Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Ôn Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
“Anh bị tông xe, mất trí nhớ, người đầu tiên anh nhìn thấy khi tỉnh 3lại là em, người mà anh tin tưởng nhất cũng là
em, Ôn Kiều, không được tiếp tục lừa dối anh.”
Ánh mắt anh sáng rực, c1òn Ôn Kiều thì lảng tránh, nói một cách đanh thép: “Được, em sẽ không gạt anh nữa.”
Cô giống hệt như một tên cặn bã đ9ang chơi đùa tình cảm của người khác.
“Ngày mốt, anh sẽ trở lại làm việc và bay đến Munich. Em bay cùng với anh một c3huyến đi.”
Ôn Kiều: “Em…” Nhưng khi thấy sắc mặt anh, cô lập tức đồng ý: “Được, được.” “Trước đây em đã từng đi chu8yến
bay nào của anh chưa?”
“Chưa từng.”
“Cách mà chúng ta hẹn hò là gì?”
“Thì… đi dạo ở công viên gần nhà em.”
Không nói dối? Khó quá đi, cô quả khó xử!
Anh cứ ôm cô như vậy, không có động tác gì thêm, Ôn Kiều dè chừng, thận trọng nói: “Em tới đây là để hoà tấu
cùng với ông Vincent, em phải vào hậu trường chuẩn bị trước đã.”
Lúc này anh mới ôm eo cô: “Cùng đi.”
Tố chất tâm lý của Ôn Kiều rất vững vàng, cho dù là trước buổi biểu diễn chấn động lòng người như này, tầm cỡ
của buổi biểu diễn cũng y hệt trình độ của một giải đấu lớn quốc tế.
Còn việc Triệu Đồng nghi ngờ cô chưa từng đoạt giải, đó là bởi vì cô không khoe khoang, chơi trội giống như Hứa
Lộ và chưa đăng ký tham gia bất kỳ cuộc thi nào.
Bản tấu đàn”Jasmine Flower” du dương cuối cùng cũng khép lại, khắp khán phòng tràn ngập tiếng vỗ tay như sấm.
Quý ông Vincent rời khỏi kệ đàn piano, đi tới bên cạnh Ôn Kiều, đưa tay ra, Ôn Kiều khoác tay ông ấy một cách tao
nhã, cùng ông ấy đi tới trung tâm sân khấu, cúi chào cảm ơn trong ánh hào quang rực rỡ.
Ánh mắt của Phó Nam Lễ dường như dán chặt vào người cô, từ lúc lên sân khấu đến khi hạ màn, đều như hình với bóng.
Hứa Lộ ngồi ở hàng ghế đầu có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Sự đánh giá cao của ông Vincent dành cho Ôn Kiều vừa
nhìn là hiểu. Cô ta chỉ là lừa mình dối người rằng Ôn Kiều là được cho thêm vào buổi biểu diễn.
Điều duy nhất để vui mừng lúc này là bà Trang không ưa Ôn Kiều.
Giấc mộng quay trở lại giới thượng lưu của Ôn Kiều lại tan vỡ rồi. Cô ta rất vui mừng hả dạ, một cô gái tầm thường
như Ôn Kiều, không xứng với bước vào giới thượng lưu.
“Ngôi sao nam tuyển mười tám” cũng đang ngồi xem biểu diễn ở hàng ghế đầu tiên, cách chỗ ngồi của bọn họ
không xa lắm.
Một nhân viên người nước ngoài bước đến bên cạnh Phó Nam Lễ, cúi đầu và nói bằng tiếng Anh: “Anh Phó, ông
Vincent mời anh vào hậu trường.”
Phó Nam Lễ chỉnh lại bộ vest của mình, đi qua Hứa Lộ và Triệu Đồng.
Triệu Đồng nói một cách không chắc chắn: “Hình như tớ… tớ nghe thấy anh ta họ Phó? Phó? Họ Phó ở Hải Thành
không nhiều, không phải là vị cậu chủ đó của Thiên Hoàn chứ?”
Là cái vị cậu chủ bí ẩn đang làm việc trong ngành hàng không. Hứa Lộ run tay, đánh rơi túi xách xuống mặt đất,
biểu cảm không được tự nhiên: “Cậu đùa cái gì thế? Phó Nam Lễ có thể nhìn trúng Ôn Kiều sao?”
Triệu Đồng gật đầu: “Nói thể cũng phải, nghe nói các hotgirl từng thấy Phó Nam Lễ đều muốn làm vợ của cậu Phó.
Nhưng đáng tiếc là cậu cả Phó rất kén chọn, không một ai có thể lọt vào mắt xanh của anh ta, người như Ôn Kiều
thì lại càng không đủ tư cách. Chúng ta vẫn đi vào hậu trường chụp ảnh chung với ông Vincent chứ?”
“Không cần nữa, tớ cảm thấy màn trình diễn của hai dòng nhạc dân gian vừa rồi thật sự đã phá hỏng đẳng cấp của
toàn bộ buổi hòa nhạc, không xứng, không phải cậu đã thoát fan rồi sao?”
Cô ta đã quen với việc Ôn Kiều bị mọi người chê cười và kỳ thị.
Cô ta sợ phải nhìn thấy một Ôn Kiều được người khác vây quanh, được tán thường, tòa hào quang.
Triệu Đồng hất cằm: “Đúng vậy, cũng chẳng phải chuyện hiếm gì. Đi ra hậu trường nói không chừng còn và phải tên tiểu nhân đắc ý
Ôn Kiều. Chúng ta không tìm cái đồ đáng ghét đó, sau này cũng sẽ không xem những buổi biểu diễn của Vincent nữa.”
Bọn họ đi ra ngoài cùng khán giả.
Bên tại vẫn còn văng vằng những lời khen ngợi đối với Ôn Kiều.
*********************************
Ôn Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
“Anh bị tông xe, mất trí nhớ, người đầu tiên anh nhìn thấy khi tỉnh 3lại là em, người mà anh tin tưởng nhất cũng là
em, Ôn Kiều, không được tiếp tục lừa dối anh.”
Ánh mắt anh sáng rực, c1òn Ôn Kiều thì lảng tránh, nói một cách đanh thép: “Được, em sẽ không gạt anh nữa.”
Cô giống hệt như một tên cặn bã đ9ang chơi đùa tình cảm của người khác.
“Ngày mốt, anh sẽ trở lại làm việc và bay đến Munich. Em bay cùng với anh một c3huyến đi.”
Ôn Kiều: “Em…” Nhưng khi thấy sắc mặt anh, cô lập tức đồng ý: “Được, được.” “Trước đây em đã từng đi chu8yến
bay nào của anh chưa?”
“Chưa từng.”
“Cách mà chúng ta hẹn hò là gì?”
“Thì… đi dạo ở công viên gần nhà em.”
Không nói dối? Khó quá đi, cô quả khó xử!
Anh cứ ôm cô như vậy, không có động tác gì thêm, Ôn Kiều dè chừng, thận trọng nói: “Em tới đây là để hoà tấu
cùng với ông Vincent, em phải vào hậu trường chuẩn bị trước đã.”
Lúc này anh mới ôm eo cô: “Cùng đi.”
Tố chất tâm lý của Ôn Kiều rất vững vàng, cho dù là trước buổi biểu diễn chấn động lòng người như này, tầm cỡ
của buổi biểu diễn cũng y hệt trình độ của một giải đấu lớn quốc tế.
Còn việc Triệu Đồng nghi ngờ cô chưa từng đoạt giải, đó là bởi vì cô không khoe khoang, chơi trội giống như Hứa
Lộ và chưa đăng ký tham gia bất kỳ cuộc thi nào.
Bản tấu đàn”Jasmine Flower” du dương cuối cùng cũng khép lại, khắp khán phòng tràn ngập tiếng vỗ tay như sấm.
Quý ông Vincent rời khỏi kệ đàn piano, đi tới bên cạnh Ôn Kiều, đưa tay ra, Ôn Kiều khoác tay ông ấy một cách tao
nhã, cùng ông ấy đi tới trung tâm sân khấu, cúi chào cảm ơn trong ánh hào quang rực rỡ.
Ánh mắt của Phó Nam Lễ dường như dán chặt vào người cô, từ lúc lên sân khấu đến khi hạ màn, đều như hình với bóng.
Hứa Lộ ngồi ở hàng ghế đầu có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Sự đánh giá cao của ông Vincent dành cho Ôn Kiều vừa
nhìn là hiểu. Cô ta chỉ là lừa mình dối người rằng Ôn Kiều là được cho thêm vào buổi biểu diễn.
Điều duy nhất để vui mừng lúc này là bà Trang không ưa Ôn Kiều.
Giấc mộng quay trở lại giới thượng lưu của Ôn Kiều lại tan vỡ rồi. Cô ta rất vui mừng hả dạ, một cô gái tầm thường
như Ôn Kiều, không xứng với bước vào giới thượng lưu.
“Ngôi sao nam tuyển mười tám” cũng đang ngồi xem biểu diễn ở hàng ghế đầu tiên, cách chỗ ngồi của bọn họ
không xa lắm.
Một nhân viên người nước ngoài bước đến bên cạnh Phó Nam Lễ, cúi đầu và nói bằng tiếng Anh: “Anh Phó, ông
Vincent mời anh vào hậu trường.”
Phó Nam Lễ chỉnh lại bộ vest của mình, đi qua Hứa Lộ và Triệu Đồng.
Triệu Đồng nói một cách không chắc chắn: “Hình như tớ… tớ nghe thấy anh ta họ Phó? Phó? Họ Phó ở Hải Thành
không nhiều, không phải là vị cậu chủ đó của Thiên Hoàn chứ?”
Là cái vị cậu chủ bí ẩn đang làm việc trong ngành hàng không. Hứa Lộ run tay, đánh rơi túi xách xuống mặt đất,
biểu cảm không được tự nhiên: “Cậu đùa cái gì thế? Phó Nam Lễ có thể nhìn trúng Ôn Kiều sao?”
Triệu Đồng gật đầu: “Nói thể cũng phải, nghe nói các hotgirl từng thấy Phó Nam Lễ đều muốn làm vợ của cậu Phó.
Nhưng đáng tiếc là cậu cả Phó rất kén chọn, không một ai có thể lọt vào mắt xanh của anh ta, người như Ôn Kiều
thì lại càng không đủ tư cách. Chúng ta vẫn đi vào hậu trường chụp ảnh chung với ông Vincent chứ?”
“Không cần nữa, tớ cảm thấy màn trình diễn của hai dòng nhạc dân gian vừa rồi thật sự đã phá hỏng đẳng cấp của
toàn bộ buổi hòa nhạc, không xứng, không phải cậu đã thoát fan rồi sao?”
Cô ta đã quen với việc Ôn Kiều bị mọi người chê cười và kỳ thị.
Cô ta sợ phải nhìn thấy một Ôn Kiều được người khác vây quanh, được tán thường, tòa hào quang.
Triệu Đồng hất cằm: “Đúng vậy, cũng chẳng phải chuyện hiếm gì. Đi ra hậu trường nói không chừng còn và phải tên tiểu nhân đắc ý
Ôn Kiều. Chúng ta không tìm cái đồ đáng ghét đó, sau này cũng sẽ không xem những buổi biểu diễn của Vincent nữa.”
Bọn họ đi ra ngoài cùng khán giả.
Bên tại vẫn còn văng vằng những lời khen ngợi đối với Ôn Kiều.