Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163: Được chiều chuộng thành quen
“Bố, bố bảo mẹ Lý làm vài món cho con ăn đi, con lên lầu tìm Huyên Huyên.” Thời Vũ Kha tiện miệng nhờ bố làm vài việc, sau đó lên lầu tìm Thời Du Huyên.
“Em vẫn còn ở đây hả?”
Trong nụ cười của Thời Vũ Kha lộ ra sự ghen tỵ nồng nặc: “Đúng là có em rồi, cái loại người lạnh lùng như Thịnh Hàn Ngọc được em dạy dỗ giờ đã biết khoe tình cảm trước mặt mọi người rồi đấy. Dạy chị xem làm kiểu gì đi?”
“Không muốn nói chuyện với chị.” Cô quay lưng lại với Thời Vũ Kha.
Vừa rồi còn sợ người đến là Thịnh Hàn Ngọc, nhưng lúc thấy thật sự không phải anh, cô vẫn hơi thất vọng.
Thời Du Huyên càng không muốn nói chuyện, Thời Vũ Kha lại càng nhìn chằm chằm không thôi. Đương nhiên cô ta không phải thật sự muốn học hỏi kinh nghiệm gì từ Thời Du Huyên, chỉ là muốn thăm dò xem tại sao hai người họ lại giận dỗi mà thôi.Nếu như không giận to, cô ta ở giữa tác hợp lại để hai người bọn họ làm lành, vậy thì nhất định hai người sẽ cảm kích cô ta.
Sau đó cô ta mượn chuyện này xin thêm vài ưu đãi nữa ở việc sáp nhập, hai người bọn họ còn có thể không nể mặt đồng ý được sao?
Đương nhiên nếu như mâu thuẫn lớn thì càng tốt hơn, tốt nhất là không thể điều hòa, như vậy cô ta sẽ tìm cơ hội tranh thủ chen chân vào.
Dù sao tiền nhà họ Thịnh cũng đều chảy vào túi nhà mình, cô ta nhất định sẽ ly hôn với Thịnh Dự Khải. Sau khi ly hôn có thể gả cho Thịnh Hàn Ngọc lại chẳng tốt hơn so với việc tìm một đứa trai bao ăn bám à.
Đàn ông giàu có đẹp trai vẫn luôn là mục tiêu chọn bạn đời của Thời Vũ Kha, cho đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.
“Nói ra xem nào.”
Thời Vũ Kha chọc ngón tay vào thắt lưng Thời Du Huyên. Chọc cũng không có tác dụng gì, cô ta lại giơ tay đặt lên bả vai em gái, hơi lắc nhẹ: “Em có chuyện gì đừng giữ trong lòng, cứ giữ mãi thế sẽ sinh bệnh đấy. Nói cho chị nghe, chị sẽ làm chủ cho em. Nếu như Thịnh Hàn Ngọc dám bắt nạt em, chị sẽ trả thù giúp em…”
Thời Du Huyên quay lưng lại với cô ta, cũng không biết trong lòng đang tính toán điều gì.
Cô không nói chuyện, Thời Vũ Kha nhất định sẽ không từ bỏ ý định, mà nói thật lòng với cô ta lại càng không được.
Vì thế cô xoay người lại, mỉm cười thản nhiên: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là hơi bất đồng trong phương án sáp nhập mua lại, em cảm thấy nên chia cho chị thêm một chút. Anh ấy nói ban đầu nhà họ Thịnh không liên quan gì đến chị, hơn nữa những chuyện chị làm vẫn luôn là do chúng ta tự chủ trương, không thể nào chia nhiều cho chị được. Bên chị cũng đã kiếm được không ít rồi…”
Vẻ mặt Thời Vũ Kha càng thêm nghiêm túc, cô ta sẽ không tin lời nói nửa thật nửa giả của Thời Du Huyên, nhưng cô ta đã hoàn toàn từ bỏ quyết định đi tìm Thịnh Hàn Ngọc.Hay là thôi vậy, cô ta đã chịu thất bại vài lần trước mặt người đàn ông đó, cũng đã chịu thiệt thòi không ít lần, hay là thôi không đi đụng chạm vào tên xúi quẩy này nữa vậy.
“Chuyện của hai người các em chị không nhúng tay vào, em cũng đừng để chuyện của hai em đặt chung với chuyện sáp nhập. Nếu mà chị cần gấp, cho dù bán lỗ Thịnh Thị cho người khác cũng không cho các người đâu.”
Thời Vũ Kha nói xong liền bỏ đi, cô ta không quá tin tưởng cũng không yên tâm, phải nhanh chóng trở về nghĩ thêm vài đối sách mới được.
“Con không ăn cơm ở nhà à?” Thời Vũ Thành thấy con gái lớn vội vội vàng vàng đi ngay, ông đứng phía sau nhắc một câu.
Cô ta không buồn quay đầu lại, chỉ phất tay nói: “Con không ăn đâu, tức đến no bụng rồi.”
“Đúng thật là, vừa đến đã kêu đói, nấu xong lại không ăn, còn bảo tức no bụng…” Thời Vũ Thành không tin cô con gái thứ hai của ông ấy có thể khiến con bé tức giận. Từ nhỏ đến lớn, cô em gái vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, thà rằng để bản thân ấm ức cũng không nảy sinh mâu thuẫn với cô chị. Toàn là cô chị vô cùng kỳ cục, đâu đâu cũng đi tranh giành, chuyện gì cũng đòi đứng thứ nhất, nhưng cuộc sống lại càng ngày càng tồi tệ hơn.
Thời Vũ Kha đi rồi, Thời Du Huyên cũng từ trên lầu xuống dưới.
Người giúp việc làm một bàn đồ ăn cũng chỉ có hai bố con ăn với nhau.
“Huyên Huyên, ăn miếng cá đi.”
Thời Vũ Thành gắp một miếng cá sốt chua ngọt đặt vào bát Thời Du Huyên: “Đây là cá bố tự câu được đấy, tươi lắm, con nếm thử xem ăn có ngon không?”
Thời Du Huyên bỏ miếng cá vào trong miệng: “Ngon lắm…” Còn chưa dứt lời, cô đã không nói tiếp được nữa.
"Khụ khụ…"
Xương cá mắc ở cổ họng.Những ngày tháng ở bên cạnh Thịnh Hàn Ngọc, mỗi lần cô ăn cá đều được anh tỉ mỉ gỡ từng miếng xương ra mới gắp cho cô ăn. Cô đã quen với cuộc sống được anh chăm sóc tận tình cẩn thận.
Bất thình lình trở lại ngày trước, ngược lại chưa thích nghi kịp.
“Sao thế, cổ họng mắc xương cá à?” Thời Vũ Thành bẻ một miếng bánh mỳ, bảo cô chẹn miếng bánh mỳ trong miệng, lại sai người giúp việc lấy giấm để Thời Du Huyên uống một ngụm cho mềm ra…
Toàn là cách cũ chưa chắc đã có tác dụng nhưng lại mang theo sự quan tâm bảo vệ của một người làm bố.
Hơn nữa xương cá mắc ở họng cũng thật sự khó chịu, cô đã thử hết các biện pháp nhưng đều không có tác dụng.
"Khụ khụ..."
Không thử còn có thể dễ chịu chút, thử xong rồi còn khó chịu hơn. Cô khó chịu đến nỗi nước mắt cũng trào ra ngoài. “Làm thế nào bây giờ? Đi bệnh viện đi, bố đi lái xe.” Thời Vũ Thành hết cách, chuẩn bị đích thân đưa con gái mình tới bệnh viện.
Ông ấy vừa mới mở cửa nhà ra đã thấy Thịnh Hàn Ngọc đứng ở cửa, tay còn đang giơ lên chuẩn bị nhấn chuông.
“Con tới đúng lúc lắm, Huyên Huyên bị mắc xương cá trong cổ họng rồi, lấy xe của con đưa con bé đến bệnh viện đi.”
Xe của Thịnh Hàn Ngọc sang trọng, tính năng giảm xóc vô cùng tốt, ngồi sẽ thoải mái hơn so với xe của ông ấy.
Thịnh Hàn Ngọc vọt vào trong như một mũi tên, Thời Du Huyên nhìn thấy anh thì lập tức quay đầu nhìn sang một bên.
“Hộp thuốc đâu?” Anh nói với người giúp việc.
Người giúp việc lấy hộp thuốc ra, Thịnh Hàn Ngọc lấy một cái nhíp trong đó rồi dùng cồn tiêu độc, lại sợ có mùi lạ nên dùng băng gạc sạch lau sạch sẽ một lượt.Lúc này mới giơ tới trước mặt cô gái, ra lệnh rất nghiêm túc: “Há miệng.”
Cô không muốn nghe lời nhưng cổ họng hóc xương quá khó chịu, vì vậy đành nghe theo anh há miệng ra. Cái nhíp đưa vào cổ họng cô trong nháy mắt đã gắp được xương ra ngoài.
Nhanh tới mức Thời Du Huyên còn chưa cảm giác gì đã thấy kết thúc rồi.
“Đỡ hơn chưa?”
Cô nuốt một ngụm nước, không hề đau chút nào. Khỏi rồi.
"Hừ!"
Thời Du Huyên chỉ cho anh một cái liếc mắt đầy khinh thường, không hé răng nửa lời.
Không bị hóc xương cá nữa, Thịnh Hàn Ngọc thở phào một hơi sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Thời Vũ Thành cũng thở nhẹ một hơi, tốt quá rồi, vậy là không có chuyện gì nữa. Vừa rồi ông ấy dùng nhiều cách như vậy đều vô ích, không thể ngờ rằng chớp mắt một cái Thịnh Hàn Ngọc đã gắp ra rồi.
“Mau đi lấy bát đũa cho con rể đi.” Thời Vũ Thành sai người giúp việc chuẩn bị thêm chỗ ngồi, lấy bát đũa, lại tự mình vào phòng bếp lấy thêm mấy món mới.
Một bàn đồ ăn chỉ động đũa vào món cá, Thời Du Huyên lại bị hóc xương.
Ba người ăn căn bản không cần nấu thêm cũng đủ rồi, nhưng Thời Vũ Thành chỉ tìm lý do ra ngoài cho đôi vợ chồng son khoảng không gian riêng tư mà thôi.
Thịnh Hàn Ngọc muốn tìm chủ đề, nhất thời lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Sau khi nhịn một hồi lâu, anh mới nặn ra một câu: “Người lớn như vậy rồi còn không ăn được cá.” Sau đó, anh thuận tay cầm đũa gắp thịt cá ở phần béo nhất, cẩn thận rút hết xương cá rồi nhúng vào súp cá, lúc này mới đặt nó vào bát Thời Du Huyên.Cô vẫn đang quay đầu đi không nhìn anh.
Vì vậy cánh tay lại bị huých nhẹ: “Này, tranh thủ ăn nóng đi, để nguội sẽ tanh đấy.”
“Không ăn, không cần anh làm mèo khóc chuột thương hại tôi.” Tuy rằng lửa giận đang cháy bừng bừng nhưng cuối cùng cô vẫn nói chuyện.
“Anh không thương hại em mà.”
Thực ra Thịnh Hàn Ngọc muốn nói đấy là yêu, yêu em nên mới đối xử tốt với em.
Có điều lời như thế này quay đi quay lại trong lòng một lúc lâu, vẫn không nói ra miệng được.
Cuối cùng anh cứng rắn ra lệnh: “Ăn đi.”
“Không đấy.”
Thời Du Huyên ngoái đầu lại: “Thịnh Hàn Ngọc, anh đi đi, tôi kiêng cá, từ nay về sau sẽ không ăn cá nữa.” Thịnh Hàn Ngọc không hề để ý đến lời cô nói, chỉ coi cô vẫn là một đứa trẻ đang tự mình giận dỗi, vì thế lại bóc tôm cho cô. Một con tôm to lột vỏ không thiếu phần nào, đặt vào trong bát của cô.
Thời Du Huyên rất thất vọng, không hề giải thích điều gì, lẽ nào anh cứ coi như không có chuyện gì xảy ra vậy là xong hay sao?
Lời giải thích của Thịnh Hàn Ngọc trên ti vi cô còn chưa kịp xem hết hoàn chỉnh, chỉ là lúc bố cho cô xem, cô lướt mắt liếc vài cái mà thôi.
Anh cố lấy can đảm, không biết xấu hổ nói lời ngọt ngào tình cảm và giải thích, nhưng Thời Du Huyên lại không nghe lọt tai câu nào, chỉ nghe thấy lời anh yêu cầu cô về nhà, lời này nói ra với giọng điệu như mệnh lệnh.
Mọi người ở Giang Châu đều biết Thịnh Hàn Ngọc đang khoe tình cảm, chỉ có Thời Du Huyên là không biết.
“Em vẫn còn ở đây hả?”
Trong nụ cười của Thời Vũ Kha lộ ra sự ghen tỵ nồng nặc: “Đúng là có em rồi, cái loại người lạnh lùng như Thịnh Hàn Ngọc được em dạy dỗ giờ đã biết khoe tình cảm trước mặt mọi người rồi đấy. Dạy chị xem làm kiểu gì đi?”
“Không muốn nói chuyện với chị.” Cô quay lưng lại với Thời Vũ Kha.
Vừa rồi còn sợ người đến là Thịnh Hàn Ngọc, nhưng lúc thấy thật sự không phải anh, cô vẫn hơi thất vọng.
Thời Du Huyên càng không muốn nói chuyện, Thời Vũ Kha lại càng nhìn chằm chằm không thôi. Đương nhiên cô ta không phải thật sự muốn học hỏi kinh nghiệm gì từ Thời Du Huyên, chỉ là muốn thăm dò xem tại sao hai người họ lại giận dỗi mà thôi.Nếu như không giận to, cô ta ở giữa tác hợp lại để hai người bọn họ làm lành, vậy thì nhất định hai người sẽ cảm kích cô ta.
Sau đó cô ta mượn chuyện này xin thêm vài ưu đãi nữa ở việc sáp nhập, hai người bọn họ còn có thể không nể mặt đồng ý được sao?
Đương nhiên nếu như mâu thuẫn lớn thì càng tốt hơn, tốt nhất là không thể điều hòa, như vậy cô ta sẽ tìm cơ hội tranh thủ chen chân vào.
Dù sao tiền nhà họ Thịnh cũng đều chảy vào túi nhà mình, cô ta nhất định sẽ ly hôn với Thịnh Dự Khải. Sau khi ly hôn có thể gả cho Thịnh Hàn Ngọc lại chẳng tốt hơn so với việc tìm một đứa trai bao ăn bám à.
Đàn ông giàu có đẹp trai vẫn luôn là mục tiêu chọn bạn đời của Thời Vũ Kha, cho đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.
“Nói ra xem nào.”
Thời Vũ Kha chọc ngón tay vào thắt lưng Thời Du Huyên. Chọc cũng không có tác dụng gì, cô ta lại giơ tay đặt lên bả vai em gái, hơi lắc nhẹ: “Em có chuyện gì đừng giữ trong lòng, cứ giữ mãi thế sẽ sinh bệnh đấy. Nói cho chị nghe, chị sẽ làm chủ cho em. Nếu như Thịnh Hàn Ngọc dám bắt nạt em, chị sẽ trả thù giúp em…”
Thời Du Huyên quay lưng lại với cô ta, cũng không biết trong lòng đang tính toán điều gì.
Cô không nói chuyện, Thời Vũ Kha nhất định sẽ không từ bỏ ý định, mà nói thật lòng với cô ta lại càng không được.
Vì thế cô xoay người lại, mỉm cười thản nhiên: “Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là hơi bất đồng trong phương án sáp nhập mua lại, em cảm thấy nên chia cho chị thêm một chút. Anh ấy nói ban đầu nhà họ Thịnh không liên quan gì đến chị, hơn nữa những chuyện chị làm vẫn luôn là do chúng ta tự chủ trương, không thể nào chia nhiều cho chị được. Bên chị cũng đã kiếm được không ít rồi…”
Vẻ mặt Thời Vũ Kha càng thêm nghiêm túc, cô ta sẽ không tin lời nói nửa thật nửa giả của Thời Du Huyên, nhưng cô ta đã hoàn toàn từ bỏ quyết định đi tìm Thịnh Hàn Ngọc.Hay là thôi vậy, cô ta đã chịu thất bại vài lần trước mặt người đàn ông đó, cũng đã chịu thiệt thòi không ít lần, hay là thôi không đi đụng chạm vào tên xúi quẩy này nữa vậy.
“Chuyện của hai người các em chị không nhúng tay vào, em cũng đừng để chuyện của hai em đặt chung với chuyện sáp nhập. Nếu mà chị cần gấp, cho dù bán lỗ Thịnh Thị cho người khác cũng không cho các người đâu.”
Thời Vũ Kha nói xong liền bỏ đi, cô ta không quá tin tưởng cũng không yên tâm, phải nhanh chóng trở về nghĩ thêm vài đối sách mới được.
“Con không ăn cơm ở nhà à?” Thời Vũ Thành thấy con gái lớn vội vội vàng vàng đi ngay, ông đứng phía sau nhắc một câu.
Cô ta không buồn quay đầu lại, chỉ phất tay nói: “Con không ăn đâu, tức đến no bụng rồi.”
“Đúng thật là, vừa đến đã kêu đói, nấu xong lại không ăn, còn bảo tức no bụng…” Thời Vũ Thành không tin cô con gái thứ hai của ông ấy có thể khiến con bé tức giận. Từ nhỏ đến lớn, cô em gái vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, thà rằng để bản thân ấm ức cũng không nảy sinh mâu thuẫn với cô chị. Toàn là cô chị vô cùng kỳ cục, đâu đâu cũng đi tranh giành, chuyện gì cũng đòi đứng thứ nhất, nhưng cuộc sống lại càng ngày càng tồi tệ hơn.
Thời Vũ Kha đi rồi, Thời Du Huyên cũng từ trên lầu xuống dưới.
Người giúp việc làm một bàn đồ ăn cũng chỉ có hai bố con ăn với nhau.
“Huyên Huyên, ăn miếng cá đi.”
Thời Vũ Thành gắp một miếng cá sốt chua ngọt đặt vào bát Thời Du Huyên: “Đây là cá bố tự câu được đấy, tươi lắm, con nếm thử xem ăn có ngon không?”
Thời Du Huyên bỏ miếng cá vào trong miệng: “Ngon lắm…” Còn chưa dứt lời, cô đã không nói tiếp được nữa.
"Khụ khụ…"
Xương cá mắc ở cổ họng.Những ngày tháng ở bên cạnh Thịnh Hàn Ngọc, mỗi lần cô ăn cá đều được anh tỉ mỉ gỡ từng miếng xương ra mới gắp cho cô ăn. Cô đã quen với cuộc sống được anh chăm sóc tận tình cẩn thận.
Bất thình lình trở lại ngày trước, ngược lại chưa thích nghi kịp.
“Sao thế, cổ họng mắc xương cá à?” Thời Vũ Thành bẻ một miếng bánh mỳ, bảo cô chẹn miếng bánh mỳ trong miệng, lại sai người giúp việc lấy giấm để Thời Du Huyên uống một ngụm cho mềm ra…
Toàn là cách cũ chưa chắc đã có tác dụng nhưng lại mang theo sự quan tâm bảo vệ của một người làm bố.
Hơn nữa xương cá mắc ở họng cũng thật sự khó chịu, cô đã thử hết các biện pháp nhưng đều không có tác dụng.
"Khụ khụ..."
Không thử còn có thể dễ chịu chút, thử xong rồi còn khó chịu hơn. Cô khó chịu đến nỗi nước mắt cũng trào ra ngoài. “Làm thế nào bây giờ? Đi bệnh viện đi, bố đi lái xe.” Thời Vũ Thành hết cách, chuẩn bị đích thân đưa con gái mình tới bệnh viện.
Ông ấy vừa mới mở cửa nhà ra đã thấy Thịnh Hàn Ngọc đứng ở cửa, tay còn đang giơ lên chuẩn bị nhấn chuông.
“Con tới đúng lúc lắm, Huyên Huyên bị mắc xương cá trong cổ họng rồi, lấy xe của con đưa con bé đến bệnh viện đi.”
Xe của Thịnh Hàn Ngọc sang trọng, tính năng giảm xóc vô cùng tốt, ngồi sẽ thoải mái hơn so với xe của ông ấy.
Thịnh Hàn Ngọc vọt vào trong như một mũi tên, Thời Du Huyên nhìn thấy anh thì lập tức quay đầu nhìn sang một bên.
“Hộp thuốc đâu?” Anh nói với người giúp việc.
Người giúp việc lấy hộp thuốc ra, Thịnh Hàn Ngọc lấy một cái nhíp trong đó rồi dùng cồn tiêu độc, lại sợ có mùi lạ nên dùng băng gạc sạch lau sạch sẽ một lượt.Lúc này mới giơ tới trước mặt cô gái, ra lệnh rất nghiêm túc: “Há miệng.”
Cô không muốn nghe lời nhưng cổ họng hóc xương quá khó chịu, vì vậy đành nghe theo anh há miệng ra. Cái nhíp đưa vào cổ họng cô trong nháy mắt đã gắp được xương ra ngoài.
Nhanh tới mức Thời Du Huyên còn chưa cảm giác gì đã thấy kết thúc rồi.
“Đỡ hơn chưa?”
Cô nuốt một ngụm nước, không hề đau chút nào. Khỏi rồi.
"Hừ!"
Thời Du Huyên chỉ cho anh một cái liếc mắt đầy khinh thường, không hé răng nửa lời.
Không bị hóc xương cá nữa, Thịnh Hàn Ngọc thở phào một hơi sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
Thời Vũ Thành cũng thở nhẹ một hơi, tốt quá rồi, vậy là không có chuyện gì nữa. Vừa rồi ông ấy dùng nhiều cách như vậy đều vô ích, không thể ngờ rằng chớp mắt một cái Thịnh Hàn Ngọc đã gắp ra rồi.
“Mau đi lấy bát đũa cho con rể đi.” Thời Vũ Thành sai người giúp việc chuẩn bị thêm chỗ ngồi, lấy bát đũa, lại tự mình vào phòng bếp lấy thêm mấy món mới.
Một bàn đồ ăn chỉ động đũa vào món cá, Thời Du Huyên lại bị hóc xương.
Ba người ăn căn bản không cần nấu thêm cũng đủ rồi, nhưng Thời Vũ Thành chỉ tìm lý do ra ngoài cho đôi vợ chồng son khoảng không gian riêng tư mà thôi.
Thịnh Hàn Ngọc muốn tìm chủ đề, nhất thời lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Sau khi nhịn một hồi lâu, anh mới nặn ra một câu: “Người lớn như vậy rồi còn không ăn được cá.” Sau đó, anh thuận tay cầm đũa gắp thịt cá ở phần béo nhất, cẩn thận rút hết xương cá rồi nhúng vào súp cá, lúc này mới đặt nó vào bát Thời Du Huyên.Cô vẫn đang quay đầu đi không nhìn anh.
Vì vậy cánh tay lại bị huých nhẹ: “Này, tranh thủ ăn nóng đi, để nguội sẽ tanh đấy.”
“Không ăn, không cần anh làm mèo khóc chuột thương hại tôi.” Tuy rằng lửa giận đang cháy bừng bừng nhưng cuối cùng cô vẫn nói chuyện.
“Anh không thương hại em mà.”
Thực ra Thịnh Hàn Ngọc muốn nói đấy là yêu, yêu em nên mới đối xử tốt với em.
Có điều lời như thế này quay đi quay lại trong lòng một lúc lâu, vẫn không nói ra miệng được.
Cuối cùng anh cứng rắn ra lệnh: “Ăn đi.”
“Không đấy.”
Thời Du Huyên ngoái đầu lại: “Thịnh Hàn Ngọc, anh đi đi, tôi kiêng cá, từ nay về sau sẽ không ăn cá nữa.” Thịnh Hàn Ngọc không hề để ý đến lời cô nói, chỉ coi cô vẫn là một đứa trẻ đang tự mình giận dỗi, vì thế lại bóc tôm cho cô. Một con tôm to lột vỏ không thiếu phần nào, đặt vào trong bát của cô.
Thời Du Huyên rất thất vọng, không hề giải thích điều gì, lẽ nào anh cứ coi như không có chuyện gì xảy ra vậy là xong hay sao?
Lời giải thích của Thịnh Hàn Ngọc trên ti vi cô còn chưa kịp xem hết hoàn chỉnh, chỉ là lúc bố cho cô xem, cô lướt mắt liếc vài cái mà thôi.
Anh cố lấy can đảm, không biết xấu hổ nói lời ngọt ngào tình cảm và giải thích, nhưng Thời Du Huyên lại không nghe lọt tai câu nào, chỉ nghe thấy lời anh yêu cầu cô về nhà, lời này nói ra với giọng điệu như mệnh lệnh.
Mọi người ở Giang Châu đều biết Thịnh Hàn Ngọc đang khoe tình cảm, chỉ có Thời Du Huyên là không biết.