường Tinh Khanh bỗng cảm động, miệng thốt nên những lời nói nhẹ nhàng: “Phương Minh, tớ không sao, ngược lại là cậu ấy, sao lại nhớ mà gọi điện thoại cho tớ vậy?”
Ở đầu dây bên kia, Phương Minh dường như có chút do dự, chần chừ một lúc rồi cô ấy mới từ từ mở lời: “Là thế này, ngày mai sẽ đưa La Vinh Hiển đến nơi hỏa táng, hôm nay tớ muốn đi gặp anh ấy lần cuối, muốn hỏi xem cậu có muốn đi cùng tớ hay không...”
Nhắc đến La Vinh Hiển, Đường Tinh Khanh liền nghẹn ngào, cô giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Được, bây giờ tớ sẽ đi cùng cậu.”
“Được, vậy tớ đợi cậu ở chỗ cũ.”
Tắt điện thọai, Đường Tinh Khanh nhìn căn phòng đã thu dọn xong và chiếc va li được đặt ở ngoài cửa, thở một hơi dài, chỉ đành đợi đến lúc về rồi đi vậy, bởi vì nếu như cứ thế xách va li đi, Phương Min sẽ lo lắng cho cô.
Sau khi gặp Phương Minh ở chỗ cũ, hai người cùng nhau ngồi xe đến bệnh viện.
Đến nhà xác, bác sĩ kéo thi thể của La Vinh Hiển từ trong chiếc hòm ướp lạnh ra, khoảnh khắc Đường Tinh Khanh nhìn thấy thi thể của La Vinh Hiển, cô không kiềm chế nổi, dựa vào Phương Minh bật khóc nức nở.
Ai có thể ngờ được rằng, mấy ngày trước đó vẫn còn sống đứng trước mặt cô, mà bây giờ lại biến thành một thi thể không có hơi ấm nữa, hơn nữa anh ta mãi mãi không thể đứng dậy nữa, từ nay trở đi cũng không thể xuất hiện trong cuộc đời của cô nữa.
Niềm vui hay nỗi buồn của cô, anh ta đều không thể nào chia sẻ được nữa, tất cả những thứ từng có cứ thế tiêu tan theo mây khói.
Nỗi đau mất đi một người quan trọng chỉ có những người từng trải qua mới có thể thấu hiểu được nỗi đau khắc cốt ghi tâm ấy.
Nỗi đau này, đều là Đông Phùng Lưu đã gây nên, cô hận Đông Phùng Lưu! Rất hận rất hận!“Được rồi, Tiểu Khanh cậu đừng khóc nữa, nếu cậu cứ khóc như vậy mãi, tớ cũng muốn khóc theo mất.” Một người thoáng tính như Phương Minh chứng kiến cảnh tượng này cũng không kiềm chế được nỗi đau buồn.
Cô ấy và La Vinh Hiển tuy không thân quen như vậy, nhưng cũng xem như là bạn bè, tiếng khóc của Đường Tinh Khanh thực sự rất thê lương, người nghe thấy tiếng khóc ấy đều không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Cuối cùng, hai người ôm nhau đau khổ mà khóc.
Cuối cùng, bác sĩ mời hai người các cô ra khỏi, hai ngừoi mới ngừng khóc.
Rời khỏi nhà xác, Phương Minh không ngừng khuyên cô: “Tiểu Khanh, cậu nghĩ thoáng hơn đi, người chết không thể sống lại được, sau này chúng ta phải sống thật tốt, đem theo cả cuộc sống của La Vinh Hiển mà sống tiếp như thế, mới là sự báo đáp lớn nhất với anh ấy!”
“Những lời cậu nói tớ đều biết, cảm ơn cậu, Phương Minh, nếu không có cậu, tớ cũng không thể tự mình đến gặp mặt La Vinh Hiển lần cuối được.” Đường Tinh Khanh nắm chặt tay Phương Minh, đây chính là người bạn thân duy nhất của cô, cho dù có như thế nào thì cô cũng phải bảo vệ người bạn duy nhất này.
“Xem cậu nói kìa, một mình tớ cũng không dám đến, La Vinh Hiển là bạn của chúng ta, chúng ta đương nhiên phải cùng đi gặp mặt anh ấy lần cuối rồi.” Phương Minh nói, rồi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng: “Tớ thấy cậu hãy nhanh chóng rời xa Đông Phùng Lưu đi, anh ta là một người điên cuồng, nếu đã vì một chuyện nhỏ mà ra tay với La Vinh Hiển thì thật không dám chắc sau này anh ta có đối xử với cậu như vậy hay không đâu!”
Vừa nãy Đường Tinh Khanh đã kể cho Phương Minh nghe về nguyên nhân cái chết của La Vinh Hiển, sau khi Phương Minh biết chuyện cũng nổi giận, cô ấy nghiêm túc nhìn Đường Tinh Khanh, quyết định bất luận thế nào cũng phải kéo Đường Tinh Khanh ra khỏi Đông Phùng Lưu.
Nghe thấy những lời nói ấy, Đường Tinh Khanh bỗng nhiên nghĩ lại La Vinh Hiển khi còn sống cũng đã nhiều lần cảnh báo cô như vậy, để cô rời khỏi Đông Phùng Lưu, nhưng cô nhất quyết không nghe.
Bây giờ nghĩ lại, cô mới biết bản thân lúc ấy ngu ngốc đến nhường nào, nếu như bản thân nghe lời La Vinh Hiển sớm hơn một chút, anh ta cũng sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Cô cũng có trách nhiệm vô cùng lớn với cái chết của La Vinh Hiển!
Đường Tinh Khanh hít một hơi thật sâu, bây giờ không phải là lúc tự trách, vì không để Phương Minh phải lo cho mình, cô chỉ có thể nói ra suy nghĩ của bản thân: “Thực ra trước khi cậu gọi điện thoại đến, tớ đã thu xếp đồ xong rồi, nếu như không phải cậu gọi điện thoại đến, bây giờ tớ cũng rời khỏi nhà Đông Phùng Lưu rồi.”
“Thật sao!” Khuôn mặt Phương Minh vui vẻ, cô ấy nắm lấy tay Đường Tinh Khanh, thoải mái nói: “Cuối cùng cậu cũng đã hạ quyết tâm rời khỏi Đông Phùng Lưu rồi! Tớ còn nghĩ rằng phải tốn rất nhiều lời mới có thể thuyết phục được cậu, cậu nhanh chóng về lấy hành lí đi, sau đó chuyển đến sống cùng tớ!”
Đường Tinh Khanh cười miễn cưỡng, chỉ tiếc là cô hiểu ra mọi chuyện quá muộn rằng cô còn gánh vác trên người một sinh mạng nữa.
Vừa nói, hai người vừa đi ra trước cổng bệnh viện, lúc Phương Minh nói Đường Tinh Khanh về lấy hành lí, kính của chiếc xe bên cạnh bỗng nhiên chuyển động, bên trong lộ ra một khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng.
Đường Tinh Khanh và Phương Minh đều giật mình, lúc hai người nhìn rõ người ngồi bên trong, trong lòng đều dấy lên sự tức giận.
Tâm trạng người ngồi trong xe cũng không được tốt, Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm vào Đường Tinh Khanh, lạnh lùng nói: “Đường Tinh Khanh, cô muốn rời khỏi tôi sao? Cô đừng nằm mơ, cô là vợ tôi, cả cuộc đời này cũng đừng hòng có ý định rời xa tôi.”
Đường Tinh Khanh vẫn chưa kịp nói lên lời, Phương Minh bỗng chắn trước mặt của cô, giận dữ nói với Đông Phùng Lưu: “Anh Đông Phùng Lưu! Bây giờ là thế kỉ 21 rồi, là xã hội chủ nghĩa tự do! Hôn nhân trong xã hội bây giờ là tự do hợp pháp, không phải một mình anh có thể quyết định được!”
Gặp phải lời nói giận dữ của Phương Minh, Đông Phùng Lưu ngoảnh mặt làm ngơ, anh ta bỏ qua cho Phương Minh mà nhìn thẳng vào Đường Tinh Khanh, nói một câu: “Cô ta là người lần trước ra tay giúp cô làm Lưu Nhi Hân bị thương sao?”
Vừa nói dứt lời, sắc mặt Đường Tinh Khanh lập tức trắng bệch ra, cô bỗng nhiên hiểu ra Đông Phùng Lưu muốn nói gì, anh ta muốn lấy Phương Minh ra để uy hiếp cô!
Không sai, lần trước Phương Minh vì không thể chịu nổi Lưu Nhi Hân ức hiếp Đường Tinh Khanh vì vậy đã tìm người đánh Lưu Nhi Hân một trận, đã trôi qua lâu như vậy rồi mà không ngờ rằng Đông Phùng Lưu vẫn nhớ!
Mặc dù lần trước Đông Phùng Lưu đã tìm người dạy dỗ Phương Minh một trận, nghĩ đến La Vinh Hiển với tội danh giết Lưu Nhi Hân mà bị Đông Phùng Lưu ghi hận khắc sâu trong lòng một mạng đòi một mạng. Bây giờ Lưu Nhi Hân chết rồi, không thể ngoại trừ khả năng Đông Phùng Lưu cũng sẽ ra tay với Phương Minh, người đã từng làm tổn thương Lưu Nhi Hân...
Càng nghĩ Đường Tinh Khanh càng thấy ớn lạnh, không! Cô đã mất La Vinh Hiển rồi, không thể mất thêm Phương Minh người bạn thân duy nhất của cô nữa! Vừa nãy mới thầm thề rằng sẽ bảo vệ Phương Minh, cô quyết không để Đông Phùng Lưu ra tay đâu!
Đường Tinh Khanh ngay lập tức ngăn cản Phương Minh người vẫn muốn đối khẩu với Đông Phùng Lưu, bình tĩnh nói: “Phương Minh, đừng nói nữa.”
Nghe xong những lời ấy, khuôn mặt Phương Minh kinh ngạc quay đầu lại nhìn Đường Tinh Khanh, không biết tại sao người bạn thân của mình lại bỗng nhiên nhẹ lòng: “Tiểu Khanh!”
Khuôn mặt Đường Tinh Khanh lạnh lùng, cúi đầu nhìn xuống đất, không dám đối mặt với cô bạn Phương Minh đang nổi giận đùng đùng.
Đông Phùng Lưu thấy cô đã hiểu ý mình, liền ra hiệu cho tài xế đưa cô lên xe, để lại một mình Phương Minh, cứ thế nghênh ngang bỏ đi.
Về đến biệt thự, Đông Phùng Lưu hất Đường Tinh Khanh xuống giường, lại muốn có được cô lần nữa.
Nhưng dáng vẻ như khúc gỗ của Đường Tinh Khanh khiến Đông Phùng Lưu cảm thấy không có hứng thú, anh ta mới làm chuyện đó được một nửa, liền nhìn cô chằm chằm nói: “Đường Tinh Khanh, cô đừng nghĩ đến chuyện rời xa tôi! Cô hại chết Lưu Nhi Hân, tôi sẽ không để cho cô đi đâu! Tôi muốn dằn vặt cô đến chết!”
Nhi Hân...... lại là Nhi Hân......
Đường Tinh Khanh cười lạnh lùng, cô nhìn lên trần nhà cười phá lên: “Đông Phùng Lưu, anh quan tâm đến Lưu Nhi Hân như vậy, chẳng phải vì lần trong khách sạn ấy sao? Nhưng mà Đông Phùng Lưu, thứ anh quan tâm là Lưu Nhi Hân, hay lần trong khách sạn ấy vậy... Ha ha ha... Ngu ngốc...”
Đường Tinh Khanh cười lớn tiếng, càng cười càng điên cuồng.
Đông Phùng Lưu ngơ ngác nhìn cô, đẩy cô sang một bên, rồi vội vàng rời khỏi căn phòng ấy.
Con đàn bà điên!
“Tiểu Khanh à, cậu có ổn không?” Không hổ là người bạn thân duy nhất của cô, câu nói đầu tiên chính là hỏi cô sống có tốt không.
Trong lòng Đường Tinh Khanh bỗng cảm động, miệng thốt nên những lời nói nhẹ nhàng: “Phương Minh, tớ không sao, ngược lại là cậu ấy, sao lại nhớ mà gọi điện thoại cho tớ vậy?”
Ở đầu dây bên kia, Phương Minh dường như có chút do dự, chần chừ một lúc rồi cô ấy mới từ từ mở lời: “Là thế này, ngày mai sẽ đưa La Vinh Hiển đến nơi hỏa táng, hôm nay tớ muốn đi gặp anh ấy lần cuối, muốn hỏi xem cậu có muốn đi cùng tớ hay không...”
Nhắc đến La Vinh Hiển, Đường Tinh Khanh liền nghẹn ngào, cô giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Được, bây giờ tớ sẽ đi cùng cậu.”
“Được, vậy tớ đợi cậu ở chỗ cũ.”
Tắt điện thọai, Đường Tinh Khanh nhìn căn phòng đã thu dọn xong và chiếc va li được đặt ở ngoài cửa, thở một hơi dài, chỉ đành đợi đến lúc về rồi đi vậy, bởi vì nếu như cứ thế xách va li đi, Phương Min sẽ lo lắng cho cô.
Sau khi gặp Phương Minh ở chỗ cũ, hai người cùng nhau ngồi xe đến bệnh viện.
Đến nhà xác, bác sĩ kéo thi thể của La Vinh Hiển từ trong chiếc hòm ướp lạnh ra, khoảnh khắc Đường Tinh Khanh nhìn thấy thi thể của La Vinh Hiển, cô không kiềm chế nổi, dựa vào Phương Minh bật khóc nức nở.
Ai có thể ngờ được rằng, mấy ngày trước đó vẫn còn sống đứng trước mặt cô, mà bây giờ lại biến thành một thi thể không có hơi ấm nữa, hơn nữa anh ta mãi mãi không thể đứng dậy nữa, từ nay trở đi cũng không thể xuất hiện trong cuộc đời của cô nữa.
Niềm vui hay nỗi buồn của cô, anh ta đều không thể nào chia sẻ được nữa, tất cả những thứ từng có cứ thế tiêu tan theo mây khói.
Nỗi đau mất đi một người quan trọng chỉ có những người từng trải qua mới có thể thấu hiểu được nỗi đau khắc cốt ghi tâm ấy.
Nỗi đau này, đều là Đông Phùng Lưu đã gây nên, cô hận Đông Phùng Lưu! Rất hận rất hận!“Được rồi, Tiểu Khanh cậu đừng khóc nữa, nếu cậu cứ khóc như vậy mãi, tớ cũng muốn khóc theo mất.” Một người thoáng tính như Phương Minh chứng kiến cảnh tượng này cũng không kiềm chế được nỗi đau buồn.
Cô ấy và La Vinh Hiển tuy không thân quen như vậy, nhưng cũng xem như là bạn bè, tiếng khóc của Đường Tinh Khanh thực sự rất thê lương, người nghe thấy tiếng khóc ấy đều không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Cuối cùng, hai người ôm nhau đau khổ mà khóc.
Cuối cùng, bác sĩ mời hai người các cô ra khỏi, hai ngừoi mới ngừng khóc.
Rời khỏi nhà xác, Phương Minh không ngừng khuyên cô: “Tiểu Khanh, cậu nghĩ thoáng hơn đi, người chết không thể sống lại được, sau này chúng ta phải sống thật tốt, đem theo cả cuộc sống của La Vinh Hiển mà sống tiếp như thế, mới là sự báo đáp lớn nhất với anh ấy!”
“Những lời cậu nói tớ đều biết, cảm ơn cậu, Phương Minh, nếu không có cậu, tớ cũng không thể tự mình đến gặp mặt La Vinh Hiển lần cuối được.” Đường Tinh Khanh nắm chặt tay Phương Minh, đây chính là người bạn thân duy nhất của cô, cho dù có như thế nào thì cô cũng phải bảo vệ người bạn duy nhất này.
“Xem cậu nói kìa, một mình tớ cũng không dám đến, La Vinh Hiển là bạn của chúng ta, chúng ta đương nhiên phải cùng đi gặp mặt anh ấy lần cuối rồi.” Phương Minh nói, rồi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng: “Tớ thấy cậu hãy nhanh chóng rời xa Đông Phùng Lưu đi, anh ta là một người điên cuồng, nếu đã vì một chuyện nhỏ mà ra tay với La Vinh Hiển thì thật không dám chắc sau này anh ta có đối xử với cậu như vậy hay không đâu!”
Vừa nãy Đường Tinh Khanh đã kể cho Phương Minh nghe về nguyên nhân cái chết của La Vinh Hiển, sau khi Phương Minh biết chuyện cũng nổi giận, cô ấy nghiêm túc nhìn Đường Tinh Khanh, quyết định bất luận thế nào cũng phải kéo Đường Tinh Khanh ra khỏi Đông Phùng Lưu.
Nghe thấy những lời nói ấy, Đường Tinh Khanh bỗng nhiên nghĩ lại La Vinh Hiển khi còn sống cũng đã nhiều lần cảnh báo cô như vậy, để cô rời khỏi Đông Phùng Lưu, nhưng cô nhất quyết không nghe.
Bây giờ nghĩ lại, cô mới biết bản thân lúc ấy ngu ngốc đến nhường nào, nếu như bản thân nghe lời La Vinh Hiển sớm hơn một chút, anh ta cũng sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Cô cũng có trách nhiệm vô cùng lớn với cái chết của La Vinh Hiển!
Đường Tinh Khanh hít một hơi thật sâu, bây giờ không phải là lúc tự trách, vì không để Phương Minh phải lo cho mình, cô chỉ có thể nói ra suy nghĩ của bản thân: “Thực ra trước khi cậu gọi điện thoại đến, tớ đã thu xếp đồ xong rồi, nếu như không phải cậu gọi điện thoại đến, bây giờ tớ cũng rời khỏi nhà Đông Phùng Lưu rồi.”
“Thật sao!” Khuôn mặt Phương Minh vui vẻ, cô ấy nắm lấy tay Đường Tinh Khanh, thoải mái nói: “Cuối cùng cậu cũng đã hạ quyết tâm rời khỏi Đông Phùng Lưu rồi! Tớ còn nghĩ rằng phải tốn rất nhiều lời mới có thể thuyết phục được cậu, cậu nhanh chóng về lấy hành lí đi, sau đó chuyển đến sống cùng tớ!”
Đường Tinh Khanh cười miễn cưỡng, chỉ tiếc là cô hiểu ra mọi chuyện quá muộn rằng cô còn gánh vác trên người một sinh mạng nữa.
Vừa nói, hai người vừa đi ra trước cổng bệnh viện, lúc Phương Minh nói Đường Tinh Khanh về lấy hành lí, kính của chiếc xe bên cạnh bỗng nhiên chuyển động, bên trong lộ ra một khuôn mặt khôi ngô lạnh lùng.
Đường Tinh Khanh và Phương Minh đều giật mình, lúc hai người nhìn rõ người ngồi bên trong, trong lòng đều dấy lên sự tức giận.
Tâm trạng người ngồi trong xe cũng không được tốt, Đông Phùng Lưu nhìn chằm chằm vào Đường Tinh Khanh, lạnh lùng nói: “Đường Tinh Khanh, cô muốn rời khỏi tôi sao? Cô đừng nằm mơ, cô là vợ tôi, cả cuộc đời này cũng đừng hòng có ý định rời xa tôi.”
Đường Tinh Khanh vẫn chưa kịp nói lên lời, Phương Minh bỗng chắn trước mặt của cô, giận dữ nói với Đông Phùng Lưu: “Anh Đông Phùng Lưu! Bây giờ là thế kỉ 21 rồi, là xã hội chủ nghĩa tự do! Hôn nhân trong xã hội bây giờ là tự do hợp pháp, không phải một mình anh có thể quyết định được!”
Gặp phải lời nói giận dữ của Phương Minh, Đông Phùng Lưu ngoảnh mặt làm ngơ, anh ta bỏ qua cho Phương Minh mà nhìn thẳng vào Đường Tinh Khanh, nói một câu: “Cô ta là người lần trước ra tay giúp cô làm Lưu Nhi Hân bị thương sao?”
Vừa nói dứt lời, sắc mặt Đường Tinh Khanh lập tức trắng bệch ra, cô bỗng nhiên hiểu ra Đông Phùng Lưu muốn nói gì, anh ta muốn lấy Phương Minh ra để uy hiếp cô!
Không sai, lần trước Phương Minh vì không thể chịu nổi Lưu Nhi Hân ức hiếp Đường Tinh Khanh vì vậy đã tìm người đánh Lưu Nhi Hân một trận, đã trôi qua lâu như vậy rồi mà không ngờ rằng Đông Phùng Lưu vẫn nhớ!
Mặc dù lần trước Đông Phùng Lưu đã tìm người dạy dỗ Phương Minh một trận, nghĩ đến La Vinh Hiển với tội danh giết Lưu Nhi Hân mà bị Đông Phùng Lưu ghi hận khắc sâu trong lòng một mạng đòi một mạng. Bây giờ Lưu Nhi Hân chết rồi, không thể ngoại trừ khả năng Đông Phùng Lưu cũng sẽ ra tay với Phương Minh, người đã từng làm tổn thương Lưu Nhi Hân...
Càng nghĩ Đường Tinh Khanh càng thấy ớn lạnh, không! Cô đã mất La Vinh Hiển rồi, không thể mất thêm Phương Minh người bạn thân duy nhất của cô nữa! Vừa nãy mới thầm thề rằng sẽ bảo vệ Phương Minh, cô quyết không để Đông Phùng Lưu ra tay đâu!
Đường Tinh Khanh ngay lập tức ngăn cản Phương Minh người vẫn muốn đối khẩu với Đông Phùng Lưu, bình tĩnh nói: “Phương Minh, đừng nói nữa.”
Nghe xong những lời ấy, khuôn mặt Phương Minh kinh ngạc quay đầu lại nhìn Đường Tinh Khanh, không biết tại sao người bạn thân của mình lại bỗng nhiên nhẹ lòng: “Tiểu Khanh!”
Khuôn mặt Đường Tinh Khanh lạnh lùng, cúi đầu nhìn xuống đất, không dám đối mặt với cô bạn Phương Minh đang nổi giận đùng đùng.
Đông Phùng Lưu thấy cô đã hiểu ý mình, liền ra hiệu cho tài xế đưa cô lên xe, để lại một mình Phương Minh, cứ thế nghênh ngang bỏ đi.
Về đến biệt thự, Đông Phùng Lưu hất Đường Tinh Khanh xuống giường, lại muốn có được cô lần nữa.
Nhưng dáng vẻ như khúc gỗ của Đường Tinh Khanh khiến Đông Phùng Lưu cảm thấy không có hứng thú, anh ta mới làm chuyện đó được một nửa, liền nhìn cô chằm chằm nói: “Đường Tinh Khanh, cô đừng nghĩ đến chuyện rời xa tôi! Cô hại chết Lưu Nhi Hân, tôi sẽ không để cho cô đi đâu! Tôi muốn dằn vặt cô đến chết!”
Nhi Hân...... lại là Nhi Hân......
Đường Tinh Khanh cười lạnh lùng, cô nhìn lên trần nhà cười phá lên: “Đông Phùng Lưu, anh quan tâm đến Lưu Nhi Hân như vậy, chẳng phải vì lần trong khách sạn ấy sao? Nhưng mà Đông Phùng Lưu, thứ anh quan tâm là Lưu Nhi Hân, hay lần trong khách sạn ấy vậy... Ha ha ha... Ngu ngốc...”
Đường Tinh Khanh cười lớn tiếng, càng cười càng điên cuồng.
Đông Phùng Lưu ngơ ngác nhìn cô, đẩy cô sang một bên, rồi vội vàng rời khỏi căn phòng ấy.
Con đàn bà điên!