Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-562
Chương 562: Chụp lén (5)
Diệp Lăng Thiên và Diệp Sương cùng im lặng ăn bữa tối, sau khi ăn xong, Diệp Sương lên phòng ngủ rồi cũng không đi ra nữa. Diệp Lăng Thiên cũng biết Diệp Sương tức giận với mình, nhưng anh cũng không quan tâm được nhiều như vậy, rửa bát đũa xong thì lên phòng ngủ. Đến gần 12 giờ đêm, Diệp Lăng Thiên nhận được điện thoại của Trần Tuấn Lương, Trần Tuấn Lương bảo đã bắt được người, và đã đưa về nhốt ở căn cứ.
Diệp Lăng Thiên thức dậy ngay lập tức, sau đó ra cửa, không đi thang máy mà trực tiếp đi thang bộ, đến cửa tầng 1 thì theo lối thoát hiểm đi ra ngoài, cũng không lái xe của mình, tránh tất cả nhân viên bảo vệ, trực tiếp trèo tường ra khỏi tiểu khu, sau đi qua hai con hẻm, đi bộ một quãng xa mới gọi một chiếc taxi đến căn cứ.
Diệp Lăng Thiên bảo taxi dừng cách xa căn cứ một đoạn, rồi xuống xe, sau đó gọi điện cho Trần Tuấn Lương, Trần Tuấn Lương liền lái xe đến đón anh.
"Người đâu?" Diệp Lăng Thiên hỏi Trần Tuấn Lương.
"Em ném vào nhà kho rồi, anh yên tâm. thằng nhóc bị em đánh thuốc mê rồi cho lên xe, cậu ta căn bản không biết đây là chỗ nào, ngoài ra không có ai phát hiện. Hơn nữa, em ra vào đều bằng cửa sau, cửa sau chỉ có em có chìa khóa, không có ai phát hiện cả, rất an toàn, em cũng đã tạo bằng chứng vắng mặt." Trần Tuấn Lương cười nói.
Trần Tuấn Lương làm việc, Diệp Lăng Thiên rất yên tâm, giống như anh vậy, anh xuất hiện ở đây, cũng đã tạo bằng chứng vắng mặt trước đó, anh có thể chứng minh lúc này mình đang ở nhà, không có bằng chứng nào cho thấy anh đã ra ngoài. Lần nay anh thực sự động sát tâm, tất cả những gì anh làm đều nói lên rằng lần này Diệp Lăng Thiên anh thật sự không ngại giết người.
Xe đi về phía sau khu căn cứ, toàn bộ cửa sau là một khu vực bỏ hoang, cơ bản không có ai tới đây, toàn bộ khu vực hoạt động của căn cứ đều ở phía trước. Cái gọi là kho hàng thì ở cửa sau, bình thường chỗ này chỉ mở lúc mua hàng.
Diệp Lăng Thiên và Trần Tuấn Lương đi vào nhà kho, thấy một người đang nằm cạnh vách tường của khu bỏ hoang này, người này chính là Trương Văn Quân, đã bị Trần Tuấn Lương đánh cho ngất xỉu, đang nằm bất động trên mặt đất.
Diệp Lăng Thiên tìm một cái ghế băng ngồi xuống, nói với Trần Tuấn Lương: "Đánh thức cậu ta dậy."
Trần Tuấn Lương gật đầu, cầm một xô nước đã chuẩn bị từ trước, đổ xuống đầu Trương Văn Quân. Trương Văn Quân lập tức từ trên đất ngồi dậy, cả người phát run, phải biết, mùa này khá lạnh.
Trương Văn Quân vừa tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ, trước mặt có một người đàn ông, ngoài ra, còn có một người đàn ông đang ngồi phía đối diện, cả hai đều có chút dữ tợn.
"Các người... các người... là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Các người muốn làm gì?" Trương Văn Quân sợ hãi, vội vàng lui về phía sau.
"Cậu không cần biết tôi là ai, tôi chỉ muốn hỏi cậu một số chuyện, nếu như cậu thành thật trả lời, tôi sẽ cho cậu một con đường sống, nếu không, chúng tôi không ngại giết cậu." Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, từ từ nói.
Trương Văn Quân nghe Diệp Lăng Thiên nói, cả người run lẩy bẩy, mặt tái xanh.
"Bây giờ tôi hỏi cậu, có phải cậu chụp lén Diệp Sương lúc tắm không?"
"Tôi không biết, tôi không biết anh đang nói gì." Trương Văn Quân nghe những lời của Diệp Lăng Thiên thì lập tức lắc đầu, nhưng Diệp Lăng Thiên có thể thấy sự sợ hãi trong mắt cậu ta.
"Nếu không nói thật thì đừng trách tôi, Báo, khiến cậu ta thành thật một chút đi." Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói, sau đó tiếp tục hút thuốc.
Trần Tuấn Lương cười một tiếng, trực tiếp nắm lấy cổ áo Trương Văn Quân, đẩy ngã cậu ta trên mặt đất.
"Anh... anh... định làm gì? Tôi... tôi sẽ báo cảnh sát, báo cảnh sát." Trương Văn Quân ra sức giãy giụa, nhưng cậu ta không phải đối thủ của Trần Tuấn Lương, nên không thể thoát được.
Trần Tuấn Lương nhìn Trương Văn Quân, cười lạnh nói: "Muốn báo cảnh sát thì phải xem cậu có còn sống để ra ngoài không đã." Sau khi nói xong, Trần Tuấn Lương liền trực tiếp đánh một quyền vào Trương Văn Quân, sau đó lại thêm hai đấm, ba đấm, bốn đấm, sau mới buông Trương Văn Quân ra, cậu ta giờ đây chẳng khác gì một vũng bùn nát trên mặt đất, nằm bất động, nôn ọe. Trương Văn Quân không hẳn là nôn ọe mà là nôn ra máu.
"Tôi hỏi cậu thêm một lần nữa, cậu có chụp lén Diệp Sương tắm không." Diệp Lăng Thiên hỏi lại.
"Tôi không có, tôi thật sự không làm, các người bỏ qua cho tôi đi. Các người là gì của Diệp Sương? Tôi là bạn trai của cậu ấy, tôi rất yêu cậu ấy." Trương Văn Quân vội vàng nói, rất hiển nhiên, cậu ta rất thông minh, đã hiểu ra một số chuyện.
"Vẫn không chịu nói thật, Báo, tiếp tục." Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.
"Dáng vẻ của cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Trần Tuấn Lương cười nhạt, lập tức lấy một chiếc búa lớn gỉ sắt ở góc bên cạnh, rồi bước tới, giẫm lên cổ tay của Trương Văn Quân.
"Anh... anh... định làm gì? Anh... anh... làm gì thế? Đừng, đừng mà." Trương Văn Quân thấy Trần Tuấn Lương cầm một cái búa lớn trong tay thì sợ hãi thét lên, ra sức rút tay khỏi chân Trần Tuấn Lương, nhưng dùng lực thế nào cũng không rút nổi.
"Tốt hơn hết là thành thật trả lời câu hỏi của tôi. Từ bây giờ, nếu tôi hỏi mà cậu không trả lời hoặc trả lời không thành thật, mỗi lần như vậy, cái búa kia sẽ đập xuống từng ngón tay cậu, hết ngón tay thì đến ngón chân, sau đó là cánh tay, bắp đùi." Diệp Lăng Thiên từ từ nói.
"Tôi... tôi... tôi nói rồi mà, xin các người bỏ qua cho tôi, tôi thật sự không biết gì cả, tôi cũng không làm gì cả." Trương Văn Quân bị dọa đến ướt đẫm mồ hôi.
"Đập đi." Diệp Lăng Thiên nói với Trần Tuấn Lương.
"Được lắm, thằng nhóc, nói thử xem, tôi nên đập ngón nào trước đây." Trần Tuấn Lương cầm búa lên cười hỏi Trương Văn Quân.
"Tôi nói tôi nói, đừng đập, đừng đập." Trương Văn Quân thật sự suy sụp, cậu ta chỉ là một sinh viên bình thường, chứng kiến cảnh tượng trước mặt đã sợ đến chảy hết nước mắt nước mũi.
"Nói, có phải cậu chụp lén Diệp Sương tắm không. Đây đã lần thứ ba tôi hỏi cậu, sẽ không có cơ hội thứ tư đâu." Diệp Lăng Thiên hỏi thêm lần nữa.
"Đúng, tôi có chụp lén Diệp Sương tắm, nhưng là... nhưng là... đó là người khác bảo tôi làm, không phải tôi tự... tự nguyện." Trương Văn Quân do dự rất lâu, nhưng khi nhìn thấy cái búa trên tay Trần Tuấn Lương, cuối cùng cũng nói ra.
"Chuyện bao lâu rồi?"
"Có lẽ hơn một tháng về trước, hôm đó tôi nói dối Diệp Sương rằng hôm đó là sinh nhật tôi, bảo cậu ấy đến tổ chức sinh nhật, sau đó cố ý cho cậu ấy uống ít rượu, sau đó... sau đó... đi thuê khách sạn, rồi cậu ấy nói muốn đi tắm, trước khi cậu ấy vào tắm, tôi bảo muốn đi vệ sinh rồi đặt máy quay trong nhà tắm." Trương Văn Quân thành thật nói.
Diệp Lăng Thiên và Diệp Sương cùng im lặng ăn bữa tối, sau khi ăn xong, Diệp Sương lên phòng ngủ rồi cũng không đi ra nữa. Diệp Lăng Thiên cũng biết Diệp Sương tức giận với mình, nhưng anh cũng không quan tâm được nhiều như vậy, rửa bát đũa xong thì lên phòng ngủ. Đến gần 12 giờ đêm, Diệp Lăng Thiên nhận được điện thoại của Trần Tuấn Lương, Trần Tuấn Lương bảo đã bắt được người, và đã đưa về nhốt ở căn cứ.
Diệp Lăng Thiên thức dậy ngay lập tức, sau đó ra cửa, không đi thang máy mà trực tiếp đi thang bộ, đến cửa tầng 1 thì theo lối thoát hiểm đi ra ngoài, cũng không lái xe của mình, tránh tất cả nhân viên bảo vệ, trực tiếp trèo tường ra khỏi tiểu khu, sau đi qua hai con hẻm, đi bộ một quãng xa mới gọi một chiếc taxi đến căn cứ.
Diệp Lăng Thiên bảo taxi dừng cách xa căn cứ một đoạn, rồi xuống xe, sau đó gọi điện cho Trần Tuấn Lương, Trần Tuấn Lương liền lái xe đến đón anh.
"Người đâu?" Diệp Lăng Thiên hỏi Trần Tuấn Lương.
"Em ném vào nhà kho rồi, anh yên tâm. thằng nhóc bị em đánh thuốc mê rồi cho lên xe, cậu ta căn bản không biết đây là chỗ nào, ngoài ra không có ai phát hiện. Hơn nữa, em ra vào đều bằng cửa sau, cửa sau chỉ có em có chìa khóa, không có ai phát hiện cả, rất an toàn, em cũng đã tạo bằng chứng vắng mặt." Trần Tuấn Lương cười nói.
Trần Tuấn Lương làm việc, Diệp Lăng Thiên rất yên tâm, giống như anh vậy, anh xuất hiện ở đây, cũng đã tạo bằng chứng vắng mặt trước đó, anh có thể chứng minh lúc này mình đang ở nhà, không có bằng chứng nào cho thấy anh đã ra ngoài. Lần nay anh thực sự động sát tâm, tất cả những gì anh làm đều nói lên rằng lần này Diệp Lăng Thiên anh thật sự không ngại giết người.
Xe đi về phía sau khu căn cứ, toàn bộ cửa sau là một khu vực bỏ hoang, cơ bản không có ai tới đây, toàn bộ khu vực hoạt động của căn cứ đều ở phía trước. Cái gọi là kho hàng thì ở cửa sau, bình thường chỗ này chỉ mở lúc mua hàng.
Diệp Lăng Thiên và Trần Tuấn Lương đi vào nhà kho, thấy một người đang nằm cạnh vách tường của khu bỏ hoang này, người này chính là Trương Văn Quân, đã bị Trần Tuấn Lương đánh cho ngất xỉu, đang nằm bất động trên mặt đất.
Diệp Lăng Thiên tìm một cái ghế băng ngồi xuống, nói với Trần Tuấn Lương: "Đánh thức cậu ta dậy."
Trần Tuấn Lương gật đầu, cầm một xô nước đã chuẩn bị từ trước, đổ xuống đầu Trương Văn Quân. Trương Văn Quân lập tức từ trên đất ngồi dậy, cả người phát run, phải biết, mùa này khá lạnh.
Trương Văn Quân vừa tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ, trước mặt có một người đàn ông, ngoài ra, còn có một người đàn ông đang ngồi phía đối diện, cả hai đều có chút dữ tợn.
"Các người... các người... là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Các người muốn làm gì?" Trương Văn Quân sợ hãi, vội vàng lui về phía sau.
"Cậu không cần biết tôi là ai, tôi chỉ muốn hỏi cậu một số chuyện, nếu như cậu thành thật trả lời, tôi sẽ cho cậu một con đường sống, nếu không, chúng tôi không ngại giết cậu." Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, từ từ nói.
Trương Văn Quân nghe Diệp Lăng Thiên nói, cả người run lẩy bẩy, mặt tái xanh.
"Bây giờ tôi hỏi cậu, có phải cậu chụp lén Diệp Sương lúc tắm không?"
"Tôi không biết, tôi không biết anh đang nói gì." Trương Văn Quân nghe những lời của Diệp Lăng Thiên thì lập tức lắc đầu, nhưng Diệp Lăng Thiên có thể thấy sự sợ hãi trong mắt cậu ta.
"Nếu không nói thật thì đừng trách tôi, Báo, khiến cậu ta thành thật một chút đi." Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói, sau đó tiếp tục hút thuốc.
Trần Tuấn Lương cười một tiếng, trực tiếp nắm lấy cổ áo Trương Văn Quân, đẩy ngã cậu ta trên mặt đất.
"Anh... anh... định làm gì? Tôi... tôi sẽ báo cảnh sát, báo cảnh sát." Trương Văn Quân ra sức giãy giụa, nhưng cậu ta không phải đối thủ của Trần Tuấn Lương, nên không thể thoát được.
Trần Tuấn Lương nhìn Trương Văn Quân, cười lạnh nói: "Muốn báo cảnh sát thì phải xem cậu có còn sống để ra ngoài không đã." Sau khi nói xong, Trần Tuấn Lương liền trực tiếp đánh một quyền vào Trương Văn Quân, sau đó lại thêm hai đấm, ba đấm, bốn đấm, sau mới buông Trương Văn Quân ra, cậu ta giờ đây chẳng khác gì một vũng bùn nát trên mặt đất, nằm bất động, nôn ọe. Trương Văn Quân không hẳn là nôn ọe mà là nôn ra máu.
"Tôi hỏi cậu thêm một lần nữa, cậu có chụp lén Diệp Sương tắm không." Diệp Lăng Thiên hỏi lại.
"Tôi không có, tôi thật sự không làm, các người bỏ qua cho tôi đi. Các người là gì của Diệp Sương? Tôi là bạn trai của cậu ấy, tôi rất yêu cậu ấy." Trương Văn Quân vội vàng nói, rất hiển nhiên, cậu ta rất thông minh, đã hiểu ra một số chuyện.
"Vẫn không chịu nói thật, Báo, tiếp tục." Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.
"Dáng vẻ của cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Trần Tuấn Lương cười nhạt, lập tức lấy một chiếc búa lớn gỉ sắt ở góc bên cạnh, rồi bước tới, giẫm lên cổ tay của Trương Văn Quân.
"Anh... anh... định làm gì? Anh... anh... làm gì thế? Đừng, đừng mà." Trương Văn Quân thấy Trần Tuấn Lương cầm một cái búa lớn trong tay thì sợ hãi thét lên, ra sức rút tay khỏi chân Trần Tuấn Lương, nhưng dùng lực thế nào cũng không rút nổi.
"Tốt hơn hết là thành thật trả lời câu hỏi của tôi. Từ bây giờ, nếu tôi hỏi mà cậu không trả lời hoặc trả lời không thành thật, mỗi lần như vậy, cái búa kia sẽ đập xuống từng ngón tay cậu, hết ngón tay thì đến ngón chân, sau đó là cánh tay, bắp đùi." Diệp Lăng Thiên từ từ nói.
"Tôi... tôi... tôi nói rồi mà, xin các người bỏ qua cho tôi, tôi thật sự không biết gì cả, tôi cũng không làm gì cả." Trương Văn Quân bị dọa đến ướt đẫm mồ hôi.
"Đập đi." Diệp Lăng Thiên nói với Trần Tuấn Lương.
"Được lắm, thằng nhóc, nói thử xem, tôi nên đập ngón nào trước đây." Trần Tuấn Lương cầm búa lên cười hỏi Trương Văn Quân.
"Tôi nói tôi nói, đừng đập, đừng đập." Trương Văn Quân thật sự suy sụp, cậu ta chỉ là một sinh viên bình thường, chứng kiến cảnh tượng trước mặt đã sợ đến chảy hết nước mắt nước mũi.
"Nói, có phải cậu chụp lén Diệp Sương tắm không. Đây đã lần thứ ba tôi hỏi cậu, sẽ không có cơ hội thứ tư đâu." Diệp Lăng Thiên hỏi thêm lần nữa.
"Đúng, tôi có chụp lén Diệp Sương tắm, nhưng là... nhưng là... đó là người khác bảo tôi làm, không phải tôi tự... tự nguyện." Trương Văn Quân do dự rất lâu, nhưng khi nhìn thấy cái búa trên tay Trần Tuấn Lương, cuối cùng cũng nói ra.
"Chuyện bao lâu rồi?"
"Có lẽ hơn một tháng về trước, hôm đó tôi nói dối Diệp Sương rằng hôm đó là sinh nhật tôi, bảo cậu ấy đến tổ chức sinh nhật, sau đó cố ý cho cậu ấy uống ít rượu, sau đó... sau đó... đi thuê khách sạn, rồi cậu ấy nói muốn đi tắm, trước khi cậu ấy vào tắm, tôi bảo muốn đi vệ sinh rồi đặt máy quay trong nhà tắm." Trương Văn Quân thành thật nói.