Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Hà Xuyến cụp mắt, vô cùng tủi thân: “Khách hàng VIP? Chắc chắn Cơ trưởng Phó mua vé hạng thương gia này.”
Đắt như thế sa3o một con bé có thể nỡ mua?
Triệu Quyên cạn lời: “Cô đã biết là cơ trưởng mua mà sao còn làm khó cô ấy? Cô không1 sợ cơ trưởng biết được sẽ
ra lệnh đuổi cô ra khỏi tổ A sao?”
Hà Xuyến nghẹn ngào: “Tôi không thể tỏ thái độ tố9t với cô ta được, chị Quyên, tôi không kìm chế được.”
Triệu Quyên vỗ vai cô ta: “Được rồi, không cần cô phục vụ 3nữa, cả hành trình cứ để tôi phục vụ.”
Triệu Quyên cầm một cái chăn lông quay lại chỗ Ôn Kiều ngồi, khom người x8uống: “Xin chào quý khách, tôi phải
lấy chăn lông ở chỗ khác, gây nên phiền phức cho quý khách, chúng tôi thành thật xin lỗi.”
Ôn Kiều vội vàng nói: “Không sao đâu, không sao đâu, cảm ơn cô.”
Cô gái xinh đẹp mà còn tốt tính, hình như cô có thể hiểu được vì sao cơ trưởng lại thích cô gái này.
“Nếu còn yêu cầu gì khác xin hãy nhấn chuông, rất vinh hạnh được phục vụ quý khách.”
Ôn Kiều được phục vụ tận tình mà kinh ngạc, gật đầu: “Cảm ơn.”
Trong khoang điều khiển, Cơ trưởng Trình và người lái phụ của anh ta cùng Phó Nam Lễ và người lái phụ Hứa
Thâm đều ở đây, tổng cộng có bốn cơ trưởng. Cơ trưởng Trình nói: “Cơ trưởng Phó, cậu đọc, tôi thao tác máy, Tiểu
Cố sẽ quay toàn bộ hành trình.” Đây là bài kiểm tra của Phó Nam Lễ vừa đi làm lại.
Ánh mắt Phó Nam Lễ âm trầm: “Kiểm tra động cơ đốt.”
“Kiểm tra MCDU.”
“Xin đài quan sát đẩy xe ra.”
Phó Nam Lễ nói câu nào, Cơ trưởng Trình thực hiện thao tác đó theo, khẽ gật đầu.
Mười lăm phút sau, máy bay cất cánh, buổi chiều máy bay bay về hướng Tây, đúng lúc đón lấy ánh sáng chói mắt,
Phó Nam Lễ đeo kính râm lên.
Giọng nói của cơ trưởng được phát ra, Ôn Kiều cảm thấy khá tiếc nuối vì Phó Nam Lễ không phải cơ trưởng
chuyến bay lần này, thế nên không thể nghe được giọng nói của anh phát ra trên loa.
Năm giờ, ánh mặt trời chạng vạng rực rỡ, Ôn Kiều dựa vào cửa sổ ngắm nhìn những đám mây màu vàng bên
ngoài, nghĩ đến mình và Phó Nam Lễ cùng nhìn ngắm một cảnh tượng, tâm trạng khá kỳ diệu.
Chuyến bay mười tiếng đồng hồ, lúc đáp xuống lãnh thổ nước Đức là tám giờ tối, Ôn Kiều buồn ngủ, cuối cùng
cũng nghe được tiếng nhắc nhở trên loa, lần này là giọng nói của Phó Nam Lễ. Giọng nói truyền qua microphone
càng thêm trầm thấp, gợi cảm…
“Các vị hành khách, trước mắt máy bay đã đáp xuống lãnh thổ nước Đức, cách nơi hạ cánh còn nửa tiếng đồng
hồ…” Ngay sau đó là giọng nói giống nhau, đọc lại một lần bằng tiếng Anh và tiếng Đức. Ôn Kiều không thể kìm
chế được, bên tai nóng lên.
Êm tại quá!
Còn gợi cảm nữa!
Nói tiếng Đức là gợi cảm nhất, giống như đang ghé sát tai cô thì thầm vậy, sau lưng có tiếng người ngoại quốc
“wow” cảm thán.
Cô lấy máy ảnh ra chụp mấy tấm hình qua cửa sổ,
Quả nhiên, ánh đèn ở Đông Berlin và Tây Berlin phân chia rõ ràng, một nửa là đèn vàng ấm, một nửa là đèn trắng.
Người ngồi bên cạnh là người Đức, phổ cập chuyện đen trắng đèn vàng cho cô bằng giọng tiếng Anh cứng nhắc.
Ôn Kiều cười: “Ừm, tôi biết rồi, bạn trai tôi từng nói với tôi.”
“Wow, bạn trai cô cũng biết điều này? Anh ấy là người Đức sao?”
“Không, anh ấy là cơ trường, phó cơ trường chuyến bay lần này là anh ấy.”
Trong giọng điệu có sự tự hào không dễ nhận ra.
“Wow…”
Hà Xuyến phục vụ khách hàng ở lối đi khác, đương nhiên cũng nghe được rõ ràng, run tay, không cẩn thận làm đồ nước trong cốc
giấy, Triệu Quyên thấy thế vội vàng bước tới, ngỏ ý xin lỗi với khách hàng. Khách hàng là một người phụ nữ bốn mươi, năm mươi
tuổi, vừa lau vết nước trên váy vừa không hài lòng nhìn Hà Xuyến, nói với Triệu Quyên: “Sao tố chất tiếp viên hàng không khoang
hạng nhất của các cô kém thế?”
*********************************
Hà Xuyến cụp mắt, vô cùng tủi thân: “Khách hàng VIP? Chắc chắn Cơ trưởng Phó mua vé hạng thương gia này.”
Đắt như thế sa3o một con bé có thể nỡ mua?
Triệu Quyên cạn lời: “Cô đã biết là cơ trưởng mua mà sao còn làm khó cô ấy? Cô không1 sợ cơ trưởng biết được sẽ
ra lệnh đuổi cô ra khỏi tổ A sao?”
Hà Xuyến nghẹn ngào: “Tôi không thể tỏ thái độ tố9t với cô ta được, chị Quyên, tôi không kìm chế được.”
Triệu Quyên vỗ vai cô ta: “Được rồi, không cần cô phục vụ 3nữa, cả hành trình cứ để tôi phục vụ.”
Triệu Quyên cầm một cái chăn lông quay lại chỗ Ôn Kiều ngồi, khom người x8uống: “Xin chào quý khách, tôi phải
lấy chăn lông ở chỗ khác, gây nên phiền phức cho quý khách, chúng tôi thành thật xin lỗi.”
Ôn Kiều vội vàng nói: “Không sao đâu, không sao đâu, cảm ơn cô.”
Cô gái xinh đẹp mà còn tốt tính, hình như cô có thể hiểu được vì sao cơ trưởng lại thích cô gái này.
“Nếu còn yêu cầu gì khác xin hãy nhấn chuông, rất vinh hạnh được phục vụ quý khách.”
Ôn Kiều được phục vụ tận tình mà kinh ngạc, gật đầu: “Cảm ơn.”
Trong khoang điều khiển, Cơ trưởng Trình và người lái phụ của anh ta cùng Phó Nam Lễ và người lái phụ Hứa
Thâm đều ở đây, tổng cộng có bốn cơ trưởng. Cơ trưởng Trình nói: “Cơ trưởng Phó, cậu đọc, tôi thao tác máy, Tiểu
Cố sẽ quay toàn bộ hành trình.” Đây là bài kiểm tra của Phó Nam Lễ vừa đi làm lại.
Ánh mắt Phó Nam Lễ âm trầm: “Kiểm tra động cơ đốt.”
“Kiểm tra MCDU.”
“Xin đài quan sát đẩy xe ra.”
Phó Nam Lễ nói câu nào, Cơ trưởng Trình thực hiện thao tác đó theo, khẽ gật đầu.
Mười lăm phút sau, máy bay cất cánh, buổi chiều máy bay bay về hướng Tây, đúng lúc đón lấy ánh sáng chói mắt,
Phó Nam Lễ đeo kính râm lên.
Giọng nói của cơ trưởng được phát ra, Ôn Kiều cảm thấy khá tiếc nuối vì Phó Nam Lễ không phải cơ trưởng
chuyến bay lần này, thế nên không thể nghe được giọng nói của anh phát ra trên loa.
Năm giờ, ánh mặt trời chạng vạng rực rỡ, Ôn Kiều dựa vào cửa sổ ngắm nhìn những đám mây màu vàng bên
ngoài, nghĩ đến mình và Phó Nam Lễ cùng nhìn ngắm một cảnh tượng, tâm trạng khá kỳ diệu.
Chuyến bay mười tiếng đồng hồ, lúc đáp xuống lãnh thổ nước Đức là tám giờ tối, Ôn Kiều buồn ngủ, cuối cùng
cũng nghe được tiếng nhắc nhở trên loa, lần này là giọng nói của Phó Nam Lễ. Giọng nói truyền qua microphone
càng thêm trầm thấp, gợi cảm…
“Các vị hành khách, trước mắt máy bay đã đáp xuống lãnh thổ nước Đức, cách nơi hạ cánh còn nửa tiếng đồng
hồ…” Ngay sau đó là giọng nói giống nhau, đọc lại một lần bằng tiếng Anh và tiếng Đức. Ôn Kiều không thể kìm
chế được, bên tai nóng lên.
Êm tại quá!
Còn gợi cảm nữa!
Nói tiếng Đức là gợi cảm nhất, giống như đang ghé sát tai cô thì thầm vậy, sau lưng có tiếng người ngoại quốc
“wow” cảm thán.
Cô lấy máy ảnh ra chụp mấy tấm hình qua cửa sổ,
Quả nhiên, ánh đèn ở Đông Berlin và Tây Berlin phân chia rõ ràng, một nửa là đèn vàng ấm, một nửa là đèn trắng.
Người ngồi bên cạnh là người Đức, phổ cập chuyện đen trắng đèn vàng cho cô bằng giọng tiếng Anh cứng nhắc.
Ôn Kiều cười: “Ừm, tôi biết rồi, bạn trai tôi từng nói với tôi.”
“Wow, bạn trai cô cũng biết điều này? Anh ấy là người Đức sao?”
“Không, anh ấy là cơ trường, phó cơ trường chuyến bay lần này là anh ấy.”
Trong giọng điệu có sự tự hào không dễ nhận ra.
“Wow…”
Hà Xuyến phục vụ khách hàng ở lối đi khác, đương nhiên cũng nghe được rõ ràng, run tay, không cẩn thận làm đồ nước trong cốc
giấy, Triệu Quyên thấy thế vội vàng bước tới, ngỏ ý xin lỗi với khách hàng. Khách hàng là một người phụ nữ bốn mươi, năm mươi
tuổi, vừa lau vết nước trên váy vừa không hài lòng nhìn Hà Xuyến, nói với Triệu Quyên: “Sao tố chất tiếp viên hàng không khoang
hạng nhất của các cô kém thế?”