Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ôn Kiều híp mắt cười: “Đục lỗ khoan.”
“Khoan?”
“Ừm, một người chủ đến lắp điều hòa cho nhà em.”
Hai người trò chuyệ1n mấy câu, tạp âm bên ngoài khá lớn, điều kiện nói chuyện quá tệ, Ôn Kiều không thể không
nói: “Như thể đã, anh đi nghỉ sớm đi.”
P0hó Nam Lễ không có ý định cúp máy: “Đã mua nhà rồi, bay xong lần này sẽ chuyển đến, khá gần đường Sơ
Ảnh.” Ôn Kiều cảm động với hiệu suất 1làm việc của anh.
Lời cô nói, anh luôn để trong lòng.
Càng như thế lại càng khiến cô áy náy, lại càng khiến cô vô thức ỷ lạ2i người đàn ông này.
Chú Quý lắp điều hòa xong, sau lưng áo thun ướt mồ hôi, Tô Vận muốn trả tiền, nhưng Quý Minh Viễn lại cầm hộp
6dụng cụ chạy thẳng ra khỏi sân nhà bọn họ.
Ôn Kiều dựa vào cánh cửa: “Mẹ, chủ Quý lắp điều hòa cho nhà mình, mẹ không giữ người ta9 ở lại ăn cơm sao?”
Tô Vận cầm tiền trong tay: “Ăn cơm xong thì con đi đưa tiền cho chú ấy, nhà chúng ta không thể lợi dụng người
khác được.”
“Mẹ, con thấy chủ Quý rất tốt, mẹ nhìn xem, chú ấy mới bốn mươi, trông cũng không tệ, còn vóc dáng chắc cũng
phải một mét bảy mươi sáu, không thấp đầu, tính tình cần cù thật thà, nghe nói trong nhà còn có hai phòng nữa.”
Tô Vận liếc nhìn cô: “Con bé này, nghe đầu ra thế?”
“Thím béo nói đấy, thím béo còn muốn giới thiệu cho em gái thím, không phải em gái thím đã ly hôn với chồng rồi
sao? Thím béo trông chừng chủ Quý rất chặt, nhưng mẹ cũng có thể nắm bắt cơ hội này.”
Tô Vận giá và tức giận: “Con bé này lo chuyện người lớn làm gì, đi sang một bên.”
Nói rồi bà đi vào phòng bếp nấu cơm.
Điện thoại của Ôn Kiều reo lên, là Hạ Bách gọi, cô nghe máy, giọng nói hoảng sợ thất thanh của Hạ Bách vang lên
từ đầu bên kia: “Chị Kiều, đánh nhau rồi, anh Trì đánh nhau với người ta rồi.”
Ôn Kiều sa sầm mặt, đi ra ngoài: “ở đâu?”
“Cổng sau trường, chị mau đến đi, mọi người không ngăn nổi cậu ấy nữa.”
Ôn Kiều cất điện thoại đi, điên cuồng chạy ra bên ngoài, đúng lúc anh phải nhà hàng xóm lái xe máy về, Ôn Kiều
bước nhanh về phía trước: “Anh Khải, cho em mượn xe máy dùng một lúc.”
Anh Khải thấy vẻ mặt lo lắng của cô thì cởi mũ đưa cho cô. Ôn Kiều vặn tay ga.
Cho đến khi thấy xe máy lao đi như tên bắn, anh phải mới đuổi theo sau, hét to: “Kiều à, em biết lái không?” Ôn
Kiều lái xe máy phân khối lớn phi nhanh trên đường, rồi phanh gấp ở cổng sau Trường Trung học số 9, đôi chân
dài chống trên mặt đất.
Cô thấy Ôn Trì cùng với Đinh Hải và Hạ Bách đang đánh nhau với một đám học sinh. Ôn Mặc nấp một bên, vết
máu và mồ hôi trên trán hòa vào nhau, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Ôn Kiều chống chân chống xe máy xong thì bước nhanh lên phía trước, túm lấy nắm đấm sắp vung ra của Ôn Trì…
“Tiểu Trì, dùng tay!”
Ôn Trì đỏ cả mắt, đã sớm không còn lý trí, cú đấm này có thể khiến người ta chấn động não.
Ảnh mắt Ôn Trì hơi mất tiêu cự, không thể kiểm soát được.
“Tiểu Trì… bình tĩnh.”
Ôn Trì giãy giụa, Ôn Kiều lớn tiếng hỏi Hạ Bách: “Có chuyện gì xảy ra?”
Mặt mũi Hạ Bách bầm dập, khó mà chống đỡ được: “Bọn họ dọa Tiểu Mặc, còn nói Tiểu Mặc là đồ câm điếc, bị bọn
em nhìn thấy nên anh Trì mới…”
Ôn Trì ghét nhất người khác gọi Ôn Mặc là đồ câm điếc.
Em ấy chỉ bị bệnh thôi,em ấy không phải là đồ câm điếc.
Ôn Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng Ôn Trì:“Không cần em phải dạy dỗ chúng nó,để chị,chị đánh,Ôn Trì,em bình tĩnh lại cho chị.”
“Dừng tay lại cho tôi!”
*********************************
Ôn Kiều híp mắt cười: “Đục lỗ khoan.”
“Khoan?”
“Ừm, một người chủ đến lắp điều hòa cho nhà em.”
Hai người trò chuyệ1n mấy câu, tạp âm bên ngoài khá lớn, điều kiện nói chuyện quá tệ, Ôn Kiều không thể không
nói: “Như thể đã, anh đi nghỉ sớm đi.”
P0hó Nam Lễ không có ý định cúp máy: “Đã mua nhà rồi, bay xong lần này sẽ chuyển đến, khá gần đường Sơ
Ảnh.” Ôn Kiều cảm động với hiệu suất 1làm việc của anh.
Lời cô nói, anh luôn để trong lòng.
Càng như thế lại càng khiến cô áy náy, lại càng khiến cô vô thức ỷ lạ2i người đàn ông này.
Chú Quý lắp điều hòa xong, sau lưng áo thun ướt mồ hôi, Tô Vận muốn trả tiền, nhưng Quý Minh Viễn lại cầm hộp
6dụng cụ chạy thẳng ra khỏi sân nhà bọn họ.
Ôn Kiều dựa vào cánh cửa: “Mẹ, chủ Quý lắp điều hòa cho nhà mình, mẹ không giữ người ta9 ở lại ăn cơm sao?”
Tô Vận cầm tiền trong tay: “Ăn cơm xong thì con đi đưa tiền cho chú ấy, nhà chúng ta không thể lợi dụng người
khác được.”
“Mẹ, con thấy chủ Quý rất tốt, mẹ nhìn xem, chú ấy mới bốn mươi, trông cũng không tệ, còn vóc dáng chắc cũng
phải một mét bảy mươi sáu, không thấp đầu, tính tình cần cù thật thà, nghe nói trong nhà còn có hai phòng nữa.”
Tô Vận liếc nhìn cô: “Con bé này, nghe đầu ra thế?”
“Thím béo nói đấy, thím béo còn muốn giới thiệu cho em gái thím, không phải em gái thím đã ly hôn với chồng rồi
sao? Thím béo trông chừng chủ Quý rất chặt, nhưng mẹ cũng có thể nắm bắt cơ hội này.”
Tô Vận giá và tức giận: “Con bé này lo chuyện người lớn làm gì, đi sang một bên.”
Nói rồi bà đi vào phòng bếp nấu cơm.
Điện thoại của Ôn Kiều reo lên, là Hạ Bách gọi, cô nghe máy, giọng nói hoảng sợ thất thanh của Hạ Bách vang lên
từ đầu bên kia: “Chị Kiều, đánh nhau rồi, anh Trì đánh nhau với người ta rồi.”
Ôn Kiều sa sầm mặt, đi ra ngoài: “ở đâu?”
“Cổng sau trường, chị mau đến đi, mọi người không ngăn nổi cậu ấy nữa.”
Ôn Kiều cất điện thoại đi, điên cuồng chạy ra bên ngoài, đúng lúc anh phải nhà hàng xóm lái xe máy về, Ôn Kiều
bước nhanh về phía trước: “Anh Khải, cho em mượn xe máy dùng một lúc.”
Anh Khải thấy vẻ mặt lo lắng của cô thì cởi mũ đưa cho cô. Ôn Kiều vặn tay ga.
Cho đến khi thấy xe máy lao đi như tên bắn, anh phải mới đuổi theo sau, hét to: “Kiều à, em biết lái không?” Ôn
Kiều lái xe máy phân khối lớn phi nhanh trên đường, rồi phanh gấp ở cổng sau Trường Trung học số 9, đôi chân
dài chống trên mặt đất.
Cô thấy Ôn Trì cùng với Đinh Hải và Hạ Bách đang đánh nhau với một đám học sinh. Ôn Mặc nấp một bên, vết
máu và mồ hôi trên trán hòa vào nhau, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
Ôn Kiều chống chân chống xe máy xong thì bước nhanh lên phía trước, túm lấy nắm đấm sắp vung ra của Ôn Trì…
“Tiểu Trì, dùng tay!”
Ôn Trì đỏ cả mắt, đã sớm không còn lý trí, cú đấm này có thể khiến người ta chấn động não.
Ảnh mắt Ôn Trì hơi mất tiêu cự, không thể kiểm soát được.
“Tiểu Trì… bình tĩnh.”
Ôn Trì giãy giụa, Ôn Kiều lớn tiếng hỏi Hạ Bách: “Có chuyện gì xảy ra?”
Mặt mũi Hạ Bách bầm dập, khó mà chống đỡ được: “Bọn họ dọa Tiểu Mặc, còn nói Tiểu Mặc là đồ câm điếc, bị bọn
em nhìn thấy nên anh Trì mới…”
Ôn Trì ghét nhất người khác gọi Ôn Mặc là đồ câm điếc.
Em ấy chỉ bị bệnh thôi,em ấy không phải là đồ câm điếc.
Ôn Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng Ôn Trì:“Không cần em phải dạy dỗ chúng nó,để chị,chị đánh,Ôn Trì,em bình tĩnh lại cho chị.”
“Dừng tay lại cho tôi!”