Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Các bác sĩ sành sỏi nhất Bệnh viện số 2 đang trố mắt xem một phép màu trong y học.
Tự phục hồi.
Tự phục hồi 1toàn bộ.
Sau đó, họ quan sát một lúc thì thấy các dấu hiệu sinh tồn đều bình thường, nhưng bệnh nhân vẫn hôn mê. Xe0m
ra, không cần nằm trong phòng phẫu thuật nữa, chỉ cần chuyển tới phòng bệnh thông thường để theo dõi thêm.
Ôn Kiê1̀u không biết mình đã hôn mê bao lâu, bởi khoảng thời gian này thật quá đáng sợ, hoàn toàn khác với ngủ
say, không hề có ý 2thức, giống như… đã chết.
Bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình có thể thở được, cô đột nhiên bật dậy. Ngồi bên cạnh cử6a sổ là một bóng dáng
cao lớn quen thuộc, cô vươn tay ôm lấy anh theo bản năng. Người cô run cầm cập, đó là nỗi ám ảnh tron9g suốt
quãng đời còn lại của cô.
Thời hạn rời khỏi Phó Nam Lễ lâu nhất là mười ba ngày, đến ngày thứ mười ba thì cơ thể của cô sẽ xuất hiện vấn
đề.
Mười ba không phải là một con số tốt, Chúa Giê-su đã bị giết bởi sự phản bội của Judas – môn đồ thứ mười ba.
Vì vậy, người phương Tây rất ghét con số này.
Bây giờ cô cũng ghét số mười ba.
Cô ôm chặt Phố Nam Lễ, giọng run run: “Anh đừng rời xa em.”
Cô vẫn chưa muốn chết, cô còn rất trẻ, vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Nếu không có cô, mẹ và các em trai cô sẽ bị
ức hiếp. Cô biết sợ rồi.
Phó Nam Lễ chưa bao giờ thấy cô sợ đến mức dính chặt vào anh như vậy, đó là nỗi sợ khắc sâu trong xương tủy.
Không biết cô đã trải qua những gì, trái tim anh đau thắt lại.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, giọng nói trầm ấm: “Không rời xa.”
Ôn Kiều ôm chặt lấy anh, giống như người sắp chết đuối nắm chặt khúc gỗ duy nhất trong tay.
Được đối phương dựa vào như này sẽ khiến cho người được dựa vào nảy sinh ham muốn bảo vệ. Phó Nam Lễ ôm
chặt cô, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: “Không sao rồi.”
Cảnh này đã được Trang Diễn đứng ở cửa nhìn thấy hết.
Trong mắt anh ta hiện lên sự tức giận, nắm chặt tay thành nắm đấm.
Người Ôn Kiều thích không phải là anh ta sao?
Trước khi thi đại học cô vẫn luôn mong ngóng thẫn thờ, lén lút nhìn anh ta. Anh ta đi đâu cũng không thoát khỏi
ánh mắt nhớ nhung của cô, sao tình cảm của cô lại hết nhanh như vậy, sao đột nhiên lại có thể ôm ấp người đàn
ông khác?
Phó Nam Lễ có thể cảm thấy ánh mắt thiêu đốt phía sau mình thì quay đầu nhìn lại, vẻ mặt không vui.
“Anh có thể rời đi được rồi!”
Ôn Kiều phát hiện ra Trang Diễn cũng ở trong phòng bệnh, nhưng cô vẫn bám chặt trên người của Phó Nam Lễ.
Sau khi thử nghiệm kết thúc, cô không thể rời xa Phó Nam Lễ. Bây giờ cô giống như cá trong mương cạn, Phó Nam
Lễ là nguồn sống của cô. Cô rất sợ, sợ đến mức không thể rời xa anh dù trong chốc lát. Trang Diễn cảm thấy rất
chướng mắt.
Anh ta đi đến cuối giường, nhìn Ôn Kiều đang dựa vào người khác một cách yếu ớt, hỏi cô: “Anh ta là gì của cô?”
Giọng điệu này của anh ta khiến Ôn Kiều cảm thấy thật nực cười.
Giống như giọng điệu bạn trai đang chất vấn bạn gái vì bị bắt gian tại giường.
Trang Diễn? Anh ta dựa vào gì chứ?
“Là bạn trai của tôi.” Cô nắm chặt tay Phó Nam Lễ, nhìn thẳng vào ánh mắt áp bức của Trang Diễn, không hề né
tránh.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Anh ta tức giận, muốn nhận được câu trả lời chính xác từ cô.
“Năm ngoái, vào tháng Sáu.”
“Vào tháng Sáu?Không phải tháng Sáu cô vẫn còn viết cho tôi một bức thư tình sao?”
Anh ta điên rồi,còn dám dùng dáng vẻ này để tra hỏi,giống hệt một đứa trẻ không được kẹo nên quậy phá,lời nói và hành động đều
không thể tự mình khống chế.
“Thư tình?”Dáng vẻ của cô yếu ớt vì bệnh,sắc mặt tái nhợt,nhưng ánh mắt không hề mềm yếu.Gợn đỏ nơi khóe mắt vẫn còn sót lại
sau cơn sợ hãi tột độ,trông rất đáng thương:“Không phải đã bị anh vứt đi rồi sao?Ném thẳng vào thùng rác.Anh trơ mắt nhìn những
người đó lấy bức thư tình từ thùng rác ra và dán lên bảng tin.Anh nói rằng Ôn Kiều tôi không xứng đáng để thích anh!Không phải
anh đã chà đạp lên
lòng tự trọng của tôi sao?Không phải là cả trường đều cười nhạo tôi trong suốt một năm sao?Sao bây giờ anh lại dám nhắc đến bức
thư tình đó?
*********************************
Các bác sĩ sành sỏi nhất Bệnh viện số 2 đang trố mắt xem một phép màu trong y học.
Tự phục hồi.
Tự phục hồi 1toàn bộ.
Sau đó, họ quan sát một lúc thì thấy các dấu hiệu sinh tồn đều bình thường, nhưng bệnh nhân vẫn hôn mê. Xe0m
ra, không cần nằm trong phòng phẫu thuật nữa, chỉ cần chuyển tới phòng bệnh thông thường để theo dõi thêm.
Ôn Kiê1̀u không biết mình đã hôn mê bao lâu, bởi khoảng thời gian này thật quá đáng sợ, hoàn toàn khác với ngủ
say, không hề có ý 2thức, giống như… đã chết.
Bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình có thể thở được, cô đột nhiên bật dậy. Ngồi bên cạnh cử6a sổ là một bóng dáng
cao lớn quen thuộc, cô vươn tay ôm lấy anh theo bản năng. Người cô run cầm cập, đó là nỗi ám ảnh tron9g suốt
quãng đời còn lại của cô.
Thời hạn rời khỏi Phó Nam Lễ lâu nhất là mười ba ngày, đến ngày thứ mười ba thì cơ thể của cô sẽ xuất hiện vấn
đề.
Mười ba không phải là một con số tốt, Chúa Giê-su đã bị giết bởi sự phản bội của Judas – môn đồ thứ mười ba.
Vì vậy, người phương Tây rất ghét con số này.
Bây giờ cô cũng ghét số mười ba.
Cô ôm chặt Phố Nam Lễ, giọng run run: “Anh đừng rời xa em.”
Cô vẫn chưa muốn chết, cô còn rất trẻ, vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Nếu không có cô, mẹ và các em trai cô sẽ bị
ức hiếp. Cô biết sợ rồi.
Phó Nam Lễ chưa bao giờ thấy cô sợ đến mức dính chặt vào anh như vậy, đó là nỗi sợ khắc sâu trong xương tủy.
Không biết cô đã trải qua những gì, trái tim anh đau thắt lại.
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, giọng nói trầm ấm: “Không rời xa.”
Ôn Kiều ôm chặt lấy anh, giống như người sắp chết đuối nắm chặt khúc gỗ duy nhất trong tay.
Được đối phương dựa vào như này sẽ khiến cho người được dựa vào nảy sinh ham muốn bảo vệ. Phó Nam Lễ ôm
chặt cô, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: “Không sao rồi.”
Cảnh này đã được Trang Diễn đứng ở cửa nhìn thấy hết.
Trong mắt anh ta hiện lên sự tức giận, nắm chặt tay thành nắm đấm.
Người Ôn Kiều thích không phải là anh ta sao?
Trước khi thi đại học cô vẫn luôn mong ngóng thẫn thờ, lén lút nhìn anh ta. Anh ta đi đâu cũng không thoát khỏi
ánh mắt nhớ nhung của cô, sao tình cảm của cô lại hết nhanh như vậy, sao đột nhiên lại có thể ôm ấp người đàn
ông khác?
Phó Nam Lễ có thể cảm thấy ánh mắt thiêu đốt phía sau mình thì quay đầu nhìn lại, vẻ mặt không vui.
“Anh có thể rời đi được rồi!”
Ôn Kiều phát hiện ra Trang Diễn cũng ở trong phòng bệnh, nhưng cô vẫn bám chặt trên người của Phó Nam Lễ.
Sau khi thử nghiệm kết thúc, cô không thể rời xa Phó Nam Lễ. Bây giờ cô giống như cá trong mương cạn, Phó Nam
Lễ là nguồn sống của cô. Cô rất sợ, sợ đến mức không thể rời xa anh dù trong chốc lát. Trang Diễn cảm thấy rất
chướng mắt.
Anh ta đi đến cuối giường, nhìn Ôn Kiều đang dựa vào người khác một cách yếu ớt, hỏi cô: “Anh ta là gì của cô?”
Giọng điệu này của anh ta khiến Ôn Kiều cảm thấy thật nực cười.
Giống như giọng điệu bạn trai đang chất vấn bạn gái vì bị bắt gian tại giường.
Trang Diễn? Anh ta dựa vào gì chứ?
“Là bạn trai của tôi.” Cô nắm chặt tay Phó Nam Lễ, nhìn thẳng vào ánh mắt áp bức của Trang Diễn, không hề né
tránh.
“Chuyện xảy ra khi nào?” Anh ta tức giận, muốn nhận được câu trả lời chính xác từ cô.
“Năm ngoái, vào tháng Sáu.”
“Vào tháng Sáu?Không phải tháng Sáu cô vẫn còn viết cho tôi một bức thư tình sao?”
Anh ta điên rồi,còn dám dùng dáng vẻ này để tra hỏi,giống hệt một đứa trẻ không được kẹo nên quậy phá,lời nói và hành động đều
không thể tự mình khống chế.
“Thư tình?”Dáng vẻ của cô yếu ớt vì bệnh,sắc mặt tái nhợt,nhưng ánh mắt không hề mềm yếu.Gợn đỏ nơi khóe mắt vẫn còn sót lại
sau cơn sợ hãi tột độ,trông rất đáng thương:“Không phải đã bị anh vứt đi rồi sao?Ném thẳng vào thùng rác.Anh trơ mắt nhìn những
người đó lấy bức thư tình từ thùng rác ra và dán lên bảng tin.Anh nói rằng Ôn Kiều tôi không xứng đáng để thích anh!Không phải
anh đã chà đạp lên
lòng tự trọng của tôi sao?Không phải là cả trường đều cười nhạo tôi trong suốt một năm sao?Sao bây giờ anh lại dám nhắc đến bức
thư tình đó?