Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Chú Lê nhìn qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt của cậu chủ hình như lại lạnh hơn rồi.
Bữa tiệc trưa nay phải đi cùng ông nội anh, mấy ông chú b3ác kia đều đưa con gái đi cùng, bốn năm cô gái ngồi vây
quanh, khiến vẻ mặt anh càng lúc càng khó coi. Cuối cùng thì cũng đã kết thúc bữa ăn vừa nh1àm chán vô vị vừa
rườm rà, sao bây giờ lại…
Nhìn theo tầm mắt của anh, chị Lê liền nhìn thấy cô gái tự nhận mình là bạn gái của cậu chủ k9ia…
Chủ Lê cẩn trọng thăm dò: “Cậu chủ, có cần xuống xe chào hỏi một tiếng không?”
Phó Nam Lễ dời mắt: “Không cần.” Vẻ mặt rất lạ3nh lùng, khóe miệng hơi chùng xuống, tỏ rõ không mấy vui vẻ.
Điện thoại di động trên bàn tròn rung lên, Ôn Kiều nhìn thấy số hiển thị trên màn hình8 thì như gặp kẻ địch, cô hít
một hơi thật sâu rồi bắt máy: “Alo…”
Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào.
“Em tham gia trại hè ở đâu?”
“Phía… phía Nam thành phố, Tương Thành, anh có biết không? Có núi có sông, còn có đoàn đang quay phim
truyền hình ở đây, vừa rồi em và Lục Du Du còn nhìn thấy hai ngôi sao.”
Lục Du Du tự nhiên bị lôi vào: …
Cách cửa kính mờ mờ, Phó Nam Lễ nới cà vạt, mu bàn tay nổi gân xanh, huyệt Thái dương đau từng cơn: “Thật
sao?” 10
Ôn Kiều đưa điện thoại ra xa một chút: “Trong núi… tín hiệu… không tốt lắm… không thể nói nhiều… với anh được,
em cúp máy đây.”
Tút tút rồi tắt máy.
Đèn xanh phía trước sáng lên, người lái xe khẽ hỏi: “Cậu chủ, có đi không?”
“Đi thôi.”
Một người có trình độ và gia thể như anh sẽ không vạch trần lời nói dối của cô, anh đợi cô chủ động tìm anh thủ
nhận. Chú Lễ nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trong cửa hàng đồ ngọt đầy ẩn ý, rồi lại nhìn sang cậu chủ ngồi ở ghế sau
với sắc mặt xám xịt, tự hỏi lòng rằng không biết giữa hai người có phải là có mâu thuẫn gì không. Ôn Kiều thở phào
nhẹ nhõm vỗ vỗ ngực “Sau này có gặp Phó Nam Lễ thì đừng để bị lộ cậu cứ nói mấy ngày nay chúng ta đã đi trại
hè Tương Thành.”
Lục Du Du không hiểu: “Tại sao cậu phải nói dối?”
Giọng Ôn Kiều buồn buồn: “Tớ đang làm thí nghiệm, để xem câu nói trong đầu tớ là thật hay chỉ là ảo tưởng. Để
xem thử tớ có thể rời xa anh ấy được hay không.”
Lục Du Du càng khó hiểu hơn: “Cậu Cả nhà họ Phó đã tin rằng cậu là bạn gái của anh ấy, sao cậu vẫn còn một mực
nghĩ đến việc rời bỏ? Kiều của tớ à, cậu không biết rằng hotgirl Hải Thành vắt óc tìm mưu kế trở thành bạn gái của
anh ấy nhiều đến mức nào sao?”
Ôn Kiều cụp mí mắt: “Mỗi ngày đều phải nói dối, tớ cũng rất mệt.”
“Nếu như sự việc bại lộ, tớ sẽ làm chứng cho cậu rằng cậu bất đắc dĩ, cậu chỉ vì muốn bảo toàn tính mạng.” Ôn
Kiều: “Cách nói hoang đường như vậy, cậu cho rằng anh ấy có thể chấp nhận sao?”
Lục Du Du ngập ngừng, không đáp lại lời cô.
Đã sáu ngày mà Ôn Kiều vẫn bình an vô sự, lại qua thêm sáu ngày nữa, cơ thể vẫn không có bất cứ khác thường
nào, vẫn sống khỏe mạnh, sau khi luyện tập với Ôn Trì vẫn có thể dễ dàng cho cậu một cú quật ngã qua vai.
Ôn Kiều cảm thấy có lẽ mình đã hoang tưởng.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mắt xanh tóc vàng đang đứng ở ngoài
sân, nói một tràng tiếng Trung lưu loát: “Cho hỏi có phải là cô Ôn không?”
Ôn Trì bị quật ngã, đang nằm trên đất, chật vật bò dậy, buồn bực nhìn chị gái mình: “Đang yên đang lành sao lại
đánh em chứ?” Ôn Kiều an ủi cậu: “Chỉ là ngứa tay thôi.”
Ôn Trì: “?”
Ôn Kiều hỏi người đàn ông nước ngoài ở cửa: “Ông là ai? Có chuyện gì không?”
Người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, nho nhã hiền lành: “Tôi là Vincent, muốn mời cô Ôn cùng tôi lên sân khấu diễn tấu. Tôi
luôn rất say mê âm nhạc dân tộc của các bạn. Trước đây tôi đã gửi email cho cô. Không biết cô có nhận được không?”
Ôn Kiều …
ồ, hóa ra đó không phải là thư rác do kẻ lừa đào gửi.
*********************************
Chú Lê nhìn qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt của cậu chủ hình như lại lạnh hơn rồi.
Bữa tiệc trưa nay phải đi cùng ông nội anh, mấy ông chú b3ác kia đều đưa con gái đi cùng, bốn năm cô gái ngồi vây
quanh, khiến vẻ mặt anh càng lúc càng khó coi. Cuối cùng thì cũng đã kết thúc bữa ăn vừa nh1àm chán vô vị vừa
rườm rà, sao bây giờ lại…
Nhìn theo tầm mắt của anh, chị Lê liền nhìn thấy cô gái tự nhận mình là bạn gái của cậu chủ k9ia…
Chủ Lê cẩn trọng thăm dò: “Cậu chủ, có cần xuống xe chào hỏi một tiếng không?”
Phó Nam Lễ dời mắt: “Không cần.” Vẻ mặt rất lạ3nh lùng, khóe miệng hơi chùng xuống, tỏ rõ không mấy vui vẻ.
Điện thoại di động trên bàn tròn rung lên, Ôn Kiều nhìn thấy số hiển thị trên màn hình8 thì như gặp kẻ địch, cô hít
một hơi thật sâu rồi bắt máy: “Alo…”
Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào.
“Em tham gia trại hè ở đâu?”
“Phía… phía Nam thành phố, Tương Thành, anh có biết không? Có núi có sông, còn có đoàn đang quay phim
truyền hình ở đây, vừa rồi em và Lục Du Du còn nhìn thấy hai ngôi sao.”
Lục Du Du tự nhiên bị lôi vào: …
Cách cửa kính mờ mờ, Phó Nam Lễ nới cà vạt, mu bàn tay nổi gân xanh, huyệt Thái dương đau từng cơn: “Thật
sao?” 10
Ôn Kiều đưa điện thoại ra xa một chút: “Trong núi… tín hiệu… không tốt lắm… không thể nói nhiều… với anh được,
em cúp máy đây.”
Tút tút rồi tắt máy.
Đèn xanh phía trước sáng lên, người lái xe khẽ hỏi: “Cậu chủ, có đi không?”
“Đi thôi.”
Một người có trình độ và gia thể như anh sẽ không vạch trần lời nói dối của cô, anh đợi cô chủ động tìm anh thủ
nhận. Chú Lễ nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trong cửa hàng đồ ngọt đầy ẩn ý, rồi lại nhìn sang cậu chủ ngồi ở ghế sau
với sắc mặt xám xịt, tự hỏi lòng rằng không biết giữa hai người có phải là có mâu thuẫn gì không. Ôn Kiều thở phào
nhẹ nhõm vỗ vỗ ngực “Sau này có gặp Phó Nam Lễ thì đừng để bị lộ cậu cứ nói mấy ngày nay chúng ta đã đi trại
hè Tương Thành.”
Lục Du Du không hiểu: “Tại sao cậu phải nói dối?”
Giọng Ôn Kiều buồn buồn: “Tớ đang làm thí nghiệm, để xem câu nói trong đầu tớ là thật hay chỉ là ảo tưởng. Để
xem thử tớ có thể rời xa anh ấy được hay không.”
Lục Du Du càng khó hiểu hơn: “Cậu Cả nhà họ Phó đã tin rằng cậu là bạn gái của anh ấy, sao cậu vẫn còn một mực
nghĩ đến việc rời bỏ? Kiều của tớ à, cậu không biết rằng hotgirl Hải Thành vắt óc tìm mưu kế trở thành bạn gái của
anh ấy nhiều đến mức nào sao?”
Ôn Kiều cụp mí mắt: “Mỗi ngày đều phải nói dối, tớ cũng rất mệt.”
“Nếu như sự việc bại lộ, tớ sẽ làm chứng cho cậu rằng cậu bất đắc dĩ, cậu chỉ vì muốn bảo toàn tính mạng.” Ôn
Kiều: “Cách nói hoang đường như vậy, cậu cho rằng anh ấy có thể chấp nhận sao?”
Lục Du Du ngập ngừng, không đáp lại lời cô.
Đã sáu ngày mà Ôn Kiều vẫn bình an vô sự, lại qua thêm sáu ngày nữa, cơ thể vẫn không có bất cứ khác thường
nào, vẫn sống khỏe mạnh, sau khi luyện tập với Ôn Trì vẫn có thể dễ dàng cho cậu một cú quật ngã qua vai.
Ôn Kiều cảm thấy có lẽ mình đã hoang tưởng.
Có tiếng gõ cửa vang lên, Ôn Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mắt xanh tóc vàng đang đứng ở ngoài
sân, nói một tràng tiếng Trung lưu loát: “Cho hỏi có phải là cô Ôn không?”
Ôn Trì bị quật ngã, đang nằm trên đất, chật vật bò dậy, buồn bực nhìn chị gái mình: “Đang yên đang lành sao lại
đánh em chứ?” Ôn Kiều an ủi cậu: “Chỉ là ngứa tay thôi.”
Ôn Trì: “?”
Ôn Kiều hỏi người đàn ông nước ngoài ở cửa: “Ông là ai? Có chuyện gì không?”
Người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, nho nhã hiền lành: “Tôi là Vincent, muốn mời cô Ôn cùng tôi lên sân khấu diễn tấu. Tôi
luôn rất say mê âm nhạc dân tộc của các bạn. Trước đây tôi đã gửi email cho cô. Không biết cô có nhận được không?”
Ôn Kiều …
ồ, hóa ra đó không phải là thư rác do kẻ lừa đào gửi.