Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195:Che giấu việc giữ lại cái thai
Thịnh Hàn Ngọc đưa cô đến bệnh viện, lúc đầu tình hình trong phòng mổ rất nguy hiểm.
Nhưng bác sĩ tham dự có trình độ xuất sắc, đứa trẻ đã được cứu sống.
Trong quá trình giữ thai, Thời Du Huyên không bị hôn mê. Cô đã chịu đựng tất cả những điều này một cách tỉnh táo, trong đầu cũng suy nghĩ rất nhiều.
Dọc trên đường đến bệnh viện, Thịnh Hàn Ngọc nắm tay cô và nói rất nhiều điều.
Anh nói xin lỗi cô, nói mình không nên giấu giếm có, nói nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để cứu con của bọn họ...
Thịnh Hàn Ngọc nhận hết toàn bộ lỗi lầm về mình, tự trách mình ghê gớm, nhưng không hề trách cứ Giản Di Tâm một chữ nào!
Quả thật, anh đã thể hiện được trách nhiệm và nghĩa vụ cơ bản nhất của một người đàn ông.
Những Thời Du Huyên không muốn điều này.
Cô ý thức được Thịnh Hàn Ngọc vẫn không nhận ra bộ mặt thật của Giản Di Tâm, như vậy về sau vẫn có thể có những chuyện như vậy.
Thời Du Huyên không bao giờ cho phép mình mắc cùng một sai lầm hai lần. Tình yêu là chuyện của hai người, không thể dung nạp cả ba người song hành cùng nhau.
Nếu nhất định phải có một người ra đi, cô sẽ chủ động rời khỏi.
Giản Nghi Ninh và bác sĩ chủ trì không chỉ là bạn học mà còn là bạn thời thơ ấu, là những người bạn thân đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Vì vậy khi Giản Nghi Ninh cầu xin anh ta, anh ta đã sẵn sàng giúp đỡ Thời Du Huyên.
Ban đầu, Thời Du Huyên dự định "giả chết", sau đó đưa con cao chạy xa bay, để Thịnh Hàn Ngọc vĩnh viễn không tìm được.
Nhưng không ngờ Thịnh Hàn Ngọc lại mời Mã Linh Nhi tới.
Mặc dù Mã Linh Nhi chỉ là bác sĩ cấp cứu, vẫn có thể che giấu cô ấy chuyện giữ thai hoặc sẩy thai, nhưng giá chết thì không thể làm được.
Vì vậy, cô "chết" không thành, ra khỏi phòng phẫu thuật mà vào phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó bí mật xuất viện trong khi Thịnh Hàn Ngọc không có ở đó.
Nơi này là căn cứ bí mật đầu tiên của Thời Du Huyên, lúc trước từng bị Thịnh Hàn Ngọc hiểu nhầm là nơi Giản Di Tâm sống.
Vốn dĩ Giản Nghi Ninh phản đối việc Thời Du Huyên muốn chuyển về đây, nhưng cô đã thề son thề sắt rằng nơi này là nơi an toàn nhất. Cho dù Thịnh Hàn Ngọc có nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra cô sẽ đến đây sống.
Tuy rằng không sảy thai nhưng vẫn phải dưỡng thai thật tốt, từ bây giờ cô phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được đi đâu xa chứ đừng nói là đi đường dài.
Ban đầu, theo ý của Giản Nghi Ninh là dứt khoát ra nước ngoài, cao chạy xa bay là xong.
Nhưng vì giữ thai nên không thể không ở lại.
Giản Nghi Ninh mua vitamin B11 về, còn mang về rất nhiều thịt, trứng, tôm, rau và trái cây tươi, cũng như một vài con cá diếc sống.
Tuy nhiên, trong anh ấy khá nặng lòng, tuy rằng che giấu ngoài mặt nhưng vẫn bị Thời Du Huyên nhìn ra.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì à?"
“Không có gì đâu, tất cả đều bình thường” Giản Nghi Ninh né tránh ánh mắt của cô.
Thời Du Huyên vạch trần lời dối trá của anh ấy: "Anh nói dối, nhất định là đã xảy ra chuyện, đại loại là về tôi nhưng sẽ không khiến tôi khó chịu."
"Trời ạ!"
Giản Nghi Ninh tròn mắt kinh ngạc: "Trời ạ! Ảnh Tử, tôi mới phát hiện ra thiên tài đầu tư hàng đầu là cô xuất hiện như thế nào rồi. Không phải là cô thông minh mà là vì cô có thiên lý nhãn đúng không? Hoặc là cô có khả năng tiên đoán cũng nên."
Anh ấy chọc ghẹo cô, khiến cho tâm trạng cô tốt hơn một chút.
Tuy nhiên, cảm xúc Thời Du Huyên lại đột nhiên sa sút, ấm ức cúi đầu bĩu môi, nhỏ giọng than thở: "Nếu tôi có siêu năng lực thì còn có thể bị bắt nạt ra như thế này ư? Bị bắt nạt từ nhỏ cho đến lớn, luôn có điều dân muốn làm hại trẫm"
Giản Nghi Ninh vô cùng xót xa, trong lòng nôn nóng đến mức không dạo đầu mà mở miệng nói luôn: "Giang Nhã Đan đã chết, cảnh sát kết luận là tự sát!"
"Hả? Bà ta chết như thế nào?"
Tin tức này quá đột ngột.
Nhưng không khó chịu.
Chỉ có điều Giang Nhã Đan tự sát thì Thời Du Huyên không tin.
Cô chỉ lo lắng cho Thời Vũ Thành: "Anh lấy được tin tức từ đâu? Bố tôi bây giờ thế nào rồi? Ông ấy bị cao huyết áp, không biết có uống thuốc không?"
Giản Nghi Ninh thấy tuy rằng cô phản ứng dữ dội, nhưng cảm xúc không dao động nhiều lắm nên cũng đỡ lo.
"Bác trai không sao, chỉ là sốt ruột thôi. Hai đầu đều bận, còn phải hỏi thăm tin tức của cô."
“Hai đầu?” Thời Du Huyên khó hiểu.
Anh ấy gật đầu, ăn ngay nói thật: "Thời Vũ Kha đã nhập viện. Ai đó đã đánh gãy xương tay chân và còn rắc muối vào mặt cô ta."
Thời Du Huyên hít một hơi lạnh.
Không thể không nói thủ đoạn này thực sự quá tàn nhẫn.
Vốn dĩ Thời Vũ Kha quan tâm đến gương mặt của cô ta nhất. Thịnh Dự Khải lại phải người đi tạt axit sunfuric vào người cô ta, không chỉ khuôn mặt bị tổn thương mà linh hồn cũng bị tổn thương đặc biệt nghiêm trọng!
Bây giờ người này còn rắc muối vào mặt cô ta, ngoài mặt nhìn thì không nghiêm trọng, thậm chí cũng không đáng nhắc tới.
Nhưng trên thực tế, lặp lại nỗi đau mà Thời Vũ Kha đã phải chịu một lần nữa cũng tương tự như gây ra một vết thương lòng nặng nề khác. Nếu Thời Vũ Kha không thể gục ngã thì quả mạnh mẽ rồi.
“Cô ta không bị bệnh tâm thần chứ?” Thời Du Huyên hỏi.
Đó không phải là quan tâm, chỉ là sự tò mò thuần túy.
Giản Nghi Ninh lại giơ ngón tay cái lên: "Ánh Tử, tôi rất bội phục cô. Cô đúng là thần tiên, đoán gì chuẩn nấy"
Quả đúng là Thời Vũ Kha có vấn đề về thần kinh, đã thế còn không nhẹ, thậm chí còn không nói được một câu hoàn chỉnh, tất cả chỉ là nói bậy nói bạ.
Đưa vào bệnh viện tâm thần, trên người cô ta còn có những vết thương khác.
Nhưng nếu đưa vào một bệnh viện bình thường thì hoàn toàn không có bệnh viện nào sẵn sàng nhận cô ta!
Tinh thần cô ta không ổn định, trên người còn có vết thương chưa được xử lý xong, đau đớn muốn chết. Chỉ cần tỉnh lại là cô ta sẽ la hét, rất ảnh hưởng những bệnh nhân khác nghỉ ngơi.
Thời Vũ Thành không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm đến bệnh viện của nhà họ Giản. Ông ấy đã từng ở lại bệnh viện của nhà họ Giản và nhận được sự chăm sóc và điều trị tốt nhất.
Nhưng lần này lại không được, bệnh viện được Giản Nghi Ninh chỉ thị là kiên quyết từ chối nhận Thời Vũ Kha, có cho bao nhiêu tiền cũng không cung cấp trị liệu.
Tất nhiên, nếu nhất định phải điều trị tại đây thì cũng được, viện trưởng bệnh viện nói với Thời Vũ Thành: "Chết không quản, gặp chuyện không may không quản, mất tích cũng không quản, ông phải ký xác nhận trách nhiệm, ký xong là có thể đưa vào được."
Cái gì cũng không quản thì đưa vào đó làm gì?
Thời Vũ Thành rất lo lắng cho con gái lớn của mình, như thế nào cũng không được nên chỉ có thể đưa về nhà và nhờ người chăm sóc. Vì chăm sóc Thời Vũ Kha nên thậm chí ông ấy còn không lo đám tang cho Giang Nhã Đan, trực tiếp hỏa táng tro cốt rồi giữ lại.
“Đáng đời."
Thời Du Huyên không hề thông cảm cho cô ta một chút. Đi tới bước đường ngày hôm nay đều do chính cô ta gây ra, không làm thì không chết, chẳng trách được ai.
Cả hai đều ngầm hiểu không nhắc đến kẻ đã hãm hại Thời Vũ Kha, không cần phải nói thì trong lòng cũng biết rõ.
Một tháng sau.
Bụng Thời Du Huyên đã lộ ra. Cô đang mặc đồ bà bầu đứng trên ban công, cực kỳ hâm mộ nhìn những người trong khu chung cư.
Mọi người đều có thể ra ngoài đi dạo, chỉ có cô ở trong nhà dưỡng thai. Khi bắt đầu tĩnh dưỡng, Thời Du Huyên đã thề sẽ làm bất cứ việc gì miễn là có thể giữ được đứa trẻ.
Nhưng bây giờ chỉ mới qua một tháng, cô đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ngoại trừ nằm vẫn là nằm, đừng nói đi ra ngoài, thậm chí chỉ đứng một lát mà bị Giản Nghi Ninh nhìn thấy cũng phải nghe cằn nhằn, lầm bầm mãi không dứt.
Cũng may là bác sĩ đã đến tái khám cho cô cách đây vài ngày, nói cô đang hồi phục khá tốt, chờ đầy tháng là có thể ra ngoài đi bộ một chút.
"Cạch", một âm thanh nhẹ khi vặn ổ khóa với chìa khóa phát ra từ cổng - Giản Nghi Ninh đã đến.
Anh ấy đã ba ngày không đến. Trước kia ngày nào anh ấy cũng đến, nhưng đột nhiên đã ba ngày rồi anh ấy không đến, thậm chí không gọi được một cuộc điện thoại.
“Anh đến rồi à?” Thời Du Huyên tươi cười chào hỏi.
Sắc mặt anh ấy không tốt, rất nghiêm túc nói với cô: "Ảnh Tử, chúng ta ra nước ngoài sống đi, không thể ở lại trong nước nữa rồi."
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thời Du Huyên nhìn sắc mặt anh ấy thì liền biết rằng không có chuyện gì tốt, vì vậy cô cũng trở nên nghiêm túc.
Giản Nghi Ninh hơi do dự, không biết làm thế nào để nói với Ánh Tử mới tốt, nhưng chuyện này không thể lừa gạt được, hoàn toàn là không thể che giấu được.
Anh ấy sắp xếp ngôn ngữ rồi nói: "Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên tìm cô khắp thế giới cứ như nổi điện. Tôi cũng bị theo dõi, khó khăn lắm mới dứt ra khỏi cái đuôi đó mà đến đây."
Cái tên "Thịnh Hàn Ngọc" này, cả hai đều cố tình không nhắc đến nó trong một tháng qua.
Nhưng bây giờ không đề cập tới thì không được, bởi vì anh đã chuẩn bị quấy rầy cuộc sống bình yên của Thời Du Huyên, phải tìm ra biện pháp đối phó mới được.
"Anh ta lại phát điện gì đấy?"
Thời Du Huyen cau mày.
Một tháng trước, cô nghĩ Thịnh Hàn Ngọc sẽ tìm cô, nhưng không hề có.
Cô không muốn bị Thịnh Hàn Ngọc tìm thấy, nhưng Thịnh Hàn Ngọc không có một chút động tĩnh gì, cô còn có thể nghĩ đồng nghĩ tây.
Nghĩ xem anh đang làm gì?
Mình ra đi rồi, liệu anh có sống hạnh phúc không?
Chắc là sẽ rất vui mừng chăng, cô và Thịnh Hàn Ngọc đã ly hôn rồi, chẳng phải vừa hay anh có thể "gương vỡ lại lành” với Giản Di Tâm sao?
Có lẽ hai người đã bắt tay vào chuẩn bị cho đám cưới rồi.
Sao một tháng sau lại bỗng nhiên nhớ đến việc tìm mình?
Nhưng bác sĩ tham dự có trình độ xuất sắc, đứa trẻ đã được cứu sống.
Trong quá trình giữ thai, Thời Du Huyên không bị hôn mê. Cô đã chịu đựng tất cả những điều này một cách tỉnh táo, trong đầu cũng suy nghĩ rất nhiều.
Dọc trên đường đến bệnh viện, Thịnh Hàn Ngọc nắm tay cô và nói rất nhiều điều.
Anh nói xin lỗi cô, nói mình không nên giấu giếm có, nói nhất định sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để cứu con của bọn họ...
Thịnh Hàn Ngọc nhận hết toàn bộ lỗi lầm về mình, tự trách mình ghê gớm, nhưng không hề trách cứ Giản Di Tâm một chữ nào!
Quả thật, anh đã thể hiện được trách nhiệm và nghĩa vụ cơ bản nhất của một người đàn ông.
Những Thời Du Huyên không muốn điều này.
Cô ý thức được Thịnh Hàn Ngọc vẫn không nhận ra bộ mặt thật của Giản Di Tâm, như vậy về sau vẫn có thể có những chuyện như vậy.
Thời Du Huyên không bao giờ cho phép mình mắc cùng một sai lầm hai lần. Tình yêu là chuyện của hai người, không thể dung nạp cả ba người song hành cùng nhau.
Nếu nhất định phải có một người ra đi, cô sẽ chủ động rời khỏi.
Giản Nghi Ninh và bác sĩ chủ trì không chỉ là bạn học mà còn là bạn thời thơ ấu, là những người bạn thân đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Vì vậy khi Giản Nghi Ninh cầu xin anh ta, anh ta đã sẵn sàng giúp đỡ Thời Du Huyên.
Ban đầu, Thời Du Huyên dự định "giả chết", sau đó đưa con cao chạy xa bay, để Thịnh Hàn Ngọc vĩnh viễn không tìm được.
Nhưng không ngờ Thịnh Hàn Ngọc lại mời Mã Linh Nhi tới.
Mặc dù Mã Linh Nhi chỉ là bác sĩ cấp cứu, vẫn có thể che giấu cô ấy chuyện giữ thai hoặc sẩy thai, nhưng giá chết thì không thể làm được.
Vì vậy, cô "chết" không thành, ra khỏi phòng phẫu thuật mà vào phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó bí mật xuất viện trong khi Thịnh Hàn Ngọc không có ở đó.
Nơi này là căn cứ bí mật đầu tiên của Thời Du Huyên, lúc trước từng bị Thịnh Hàn Ngọc hiểu nhầm là nơi Giản Di Tâm sống.
Vốn dĩ Giản Nghi Ninh phản đối việc Thời Du Huyên muốn chuyển về đây, nhưng cô đã thề son thề sắt rằng nơi này là nơi an toàn nhất. Cho dù Thịnh Hàn Ngọc có nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra cô sẽ đến đây sống.
Tuy rằng không sảy thai nhưng vẫn phải dưỡng thai thật tốt, từ bây giờ cô phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được đi đâu xa chứ đừng nói là đi đường dài.
Ban đầu, theo ý của Giản Nghi Ninh là dứt khoát ra nước ngoài, cao chạy xa bay là xong.
Nhưng vì giữ thai nên không thể không ở lại.
Giản Nghi Ninh mua vitamin B11 về, còn mang về rất nhiều thịt, trứng, tôm, rau và trái cây tươi, cũng như một vài con cá diếc sống.
Tuy nhiên, trong anh ấy khá nặng lòng, tuy rằng che giấu ngoài mặt nhưng vẫn bị Thời Du Huyên nhìn ra.
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì à?"
“Không có gì đâu, tất cả đều bình thường” Giản Nghi Ninh né tránh ánh mắt của cô.
Thời Du Huyên vạch trần lời dối trá của anh ấy: "Anh nói dối, nhất định là đã xảy ra chuyện, đại loại là về tôi nhưng sẽ không khiến tôi khó chịu."
"Trời ạ!"
Giản Nghi Ninh tròn mắt kinh ngạc: "Trời ạ! Ảnh Tử, tôi mới phát hiện ra thiên tài đầu tư hàng đầu là cô xuất hiện như thế nào rồi. Không phải là cô thông minh mà là vì cô có thiên lý nhãn đúng không? Hoặc là cô có khả năng tiên đoán cũng nên."
Anh ấy chọc ghẹo cô, khiến cho tâm trạng cô tốt hơn một chút.
Tuy nhiên, cảm xúc Thời Du Huyên lại đột nhiên sa sút, ấm ức cúi đầu bĩu môi, nhỏ giọng than thở: "Nếu tôi có siêu năng lực thì còn có thể bị bắt nạt ra như thế này ư? Bị bắt nạt từ nhỏ cho đến lớn, luôn có điều dân muốn làm hại trẫm"
Giản Nghi Ninh vô cùng xót xa, trong lòng nôn nóng đến mức không dạo đầu mà mở miệng nói luôn: "Giang Nhã Đan đã chết, cảnh sát kết luận là tự sát!"
"Hả? Bà ta chết như thế nào?"
Tin tức này quá đột ngột.
Nhưng không khó chịu.
Chỉ có điều Giang Nhã Đan tự sát thì Thời Du Huyên không tin.
Cô chỉ lo lắng cho Thời Vũ Thành: "Anh lấy được tin tức từ đâu? Bố tôi bây giờ thế nào rồi? Ông ấy bị cao huyết áp, không biết có uống thuốc không?"
Giản Nghi Ninh thấy tuy rằng cô phản ứng dữ dội, nhưng cảm xúc không dao động nhiều lắm nên cũng đỡ lo.
"Bác trai không sao, chỉ là sốt ruột thôi. Hai đầu đều bận, còn phải hỏi thăm tin tức của cô."
“Hai đầu?” Thời Du Huyên khó hiểu.
Anh ấy gật đầu, ăn ngay nói thật: "Thời Vũ Kha đã nhập viện. Ai đó đã đánh gãy xương tay chân và còn rắc muối vào mặt cô ta."
Thời Du Huyên hít một hơi lạnh.
Không thể không nói thủ đoạn này thực sự quá tàn nhẫn.
Vốn dĩ Thời Vũ Kha quan tâm đến gương mặt của cô ta nhất. Thịnh Dự Khải lại phải người đi tạt axit sunfuric vào người cô ta, không chỉ khuôn mặt bị tổn thương mà linh hồn cũng bị tổn thương đặc biệt nghiêm trọng!
Bây giờ người này còn rắc muối vào mặt cô ta, ngoài mặt nhìn thì không nghiêm trọng, thậm chí cũng không đáng nhắc tới.
Nhưng trên thực tế, lặp lại nỗi đau mà Thời Vũ Kha đã phải chịu một lần nữa cũng tương tự như gây ra một vết thương lòng nặng nề khác. Nếu Thời Vũ Kha không thể gục ngã thì quả mạnh mẽ rồi.
“Cô ta không bị bệnh tâm thần chứ?” Thời Du Huyên hỏi.
Đó không phải là quan tâm, chỉ là sự tò mò thuần túy.
Giản Nghi Ninh lại giơ ngón tay cái lên: "Ánh Tử, tôi rất bội phục cô. Cô đúng là thần tiên, đoán gì chuẩn nấy"
Quả đúng là Thời Vũ Kha có vấn đề về thần kinh, đã thế còn không nhẹ, thậm chí còn không nói được một câu hoàn chỉnh, tất cả chỉ là nói bậy nói bạ.
Đưa vào bệnh viện tâm thần, trên người cô ta còn có những vết thương khác.
Nhưng nếu đưa vào một bệnh viện bình thường thì hoàn toàn không có bệnh viện nào sẵn sàng nhận cô ta!
Tinh thần cô ta không ổn định, trên người còn có vết thương chưa được xử lý xong, đau đớn muốn chết. Chỉ cần tỉnh lại là cô ta sẽ la hét, rất ảnh hưởng những bệnh nhân khác nghỉ ngơi.
Thời Vũ Thành không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm đến bệnh viện của nhà họ Giản. Ông ấy đã từng ở lại bệnh viện của nhà họ Giản và nhận được sự chăm sóc và điều trị tốt nhất.
Nhưng lần này lại không được, bệnh viện được Giản Nghi Ninh chỉ thị là kiên quyết từ chối nhận Thời Vũ Kha, có cho bao nhiêu tiền cũng không cung cấp trị liệu.
Tất nhiên, nếu nhất định phải điều trị tại đây thì cũng được, viện trưởng bệnh viện nói với Thời Vũ Thành: "Chết không quản, gặp chuyện không may không quản, mất tích cũng không quản, ông phải ký xác nhận trách nhiệm, ký xong là có thể đưa vào được."
Cái gì cũng không quản thì đưa vào đó làm gì?
Thời Vũ Thành rất lo lắng cho con gái lớn của mình, như thế nào cũng không được nên chỉ có thể đưa về nhà và nhờ người chăm sóc. Vì chăm sóc Thời Vũ Kha nên thậm chí ông ấy còn không lo đám tang cho Giang Nhã Đan, trực tiếp hỏa táng tro cốt rồi giữ lại.
“Đáng đời."
Thời Du Huyên không hề thông cảm cho cô ta một chút. Đi tới bước đường ngày hôm nay đều do chính cô ta gây ra, không làm thì không chết, chẳng trách được ai.
Cả hai đều ngầm hiểu không nhắc đến kẻ đã hãm hại Thời Vũ Kha, không cần phải nói thì trong lòng cũng biết rõ.
Một tháng sau.
Bụng Thời Du Huyên đã lộ ra. Cô đang mặc đồ bà bầu đứng trên ban công, cực kỳ hâm mộ nhìn những người trong khu chung cư.
Mọi người đều có thể ra ngoài đi dạo, chỉ có cô ở trong nhà dưỡng thai. Khi bắt đầu tĩnh dưỡng, Thời Du Huyên đã thề sẽ làm bất cứ việc gì miễn là có thể giữ được đứa trẻ.
Nhưng bây giờ chỉ mới qua một tháng, cô đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ngoại trừ nằm vẫn là nằm, đừng nói đi ra ngoài, thậm chí chỉ đứng một lát mà bị Giản Nghi Ninh nhìn thấy cũng phải nghe cằn nhằn, lầm bầm mãi không dứt.
Cũng may là bác sĩ đã đến tái khám cho cô cách đây vài ngày, nói cô đang hồi phục khá tốt, chờ đầy tháng là có thể ra ngoài đi bộ một chút.
"Cạch", một âm thanh nhẹ khi vặn ổ khóa với chìa khóa phát ra từ cổng - Giản Nghi Ninh đã đến.
Anh ấy đã ba ngày không đến. Trước kia ngày nào anh ấy cũng đến, nhưng đột nhiên đã ba ngày rồi anh ấy không đến, thậm chí không gọi được một cuộc điện thoại.
“Anh đến rồi à?” Thời Du Huyên tươi cười chào hỏi.
Sắc mặt anh ấy không tốt, rất nghiêm túc nói với cô: "Ảnh Tử, chúng ta ra nước ngoài sống đi, không thể ở lại trong nước nữa rồi."
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thời Du Huyên nhìn sắc mặt anh ấy thì liền biết rằng không có chuyện gì tốt, vì vậy cô cũng trở nên nghiêm túc.
Giản Nghi Ninh hơi do dự, không biết làm thế nào để nói với Ánh Tử mới tốt, nhưng chuyện này không thể lừa gạt được, hoàn toàn là không thể che giấu được.
Anh ấy sắp xếp ngôn ngữ rồi nói: "Thịnh Hàn Ngọc đột nhiên tìm cô khắp thế giới cứ như nổi điện. Tôi cũng bị theo dõi, khó khăn lắm mới dứt ra khỏi cái đuôi đó mà đến đây."
Cái tên "Thịnh Hàn Ngọc" này, cả hai đều cố tình không nhắc đến nó trong một tháng qua.
Nhưng bây giờ không đề cập tới thì không được, bởi vì anh đã chuẩn bị quấy rầy cuộc sống bình yên của Thời Du Huyên, phải tìm ra biện pháp đối phó mới được.
"Anh ta lại phát điện gì đấy?"
Thời Du Huyen cau mày.
Một tháng trước, cô nghĩ Thịnh Hàn Ngọc sẽ tìm cô, nhưng không hề có.
Cô không muốn bị Thịnh Hàn Ngọc tìm thấy, nhưng Thịnh Hàn Ngọc không có một chút động tĩnh gì, cô còn có thể nghĩ đồng nghĩ tây.
Nghĩ xem anh đang làm gì?
Mình ra đi rồi, liệu anh có sống hạnh phúc không?
Chắc là sẽ rất vui mừng chăng, cô và Thịnh Hàn Ngọc đã ly hôn rồi, chẳng phải vừa hay anh có thể "gương vỡ lại lành” với Giản Di Tâm sao?
Có lẽ hai người đã bắt tay vào chuẩn bị cho đám cưới rồi.
Sao một tháng sau lại bỗng nhiên nhớ đến việc tìm mình?