Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ở nơi đông người, Hứa Lộ cũng không dám làm gì quá lộ liễu.
Vậy thì, cơ thể không khỏe là vì… Là vì cô đã xa Phó Nam Lễ mười b3a ngày sao?
Mười ba ngày là giới hạn ư?
Trong nháy mắt cô có hơi kích động, đưa tay chống bàn đứng lên. Hứa Lộ thấy sắc 1mặt cô tái nhợt: “Ôn Kiều, cậu
sao vậy?” Bàn tay nắm mép bàn của Ôn Kiều nổi đầy gân xanh: “Không có gì, tôi đi trước đây.”
Hứa 9Lộ giữ chặt cánh tay cô: “Uống xong cà phê rồi hẵng đi nhé.”
Ôn Kiều gạt tay cô ta: “Cút đi.”
Tim đập rất nhanh. Ôn Kiều3 phát hiện dường như tay chân mình cũng không thể kiểm soát được, đầu óc trống
rỗng, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.
Một giây sau cù8ng trước khi ngất đi, cô nhìn thấy Trang Diễn chạy đến trong cơn mưa phùn. Anh ta không cầm ô,
dường như ánh mắt nhìn cô có vẻ lo lắng. Cô nhìn nhầm rồi phải không?
Trang Diễn chán ghét cô, sao có thể lo lắng cho cô?
Trong nháy mắt, tim như bỗng ngừng đập. Tầm nhìn của cô hoàn toàn chìm vào bóng tối. Hứa Lộ ngẩn ra. Đối với
tình cảnh Ôn Kiều đột ngột ngã xuống đất này, cô ta nhất thời không biết nên ứng phó thế nào. Những người khách
bên cạnh chỉ trỏ, đều có hơi kích động. Cho đến khi giọng của Trang Diễn vang lên phía sau. Anh ta đẩy cô ta ra,
nửa quỳ trên đất kéo vai Ôn Kiều, trong giọng nói đầy sự lo lắng: “Ôn Kiều, em làm sao vậy?”
Lúc này Hứa Lộ mới lấy lại tinh thần.
Vốn cô ta cho rằng mình có thể khiến Ôn Kiều rơi vào bẫy, nhưng lại không ngờ. Ôn Kiều tương kế tựu kế, đẩy cô
ta vào bẫy.
Chắc chắn Ôn Kiều giả vờ, làm gì có ai nói ngất là ngất luôn chứ?
Hứa Lộ lấy lại tinh thần vội vàng ngồi xổm xuống, vỗ mặt Ôn Kiều: “Ôn Kiều, cậu tỉnh lại đi, đừng đùa nữa.”
Trang Diễn gạt tay cô ta ra rồi đưa tay thử hơi thở của Ôn Kiều. Hơi thở rất yếu, trái tim anh ta như bị bóp mạnh,
sắc mặt cứng đờ ôm lấy Ôn Kiều rồi vội vàng chạy đi.
Hứa Lộ rối tung lên. Kế hoạch của cô ta đã bị rối loạn, hơn nữa còn khiến bản thân mắc bẫy.
Có lẽ Trang Diễn đã tận mắt thấy Ôn Kiều ngất trước mặt cô ta.
Vậy liệu anh ta có nghi Ôn Kiều ngất đi có liên quan đến cô ta không?
Chắc chắn Ôn Kiều giá bộ. Ôn Kiều đã thông báo trước cho Trang Diễn, là vì để Trang Diễn đến đây chứng kiến
một màn này.
Ôn Kiều quá mưu mô.
Vậy mà cô ta đã bị trúng kế của Ôn Kiều. Không kịp nghĩ nhiều, cô ta vội vàng theo ra ngoài đã thấy Trang Diễn bề
Ôn Kiều vào một chiếc xe taxi. Trong xe, Trang Diễn có thể cảm giác được hơi thở của Ôn Kiều càng lúc càng yếu,
sắc mặc trắng bệch như tờ giấy. Rốt cuộc Ôn Kiều đã uống phải thuốc gì?
Hứa Lộ điên rồi ư?
“Chủ tài xế, có thể phiên chủ chạy nhanh hơn không?”
Tài xế đạp mạnh ga, chiếc xe phóng vụt trong màn mưa đêm.
Hai mươi phút sau, xe đến Bệnh viện số 2. Trang Diễn cởi áo sơ mi trên người mình, chỉ chừa lại một chiếc áo Tshirt. Sau đó anh ta khoác áo sơ mi lên đầu Ôn Kiều rồi ôm cô chạy thẳng đến phòng cấp cứu.
Cửa phòng cấp cứu, bác sĩ ngăn anh ta lại: “Xin lỗi, xin hỏi cậu là người nhà bệnh nhân sao?”
Trang Diễn nắm chặt tay, chỉ có thể lắc đầu: “Tôi không phải.”
“Vậy cậu biết cách thức liên lạc với người nhà cô ấy không? Tình trạng bệnh nhân gần như rất nguy cấp, chúng tôi
cần liên lạc với người nhà cô ấy.”
Trong lòng Trang Diễn rối bời: “Tôi… Tôi không biết.”
Một y tá đẩy cửa phòng cấp cứu đi ra: “Tim bệnh nhân đập rất chậm, phải dùng máy sốc tim. Cổ tay cô ấy có một
chiếc vòng, bên trên có tên người, tên là Phó Nam Lễ, còn có số điện thoại liên lạc, có lẽ là người liên lạc khẩn cấp.
Tôi đi gọi điện thoại.”
Cửa phòng cấp cứu lại đóng chặt, tất cả trở lại yên tĩnh. Chỉ còn mình Trang Diễn ngẩn người ở đó.
Cửa phòng cấp cứu lại đóng chặt, tất cả trở lại yên tĩnh. Chi còn mình Trang Diễn ngần người ở đó.
Phó Nam Lễ?
Là Phó Nam Lễ anh ta biết đó ư?
Sao Phó Nam Lễ lại là người liên lạc khẩn cấp của cô chứ?
Máy bay đáp xuống sân bay Đông Phổ ở Hải Thành, Phó Nam Lễ và Hứa Thâm cùng xuống máy bay, phía sau còn có hai vệ sĩ.
*********************************
Ở nơi đông người, Hứa Lộ cũng không dám làm gì quá lộ liễu.
Vậy thì, cơ thể không khỏe là vì… Là vì cô đã xa Phó Nam Lễ mười b3a ngày sao?
Mười ba ngày là giới hạn ư?
Trong nháy mắt cô có hơi kích động, đưa tay chống bàn đứng lên. Hứa Lộ thấy sắc 1mặt cô tái nhợt: “Ôn Kiều, cậu
sao vậy?” Bàn tay nắm mép bàn của Ôn Kiều nổi đầy gân xanh: “Không có gì, tôi đi trước đây.”
Hứa 9Lộ giữ chặt cánh tay cô: “Uống xong cà phê rồi hẵng đi nhé.”
Ôn Kiều gạt tay cô ta: “Cút đi.”
Tim đập rất nhanh. Ôn Kiều3 phát hiện dường như tay chân mình cũng không thể kiểm soát được, đầu óc trống
rỗng, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.
Một giây sau cù8ng trước khi ngất đi, cô nhìn thấy Trang Diễn chạy đến trong cơn mưa phùn. Anh ta không cầm ô,
dường như ánh mắt nhìn cô có vẻ lo lắng. Cô nhìn nhầm rồi phải không?
Trang Diễn chán ghét cô, sao có thể lo lắng cho cô?
Trong nháy mắt, tim như bỗng ngừng đập. Tầm nhìn của cô hoàn toàn chìm vào bóng tối. Hứa Lộ ngẩn ra. Đối với
tình cảnh Ôn Kiều đột ngột ngã xuống đất này, cô ta nhất thời không biết nên ứng phó thế nào. Những người khách
bên cạnh chỉ trỏ, đều có hơi kích động. Cho đến khi giọng của Trang Diễn vang lên phía sau. Anh ta đẩy cô ta ra,
nửa quỳ trên đất kéo vai Ôn Kiều, trong giọng nói đầy sự lo lắng: “Ôn Kiều, em làm sao vậy?”
Lúc này Hứa Lộ mới lấy lại tinh thần.
Vốn cô ta cho rằng mình có thể khiến Ôn Kiều rơi vào bẫy, nhưng lại không ngờ. Ôn Kiều tương kế tựu kế, đẩy cô
ta vào bẫy.
Chắc chắn Ôn Kiều giả vờ, làm gì có ai nói ngất là ngất luôn chứ?
Hứa Lộ lấy lại tinh thần vội vàng ngồi xổm xuống, vỗ mặt Ôn Kiều: “Ôn Kiều, cậu tỉnh lại đi, đừng đùa nữa.”
Trang Diễn gạt tay cô ta ra rồi đưa tay thử hơi thở của Ôn Kiều. Hơi thở rất yếu, trái tim anh ta như bị bóp mạnh,
sắc mặt cứng đờ ôm lấy Ôn Kiều rồi vội vàng chạy đi.
Hứa Lộ rối tung lên. Kế hoạch của cô ta đã bị rối loạn, hơn nữa còn khiến bản thân mắc bẫy.
Có lẽ Trang Diễn đã tận mắt thấy Ôn Kiều ngất trước mặt cô ta.
Vậy liệu anh ta có nghi Ôn Kiều ngất đi có liên quan đến cô ta không?
Chắc chắn Ôn Kiều giá bộ. Ôn Kiều đã thông báo trước cho Trang Diễn, là vì để Trang Diễn đến đây chứng kiến
một màn này.
Ôn Kiều quá mưu mô.
Vậy mà cô ta đã bị trúng kế của Ôn Kiều. Không kịp nghĩ nhiều, cô ta vội vàng theo ra ngoài đã thấy Trang Diễn bề
Ôn Kiều vào một chiếc xe taxi. Trong xe, Trang Diễn có thể cảm giác được hơi thở của Ôn Kiều càng lúc càng yếu,
sắc mặc trắng bệch như tờ giấy. Rốt cuộc Ôn Kiều đã uống phải thuốc gì?
Hứa Lộ điên rồi ư?
“Chủ tài xế, có thể phiên chủ chạy nhanh hơn không?”
Tài xế đạp mạnh ga, chiếc xe phóng vụt trong màn mưa đêm.
Hai mươi phút sau, xe đến Bệnh viện số 2. Trang Diễn cởi áo sơ mi trên người mình, chỉ chừa lại một chiếc áo Tshirt. Sau đó anh ta khoác áo sơ mi lên đầu Ôn Kiều rồi ôm cô chạy thẳng đến phòng cấp cứu.
Cửa phòng cấp cứu, bác sĩ ngăn anh ta lại: “Xin lỗi, xin hỏi cậu là người nhà bệnh nhân sao?”
Trang Diễn nắm chặt tay, chỉ có thể lắc đầu: “Tôi không phải.”
“Vậy cậu biết cách thức liên lạc với người nhà cô ấy không? Tình trạng bệnh nhân gần như rất nguy cấp, chúng tôi
cần liên lạc với người nhà cô ấy.”
Trong lòng Trang Diễn rối bời: “Tôi… Tôi không biết.”
Một y tá đẩy cửa phòng cấp cứu đi ra: “Tim bệnh nhân đập rất chậm, phải dùng máy sốc tim. Cổ tay cô ấy có một
chiếc vòng, bên trên có tên người, tên là Phó Nam Lễ, còn có số điện thoại liên lạc, có lẽ là người liên lạc khẩn cấp.
Tôi đi gọi điện thoại.”
Cửa phòng cấp cứu lại đóng chặt, tất cả trở lại yên tĩnh. Chỉ còn mình Trang Diễn ngẩn người ở đó.
Cửa phòng cấp cứu lại đóng chặt, tất cả trở lại yên tĩnh. Chi còn mình Trang Diễn ngần người ở đó.
Phó Nam Lễ?
Là Phó Nam Lễ anh ta biết đó ư?
Sao Phó Nam Lễ lại là người liên lạc khẩn cấp của cô chứ?
Máy bay đáp xuống sân bay Đông Phổ ở Hải Thành, Phó Nam Lễ và Hứa Thâm cùng xuống máy bay, phía sau còn có hai vệ sĩ.