• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên (40 Viewers)

  • Chương 786-790

"Anh cười gì chứ? Tôi nói thật đấy."

Diệp Lăng Thiên hơi bất ngờ, sau đó nói: "Không ngờ các cô biết tường tận về hành động như vậy?"

"Đó là chuyện đương nhiên rồi. Nếu không anh tưởng đám người chúng tôi đang làm gì? Tôi có thể nói cho anh biết một điều, chúng tôi có người bên cạnh Tần Hạo, nếu không chúng tôi làm sao có thể xác định được ông ta là người bên kia chứ? Hơn nữa, đó còn là người có địa vị không nhỏ nữa."

"Các cô không phải theo dõi chúng tôi chứ?" Diệp Lăng Thiên nhìn Bọ Cạp hỏi.

"Anh nghĩ chúng tôi có khả năng đó sao? Hay anh không tin vào ý thức phản trinh sát của lão Ưng và Hầu Tử? Anh nghĩ đám người chúng tôi theo dõi các anh, bọn họ sẽ không phát hiện ra sao?" Bọ Cạp tức giận nói.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, suy nghĩ cẩn thận thì đúng vậy thật. Anh không dám nói trên cả thế giới nhưng ít nhất trong nước không có ai thể làm được điểm này.

"Bây giờ ăn mừng còn quá sớm."

"Anh phải có lòng tin vào kế hoạch hành động của mình. Mặc dù người vợ cũ của anh rất lợi hại nhưng còn chưa lợi hại đến mức đó. Có một số việc, cô ta chưa bao giờ gặp qua nên suy nghĩ vẫn dừng lại ở tư duy của người bình thường. Với tư duy này, cô ta vĩnh viễn cũng không thể phá được vụ án này. Cho dù cô ta thật sự điều tra ra được Hầu Tử và lão Ưng, cũng không có vấn đề gì. Chờ đến ngày đó, chúng tôi sẽ không để cho cô ta tiếp tục điều tra nữa. Bây giờ cô ta đang tập trung điều tra Tô Lão Tam, cô ta và mọi người đều chắc chắn vụ án này do Tô Lão Tam làm. Lần này, có lẽ Tô Lão Tam đáng thương của anh sẽ phải ở trong đó một thời gian rồi."

"Ừ, được rồi. Lần này cô tới, chắc không phải chỉ vì chuyện này chứ? Nói đi, cô còn có chuyện gì nữa? Có phải cô có nhiệm vụ mới không?"

"Vậy mà anh cũng có thể đoán được à? Đúng vậy, thật sự có nhiệm vụ mới. Chỉ có điều cân nhắc đến chuyện các anh mới hoàn thành nhiệm vụ, không thích hợp để lập tức bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo, để tránh bị người ta nghi ngờ, cũng phải cho các anh thời gian nghỉ ngơi, cho nên tôi tạm thời không nói cho anh về nhiệm vụ này. Qua một thời gian ngắn nữa, tôi sẽ nói cho anh biết nhiệm vụ là gì."

"Được rồi, tùy cô thôi. Bọ Cạp, tôi có chuyện này muốn nhờ cô báo cáo giúp tôi." Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, sau đó nói.

"Chuyện gì vậy?"

"Cô nói cấp trên bố trí người giúp tôi một chuyện, cho người qua điều tra gia đình của tất cả thành viên đã hi sinh trong quân đội chúng tôi, xem có gia đình nào tương đối khó khăn không? Nếu quả thật có gia đình nào gặp khó khăn, làm phiền giới thiệu người nhà của bọn họ tới công ty tôi làm việc."




"Anh… anh muốn bồi thường cho bọn họ à?"

"Không phải bồi thường, tôi chỉ muốn giúp đỡ cho các anh em trước đây. Bọn họ đều là anh hùng, bọn họ đáng được tôn trọng, người nhà của bọn họ cũng thế. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình giúp đỡ bọn họ. Nếu gia đình nào có khó khăn thì tới chỗ tôi làm, chỉ cần là người cần cù chịu khó, tôi chắc chắn có thể bảo đảm cho gia đình bọn họ không phải lo lắng về cuộc sống. Cô cứ nói yêu cầu này của tôi cho Số 1 biết. Tôi nghĩ Số 1 sẽ nghĩ cách thực hiện giúp tôi. Cho dù đội này không còn nhưng tinh thần của chúng tôi không thể chết." Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói.

"Được." Bọ Cạp gật đầu nói.

Một ngày nào đó vào nửa tháng sau, Diệp Lăng Thiên qua công ty từ sáng sớm, tấm biển ở cửa chính của công ty lúc trước đã được đổi lại, trên đó viết "Công ty TNHH tập đoàn Cựu Chiến Binh". Khi Diệp Lăng Thiên vào trong, hơn một trăm nhân viên bên trong đều mỉm cười, đứng trước bàn làm việc của mình nhìn anh. Anh đi tới, lần lượt mỉm cười chào từng người, sau đó lại nhìn thấy đám người Lý Vũ Hân, Vương Lực, Chu Ngọc Lâm, Trần Quân… đều đứng ở đó. Trong đại sảnh ban đầu dựng tạm một bục phát biểu, phía trên có đặt hoa tươi và micro.

"Tôi muốn mời ngài Diệp Lăng Thiên – Chủ tịch công ty TNHH tập đoàn Cựu Chiến Binh của chúng ta lên phát biểu." Tiểu Lâm – trợ lý của Diệp Lăng Thiên đứng trước micro vừa cười vừa nói.

Nói thật, Diệp Lăng Thiên không chuẩn bị cho điều này. Trải qua gần hai tháng, anh cuối cùng đã làm xong thủ tục xin thành lập tập đoàn công ty, việc treo biển hôm nay cũng là do Diệp Lăng Thiên quyết định. Nhưng ban đầu anh không định tiến hành nghi thức gì, làm đơn giản là được. Anh làm sao đoán được hôm nay mình vừa tới công ty đã gặp phải cảnh tượng như vậy.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người. Thấy Lý Vũ Hân mỉm cười nhìn mình, anh chỉ đành phải bước lên bục phát biểu đơn giản, nhìn Tiểu Lâm bên cạnh không nhịn được nói: "Cậu làm gì vậy? Sao cậu không thông báo trước với tôi? Tôi thậm chí chẳng chuẩn bị gì cả."

"Sếp Lý nói muốn cho anh một sự bất ngờ." Tiểu Lâm cũng cười.

"Đây không phải là bất ngờ đâu, là sợ hãi đấy."

"Đây là bài phát biểu em đã viết cho anh." Tiểu Lâm mỉm cười, sau đó đưa một bài phát biểu qua cho Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, đứng trước micro nhìn bài phát biểu rồi cất nó đi, nhìn hơn một trăm nhiên viên thuộc trụ sở chính của tập đoàn đang đứng trong đại sảnh, chậm rãi nói: "Các vị, phần lớn mọi người đứng đây hôm nay đều là nhân viên kỳ cựu của tập đoàn Cựu Chiến Binh chúng ta, đương nhiên cũng có nhân viên mới tới trình diện hôm nay.

Tôi có quen biết với một số người trong mọi người, rất nhiều người đều từ công ty Suất ăn ban đầu từng bước đi lên. Tôi nhớ người làm lâu nhất đều từ lúc công ty Suất ăn thành lập. Hôm nay, những người đứng ở đây, bất kể là nhân viên mới hay nhân viên kỳ cựu, tôi đều đại biểu cho bản thân tôi và toàn thể nhân viên quản trị của tập đoàn Cựu Chiến Binh chúng ta cúi người bày tỏ lòng biết ơn, không chỉ biết ơn các vị ở đây, còn bao gồm tất cả nhân viên của công ty Suất ăn, công ty thực phẩm và công ty dệt phía dưới, không có sự ủng hộ của mọi người thì không có tập đoàn Cựu Chiến Binh chúng ta hôm nay, cảm ơn." Diệp Lăng Thiên nói xong lại cung kính cúi đầu với những người phía dưới. Sau khi đám người Lý Vũ Hân nghe xong, cũng cung kính cúi đầu theo anh.

Phía dưới vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Các nhân viên phía dưới rất cảm động khi nghe được lời Diệp Lăng Thiên nói. Bình thường làm gì có ông chủ lớn nào cung kính cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn với các nhân viên.
"Nói thật, hôm nay tôi căn bản không biết có chuyện phát biểu này. Tôi biết công ty tập đoàn quyết định treo biển vào hôm nay, nhưng ý định ban đầu của tôi là không cần tổ chức nghi thức gì, trong lòng mọi người hiểu rõ là được. Dù sao mọi người ít nhiều đều biết được văn hóa doanh nghiệp của công ty chúng ta, công ty chúng ta chỉ chú trọng làm việc thực, không phải là mấy bài phát biểu khoe mẽ, đạo đức giả.

Cho nên lúc tôi mới đến đây, thấy tình hình này có hơi kinh ngạc, bảo tôi lên bục phát biểu tôi cũng hơi hoảng, bởi vì tôi không hề chuẩn bị trước. Nhưng… bây giờ đứng ở đây, nhìn thấy mọi người, tôi đột nhiên cảm giác được có những lúc cần phải có vài nghi thức đặc biệt.

Vừa rồi thư ký Lâm có đưa bài phát biểu cho tôi, tôi đã xem qua, viết rất hay. Nhưng hôm nay tôi không muốn đọc bài phát biểu này. Hôm nay tôi chỉ muốn nói chuyện một lát với mọi người, nói vài lời thật." Diệp Lăng Thiên nói đến đây chợt dừng lại, sau đó đưa bài phát biểu trong tay cho Tiểu Lâm rồi nói tiếp.

"Công ty có thể đi được tới ngày hôm nay, phát triển nhanh chóng, ổn định như vậy là điều tôi chưa từng nghĩ tới. Vào năm năm trước, tôi từ trong quân đội chuyển nghành, không có bằng cấp cũng không nghề gì, làm bộ đội mười năm quay trở lại xã hội rất khó thích ứng. Vì sống tiếp, tôi đã làm bảo vệ trong một công ty.

Tôi nhớ công việc đầu tiên của tôi là trông một kho hàng ở vùng ngoại thành cho người ta, tiền lương một tháng là hơn sáu triệu. Đương nhiên, người ta bao ăn bao ở, quan trọng nhất là ở đó hoang vắng, có tiền cũng chẳng tiêu được vào đâu. Cho nên với hơn sáu triệu này, tôi vẫn có thể nuôi sống bản thân tôi, còn có thể để dành dụm được một phần cho em gái tôi.

Sau đó, em gái tôi bị bệnh nặng, cần mười triệu để làm phẫu thuật. Khi đó cả người tôi cộng lại cũng chỉ có hơn hai triệu tư. Tôi nghiêm túc suy nghĩ, con người tôi không có sở trường gì, sở trường duy nhất chính là nhiều năm làm lính nên thể lực không tệ lắm, nói thông tục chính là đánh nhau còn tạm được. Sau đó tôi đi làm vệ sĩ tư nhân cho người ta với mức lương một tỷ rưỡi một năm, vừa đủ cho em gái tôi chữa bệnh.

Đương nhiên, ở đây cũng phải nói rằng ông chủ của tôi chính là người thuê tôi rất tốt với tôi, đây là may mắn của cả đời tôi. Em gái tôi phẫu thuật rất thành công mà hợp đồng vệ sĩ tư nhân của tôi cũng vừa hết. Tôi phải nuôi gia đình, em gái tôi còn phải đi học, sau khi làm phẫu thuật xong còn cần một khoản chi phí hồi phục rất lớn. Tôi không có cách nào, mới nghĩ đến chuyện bán đồ nướng.

Tôi ngồi xổm cả ngày ở trước một quán nướng và nói chuyện với ông chủ ở đó, trên thực tế là học trộm. Học khoảng nửa tháng, tôi cảm thấy mình học tạm được, lại tự mình bày một sạp trên đường sau khu làng đại học, đương nhiên bây giờ chỗ đó đã không còn nữa.

Lúc đầu chẳng ai hỏi thăm tới sạp của tôi nhưng việc kinh doanh của tôi dần dần tốt lên, hơn hẳn những người bày bán lâu năm quanh đó. Sau đó, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ vì sao việc kinh doanh của tôi tốt hơn? Đầu tiên, tôi có rất nhiều bạn, những người bạn này đã giúp đỡ tôi một cách vô tư, cả ngày hét mời khách giúp tôi, không hề chê tôi bày sạp làm mất mặt bọn họ.

Nguyên nhân thứ hai, tôi nghiêm túc, tôi bảo đảm mỗi xâu thịt mà tôi nướng ra đều ngon nhất, vừa chín, gia vị cũng vừa vặn. Mặt khác, tôi cố gắng hết sức bảo đảm vệ sinh, cũng bảo đảm đủ về lượng. Nói cho cùng, tôi đặc biệt tận tâm với công việc này, cho dù chỉ mở một sạp bán đồ nướng.

Nguyên nhân thứ ba là vì tôi có điểm đặc sắc riêng. Lúc tôi ở trong quân đội thường xuyên phải rèn luyện dã ngoại, có chương trình học sinh tồn ở nơi hoang dã. Những lúc đó chúng tôi thường phải tự mình lên núi bắt dê nướng ăn, tôi đã quen nướng cả con dê mà ở các quán nướng không thường thấy.




Cho nên tôi nướng cả con dê được xem là điểm đặc sắc của tôi. Vì điều này, rất nhiều người nghe tiếng mà đến, đây là một nguyên nhân khác sạp của tôi nhanh chóng nổi tiếng."

"Sạp nướng mở được mấy tháng thì con đường đó bị dỡ bỏ, tôi lại thất nghiệp. Một người bạn của tôi khuyên tôi mở một quán. Ban đầu tôi từ chối. Vì sao? Có rất ít người xem đồ nướng là món ăn chính, trên đường cũng rất ít người mở quán ăn là đồ nướng.

Dù sao trong lòng mọi người, chỉ có các sạp nhỏ mới bán đồ nướng. Nhưng trong lúc lo lắng kiếm sống, tôi đã được ăn cả ngã về không, bạn tôi cho tôi mượn hơn ba trăm triệu, tôi mở một quán bên ngoài làng đại học. Tôi còn rót hết kinh nghiệm, tâm tư và đặc sắc lúc bày sạp vào trong đó, tôi đã thành công. Sau khi mở quán được nửa năm, tôi lời khoảng ba tỷ.

Tôi tưởng tôi sẽ cứ xuôi chèo mát mái như vậy, kết quả trường học thu mặt bằng về. Tôi không nói tỉ mỉ về nguyên nhân trong đó, dù sao tôi cũng phải đóng cửa ngừng kinh doanh. Tôi lại thất nghiệp. Khi đó tôi vừa mua trả góp một căn hộ với khoản tiền ban đầu là một triệu, mỗi tháng còn phải trả góp một khoản không nhỏ. Không kiếm được tiền, tôi căn bản không chống đỡ được.

Trong lúc tôi đang gặp khó khăn, rất nhiều bạn bè đều tới giúp tôi. Một người bạn từng được tôi giúp đỡ vài chuyện trước đó đã cho tôi mượn mười lăm tỷ. Vì vậy, tôi lại được ăn cả ngã về không, mở cửa hàng đầu tiên đúng nghĩa trong cuộc đời mình, cũng chính là công ty dịch vụ ăn uống Xuân Thiên của chúng ta bây giờ. Nửa năm sau, tôi thành lập công ty Suất Ăn rồi dần dần từng bước một đến ngày hôm nay chính là bốn năm sau."

"Hơn bốn năm, tôi từ một nhân viên bảo vệ nhỏ bé, một người bán đồ nướng đến người có tài sản hàng trăm tỷ bây giờ, từ ở nhà cấp bốn đến ở biệt thự như hôm nay, cũng từ một sạp đồ nướng nhỏ trở thành tập đoàn công ty với tài sản hơn ba nghìn tỷ, nhân viên có tới hơn ba nghìn người, có thể nói là ngồi tên lửa bay lên.

Rất nhiều người đều nói tôi là kẻ giàu sổi, tôi không phủ nhận, cho dù từ này mang ý nghĩa xấu nhưng tôi cho rằng nó quả thật bao hàm ý khen ngợi. Tôi có thể rất tự tin nói với bạn, bạn có bản lĩnh cũng phất lên cho tôi xem? Cũng có rất nhiều người nói tôi có số may mắn đạp phải cứt chó, tôi cũng đặc biệt công nhận điều này.

Tôi quả thật may mắn, có thể nói trên cả con đường gây dựng sự nghiệp của tôi là thuận buồm xuôi gió, không thể không có phần may mắn. Nhưng mọi chuyện trên thế giới thật sự có thể hoàn toàn quy cho may mắn sao? May mắn chỉ là ngẫu nhiên, nó không phải là một trạng thái thường có.

Cũng giống như chuyện trúng vé số vậy, cho dù anh có may mắn tới đâu cũng chỉ đủ bảo đảm một ngày nào đó anh đột nhiên trúng giải thưởng lớn, nhưng anh có thể trúng mỗi ngày sao? Không thể nào! Tôi cho rằng tôi có thể có công ty như hôm nay, có được thành tựu như ngày hôm nay không thể chỉ dựa vào hai chữ may mắn là có thể giải thích được.

Trên thế giới có nhiều nhân viên bảo vệ, nhiều người bày sạp bán đồ nướng như vậy, vì sao chỉ có tôi có thể thành công? Công ty nhỏ gây dựng sự nghiệp nhiều như vậy, vì sao chỉ có công ty của chúng ta thành công? Bản thân tôi từng nghiêm túc phân tích về nguyên nhân này. Thật ra trong câu chuyện tôi vừa kể đã có đáp án rồi. Tại sao tôi thành công? Thành công chỉ có mấy chữ như vậy, bạn bè, tận tâm, đặc sắc và dám liều mạng." Khi Diệp Lăng Thiên nói đến đây thì dừng lại, nhìn từng người có mặt ở đó.
"Nhìn lại con đường gây dựng sự nghiệp và lịch sử phát triển công ty của tôi, tôi tổng kết ra được, nếu không có bạn bè giúp đỡ, sạp nướng ban đầu không thể được người ta quan tâm cũng không thể nổi tiếng.

Nếu không có bạn bè giúp đỡ cho vay tiền, tôi không có vốn khởi nghiệp, cũng không thể có cửa hàng đầu tiên và công ty dịch vụ ăn uống ban đầu của chúng ta. Cho nên, bạn bè vô cùng quan trọng. Mà thế nào là bạn bè? Nên kết bạn thế nào? Đó lại là hai chữ… chân thành.

Giữa con người với nhau, anh tốt với tôi, anh thật lòng với tôi, như vậy tôi cũng sẽ tốt với anh, thật lòng với anh. Tận tâm lại không cần nhiều lời, bất kể làm chuyện gì cũng cần phải nghiêm túc tận tâm, nghiêm túc tận tâm là thái độ của chúng ta đối với cuộc đời. ngôn tình hay

Trên thế giới không thể có người nào không cần tận tâm mà có thể thu được thành công. Mà đặc sắc là thủ đoạn và vật dẫn để chúng ta trổ hết tài năng trên thế giới này. Có câu nói là vàng thì bao giờ cũng sẽ phát sáng. Cốt lõi của câu này là gì? Là vàng thì sẽ phát sáng mà những hạt cát xung quanh sẽ không phát sáng, vậy phát sáng chính là điểm đặc sắc của vàng.

Nếu vàng không có đặc điểm phát sáng, cho dù nó có quý giá mấy đi nữa, nhưng cùng một màu với những hạt cát xung quanh sẽ bị hạt cát vùi lấp, người khác làm sao có thể tìm được nó? Mà đặc sắc là thế nào? Đặc sắc cũng chính là sự sáng tạo. Một nguyên nhân cuối cùng như tôi đã nói chính là dám liều mạng.

Có câu nói rất hay, ông trời công bằng với mỗi người, ông trời cho mỗi người cơ hội giống nhau, lại phải xem bạn có thể nắm bắt được không. Khi cơ hội tới, có vài người lựa chọn nắm lấy cơ hội mà phần lớn mọi người lại lựa chọn do dự.

Trước đây tôi chỉ có hai bàn tay trắng, nếu tôi không dám liều mạng, có lẽ bây giờ tôi vẫn còn đang bày sạp nướng bên đường nào đó, có lẽ bây giờ tôi còn đạp xe ba bánh và ở nhà cấp bốn, chứ không có khả năng là Diệp Lăng Thiên như hôm nay, cũng không có khả năng sẽ có tập đoàn như hôm nay. Mà thế nào là dám liều mạng? Dám liều mạng chính là hăm hở tiến lên, lại không thể thỏa mãn với tình trạng hiện nay, phải có lòng cầu tiến, phải phấn đấu, phải đi tới."

"Sao tôi nói nhiều như vậy? Tôi nói nhiều chính là muốn nói cho mọi người tám chữ: chân thành, nghiêm túc, sáng tạo, hăm hở tiến lên. Tám chữ này là hành vi chuẩn mực và lời răn trong cuộc đời tôi, cũng là quy tắc chuẩn của công ty chúng ta.

Công ty chúng ta thành lập bốn năm, bốn năm qua, trước giờ tôi chưa bao giờ quy định văn hóa doanh nghiệp công ty và lời răn cho mọi người, vậy hôm nay tôi ở đây sẽ tuyên bố, sau này tám chữ này sẽ là lời răn cho tập đoàn chúng ta.

Tôi hi vọng tất cả nhân viên trong tập đoàn chúng ta và cả bản thân tôi sẽ thật lòng ghi nhớ tám chữ này. Tôi hi vọng mỗi người trong chúng ta, bất kể là ở trên phương diện làm người hay làm việc, bất kể là trong công việc hay trong phương diện sinh hoạt ứng xử đều có thể làm được chân thành, nghiêm túc, sáng tạo, hăm hở tiến lên." Diệp Lăng Thiên nói hơi kích động.

Diệp Lăng Thiên vừa nói xong, ai nấy đều không kìm nén được tình cảm bắt đầu vỗ tay, đặc biệt là Lý Vũ Hân. Cô không ngờ rằng Diệp Lăng Thiên ở dưới tình huống không hề chuẩn bị lại có thể nói chuyện xúc động và tình cảm như thế.

"Mỗi người ở đây đều là người nhà của chúng ta. Có câu nói gì nhỉ, gia đình là bến cảng cho tâm hồn chúng ta, là cảng tránh gió cuối cùng trong cuộc đời chúng ta. Chỉ cần công ty còn tồn tại một ngày lại có thể bảo đảm ngày đó mọi người chúng ta được sống không lo lắng.

Chỉ cần mọi người không phụ công ty, công ty tuyệt đối sẽ không phụ mọi người, đây là lời hứa của Diệp Lăng Thiên với mọi người, cũng là lời hứa của công ty với mọi người. Trải qua hơn bốn năm, hôm nay tôi đứng ở đây tuyên bố với mọi người, công ty TNHH tập đoàn Cựu Chiến Binh của chúng ta được thành lập.

Tôi hi vọng bốn năm sau, tôi vẫn còn có thể đứng ở đây tuyên bố với mọi người tập đoàn chúng ta đưa ra thị trường chứng khoán. Tôi hi vọng tất cả chúng ta có thể đoàn kết một lòng phát triển tốt tập đoàn Cựu Chiến Binh của chúng ta, công ty của chúng ta, nhà của chúng ta. Chúng ta chân thành, nghiêm túc, sáng tạo, hăm hở tiến lên vì ngày mai của tập đoàn Cựu Chiến Binh chúng ta, cũng là cố gắng phấn đấu cho tương lai của mỗi người chúng ta."




Diệp Lăng Thiên nói xong, mọi người lại nhiệt liệt vỗ tay, mọi người đều bị Diệp Lăng Thiên làm cho kích động.

"Bây giờ, tôi tuyên bố, bây giờ công ty TNHH của tập đoàn Cựu Chiến Binh được thành lập!" Diệp Lăng Thiên cuối cùng nói.

Sau khi nói xong, Tiểu Lâm lại thu xếp cho người đẩy một xe chở rượu sâm banh đến chính giữa bục phát biểu, sau đó nhân viên đưa một chai sâm banh to đã mở cho Diệp Lăng Thiên, để anh và Lý Vũ Hân cùng rót rượu sâm banh. Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân cùng cầm chai rượu sâm banh rót vào ly rượu ở tầng cao nhất cho đến các ly đều đầy.

Rượu sâm banh vừa được rót đầy, ai nấy đều cao hứng vỗ tay. Sau đó, Tiểu Lâm làm người điều khiển chương trình bắt đầu nói: "Tiếp theo, tôi xin mời cô Lý Vũ Hân - Tổng giám đốc tập đoàn Cựu Chiến Binh lên phát biểu."

Sau đó anh ta đưa micro cho Lý Vũ Hân.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân mỉm cười, sau đó đi thẳng xuống bục, tìm cái ghế ở bên cửa sổ và ngồi xuống châm một điếu thuốc, mỉm cười nhìn Lý Vũ Hân phát biểu. Nói thật, hôm nay anh rất vui. Trong những người ở đây, ngoài Lý Vũ Hân thì người vui nhất chính là anh.

Niềm vui của anh không liên quan tới việc có nhiều tiền hay ít tiền. Cả công ty giống như một đứa con của anh, anh hết lòng bảo vệ đứa bé này từ khi nó ra đời rồi dần dần lớn lên, trong đó phải trải qua bao nhiêu đau khổ, vất vả. Bây giờ đứa trẻ này cuối cùng đã lớn lên, trưởng thành, kết hôn, bảo người làm ba mẹ có thể không vui được sao?

Bài phát biểu của Lý Vũ Hân rõ ràng đã được chuẩn bị từ trước, nói từ con đường phát triển của công ty đến mục tiêu, kế hoạch của công ty, cũng nói đến một vài thay đổi về kết cấu trong công ty, cuối cùng cũng nói kỳ vọng của công ty. Sau đó, Lý Vũ Hân còn giới thiệu tất cả lãnh đạo cấp cao của tập đoàn công ty, cũng chính là những người đứng phía sau bục phát biểu.

Phó tổng giám đốc Vương Lực, Phó tổng giám đốc Trần Quân, Tổng giám đốc công ty Dệt Chu Ngọc Lâm, Trợ lý Chủ tịch kiêm trưởng phòng PR Lưu Thượng Vinh, thư ký trợ lý Chủ tịch kiêm chủ nhiệm văn phòng chủ tịch Lâm Tuyết Phương (Tiểu Lâm) và người chịu trách nhiệm tất cả các bộ phận khác.

Đối với người ngoài, sau khi thành lập tập đoàn công ty có vẻ như không hề thay đổi, công ty vẫn là mấy công ty đó, nhân viên vẫn là nhân viên, địa điểm văn phòng vẫn là địa điểm văn phòng cũ. Nhưng đối với người trong tập đoàn Cựu Chiến Binh, cả công ty đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Trước đây công ty chia ra làm mấy quản lý hỗn loạn đã lập tức biến thành một chỉnh thể, quản lý lưu loát ngắn gọn, hiệu suất công việc tăng lên gấp nhiều lần.

Tuy nhiên việc tổ chức nghi thức này về chỉnh thể vẫn thực hiện rất đơn giản dựa theo ý của Diệp Lăng Thiên. Sau khi Lý Vũ Hân nói sơ qua cũng lại kết thúc. Theo ý của Lý Vũ Hân, nghi thức này là cần thiết, đầu tiên là phải động viên tinh thần, đoàn kết tất cả nhân viên, thứ hai cũng là giới thiệu với mọi người về những người lãnh đạo của công ty.

- ---

XL mọi người ha, mình đã cập nhật đủ các chương của mấy ngày qua rồi đó ạ ^^
Sau khi nghi thức tiến hành xong, bọn họ lại mở một cuộc họp hội đồng quản trị. Đây cũng là lần đầu tiên tập đoàn Cựu Chiến Binh tổ chức họp hội đồng quản trị. Bởi vì người tham dự cuộc họp hội đồng quản trị không nhiều, cho nên cuộc họp được tiến hành trong phòng họp nhỏ.

Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân ngồi ở hai đầu của bàn hội nghị hình elip, ngồi hai bên là Vương Lực, Chu Ngọc Lâm, Trần Quân, Trần Tuấn Lương và Lưu Thượng Vinh, đây chính là thành viên hội đồng quản trị của cả tập đoàn Cựu Chiến Binh. Căn cứ theo số cổ phần ban đầu xác định, Diệp Lăng Thiên chiếm 54%, Lý Vũ Hân chiếm 25%, mỗi người Trần Tuấn Lương, Vương Lực, Chu Ngọc Lâm chiếm 5%, Trần Quân, Lưu Thượng Vinh mỗi người chiếm 3%.

Nhưng vào thời điểm xác định cuối cùng, Diệp Lăng Thiên lại thêm một người. Anh chia 5% cổ phần của mình cho Diệp Sương em gái của mình, cũng xem như chia tài sản cho cô. Cô vốn không muốn nhận nhưng anh không cho cô quyền từ chối.

Mà cô căn bản không muốn xuất hiện trong cuộc họp hội đồng quản trị này, cô chỉ muốn làm một nhân viên nhỏ, nghiêm túc học, cho nên đã ném 5% cổ phần trong tay mình cho Trần Tuấn Lương đại diện, để anh ta đại diện cô quản lý 5% cổ phần này.

Cho nên, tình hình phân chia cổ phần trong hội đồng quản trị bây giờ là Diệp Lăng Thiên chiếm 49%, Lý Vũ Hân là cổ đông lớn thứ hai chiếm 25%, bản thân Trần Tuấn Lương cộng thêm của Diệp Sương chiếm 10%, còn lại không thay đổi.

"Hôm nay là buổi họp hội đồng quản trị đầu tiên của tập đoàn Cựu Chiến Binh chúng ta, mọi người đang ngồi đây đều là bạn bè, anh em với nhau, tôi cũng không muốn nói nhiều những lời sáo rỗng. Hôm nay,chúng ta chủ yếu là nghe báo cáo công tác.

Không giống với các tập đoàn khác, thành viên hội đồng quản trị của chúng ta đều là nhân viên quản lý, cho nên mọi người đều chính là người báo cáo và cũng là người nghe báo cáo. Đương nhiên, trong đó ngoại trừ tôi và Trần Tuấn Lương. Tạm thời do Tổng giám đốc sếp Lý bắt đầu trước. Anh báo cáo công tác đi." Diệp Lăng Thiên ngồi tại chỗ, cũng không khách sáo, châm một điếu thuốc hút, sau đó nhìn Lý Vũ Hân.

"Đây là cuộc họp lần đầu tiên của chúng ta cho nên tôi ở đây giới thiệu về tình hình tập đoàn Cựu Chiến Binh chúng ta trước. Trước mắt, tổng tài sản của tập đoàn Cựu Chiến Binh đạt tới 4050 tỷ, nắm giữ ba công ty con. Đương nhiên, trên phương diện đăng kí không phải vậy, tôi nói là tình hình thực tế. Chúng ta có hơn ba nghìn bốn trăm người..."

Một buổi sáng đã trôi qua như vậy. buổi trưa Diệp Lăng Thiên dẫn theo tất cả nhân viên hội đồng quản trị đi liên hoan, tất cả thủ tục thành lập tập đoàn Cựu Chiến Binh xem như đã hoàn thành.

Sau khi ăn trưa xong, Diệp Lăng Thiên không về nhà hoặc tới công ty, mà cùng Trần Tuấn Lương đi thẳng tới sân bay. Còn có mấy người chịu trách nhiệm về công ty an ninh đi cùng với bọn họ. Đã sắp đến tết, mà Diệp Lăng Thiên ra mệnh lệnh thép với Trần Tuấn Lương là phải thành lập chi nhánh công ty ở thành phố Y trước tết. Trần Tuấn Lương đã kịp thành lập chi nhánh công ty ở thành phố Y trước tết, ngày mai là ngày thành lập chi nhánh thành phố Y. Diệp Lăng Thiên và Trần Tuấn Lương làm Tổng giám đốc công ty và Phó tổng giám đốc thường vụ, đương nhiên phải có mặt.

"Mấy chỗ khác chuẩn bị thế nào rồi? Đặc biệt chi nhánh công ty ở Việt Châu." Ngồi trên máy bay, Diệp Lăng Thiên hỏi Trần Tuấn Lương bên cạnh.

"Có lẽ chi nhánh công ty Việt Châu không thể treo biển kịp trước tết. Em đoán có lẽ phải chờ đến cuối năm, còn mất khoảng một tháng. Vấn đề mấu chốt là công tác lên kế hoạch xây dựng cho cơ sở bên Việt Châu lãng phí quá nhiều thời gian, chính quyền địa phương gây trì hoãn rất lâu cho thủ tục phê duyệt đất, cho nên kỳ hạn xây dựng công trình phải dời lại. Nhưng em đã ra lệnh thép cho bọn họ phải hoàn thành xong tất cả trước cuối năm, sau đó treo biển doanh nghiệp."




"Trước cuối năm vẫn có thể tiếp nhận được. Còn về nhân viên thì sao? Việc tuyển dụng nhân viên thế nào?"

"Về nhóm nhân viên quản lý không khó lắm, trên cơ bản không có thiếu sót gì. Có một phần do tập đoàn Đại Đường điều qua cho em, ngoài ra còn có một phần là do chúng ta tự tuyển dụng trên thị trường lao động. Bây giờ có rất nhiều sinh viên, không lo không tuyển được người.

Chỉ là nhân viên kinh doanh thật ra có hơi khó khăn. Cho tới bây giờ, bên phía quân đội cung cấp cho chúng ta 1800 người, bản thân chúng ta tuyển trong xã hội được hơn ba trăm người. Bọn em tính phân phối tất cả nhóm thứ nhất này cho hai chi nhánh công ty ở thành phố Y và Việt Châu.

Chi nhánh công ty ở thành phố Y được ưu tiên phân phối một ngàn năm trăm người, phần còn lại sẽ đến chi nhánh công ty Việt Châu. Qua một tháng nữa, bên phía quân đội còn đưa một đám người nữa tới cho em, hơn nữa bọn em vẫn đang tiến hành tuyển dụng. Em nghĩ, đợi đến khi chi nhánh công ty Việt Châu thành lập còn có thể gom được khoảng một nghìn người.

Nếu muốn bảo đảm đủ tất cả nhân viên trong một lần thì không có khả năng, chỉ có thể bảo đảm trước 70 tới 80% thôi. Còn lại 20 tới 30% sẽ do các chi nhánh công ty tự nghĩ cách bổ sung đủ nhân viên." Trần Tuấn Lương chậm rãi báo cáo.

"Để chi nhánh công ty tự tuyển người cũng không sao, nhưng tôi vẫn nói câu nói kia, phải bảo đảm phẩm chất của nhân viên, thà thiếu chứ không chọn bừa. Chuyện giám sát thế nào là vấn đề cậu cần phải cân nhắc."

"Bọn em đã nghĩ xong kế sách ứng phó chuyện này rồi. Từ lúc mỗi nhân viên được tuyển vào công ty đều có hồ sơ riêng, công tác xét duyệt trong thời gian thực tập đều là do bộ phận nhân sự của tổng công ty và bộ phận huấn luyện phái người qua xét duyệt.

Chỉ khi nào thông qua cuộc thi xét duyệt của chúng ta, bọn họ mới có khả năng chuyển thành nhân viên chính thức. Bên phía bộ phận nhân sự đều có một bộ hồ sơ riêng về mỗi nhân viên, chỉ cần bị phản ánh ba lần sẽ bị sa thải không cần lý do. Mặt khác, căn cứ theo quy định cũ của anh, cứ cách ba tháng bọn em đều sẽ phái người qua tiến hành sát hạch những nhân viên này một lần.

Nếu bọn họ không thông qua sát hạch sẽ bị đưa vào căn cứ huấn luyện để rèn luyện lại, cho đến khi đạt tiêu chuẩn sát hạch mới có khả năng lại tiếp nhận công việc. Những chuyện này đều do trụ sở chính của chúng ta chịu trách nhiệm. Chỉ cần nắm chắc những quyền lợi này trong tay chúng ta, sẽ không xảy ra vấn đề được."

"Đây cũng là một cách. Mặt khác, cần phải nghiêm khắc thực hiện chế độ thưởng phạt mà tôi đã đề ra, bao gồm chế độ trách nhiệm của lãnh đạo. Chỉ có tạo áp lực cho người quản lý công ty con, bọn họ mới có thể có động lực đi thực hiện nghiêm túc tiêu chuẩn do chúng ta đặt ra.

Còn về mặt tuyển dụng nhân viên, cậu có thể thu xếp cho nhân viên đi thẳng tới một vài khu vực hẻo lánh nghèo khó, liên hệ với chính quyền địa phương để tiến thành tuyển nhân viên ở ngay địa phương đó. Với điều kiện mức lương của chúng ta, chắc hẳn có rất nhiều người bằng lòng tới làm việc ở chỗ chúng ta, như vậy vừa có thể giải quyết nhanh nhất vấn đề không đủ nhân viên của chúng ta, cũng có thể phát huy tác dụng giúp đỡ người nghèo, một công đôi việc.

Quan trọng nhất là dân chúng ở khu vực nghèo khó càng quý trọng cơ hội có công việc, cho nên sẽ càng nghe theo sự quản lý. Sau khi cậu từ thành phố Y về, có thể suy nghĩ thật kỹ về chuyện này." Sau khi Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát mới nói.
"Anh nói có lý. Sau khi em về sẽ bảo bộ phận nhân sự đi thu xếp chuyện này ngay." Trần Tuấn Lương suy nghĩ một lát, sau đó rất cao hứng nói.

"Đúng rồi, Diệp Sương đâu? Dạo này con bé đang làm gì vậy? Đã lâu không thấy con bé tới tìm tôi rồi."

"Cô ấy vẫn đi làm mỗi ngày, làm việc rất chăm chỉ, cảm giác cũng học được rất nhiều điều. Sau một thời gian làm việc, cô ấy đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn rất nhiều. Cô ấy thật sự rất bận, đi làm từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật ở nhà đọc sách, tự học bổ túc mấy chương trình học chắc chắn sẽ thi của đại học năm thứ tư, chẳng phải đã sắp thi học kỳ sao? Cho nên hết giờ làm về là cô ấy lại đọc sách, có đôi khi em nhìn thấy cũng rất đau lòng."

"Học thêm vài thứ là chuyện tốt, chỉ là cậu cũng phải bảo con bé chú ý giữ sức khỏe. Đúng rồi, trước cuối năm cậu phải đưa con bé tới bệnh viện kiểm tra một lần đấy. Lúc đi kiểm tra giữa năm nay, mặc dù bác sĩ nói không có vấn đề gì, tất cả đều bình thường, nhưng cứ nửa năm đi kiểm tra một lần vẫn bảo đảm hơn."

"Vâng, em biết rồi. Chờ cô ấy thi xong, em sẽ dẫn cô ấy tới bệnh viện."

Khi Diệp Lăng Thiên đến thành phố Y thì trời đã tối. Một đám lãnh đạo công ty con của thành phố Y đã ở trong sân bay chờ đón Diệp Lăng Thiên và Trần Tuấn Lương. Sau đó, đám người Diệp Lăng Thiên lại lên xe của chi nhánh công ty thành phố Y đi thẳng tới nhà hàng ăn cơm chiều. Tất cả những điều này đều do người của chi nhánh công ty thành phố Y thu xếp.

Trong bữa ăn, Diệp Lăng Thiên cũng không nói chuyện nhiều, bảo người của chi nhánh công ty thành phố Y báo cáo công tác liên quan tới chuyện treo biển ngày hôm sau.

Đương nhiên, lúc nên nghiêm túc phải nghiêm túc, lúc nên hiền hòa phải hiền hòa. Trong bữa tiệc, Diệp Lăng Thiên cũng uống nhiều rượu, dù sao cũng phải cho người của chi nhánh công ty thành phố Y chút ngon ngọt, nếu không sẽ khiến người ta tưởng sếp tổng anh rất bất mãn với bọn họ. Sau khi cơm nước xong Diệp Lăng Thiên từ chối hoạt động giải trí do người của chi nhánh công ty thành phố Y thu xếp, quay về thẳng khách sạn. Trần Tuấn Lương đương nhiên đi theo anh.

Diệp Lăng Thiên vừa đến khách sạn, đang chuẩn bị đi tắm thì điện thoại di động đổ chuông. Anh nhìn số, thấy là Lục Oánh gọi tới. Anh suy nghĩ, chắc Lục Oánh gọi tới hỏi mình về chuyện công ty con ở thành phố Y thành lập vào ngày mai.

"Alo, chị Lục."

"Lăng Thiên, tôi vừa quay về Đông Hải mới biết được ngày mai chi nhánh công ty thành phố Y của các anh sẽ treo biển. Anh ở đâu? Anh đang ở thành phố Y à?" Lục Oánh hỏi.

"Đúng, tôi mới tới chiều nay."

"Thế này đi, bây giờ tôi đang ở sân bay chuẩn bị lên máy bay. Hai giờ nữa, anh thu xếp cho một chiếc xe đến sân bay đón tôi. Chuyện này giao cho anh, tôi sẽ không thu xếp người khác đi đón tôi nữa." Lục Oánh nói thẳng.

"Chị sắp tới thành phố Y à?" Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc.




"Ừ, tôi vốn định bay tới thành phố Y vào ngày mai, chiều mai tôi có chút việc ở thành phố Y. Tại vừa nghe nói chi nhánh công ty thành phố Y của các anh sẽ treo biển vào ngày mai nên tôi bay luôn tối nay, sáng mai tham dự lễ trao biển của chi nhánh công ty thành phố Y các anh. Vậy anh có thể thu xếp được xe không? Nếu không được, tôi sẽ bảo thư ký đi thu xếp cho xe của đơn vị khác qua đón."

"Xe thì chắc chắn sẽ có. Được rồi, vậy tôi sẽ đi thu xếp ngay. Đúng rồi, chị đã thu xếp được chỗ ở chưa?"

"Chưa, tôi vừa quyết định đi, những việc sẽ đều do anh thu xếp nhé. Tôi phải lên máy bay rồi, cúp máy trước đây." Lục Oánh nói xong lại cúp máy.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người. Sao Lục Oánh lại tự mình đến? Anh suy nghĩ một lát, sau đó gọi điện thoại thẳng cho tổng giám đốc chi nhánh công ty thành phố Y, bảo anh ta tới phòng mình.

"Sếp Diệp."

"Là thế này, tôi vừa nhận được thông báo, lát nữa tổng giám đốc Lục sẽ đến thành phố Y." Diệp Lăng Thiên nói thẳng.

"Tổng giám đốc Lục à?" Tổng giám đốc chi nhánh thành phố Y nhất thời không nghĩ ra Tổng giám đốc Lục là ai.

"Tổng giám đốc Lục chính là Lục Oánh – Chủ tịch tập đoàn Đại Đường. Anh biết người này không?" Diệp Lăng Thiên mỉm cười và giải thích.

"Ồ? À, tôi biết, tôi biết." Tổng giám đốc này giật mình.

"Thế này nhé, anh sắp xếp một chiếc xe và một tài xế chờ tôi ở dưới tầng sau một tiếng nữa, tôi phải ra sân bay đón tổng giám đốc Lục. Mặt khác, anh thuê một phòng trong khách sạn này, không nhất định phải là phòng cấp năm sao, dù sao cứ đặt phòng tốt nhất của khách sạn này là được rồi.

Anh tự mình đi thu xếp những chuyện này. Đúng rồi, nghi thức khai trương ngày mai sẽ có chút thay đổi. Ngày mai, Tổng giám đốc Lục sẽ đích thân tham dự. Được rồi, chỉ có mấy chuyện này thôi, anh đi thu xếp đi." Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

"Tổng giám đốc Lục đích thân tới tham dự ạ? Chuyện này… chuyện này… sếp Diệp, Tổng giám đốc Lục yêu cầu ngồi xe gì vậy? Xe tốt nhất ở chỗ chúng tôi cũng chỉ là một chiếc xe thương mại Buick. Hay là tôi cho người thuê chiếc xe tốt hơn?" Tổng giám tốc chi nhánh thành phố Y rất kinh ngạc.

"Sao vậy? Chi nhánh thành phố Y các anh có đầy đủ kinh phí, đúng không? Bất kể xe gì, chỉ cần có xe là được. Không cần phải thu xếp xe đặc biệt gì. Tổng giám đốc Lục có thứ cao cấp nào mà chưa từng dùng qua, còn cần những thứ đó của các anh sao? Đi đi, anh cứ căn cứ theo suy nghĩ của mình để thu xếp là được. Một giờ sau tôi sẽ xuống tầng. Anh bảo tài xế lái xe chờ tôi ở dưới tầng." Diệp Lăng Thiên cạn lời nói.




Đợi đến khi Tổng giám đốc đi rồi, Diệp Lăng Thiên vẫn đi tắm, sau đó thay quần áo rồi xuống tầng.

Quả nhiên chiếc xe đỗ ở dưới tầng là chiếc xe thương vụ. Đối với đám người chi nhánh công ty thành phố Y, Lục Oánh chính là một thần thoại. Cho nên bọn họ vừa nghe nói Lục Oánh tới thì rất căng thẳng, sợ mình thu xếp không tốt. Nhưng đối với Diệp Lăng Thiên, Lục Oánh chính là Lục Oánh, hình như cũng không gì đặc biệt.

Xe chạy gần một giờ mới đến sân bay. Diệp Lăng Thiên bảo tài xế đỗ xe trong bãi đỗ xe. Đợi đến nhận được điện thoại của Lục Oánh, Diệp Lăng Thiên mới bảo tài xế lái xe lên vị trí lối ra trên tầng. Lục Oánh và thư ký của bà ta đang đứng chờ ở đó. Diệp Lăng Thiên xuống xe, mở cửa cho Lục Oánh và ngồi cùng bà ta ở ghế sau.

"Sao chị lại muốn tới tham dự lễ khai trương chi nhánh thành phố Y vậy?" Diệp Lăng Thiên hỏi.

"Sao thế? Tôi không tới được sao?" Lục Oánh mỉm cười, sau đó nói: "Đầu tiên, đây là chi nhánh đầu tiên của công ty An Bảo, cũng là bước khởi đầu mở rộng quy mô công ty An Bảo của các anh.

Hơn nữa, khu vực thành phố Y này vẫn luôn là trọng tâm kinh doanh bất động sản của tập đoàn Đại Đường chúng tôi, cho nên việc thành lập chi nhánh thành phố Y có ý nghĩa quan trọng với cả tập đoàn Đại Đường chúng tôi. Cộng thêm chiều mai tôi phải tới thành phố Y có việc, cho nên tới sớm hơn, thuận tiện tham dự lễ khai trương của các anh, tìm hiểu chút tình hình liên quan. Lần này các anh tính chuẩn bị hoạt động khai trương lớn tới mức nào?"

"Tôi không tính làm lớn lắm, cũng chỉ có người trong công ty ăn mừng thôi. Tôi không thích làm những hoạt động mang chủ nghĩa hình thức này."

"Tôi có thể yêu cầu anh một chuyện không?" Lục Oánh nghĩ ngợi rồi nói.

"Chuyện gì vậy?"

"Anh nghĩ cách mời thêm một vài phóng viên truyền thông tin tức trong buổi khai trương ngày mai, thanh thế càng lớn càng tốt, tốt nhất là ngày mai còn có thể thu xếp một buổi họp báo tin tức."

"Tại sao?"

"Tôi cần phải tạo thế, không chỉ tạo thế cho công ty An Bảo các anh, còn phải tạo thế cho tập đoàn Đại Đường chúng tôi. Anh hiểu rõ ý của tôi chứ? Anh cứ xem như làm một việc giúp tôi được không?"

"Chuyện này thì không có vấn đề gì, cũng chỉ tăng thêm chút dự toán thôi. Nhưng… bây giờ muộn thế này, sợ là không tiện liên hệ với phóng viên truyền thông tin tức vào lúc này?" Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi.

"Anh nói cũng phải, cũng tại tôi không hỏi thăm tin tức này trước. Như vậy đi, tôi sẽ thu xếp cho người khác mời phóng viên. Anh thu xếp cho người của anh bố trí lại trình tự ngày mai ngay trong đêm. Chuyện này sẽ do thư ký của tôi và người chi nhánh thành phố Y các anh sắp xếp. Thật ngại quá, Lăng Thiên, hoạt động này thật sự rất có lợi cho chúng tôi." Lục Oánh cũng hơi áy náy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom