Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Hà Xuyến chỉ có thể hạ giọng khép nép nói xin lỗi.
Cô ta đường đường là cô chủ danh giá, vậy mà lại phải xin lỗi loại nhà g3iàu mới nổi bình thường nhìn thấy cô ta
cũng phải khúm núm. Cô ta làm tất cả đều là vì Phó Nam Lễ.
“Xin lỗi thì có tác dụng1 gì? Tôi tốn tiền mua vé khoang hạng nhất là để cô hất nước lên à?”
“Xin lỗi bà, thật sự rất xin lỗi, như thế này đi, hãng 9hàng không Đông Xuyên chúng tôi sẽ thanh lý phí vé máy bay
của bà để đền bù tổn thất, thể được không ạ?”
Thấy có lợi, người3 phụ nữ mới từ bỏ.
Ôn Kiều quấn chặt cái chăn lông trên người, im lặng hóng hớt.
Ánh mắt của Hà Xuyến còn oán giận8, hốc mắt đỏ lên, có điều đã nén giận rất nhanh.
Ôn Kiều: “…”
Là tự cô ta không phục vụ hành khách tốt.
Hơn nữa người gây khó dễ với cô ta cũng là hành khách kia.
Sao ánh mắt cô ta nhìn như đang chỉ trích mình vậy?
Đúng là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.
Triệu Quyên kéo Hà Xuyến đến gian đồ ăn, sắc mặt u ám: “Hôm nay đúng là cô có quá nhiều sơ suất, tôi không có
cách nào bảo đảm cho cô được, phải giấu đánh giá đi, nếu không để cơ trưởng biết được thì còn phạt nặng hơn.”
Nước mắt Hà Xuyến rơi xuống: “Gần như lần nào bay, tôi cũng phải trải qua đủ kiểu gây khó dễ, tôi chịu oan ức ở
đây đều là vì anh ấy, nhưng anh ấy.” Triệu Quyên thở dài: “A Xuyến, tôi nói một câu cô có thể không thích nghe, cô
làm những điều này chỉ là tình đơn phương, từ trước đến giờ cơ trưởng không yêu cầu cô làm thế, thậm chí anh ấy
còn chẳng quan
tâm cô đã làm cái gì.”
Hà Xuyến che miệng suýt nữa thì khóc thành tiếng.
Triệu Quyên an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, tôi đã nói với cô rồi, người theo đuổi có nhiều như thế, cũng không
thiếu người đẹp trai cao ráo giàu có, sao cô cứ coi trọng một người lạnh lùng máy móc từ trước đến giờ chưa hề
quan tâm đến mình chứ?”
“Hà Xuyến tôi đã gả thì phải gả cho người tốt nhất, Phó Nam Lễ là người tốt nhất.”
Cô ta đã gặp được người tốt nhất, bảo cô ta lùi lại mà chọn người khác, cô ta không làm được.
Triệu Quyên thấy cô ta không chịu nghe thì cũng thức thời không nói thêm nữa.
Nửa tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Munich, hành khách rời đi, Ôn Kiều đợi Phó Nam Lễ tại chỗ
theo lời dặn của anh.
Mười mấy phút sau, nhân viên hậu cần mặt đất vào khoang điều khiển kiểm tra theo thông lệ rồi rời đi.
Thêm hai phút nữa, Ôn Kiều nhìn thấy Phó Nam Lễ đi ra khỏi khoang điều khiển.
Anh mặc đồng phục cơ trưởng, phù hiệu màu vàng sáng trên ống tay áo, trên vai còn có cấp hiệu cùng màu, trên
đầu đội mũ cơ trưởng, trong vẻ anh tuấn còn có sự hấp dẫn của đồ đồng phục. Anh đi về phía cô theo lối đi nhỏ
hẹp giống như người mẫu nam, ánh mắt mang theo sự xâm lược và cảm giác kìm chế nhìn cô chằm chằm, mỗi một
bước chân lại gần, nhịp tim của Ôn Kiều lại nhanh hơn.
Ôn Kiều đứng dậy bước về phía anh, ôm chặt lấy eo anh.
“Anh cơ trưởng vất vả rồi.”
Vẻ mặt người đàn ông hơi kinh ngạc, dường như không ngờ cô lại có thể nhiệt tình và chủ động thể.
Sau lối đi nhỏ không xa, Hà Xuyến nhìn hai người, cảm xúc trong lòng phức tạp, Triệu Quyên kéo cô ta lại: “Chúng
ta mau xuống thôi.”
Hà Xuyến lưu luyến quay đầu lại.
Đương nhiên Ôn Kiều làm để Hà Xuyến nhìn.
Tình địch không cho cô chăn lông, đương nhiên cô sẽ không nương tay rồi.
Phó Nam Lễ nhìn nụ cười dịu dàng của thiếu nữ, trong mắt như mang hơi nước, đôi mắt hoa đào cong lên lộ ra sự quyến rũ hờ hững,
con ngươi màu hồ phách xinh đẹp, bàn tay nhỏ ôm lấy eo anh.
Dường như cô không biết đây là tư thế vô cùng nguy hiểm.
*********************************
Hà Xuyến chỉ có thể hạ giọng khép nép nói xin lỗi.
Cô ta đường đường là cô chủ danh giá, vậy mà lại phải xin lỗi loại nhà g3iàu mới nổi bình thường nhìn thấy cô ta
cũng phải khúm núm. Cô ta làm tất cả đều là vì Phó Nam Lễ.
“Xin lỗi thì có tác dụng1 gì? Tôi tốn tiền mua vé khoang hạng nhất là để cô hất nước lên à?”
“Xin lỗi bà, thật sự rất xin lỗi, như thế này đi, hãng 9hàng không Đông Xuyên chúng tôi sẽ thanh lý phí vé máy bay
của bà để đền bù tổn thất, thể được không ạ?”
Thấy có lợi, người3 phụ nữ mới từ bỏ.
Ôn Kiều quấn chặt cái chăn lông trên người, im lặng hóng hớt.
Ánh mắt của Hà Xuyến còn oán giận8, hốc mắt đỏ lên, có điều đã nén giận rất nhanh.
Ôn Kiều: “…”
Là tự cô ta không phục vụ hành khách tốt.
Hơn nữa người gây khó dễ với cô ta cũng là hành khách kia.
Sao ánh mắt cô ta nhìn như đang chỉ trích mình vậy?
Đúng là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.
Triệu Quyên kéo Hà Xuyến đến gian đồ ăn, sắc mặt u ám: “Hôm nay đúng là cô có quá nhiều sơ suất, tôi không có
cách nào bảo đảm cho cô được, phải giấu đánh giá đi, nếu không để cơ trưởng biết được thì còn phạt nặng hơn.”
Nước mắt Hà Xuyến rơi xuống: “Gần như lần nào bay, tôi cũng phải trải qua đủ kiểu gây khó dễ, tôi chịu oan ức ở
đây đều là vì anh ấy, nhưng anh ấy.” Triệu Quyên thở dài: “A Xuyến, tôi nói một câu cô có thể không thích nghe, cô
làm những điều này chỉ là tình đơn phương, từ trước đến giờ cơ trưởng không yêu cầu cô làm thế, thậm chí anh ấy
còn chẳng quan
tâm cô đã làm cái gì.”
Hà Xuyến che miệng suýt nữa thì khóc thành tiếng.
Triệu Quyên an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa, tôi đã nói với cô rồi, người theo đuổi có nhiều như thế, cũng không
thiếu người đẹp trai cao ráo giàu có, sao cô cứ coi trọng một người lạnh lùng máy móc từ trước đến giờ chưa hề
quan tâm đến mình chứ?”
“Hà Xuyến tôi đã gả thì phải gả cho người tốt nhất, Phó Nam Lễ là người tốt nhất.”
Cô ta đã gặp được người tốt nhất, bảo cô ta lùi lại mà chọn người khác, cô ta không làm được.
Triệu Quyên thấy cô ta không chịu nghe thì cũng thức thời không nói thêm nữa.
Nửa tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Munich, hành khách rời đi, Ôn Kiều đợi Phó Nam Lễ tại chỗ
theo lời dặn của anh.
Mười mấy phút sau, nhân viên hậu cần mặt đất vào khoang điều khiển kiểm tra theo thông lệ rồi rời đi.
Thêm hai phút nữa, Ôn Kiều nhìn thấy Phó Nam Lễ đi ra khỏi khoang điều khiển.
Anh mặc đồng phục cơ trưởng, phù hiệu màu vàng sáng trên ống tay áo, trên vai còn có cấp hiệu cùng màu, trên
đầu đội mũ cơ trưởng, trong vẻ anh tuấn còn có sự hấp dẫn của đồ đồng phục. Anh đi về phía cô theo lối đi nhỏ
hẹp giống như người mẫu nam, ánh mắt mang theo sự xâm lược và cảm giác kìm chế nhìn cô chằm chằm, mỗi một
bước chân lại gần, nhịp tim của Ôn Kiều lại nhanh hơn.
Ôn Kiều đứng dậy bước về phía anh, ôm chặt lấy eo anh.
“Anh cơ trưởng vất vả rồi.”
Vẻ mặt người đàn ông hơi kinh ngạc, dường như không ngờ cô lại có thể nhiệt tình và chủ động thể.
Sau lối đi nhỏ không xa, Hà Xuyến nhìn hai người, cảm xúc trong lòng phức tạp, Triệu Quyên kéo cô ta lại: “Chúng
ta mau xuống thôi.”
Hà Xuyến lưu luyến quay đầu lại.
Đương nhiên Ôn Kiều làm để Hà Xuyến nhìn.
Tình địch không cho cô chăn lông, đương nhiên cô sẽ không nương tay rồi.
Phó Nam Lễ nhìn nụ cười dịu dàng của thiếu nữ, trong mắt như mang hơi nước, đôi mắt hoa đào cong lên lộ ra sự quyến rũ hờ hững,
con ngươi màu hồ phách xinh đẹp, bàn tay nhỏ ôm lấy eo anh.
Dường như cô không biết đây là tư thế vô cùng nguy hiểm.