Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
“Bệnh của Ôn Mặc, đúng là do gen di truyền từ bố mẹ. Nhưng bệnh của Ôn Trì thì lại là lâu ngày tạo thành. So ra mà nói, tình trạng Ôn Mặc nghiêm3 trọng hơn Ôn Trì rất nhiều. Cậu bé có chướng ngại giao tiếp xã hội nghiêm
trọng, chỉ đắm chìm trong thế giới của bản thân. Còn PTSD* của Ôn Tr1ì thì phải uống thuốc.
Tôi sẽ kê đơn, có thể mua ở Bệnh viện Tam Giáp. Còn Ôn Mặc thì cần phụ đạo tâm lý một tuần một lần, cộng thêm
uố9ng thuốc. Tôi có lòng tin với hai đứa trẻ này, sự bầu bạn người nhà với chúng mà nói là quan trọng nhất.”
(*) Rối loạn căng thẳng sau s3ang chấn (Posttraumatic stress disorder – PTSD), từng được gọi với cái tên là “Sốc vỏ
đạn” (shell shock) hoặc “Hội chứng mệt mỏi sau chiến tran8h” (Battle fatigue syndrome). Tên gọi này là do PTSD
thường gặp ở rất nhiều trong cựu quân nhân sau chiến tranh. Đây là một tình trạng nghiêm trọng có thể phát triển
sau khi một người đã từng trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện sang chân nghiêm trọng hoặc kinh hoàng, trong
đó tổn thương thể chất nghiêm trọng xảy ra hoặc bị đe dọa tính mạng.
Ôn Kiều gật đầu: “Cháu cảm ơn bác sĩ ạ.” “Từ bây giờ chỉ cần đưa Ôn Mặc đến đây mỗi tuần một lần là được.”
“Vâng.”
Trên đường về, Ôn Kiều đi thẳng đến bệnh viện mua thuốc theo đơn thuốc của Bác sĩ Trần, sau đó mang theo hai
túi thuốc vào xe taxi.
Ôn Trị sờ cổ: “Có bắt buộc phải uống không ạ?”
Ôn Kiều: “Chỉ như cảm cúm thôi, bị ốm thì uống thuốc, từ giờ uống thuốc đúng giờ cho chị, nghe thấy chưa?”
Ôn Trì đặt khuỷu tay lên cửa sổ xe: “Được rồi, được rồi, biết rồi. Ôn Kiến Dân đã cho chị bao nhiêu tiền vậy? Có đủ
xài không vậy, đừng lãng phí quá.”
Ai nói tuổi trẻ không biết buồn lo chứ?
Thoạt nhìn thần kinh Ôn Trì không bình thường, nhưng cậu cũng sẽ lo lắng về cuộc sống của cả nhà. “Yên tâm đi,
đủ dùng. Hơn nữa chị cũng bắt đầu kiếm tiền rồi, hai đứa không cần lo chuyện tiền bạc đầu.” Một triệu tệ vào tối
đó của cậu Phó Giang ăn chơi kia đã về tài khoản rồi. Có thể thấy được anh ta sợ Phó Nam Lễ đến độ mất hồn mất
vía thế nào.
Cô thấy một triệu tệ này rất khó giải quyết, phải tìm cơ hội dùng cho Phó Nam Lễ mới được.
Ôn Trì xoa đầu cô: “Chị vất vả rồi.”
Một người mẹ yếu đuối, hai người em trai, một đứa tự kỷ, một đứa thì rối loạn lưỡng cực. Cô rất vất vả, Ôn Trì
luôn biết điều đó
Lần đầu tiên người thiếu niên có cảm giác kích động muốn nhanh chóng trưởng thành. Ôn Kiều cười nhìn Ôn Mặc:
“Xem anh em kìa, lại cũng có ngày nói những lời này cơ đấy, mặt trời mọc đằng Tây rồi sao.”
Ôn Trì: “Ôn Kiều, có người chị nào như chị sao?”
“Chị làm sao nào?”
Tiếng cười của ba chị em hòa vào cơn gió mùa Hè oi bức.
Lúc Ôn Kiều nhận được giấy thông báo trúng tuyển của Học viện Âm nhạc Trung ương đã là hai ngày sau. Người
chuyển phát nhanh đưa đến tận cửa nhà cô.
“Ôn Kiều, có chuyển phát nhanh.”
Ôn Kiều hấp tấp chạy đến cửa, người chuyển phát nhanh cười hề hề: “Giấy thông báo trúng tuyển của Học viện
Âm nhạc Trung ương đúng không?” Ôn Kiều kích động không thôi, nhận lấy phong bì: “Vâng.”
“Chúc mừng nhé.”
Cô vội mở ra, cả nhà đều xúm lại. Tô Vận kích động đến mức giọng run run: “Là giấy thông báo trúng tuyển của
Học viện Âm nhạc Trung ương thật sao?”
“Vâng, đúng ạ. Còn là giấy thông báo trúng tuyển do đích thân Hiệu trưởng viết nữa.”
Bên ngoài in chữ vàng, bên trong là chữ viết tay của Hiệu trưởng.
“Bạn học Ôn Kiều đã trúng tuyển vào chuyên ngành đàn Tỳ bà khoa Nhạc Dân tộc của trường tôi. Vui lòng mang
theo giấy thông báo đến trường tôi báo danh. Thời gian, địa điểm cụ thể mời xem Hướng dẫn nhập học cho sinh
viên mới.”
Ở góc dưới bên phải đóng con dấu đỏ của Học viện Âm nhạc Trung ương.
Ôn Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Cô sắp trở thành sinh viên đại học rồi. Sau khi sống lại, mọi chuyện đang dần trở nên tốt đẹp.
Tô Vận kích động nhìn đi nhìn lại giấy thông báo trúng tuyển: “Chữ viết tay của Hiệu trường trường con đúng là quý phái. Mẹ đi chợ
mua thức ăn, buổi tối chúng ta ăn ngon chút.” Nửa tiếng sau, tiếng gào khóc của Lục Du Du truyền từ ngõ đến cửa nhà cô.
Ôn Kiều bất an: “Du Du, cậu sao vậy?”
Hai mắt Lục Du Du đỏ hoe vì khóc. Ôn Kiều cho rằng cô ấy đã thi rớt, nhưng lại thấy Lục Du Du lấy một tờ giấy thông báo trúng
tuyền từ trong túi ra: “Kiều Kiều, tớ cũng đỗ Học viện Âm nhạc Trung ương rồi, khoa Nhạc Dân tộc, chuyên ngành Cổ cầm.”
*********************************
“Bệnh của Ôn Mặc, đúng là do gen di truyền từ bố mẹ. Nhưng bệnh của Ôn Trì thì lại là lâu ngày tạo thành. So ra mà nói, tình trạng Ôn Mặc nghiêm3 trọng hơn Ôn Trì rất nhiều. Cậu bé có chướng ngại giao tiếp xã hội nghiêm
trọng, chỉ đắm chìm trong thế giới của bản thân. Còn PTSD* của Ôn Tr1ì thì phải uống thuốc.
Tôi sẽ kê đơn, có thể mua ở Bệnh viện Tam Giáp. Còn Ôn Mặc thì cần phụ đạo tâm lý một tuần một lần, cộng thêm
uố9ng thuốc. Tôi có lòng tin với hai đứa trẻ này, sự bầu bạn người nhà với chúng mà nói là quan trọng nhất.”
(*) Rối loạn căng thẳng sau s3ang chấn (Posttraumatic stress disorder – PTSD), từng được gọi với cái tên là “Sốc vỏ
đạn” (shell shock) hoặc “Hội chứng mệt mỏi sau chiến tran8h” (Battle fatigue syndrome). Tên gọi này là do PTSD
thường gặp ở rất nhiều trong cựu quân nhân sau chiến tranh. Đây là một tình trạng nghiêm trọng có thể phát triển
sau khi một người đã từng trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện sang chân nghiêm trọng hoặc kinh hoàng, trong
đó tổn thương thể chất nghiêm trọng xảy ra hoặc bị đe dọa tính mạng.
Ôn Kiều gật đầu: “Cháu cảm ơn bác sĩ ạ.” “Từ bây giờ chỉ cần đưa Ôn Mặc đến đây mỗi tuần một lần là được.”
“Vâng.”
Trên đường về, Ôn Kiều đi thẳng đến bệnh viện mua thuốc theo đơn thuốc của Bác sĩ Trần, sau đó mang theo hai
túi thuốc vào xe taxi.
Ôn Trị sờ cổ: “Có bắt buộc phải uống không ạ?”
Ôn Kiều: “Chỉ như cảm cúm thôi, bị ốm thì uống thuốc, từ giờ uống thuốc đúng giờ cho chị, nghe thấy chưa?”
Ôn Trì đặt khuỷu tay lên cửa sổ xe: “Được rồi, được rồi, biết rồi. Ôn Kiến Dân đã cho chị bao nhiêu tiền vậy? Có đủ
xài không vậy, đừng lãng phí quá.”
Ai nói tuổi trẻ không biết buồn lo chứ?
Thoạt nhìn thần kinh Ôn Trì không bình thường, nhưng cậu cũng sẽ lo lắng về cuộc sống của cả nhà. “Yên tâm đi,
đủ dùng. Hơn nữa chị cũng bắt đầu kiếm tiền rồi, hai đứa không cần lo chuyện tiền bạc đầu.” Một triệu tệ vào tối
đó của cậu Phó Giang ăn chơi kia đã về tài khoản rồi. Có thể thấy được anh ta sợ Phó Nam Lễ đến độ mất hồn mất
vía thế nào.
Cô thấy một triệu tệ này rất khó giải quyết, phải tìm cơ hội dùng cho Phó Nam Lễ mới được.
Ôn Trì xoa đầu cô: “Chị vất vả rồi.”
Một người mẹ yếu đuối, hai người em trai, một đứa tự kỷ, một đứa thì rối loạn lưỡng cực. Cô rất vất vả, Ôn Trì
luôn biết điều đó
Lần đầu tiên người thiếu niên có cảm giác kích động muốn nhanh chóng trưởng thành. Ôn Kiều cười nhìn Ôn Mặc:
“Xem anh em kìa, lại cũng có ngày nói những lời này cơ đấy, mặt trời mọc đằng Tây rồi sao.”
Ôn Trì: “Ôn Kiều, có người chị nào như chị sao?”
“Chị làm sao nào?”
Tiếng cười của ba chị em hòa vào cơn gió mùa Hè oi bức.
Lúc Ôn Kiều nhận được giấy thông báo trúng tuyển của Học viện Âm nhạc Trung ương đã là hai ngày sau. Người
chuyển phát nhanh đưa đến tận cửa nhà cô.
“Ôn Kiều, có chuyển phát nhanh.”
Ôn Kiều hấp tấp chạy đến cửa, người chuyển phát nhanh cười hề hề: “Giấy thông báo trúng tuyển của Học viện
Âm nhạc Trung ương đúng không?” Ôn Kiều kích động không thôi, nhận lấy phong bì: “Vâng.”
“Chúc mừng nhé.”
Cô vội mở ra, cả nhà đều xúm lại. Tô Vận kích động đến mức giọng run run: “Là giấy thông báo trúng tuyển của
Học viện Âm nhạc Trung ương thật sao?”
“Vâng, đúng ạ. Còn là giấy thông báo trúng tuyển do đích thân Hiệu trưởng viết nữa.”
Bên ngoài in chữ vàng, bên trong là chữ viết tay của Hiệu trưởng.
“Bạn học Ôn Kiều đã trúng tuyển vào chuyên ngành đàn Tỳ bà khoa Nhạc Dân tộc của trường tôi. Vui lòng mang
theo giấy thông báo đến trường tôi báo danh. Thời gian, địa điểm cụ thể mời xem Hướng dẫn nhập học cho sinh
viên mới.”
Ở góc dưới bên phải đóng con dấu đỏ của Học viện Âm nhạc Trung ương.
Ôn Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Cô sắp trở thành sinh viên đại học rồi. Sau khi sống lại, mọi chuyện đang dần trở nên tốt đẹp.
Tô Vận kích động nhìn đi nhìn lại giấy thông báo trúng tuyển: “Chữ viết tay của Hiệu trường trường con đúng là quý phái. Mẹ đi chợ
mua thức ăn, buổi tối chúng ta ăn ngon chút.” Nửa tiếng sau, tiếng gào khóc của Lục Du Du truyền từ ngõ đến cửa nhà cô.
Ôn Kiều bất an: “Du Du, cậu sao vậy?”
Hai mắt Lục Du Du đỏ hoe vì khóc. Ôn Kiều cho rằng cô ấy đã thi rớt, nhưng lại thấy Lục Du Du lấy một tờ giấy thông báo trúng
tuyền từ trong túi ra: “Kiều Kiều, tớ cũng đỗ Học viện Âm nhạc Trung ương rồi, khoa Nhạc Dân tộc, chuyên ngành Cổ cầm.”