Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169: Bị Thời Vũ Kha gài bẫy thê thảm rồi
Anh ta không ngu, anh ta đã cảm giác được vợ mình không thích.
Dần dần anh ta phát hiện cuộc sống thế này cũng rất tốt.
Có thể tùy ý tưởng tượng mình là nhân vật trong phim, còn rất an toàn không sợ bị ai trả thù. Vừa giải quyết được vấn đề sinh lý vừa có thời gian chơi game, dần dần trở thành người đàn ông nghiện máy tính chỉ thích ru rú trong nhà không thèm để ý đến chuyện bên ngoài.
Nhưng Thịnh Hải đột ngột đá cửa xông vào, khiến anh ta mất hết mặt mũi nên mới giật mình bật thốt mắng đuổi bố mình ra ngoài.
Thịnh Hải cũng không ngờ lại thấy cảnh tượng như vậy, sững người một lúc rồi tàn nhẫn quăng một cái tát vào mặt con trai mình: "Thứ không có tiền đồ! Tao tưởng mày chỉ bị người phụ nữ đó che mắt khiến cho đầu óc mù quáng, không ngờ mày lại không biết xấu hổ như vậy!"Trong suy nghĩ của Thịnh Hải, một người đàn ông có mấy người phụ nữ cũng không có gì lạ, thậm chí phản bội hôn nhân cũng chẳng sao. Đây đều là bản lĩnh của đàn ông.
Nếu ngay cả một người phụ nữ cũng không tìm được, chính là không có bản lĩnh.
Trong mắt ông ta, chuyện Thịnh Dự Khải vừa làm là chuyện chỉ có người đàn ông không có tiền đồ nhất mới có thể làm!
"Ông đánh tôi?""Thời Vũ Kha đã sắp bán sạch cái nhà họ Thịnh này rồi, vậy mà các người vẫn chỉ biết nhìn tôi không vừa mắt, đồ vô dụng."
Thịnh Hải vẫn còn mắng người nhưng hai mẹ con đã không xông lên nữa. Chỉ vội vàng hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì?
Ông ta lấy một tờ báo trong cặp công văn ra, ném trước mặt hai người: "Tự xem đi."
Có thể dễ dàng nhìn thấy tiêu đề trên trang nhất của Nhật báo Kinh tế và Tài chính là tin tức tập đoàn Thịnh Thế sẽ hợp nhất với Đính Thịnh!
Từ lâu ông ta đã cảm thấy không hề yên tâm về Thời Vũ Kha, nhưng hai mẹ con ngu xuẩn này lại tin lời người phụ nữ kia nói mà cùng nhau liên thủ đuổi ông ra ngoài.
Kết quả ông ta chỉ mới ra ngoài vài ngày thì trong nhà đã xảy ra chuyện lộn xộn lớn như vậy rồi. Bây giờ Thịnh Hải mới hiểu được lý do vì sao khi đó Thời Vũ Kha lại vu cáo hãm hại ông ta, hóa ra là vì ngày hôm nay đây. Khi Bách Tuyết đọc xong tiêu đề đã bắt đầu khóc rên: "Con trai ngốc à, mẹ đã bảo con đừng nghe lời của người phụ nữ Thời Vũ Kha kia bao nhiêu lần, nhưng con vẫn không nghe lời. Giờ thì hay rồi, những gì chúng ta cực khổ giành được suốt mấy chục năm qua đều đã chắp tay trả lại hết rồi... "
"Khốn kiếp, con đi tìm cô ta tính sổ!"
Đôi mắt Thịnh Dự Khải rực lửa, anh ta vò tờ báo thành một cục rồi lại hung hăng giậm mạnh cả hai chân, định lao ra ngoài tìm Thời Vũ Kha.
"Con trai…"
Bách Tuyết muốn nhắc nhở anh ta quên chưa đeo mặt nạ nhưng lại bị Thịnh Hải kéo về: "Đừng nhắc nó. Nó muốn làm việc gì bà cũng can thiệp vào thì nó sẽ chẳng bao giờ có được chút thành tựu nào đâu."
Ông ta hy vọng Thịnh Dự Khải có thể thoát khỏi tình trạng mù mịt hiện tại. Vết sẹo trên mặt chỉ cần chờ thêm hai năm nữa ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ là sẽ có thể từ từ khôi phục lại hình dạng ban đầu, nhưng bóng đen trong lòng chỉ có thể dựa vào anh ta tự mình xóa sạch thôi.Thời gian không đợi một ai, bọn họ muốn có thời gian để chầm chậm hòa tan tất cả nhưng xem ra có người sẽ không cho bọn họ cơ hội này!
Thịnh Dự Khải nổi giận đùng đùng chạy ra cổng rồi lại quay trở về, ra lệnh cho người giúp việc: "Về phòng lấy mặt nạ tới đây cho tôi."
Trái tim Thịnh Hải lập tức lạnh một nửa.
Tập đoàn Thịnh thị.
Thịnh Dự Khải đến văn phòng tìm Thời Vũ Kha tính sổ, nhưng ngay cả những người khác cũng không thấy ai cả.
Một bụng lửa giận không có chỗ xả, Thịnh Dự Khải đập phá khắp phòng, đập văn phòng xong thì chạy đến nhà của Thời Vũ Thành để tìm người.
Trong nhà cũng không có ai!
Không chỉ Thời Vũ Kha đi vắng mà Thời Vũ Thành cũng không có ở đây, ngay cả những người giúp việc cũng đã nhận lương và về nhà nghỉ ngơi.
Thịnh Dự Khải hết sức kinh ngạc và khiếp sợ. Nhưng dù trong mắt bừng bừng lửa giận, anh ta cũng không dám đánh trả.
Lúc này Bách Tuyết mới từ dưới lầu đi lên, trên trán sưng lên như một cái túi lớn, được người giúp việc một bên đỡ tay một bên vịn eo mới có thể đứng thẳng.
Thấy con trai mình cũng bị đánh, Bách Tuyết tức giận lao lên định liều mạng với Thịnh Hải! Thời Du Huyên biết sau khi tung tin tức này ra, Thịnh Dự Khải chắc chắn sẽ đến đây gây rối. Vì vậy cô đã đặt trước vé du lịch thế giới cho bố, để ông ấy ra ngoài thư giãn.
Về phần Thời Vũ Kha thì không cần cô nhọc lòng quan tâm, cô ta tự biết nên làm gì để bảo vệ mình thật tốt.
Thịnh Dự Khải ăn hai cục nghẹn liên tiếp, lúc này chỉ muốn đi tìm Thịnh Hàn Ngọc để làm ầm ĩ một trận lớn!
Nhưng chỉ mới đi được nửa đường thì đã dừng lại. Anh ta không dám.
Cuối cùng chỉ có thể ảo não trở về nhà, cùng bố mẹ bàn bạc những việc cần làm sắp tới.
“Đúng là vô dụng, sao tôi lại sinh ra một đứa con trai vô dụng như anh chứ?” Bách Tuyết cằn nhằn lải nhải trút hết sự bất mãn, thoáng chốc đã qua hơn một giờ.
Nếu là trước đây, Thịnh Dự Khải đã cảm thấy phiền chán và khiến mẹ anh ta phải ngậm miệng từ lâu.Nhưng bây giờ thì không. Anh ta co mình trên ghế sô pha, vùi đầu vào giữa hai đầu gối không nói tiếng nào, để mặc cho mẹ anh ta oán trách thế nào cũng không hé răng nói nửa chữ. Chỉ có bả vai đang co lại hơi run rẩy, dường như là đang bật khóc?
Thịnh Hải kéo tóc Thịnh Dự Khải buộc anh ta phải ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy trên mặt anh ta đã đầy nước mắt.
Ông ta thất vọng tột cùng, xem như đứa con trai này đã hoàn toàn bị phế rồi. Đặt tất cả hy vọng để trông chờ anh ta đoạt lại nhà họ Thịnh là chuyện không có khả năng. Đến đây, Thịnh Hải đã sẵn sàng vứt bỏ anh ta rồi.
“Gọi điện thoại cho Trạch Dung, kêu nó trở về kế thừa nhà họ Thịnh.” Thịnh Hải nói.
Thịnh Dự Khải vừa nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, vôi vàng nắm lấy tay bố cầu xin: "Bố không thể gọi Thịnh Trạch Dung trở về được. Cậu ta cùng một phe với Thịnh Hàn Ngọc. Nếu để cậu ta yên ổn trở về, nếu để cậu ta tiếp quản thì nhà họ Thịnh còn có chỗ cho con đặt chân sao?” “Dù nó không về thì mày cũng không còn chỗ đặt chân nhanh thôi.” Thịnh Hải chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép.
Vốn dĩ ông ta đã gửi gắm kỳ vọng vào Thịnh Dự Khải, nhưng không ngờ anh ta lại vô dụng đến vậy, hết lần này đến lần khác thua trên tay phụ nữ.
Lần này lại càng vô dụng hơn, anh ta không chỉ té ngã một mình mà còn kéo cả nhà họ Thịnh chôn cùng.
Thịnh Hải thuyết phục Thịnh Trạch Dung về nước nhưng cậu ta không muốn.
Thậm chí Thịnh Trạch Dung còn cảm thấy sau khi hai tập đoàn sáp nhập, mọi người lấy phần trăm cổ phần công ty còn Thịnh Hàn Ngọc làm chủ tịch cũng rất tốt, chuyện này cũng hợp với mong muốn của ông nội khi còn sống!
Khi ông cụ còn sống, ông vẫn luôn hy vọng Thịnh Hàn Ngọc sẽ nắm quyền, những người còn lại sẽ chia nhau nắm cổ phần công ty. Bây giờ vòng vo một hồi cuối cùng cũng ra kết quả này, chẳng phải là vừa vặn hay sao...Dù Thịnh Trạch Dung vẫn luôn xa cách với ông ta nhưng Thịnh Hải chưa bao giờ ngờ rằng hai bố con lại không có một điểm chung nào.
Ông ta đã dâng chức chủ tịch tới trước mặt rồi mà cậu ta còn không muốn, chọc ông ta tức giận tới mức mắng Thịnh Trạch Dung một trận té tát ngay trên điện thoại.
Thịnh Trạch Dung không muốn làm chủ tịch nhà họ Thịnh, Thịnh Hải cũng không thể để yên cho Thời Vũ Kha muốn làm gì thì thì làm, kích động các cổ đông dự định ép cô ta từ chức.
Không ngờ bọn họ chưa kịp hành động, Thời Vũ Kha đã chủ động gửi đơn từ chức tới đại hội cổ đông trước.
Người đã từ chức nhưng tất cả hợp đồng mua bán và sáp nhập mà cô ta đã ký trong thời gian tại vị đều có hiệu lực pháp lý và phải tiếp tục.
Bất kể ai lên làm chủ tịch hội đồng quản trị tiếp theo đều không thể trốn tránh hay chối bỏ trách nhiệm. Đương nhiên nếu người đó không muốn thực hiện tiếp các hợp đồng đã ký cũng được, chỉ cần có thể chi trả số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng giá trên trời giúp nhà họ Thịnh! Không ai có thể chịu được tổn thất lớn như vậy cả.
Thịnh Dự Khải đã ngừng chơi game mấy ngày nay. Ngày nào anh ta cũng đeo mặt nạ đi sớm về muộn. Anh ta muốn đi xung quanh tìm kiếm Thời Vũ Kha, muốn cô ta giải thích rõ với mình.
Theo ý của Thịnh Hải thì anh ta đừng tìm nữa. Người ta đã ngấm ngầm tính kế nhà họ Thịnh từ lâu, rõ ràng là hai chị em nhà họ Thời đã cấu kết với nhau để cắt máu bọn họ. Dù sao cũng đã thua rồi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là nên làm thế nào để chấn hưng nhà họ Thịnh một lần nữa. Chứ không phải cứ xoắn xuýt không buông những chuyện đã rồi.
Những gì bố anh ta nói đều đúng.
Vấn đề là Thịnh Dự Khải không có cách buông xuống được thì phải làm sao?
Cũng bởi vì không còn cách nào khác nên anh ta mới muốn tìm Thời Vũ Kha và ép cô ta nôn ra số tiền đen mà cô ta đã nuốt. Kết quả ra ngoài không tìm thấy ai, khi về nhà còn bị bố quở mắng. Thịnh Dự Khải tích góp bực dọc suốt nhiều ngày, cuối cùng cũng bùng phát!"Ông có thể im đi được không? Suốt ngày chỉ biết mắng tôi là đồ vô dụng, thứ rác rưởi. Vậy ông là cái gì? Chẳng phải cũng chỉ là đồ rác rưởi mà lúc trước ông nội thà giao nhà họ Thịnh cho Thịnh Hàn Ngọc cũng không muốn giao cho ông đó sao?"
“Thằng khốn!” Thịnh Hải tàn nhẫn tát con trai một bạt tai.
Mấy ngày nay ông ta đã trở thành trò cười khắp Giang Châu. Dày công tính toán cả đời cuối cùng lại để nhà họ Thịnh rơi vào tay nhà anh lớn, để người ta cười nhạo Thịnh Hải ông ta không bằng người anh cả vô dụng bất tài kia!
Sự tức giận của Thịnh Dự Khải còn lớn hơn ông ta, không hề nghĩ ngợi đã tát ngược lại một cái: "Ông mới là tên khốn, ông là tên khốn già. Nếu lúc trước không phải vì ông nói có thể cưới Thời Vũ Kha về rồi chỉnh trang vẻ bề ngoài sau thì sao tôi lại bị người phụ nữ cửa nhỏ nhà nghèo kia tính kế đến mức thảm hại thế này chứ?"
Dần dần anh ta phát hiện cuộc sống thế này cũng rất tốt.
Có thể tùy ý tưởng tượng mình là nhân vật trong phim, còn rất an toàn không sợ bị ai trả thù. Vừa giải quyết được vấn đề sinh lý vừa có thời gian chơi game, dần dần trở thành người đàn ông nghiện máy tính chỉ thích ru rú trong nhà không thèm để ý đến chuyện bên ngoài.
Nhưng Thịnh Hải đột ngột đá cửa xông vào, khiến anh ta mất hết mặt mũi nên mới giật mình bật thốt mắng đuổi bố mình ra ngoài.
Thịnh Hải cũng không ngờ lại thấy cảnh tượng như vậy, sững người một lúc rồi tàn nhẫn quăng một cái tát vào mặt con trai mình: "Thứ không có tiền đồ! Tao tưởng mày chỉ bị người phụ nữ đó che mắt khiến cho đầu óc mù quáng, không ngờ mày lại không biết xấu hổ như vậy!"Trong suy nghĩ của Thịnh Hải, một người đàn ông có mấy người phụ nữ cũng không có gì lạ, thậm chí phản bội hôn nhân cũng chẳng sao. Đây đều là bản lĩnh của đàn ông.
Nếu ngay cả một người phụ nữ cũng không tìm được, chính là không có bản lĩnh.
Trong mắt ông ta, chuyện Thịnh Dự Khải vừa làm là chuyện chỉ có người đàn ông không có tiền đồ nhất mới có thể làm!
"Ông đánh tôi?""Thời Vũ Kha đã sắp bán sạch cái nhà họ Thịnh này rồi, vậy mà các người vẫn chỉ biết nhìn tôi không vừa mắt, đồ vô dụng."
Thịnh Hải vẫn còn mắng người nhưng hai mẹ con đã không xông lên nữa. Chỉ vội vàng hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì?
Ông ta lấy một tờ báo trong cặp công văn ra, ném trước mặt hai người: "Tự xem đi."
Có thể dễ dàng nhìn thấy tiêu đề trên trang nhất của Nhật báo Kinh tế và Tài chính là tin tức tập đoàn Thịnh Thế sẽ hợp nhất với Đính Thịnh!
Từ lâu ông ta đã cảm thấy không hề yên tâm về Thời Vũ Kha, nhưng hai mẹ con ngu xuẩn này lại tin lời người phụ nữ kia nói mà cùng nhau liên thủ đuổi ông ra ngoài.
Kết quả ông ta chỉ mới ra ngoài vài ngày thì trong nhà đã xảy ra chuyện lộn xộn lớn như vậy rồi. Bây giờ Thịnh Hải mới hiểu được lý do vì sao khi đó Thời Vũ Kha lại vu cáo hãm hại ông ta, hóa ra là vì ngày hôm nay đây. Khi Bách Tuyết đọc xong tiêu đề đã bắt đầu khóc rên: "Con trai ngốc à, mẹ đã bảo con đừng nghe lời của người phụ nữ Thời Vũ Kha kia bao nhiêu lần, nhưng con vẫn không nghe lời. Giờ thì hay rồi, những gì chúng ta cực khổ giành được suốt mấy chục năm qua đều đã chắp tay trả lại hết rồi... "
"Khốn kiếp, con đi tìm cô ta tính sổ!"
Đôi mắt Thịnh Dự Khải rực lửa, anh ta vò tờ báo thành một cục rồi lại hung hăng giậm mạnh cả hai chân, định lao ra ngoài tìm Thời Vũ Kha.
"Con trai…"
Bách Tuyết muốn nhắc nhở anh ta quên chưa đeo mặt nạ nhưng lại bị Thịnh Hải kéo về: "Đừng nhắc nó. Nó muốn làm việc gì bà cũng can thiệp vào thì nó sẽ chẳng bao giờ có được chút thành tựu nào đâu."
Ông ta hy vọng Thịnh Dự Khải có thể thoát khỏi tình trạng mù mịt hiện tại. Vết sẹo trên mặt chỉ cần chờ thêm hai năm nữa ra nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ là sẽ có thể từ từ khôi phục lại hình dạng ban đầu, nhưng bóng đen trong lòng chỉ có thể dựa vào anh ta tự mình xóa sạch thôi.Thời gian không đợi một ai, bọn họ muốn có thời gian để chầm chậm hòa tan tất cả nhưng xem ra có người sẽ không cho bọn họ cơ hội này!
Thịnh Dự Khải nổi giận đùng đùng chạy ra cổng rồi lại quay trở về, ra lệnh cho người giúp việc: "Về phòng lấy mặt nạ tới đây cho tôi."
Trái tim Thịnh Hải lập tức lạnh một nửa.
Tập đoàn Thịnh thị.
Thịnh Dự Khải đến văn phòng tìm Thời Vũ Kha tính sổ, nhưng ngay cả những người khác cũng không thấy ai cả.
Một bụng lửa giận không có chỗ xả, Thịnh Dự Khải đập phá khắp phòng, đập văn phòng xong thì chạy đến nhà của Thời Vũ Thành để tìm người.
Trong nhà cũng không có ai!
Không chỉ Thời Vũ Kha đi vắng mà Thời Vũ Thành cũng không có ở đây, ngay cả những người giúp việc cũng đã nhận lương và về nhà nghỉ ngơi.
Thịnh Dự Khải hết sức kinh ngạc và khiếp sợ. Nhưng dù trong mắt bừng bừng lửa giận, anh ta cũng không dám đánh trả.
Lúc này Bách Tuyết mới từ dưới lầu đi lên, trên trán sưng lên như một cái túi lớn, được người giúp việc một bên đỡ tay một bên vịn eo mới có thể đứng thẳng.
Thấy con trai mình cũng bị đánh, Bách Tuyết tức giận lao lên định liều mạng với Thịnh Hải! Thời Du Huyên biết sau khi tung tin tức này ra, Thịnh Dự Khải chắc chắn sẽ đến đây gây rối. Vì vậy cô đã đặt trước vé du lịch thế giới cho bố, để ông ấy ra ngoài thư giãn.
Về phần Thời Vũ Kha thì không cần cô nhọc lòng quan tâm, cô ta tự biết nên làm gì để bảo vệ mình thật tốt.
Thịnh Dự Khải ăn hai cục nghẹn liên tiếp, lúc này chỉ muốn đi tìm Thịnh Hàn Ngọc để làm ầm ĩ một trận lớn!
Nhưng chỉ mới đi được nửa đường thì đã dừng lại. Anh ta không dám.
Cuối cùng chỉ có thể ảo não trở về nhà, cùng bố mẹ bàn bạc những việc cần làm sắp tới.
“Đúng là vô dụng, sao tôi lại sinh ra một đứa con trai vô dụng như anh chứ?” Bách Tuyết cằn nhằn lải nhải trút hết sự bất mãn, thoáng chốc đã qua hơn một giờ.
Nếu là trước đây, Thịnh Dự Khải đã cảm thấy phiền chán và khiến mẹ anh ta phải ngậm miệng từ lâu.Nhưng bây giờ thì không. Anh ta co mình trên ghế sô pha, vùi đầu vào giữa hai đầu gối không nói tiếng nào, để mặc cho mẹ anh ta oán trách thế nào cũng không hé răng nói nửa chữ. Chỉ có bả vai đang co lại hơi run rẩy, dường như là đang bật khóc?
Thịnh Hải kéo tóc Thịnh Dự Khải buộc anh ta phải ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy trên mặt anh ta đã đầy nước mắt.
Ông ta thất vọng tột cùng, xem như đứa con trai này đã hoàn toàn bị phế rồi. Đặt tất cả hy vọng để trông chờ anh ta đoạt lại nhà họ Thịnh là chuyện không có khả năng. Đến đây, Thịnh Hải đã sẵn sàng vứt bỏ anh ta rồi.
“Gọi điện thoại cho Trạch Dung, kêu nó trở về kế thừa nhà họ Thịnh.” Thịnh Hải nói.
Thịnh Dự Khải vừa nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, vôi vàng nắm lấy tay bố cầu xin: "Bố không thể gọi Thịnh Trạch Dung trở về được. Cậu ta cùng một phe với Thịnh Hàn Ngọc. Nếu để cậu ta yên ổn trở về, nếu để cậu ta tiếp quản thì nhà họ Thịnh còn có chỗ cho con đặt chân sao?” “Dù nó không về thì mày cũng không còn chỗ đặt chân nhanh thôi.” Thịnh Hải chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép.
Vốn dĩ ông ta đã gửi gắm kỳ vọng vào Thịnh Dự Khải, nhưng không ngờ anh ta lại vô dụng đến vậy, hết lần này đến lần khác thua trên tay phụ nữ.
Lần này lại càng vô dụng hơn, anh ta không chỉ té ngã một mình mà còn kéo cả nhà họ Thịnh chôn cùng.
Thịnh Hải thuyết phục Thịnh Trạch Dung về nước nhưng cậu ta không muốn.
Thậm chí Thịnh Trạch Dung còn cảm thấy sau khi hai tập đoàn sáp nhập, mọi người lấy phần trăm cổ phần công ty còn Thịnh Hàn Ngọc làm chủ tịch cũng rất tốt, chuyện này cũng hợp với mong muốn của ông nội khi còn sống!
Khi ông cụ còn sống, ông vẫn luôn hy vọng Thịnh Hàn Ngọc sẽ nắm quyền, những người còn lại sẽ chia nhau nắm cổ phần công ty. Bây giờ vòng vo một hồi cuối cùng cũng ra kết quả này, chẳng phải là vừa vặn hay sao...Dù Thịnh Trạch Dung vẫn luôn xa cách với ông ta nhưng Thịnh Hải chưa bao giờ ngờ rằng hai bố con lại không có một điểm chung nào.
Ông ta đã dâng chức chủ tịch tới trước mặt rồi mà cậu ta còn không muốn, chọc ông ta tức giận tới mức mắng Thịnh Trạch Dung một trận té tát ngay trên điện thoại.
Thịnh Trạch Dung không muốn làm chủ tịch nhà họ Thịnh, Thịnh Hải cũng không thể để yên cho Thời Vũ Kha muốn làm gì thì thì làm, kích động các cổ đông dự định ép cô ta từ chức.
Không ngờ bọn họ chưa kịp hành động, Thời Vũ Kha đã chủ động gửi đơn từ chức tới đại hội cổ đông trước.
Người đã từ chức nhưng tất cả hợp đồng mua bán và sáp nhập mà cô ta đã ký trong thời gian tại vị đều có hiệu lực pháp lý và phải tiếp tục.
Bất kể ai lên làm chủ tịch hội đồng quản trị tiếp theo đều không thể trốn tránh hay chối bỏ trách nhiệm. Đương nhiên nếu người đó không muốn thực hiện tiếp các hợp đồng đã ký cũng được, chỉ cần có thể chi trả số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng giá trên trời giúp nhà họ Thịnh! Không ai có thể chịu được tổn thất lớn như vậy cả.
Thịnh Dự Khải đã ngừng chơi game mấy ngày nay. Ngày nào anh ta cũng đeo mặt nạ đi sớm về muộn. Anh ta muốn đi xung quanh tìm kiếm Thời Vũ Kha, muốn cô ta giải thích rõ với mình.
Theo ý của Thịnh Hải thì anh ta đừng tìm nữa. Người ta đã ngấm ngầm tính kế nhà họ Thịnh từ lâu, rõ ràng là hai chị em nhà họ Thời đã cấu kết với nhau để cắt máu bọn họ. Dù sao cũng đã thua rồi, chuyện quan trọng nhất bây giờ là nên làm thế nào để chấn hưng nhà họ Thịnh một lần nữa. Chứ không phải cứ xoắn xuýt không buông những chuyện đã rồi.
Những gì bố anh ta nói đều đúng.
Vấn đề là Thịnh Dự Khải không có cách buông xuống được thì phải làm sao?
Cũng bởi vì không còn cách nào khác nên anh ta mới muốn tìm Thời Vũ Kha và ép cô ta nôn ra số tiền đen mà cô ta đã nuốt. Kết quả ra ngoài không tìm thấy ai, khi về nhà còn bị bố quở mắng. Thịnh Dự Khải tích góp bực dọc suốt nhiều ngày, cuối cùng cũng bùng phát!"Ông có thể im đi được không? Suốt ngày chỉ biết mắng tôi là đồ vô dụng, thứ rác rưởi. Vậy ông là cái gì? Chẳng phải cũng chỉ là đồ rác rưởi mà lúc trước ông nội thà giao nhà họ Thịnh cho Thịnh Hàn Ngọc cũng không muốn giao cho ông đó sao?"
“Thằng khốn!” Thịnh Hải tàn nhẫn tát con trai một bạt tai.
Mấy ngày nay ông ta đã trở thành trò cười khắp Giang Châu. Dày công tính toán cả đời cuối cùng lại để nhà họ Thịnh rơi vào tay nhà anh lớn, để người ta cười nhạo Thịnh Hải ông ta không bằng người anh cả vô dụng bất tài kia!
Sự tức giận của Thịnh Dự Khải còn lớn hơn ông ta, không hề nghĩ ngợi đã tát ngược lại một cái: "Ông mới là tên khốn, ông là tên khốn già. Nếu lúc trước không phải vì ông nói có thể cưới Thời Vũ Kha về rồi chỉnh trang vẻ bề ngoài sau thì sao tôi lại bị người phụ nữ cửa nhỏ nhà nghèo kia tính kế đến mức thảm hại thế này chứ?"