Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162: Tức giận về nhà mẹ đẻ
Hôm nay là ngày kỉ niệm đính hôn của anh và Giản Di Tâm. Trong năm năm qua, mỗi khi tới ngày này, Thịnh Hàn Ngọc đều phải vượt qua trong đau đớn, nhưng hôm nay anh lại có ý định tạm biệt quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới.
Một lòng sống cùng lúc hai người phụ nữ không chỉ rất áp lực mà còn không công bằng cho hai người phụ nữ này.
Vì vậy, anh cần một nghi thức để vĩnh biệt quá khứ, điều này không chỉ có trách nhiệm với Thời Du Huyên, mà còn là một lời nhắn nhủ với Giản Di Tâm!
Sau khi Thịnh Hàn Ngọc tế bái xong, anh đi ra khỏi tầng hầm và khóa cửa lại, cả đời này anh sẽ không bước vào đây một bước nào nữa.
Từ nay, anh sẽ đến nghĩa trang để tế bái Giản Di Tâm, nghĩa trang chính là nơi tế bái, ký gởi niềm thương nhớ, nhưng chỗ này lại là nơi rèn luyện cho tâm hồn.
Vị trí của tầng hầm là nơi Giản Di Tâm đã chết vào thời điểm đó.Năm đó, anh trơ mắt nhìn Giản Di Tâm ngã vào trong biển lửa nhưng không cứu cô ra được, một chùm lửa cháy trên trần nhà rơi xuống, anh bị thương đến mức ngất xỉu, khi tỉnh lại thì người ta nói với anh rằng Giản Di Tâm đã được chôn cất rồi, thậm chí còn không để anh nhìn mặt lần cuối…
Thịnh Hàn Ngọc vừa đến cửa, quản gia đã hốt hoảng chào đón: "Cậu chủ, cậu và cô chủ có chuyện gì vậy? Tôi thấy cô ấy khóc rời đi rồi."
"Khóc rời đi?"
Thịnh Hàn Ngọc khó hiểu, hỏi quản gia: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Quản gia nói ra sự thật, nghe xong, Thịnh Hàn Ngọc đã hiểu ra mọi chuyện, nhất định là cô đã đến biệt thự tìm mình, đúng lúc nghe được những lời mình nói với Giản Di Tâm.
Đừng thấy Thời Du Huyên luôn bày ra vẻ tỏa sáng hồn thiên như bề ngoài, trên thực tế, môi trường sống thời thơ ấu đã khiến cô trở nên nhạy cảm, việc thiếu tình yêu thương, khao khát được yêu thương đã hình thành tính cách không muốn được bố thí tình yêu thương của cô. Thịnh Hàn Ngọc lập tức gọi điện thoại cho cô, nhưng đã bị ngắt sau một tiếng đổ chuông, anh gọi lại thì chỉ nghe được âm thanh báo đã tắt máy.
Xong rồi, nhất định là cô giận rồi!
Tức giận thì anh có thể hiểu được, nếu chỉ nghe được một nửa thì đổi thành bản thân anh cũng sẽ tức giận.
Nhất định phải tìm được cô để giải thích rõ ràng.
Thịnh Hàn Ngọc luôn tỏ ra khiêm tốn, nhưng lần này anh lại cao giọng một cách bất hợp lý.
Anh đã đăng một lời xin lỗi trên đài truyền hình, không phải nhận lỗi với vợ, thừa nhận sai lầm, mà là thành khẩn mời Thời Du Huyên về nhà để anh giải thích xin lỗi.
Nội dung mới mẻ và tinh tế, khiến người ta mở rộng tầm mắt, vừa cảm động vừa buồn nôn, vừa bá đạo vừa yếu đuối.
Nó không hợp với phong cách thường ngày của Thịnh Hàn Ngọc chút nào.Nội dung như sau:
Vợ yêu dấu, em về đi, về nhà anh sẽ giải thích rõ ràng với em.
Chuyện này là anh không sai, người sai là em. Em không nghe anh nói hết đã rời đi, tính tình quá thiếu kiên nhẫn nên mới dẫn đến hiểu lầm.
Trước đây anh không phải là đối thủ khi tranh cãi với em, không phải vì anh nói không lại, mà là vì anh yêu em nên mới để em thắng, nếu không tin thì em về nhà ngay đi, anh đảm bảo sẽ khiến em tâm phục khẩu phục...
Khi những lời này được đăng lên, lập tức gây ra một tầng sóng gió ở Giang Châu!
Không ai cho rằng đây là một vấn đề nghiêm trọng, mấy lời này giống như là đôi vợ chồng trẻ tán tỉnh nhau, gióng trống khua chiêng rầm rộ để rải cẩu lương thôi.
Thời Vũ Kha ở văn phòng nhìn thấy tin tức này, tức giận đến mức ném bộ sản phẩm chăm sóc da cao cấp mới mua xuống đất. Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi thứ của Thời Du Huyên đều tốt hơn cô ta?
Ngay cả cãi nhau cũng khiến cho chồng cưng nựng như vậy, đôi mắt ghen tị của Thời Vũ Kha đỏ bừng lên.
Khi Thịnh Dự Khải đang chơi game trong phòng, Bách Tuyết kinh ngạc cầm điện thoại vào cho anh ta xem, anh ta chế nhạo: "Không có tiền đồ gì cả, lần nào cũng đối xử tốt với một người phụ nữ, thật không biết anh ta kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì?"
Bách Tuyết vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để châm ngòi cho vợ chồng họ ly hôn, nhưng khi con trai nhắc nhở như vậy, bà ta mới có phản ứng lại.
Ồ, hóa ra là rải cẩu lương trá hình sao?
Phản ứng của bà ta và con dâu Thời Vũ Kha cũng không khác nhau là mấy, tức giận và rất tức giận.
Vương Dĩnh Chi và Thịnh Giang cũng đã xem lời thanh minh xin lỗi trên TV.Vương Dĩnh Chi phẫn nộ: "Có phải con nhóc Thời Du Huyên đã biến thành hồ ly tinh rồi không? Đứa con trai ngoan của tôi bị cô ta mê hoặc rồi, chỉ nghe lời cô ta, một lòng đối xử tốt với cô ta, trong lòng hoàn toàn không có người mẹ này mà!"
Thịnh Giang ở bên cạnh lại đâm cho bà ta nhát dao: "Cho dù nó không thích Thời Du Huyên thì cũng sẽ không nghe lời bà đâu, bà không nhớ bản thân đã làm ra chuyện gì hả?"
Hai người lại nhanh chóng cãi vã, ầm ĩ xong thì quên luôn chuyện này, bắt đầu moi móc ra những chuyện xưa cũ.
"Huyên Huyên, con và Hàn Ngọc cãi nhau à? Bố thấy sắc mặt của con không tốt, hỏi con thì con không nói, tại sao lại cãi nhau hả?" Khi Thời Vũ Thành mở TV lên thì nhìn thấy "lời tuyên bố tìm vợ" này.
Ông lập tức hỏi Thời Du Huyên đã xảy ra chuyện gì.
Thời Du Huyên từ trong phòng đi ra, vốn dĩ cô muốn sống trong ngôi nhà của riêng mình, nhưng chỉ có một người thì khá lạnh lẽo, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng thấy thê lương. Vì vậy, cô đã trở về nhà mẹ đẻ của mình.
Trong buổi tiệc rượu lần trước, Giang Tư Vi mở miệng thú nhận với Giang Nhã Đan những gì cô ta đã làm, Giang Nhã Đan hoảng sợ lập tức tìm lý do để trốn ra ngoài.
Hiện tại thì Thời Vũ Kha cũng đã có tiếng nói ở nhà họ Thịnh, cũng không dễ dàng quay về nhà mẹ đẻ, đúng lúc cô quay về để ở bên cạnh chăm sóc bố.
Thời Vũ Thành vốn rất vui khi thấy cô con gái thứ hai trở về, khi nghe cô nói muốn ở đây vài ngày với mình, ông càng vui hơn. Thậm chí hai bố con còn bàn bạc nếu ngày mai thời tiết tốt thì sẽ đi ra ngoài câu cá.
Mãi đến khi xem lời thanh minh trên TV, ông mới biết đôi vợ chồng trẻ đã cãi nhau.
"Không có gì, con không muốn nói chuyện với anh ta."Thời Du Huyên bĩu môi, làm nũng như trẻ con với bố: "Bố không được đuổi con về đâu, không được phép trả lời điện thoại của Thịnh Hàn Ngọc. Nếu anh ta tìm đến nhà thì bố cứ nói con không ở đây, đi đâu không biết."
"Nói xằng nói bậy, như vậy sao được?"
Thời Vũ Thành không đồng ý, tuy rằng xem ra mâu thuẫn giữa hai người không lớn lắm, nhưng nếu có mâu thuẫn thì phải giải quyết, trốn tránh không nghe điện thoại, làm người ta lo lắng thì không được.
Ông không những không đồng ý, mà còn muốn gọi điện cho Thịnh Hàn Ngọc và nói Huyên Huyên đang ở nhà bên này, để cho Thịnh Hàn Ngọc khỏi sốt ruột.
Ông đã trải qua cảm giác tìm kiếm ai đó, biết người ta sẽ sốt ruột lo lắng như nào.
Thời Vũ Thành muốn nói với Thịnh Hàn Ngọc, Thời Du Huyên sẽ không để ông nói, không cho nói cũng được, nhưng dù sao cũng phải có lý đó chứ? Vì sao lại tức giận, vì sao lại trốn ra khỏi nhà, cô con gái thứ hai này không phải là người hay gây rối, nếu cô có thể tức giận đến mức chạy về nhà mẹ đẻ thì nhất định là đã chịu uất ức gì đó!
Đôi mắt của người làm cha đều không công bằng, chưa biết lý do đã định tính cho chuyện này rồi.
Thời Du Huyên không nói gì, chỉ bảo bố đừng làm gì cả, đã nói là không có chuyện gì rồi. Cô chỉ không muốn ở nhà ngây ngốc mãi, mà muốn đến đây để ở với bố thôi. Nếu ông không muốn thì cô có thể đi, cũng không phải không có nơi nào để đi, đến lúc đó cô trốn đi mấy tháng, để bọn họ muốn tìm cũng không tìm được cô đâu.
Thời Vũ Thành: "Con ở đây đi, không được đi đâu cả."
Ông không dám hỏi thêm nữa, cô con gái thứ hai này quả thực là nói được làm được.
"Đing đong."
Trước khi người hầu ra mở cửa, Thời Du Huyên đã gọi cô ta lại: "Chờ đã, nếu Thịnh Hàn Ngọc đến thì nói tôi không có ở đây."Cô trốn về phòng, chỉ để lộ một khe cửa.
Tuy nói là không muốn gặp nhưng Thời Du Huyên vẫn muốn biết anh nói gì.
"Mở cửa chậm quá. Bà chủ không có ở nhà là các người càng ngày càng lười biếng. Sao bố cũng không quản gì hết vậy? Nhà cửa loạn thành cái dạng gì rồi, nhìn còn tưởng là không có giúp việc gì cả đó…"
Khi Thời Du Huyên đóng cửa lại, âm thanh bên ngoài đã nhỏ hơn nhiều.
Không phải Thịnh Hàn Ngọc, mà là Thời Vũ Kha đã trở về, chị ta quay về làm gì?
"Bố, Thời Du Huyên đâu rồi, nó có về đây không?"
Hóa ra cô ta về nhà không phải gặp bố, mà là xem Du Huyên có về nhà mẹ đẻ không
“Trên lầu.” Thời Vũ Thành cười ha hả chỉ lên lầu, hôm nay cả hai cô con gái đề trở về, dù vợ không có ở nhà thì cũng có thể chia sẻ mối quan hệ gia đình với bọn trẻ.
Một lòng sống cùng lúc hai người phụ nữ không chỉ rất áp lực mà còn không công bằng cho hai người phụ nữ này.
Vì vậy, anh cần một nghi thức để vĩnh biệt quá khứ, điều này không chỉ có trách nhiệm với Thời Du Huyên, mà còn là một lời nhắn nhủ với Giản Di Tâm!
Sau khi Thịnh Hàn Ngọc tế bái xong, anh đi ra khỏi tầng hầm và khóa cửa lại, cả đời này anh sẽ không bước vào đây một bước nào nữa.
Từ nay, anh sẽ đến nghĩa trang để tế bái Giản Di Tâm, nghĩa trang chính là nơi tế bái, ký gởi niềm thương nhớ, nhưng chỗ này lại là nơi rèn luyện cho tâm hồn.
Vị trí của tầng hầm là nơi Giản Di Tâm đã chết vào thời điểm đó.Năm đó, anh trơ mắt nhìn Giản Di Tâm ngã vào trong biển lửa nhưng không cứu cô ra được, một chùm lửa cháy trên trần nhà rơi xuống, anh bị thương đến mức ngất xỉu, khi tỉnh lại thì người ta nói với anh rằng Giản Di Tâm đã được chôn cất rồi, thậm chí còn không để anh nhìn mặt lần cuối…
Thịnh Hàn Ngọc vừa đến cửa, quản gia đã hốt hoảng chào đón: "Cậu chủ, cậu và cô chủ có chuyện gì vậy? Tôi thấy cô ấy khóc rời đi rồi."
"Khóc rời đi?"
Thịnh Hàn Ngọc khó hiểu, hỏi quản gia: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Quản gia nói ra sự thật, nghe xong, Thịnh Hàn Ngọc đã hiểu ra mọi chuyện, nhất định là cô đã đến biệt thự tìm mình, đúng lúc nghe được những lời mình nói với Giản Di Tâm.
Đừng thấy Thời Du Huyên luôn bày ra vẻ tỏa sáng hồn thiên như bề ngoài, trên thực tế, môi trường sống thời thơ ấu đã khiến cô trở nên nhạy cảm, việc thiếu tình yêu thương, khao khát được yêu thương đã hình thành tính cách không muốn được bố thí tình yêu thương của cô. Thịnh Hàn Ngọc lập tức gọi điện thoại cho cô, nhưng đã bị ngắt sau một tiếng đổ chuông, anh gọi lại thì chỉ nghe được âm thanh báo đã tắt máy.
Xong rồi, nhất định là cô giận rồi!
Tức giận thì anh có thể hiểu được, nếu chỉ nghe được một nửa thì đổi thành bản thân anh cũng sẽ tức giận.
Nhất định phải tìm được cô để giải thích rõ ràng.
Thịnh Hàn Ngọc luôn tỏ ra khiêm tốn, nhưng lần này anh lại cao giọng một cách bất hợp lý.
Anh đã đăng một lời xin lỗi trên đài truyền hình, không phải nhận lỗi với vợ, thừa nhận sai lầm, mà là thành khẩn mời Thời Du Huyên về nhà để anh giải thích xin lỗi.
Nội dung mới mẻ và tinh tế, khiến người ta mở rộng tầm mắt, vừa cảm động vừa buồn nôn, vừa bá đạo vừa yếu đuối.
Nó không hợp với phong cách thường ngày của Thịnh Hàn Ngọc chút nào.Nội dung như sau:
Vợ yêu dấu, em về đi, về nhà anh sẽ giải thích rõ ràng với em.
Chuyện này là anh không sai, người sai là em. Em không nghe anh nói hết đã rời đi, tính tình quá thiếu kiên nhẫn nên mới dẫn đến hiểu lầm.
Trước đây anh không phải là đối thủ khi tranh cãi với em, không phải vì anh nói không lại, mà là vì anh yêu em nên mới để em thắng, nếu không tin thì em về nhà ngay đi, anh đảm bảo sẽ khiến em tâm phục khẩu phục...
Khi những lời này được đăng lên, lập tức gây ra một tầng sóng gió ở Giang Châu!
Không ai cho rằng đây là một vấn đề nghiêm trọng, mấy lời này giống như là đôi vợ chồng trẻ tán tỉnh nhau, gióng trống khua chiêng rầm rộ để rải cẩu lương thôi.
Thời Vũ Kha ở văn phòng nhìn thấy tin tức này, tức giận đến mức ném bộ sản phẩm chăm sóc da cao cấp mới mua xuống đất. Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi thứ của Thời Du Huyên đều tốt hơn cô ta?
Ngay cả cãi nhau cũng khiến cho chồng cưng nựng như vậy, đôi mắt ghen tị của Thời Vũ Kha đỏ bừng lên.
Khi Thịnh Dự Khải đang chơi game trong phòng, Bách Tuyết kinh ngạc cầm điện thoại vào cho anh ta xem, anh ta chế nhạo: "Không có tiền đồ gì cả, lần nào cũng đối xử tốt với một người phụ nữ, thật không biết anh ta kiếm nhiều tiền như vậy có ích lợi gì?"
Bách Tuyết vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để châm ngòi cho vợ chồng họ ly hôn, nhưng khi con trai nhắc nhở như vậy, bà ta mới có phản ứng lại.
Ồ, hóa ra là rải cẩu lương trá hình sao?
Phản ứng của bà ta và con dâu Thời Vũ Kha cũng không khác nhau là mấy, tức giận và rất tức giận.
Vương Dĩnh Chi và Thịnh Giang cũng đã xem lời thanh minh xin lỗi trên TV.Vương Dĩnh Chi phẫn nộ: "Có phải con nhóc Thời Du Huyên đã biến thành hồ ly tinh rồi không? Đứa con trai ngoan của tôi bị cô ta mê hoặc rồi, chỉ nghe lời cô ta, một lòng đối xử tốt với cô ta, trong lòng hoàn toàn không có người mẹ này mà!"
Thịnh Giang ở bên cạnh lại đâm cho bà ta nhát dao: "Cho dù nó không thích Thời Du Huyên thì cũng sẽ không nghe lời bà đâu, bà không nhớ bản thân đã làm ra chuyện gì hả?"
Hai người lại nhanh chóng cãi vã, ầm ĩ xong thì quên luôn chuyện này, bắt đầu moi móc ra những chuyện xưa cũ.
"Huyên Huyên, con và Hàn Ngọc cãi nhau à? Bố thấy sắc mặt của con không tốt, hỏi con thì con không nói, tại sao lại cãi nhau hả?" Khi Thời Vũ Thành mở TV lên thì nhìn thấy "lời tuyên bố tìm vợ" này.
Ông lập tức hỏi Thời Du Huyên đã xảy ra chuyện gì.
Thời Du Huyên từ trong phòng đi ra, vốn dĩ cô muốn sống trong ngôi nhà của riêng mình, nhưng chỉ có một người thì khá lạnh lẽo, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng thấy thê lương. Vì vậy, cô đã trở về nhà mẹ đẻ của mình.
Trong buổi tiệc rượu lần trước, Giang Tư Vi mở miệng thú nhận với Giang Nhã Đan những gì cô ta đã làm, Giang Nhã Đan hoảng sợ lập tức tìm lý do để trốn ra ngoài.
Hiện tại thì Thời Vũ Kha cũng đã có tiếng nói ở nhà họ Thịnh, cũng không dễ dàng quay về nhà mẹ đẻ, đúng lúc cô quay về để ở bên cạnh chăm sóc bố.
Thời Vũ Thành vốn rất vui khi thấy cô con gái thứ hai trở về, khi nghe cô nói muốn ở đây vài ngày với mình, ông càng vui hơn. Thậm chí hai bố con còn bàn bạc nếu ngày mai thời tiết tốt thì sẽ đi ra ngoài câu cá.
Mãi đến khi xem lời thanh minh trên TV, ông mới biết đôi vợ chồng trẻ đã cãi nhau.
"Không có gì, con không muốn nói chuyện với anh ta."Thời Du Huyên bĩu môi, làm nũng như trẻ con với bố: "Bố không được đuổi con về đâu, không được phép trả lời điện thoại của Thịnh Hàn Ngọc. Nếu anh ta tìm đến nhà thì bố cứ nói con không ở đây, đi đâu không biết."
"Nói xằng nói bậy, như vậy sao được?"
Thời Vũ Thành không đồng ý, tuy rằng xem ra mâu thuẫn giữa hai người không lớn lắm, nhưng nếu có mâu thuẫn thì phải giải quyết, trốn tránh không nghe điện thoại, làm người ta lo lắng thì không được.
Ông không những không đồng ý, mà còn muốn gọi điện cho Thịnh Hàn Ngọc và nói Huyên Huyên đang ở nhà bên này, để cho Thịnh Hàn Ngọc khỏi sốt ruột.
Ông đã trải qua cảm giác tìm kiếm ai đó, biết người ta sẽ sốt ruột lo lắng như nào.
Thời Vũ Thành muốn nói với Thịnh Hàn Ngọc, Thời Du Huyên sẽ không để ông nói, không cho nói cũng được, nhưng dù sao cũng phải có lý đó chứ? Vì sao lại tức giận, vì sao lại trốn ra khỏi nhà, cô con gái thứ hai này không phải là người hay gây rối, nếu cô có thể tức giận đến mức chạy về nhà mẹ đẻ thì nhất định là đã chịu uất ức gì đó!
Đôi mắt của người làm cha đều không công bằng, chưa biết lý do đã định tính cho chuyện này rồi.
Thời Du Huyên không nói gì, chỉ bảo bố đừng làm gì cả, đã nói là không có chuyện gì rồi. Cô chỉ không muốn ở nhà ngây ngốc mãi, mà muốn đến đây để ở với bố thôi. Nếu ông không muốn thì cô có thể đi, cũng không phải không có nơi nào để đi, đến lúc đó cô trốn đi mấy tháng, để bọn họ muốn tìm cũng không tìm được cô đâu.
Thời Vũ Thành: "Con ở đây đi, không được đi đâu cả."
Ông không dám hỏi thêm nữa, cô con gái thứ hai này quả thực là nói được làm được.
"Đing đong."
Trước khi người hầu ra mở cửa, Thời Du Huyên đã gọi cô ta lại: "Chờ đã, nếu Thịnh Hàn Ngọc đến thì nói tôi không có ở đây."Cô trốn về phòng, chỉ để lộ một khe cửa.
Tuy nói là không muốn gặp nhưng Thời Du Huyên vẫn muốn biết anh nói gì.
"Mở cửa chậm quá. Bà chủ không có ở nhà là các người càng ngày càng lười biếng. Sao bố cũng không quản gì hết vậy? Nhà cửa loạn thành cái dạng gì rồi, nhìn còn tưởng là không có giúp việc gì cả đó…"
Khi Thời Du Huyên đóng cửa lại, âm thanh bên ngoài đã nhỏ hơn nhiều.
Không phải Thịnh Hàn Ngọc, mà là Thời Vũ Kha đã trở về, chị ta quay về làm gì?
"Bố, Thời Du Huyên đâu rồi, nó có về đây không?"
Hóa ra cô ta về nhà không phải gặp bố, mà là xem Du Huyên có về nhà mẹ đẻ không
“Trên lầu.” Thời Vũ Thành cười ha hả chỉ lên lầu, hôm nay cả hai cô con gái đề trở về, dù vợ không có ở nhà thì cũng có thể chia sẻ mối quan hệ gia đình với bọn trẻ.