Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172: Bị tạt axit
Thịnh Dự Khải ngồi vào xe gào khóc, khóc một hồi thì nghĩ nhất định phải xả ra cục tức này. Nhưng anh ta không thể tự ra mặt được, phải tìm một người khác làm thay.
Anh ta gọi điện thoại nói mấy câu, sau đó tự mình lái xe đến nhà luật sư Trương.
Luật sư Trương không có ở nhà, người nhà nói ông ta đã đi công tác rồi.
Trên thực tế ông ta chỉ trốn tránh anh ta và không muốn dính líu gì đến Thịnh Dự Khải thôi.
Thịnh Dự Khải không thành công phải quay về. Nhưng anh ta không nản lòng, tiếp tục đổi một văn phòng luật sư khác và bỏ ra số tiền lớn làm giả một bản di chúc – di chúc của Thịnh Hải. Trên đó viết toàn bộ tài sản đứng tên Thịnh Hải đều thuộc về một mình anh ta.
Trên đường về nhà, Thịnh Dự Khải nghĩ lại mà hối hận vô cùng!
Nếu anh ta biết mọi chuyện có thể dễ dàng trót lọt như vậy thì trước kia cần gì phải bắt cóc bạn cùng lớp ép luật sư Trương tạo chứng cứ giả làm gì?Chuyện kia vừa mạo hiểm, vừa khiến quan hệ bạn học sụp đổ mà còn khiến luật sư Trương căm hận anh ta.
Lúc anh ta về đến nhà thì trời đã khuya, trước nhà chỉ còn một nửa số người còn đang canh cửa. Hầu như tất cả trẻ nhỏ và phụ nữ có con nhỏ đều đã về, số còn ở lại là những đứa con đã trưởng thành của bố anh ta và phụ nữ lớn tuổi, hoặc là con mồ côi không có mẹ.
Lần này Thịnh Dự Khải không trốn, bước xuống xe đi tới cửa.
“Anh cả, bố đâu rồi?” Thịnh Quân là người đầu tiên bước tới. Năm nay cậu ta hai mươi tuổi và là đứa con ngoài giá thú lớn nhất của Thịnh Hải ở bên ngoài.
Thịnh Dự Khải liếc cậu ta, chế nhạo: "Cơm có thể ăn bậy nhưng người thì không thể gọi bậy được. Tôi chỉ có một đứa em trai đang ở nước ngoài. Cậu là ai mà lại gọi tôi là anh cả hả? Tôi không có em trai như cậu." Trước kia hai người đã gặp mặt nhau ở chỗ của Thịnh Hải, hơn nữa còn từng ăn với nhau một bữa cơm. Lúc đó hai người còn vui vẻ hòa thuận trò chuyện, Thịnh Dự Khải nói chỉ cần cậu ta không để mẹ anh ta biết chuyện thì anh ta có thể nhận đứa em trai này.
Kết quả là chỉ mới qua vài tháng, anh ta đã trở mặt không nhận người rồi!
Trở mặt không nhận cũng không sao, dù sao mẹ con Thịnh Quân cũng không có ý định bám lên người anh ta nhận làm thân thích. Mẹ Thịnh Quân bước tới vội vàng hỏi: “Được. Cậu không muốn nhận bọn tôi là người thân cũng không sao. Thịnh Hải đâu? Gọi ông ấy ra đây đi. Điện thoại thì tắt máy, tìm ở đâu cũng không thấy. Có phải ông ấy đang trốn trong nhà không?"
Vừa nói xong đã có người muốn xông vào bên trong, Thịnh Dự Khải gọi người giúp việc chặn họ ở bên ngoài và nói rõ nếu còn xông thêm một bước nữa thì anh ta sẽ gọi cảnh sát, kiện bọn họ tự ý đột nhập nhà dân.Những người người giúp việc này đều mới được thuê gần đây và chỉ nghe lời Thịnh Dự Khải nói, người khác có nói gì bọn họ cũng không nghe theo.
Mẹ con Thịnh Quân thấy gây chuyện ầm ĩ mà vẫn không tìm được người nên muốn đổi sang đòi tiền.
Nhưng đòi tiền thì lại càng không có. Thịnh Dự Khải không thể nào cho bọn họ một xu, vì vậy đã lấy một bản sao của "Di chúc" ra cho họ xem: "Các người tự đọc cho rõ, đọc xong thì cút hết cho tôi. Đừng có ở đây làm ầm ĩ."
Thịnh Quân vẫn còn trẻ tuổi, đọc xong thì thật sự cho rằng đó là ý của bố nên cúi đầu kéo mẹ chuẩn bị đi. Nhưng mẹ cậu ta lại nảy sinh nghi ngờ, chỉ vào vật kia chất vấn: "Sức khỏe của ông ấy vẫn luôn rất tốt, tuổi cũng không cao thì sao lại lập di chúc vào lúc này làm gì? Mấy ngày nay bố cậu sống không thấy người chết không thấy xác, dù là ai cũng không tìm được ông ấy. Không phải ông ấy đã bị cậu hại chết rồi đó chứ?"
"Tôi không tin thứ này. Nếu không gặp được ông ấy thì dù cậu nói gì tôi cũng không tin..." Thịnh Dự Khải lạnh toát sống lưng, anh ta giật lại tờ bản sao “di chúc”: “Bà thích tin hay không thì tùy. Nếu không tin thì cứ ra tòa kiện tôi.” Anh ta nói xong thì lập tức bước vào cửa, mặc kệ bọn họ.
Những người bên ngoài thật sự bị câu này của anh ta hù dọa, tạm thời chưa biết thật giả nên cũng không dám làm ầm ĩ quá mức. Vì vậy chỉ đứng ở ngoài cửa một hồi rồi kéo nhau về.
Thịnh Dự Khải đang nấp sau cửa sổ, thấy mọi người ở cửa đã bỏ đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem như hôm nay đã tránh được một kiếp nhưng ngày mai thì sao? Còn những ngày sau đó nữa thì sao?
Đến lúc này anh ta mới biết bố mẹ quan trọng thế nào. Nếu như bố vẫn còn ở đây, ít nhất sẽ có người nghĩ cách giải quyết phiền phức cho anh ta.
Nếu mẹ không bị bệnh phải nhập viện, đám oanh oanh yến yến của bố sẽ không dám tới nhà làm phiền!Và còn ả đàn bà đê tiện Thời Vũ Kha kia nữa...
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, anh ta không có đường quay đầu, chỉ có thể đi về phía trước.
Giang Nhã Đan trốn bên ngoài một thời gian, phát hiện mọi thứ sóng yên biển lặng không xảy ra chuyện gì cả.
Vậy nên bà ta muốn về nhà. Ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không ngon y như đang chịu tội, cứ tiếp tục như vậy thì chưa cần vào tù bà ta đã tự hù mình chết trước.
Kết quả là sau khi về nhà, bà ta suýt thì tức giận đến chết.
Thời Vũ Thành không có ở nhà, người giúp việc nói cô hai đã mua vé cho ông chủ ra ngoài du ngoạn thế giới.
Chồng ra nước ngoài du lịch nhưng lại không dẫn theo bà ta, điều này khiến Giang Nhã Đan bất mãn hết sức. Bà ta cũng không nghĩ thử nếu Thời Vũ Thành muốn dẫn bà ta theo thì ông ấy phải tìm được bà ta ở đâu? Dù sao thì bà ta cũng cảm thấy mình rất ấm ức, mà ấm ức thì phải trút ra ngoài.
Giang Nhã Đan gọi điện thoại cho Thời Vũ Kha để trút hết sự bất mãn của mình. Mấy ngày nay Thời Vũ Kha ở chung với tiểu thịt tươi hoài cũng chán nên đã về nhà mẹ đẻ để an ủi mẹ cô ta.
Khi xe chạy được nửa đường, một chiếc Chevron màu xám bạc lặng lẽ chạy theo phía sau xe của cô ta tới tận trong tiểu khu.
Thời Vũ Kha đậu xe ở cửa, ngay lúc cô ta vừa bước xuống xe thì có một người đàn ông lao vọt ra từ phía sau và cầm một chai nước gì đó tạt thẳng vào mặt cô ta!
Cô ta vô thức quay đầu sang hướng khác, đồng thời giơ tay lên chắn. Chất lỏng kia vừa chạm vào da đã lập tức bốc lên khói trắng.
“A!!!” Tiếng hét của Thời Vũ Kha vạng vọng khắp tiểu khu.
Người đàn ông kia ném bỏ vỏ chai rồi nhanh chóng lên xe bỏ chạy. Giang Nhã Đan nghe thấy tiếng con gái la hét bên ngoài thì vội vàng lao ra khỏi cửa, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã suýt ngất xỉu.Thời Vũ Kha chạy loạn khắp nơi như một con thú bị bắt nhốt. Cánh tay cô ta bị thương rất nặng, toàn bộ bàn tay phải bị ăn mòn đến lòi cả xương, trên mặt cũng thế...
"Có ai không, cứu mạng với!"
Thời Du Huyên nhận được điện thoại của Giản Nghi Ninh, anh ấy nói cho cô biết Thời Vũ Kha bị người khác tạt axit và hiện đã được cấp cứu trong phòng phẫu thuật.
"Tôi sẽ qua đó ngay."
Thấy cô lấy áo khoác chuẩn bị chạy ra ngoài, Thịnh Hàn Ngọc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"A Ninh gọi điện thoại đến nói Thời Vũ Kha bị người khác tạt axit. Em muốn qua đó xem tình hình thế nào."
Anh không ngăn cản mà cùng cô đi ra ngoài: "Anh đi với em." "Được."
Hai vợ chồng đến phòng phẫu thuật ở tầng trệt, Giản Nghi Ninh bước ra ngăn Thời Du Huyên: "Ảnh Tử, cô đừng nên qua đó thì hơn."
"Sao vậy?"
Thời Du Huyên liếc nhìn vào trong, trông thấy Giang Nhã Đan đang lo lắng ngồi trên băng ghế thì đã hiểu được lý do.
Sắc mặt Giản Nghi Ninh lộ vẻ khó xử, không biết phải nói thế nào. Lúc nãy anh ấy gọi điện thoại cho cô chỉ vì có ý tốt nhưng ai biết mẹ của Thời Vũ Kha lại bất chấp đúng sai mà báo cảnh sát, còn vu khống với cảnh sát rằng chuyện này là do Thời Du Huyên sai khiến.
Cảnh sát sẽ mau chóng tới đây, nếu Ảnh Tử vẫn còn ở đây thì e rằng không thể giải thích rõ ràng.
“Không sao đâu, tôi qua đó xem thử.” Thời Du Huyên vỗ vai Giản Nghi Ninh để anh ấy yên tâm, sau đó đi thẳng đến trước mặt Giang Nhã Đan.Thịnh Hàn Ngọc sợ vợ sẽ chịu thua thiệt nên đi sát sau lưng, sẵn sàng bảo vệ cô bất cứ lúc nào!
"Thời Du Huyên, tao liều mạng với mày..." Hai mắt Giang Nhã Đan đã sưng húp như trái đào. Bà ta ngồi bơ phờ trên ghế, vừa nhìn thấy Thời Du Huyên đã lập tức kích động nhào tới, giương nanh múa vuốt về phía này!
Thịnh Hàn Ngọc nháy mắt, đám vệ sĩ phía sau lao tới giữ chặt hai bên trái phải Giang Nhã Đan, khiến bà ta không thể động đậy.
"Thời Du Huyên, mày đã tới rồi thì đừng hòng chạy. Mày hại con gái tao thành ra như thế mà còn dám đến đây... Mày nhất định sẽ gặp quả báo!" Giang Nhã Đan hét lớn trên hành lang.
Thịnh Hàn Ngọc đi tới, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm Giang Nhã Đan, nghiêm nghị nói: "Nếu bà còn dám mắng cô ấy thêm một câu nữa, tôi sẽ cho người rút lưỡi bà ra, bà có tin không?"
Giang Nhã Đan lập tức ngậm chặt miệng, quả nhiên không dám mắng thêm một câu nào nữa. Nếu chuyện này là do cô làm thì cô sẽ thừa nhận. Nhưng nếu không phải do cô thì không ai có thể vu oan lên người cô được!
Bây giờ Thời Du Huyên đã không còn là cô bé ăn nhờ ở đậu bị Giang Nhã Đan tùy ý bắt nạt như trước kia nữa. Cô mỉm cười bước lại gần Giang Nhã Đan, bất ngờ giơ tay tát vào mặt bà ta một cái!
"Bốp."
Âm thanh giòn tan vang vọng khiến tất cả mọi người đều giật mình, kể cả bản thân Giang Nhã Đan.
Trước khi bà ta kịp phản ứng, Thời Du Huyên mở miệng hỏi: “Bà có biết vì sao tôi lại đánh bà không?"
"Cái tát này là vì bà ăn nói xằng bậy, tùy tiện hắt nước bẩn lên người tôi. Có phải bà đã quen làm thế rồi phải không? Vậy thì từ hôm nay trở đi bà hãy cố gắng học cách thay đổi thói quen một chút đi!""Cái tát này là vì bà ăn nói xằng bậy, tùy tiện hắt nước bẩn lên người tôi. Có phải bà đã quen làm thế rồi phải không? Vậy thì từ hôm nay trở đi bà hãy cố gắng học cách thay đổi thói quen một chút đi!"
Cô vừa dứt lời đã lật tay tát thêm một cái khác vào mặt Giang Nhã Đan. Nụ cười của Thời Du Huyên vẫn không thay đổi, nhưng từng lời cô thốt ra đều khiến Giang Nhã Đan hãi hùng khiếp vía: “Cái tát này là để đánh cho bà tỉnh táo lại mà nhìn cho rõ. Trước đây bà không nhìn thấy điểm tốt của tôi thì bây giờ lại càng không!”
"Đúng vậy, tôi không thích Thời Vũ Kha, nhưng cũng sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để đối phó cô ta. Bởi vì không, cần, thiết!"
Anh ta gọi điện thoại nói mấy câu, sau đó tự mình lái xe đến nhà luật sư Trương.
Luật sư Trương không có ở nhà, người nhà nói ông ta đã đi công tác rồi.
Trên thực tế ông ta chỉ trốn tránh anh ta và không muốn dính líu gì đến Thịnh Dự Khải thôi.
Thịnh Dự Khải không thành công phải quay về. Nhưng anh ta không nản lòng, tiếp tục đổi một văn phòng luật sư khác và bỏ ra số tiền lớn làm giả một bản di chúc – di chúc của Thịnh Hải. Trên đó viết toàn bộ tài sản đứng tên Thịnh Hải đều thuộc về một mình anh ta.
Trên đường về nhà, Thịnh Dự Khải nghĩ lại mà hối hận vô cùng!
Nếu anh ta biết mọi chuyện có thể dễ dàng trót lọt như vậy thì trước kia cần gì phải bắt cóc bạn cùng lớp ép luật sư Trương tạo chứng cứ giả làm gì?Chuyện kia vừa mạo hiểm, vừa khiến quan hệ bạn học sụp đổ mà còn khiến luật sư Trương căm hận anh ta.
Lúc anh ta về đến nhà thì trời đã khuya, trước nhà chỉ còn một nửa số người còn đang canh cửa. Hầu như tất cả trẻ nhỏ và phụ nữ có con nhỏ đều đã về, số còn ở lại là những đứa con đã trưởng thành của bố anh ta và phụ nữ lớn tuổi, hoặc là con mồ côi không có mẹ.
Lần này Thịnh Dự Khải không trốn, bước xuống xe đi tới cửa.
“Anh cả, bố đâu rồi?” Thịnh Quân là người đầu tiên bước tới. Năm nay cậu ta hai mươi tuổi và là đứa con ngoài giá thú lớn nhất của Thịnh Hải ở bên ngoài.
Thịnh Dự Khải liếc cậu ta, chế nhạo: "Cơm có thể ăn bậy nhưng người thì không thể gọi bậy được. Tôi chỉ có một đứa em trai đang ở nước ngoài. Cậu là ai mà lại gọi tôi là anh cả hả? Tôi không có em trai như cậu." Trước kia hai người đã gặp mặt nhau ở chỗ của Thịnh Hải, hơn nữa còn từng ăn với nhau một bữa cơm. Lúc đó hai người còn vui vẻ hòa thuận trò chuyện, Thịnh Dự Khải nói chỉ cần cậu ta không để mẹ anh ta biết chuyện thì anh ta có thể nhận đứa em trai này.
Kết quả là chỉ mới qua vài tháng, anh ta đã trở mặt không nhận người rồi!
Trở mặt không nhận cũng không sao, dù sao mẹ con Thịnh Quân cũng không có ý định bám lên người anh ta nhận làm thân thích. Mẹ Thịnh Quân bước tới vội vàng hỏi: “Được. Cậu không muốn nhận bọn tôi là người thân cũng không sao. Thịnh Hải đâu? Gọi ông ấy ra đây đi. Điện thoại thì tắt máy, tìm ở đâu cũng không thấy. Có phải ông ấy đang trốn trong nhà không?"
Vừa nói xong đã có người muốn xông vào bên trong, Thịnh Dự Khải gọi người giúp việc chặn họ ở bên ngoài và nói rõ nếu còn xông thêm một bước nữa thì anh ta sẽ gọi cảnh sát, kiện bọn họ tự ý đột nhập nhà dân.Những người người giúp việc này đều mới được thuê gần đây và chỉ nghe lời Thịnh Dự Khải nói, người khác có nói gì bọn họ cũng không nghe theo.
Mẹ con Thịnh Quân thấy gây chuyện ầm ĩ mà vẫn không tìm được người nên muốn đổi sang đòi tiền.
Nhưng đòi tiền thì lại càng không có. Thịnh Dự Khải không thể nào cho bọn họ một xu, vì vậy đã lấy một bản sao của "Di chúc" ra cho họ xem: "Các người tự đọc cho rõ, đọc xong thì cút hết cho tôi. Đừng có ở đây làm ầm ĩ."
Thịnh Quân vẫn còn trẻ tuổi, đọc xong thì thật sự cho rằng đó là ý của bố nên cúi đầu kéo mẹ chuẩn bị đi. Nhưng mẹ cậu ta lại nảy sinh nghi ngờ, chỉ vào vật kia chất vấn: "Sức khỏe của ông ấy vẫn luôn rất tốt, tuổi cũng không cao thì sao lại lập di chúc vào lúc này làm gì? Mấy ngày nay bố cậu sống không thấy người chết không thấy xác, dù là ai cũng không tìm được ông ấy. Không phải ông ấy đã bị cậu hại chết rồi đó chứ?"
"Tôi không tin thứ này. Nếu không gặp được ông ấy thì dù cậu nói gì tôi cũng không tin..." Thịnh Dự Khải lạnh toát sống lưng, anh ta giật lại tờ bản sao “di chúc”: “Bà thích tin hay không thì tùy. Nếu không tin thì cứ ra tòa kiện tôi.” Anh ta nói xong thì lập tức bước vào cửa, mặc kệ bọn họ.
Những người bên ngoài thật sự bị câu này của anh ta hù dọa, tạm thời chưa biết thật giả nên cũng không dám làm ầm ĩ quá mức. Vì vậy chỉ đứng ở ngoài cửa một hồi rồi kéo nhau về.
Thịnh Dự Khải đang nấp sau cửa sổ, thấy mọi người ở cửa đã bỏ đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem như hôm nay đã tránh được một kiếp nhưng ngày mai thì sao? Còn những ngày sau đó nữa thì sao?
Đến lúc này anh ta mới biết bố mẹ quan trọng thế nào. Nếu như bố vẫn còn ở đây, ít nhất sẽ có người nghĩ cách giải quyết phiền phức cho anh ta.
Nếu mẹ không bị bệnh phải nhập viện, đám oanh oanh yến yến của bố sẽ không dám tới nhà làm phiền!Và còn ả đàn bà đê tiện Thời Vũ Kha kia nữa...
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, anh ta không có đường quay đầu, chỉ có thể đi về phía trước.
Giang Nhã Đan trốn bên ngoài một thời gian, phát hiện mọi thứ sóng yên biển lặng không xảy ra chuyện gì cả.
Vậy nên bà ta muốn về nhà. Ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không ngon y như đang chịu tội, cứ tiếp tục như vậy thì chưa cần vào tù bà ta đã tự hù mình chết trước.
Kết quả là sau khi về nhà, bà ta suýt thì tức giận đến chết.
Thời Vũ Thành không có ở nhà, người giúp việc nói cô hai đã mua vé cho ông chủ ra ngoài du ngoạn thế giới.
Chồng ra nước ngoài du lịch nhưng lại không dẫn theo bà ta, điều này khiến Giang Nhã Đan bất mãn hết sức. Bà ta cũng không nghĩ thử nếu Thời Vũ Thành muốn dẫn bà ta theo thì ông ấy phải tìm được bà ta ở đâu? Dù sao thì bà ta cũng cảm thấy mình rất ấm ức, mà ấm ức thì phải trút ra ngoài.
Giang Nhã Đan gọi điện thoại cho Thời Vũ Kha để trút hết sự bất mãn của mình. Mấy ngày nay Thời Vũ Kha ở chung với tiểu thịt tươi hoài cũng chán nên đã về nhà mẹ đẻ để an ủi mẹ cô ta.
Khi xe chạy được nửa đường, một chiếc Chevron màu xám bạc lặng lẽ chạy theo phía sau xe của cô ta tới tận trong tiểu khu.
Thời Vũ Kha đậu xe ở cửa, ngay lúc cô ta vừa bước xuống xe thì có một người đàn ông lao vọt ra từ phía sau và cầm một chai nước gì đó tạt thẳng vào mặt cô ta!
Cô ta vô thức quay đầu sang hướng khác, đồng thời giơ tay lên chắn. Chất lỏng kia vừa chạm vào da đã lập tức bốc lên khói trắng.
“A!!!” Tiếng hét của Thời Vũ Kha vạng vọng khắp tiểu khu.
Người đàn ông kia ném bỏ vỏ chai rồi nhanh chóng lên xe bỏ chạy. Giang Nhã Đan nghe thấy tiếng con gái la hét bên ngoài thì vội vàng lao ra khỏi cửa, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã suýt ngất xỉu.Thời Vũ Kha chạy loạn khắp nơi như một con thú bị bắt nhốt. Cánh tay cô ta bị thương rất nặng, toàn bộ bàn tay phải bị ăn mòn đến lòi cả xương, trên mặt cũng thế...
"Có ai không, cứu mạng với!"
Thời Du Huyên nhận được điện thoại của Giản Nghi Ninh, anh ấy nói cho cô biết Thời Vũ Kha bị người khác tạt axit và hiện đã được cấp cứu trong phòng phẫu thuật.
"Tôi sẽ qua đó ngay."
Thấy cô lấy áo khoác chuẩn bị chạy ra ngoài, Thịnh Hàn Ngọc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"A Ninh gọi điện thoại đến nói Thời Vũ Kha bị người khác tạt axit. Em muốn qua đó xem tình hình thế nào."
Anh không ngăn cản mà cùng cô đi ra ngoài: "Anh đi với em." "Được."
Hai vợ chồng đến phòng phẫu thuật ở tầng trệt, Giản Nghi Ninh bước ra ngăn Thời Du Huyên: "Ảnh Tử, cô đừng nên qua đó thì hơn."
"Sao vậy?"
Thời Du Huyên liếc nhìn vào trong, trông thấy Giang Nhã Đan đang lo lắng ngồi trên băng ghế thì đã hiểu được lý do.
Sắc mặt Giản Nghi Ninh lộ vẻ khó xử, không biết phải nói thế nào. Lúc nãy anh ấy gọi điện thoại cho cô chỉ vì có ý tốt nhưng ai biết mẹ của Thời Vũ Kha lại bất chấp đúng sai mà báo cảnh sát, còn vu khống với cảnh sát rằng chuyện này là do Thời Du Huyên sai khiến.
Cảnh sát sẽ mau chóng tới đây, nếu Ảnh Tử vẫn còn ở đây thì e rằng không thể giải thích rõ ràng.
“Không sao đâu, tôi qua đó xem thử.” Thời Du Huyên vỗ vai Giản Nghi Ninh để anh ấy yên tâm, sau đó đi thẳng đến trước mặt Giang Nhã Đan.Thịnh Hàn Ngọc sợ vợ sẽ chịu thua thiệt nên đi sát sau lưng, sẵn sàng bảo vệ cô bất cứ lúc nào!
"Thời Du Huyên, tao liều mạng với mày..." Hai mắt Giang Nhã Đan đã sưng húp như trái đào. Bà ta ngồi bơ phờ trên ghế, vừa nhìn thấy Thời Du Huyên đã lập tức kích động nhào tới, giương nanh múa vuốt về phía này!
Thịnh Hàn Ngọc nháy mắt, đám vệ sĩ phía sau lao tới giữ chặt hai bên trái phải Giang Nhã Đan, khiến bà ta không thể động đậy.
"Thời Du Huyên, mày đã tới rồi thì đừng hòng chạy. Mày hại con gái tao thành ra như thế mà còn dám đến đây... Mày nhất định sẽ gặp quả báo!" Giang Nhã Đan hét lớn trên hành lang.
Thịnh Hàn Ngọc đi tới, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm Giang Nhã Đan, nghiêm nghị nói: "Nếu bà còn dám mắng cô ấy thêm một câu nữa, tôi sẽ cho người rút lưỡi bà ra, bà có tin không?"
Giang Nhã Đan lập tức ngậm chặt miệng, quả nhiên không dám mắng thêm một câu nào nữa. Nếu chuyện này là do cô làm thì cô sẽ thừa nhận. Nhưng nếu không phải do cô thì không ai có thể vu oan lên người cô được!
Bây giờ Thời Du Huyên đã không còn là cô bé ăn nhờ ở đậu bị Giang Nhã Đan tùy ý bắt nạt như trước kia nữa. Cô mỉm cười bước lại gần Giang Nhã Đan, bất ngờ giơ tay tát vào mặt bà ta một cái!
"Bốp."
Âm thanh giòn tan vang vọng khiến tất cả mọi người đều giật mình, kể cả bản thân Giang Nhã Đan.
Trước khi bà ta kịp phản ứng, Thời Du Huyên mở miệng hỏi: “Bà có biết vì sao tôi lại đánh bà không?"
"Cái tát này là vì bà ăn nói xằng bậy, tùy tiện hắt nước bẩn lên người tôi. Có phải bà đã quen làm thế rồi phải không? Vậy thì từ hôm nay trở đi bà hãy cố gắng học cách thay đổi thói quen một chút đi!""Cái tát này là vì bà ăn nói xằng bậy, tùy tiện hắt nước bẩn lên người tôi. Có phải bà đã quen làm thế rồi phải không? Vậy thì từ hôm nay trở đi bà hãy cố gắng học cách thay đổi thói quen một chút đi!"
Cô vừa dứt lời đã lật tay tát thêm một cái khác vào mặt Giang Nhã Đan. Nụ cười của Thời Du Huyên vẫn không thay đổi, nhưng từng lời cô thốt ra đều khiến Giang Nhã Đan hãi hùng khiếp vía: “Cái tát này là để đánh cho bà tỉnh táo lại mà nhìn cho rõ. Trước đây bà không nhìn thấy điểm tốt của tôi thì bây giờ lại càng không!”
"Đúng vậy, tôi không thích Thời Vũ Kha, nhưng cũng sẽ không dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để đối phó cô ta. Bởi vì không, cần, thiết!"